Chương 16
Sau nhiều ngày ngoan ngoãn nằm dưỡng bệnh cuối cùng Kiến Vinh cũng có thể quay lại phim trường. Sắc mặt hồng nào, có vẻ hắn vừa tăng lên được vài cân. Nhìn hắn chỉ giống người mới được trải qua những ngày tháng vui vẻ được chăm sóc chu đáo chứ nào giống một người vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật. Hắn bước xuống xe, fan hâm mộ đã đứng chật cứng hai bên đường. Hắn cố tình đi chậm lại, hai tay phẩy chào mọi người, chốc chốc lại cuối người chin mươi độ một cách trịnh trọng. Có lúc hắn còn đưa tay ra bắt lấy tay có vài cô bé fan đang tỏ ra vô cùng hạnh phúc khi thấy thần tượng của mình đã khỏe mạnh trở lại. Trước khi bước qua cánh cửa trường quay, hắn còn kịp nhắc nhở mọi người.
- Mọi người về nghỉ ngơi đi, đừng chờ ở đây nữa, hôm nay nhiệt độ cao kẻo bị sốc nhiệt đấy.
- Anh cũng giữ sức khỏe nhé. – Nhóm fan đồng loạt hô to.
- Được rồi được rồi, các em về đi. Xong việc anh sẽ livestream gặp mọi người nhé.
- Anh hứa rồi nha.
Hắn gật đầu, nháy mắt một cái rồi bước vào trong. Cánh cửa đóng lại phía sau, nhưng vẫn còn nghe tiếng nhốn nháo của mọi người. Kiến Vinh nổi tiếng thân thiện và cưng chiều fan. Thế nên lương fan của hắn chỉ càng ngày càng tăng chứ không bao giờ giảm sút đi chút nào. Đó cũng là một trong những lý do mà hắn luôn là lựa chọn hàng đầu của các nhà làm phim dù giá cát sê của hắn cao tít tận trên trời. Đương nhiên, ngoài yếu tố đó, năng lực không giới hạn của hắn mới chính là giá trị cốt lõi.
Vừa gặp Kiến Vinh bước vào, đạo diễn Phan liền nhìn hắn một lượt rồi khẽ lắc đầu.
- Tôi nghi ngờ cậu có thật sự vừa ốm dậy hay không, hay là kiếm cớ để trốn việc, chẳng ai ốm dậy mà trông như cậu cả.
Kiến Vinh kéo ghế ngồi xuống cạnh đạo diễn, tiện tay bốc một cái bánh quy nhỏ bỏ vào miệng nhai ngon lành vừa tươi cười đáp lời.
- Anh nói vậy oan cho em, không phải hôm rồi anh đến bệnh viện thăm còn bảo em phải nghỉ thêm vài ngày cho khỏe hẳn sao. Em đã nói em không sao mà mọi người cứ làm quá lên.
- Tôi là tôi đang cố tình khen cậu có một cô trợ lý quá sức chu đáo và có tâm, đã chăm sóc cậu đến mức thành ra như thế này.
Đình Đình bước vào đặt vào tay Kiến Vinh bình nước, vừa nói.
- Thời tiết nắng nóng, anh nên uông nhiều nước vào. – Cô lại quay sang nói với đạo diễn Phan. - Anh đang khen em hay trách khéo em đã làm cho Kevil tăng cân đấy.
Đạo diễn Phan liên bật cười thích thú, một tay vỗ lên vai Kiến Vinh nói.
- Đấy đấy, cô ấy chẳng những chu đáo mà vô cùng hiểu ý người khác. Đấy chính là điều tôi muốn nói với cậu.
Kiến Vinh gật gù, miệng vẫn không ngừng nhai.
- Em biết em đã tăng cân rồi, anh yên tâm, em đang cố gắng tập luyện, sẽ giảm nhanh thôi, chỉ hai cân thôi mà, không thành vấn đề.
- Cậu nghĩ đĩa bánh của tôi bao nhiêu calo?
Kiến Vinh liền nhìn xuông đĩa bánh, quả thực hắn đã xơi gần nửa đĩa. Chiếc bánh dang dở trên tay hắn liền rơi xuống. Cả đoàn nhìn nhau bật cười. Đối với họ, hôm nào có măt Kiến Vinh thì hôm đó là một ngày làm việc vô cùng vui vẻ, mọi mệt nhọc cũng chẳng còn là gì nữa.
- Phải rồi anh Phan, An Nghi chưa đến à?
Đạo diễn Phan chỉ tay vào phía trong.
