Chương 23: Nửa Đêm Gặp Nhau
Khương lão thái thái sau khi về nhà thật cao hứng.
Thực ra mục đích đến Tĩnh Ninh hầu phủ chỉ để làm thân với gia quyến bên đấy, không ngờ được lại là người quen cũ. Dù đã lâu không gặp nhưng vẫn là có giao tình. Đây thật là niềm vui ngoài ý muốn.
Chờ Khương Thiên Hữu về, sẽ nói với hắn chuyện này.
"... Nếu như để nói, thì nguồn gốc của Thôi gia và Khương gia chúng ta rất dài. Thời điểm phụ thân ngươi vẫn còn làm quan trong triều đình, Thôi đại nhân chính là hảo bằng hữu duy nhất của phụ thân ngươi. Giao tình không hề nhỏ, có thể sống chết vì nhau. Không lâu sau đó, Thôi đại nhân đắc tội với Công bộ thượng thư, lúc ấy phụ thân ngươi đứng về phía Thôi đại nhân. Cũng chính vì duyên cớ này, hai người họ mới bị bãi chức quan."
Khương Thiên Hữu nghe xong rất khiếp sợ.
Hắn trước kia cũng từng nghe Khương lão thái thái nhắc qua, biết phụ thân có một vị hảo bằng hữu chí giao, họ Thôi, là Công bộ lang trung. Nhưng không nghĩ tới Thôi Quý Lăng lại chính là hài tử của Thôi lão gia.
Khương lão thái thái lúc này lại bắt đầu quát Khương Thiên Hữu: "Những năm nay ngươi cùng Thôi hầu gia không có một chút thân cận nào. Nếu như sớm thân thiết, hai người tự lập sự nghiệp, chẳng phải đã sớm trở thành huynh đệ thân thiết rồi hay sao? Không biết chừng giờ này ngươi đã làm được đến chức chỉ huy sứ rồi, đâu còn phải là chỉ huy thiêm sự?"
Lại quở trách Khương Thiên Hữu thêm vài câu.
Khương Thiên Hữu là người hiếu thuận, để nàng tùy ý mắng, một câu cũng không mở miệng. Đợi nàng quở trách xong, hắn mới cười nói: "Hôm kia mẫu thân bảo ta tìm người dạy nữ công, nhi tử đã làm xong."
Khương lão thái thái liền hỏi đó là người như thế nào. Liền nghe được Khương Thiên Hữu trả lời: "Vị ma ma này lúc còn trẻ là tú nương, nghe nói phàm là đồ vật trong cung do tú nương thêu đều không gì sánh nổi. Về sau lớn tuổi, liền nhận dạy thêu thùa cho các tiểu thư khuê các học. Hiện tại đã hơn năm mươi tuổi. Trong nhà còn có nhi tử, con dâu cùng một đôi tôn nhi, tôn nữ."
Khương lão thái thái nhẹ gật đầu, bảo Khương Thiên Hữu nhất định phải điều tra kĩ gốc gác của đối phương, nhất định phải là người trong sạch. Còn dặn thêm:"" Ta cũng không muốn tỷ muội các nàng học nữ công quá nhiều. Tiểu thư trong bá phủ chúng ta về sau khẳng định sẽ gả cho nhà quyền thế, trong nhà chắn chắn có người chuyên thêu thùa. Nhưng nữ tử học Tứ Đức, vẫn nên là phải học."
Khương Thiên Hữu lên tiếng. Lại nghe được Khương lão thái thái hỏi việc gặp Khương Huệ phi, Khương Thiên Hữu liền nói: "Tạm thời còn chưa có tin tức. Chắc hai hai ngày nữa mới biết được."
Khương lão thái thái mặc dù rất muốn lập tức nhìn thấy nữ nhi của mình, nhưng cũng biết quy củ ở trong cung. Thân là tần phi của hoàng đế, cho dù là người nhà mẹ đẻ muốn tiến cung thăm hỏi, cũng phải được sự đồng ý của hoàng thượng, thái hậu mới được, nếu không có thì không được.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến đương kim hoàng hậu là nữ nhi của Thôi lão thái thái, trong lòng lại bắt đầu cao hứng. Quan hệ này phải lợi dụng thật tốt.
Lại cùng Khương Thiên Hữu nói mấy câu, thấy sắc trời cũng đã tối, liền để hắn hồi Lưu Hương viên nghỉ sớm một chút. Ngày mai còn phải đến chỉ huy sứ tư ứng mão.
