Chương : 13
- Đại vương mong người suy nghĩ lại. Chúng thần thấy không được đâu!
Họ quỳ trước mặt Đạt Kha dĩ nhiên cũng là quỳ trước nàng. Trong nàng thật đang rất khoan khoái khi nghe Đạt Kha nói…
- Sao lại không? Các phi tần chẳng ai buồn cả, còn nói là sẽ lấy chồng ngay nữa kìa!
- Nhưng… lí do nào khiến người bỏ hết hậu cung như thế chứ?
Bô lão có vẻ không chấp nhận chuyện này nhưng làm gì được ý muốn của Đạt Kha đây? Hắn tỉnh bơ ôm lấy vai nàng. Nàng cũng không ngại tì má lên ngực hắn tạo ra bộ dạng tình cảm nhất có thể…
- Ta thích có mỗi vương phi của ta thôi không được sao?
Giọng Đạt Kha vang nhẹ nói thích nàng đến tai nàng rất đỗi êm ái. Tuy biết hắn bất đắc dĩ thôi vì không thể nói là ghét nên mới giữ lại mình nàng nhưng nàng cũng thấy hồi hộp trong lòng. Các bô lão nhìn ngay nàng, ánh mắt hoài nghi không biết nàng có bỏ bùa mê gì để độc chiếm đại vương không? Nếu có làm được nàng giết hắn từ lâu rồi làm gì rãnh rỗi thế này chứ?
Dù sao ở đây nàng chỉ sợ có mỗi Đạt Kha, mấy lão già kia dọa không được nàng đâu. Cuối cùng họ lực bất tòng tâm nói…
- Nhưng chỉ còn mỗi vương phi thì chuyện nối dỗi cũng nên sớm có tin vui cho cả tộc an lòng thưa đại vương!
Sở Doanh ngớ ra, lập tức không dựa vào người hắn nữa vì đây là trách nhiệm của nàng. Vương phi ngoài hầu hạ đại vương thì còn làm gì khác ngoài sanh người kế thừa vương vị chứ. Nhưng nàng mãi mê chuyện ám hại hắn, cũng không nghĩ đến phải gánh cái trách nhiệm nặng nề kia.
Thế nhưng Đạt Kha nghe rồi vẫn rất thoải mái…
- Ta biết rồi!
Bô lão khom người cung kính nhưng thật rất giận vì đại vương bắt đầu tự ý làm không theo ý họ nữa. Đạt Kha mang nàng về lều lập tức bật cười khoái chí…
- Haha… xem hôm nay mấy lão già ấy tức đến thế nào. Ta là đại vương cơ mà họ dám cải sao?
Từ chuyện này, Đạt Kha sẽ dễ dàng làm nhiều việc theo ý mình hơn. Quyền lực của bô lão trong tộc cũng rất lớn, nếu tiếng nói của mấy lão già ấy yếu đi càng dễ cho hắn. Hắn đang rất vui nên cũng không nhìn đến nàng đang ngồi cạnh mình. Nàng rụt rè nói lí nhí…
- Thiếp quên mất chuyện đó!
Đạt Kha nhìn nàng đang tỏ ra rối trí. Nàng cùng hắn đã không được rồi nay còn phải sinh con cho người nàng muốn giết có phải là buồn cười lắm không? Nếu không giết được Đạt Kha, nàng vẫn phải làm tròn trách nhiệm của vương phi chứ. Biết vậy nàng chừa lại vài phi tần thân hình đẩy đà phục vụ chuyện nối dỗi cho Đạt Kha rồi.
- Chuyện có con sao? - Đạt Kha tinh ý cũng đoán ra từ vẻ mặt khó coi của nàng.
- Ừhm…
- Nàng đừng lo đến. Ta không muốn có con với nàng lúc này. Tuyệt đối không!
Sở Doanh nghe hắn nói, lòng đột ngột nhói lên. Đêm qua nàng còn ở lại lều của hắn say đắm vì hắn, sáng ra tự biết uống thuốc vì biết không nên để có con. Nhưng từ miệng Đạt Kha có thể nói ra không muốn có con cùng nàng như vậy, thân là nữ nhân, nàng khó tránh tổn thương. Không muốn có con chính nàng cũng vậy nhưng hắn sao có thể nỡ nói thế thật tuyệt tình.