- Con bé đang hóa trang. Tôi không biêt ai mới là người ốm, trông con bé cứ xanh xao phờ phạc. Cậu thân thiêt với An Nghi lắm mà, quan tâm con bé một chút.
Kiến Vinh không nói gì, hắn đứng dậy đi về phía bên trong phòng hóa trang.
Đạo diễn Phan hô lớn.
- ĐƯợc rồi mọi người khẩn trương lên nhé, ba mươi phut nữa bắt đầu.
Kiến Vinh vén màn bước vào trong. An Nghi đang ngồi trước bàn hóa trang, trên người khoát bộ đồ hán phục màu xanh ngọc bích, nhẹ nhàng thướt tha. Mái tóc dài buông thả óng ả như làn nước mát, điểm xuyến những bông hoa nhỏ càng tăng thêm vài phần diễm lệ. Cô giơ năm tay ra phía sau tự đấm đấm vài cái vào lưng. Kiến Vinh bước đến, cầm bàn tay An Nghi đặt gọn lên đùi cô. Hắn dịu dàng nắm lấy hai bờ vai cô nhẹ nhàng xoa bóp. Ánh mắt không giấu nỗi xót xa.
- Mấy ngày nay vì tôi bà phải đôn cảnh quay lên để kịp tiến độ hẳn là quá vất vả rồi.
- Không phải.
An Nghi cụp mắt, sắc mặt có chút buồn thỉu não, ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể để Kiến Vinh chăm sóc. Nghe An Nghi nói, Kiến Vinh dừng lại vài giây rồi lại tiếp tục. Phải đến vài giây sau nữa hắn mới lên tiếng.
- Không phải là không phải thế nào?
- Tôi nói bao lâu rồi ông mới phản ứng, quên mất rồi.
Kiến Vinh dừng tay, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nhìn chăm chăm vào mặt An Nghi. Đôi mắt cô vẫn cụp xuống ủ rủ.
- Sao vậy? Hay là giận nhau với Trường An? Tôi nói bà này, yêu nhau mà đau khổ quá thôi thì chia tay đi, anh ta không làm cho bà hạnh phúc được thì bà về với tui, xưa nay tui đã làm bà thất vọng bao giờ chưa?
An Nghi từ từ ngẩng mặt lên nhìn hắn.
- Thật không?
Kiến Vinh lúc đó bỗng dưng thấy tim mình đập loạn nhịp, hắn không bật được thành lời, không lẽ là An Nghi cuối cùng cũng thông suốt rồi sao?
Hắn gật đầu, ánh mắt không thoát khỏi nét mặt của An Nghi.
Nhưng ngay lập tức, An Nghi đạp hắn một cái, phản ứng tự nhiên, hắn chụp lấy hai tay cô làm điểm tựa. Thế rồi chiếc ghế đổ xuống, hai người té nhào ra sàn nhà. An Nghi nằm gọn trên người hắn, bờ môi hai người vô tình chạm vào nhau.
Kiến Vinh cảm thấy toàn thân hắn tê liệt, hắn nhìn An Nghi, cô cũng đang tròn mắt nhìn hắn, phút chốc bất động, cảm giác như thời gian ngừng trôi và đứng yên lại tại thời khắc đó. An Nghi dùng lực đẩy khủy tay lên, môi cô từ từ rời khỏi môi hắn.
- Sao tai ông lại đỏ ửng lên vậy?
Kiến Vinh sực tỉnh mộng, hai tay đẩy An Nghi ngồi dậy, rồi hắn cũng lồm cồm ngồi dậy, thở dài. Giờ thì hắn đã hiểu, hắn chẳng có tý cơ hội nào trong mối tình đơn phương này. Trong hoàn cảnh như vậy mà An Nghi lại không chút bối rối, cô còn có thể để ý vành tai đỏ của hắn và thốt lên một câu vô tư như vậy. Rõ ràng, với cô hắn chẳng phải là một người đàn ông.
Hắn đứng dậy, phủi phủi lớp bụi bẩn dính trên quần áo.
- Mau ra ngoài đi, đến giờ quay rồi.
- Ờ, tui đi trước đây.
An Nghi lướt nhanh như một cơn gió. Hắn lầm lũi vào phòng thay đồ, gương mặt cố giấu đi mấy phần ủ đột, miệng thì lầm bẩm.
- Kiến Vinh ơi là Kiến Vinh, sao lại sa sút đến như vậy kia chứ, đúng là quá kém cỏi rồi.
