Chương : 15
Nàng bỏ Thích Cai lại phía sau và tiến nhanh đến gã đại vương của mình. Đạt Kha cũng đứng lại vì vẻ mặt của nàng cứ như muốn cải nhau một trận với hắn nữa…
- Người mau mặc áo vào đi! - Nàng không dám nói toẹt ra là không muốn ai cũng dòm ngó người hắn như vậy. Nhưng hắn quẹt mồ hôi trên má trả lời.
- Nóng nực lắm! Xong việc ta mặc liền!
- Vậy làm xong nhanh nhanh đi!
Nàng hối thúc làm hắn cười. Dù hắn không tiếc rẻ nụ cười nhưng lúc nào hắn cười cũng đẹp cả, báo hại tim nàng đập thình thịch rồi. Và hắn cũng thấy trán nàng cũng lấm tấm mồ hôi nên rút khăn ra lau nhẹ. Nàng đứng cứng đơ vì bất ngờ. Mọi người thì lại phì cười vì đại vương và vương phi tranh cải rất đáng sợ nhưng tình tứ cũng không ai bằng.
Song nàng nắm lấy tay hắn nhìn khăn lụa thêu hai con chim nhỏ. Nàng nhận ra ngay vì do chính tay mình thêu…
- Khăn của thiếp mà sao người lại giữ!?
Đạt Kha sững ra tự thấy mình vừa hành động quá ngớ ngẩn. Hắn không nên giữ khăn nàng bỏ quên, cũng không nên lấy nó dùng cho nàng. Tuy vậy nhưng tuấn nhan của hắn không có nửa điềm kì lạ…
- Tiểu Lộ bảo ta đem đến cho nàng!
- Vậy sao? Tiểu Lộ lúc nào cũng chu đáo!
Nàng cười, cất khăn đi vì tin là tiểu Lộ thật. Đạt Kha làm tiếp lén giấu chút thở phào không bị mất mặt.
Công việc thu hoạch xong sớm hơn dự tính. Mọi người ra sông tạt nước nô đùa cho bớt mệt mới về. Sở Doanh thật sự vui lắm khi được trải qua công việc bình thường như vậy.
Nàng lau má con ướt sau khi thay đồ chuẩn bị về thì thấy mọi người đến hành lễ…
- Cám ơn đại vương và vương phi!
- Có gì đâu… mùa sau cho ta theo nữa nha!
Nàng cười tươi khiến mọi người càng yêu mến nàng hơn. Đạt Kha cũng lên tiếng…
- Các ngươi cứ về trước đi!
Sở Doanh nghe vậy thắc mắc không ngại hỏi ngay…
- Sao không về cùng mọi người luôn? Không phải hôm qua người nôn về lắm sao?
- Ta ở đâu thì nàng ở đó đừng hỏi nhiều nữa!
Đạt Kha quay trở lại hướng vườn cây phía trong bộ dạng như vua. Nàng tức gần chết cứ như nàng là cung nữ phải theo hầu vậy. Song quay nhìn mọi người lại ngất ngư vì đại vương…
- Bình thường thấy đại vương rất lạnh lùng, hành xử có chút nhẫn tâm nhưng không ngờ bên nương nương mới bộc lộ ra sự ngọt ngào như vậy!?
- Mọi người nghĩ thế là ngọt ngào sao? - Nàng không tin nổi nha, hắn rõ ngang ngược như vậy mà không ai thấy ngoại trừ nàng hay sao.
- Đại vương lo lắng mới đến rước nương nương về đó. Nương nương và đại vương đừng cải nhau nữa!
Tim nàng đập trễ mấy nhịp vì không nghĩ là hắn đến rước do quan tâm mình. Phía xa, hắn đứng lại chờ. Nàng cảm thấy như cái bẫy độc nhưng vẫn khờ dại chạy ngay đến. Dù sao nàng cũng đã không còn cơ hội quay đầu làm lại mọi chuyện đã xảy ra với hắn.