Song nghĩ lại thì nàng vốn không phải là nữ nhân trong lòng hắn, hắn dùng nàng là nơi xả tiết làm sao mong muốn một đứa con của hắn từ nàng. Có chăng hắn còn mong con mình là do Y Nhi sanh ra cũng nên.
Đạt Kha nhìn nàng mím môi không trả lời nên hỏi…
- Sao vậy?
Nàng giấu chút nước mắt ngớ ngẩn sắp vương trên mi. Bản thân cố mạnh mẽ, nàng trả lời như bình thường…
- Không! Thiếp cũng suy nghĩ như người vậy!
- Thế thì tốt. Ta và nàng kể ra mục tiêu cũng đối lập, có con sẽ phiền phức. Hay chờ ta chiếm luôn cả Kỳ Mạc của nàng thì nàng hãy sanh con cho ta ăn mừng thảm bại của phụ hoàng nàng nhé!
Giọng hắn trêu chọc làm sao biết tim nàng đau như thế nào. Nàng giữ cho chất giọng không mang run rẩy trả lời…
- Lúc đó thiếp còn để người sống hay sao đại vương của thiếp?
- Ủa? Thì ra nàng vẫn còn muốn giết ta sao?!
Đạt Kha cười nhưng nàng không cười đáp. Hắn thấy nàng có chút kì lạ nhưng chưa chòm đến nàng đã tự đứng lên. Nàng xoay người nói thật nhẹ nhàng…
- Cám ơn người đã giữ mỗi mình thiếp như lời người hứa! Thiếp về ngủ đây!
Nàng xoay đi không biết hắn vẫn nhìn theo. Đạt Kha nghĩ nàng cũng sẽ vui như mình nhưng không hiểu sao lại lại như vậy. Hắn nhìn lại trên giường còn chiếc khăn lụa của nàng. Nàng như chiếc khăn này, nếu cầm không chắc, chỉ một cơn gió dễ dàng kéo đi mất. Nhưng để cầm chặt nàng trong tay lại có gai không thể nào giữ được.
—————–
Đuổi hết đám phi tần không còn ai nói trước nói sau nàng nữa cũng khá buồn tai và vắng vẻ. Nàng không biết mình có phải là loại nữ nhân quyết tranh đoạt quyền lực hay không nhưng ai cũng nể nàng độc chiếm được đại vương lắm rồi. Dù sao nàng cũng không cần chờ cô nương nào ám hại giành hắn vì chính nàng cũng không thể có riêng mình hắn. Hắn sẽ không bao giờ đáp lại thứ tình cảm si ngốc nàng vô tình vướn phải.
Bô lão cũng không cho tiểu Lộ sắc thuốc tránh thụ thai cho nàng nữa. Từ lúc nghe từ miệng Đạt Kha nói không muốn có con với nàng, nàng cũng không muốn gần bên hắn.
Xem như nàng cũng có lí do tránh mặt hắn . Dù gì cũng là tự nàng biện hộ cho mình, tâm nàng tổn thương như vậy nên không muốn càng gần càng chuốt thêm nhiều tổn thương. Đạt Kha vốn cũng bận rộn, có lẽ cũng sớm không nhớ đến vương phi như nàng.
Cả ngày nàng lại làm nhiều việc vặt vãnh cho mau quên đi hắn. May mà còn có tiểu Lộ chơi với nàng.
- Nụ hôn đầu thật sao? Chúc mừng muội!
- Chưa gì hết mà nương nương!
Tiểu Lộ mắc cỡ khi kể cho nàng. Sở Doanh cũng vui theo tì nữ của mình…
- Muội nói cũng thích người ta mà!
- …nhưng người đó không nói gì đã hôn ngay lần đầu đi chung. Nụ hôn đầu cũa nương nương có run như tim bị bệnh không?
Sở Doanh ngớ ra suy nghĩ liền. Đạt Kha và nàng hình như chưa từng hôn qua. Phải nói là hắn có dùng môi hôn khắp người nàng qua rồi nhưng môi chạm môi thì dường như chưa. Bản thân cũng là nữ nhân có gia thất rồi, nếu khai thật là chưa biết thì xấu hổ lắm nên nàng cố cười nói dối…
- Ừhm… cũng run như vậy đó!
- Thật ạk? Rồi sai đó đại vương nói gì không?
- Sao muội nghĩ nụ hôn đầu của ta là phải với đại vương chứ?