An Nghi đi vội ra ngoài, vừa mở cửa thấy mọi người đang nhìn mình, cô lại vô cùng chột dạ. Hôm nay là ngày gì thế này, không có chuyện gì ra chuyện gì cả. Vừa rồi may mắn cô kịp giữ vững tinh thần, không thì với tình huống đó thì ngượng chết thôi. Cũng may là lúc đó không có ai, nếu như hình ảnh đó bị lọt ra ngoài thì có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không thể rửa sạch. Chưa kể là bao nhiêu thứ rắc rối kéo theo sau. Hôm rồi chỉ một chút tin đồn với Trường An vì hai người phối hợp quá ăn ý, mà cô đã bị treo lên mấy cái hotsearch nhiều ngày liền. Nếu không vì chuyện tình cảm của Trường An và Bích Chi công khai đúng lúc, thì chắc là cô không thể nào được lãng quên. Lại nói chuyện vừa rồi mà bị ai đó nhìn thấy thì xác định là cô không cần đi diễn nữa cũng có thể nổi tiếng rần rần. Lượng fan của Kiến Vinh gấp nhiều lần Trường An, chắc chắn họ sẽ đem cô ra đài tế lễ, trong mắt họ, thì cô làm gì mà xứng với hắn kia chứ. Cô cũng từng là fangirl của idol, cái tâm lý đó không ai rõ bằng cô cả. Rồi lại nói về Trường An, nếu ảnh biết chuyện vừa rồi, liệu ảnh có ghen không? Thật sự cô rất tò mò, vì đến giờ tình cảm của TRường An đối với cô như thế nào cô cũng vẫn chưa được rõ ràng. Cô luôn cảm thấy đoạn tình cảm này, chỉ đến từ một phía mà thôi. Nghĩ đến đây, An Nghi nhủ thầm, một khía cạnh nào đó cô thật sự muốn biết được phản ứng của Trường An khi chứng kiến cô và Kiến Vinh thân mật, anh ấy hiểu lầm thì càng thêm tốt.
- An Nghi, em chuẩn bị xong chưa?
- Dạ xong rồi anh, chúng ta có thể bắt đầu rồi.
- Được rồi, cảnh này đơn giản thôi, em cứ diễn như lúc nãy chúng ta thảo luận là được nhé.
- Dạ.
Kiến Vinh trong bộ hán phục trắng toát bước ra, phong thái ung dung tự tại, dáng đi nhẹ nhàng như lướt trên tầng tầng lớp lớp mây mù. Hắn ngồi xuống chiếc ghế cách đạo diễn không xa, âm thầm quan sát An Nghi. Cô đã tiến bộ rõ rệt sau bộ phim đầu tiên với Trường An. Phải nói rằng, bởi vì An Nghi xuất phát quá muộn. Nếu năm đó, hắn không dùng mọi cách để phá cô trượt cuộc thi tuyển diễn viên. Thì có lẽ bây giờ cô đã thực sự tỏa sáng, để đứng ngang hàng với Bích Chi cũng không có gì là khó khăn cả. Hắn biết mình có lỗi với cô nhưng hắn chưa bao giờ hối hận. Chỉ là đến cuối cùng hắn cũng không thể ngăn cản bước chân cô. Âu cũng là cái duyên với nghề.
- Cắt! Tốt lắm An Nghi.
Đạo diễn quay sang cùng nụ cười vô cùng hài lòng, nói với Kiến Vinh.
- Đúng là chân nhân bất lộ tướng, cô ấy theo cậu nhiều năm như vậy tại sao bây giờ chúng ta mới phát hiện ra. Cậu giấu kỹ quá rồi đấy Kelvin.
Kiến Vinh cười đắc ý.
- Hôm trước khi nghe em giới thiệu cho vai nữ chính, chính ai đã vô cùng e ngại mà từ chối em thế.
- Là tôi, là tôi có mắt như mù. Lúc đấy tôi chỉ nghĩ, với cái nết diễn tùy hứng của cậu, liệu một diễn viên mới non kinh nghiệm có thể bắt nổi không. Thật không ngờ, cô cậu diễn lại vô cùng ăn ý.
- Còn phải nói sao? Chúng em bên nhau gần ba thập kỷ rồi đấy.
- Ông còn ngồi đấy mà đắc chí, không phải đạo diễn đang khịa cái nết diễn thần kinh của ông sao?
An Nghi vừa đứng yên cho nhân viên hóa trang vẩy thêm vài vết máu đỏ lên y phục, vừa xen vào câu chuyện của cả hai.