Thích Cai muốn theo đại vương luôn nhưng không ai cho hết. Thế là nhóc con rững lệ chỉ biết nhìn bóng đại vương và vương phi khuất sau mấy rặng cây thưa.
Nàng nhìn mọi người đã đi về hết mới hỏi ngay…
- Sao chúng ta không về?
- Có chổ này ta muốn cho nàng xem!
Nói rồi hắn nắm tay dẫn nàng đi lên phía chân đồi. Nàng cuối cùng chỉ biết mỉm cười khi được đi cùng hắn. Cả hai đi qua các lối cây thưa đầy thảo mộc, dần lên cao cảnh quan cây cối cũng khác biệt dần. Cuối cùng đến một quảng cố non mềm thoáng đãng đầy nắng ấm, có một cây táo mộc lẻ lôi trơ trội cũng chín trĩu quả. Hắn bước đến mỉm cười và sờ lên thân cây, nàng hiểu ngay đây là chổ hắn muốn nàng xem.
- Nó lớn nhiều rồi! Cũng khá lâu ta chưa đến đây!
- Nhiều trái quá! - Mắt nàng sớm long lanh muốn hái mấy trái chín mộng trên cây thôi. Đạt Kha dễ dàng đứng hái cho nàng một trái làm nàng không ngại ăn ngay và nghe hắn nói.
- Cây táo này mọc tách hẳn vườn cây chân núi. Nàng có thấy rất bí ẩn không?
Nàng gật gù, miệng nhai thật ngon miếng táo chíng ngọt giòn giòn và hỏi…
- Hồi nhỏ người hay đến đây chơi sao?
- Hì… ta thích đến đây khóc một mình thì đúng hơn!
Sở Doanh nghe xong thiếu điều mắcnghẹn. Nàng không tài nào tưởng tượng ra loại người như hắn khóc lóc sẽ tệ hại ra sao. Nhưng chưa gì hắn đã bế nàng lên và nói…
- Trèo lên cành bên kia đi Sở Sở!
- Ah… từ từ thôi!
Công chúa như nàng làm sao biết trèo cây nên lúng túng sợ té nhưng Đạt Kha cũng leo sau giữ lấy nàng. Cả hai ngồi vào cảnh cứng không cao lắm nhưng cũng đủ quan sát thấy tận các cụm lều bên kia sông. Chuồng gia súc rộng lớn với những con vật hiền hòa ăn cổ. Các lều to nhỏ màu sắc tương phản nền cỏ xanh tươi thật yên bình. Cả đại bình nguyên rộng lớn thu về trong tầm mắt, nàng ngơ ngẩn thốt lên…
- Đẹp quá!
- Đúng là rất đẹp! Năm xưa khi mẹ ta bị ám hại không được ai truy cứu thủ phạm, ta một mình chạy thật xa, cuối cùng lạc đến đây mới khóc. Từ đó hễ bị ai trêu chọc, đánh không lại ta lại tìm đến đây khóc lóc. Giờ nghĩ lại sao ta khi nhỏ lại dễ khóc đến như vậy?
Đạt Kha cười khì xem ra cũng không xem đó là nhục nhã gì. Một đứa trẻ sống trong một hoàn cảnh như vậy, vùng vẩy không xong chỉ có thể khóc cho hết mà thôi. Nàng nhìn hắn, thầm nghĩ có lẽ vì tuổi thơ quá yếu đuối chịu sự ức hiếp nên lớn hắn mới thành kẻ đi tàn ác với kẻ khác.
Nhưng hôm nay Đạt Kha lại chịu kể thêm chút nữa về hắn. Còn dẫn nàng đến đây. Nàng cũng rất vui song lại ngậm ngùi hỏi khẽ…
- Vậy… người đã dẫn Y Nhi đến đây chưa?
Đạt Kha bất ngờ và nhìn nàng. Nàng né tránh không dám nhìn vào mặt hắn…
- Sao tự dưng lại nhắt về Y Nhi?