Khương lão thái thái cũng muốn tôn tử là con vợ cả sinh ra. Mà trong lòng cũng cảm thấy Diêu thị những năm này đều tận lực chăm sóc mình, không muốn chậm trễ vợ chồng hai người bọn họ, cho nên mấy ngày nay đều đặc biệt mà dặn dò Khương Thiên Hữu đến Lưu Hương viên nghỉ ngơi.
Khương Thiên Hữu lên tiếng. Liền đứng dậy làm lễ, quay người đi ra ngoài. Đứng tại mái nhà cong hạ gặp Phù Dung, vội vàng kêu tiểu nha hoàn dẫn đèn lồng đưa lão gia trở về. Một mặt lại liếc mắt đưa tình với nàng. Xuân Yến hiểu ý nhẹ gật đầu.
Tối hôm nay ánh trăng mông lung, một tầng lụa mỏng phủ lên cây cối hoa cỏ. Ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng côn trùng.
Khương Thiên Hữu dạo chơi đi tới. Đi qua hành lang, liền nghe được có người đang nói chuyện ở gần giàn kim ngân.
Phảng phất như là thanh âm của Mạnh di nương.
Hắn liền đi qua, liền nghe được Mạnh di nương đang nói chuyện: "... Hoa kim ngân nở, ta lại muốn hái một chút."
Khương Thiên Hữu thăm dò nhìn một cái, chỉ thấy Mạnh di nương đang hái kim ngân hoa. Đứng bên cạnh nàng là Huệ Hương, trong tay bưng một khay sơn son, bên trong đã có một đống nhỏ kim ngân được hái xuống.
Khương Thiên Hữu trong lòng sinh hiếu kì, liền đi qua hỏi: "Ngươi hái cái này dùng để làm cái gì?"
Mạnh di nương bị dọa, giật mình kêu lên một tiếng. Ngẩng đầu thấy Khương Thiên Hữu, trên mặt vẫn chưa hoàn hồn.
Kêu một tiếng lão gia. Uốn gối hành lễ với hắn, hỏi hắn tại sao lại ở chỗ này. Biết được hắn mới từ Tùng Hạc đường ra, liền hỏi vài câu về lão thái thái. Sau đó mới ôn nhu nói: "Thiếp thân hôm nay nghe gã sai vặt hầu hạ ngài nói, ngài sáng sớm cảm thấy yết hầu đau nhức, ho khan vài tiếng. Thiếp thân hôm nay lo lắng cả một ngày, nghĩ đến dùng hoa kim ngân sắc uống là trị yết hầu đau. Còn có thể thanh nhiệt giải độc. Cho nên lúc này liền thừa dịp trăng lên thiếp hái một chút, ngày mai phơi ra, sau đó tăng thêm đường trắng sắc cho lão gia uống."
Sáng sớm Khương Thiên Hữu xác thực cảm thấy yết hầu có chút ngứa đau nhức, ho khan hai tiếng, chính mình cũng không có để tâm quá đến chuyện đó, nhưng không nghĩ tới Mạnh di nương vậy mà coi nó như một chuyện đại sự. Đêm khuya tự mình tới hái cây kim ngân hoa, muốn sắc nước cho hắn uống.
Trong lòng cảm động, hắn liền đi qua nắm chặt tay Mạnh di nương. Liền phát giác được hai tay nàng lạnh buốt.
Thấy nàng mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, cổ áo thêu hoa hải đường, liền cau mày nói: "Nàng ra đây làm sao cũng không khoác thêm áo?"
Liền đem áo khoác trên người mình cởi xuống khoác đến cho nàng.
Đây chính là cái áo choàng mấy ngày trước đây Mạnh di nương tại Lưu Hương viên ngay trước mặt Diêu thị đưa cho Khương Thiên Hữu. Mạnh di nương thấy được, ánh mắt nhìn Khương Thiên Hữu nói: "Lão gia còn mặc cái áo choàng này sao? Thiếp thân cứ nghĩ ngài sớm đã đem nó vứt qua một bên."
Khương Thiên Hữu là người thô hào, không rõ ý tứ những lời này của nàng, lại hỏi: "Áo choàng vẫn tốt mà, ta làm sao lại vứt qua một bên?"