- Đạo diễn, hôm nay anh có thù với em à, câu nói nào của anh cũng nhắm vào em là sao? Tôi thật vô tri mà.
- Không phải cậu vô tri, mà vì phụ nữ bên cạnh cậu đều là những người thông minh.
Kiến Vinh nhìn An Nghi xong lại liếc sang Đình Đình đang ngồi phía trong góc nhỏ ở đằng kia. Hắn tự mỉm cười đắc ý.
- Mọi người về nghỉ ngơi đi, đừng chờ ở đây nữa, hôm nay nhiệt độ cao kẻo bị sốc nhiệt đấy.
- Anh cũng giữ sức khỏe nhé. – Nhóm fan đồng loạt hô to.
- Được rồi được rồi, các em về đi. Xong việc anh sẽ livestream gặp mọi người nhé.
- Anh hứa rồi nha.
Hắn gật đầu, nháy mắt một cái rồi bước vào trong. Cánh cửa đóng lại phía sau, nhưng vẫn còn nghe tiếng nhốn nháo của mọi người. Kiến Vinh nổi tiếng thân thiện và cưng chiều fan. Thế nên lương fan của hắn chỉ càng ngày càng tăng chứ không bao giờ giảm sút đi chút nào. Đó cũng là một trong những lý do mà hắn luôn là lựa chọn hàng đầu của các nhà làm phim dù giá cát sê của hắn cao tít tận trên trời. Đương nhiên, ngoài yếu tố đó, năng lực không giới hạn của hắn mới chính là giá trị cốt lõi.
Vừa gặp Kiến Vinh bước vào, đạo diễn Phan liền nhìn hắn một lượt rồi khẽ lắc đầu.
- Tôi nghi ngờ cậu có thật sự vừa ốm dậy hay không, hay là kiếm cớ để trốn việc, chẳng ai ốm dậy mà trông như cậu cả.
Kiến Vinh kéo ghế ngồi xuống cạnh đạo diễn, tiện tay bốc một cái bánh quy nhỏ bỏ vào miệng nhai ngon lành vừa tươi cười đáp lời.
- Anh nói vậy oan cho em, không phải hôm rồi anh đến bệnh viện thăm còn bảo em phải nghỉ thêm vài ngày cho khỏe hẳn sao. Em đã nói em không sao mà mọi người cứ làm quá lên.
- Tôi là tôi đang cố tình khen cậu có một cô trợ lý quá sức chu đáo và có tâm, đã chăm sóc cậu đến mức thành ra như thế này.
Đình Đình bước vào đặt vào tay Kiến Vinh bình nước, vừa nói.
- Thời tiết nắng nóng, anh nên uông nhiều nước vào. – Cô lại quay sang nói với đạo diễn Phan. - Anh đang khen em hay trách khéo em đã làm cho Kevil tăng cân đấy.
Đạo diễn Phan liên bật cười thích thú, một tay vỗ lên vai Kiến Vinh nói.
- Đấy đấy, cô ấy chẳng những chu đáo mà vô cùng hiểu ý người khác. Đấy chính là điều tôi muốn nói với cậu.
Kiến Vinh gật gù, miệng vẫn không ngừng nhai.
- Em biết em đã tăng cân rồi, anh yên tâm, em đang cố gắng tập luyện, sẽ giảm nhanh thôi, chỉ hai cân thôi mà, không thành vấn đề.
- Cậu nghĩ đĩa bánh của tôi bao nhiêu calo?
Kiến Vinh liền nhìn xuông đĩa bánh, quả thực hắn đã xơi gần nửa đĩa. Chiếc bánh dang dở trên tay hắn liền rơi xuống. Cả đoàn nhìn nhau bật cười. Đối với họ, hôm nào có măt Kiến Vinh thì hôm đó là một ngày làm việc vô cùng vui vẻ, mọi mệt nhọc cũng chẳng còn là gì nữa.
- Phải rồi anh Phan, An Nghi chưa đến à?
Đạo diễn Phan chỉ tay vào phía trong.
- Con bé đang hóa trang. Tôi không biêt ai mới là người ốm, trông con bé cứ xanh xao phờ phạc. Cậu thân thiêt với An Nghi lắm mà, quan tâm con bé một chút.
Kiến Vinh không nói gì, hắn đứng dậy đi về phía bên trong phòng hóa trang.
Đạo diễn Phan hô lớn.
- ĐƯợc rồi mọi người khẩn trương lên nhé, ba mươi phut nữa bắt đầu.