- Thì… tự dưng thiếp muốn biết vậy thôi không được sao? - Giọng nàng mang chút cộc cằn nhưng hắn mỉm cười nói ra rất dễ dàng.
- Đường đường là nam nhân ai lại muốn cho người mình yêu biết nơi mình hay trốn đến khóc chứ. Mặt mũi của ta lúc đó phải đặt đâu nữa?
Lời của hắn bén nhọn đêm ngay vào tim nàng. Y Nhi là người Đạt Kha yêu nên không dẫn đến nơi đáng xấu hổ này. Còn nàng là gì chứ?
Mắt nàng cay xè không kiềm lại. Nàng từng ngày đều đau vì hắn không yêu mình. Nhưng nghe đến chính miệng hắn nói yêu Y Nhi thì nàng còn tan nát hơn. Hắn tàn nhẫn, vẫn luôn rất tàn nhẫn.
Đạt Kha thấy nàng khóm mặt, tay còn chùi má nên kéo ép nàng ngẩn lên. Hắn sững ra nhìn mắt nàng nhòa lệ…
- Sao nàng lại khóc? - Vẻ mặt của hắn lúc này chẳng mưu mô, thông minh tí nào cả. Nàng lắc lắc đầu đáp.
- … không có gì!?
- Sao lại không có gì được!? Tự dưng lại khóc ngon lành như vậy chứ? Có phải ta làm gì không đúng không?
Đạt Kha có vẻ bối rối vì không biết lí do. Tay hắn giữ lấy nàng trong trạng thái lúng túng không như bình thường. Cuối cùng lòng nàng đau quá không thể chịu đựng cũng đã không kiềm lại được.
Khi nhìn hắn nàng càng không thể cam lòng chịu đau như vậy…
- Người… hic dẫn thiếp đến đây là vì sao? Có khi quan tâm thiếp, có lúc lại nói về nữ nhân trong lòng người yêu say đắm…hic. Người làm thiếp không thể giết chết người… càng không thể bước lại gần người tự cho bản thân cơ hội khác. Tại sao lại ác độc và tàn nhẫn như thế chứ?
Nàng đánh vào ngực hắn cuối cùng khóc òa trong sự sững sờ của Đạt Kha. Nàng khóc nghẹn run lên, tình cảm không nên có kia đang giết chết nàng từ bên trong. Ngày hôm nay nàng đã không thể nào che giấu thương tâm được nữa.
Nhưng Đạt Kha nhìn nàng đau đớn trước mặt, thậm chí không áy náy lại còn nhếch nhẹ môi cười. Hắn kéo nàng vào lòng, cười vang giòn giã rất thoải mái. Nàng không hề giả vờ trước hắn vậy mà Đạt Kha dám cười nàng, cứ như nàng làm trò gì vui lắm. Nàng lẽ ra nên giết chết hắn thay vì ngốc như vậy. Nàng tức giận, xô người hắn ra và tự mình muốn bỏ xuống. Nàng không muốn gần bên loại người nhẫn tâm như vậy.
Đạt Kha cố nén cười, với tay giữ nàng lại…
- Chờ ta Sở Sở!
- Ta không muốn nhìn mặt huynh nữa!
Nàng vừa khóc vừa giận dỗi bước xuống nhánh cây nhưng hụt chân. Hắn đột ngột túm lấy người nàng cùng té lăn xuống đất. Đạt Kha ôm che người nàng nên nàng không hề đau hay là chạm vào dù là cỏ non bên dưới nền đất. Nàng cố lấy lại bình tĩnh, vùng ra lần nữa nhưng hắn trở người đè nàng nằm xuống nền cỏ non, ép nàng nhìn thẳng mắt hắn.