Nhắt đến hắn nàng từ buồn sẽ trở thành tức giận. Triền miên dùng người nàng thỏa mãn như thế rồi có thể nói ra là không muốn có con cùng nàng. Sở Doanh ức chế vô cùng, hận là mình không giết ngay hắn được.
Nàng thờ phì phò, nhớ hắn là tức điên khiến tiểu Lộ còn phải sợ…
- Không phải với đại vương sao nương nương? Nương nương mà hôn người khác đại vương sẽ ghen đó!
Nàng nghe xong đành mỉm cười với tiểu Lộ. Đạt Kha mà ghen vì nàng sao? Đó là chuyện nực cười nhất cũng là chuyện nàng có mơ cũng không ra. Lúc nàng biến mất, hắn thậm chí còn không lo lắng đi tìm nói gì là ghen.
Mắt nàng nhìn ra xa vườn trái cây tận bên kia sông đang trĩu trái khi lòng suy nghĩ mông lung. Hôm nay ngộ ra cả hai chưa từng hôn môi qua khiến nàng cảm thấy mình vẫn còn lại chút gì đó không bị hắn cướp mất. Nàng vẫn còn giữ lại chút ít bản thân mình không sa ngã hoàn toàn vào cám dỗ từ hắn.
Không muốn có con thì nàng hạn chế gần hắn, điều đó cũng giúp nàng bình tâm lại nghĩ về nhiệm vụ được giao. Chỉ cần xa hắn nàng sẽ ổn thôi.
———————
Đạt Kha đi vài ngày vừa về, vào lều lớn không có người hắn đứng đơ ra một hồi mới sựt nhớ mình vốn không cho ai vào lều riêng. Nhưng nhìn đến góc lều, hắn nhớ Sở Doanh ưa thích ngồi trên đệm lông đó.
Chiều đến, đi quanh hắn cũng không hề nghe thấy giọng nàng. Hậu cung của đại vương giờ còn mỗi vương phi, ít ra nàng cũng nên giả vờ ra đón hắn một cách niềm nở nhất có thể. Kết quả Đạt Kha tìm sang tận lều của nàng chỉ thấy tiểu Lộ đang phơi áo phía ngoài.
- Vương phi của ta đâu?
- Bẩm đại vương, lúc người đi duyệt binh nương nương đã ra vườn trái cây bên sông phụ thu hoạch. Người dặn nô tì ở lại để có gì báo tin cho nương nương biết!
- Thu hoạch trái cây? Không phải cần hơn nửa tháng sao?
- Dạ vâng! Nương nương đi 4 ngày rồi!
Tiểu Lộ cũng sợ bị đại vương la nhưng hắn không nói gì, tự bỏ đi. Chuyến đi vài ngày khiến hắn hơi mệt nhưng tự mình nằm vùi trên giường lại không chợp mắt được. Hắn từ trước vẫn luôn ngủ một mình dẫu có nhiều phi tần. Chỉ từ lúc có nàng…
Đạt Kha mở mắt ra nhìn bên cạnh không có người nằm rụt vào lòng mình. Hắn quả có lưu Sở Doanh lại lều nhiều lần nhưng không đến mức thành một thói quen, cũng không đến mức cần có nàng mới ngủ được. Nhưng hắn thức trắng không chợp mắt cũng không hiểu là tại sao?
Mùi trái chín thơm nứt, Sở Doanh chạy nhìn cả rổ lớn đào chín mộng không thể nhgăn sự thèm muốn ăn một trái…
- Đào thật tươi! Cho ta vài trái nha! - Nàng ngước nhìn mọi người, tay chỉ chờ họ cho thì nàng sẽ lấy ngay mấy trái.
- Nương nương nói gì vậy? Người đến giúp chúng tiểu nhân quá nhiều việc rồi. Sợ lúc đại vương về sẽ trách tội nữa. - Các dì các thúc cười nói gần gũi. Nàng vì thế cũng tươi như hoa cầm lấy đào rồi.
- Ai cho đại vương trách tội chứ! Ta thích ở đây chơi cùng mọi người!
Các dì cười, tiếp tục hái trái xuống cho vào các rổ mây. Nàng chỉ được làm nhiệm vụ nhẹ nhàng là ngồi ghi chép cân nặng cũa từng giỏ mây lớn trước khi cho lên lừa mang về. Nam nhân khuân giỏ, dẫn lừa mang trái về bên kia sông. Nàng và các dì sẽ ở lại trong mấy ngày thu hoạch.
