Chương : 29
Mưa thu cứ rơi không dứt, tiếng mưa rơi tí tách khiến lòng người thêm muộn phiền.
Đám mây nặng trĩu che mất ánh trăng, ánh sáng ảm đạm xuyên qua đám mây dày, cả đất trời trở nên tối tăm.
Trong bóng đêm, Hiên Viên Kỳ bật người ngồi dậy, trán lấm tấm mồ hôi, sắc trời tối đen khiến y không thở được, ánh mắt lợi hại nhìn về phía trước, y vẫn chưa thể thoát khỏi cảnh trong mơ về với hiện thực.
Nữ tử ngủ bên cạnh y bừng tỉnh, mơ mơ màng màng ngồi dậy: "Bệ hạ sao thế?"
"Không có gì, ngươi ngủ tiếp đi!" Dứt lời, liền xuống giường mặc đồ.
Nữ tử nhìn động tác của y bất giác hỏi: "Đã muộn thế này, Bệ hạ còn muốn đi đâu?"
Hiên Viên Kỳ không trả lời nàng, mặc đồ rồi đi thẳng ra ngoài.
"Bệ hạ—-" Nữ tử chau mày gọi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng y không chút lưu luyến biến mất trong đêm: "Ảnh Nhi—-"
"Có nô tỳ!" Một thiếu nữ từ ngoài bước vào: "Nương Nương có gì dặn dò?"
"Đốt đèn."
"Dạ, Nương Nương!" Tiếng ma sát giữa hai vật qua đi, trong điện lập tức sáng hẳn lên: "Xảy ra chuyện gì sao? Nương Nương!" Ảnh Nhi đến bên cạnh cạnh, đưa tay mát xa cho nàng.
"Không có gì!" Nữ tử phất phất tay: "Không cần đấm bóp!"
"Vâng."
"Ảnh Nhi, thị nữ náo loạn hôm này là người của cung nào?" Nàng bỗng dưng hỏi.
"Là thị nữ của Liễu phi Nương Nương!"
"Liễu phi? Liễu phi mới tiến cung ấy hả?"
"Đúng vậy!"
"Chuyện này không có kinh động Thái hậu và Bệ hạ chứ?"
"Không, ý chỉ của Nương Nương, nô tỳ không dám làm chủ!"
"Ừm, ngươi làm tốt lắm, nhưng ngày mai cũng sẽ kinh động đến Thái hậu và Bệ hạ thôi."
"Sao lại vậy?" Ảnh Nhi khó hiểu hỏi.
"Người bí mật quan sát của Hoàng cung nhiều như vậy, sao có thể giấu diếm chuyện này được? Liễu phi không thể bảo vệ thị nữ kia được đâu."
Ảnh Nhi hiểu ra, tiếp lời: "Nương Nương nói đúng lắm, Liễu phi ngay từ đầu được Bệ hạ lập làm Hoàng hậu, dù hậu vị của nàng đã bị phế bỏ, nhưng nàng đã khiến cho các phi tử khác trong hậu cung ghen ghét."
"Ưm, ngươi phân tích đúng lắm."
"Nương Nương, chúng ta nên......" Ảnh Nhi ngập ngừng nhìn nữ tử.
Trầm ngâm một lát, nữ tử đáp: "Không phải chuyện của ngươi, bổn cung muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng lui xuống đi nghỉ đi!"
"Dạ, Nương Nương!" Ảnh Nhi cúi người lui xuống.
Nữ tử ngồi hồi lâu rồi mới ngồi xuống, nhưng suy nghĩ hỗn loạn, không tài nào ngủ được.
Đám mây nặng trĩu che mất ánh trăng, ánh sáng ảm đạm xuyên qua đám mây dày, cả đất trời trở nên tối tăm.
Trong bóng đêm, Hiên Viên Kỳ bật người ngồi dậy, trán lấm tấm mồ hôi, sắc trời tối đen khiến y không thở được, ánh mắt lợi hại nhìn về phía trước, y vẫn chưa thể thoát khỏi cảnh trong mơ về với hiện thực.
Nữ tử ngủ bên cạnh y bừng tỉnh, mơ mơ màng màng ngồi dậy: "Bệ hạ sao thế?"
"Không có gì, ngươi ngủ tiếp đi!" Dứt lời, liền xuống giường mặc đồ.
Nữ tử nhìn động tác của y bất giác hỏi: "Đã muộn thế này, Bệ hạ còn muốn đi đâu?"
Hiên Viên Kỳ không trả lời nàng, mặc đồ rồi đi thẳng ra ngoài.
"Bệ hạ—-" Nữ tử chau mày gọi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng y không chút lưu luyến biến mất trong đêm: "Ảnh Nhi—-"
"Có nô tỳ!" Một thiếu nữ từ ngoài bước vào: "Nương Nương có gì dặn dò?"
"Đốt đèn."
"Dạ, Nương Nương!" Tiếng ma sát giữa hai vật qua đi, trong điện lập tức sáng hẳn lên: "Xảy ra chuyện gì sao? Nương Nương!" Ảnh Nhi đến bên cạnh cạnh, đưa tay mát xa cho nàng.
"Không có gì!" Nữ tử phất phất tay: "Không cần đấm bóp!"
"Vâng."
"Ảnh Nhi, thị nữ náo loạn hôm này là người của cung nào?" Nàng bỗng dưng hỏi.
"Là thị nữ của Liễu phi Nương Nương!"
"Liễu phi? Liễu phi mới tiến cung ấy hả?"
"Đúng vậy!"
"Chuyện này không có kinh động Thái hậu và Bệ hạ chứ?"
"Không, ý chỉ của Nương Nương, nô tỳ không dám làm chủ!"
"Ừm, ngươi làm tốt lắm, nhưng ngày mai cũng sẽ kinh động đến Thái hậu và Bệ hạ thôi."
"Sao lại vậy?" Ảnh Nhi khó hiểu hỏi.
"Người bí mật quan sát của Hoàng cung nhiều như vậy, sao có thể giấu diếm chuyện này được? Liễu phi không thể bảo vệ thị nữ kia được đâu."
Ảnh Nhi hiểu ra, tiếp lời: "Nương Nương nói đúng lắm, Liễu phi ngay từ đầu được Bệ hạ lập làm Hoàng hậu, dù hậu vị của nàng đã bị phế bỏ, nhưng nàng đã khiến cho các phi tử khác trong hậu cung ghen ghét."
"Ưm, ngươi phân tích đúng lắm."
"Nương Nương, chúng ta nên......" Ảnh Nhi ngập ngừng nhìn nữ tử.
Trầm ngâm một lát, nữ tử đáp: "Không phải chuyện của ngươi, bổn cung muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng lui xuống đi nghỉ đi!"
"Dạ, Nương Nương!" Ảnh Nhi cúi người lui xuống.
Nữ tử ngồi hồi lâu rồi mới ngồi xuống, nhưng suy nghĩ hỗn loạn, không tài nào ngủ được.