Tuấn nhan kia làm nàng đau lòng, nàng thật rất muốn căm ghét hắn nhưng bất lực chỉ đành quay mặt đi giấu ánh mắt đẫm lệ ương ngạnh. Đạt Kha càng thích thú nói…
- Nàng rất đáng yêu vương phi của ta!?
- Bỏ ra! - Sở Doanh bắt đầu chui ra như con sâu nhỏ nhưng hắn ôm cứng không tha.
- Ta ép nàng phải giết ta hay sao? Hay là ta cấm nàng không được đến gần ta? Cũng do nàng làm ra lại trách ta tàn nhẫn gì đó. Rồi ai nói sẽ khiến ta quên Y Nhi giờ lại tự nhụt chí như vậy?
Lời của hắn làm nàng sững sờ không thốt nên lời. Hắn đang buột tội chính nàng làm khổ mình không liên quan gì đến hắn cả. Quả là chuyện gì hắn cũng nói được cả khi vô lí như vậy. Sở Doanh giận lên dồn sức tiếp tục đẩy bờ vai lớn của hắn…
- Phải! Lỗi của ta như vậy đó huynh vui vẻ lắm có đúng không? Từ đầu ta chỉ nên cố giết huynh là được rồi có phải hay không?
Mắt nàng vươn lệ nhưng hắn mặc nhiên vẫn không đau lòng thay, còn trở giọng trêu chọc…
- Thế nàng đoán xem ta có vui hay không đây? Tất nhiên là quá vui… ai đời kẻ muốn giết mình lại sao lãng thì ta phải ngư ông đắc lợi thôi!
- Đồ… đồ khốn!
Nàng tức điên lên, xem hắn dùng cái chuyện nàng không giết được hắn ra nói vui như vậy thật tức. Đạt Kha trông nàng đánh mình không có chút lực và nắm lấy. Nàng ngước lên nhìn hắn không cười trêu mình nữa. Ánh mắt của hắn nghiêm túc trông sâu vào mắt nàng…
- Ta biết nàng ra đây nhiều ngày muốn tránh mặt ta. Giữa chúng ta tại sao lại không hiểu nhau như vậy? Nếu nàng phiền muộn trong lòng sao không nói liền với ta?
Nàng run lên khi nghe chất giọng như cạm bẫy kia. Nàng sẽ lại lụy hơn vì hắn mất. Nàng thẳng thắng đáp lời dù ánh mắt vẫn không dám nhìn vào mắt hắn…
- Ta nghĩ gì làm gì thì huynh cũng có quan tâm đâu!? Lần trước ta đi mất, trông huynh còn nhởn nhơ như vậy làm gì cần nghe phiền muộn của ta?
- Lần trước khác! Lần này ta gần như điên lên khi không thấy nàng!
Sở Doanh bất ngờ, má dễ dàng nóng đỏ lên ngay. Nàng cố cứng cỏi là thế nhưng với một lời nói nhỏ từ hắn đã run rẩy vui trong lòng rồi. Đạt Kha nhìn nàng mắc cỡ thật đáng yêu, tay cũng vân vê má nàng khi nói.
- Đừng nhớ về Y Nhi nữa! Nàng đang bên cạnh ta, hãy làm ta quên đi nữ nhân khác chứ vương phi ngốc!?
Lời nói của hắn, gương mặt của hắn tuy không phải là bảy tỏ tình cảm gì dành cho nàng nhưng nàng vẫn run động không thể ghét bỏ. Lòng hắn vẫn không quên Y Nhi nhưng hắn cho nàng cơ hội làm hình ảnh của cô nương ấy mất đi. Nếu có thể, nàng muốn thâu tâm của hắn hơn cả ý nguyện kết liễu đời hắn.
Sở Doanh nhỏm đầu nâng nhẹ môi chạm lên môi hắn. Đạt Kha bất ngờ, nghe đôi môi nhỏ mím chặt chạm vùi trên môi mình. Mùi hương của nàng ngọt ngào vươn vị táo chín, cánh môi mềm vương vấn tạo chút cảm giác quyến luyến. Nhưng nàng lại ngừng lại, không cho hắn hưởng sâu thêm cứ như đang uống bị giật ngang ly hảo tửu vậy.