Cây ăn trái ở đây được trồng ngay hàng, thưa một khoảng vừa đủ nhận ánh sáng. Cây này nối tiếng cây kia cao lớn không khác gì một khu rừng trĩu nặng quả. Sở Doanh thích các công việc tay chân như vậy nên sớm quên Đạt Kha đi rồi. Nhưng đến khi rãnh rang hết việc làm thì nàng sẽ bắt đầu buồn vì nghĩ về hắn, thế nên nàng mới ở lại phụ việc không chịu về.
Hôm nay có một thiếu niên tầm ngoài mười sáu – mười bảy tuổi, dáng vẻ cũng khá trưởng thành rồi nhưng vẫn mang chút nét dễ thương trẻ con. Vừa nhìn thấy nàng ngồi đếm quả, tiểu tử nọ đã nhào lại gần…
- Cho đệ phụ nhé vương phi tỉ. Đệ tên là Dốc Thích Cai!
Thích Cai cười lên trông có chút thật thà làm người ta nhanh có hảo cảm. Nàng cũng mỉm cười nói…
- Tiểu Cai cứ gọi tỉ là Sở tỉ!
- Được không tỉ? Mẹ sẽ la đệ vô lễ với tỉ!
- Không đâu! Tỉ cho mà!
Nàng được họ xem ngang hàng thì nàng càng thích. Nàng chán cảnh ai ai cũng nâng niu tôn sùng nàng rồi. Thích Cai nghe xong tỏ ra phấn khích nói ngay.
- Vậy đệ giúp tỉ xong rồi, có cơ hội tỉ cho đệ gặp đại vương nha. Đệ ngưỡng mộ đại vương lắm lắm!
Nghe Thích Cai hâm mộ hắn làm nàng có chút tụt hứng. Nàng xém tí buột miệng nói gã Đạt Kha đó có gì đáng đễ đệ ngưỡng mộ nhưng ánh mắt long lanh của Thích Cai làm nàng nói không nên lời. Xem ra thằng nhóc này rất mê Đạt Kha. Nàng cố gượng cười nói….
- Đại vương cũng dễ gặp như tỉ mà! - Ở đây không có cấm cung, chỉ cần đi khỏi khu vực riêng thì ai cũng thấy được đại vương. Chưa kể tiệc trong tộc rất thường tổ chức.
- Đâu có! Chỉ thấy từ xa thôi! Khi đủ mười tám, đệ sẽ gia nhập làm lính dưới trướng đại vương!
Xem ra thằng bé nàng cuồng Đạt Kha lắm nên nàng cố ngăn lại ý nghĩ đó…
- Đệ không cần chọn cách đó để “chết sớm” đâu…
- Hi… Sở tỉ vui tính ghê! Hèn gì đại vương chỉ yêu duy nhất mỗi tỉ!
Sở Doanh lại một phen đau tim nữa rồi. Ai ở ngoài nhìn vào mà không nói đại vương chung tình với mỗi vương phi. Tiếc thay đó là chuyện nàng mơ hoài không có. Bỗng Thích Cai bị đánh đầu xém tí té nhào. Mẹ cũa thằng nhóc chửi không thương tiếc…
- Làm nhanh lên còn ở đó làm phiền vương phi nữa hả tiểu Cai?
- Vương phi nói tỉ ấy không có phiền đâu mẹ ơi!
- Gọi là nương nương ai cho con dám gọi tỉ này tỉ nọ với nương nương! Nhanh nhẹn lên!
Sở Doanh nhìn Thích Cai bị kéo lỗ tai đi tàn bạo chỉ biết cười trừ. Mẹ dữ́ nhưng thằng nhóc vẫn còn cố cười vẩy tay với nàng. Một thằng bé dễ thương, nàng cười rồi bất giác nhìn sang các cụm lều lớn bên kia sông. Nàng tự nhẩm có lẽ Đạt Kha đã đi duyệt binh về. Và nàng cũng đã tự nhủ có lẽ hắn cũng không nhớ đến nàng.
Đôi lúc nàng tự hỏi giữ mình và Y Nhi, nàng có được phần nào yêu thương như hắn đã trao cho cô nương đó. Nàng bên Đạt Kha, gần gũi trải qua nhưng chưa từng nhận được lấy một lời ngọt ngào. Nam nhân vốn khô cứng, nàng chờ đợi gì một người thậm chí không có tình cảm với mình. Có lẽ nhớ nhung này chỉ là mình nàng nhung nhớ hắn m̀à thôi.