"Thiếp thân nghĩ thái thái tất nhiên sẽ làm cho ngài cái tốt hơn, lão gia như thế nào còn để ý đồ thiếp thân làm?" Mạnh di nương cái cổ buông xuống, thanh âm cũng nhẹ xuống dưới.
Dưới ánh trăng dáng người nàng mảnh mai. Lúc này lại cúi thấp đầu, sâu kín ý vị, trông thật điềm dạm đáng yêu. Khiến cho sắt thép cũng phải tan chảy.
Khương Thiên Hữu thích nhất là nữ tử dịu dàng nhu thuận, thấy tâm nàng vì hắn mà suy nghĩ, ban đêm tự mình tới hái hoa kim ngân sắc nước uống cho hắn. Hiện tại lại nghe nàng nói những lời này, chỉ cảm thấy trong lòng nàng mình vô cùng quan trọng, nàng căn bản không thể không có hắn, trong lòng lập tức bị cảm động. Mềm mại vô cùng.
Hắn liền cầm tay của nàng cười nói: "Ta biết ta đã vài đêm đều không có đến chỗ nàng, trong lòng nàng khẳng định sẽ trách ta. Nhưng Diêu thị vừa mới lên kinh, mẫu thân cũng một mực bảo ta đến chỗ nàng, ta đành phải nghe theo. Nàng yên tâm, trong lòng ta nàng mãi là độc nhất, không ai sánh nổi."
Mạnh di nương nghe, trong lòng đã cảm thấy ngọt ngào.
Nàng đương nhiên là muốn tranh thủ tình cảm, nhưng cũng đúng lúc Khương Thiên Hữu vui vẻ. Bởi vì vui vẻ, nên không thấy được nàng ghen tị với nữ nhân khác. Cho nên mấy ngày nay thấy Khương Thiên Hữu một mực nghỉ ở Lưu Hương viên, trong nội tâm nàng liền như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến một mực giày xéo cắn xé lấy nàng.
Trong lòng nghĩ muốn Khương Thiên Hữu đi tới chỗ nàng, bất quá bây giờ nghe Khương Thiên Hữu nói như vậy, trên mặt vẫn làm bộ dạng nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn: " Thiếp thân hiểu. Lão gia cùng thái thái những năm này không gặp, lão gia nên đến chỗ nàng nhiều một chút."
Nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, liền nói với Khương Thiên Hữu: "Canh giờ cũng không sớm, lão gia vẫn là nên đi nghỉ ngơi nhanh thôi. Nếu để trễ, khẳng định thái thái lại chờ cửa trông mong. Đừng làm cho thái thái phải đợi lâu. Tư vị ngóng trông rất khó chịu."
Càng nói, thanh âm càng đau thương. Bất quá vẫn là giục Khương Thiên Hữu tới Lưu Hương viên.
Khương Thiên Hữu không có đi, ngược lại hỏi nàng: "Mấy ngày nay có phải nàng đều ngóng trông ta?"
Không phải như vậy làm sao lại nói thời thời khắc khắc ngóng trông tư vị rất khó chịu? Rõ ràng chính nàng phải trải nghiệm qua mới biết được.
Mạnh di nương không trả lời, chỉ thúc giục Khương Thiên Hữu nhanh đi tới chỗ thái thái. Còn nói rõ đợi khi nàng sắc xong nước, sẽ để cho gã sai vặt đưa qua cho hắn. Ân cần căn dặn hắn nhất định phải uống.
Nàng dùng nhu tình mật ý dệt thành một tấm lưới dày đặc, đến con muỗi còn không thoát được nói gì đến Khương Thiên Hữu?
Trong lòng rõ ràng rất khó chịu, nhưng trên mặt vẫn còn rộng lượng nhường nhịn bảo hắn đi đến chỗ Diêu thị, Khương Thiên Hữu chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy thương tiếc cùng không nỡ. Hắn nắm chặt tay Mạnh di nương tay, nói: "Tối nay ta không đi hương vườn, ta muốn đến chỗ nàng."
Mạnh di nương lấy làm kinh hãi, vội vàng nói: "Cái này không được. Đây là lão thái thái cố ý phân phó, thiếp thân đâu dám để cho lão gia đến chỗ thiếp thân được? Lão gia vẫn là nhanh đi tới nơi của thái thái."