Hắn nhìn nàng to gan chui khỏi người mình, bộ dạng mắc cỡ cố nói lảng đi…
- Chúng ta nên về thôi!
- Nàng vừa làm gì ta thế?
Sở Doanh ngoảnh lại nhìn hắn tự chỉ chỉ vào miệng mình. Nàng cắn răng không biết làm sao vì mình thật tồi tệ. Cho dù rất muốn chạm môi hắn cũng không nên chủ động làm vậy rất nhục nhã. Nàng chuẩn bị chạy thì Đạt Kha cười ôm đè nàng xuống…
- Chỉ dùng môi mà muốn cám dỗ ta sao?
- Đâu có, thiếp chỉ…
Nàng lí sự chưa xong Đạt Kha đã thích thú khom xuống áp môi ngược lại môi nàng. Cả người nàng cứng đơ không còn cảm giác vì bờ môi mạnh mẽ vô cùng quyến rũ nàng. Nàng cũng buông thõng người tận hưởng ngay sau đó. Nụ hôn đầu của nàng cuối cùng vẫn bị hắn cướp mất. Suy cho cùng người nàng cần giết chỉ có thể là Đạt Kha không ai khác nữa.
Môi liền môi hòa hợp. Nàng dần cũng biết cách thuận theo ý hắn. Không ngờ hôn như vậy nhanh làm người nàng nóng lên, tay chỉ biết bấu chặt vào áo hắn. Lưỡi giảo hoạt luồng sâu vào miệng nàng thưởng thức hết ngọt ngào trong miệng nàng. Môi còn mút lấy từng phần môi mềm của nàng. Nàng thở hổn hển chìm trong chút ý loạn tình mê vì hắn. Hắn thoải mái di chuyển nụ hôn xuống cổ, tay đồng thời kéo ao nàng ra lộ bờ ngực non cho hắn hôn lên đỉnh ngực.
Sở Doanh bối rối cong người, tay cố níu đầu hắn ra không khỏi ngực nhưng lực bất tòng tâm. Một tay hắn xoa nắn thật chặt, một bên lại mút chặt đến đỏ tấy ngực nàng hỏi sao nàng chịu thấu.
Và ý đồ của hắn càng rõ ràng khiến nàng bấn loạn nhìn xung quanh cư nhiên là giữ rừng. Tuy không có ai nhưng cũng khiến nàng xấu hổ…
- Đừng!… đợi về đã!
- Nàng cám dỗ ta rồi không định chịu trách nhiệm sao?
Đạt Kha vừa nói vừa nhỏm người tự cởi y phục. Nàng nằm yên trên nền cỏ non đỏ mặt nhìn thân thể nam nhân cường tráng đang đầy ham muốn cùng mình. Nàng mím môi đành lòng không nhúc nhích khiến hắn cười bắt đầu chuyển sang cởi đến y phục của nàng.
Giữa quảng cỏ non đầy nắng, áo quần vươn vải chỉ còn nàng và hắn trần trụi quấn quít vào nhau. Người nàng cũng rất muốn hắn rồi nhưng lúc Đạt Kha đang thở dồn, nóng thiếc ngay trước hoa huyệt trơn ướt thì nàng lại nhớ ra chuyện cực kì nghiêm trọng. Nàng hoảng hoảng thốt lên bối rối…
- Hôm nay không được!
Nàng đã không manh áo nằm trước hắn, hai chân thon trắng còn quàng lên đùi hắn rồi lại to gan nói ra những chuyện như vậy lúc cấp bách này. Đạt Kha khẽ nghiêng người gần mặt nàng làm đầu cự vật đã len vào trong vách tường trơn hẹp, Sở Doanh vì thế cũng nhíu mi thở hổn hển nghe…
- Này có biết mình đang nói cái gì không? - Giọng hắn như dọa nạt nếu nàng bắt hắn ngừng ngay lúc này thì hắn cũng không tha cho nàng. Nhưng nàng vẫn cố nói lúng túng.