Họ quỳ trước mặt Đạt Kha dĩ nhiên cũng là quỳ trước nàng. Trong nàng thật đang rất khoan khoái khi nghe Đạt Kha nói…
- Sao lại không? Các phi tần chẳng ai buồn cả, còn nói là sẽ lấy chồng ngay nữa kìa!
- Nhưng… lí do nào khiến người bỏ hết hậu cung như thế chứ?
Bô lão có vẻ không chấp nhận chuyện này nhưng làm gì được ý muốn của Đạt Kha đây? Hắn tỉnh bơ ôm lấy vai nàng. Nàng cũng không ngại tì má lên ngực hắn tạo ra bộ dạng tình cảm nhất có thể…
- Ta thích có mỗi vương phi của ta thôi không được sao?
Giọng Đạt Kha vang nhẹ nói thích nàng đến tai nàng rất đỗi êm ái. Tuy biết hắn bất đắc dĩ thôi vì không thể nói là ghét nên mới giữ lại mình nàng nhưng nàng cũng thấy hồi hộp trong lòng. Các bô lão nhìn ngay nàng, ánh mắt hoài nghi không biết nàng có bỏ bùa mê gì để độc chiếm đại vương không? Nếu có làm được nàng giết hắn từ lâu rồi làm gì rãnh rỗi thế này chứ?
Dù sao ở đây nàng chỉ sợ có mỗi Đạt Kha, mấy lão già kia dọa không được nàng đâu. Cuối cùng họ lực bất tòng tâm nói…
- Nhưng chỉ còn mỗi vương phi thì chuyện nối dỗi cũng nên sớm có tin vui cho cả tộc an lòng thưa đại vương!
Sở Doanh ngớ ra, lập tức không dựa vào người hắn nữa vì đây là trách nhiệm của nàng. Vương phi ngoài hầu hạ đại vương thì còn làm gì khác ngoài sanh người kế thừa vương vị chứ. Nhưng nàng mãi mê chuyện ám hại hắn, cũng không nghĩ đến phải gánh cái trách nhiệm nặng nề kia.
Thế nhưng Đạt Kha nghe rồi vẫn rất thoải mái…
- Ta biết rồi!
Bô lão khom người cung kính nhưng thật rất giận vì đại vương bắt đầu tự ý làm không theo ý họ nữa. Đạt Kha mang nàng về lều lập tức bật cười khoái chí…
- Haha… xem hôm nay mấy lão già ấy tức đến thế nào. Ta là đại vương cơ mà họ dám cải sao?
Từ chuyện này, Đạt Kha sẽ dễ dàng làm nhiều việc theo ý mình hơn. Quyền lực của bô lão trong tộc cũng rất lớn, nếu tiếng nói của mấy lão già ấy yếu đi càng dễ cho hắn. Hắn đang rất vui nên cũng không nhìn đến nàng đang ngồi cạnh mình. Nàng rụt rè nói lí nhí…
- Thiếp quên mất chuyện đó!
Đạt Kha nhìn nàng đang tỏ ra rối trí. Nàng cùng hắn đã không được rồi nay còn phải sinh con cho người nàng muốn giết có phải là buồn cười lắm không? Nếu không giết được Đạt Kha, nàng vẫn phải làm tròn trách nhiệm của vương phi chứ. Biết vậy nàng chừa lại vài phi tần thân hình đẩy đà phục vụ chuyện nối dỗi cho Đạt Kha rồi.
- Chuyện có con sao? - Đạt Kha tinh ý cũng đoán ra từ vẻ mặt khó coi của nàng.
- Ừhm…
- Nàng đừng lo đến. Ta không muốn có con với nàng lúc này. Tuyệt đối không!
Sở Doanh nghe hắn nói, lòng đột ngột nhói lên. Đêm qua nàng còn ở lại lều của hắn say đắm vì hắn, sáng ra tự biết uống thuốc vì biết không nên để có con. Nhưng từ miệng Đạt Kha có thể nói ra không muốn có con cùng nàng như vậy, thân là nữ nhân, nàng khó tránh tổn thương. Không muốn có con chính nàng cũng vậy nhưng hắn sao có thể nỡ nói thế thật tuyệt tình.
Song nghĩ lại thì nàng vốn không phải là nữ nhân trong lòng hắn, hắn dùng nàng là nơi xả tiết làm sao mong muốn một đứa con của hắn từ nàng. Có chăng hắn còn mong con mình là do Y Nhi sanh ra cũng nên.