Một chiêu lấy lui làm tiến xác thực dùng rất hiệu quả. Khương Thiên Hữu chẳng những không phát giác ra được, còn cảm thấy Mạnh di nương thật hiểu lòng người, biết lại lấy đại cục làm trọng.
Hắn liền chẳng hề để ý nói: "Ta đã ở bên nàng ấy vài ngày, cũng đủ rồi. Ta tối đến chỗ nàng, mẫu thân khẳng định cũng sẽ không nói lời gì."
Mạnh di nương lúc này mới ôn nhu cười một tiếng, không còn nói gì, tùy ý để hắn cầm tay mình t hướng Nghi Xuân uyển đi tới.
Khương Thanh Uyển tối hôm qua ngủ không được tốt.
Hôm qua đột nhiên gặp được Thôi lão thái thái cùng Tôn Ánh Huyên, ban đêm nàng liền bắt đầu nằm mơ.
Trong mộng không có Thôi lão thái thái cùng Tôn Ánh Huyên, đều là Thôi Quý Lăng.
Hai người gặp nhau tại vườn hoa thược dược. Thanh niên mười chín tuổi thanh sam lỗi lạc, ám nhã như lan. Về sau thành thân, ở trên giường si mê hôn thân thể của nàng, nói nàng giống những đóa thược dược kia xinh đẹp động lòng người, làm mê mẩn tâm hồn. Còn nói về sau muốn trồng một vườn thược dược, cầm tay nàng mà dạo bước.
Trong mộng phảng phất như đều có thể ngửi được mùi hương nhẹ nhàng của thược dược, lúc tỉnh lại vẫn thấy giật mình.
Lục La lúc này đẩy cửa đi đến, trong tay bưng mấy nhánh hoa thược dược màu hồng.
Thấy Khương Thanh Uyển đã tỉnh, nàng liền đem hoa thược dược trong tay để lên trên bàn, đi tới treo lụa trướng lên, cười hỏi: "Tiểu thư, ngài tỉnh?"
Khương Thanh Uyển ừ một tiếng, ánh mắt nhìn hoa thược dược trên bàn.
Những bông hoa này hiển nhiên là vừa được hái xuống, phía trên cánh hoa còn có hạt sương.
Lục La thuận theo ánh mắt của nàng nhìn sang, sau đó liền nói: "Hôm kia ta thấy tiểu thư hái thược dược để lão thái thái cùng thái thái, nghĩ đến cô nương khẳng định thích hoa thược dược, cho nên mới cố ý hái những bông hoa này. Nếu đến chậm mấy ngày, hoa này sẽ tàn, muốn cắm bình cũng không thể được."
Lại hỏi Khương Thanh Uyển, phải dùng bình hoa nào để cắm mấy đóa thược dược này.
Thược dược là một loại hoa mềm mại, thời kỳ nở hoa rất ngắn. Tính toán thời gian, đúng là sắp tàn.
Nếu là ngày trước, nhìn thấy những bông hoa này, Khương Thanh Uyển khẳng định sẽ rất cao hứng, sẽ đích thân đi tìm bình để cắm bọn chúng. Sẽ cẩn thận tỉa cành lá. Nhưng là nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, còn có hôm qua tại Tĩnh Ninh hầu phủ nhìn thấy một mảng lớn hoa thược dược...
Khương Thanh Uyển khuôn mặt hơi trầm xuống: "Ta không thích thược dược. Những đóa thược dược này ngươi vẫn mang về phòng mình đi."
Lục La trên mặt thần sắc sững sờ.
Hôm kia nàng đi theo Khương Thanh Uyển đến vườn thái thái thỉnh an, đi qua những đóa thược dược, ánh mắt Khương Thanh Uyển rất nhu hòa, trên mặt còng mang theo ý cười. Nàng nhìn ra được tứ tiểu thư rất thích hoa thược dược, nhưng hiện tại nàng vậy mà nói mình không thích...
Bất quá chủ tử nói cái gì thì chính là cái đó, nàng thân là một nha hoàn, coi như trong lòng không hiểu, cũng chỉ có thể thuận theo.
Nàng liền lên tiếng. Sau đó phục thị Khương Thanh Uyển mặc quần áo rời giường, rửa mặt trang điểm.
Chờ hết thảy đều làm xong, liền theo Khương Thanh Uyển đi ra cửa chính, thỉnh an lão thái thái.