- Nhưng… nhưng hôm nay thiếp… Đạt Kha…!
Hắn không thèm nghe cho hết, nhẹ đưa hạ thân đến mang thân mình vùi sâu vào người nàng là nàng không thể lắm lời nữa rồi. Sở Doanh cuối cùng chỉ có thể “Ah! Ah!” và không nói được thêm. Nàng đang trong tay hắn thì không nên suy nghĩ nhiều nữa. Mặc kệ cho hắn là kẻ nàng cần giết, lòng hắn có chứa nàng hay không thì nàng cũng không hối hận chút ngốc nghếch này của mình.
- Người mau mặc áo vào đi! - Nàng không dám nói toẹt ra là không muốn ai cũng dòm ngó người hắn như vậy. Nhưng hắn quẹt mồ hôi trên má trả lời.
- Nóng nực lắm! Xong việc ta mặc liền!
- Vậy làm xong nhanh nhanh đi!
Nàng hối thúc làm hắn cười. Dù hắn không tiếc rẻ nụ cười nhưng lúc nào hắn cười cũng đẹp cả, báo hại tim nàng đập thình thịch rồi. Và hắn cũng thấy trán nàng cũng lấm tấm mồ hôi nên rút khăn ra lau nhẹ. Nàng đứng cứng đơ vì bất ngờ. Mọi người thì lại phì cười vì đại vương và vương phi tranh cải rất đáng sợ nhưng tình tứ cũng không ai bằng.
Song nàng nắm lấy tay hắn nhìn khăn lụa thêu hai con chim nhỏ. Nàng nhận ra ngay vì do chính tay mình thêu…
- Khăn của thiếp mà sao người lại giữ!?
Đạt Kha sững ra tự thấy mình vừa hành động quá ngớ ngẩn. Hắn không nên giữ khăn nàng bỏ quên, cũng không nên lấy nó dùng cho nàng. Tuy vậy nhưng tuấn nhan của hắn không có nửa điềm kì lạ…
- Tiểu Lộ bảo ta đem đến cho nàng!
- Vậy sao? Tiểu Lộ lúc nào cũng chu đáo!
Nàng cười, cất khăn đi vì tin là tiểu Lộ thật. Đạt Kha làm tiếp lén giấu chút thở phào không bị mất mặt.
Công việc thu hoạch xong sớm hơn dự tính. Mọi người ra sông tạt nước nô đùa cho bớt mệt mới về. Sở Doanh thật sự vui lắm khi được trải qua công việc bình thường như vậy.
Nàng lau má con ướt sau khi thay đồ chuẩn bị về thì thấy mọi người đến hành lễ…
- Cám ơn đại vương và vương phi!
- Có gì đâu… mùa sau cho ta theo nữa nha!
Nàng cười tươi khiến mọi người càng yêu mến nàng hơn. Đạt Kha cũng lên tiếng…
- Các ngươi cứ về trước đi!
Sở Doanh nghe vậy thắc mắc không ngại hỏi ngay…
- Sao không về cùng mọi người luôn? Không phải hôm qua người nôn về lắm sao?
- Ta ở đâu thì nàng ở đó đừng hỏi nhiều nữa!
Đạt Kha quay trở lại hướng vườn cây phía trong bộ dạng như vua. Nàng tức gần chết cứ như nàng là cung nữ phải theo hầu vậy. Song quay nhìn mọi người lại ngất ngư vì đại vương…
- Bình thường thấy đại vương rất lạnh lùng, hành xử có chút nhẫn tâm nhưng không ngờ bên nương nương mới bộc lộ ra sự ngọt ngào như vậy!?