Kiến Vinh vén màn bước vào trong. An Nghi đang ngồi trước bàn hóa trang, trên người khoát bộ đồ hán phục màu xanh ngọc bích, nhẹ nhàng thướt tha. Mái tóc dài buông thả óng ả như làn nước mát, điểm xuyến những bông hoa nhỏ càng tăng thêm vài phần diễm lệ. Cô giơ năm tay ra phía sau tự đấm đấm vài cái vào lưng. Kiến Vinh bước đến, cầm bàn tay An Nghi đặt gọn lên đùi cô. Hắn dịu dàng nắm lấy hai bờ vai cô nhẹ nhàng xoa bóp. Ánh mắt không giấu nỗi xót xa.
- Mấy ngày nay vì tôi bà phải đôn cảnh quay lên để kịp tiến độ hẳn là quá vất vả rồi.
- Không phải.
An Nghi cụp mắt, sắc mặt có chút buồn thỉu não, ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể để Kiến Vinh chăm sóc. Nghe An Nghi nói, Kiến Vinh dừng lại vài giây rồi lại tiếp tục. Phải đến vài giây sau nữa hắn mới lên tiếng.
- Không phải là không phải thế nào?
- Tôi nói bao lâu rồi ông mới phản ứng, quên mất rồi.
Kiến Vinh dừng tay, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nhìn chăm chăm vào mặt An Nghi. Đôi mắt cô vẫn cụp xuống ủ rủ.
- Sao vậy? Hay là giận nhau với Trường An? Tôi nói bà này, yêu nhau mà đau khổ quá thôi thì chia tay đi, anh ta không làm cho bà hạnh phúc được thì bà về với tui, xưa nay tui đã làm bà thất vọng bao giờ chưa?
An Nghi từ từ ngẩng mặt lên nhìn hắn.
- Thật không?
Kiến Vinh lúc đó bỗng dưng thấy tim mình đập loạn nhịp, hắn không bật được thành lời, không lẽ là An Nghi cuối cùng cũng thông suốt rồi sao?
Hắn gật đầu, ánh mắt không thoát khỏi nét mặt của An Nghi.
Nhưng ngay lập tức, An Nghi đạp hắn một cái, phản ứng tự nhiên, hắn chụp lấy hai tay cô làm điểm tựa. Thế rồi chiếc ghế đổ xuống, hai người té nhào ra sàn nhà. An Nghi nằm gọn trên người hắn, bờ môi hai người vô tình chạm vào nhau.
Kiến Vinh cảm thấy toàn thân hắn tê liệt, hắn nhìn An Nghi, cô cũng đang tròn mắt nhìn hắn, phút chốc bất động, cảm giác như thời gian ngừng trôi và đứng yên lại tại thời khắc đó. An Nghi dùng lực đẩy khủy tay lên, môi cô từ từ rời khỏi môi hắn.
- Sao tai ông lại đỏ ửng lên vậy?
Kiến Vinh sực tỉnh mộng, hai tay đẩy An Nghi ngồi dậy, rồi hắn cũng lồm cồm ngồi dậy, thở dài. Giờ thì hắn đã hiểu, hắn chẳng có tý cơ hội nào trong mối tình đơn phương này. Trong hoàn cảnh như vậy mà An Nghi lại không chút bối rối, cô còn có thể để ý vành tai đỏ của hắn và thốt lên một câu vô tư như vậy. Rõ ràng, với cô hắn chẳng phải là một người đàn ông.
Hắn đứng dậy, phủi phủi lớp bụi bẩn dính trên quần áo.
- Mau ra ngoài đi, đến giờ quay rồi.
- Ờ, tui đi trước đây.
An Nghi lướt nhanh như một cơn gió. Hắn lầm lũi vào phòng thay đồ, gương mặt cố giấu đi mấy phần ủ đột, miệng thì lầm bẩm.
- Kiến Vinh ơi là Kiến Vinh, sao lại sa sút đến như vậy kia chứ, đúng là quá kém cỏi rồi.