Đạt Kha nhìn nàng mím môi không trả lời nên hỏi…
- Sao vậy?
Nàng giấu chút nước mắt ngớ ngẩn sắp vương trên mi. Bản thân cố mạnh mẽ, nàng trả lời như bình thường…
- Không! Thiếp cũng suy nghĩ như người vậy!
- Thế thì tốt. Ta và nàng kể ra mục tiêu cũng đối lập, có con sẽ phiền phức. Hay chờ ta chiếm luôn cả Kỳ Mạc của nàng thì nàng hãy sanh con cho ta ăn mừng thảm bại của phụ hoàng nàng nhé!
Giọng hắn trêu chọc làm sao biết tim nàng đau như thế nào. Nàng giữ cho chất giọng không mang run rẩy trả lời…
- Lúc đó thiếp còn để người sống hay sao đại vương của thiếp?
- Ủa? Thì ra nàng vẫn còn muốn giết ta sao?!
Đạt Kha cười nhưng nàng không cười đáp. Hắn thấy nàng có chút kì lạ nhưng chưa chòm đến nàng đã tự đứng lên. Nàng xoay người nói thật nhẹ nhàng…
- Cám ơn người đã giữ mỗi mình thiếp như lời người hứa! Thiếp về ngủ đây!
Nàng xoay đi không biết hắn vẫn nhìn theo. Đạt Kha nghĩ nàng cũng sẽ vui như mình nhưng không hiểu sao lại lại như vậy. Hắn nhìn lại trên giường còn chiếc khăn lụa của nàng. Nàng như chiếc khăn này, nếu cầm không chắc, chỉ một cơn gió dễ dàng kéo đi mất. Nhưng để cầm chặt nàng trong tay lại có gai không thể nào giữ được.
—————–
Đuổi hết đám phi tần không còn ai nói trước nói sau nàng nữa cũng khá buồn tai và vắng vẻ. Nàng không biết mình có phải là loại nữ nhân quyết tranh đoạt quyền lực hay không nhưng ai cũng nể nàng độc chiếm được đại vương lắm rồi. Dù sao nàng cũng không cần chờ cô nương nào ám hại giành hắn vì chính nàng cũng không thể có riêng mình hắn. Hắn sẽ không bao giờ đáp lại thứ tình cảm si ngốc nàng vô tình vướn phải.
Bô lão cũng không cho tiểu Lộ sắc thuốc tránh thụ thai cho nàng nữa. Từ lúc nghe từ miệng Đạt Kha nói không muốn có con với nàng, nàng cũng không muốn gần bên hắn.
Xem như nàng cũng có lí do tránh mặt hắn . Dù gì cũng là tự nàng biện hộ cho mình, tâm nàng tổn thương như vậy nên không muốn càng gần càng chuốt thêm nhiều tổn thương. Đạt Kha vốn cũng bận rộn, có lẽ cũng sớm không nhớ đến vương phi như nàng.
Cả ngày nàng lại làm nhiều việc vặt vãnh cho mau quên đi hắn. May mà còn có tiểu Lộ chơi với nàng.
- Nụ hôn đầu thật sao? Chúc mừng muội!
- Chưa gì hết mà nương nương!
Tiểu Lộ mắc cỡ khi kể cho nàng. Sở Doanh cũng vui theo tì nữ của mình…
- Muội nói cũng thích người ta mà!
- …nhưng người đó không nói gì đã hôn ngay lần đầu đi chung. Nụ hôn đầu cũa nương nương có run như tim bị bệnh không?
Sở Doanh ngớ ra suy nghĩ liền. Đạt Kha và nàng hình như chưa từng hôn qua. Phải nói là hắn có dùng môi hôn khắp người nàng qua rồi nhưng môi chạm môi thì dường như chưa. Bản thân cũng là nữ nhân có gia thất rồi, nếu khai thật là chưa biết thì xấu hổ lắm nên nàng cố cười nói dối…
- Ừhm… cũng run như vậy đó!
- Thật ạk? Rồi sai đó đại vương nói gì không?
- Sao muội nghĩ nụ hôn đầu của ta là phải với đại vương chứ?
Nhắt đến hắn nàng từ buồn sẽ trở thành tức giận. Triền miên dùng người nàng thỏa mãn như thế rồi có thể nói ra là không muốn có con cùng nàng. Sở Doanh ức chế vô cùng, hận là mình không giết ngay hắn được.