Editor: Dạo này bận quá đi, tuần sau nhất định ra đủ 7 chương cho mn! ^^
Thực ra mục đích đến Tĩnh Ninh hầu phủ chỉ để làm thân với gia quyến bên đấy, không ngờ được lại là người quen cũ. Dù đã lâu không gặp nhưng vẫn là có giao tình. Đây thật là niềm vui ngoài ý muốn.
Chờ Khương Thiên Hữu về, sẽ nói với hắn chuyện này.
"... Nếu như để nói, thì nguồn gốc của Thôi gia và Khương gia chúng ta rất dài. Thời điểm phụ thân ngươi vẫn còn làm quan trong triều đình, Thôi đại nhân chính là hảo bằng hữu duy nhất của phụ thân ngươi. Giao tình không hề nhỏ, có thể sống chết vì nhau. Không lâu sau đó, Thôi đại nhân đắc tội với Công bộ thượng thư, lúc ấy phụ thân ngươi đứng về phía Thôi đại nhân. Cũng chính vì duyên cớ này, hai người họ mới bị bãi chức quan."
Khương Thiên Hữu nghe xong rất khiếp sợ.
Hắn trước kia cũng từng nghe Khương lão thái thái nhắc qua, biết phụ thân có một vị hảo bằng hữu chí giao, họ Thôi, là Công bộ lang trung. Nhưng không nghĩ tới Thôi Quý Lăng lại chính là hài tử của Thôi lão gia.
Khương lão thái thái lúc này lại bắt đầu quát Khương Thiên Hữu: "Những năm nay ngươi cùng Thôi hầu gia không có một chút thân cận nào. Nếu như sớm thân thiết, hai người tự lập sự nghiệp, chẳng phải đã sớm trở thành huynh đệ thân thiết rồi hay sao? Không biết chừng giờ này ngươi đã làm được đến chức chỉ huy sứ rồi, đâu còn phải là chỉ huy thiêm sự?"
Lại quở trách Khương Thiên Hữu thêm vài câu.
Khương Thiên Hữu là người hiếu thuận, để nàng tùy ý mắng, một câu cũng không mở miệng. Đợi nàng quở trách xong, hắn mới cười nói: "Hôm kia mẫu thân bảo ta tìm người dạy nữ công, nhi tử đã làm xong."
Khương lão thái thái liền hỏi đó là người như thế nào. Liền nghe được Khương Thiên Hữu trả lời: "Vị ma ma này lúc còn trẻ là tú nương, nghe nói phàm là đồ vật trong cung do tú nương thêu đều không gì sánh nổi. Về sau lớn tuổi, liền nhận dạy thêu thùa cho các tiểu thư khuê các học. Hiện tại đã hơn năm mươi tuổi. Trong nhà còn có nhi tử, con dâu cùng một đôi tôn nhi, tôn nữ."
Khương lão thái thái nhẹ gật đầu, bảo Khương Thiên Hữu nhất định phải điều tra kĩ gốc gác của đối phương, nhất định phải là người trong sạch. Còn dặn thêm:"" Ta cũng không muốn tỷ muội các nàng học nữ công quá nhiều. Tiểu thư trong bá phủ chúng ta về sau khẳng định sẽ gả cho nhà quyền thế, trong nhà chắn chắn có người chuyên thêu thùa. Nhưng nữ tử học Tứ Đức, vẫn nên là phải học."
Khương Thiên Hữu lên tiếng. Lại nghe được Khương lão thái thái hỏi việc gặp Khương Huệ phi, Khương Thiên Hữu liền nói: "Tạm thời còn chưa có tin tức. Chắc hai hai ngày nữa mới biết được."
Khương lão thái thái mặc dù rất muốn lập tức nhìn thấy nữ nhi của mình, nhưng cũng biết quy củ ở trong cung. Thân là tần phi của hoàng đế, cho dù là người nhà mẹ đẻ muốn tiến cung thăm hỏi, cũng phải được sự đồng ý của hoàng thượng, thái hậu mới được, nếu không có thì không được.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến đương kim hoàng hậu là nữ nhi của Thôi lão thái thái, trong lòng lại bắt đầu cao hứng. Quan hệ này phải lợi dụng thật tốt.
Lại cùng Khương Thiên Hữu nói mấy câu, thấy sắc trời cũng đã tối, liền để hắn hồi Lưu Hương viên nghỉ sớm một chút. Ngày mai còn phải đến chỉ huy sứ tư ứng mão.