- Mọi người nghĩ thế là ngọt ngào sao? - Nàng không tin nổi nha, hắn rõ ngang ngược như vậy mà không ai thấy ngoại trừ nàng hay sao.
- Đại vương lo lắng mới đến rước nương nương về đó. Nương nương và đại vương đừng cải nhau nữa!
Tim nàng đập trễ mấy nhịp vì không nghĩ là hắn đến rước do quan tâm mình. Phía xa, hắn đứng lại chờ. Nàng cảm thấy như cái bẫy độc nhưng vẫn khờ dại chạy ngay đến. Dù sao nàng cũng đã không còn cơ hội quay đầu làm lại mọi chuyện đã xảy ra với hắn.
Thích Cai muốn theo đại vương luôn nhưng không ai cho hết. Thế là nhóc con rững lệ chỉ biết nhìn bóng đại vương và vương phi khuất sau mấy rặng cây thưa.
Nàng nhìn mọi người đã đi về hết mới hỏi ngay…
- Sao chúng ta không về?
- Có chổ này ta muốn cho nàng xem!
Nói rồi hắn nắm tay dẫn nàng đi lên phía chân đồi. Nàng cuối cùng chỉ biết mỉm cười khi được đi cùng hắn. Cả hai đi qua các lối cây thưa đầy thảo mộc, dần lên cao cảnh quan cây cối cũng khác biệt dần. Cuối cùng đến một quảng cố non mềm thoáng đãng đầy nắng ấm, có một cây táo mộc lẻ lôi trơ trội cũng chín trĩu quả. Hắn bước đến mỉm cười và sờ lên thân cây, nàng hiểu ngay đây là chổ hắn muốn nàng xem.
- Nó lớn nhiều rồi! Cũng khá lâu ta chưa đến đây!
- Nhiều trái quá! - Mắt nàng sớm long lanh muốn hái mấy trái chín mộng trên cây thôi. Đạt Kha dễ dàng đứng hái cho nàng một trái làm nàng không ngại ăn ngay và nghe hắn nói.
- Cây táo này mọc tách hẳn vườn cây chân núi. Nàng có thấy rất bí ẩn không?
Nàng gật gù, miệng nhai thật ngon miếng táo chíng ngọt giòn giòn và hỏi…
- Hồi nhỏ người hay đến đây chơi sao?
- Hì… ta thích đến đây khóc một mình thì đúng hơn!
Sở Doanh nghe xong thiếu điều mắcnghẹn. Nàng không tài nào tưởng tượng ra loại người như hắn khóc lóc sẽ tệ hại ra sao. Nhưng chưa gì hắn đã bế nàng lên và nói…
- Trèo lên cành bên kia đi Sở Sở!
- Ah… từ từ thôi!
Công chúa như nàng làm sao biết trèo cây nên lúng túng sợ té nhưng Đạt Kha cũng leo sau giữ lấy nàng. Cả hai ngồi vào cảnh cứng không cao lắm nhưng cũng đủ quan sát thấy tận các cụm lều bên kia sông. Chuồng gia súc rộng lớn với những con vật hiền hòa ăn cổ. Các lều to nhỏ màu sắc tương phản nền cỏ xanh tươi thật yên bình. Cả đại bình nguyên rộng lớn thu về trong tầm mắt, nàng ngơ ngẩn thốt lên…
- Đẹp quá!
- Đúng là rất đẹp! Năm xưa khi mẹ ta bị ám hại không được ai truy cứu thủ phạm, ta một mình chạy thật xa, cuối cùng lạc đến đây mới khóc. Từ đó hễ bị ai trêu chọc, đánh không lại ta lại tìm đến đây khóc lóc. Giờ nghĩ lại sao ta khi nhỏ lại dễ khóc đến như vậy?
Đạt Kha cười khì xem ra cũng không xem đó là nhục nhã gì. Một đứa trẻ sống trong một hoàn cảnh như vậy, vùng vẩy không xong chỉ có thể khóc cho hết mà thôi. Nàng nhìn hắn, thầm nghĩ có lẽ vì tuổi thơ quá yếu đuối chịu sự ức hiếp nên lớn hắn mới thành kẻ đi tàn ác với kẻ khác.