Nàng thờ phì phò, nhớ hắn là tức điên khiến tiểu Lộ còn phải sợ…
- Không phải với đại vương sao nương nương? Nương nương mà hôn người khác đại vương sẽ ghen đó!
Nàng nghe xong đành mỉm cười với tiểu Lộ. Đạt Kha mà ghen vì nàng sao? Đó là chuyện nực cười nhất cũng là chuyện nàng có mơ cũng không ra. Lúc nàng biến mất, hắn thậm chí còn không lo lắng đi tìm nói gì là ghen.
Mắt nàng nhìn ra xa vườn trái cây tận bên kia sông đang trĩu trái khi lòng suy nghĩ mông lung. Hôm nay ngộ ra cả hai chưa từng hôn môi qua khiến nàng cảm thấy mình vẫn còn lại chút gì đó không bị hắn cướp mất. Nàng vẫn còn giữ lại chút ít bản thân mình không sa ngã hoàn toàn vào cám dỗ từ hắn.
Không muốn có con thì nàng hạn chế gần hắn, điều đó cũng giúp nàng bình tâm lại nghĩ về nhiệm vụ được giao. Chỉ cần xa hắn nàng sẽ ổn thôi.
———————
Đạt Kha đi vài ngày vừa về, vào lều lớn không có người hắn đứng đơ ra một hồi mới sựt nhớ mình vốn không cho ai vào lều riêng. Nhưng nhìn đến góc lều, hắn nhớ Sở Doanh ưa thích ngồi trên đệm lông đó.
Chiều đến, đi quanh hắn cũng không hề nghe thấy giọng nàng. Hậu cung của đại vương giờ còn mỗi vương phi, ít ra nàng cũng nên giả vờ ra đón hắn một cách niềm nở nhất có thể. Kết quả Đạt Kha tìm sang tận lều của nàng chỉ thấy tiểu Lộ đang phơi áo phía ngoài.
- Vương phi của ta đâu?
- Bẩm đại vương, lúc người đi duyệt binh nương nương đã ra vườn trái cây bên sông phụ thu hoạch. Người dặn nô tì ở lại để có gì báo tin cho nương nương biết!
- Thu hoạch trái cây? Không phải cần hơn nửa tháng sao?
- Dạ vâng! Nương nương đi 4 ngày rồi!
Tiểu Lộ cũng sợ bị đại vương la nhưng hắn không nói gì, tự bỏ đi. Chuyến đi vài ngày khiến hắn hơi mệt nhưng tự mình nằm vùi trên giường lại không chợp mắt được. Hắn từ trước vẫn luôn ngủ một mình dẫu có nhiều phi tần. Chỉ từ lúc có nàng…
Đạt Kha mở mắt ra nhìn bên cạnh không có người nằm rụt vào lòng mình. Hắn quả có lưu Sở Doanh lại lều nhiều lần nhưng không đến mức thành một thói quen, cũng không đến mức cần có nàng mới ngủ được. Nhưng hắn thức trắng không chợp mắt cũng không hiểu là tại sao?
Mùi trái chín thơm nứt, Sở Doanh chạy nhìn cả rổ lớn đào chín mộng không thể nhgăn sự thèm muốn ăn một trái…
- Đào thật tươi! Cho ta vài trái nha! - Nàng ngước nhìn mọi người, tay chỉ chờ họ cho thì nàng sẽ lấy ngay mấy trái.
- Nương nương nói gì vậy? Người đến giúp chúng tiểu nhân quá nhiều việc rồi. Sợ lúc đại vương về sẽ trách tội nữa. - Các dì các thúc cười nói gần gũi. Nàng vì thế cũng tươi như hoa cầm lấy đào rồi.
- Ai cho đại vương trách tội chứ! Ta thích ở đây chơi cùng mọi người!
Các dì cười, tiếp tục hái trái xuống cho vào các rổ mây. Nàng chỉ được làm nhiệm vụ nhẹ nhàng là ngồi ghi chép cân nặng cũa từng giỏ mây lớn trước khi cho lên lừa mang về. Nam nhân khuân giỏ, dẫn lừa mang trái về bên kia sông. Nàng và các dì sẽ ở lại trong mấy ngày thu hoạch.