Khương lão thái thái cũng muốn tôn tử là con vợ cả sinh ra. Mà trong lòng cũng cảm thấy Diêu thị những năm này đều tận lực chăm sóc mình, không muốn chậm trễ vợ chồng hai người bọn họ, cho nên mấy ngày nay đều đặc biệt mà dặn dò Khương Thiên Hữu đến Lưu Hương viên nghỉ ngơi.
Khương Thiên Hữu lên tiếng. Liền đứng dậy làm lễ, quay người đi ra ngoài. Đứng tại mái nhà cong hạ gặp Phù Dung, vội vàng kêu tiểu nha hoàn dẫn đèn lồng đưa lão gia trở về. Một mặt lại liếc mắt đưa tình với nàng. Xuân Yến hiểu ý nhẹ gật đầu.
Tối hôm nay ánh trăng mông lung, một tầng lụa mỏng phủ lên cây cối hoa cỏ. Ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng côn trùng.
Khương Thiên Hữu dạo chơi đi tới. Đi qua hành lang, liền nghe được có người đang nói chuyện ở gần giàn kim ngân.
Phảng phất như là thanh âm của Mạnh di nương.
Hắn liền đi qua, liền nghe được Mạnh di nương đang nói chuyện: "... Hoa kim ngân nở, ta lại muốn hái một chút."
Khương Thiên Hữu thăm dò nhìn một cái, chỉ thấy Mạnh di nương đang hái kim ngân hoa. Đứng bên cạnh nàng là Huệ Hương, trong tay bưng một khay sơn son, bên trong đã có một đống nhỏ kim ngân được hái xuống.
Khương Thiên Hữu trong lòng sinh hiếu kì, liền đi qua hỏi: "Ngươi hái cái này dùng để làm cái gì?"
Mạnh di nương bị dọa, giật mình kêu lên một tiếng. Ngẩng đầu thấy Khương Thiên Hữu, trên mặt vẫn chưa hoàn hồn.
Kêu một tiếng lão gia. Uốn gối hành lễ với hắn, hỏi hắn tại sao lại ở chỗ này. Biết được hắn mới từ Tùng Hạc đường ra, liền hỏi vài câu về lão thái thái. Sau đó mới ôn nhu nói: "Thiếp thân hôm nay nghe gã sai vặt hầu hạ ngài nói, ngài sáng sớm cảm thấy yết hầu đau nhức, ho khan vài tiếng. Thiếp thân hôm nay lo lắng cả một ngày, nghĩ đến dùng hoa kim ngân sắc uống là trị yết hầu đau. Còn có thể thanh nhiệt giải độc. Cho nên lúc này liền thừa dịp trăng lên thiếp hái một chút, ngày mai phơi ra, sau đó tăng thêm đường trắng sắc cho lão gia uống."
Sáng sớm Khương Thiên Hữu xác thực cảm thấy yết hầu có chút ngứa đau nhức, ho khan hai tiếng, chính mình cũng không có để tâm quá đến chuyện đó, nhưng không nghĩ tới Mạnh di nương vậy mà coi nó như một chuyện đại sự. Đêm khuya tự mình tới hái cây kim ngân hoa, muốn sắc nước cho hắn uống.
Trong lòng cảm động, hắn liền đi qua nắm chặt tay Mạnh di nương. Liền phát giác được hai tay nàng lạnh buốt.
Thấy nàng mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, cổ áo thêu hoa hải đường, liền cau mày nói: "Nàng ra đây làm sao cũng không khoác thêm áo?"
Liền đem áo khoác trên người mình cởi xuống khoác đến cho nàng.
Đây chính là cái áo choàng mấy ngày trước đây Mạnh di nương tại Lưu Hương viên ngay trước mặt Diêu thị đưa cho Khương Thiên Hữu. Mạnh di nương thấy được, ánh mắt nhìn Khương Thiên Hữu nói: "Lão gia còn mặc cái áo choàng này sao? Thiếp thân cứ nghĩ ngài sớm đã đem nó vứt qua một bên."
Khương Thiên Hữu là người thô hào, không rõ ý tứ những lời này của nàng, lại hỏi: "Áo choàng vẫn tốt mà, ta làm sao lại vứt qua một bên?"