An Nghi đi vội ra ngoài, vừa mở cửa thấy mọi người đang nhìn mình, cô lại vô cùng chột dạ. Hôm nay là ngày gì thế này, không có chuyện gì ra chuyện gì cả. Vừa rồi may mắn cô kịp giữ vững tinh thần, không thì với tình huống đó thì ngượng chết thôi. Cũng may là lúc đó không có ai, nếu như hình ảnh đó bị lọt ra ngoài thì có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không thể rửa sạch. Chưa kể là bao nhiêu thứ rắc rối kéo theo sau. Hôm rồi chỉ một chút tin đồn với Trường An vì hai người phối hợp quá ăn ý, mà cô đã bị treo lên mấy cái hotsearch nhiều ngày liền. Nếu không vì chuyện tình cảm của Trường An và Bích Chi công khai đúng lúc, thì chắc là cô không thể nào được lãng quên. Lại nói chuyện vừa rồi mà bị ai đó nhìn thấy thì xác định là cô không cần đi diễn nữa cũng có thể nổi tiếng rần rần. Lượng fan của Kiến Vinh gấp nhiều lần Trường An, chắc chắn họ sẽ đem cô ra đài tế lễ, trong mắt họ, thì cô làm gì mà xứng với hắn kia chứ. Cô cũng từng là fangirl của idol, cái tâm lý đó không ai rõ bằng cô cả. Rồi lại nói về Trường An, nếu ảnh biết chuyện vừa rồi, liệu ảnh có ghen không? Thật sự cô rất tò mò, vì đến giờ tình cảm của TRường An đối với cô như thế nào cô cũng vẫn chưa được rõ ràng. Cô luôn cảm thấy đoạn tình cảm này, chỉ đến từ một phía mà thôi. Nghĩ đến đây, An Nghi nhủ thầm, một khía cạnh nào đó cô thật sự muốn biết được phản ứng của Trường An khi chứng kiến cô và Kiến Vinh thân mật, anh ấy hiểu lầm thì càng thêm tốt.
- An Nghi, em chuẩn bị xong chưa?
- Dạ xong rồi anh, chúng ta có thể bắt đầu rồi.
- Được rồi, cảnh này đơn giản thôi, em cứ diễn như lúc nãy chúng ta thảo luận là được nhé.
- Dạ.
Kiến Vinh trong bộ hán phục trắng toát bước ra, phong thái ung dung tự tại, dáng đi nhẹ nhàng như lướt trên tầng tầng lớp lớp mây mù. Hắn ngồi xuống chiếc ghế cách đạo diễn không xa, âm thầm quan sát An Nghi. Cô đã tiến bộ rõ rệt sau bộ phim đầu tiên với Trường An. Phải nói rằng, bởi vì An Nghi xuất phát quá muộn. Nếu năm đó, hắn không dùng mọi cách để phá cô trượt cuộc thi tuyển diễn viên. Thì có lẽ bây giờ cô đã thực sự tỏa sáng, để đứng ngang hàng với Bích Chi cũng không có gì là khó khăn cả. Hắn biết mình có lỗi với cô nhưng hắn chưa bao giờ hối hận. Chỉ là đến cuối cùng hắn cũng không thể ngăn cản bước chân cô. Âu cũng là cái duyên với nghề.
- Cắt! Tốt lắm An Nghi.
Đạo diễn quay sang cùng nụ cười vô cùng hài lòng, nói với Kiến Vinh.
- Đúng là chân nhân bất lộ tướng, cô ấy theo cậu nhiều năm như vậy tại sao bây giờ chúng ta mới phát hiện ra. Cậu giấu kỹ quá rồi đấy Kelvin.
Kiến Vinh cười đắc ý.
- Hôm trước khi nghe em giới thiệu cho vai nữ chính, chính ai đã vô cùng e ngại mà từ chối em thế.
- Là tôi, là tôi có mắt như mù. Lúc đấy tôi chỉ nghĩ, với cái nết diễn tùy hứng của cậu, liệu một diễn viên mới non kinh nghiệm có thể bắt nổi không. Thật không ngờ, cô cậu diễn lại vô cùng ăn ý.
- Còn phải nói sao? Chúng em bên nhau gần ba thập kỷ rồi đấy.
- Ông còn ngồi đấy mà đắc chí, không phải đạo diễn đang khịa cái nết diễn thần kinh của ông sao?
An Nghi vừa đứng yên cho nhân viên hóa trang vẩy thêm vài vết máu đỏ lên y phục, vừa xen vào câu chuyện của cả hai.
- Đạo diễn, hôm nay anh có thù với em à, câu nói nào của anh cũng nhắm vào em là sao? Tôi thật vô tri mà.
- Không phải cậu vô tri, mà vì phụ nữ bên cạnh cậu đều là những người thông minh.
Kiến Vinh nhìn An Nghi xong lại liếc sang Đình Đình đang ngồi phía trong góc nhỏ ở đằng kia. Hắn tự mỉm cười đắc ý.