Cây ăn trái ở đây được trồng ngay hàng, thưa một khoảng vừa đủ nhận ánh sáng. Cây này nối tiếng cây kia cao lớn không khác gì một khu rừng trĩu nặng quả. Sở Doanh thích các công việc tay chân như vậy nên sớm quên Đạt Kha đi rồi. Nhưng đến khi rãnh rang hết việc làm thì nàng sẽ bắt đầu buồn vì nghĩ về hắn, thế nên nàng mới ở lại phụ việc không chịu về.
Hôm nay có một thiếu niên tầm ngoài mười sáu – mười bảy tuổi, dáng vẻ cũng khá trưởng thành rồi nhưng vẫn mang chút nét dễ thương trẻ con. Vừa nhìn thấy nàng ngồi đếm quả, tiểu tử nọ đã nhào lại gần…
- Cho đệ phụ nhé vương phi tỉ. Đệ tên là Dốc Thích Cai!
Thích Cai cười lên trông có chút thật thà làm người ta nhanh có hảo cảm. Nàng cũng mỉm cười nói…
- Tiểu Cai cứ gọi tỉ là Sở tỉ!
- Được không tỉ? Mẹ sẽ la đệ vô lễ với tỉ!
- Không đâu! Tỉ cho mà!
Nàng được họ xem ngang hàng thì nàng càng thích. Nàng chán cảnh ai ai cũng nâng niu tôn sùng nàng rồi. Thích Cai nghe xong tỏ ra phấn khích nói ngay.
- Vậy đệ giúp tỉ xong rồi, có cơ hội tỉ cho đệ gặp đại vương nha. Đệ ngưỡng mộ đại vương lắm lắm!
Nghe Thích Cai hâm mộ hắn làm nàng có chút tụt hứng. Nàng xém tí buột miệng nói gã Đạt Kha đó có gì đáng đễ đệ ngưỡng mộ nhưng ánh mắt long lanh của Thích Cai làm nàng nói không nên lời. Xem ra thằng nhóc này rất mê Đạt Kha. Nàng cố gượng cười nói….
- Đại vương cũng dễ gặp như tỉ mà! - Ở đây không có cấm cung, chỉ cần đi khỏi khu vực riêng thì ai cũng thấy được đại vương. Chưa kể tiệc trong tộc rất thường tổ chức.
- Đâu có! Chỉ thấy từ xa thôi! Khi đủ mười tám, đệ sẽ gia nhập làm lính dưới trướng đại vương!
Xem ra thằng bé nàng cuồng Đạt Kha lắm nên nàng cố ngăn lại ý nghĩ đó…
- Đệ không cần chọn cách đó để “chết sớm” đâu…
- Hi… Sở tỉ vui tính ghê! Hèn gì đại vương chỉ yêu duy nhất mỗi tỉ!
Sở Doanh lại một phen đau tim nữa rồi. Ai ở ngoài nhìn vào mà không nói đại vương chung tình với mỗi vương phi. Tiếc thay đó là chuyện nàng mơ hoài không có. Bỗng Thích Cai bị đánh đầu xém tí té nhào. Mẹ cũa thằng nhóc chửi không thương tiếc…
- Làm nhanh lên còn ở đó làm phiền vương phi nữa hả tiểu Cai?
- Vương phi nói tỉ ấy không có phiền đâu mẹ ơi!
- Gọi là nương nương ai cho con dám gọi tỉ này tỉ nọ với nương nương! Nhanh nhẹn lên!
Sở Doanh nhìn Thích Cai bị kéo lỗ tai đi tàn bạo chỉ biết cười trừ. Mẹ dữ́ nhưng thằng nhóc vẫn còn cố cười vẩy tay với nàng. Một thằng bé dễ thương, nàng cười rồi bất giác nhìn sang các cụm lều lớn bên kia sông. Nàng tự nhẩm có lẽ Đạt Kha đã đi duyệt binh về. Và nàng cũng đã tự nhủ có lẽ hắn cũng không nhớ đến nàng.
Đôi lúc nàng tự hỏi giữ mình và Y Nhi, nàng có được phần nào yêu thương như hắn đã trao cho cô nương đó. Nàng bên Đạt Kha, gần gũi trải qua nhưng chưa từng nhận được lấy một lời ngọt ngào. Nam nhân vốn khô cứng, nàng chờ đợi gì một người thậm chí không có tình cảm với mình. Có lẽ nhớ nhung này chỉ là mình nàng nhung nhớ hắn m̀à thôi.