"Thiếp thân nghĩ thái thái tất nhiên sẽ làm cho ngài cái tốt hơn, lão gia như thế nào còn để ý đồ thiếp thân làm?" Mạnh di nương cái cổ buông xuống, thanh âm cũng nhẹ xuống dưới.
Dưới ánh trăng dáng người nàng mảnh mai. Lúc này lại cúi thấp đầu, sâu kín ý vị, trông thật điềm dạm đáng yêu. Khiến cho sắt thép cũng phải tan chảy.
Khương Thiên Hữu thích nhất là nữ tử dịu dàng nhu thuận, thấy tâm nàng vì hắn mà suy nghĩ, ban đêm tự mình tới hái hoa kim ngân sắc nước uống cho hắn. Hiện tại lại nghe nàng nói những lời này, chỉ cảm thấy trong lòng nàng mình vô cùng quan trọng, nàng căn bản không thể không có hắn, trong lòng lập tức bị cảm động. Mềm mại vô cùng.
Hắn liền cầm tay của nàng cười nói: "Ta biết ta đã vài đêm đều không có đến chỗ nàng, trong lòng nàng khẳng định sẽ trách ta. Nhưng Diêu thị vừa mới lên kinh, mẫu thân cũng một mực bảo ta đến chỗ nàng, ta đành phải nghe theo. Nàng yên tâm, trong lòng ta nàng mãi là độc nhất, không ai sánh nổi."
Mạnh di nương nghe, trong lòng đã cảm thấy ngọt ngào.
Nàng đương nhiên là muốn tranh thủ tình cảm, nhưng cũng đúng lúc Khương Thiên Hữu vui vẻ. Bởi vì vui vẻ, nên không thấy được nàng ghen tị với nữ nhân khác. Cho nên mấy ngày nay thấy Khương Thiên Hữu một mực nghỉ ở Lưu Hương viên, trong nội tâm nàng liền như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến một mực giày xéo cắn xé lấy nàng.
Trong lòng nghĩ muốn Khương Thiên Hữu đi tới chỗ nàng, bất quá bây giờ nghe Khương Thiên Hữu nói như vậy, trên mặt vẫn làm bộ dạng nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn: " Thiếp thân hiểu. Lão gia cùng thái thái những năm này không gặp, lão gia nên đến chỗ nàng nhiều một chút."
Nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, liền nói với Khương Thiên Hữu: "Canh giờ cũng không sớm, lão gia vẫn là nên đi nghỉ ngơi nhanh thôi. Nếu để trễ, khẳng định thái thái lại chờ cửa trông mong. Đừng làm cho thái thái phải đợi lâu. Tư vị ngóng trông rất khó chịu."
Càng nói, thanh âm càng đau thương. Bất quá vẫn là giục Khương Thiên Hữu tới Lưu Hương viên.
Khương Thiên Hữu không có đi, ngược lại hỏi nàng: "Mấy ngày nay có phải nàng đều ngóng trông ta?"
Không phải như vậy làm sao lại nói thời thời khắc khắc ngóng trông tư vị rất khó chịu? Rõ ràng chính nàng phải trải nghiệm qua mới biết được.
Mạnh di nương không trả lời, chỉ thúc giục Khương Thiên Hữu nhanh đi tới chỗ thái thái. Còn nói rõ đợi khi nàng sắc xong nước, sẽ để cho gã sai vặt đưa qua cho hắn. Ân cần căn dặn hắn nhất định phải uống.
Nàng dùng nhu tình mật ý dệt thành một tấm lưới dày đặc, đến con muỗi còn không thoát được nói gì đến Khương Thiên Hữu?
Trong lòng rõ ràng rất khó chịu, nhưng trên mặt vẫn còn rộng lượng nhường nhịn bảo hắn đi đến chỗ Diêu thị, Khương Thiên Hữu chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy thương tiếc cùng không nỡ. Hắn nắm chặt tay Mạnh di nương tay, nói: "Tối nay ta không đi hương vườn, ta muốn đến chỗ nàng."
Mạnh di nương lấy làm kinh hãi, vội vàng nói: "Cái này không được. Đây là lão thái thái cố ý phân phó, thiếp thân đâu dám để cho lão gia đến chỗ thiếp thân được? Lão gia vẫn là nhanh đi tới nơi của thái thái."
Một chiêu lấy lui làm tiến xác thực dùng rất hiệu quả. Khương Thiên Hữu chẳng những không phát giác ra được, còn cảm thấy Mạnh di nương thật hiểu lòng người, biết lại lấy đại cục làm trọng.
Hắn liền chẳng hề để ý nói: "Ta đã ở bên nàng ấy vài ngày, cũng đủ rồi. Ta tối đến chỗ nàng, mẫu thân khẳng định cũng sẽ không nói lời gì."
Mạnh di nương lúc này mới ôn nhu cười một tiếng, không còn nói gì, tùy ý để hắn cầm tay mình t hướng Nghi Xuân uyển đi tới.
Khương Thanh Uyển tối hôm qua ngủ không được tốt.
Hôm qua đột nhiên gặp được Thôi lão thái thái cùng Tôn Ánh Huyên, ban đêm nàng liền bắt đầu nằm mơ.
Trong mộng không có Thôi lão thái thái cùng Tôn Ánh Huyên, đều là Thôi Quý Lăng.
Hai người gặp nhau tại vườn hoa thược dược. Thanh niên mười chín tuổi thanh sam lỗi lạc, ám nhã như lan. Về sau thành thân, ở trên giường si mê hôn thân thể của nàng, nói nàng giống những đóa thược dược kia xinh đẹp động lòng người, làm mê mẩn tâm hồn. Còn nói về sau muốn trồng một vườn thược dược, cầm tay nàng mà dạo bước.
Trong mộng phảng phất như đều có thể ngửi được mùi hương nhẹ nhàng của thược dược, lúc tỉnh lại vẫn thấy giật mình.
Lục La lúc này đẩy cửa đi đến, trong tay bưng mấy nhánh hoa thược dược màu hồng.
Thấy Khương Thanh Uyển đã tỉnh, nàng liền đem hoa thược dược trong tay để lên trên bàn, đi tới treo lụa trướng lên, cười hỏi: "Tiểu thư, ngài tỉnh?"
Khương Thanh Uyển ừ một tiếng, ánh mắt nhìn hoa thược dược trên bàn.
Những bông hoa này hiển nhiên là vừa được hái xuống, phía trên cánh hoa còn có hạt sương.
Lục La thuận theo ánh mắt của nàng nhìn sang, sau đó liền nói: "Hôm kia ta thấy tiểu thư hái thược dược để lão thái thái cùng thái thái, nghĩ đến cô nương khẳng định thích hoa thược dược, cho nên mới cố ý hái những bông hoa này. Nếu đến chậm mấy ngày, hoa này sẽ tàn, muốn cắm bình cũng không thể được."
Lại hỏi Khương Thanh Uyển, phải dùng bình hoa nào để cắm mấy đóa thược dược này.
Thược dược là một loại hoa mềm mại, thời kỳ nở hoa rất ngắn. Tính toán thời gian, đúng là sắp tàn.
Nếu là ngày trước, nhìn thấy những bông hoa này, Khương Thanh Uyển khẳng định sẽ rất cao hứng, sẽ đích thân đi tìm bình để cắm bọn chúng. Sẽ cẩn thận tỉa cành lá. Nhưng là nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, còn có hôm qua tại Tĩnh Ninh hầu phủ nhìn thấy một mảng lớn hoa thược dược...
Khương Thanh Uyển khuôn mặt hơi trầm xuống: "Ta không thích thược dược. Những đóa thược dược này ngươi vẫn mang về phòng mình đi."
Lục La trên mặt thần sắc sững sờ.
Hôm kia nàng đi theo Khương Thanh Uyển đến vườn thái thái thỉnh an, đi qua những đóa thược dược, ánh mắt Khương Thanh Uyển rất nhu hòa, trên mặt còng mang theo ý cười. Nàng nhìn ra được tứ tiểu thư rất thích hoa thược dược, nhưng hiện tại nàng vậy mà nói mình không thích...
Bất quá chủ tử nói cái gì thì chính là cái đó, nàng thân là một nha hoàn, coi như trong lòng không hiểu, cũng chỉ có thể thuận theo.
Nàng liền lên tiếng. Sau đó phục thị Khương Thanh Uyển mặc quần áo rời giường, rửa mặt trang điểm.
Chờ hết thảy đều làm xong, liền theo Khương Thanh Uyển đi ra cửa chính, thỉnh an lão thái thái.
Editor: Dạo này bận quá đi, tuần sau nhất định ra đủ 7 chương cho mn! ^^