Nhưng hôm nay Đạt Kha lại chịu kể thêm chút nữa về hắn. Còn dẫn nàng đến đây. Nàng cũng rất vui song lại ngậm ngùi hỏi khẽ…
- Vậy… người đã dẫn Y Nhi đến đây chưa?
Đạt Kha bất ngờ và nhìn nàng. Nàng né tránh không dám nhìn vào mặt hắn…
- Sao tự dưng lại nhắt về Y Nhi?
- Thì… tự dưng thiếp muốn biết vậy thôi không được sao? - Giọng nàng mang chút cộc cằn nhưng hắn mỉm cười nói ra rất dễ dàng.
- Đường đường là nam nhân ai lại muốn cho người mình yêu biết nơi mình hay trốn đến khóc chứ. Mặt mũi của ta lúc đó phải đặt đâu nữa?
Lời của hắn bén nhọn đêm ngay vào tim nàng. Y Nhi là người Đạt Kha yêu nên không dẫn đến nơi đáng xấu hổ này. Còn nàng là gì chứ?
Mắt nàng cay xè không kiềm lại. Nàng từng ngày đều đau vì hắn không yêu mình. Nhưng nghe đến chính miệng hắn nói yêu Y Nhi thì nàng còn tan nát hơn. Hắn tàn nhẫn, vẫn luôn rất tàn nhẫn.
Đạt Kha thấy nàng khóm mặt, tay còn chùi má nên kéo ép nàng ngẩn lên. Hắn sững ra nhìn mắt nàng nhòa lệ…
- Sao nàng lại khóc? - Vẻ mặt của hắn lúc này chẳng mưu mô, thông minh tí nào cả. Nàng lắc lắc đầu đáp.
- … không có gì!?
- Sao lại không có gì được!? Tự dưng lại khóc ngon lành như vậy chứ? Có phải ta làm gì không đúng không?
Đạt Kha có vẻ bối rối vì không biết lí do. Tay hắn giữ lấy nàng trong trạng thái lúng túng không như bình thường. Cuối cùng lòng nàng đau quá không thể chịu đựng cũng đã không kiềm lại được.
Khi nhìn hắn nàng càng không thể cam lòng chịu đau như vậy…
- Người… hic dẫn thiếp đến đây là vì sao? Có khi quan tâm thiếp, có lúc lại nói về nữ nhân trong lòng người yêu say đắm…hic. Người làm thiếp không thể giết chết người… càng không thể bước lại gần người tự cho bản thân cơ hội khác. Tại sao lại ác độc và tàn nhẫn như thế chứ?
Nàng đánh vào ngực hắn cuối cùng khóc òa trong sự sững sờ của Đạt Kha. Nàng khóc nghẹn run lên, tình cảm không nên có kia đang giết chết nàng từ bên trong. Ngày hôm nay nàng đã không thể nào che giấu thương tâm được nữa.
Nhưng Đạt Kha nhìn nàng đau đớn trước mặt, thậm chí không áy náy lại còn nhếch nhẹ môi cười. Hắn kéo nàng vào lòng, cười vang giòn giã rất thoải mái. Nàng không hề giả vờ trước hắn vậy mà Đạt Kha dám cười nàng, cứ như nàng làm trò gì vui lắm. Nàng lẽ ra nên giết chết hắn thay vì ngốc như vậy. Nàng tức giận, xô người hắn ra và tự mình muốn bỏ xuống. Nàng không muốn gần bên loại người nhẫn tâm như vậy.
Đạt Kha cố nén cười, với tay giữ nàng lại…
- Chờ ta Sở Sở!
- Ta không muốn nhìn mặt huynh nữa!
Nàng vừa khóc vừa giận dỗi bước xuống nhánh cây nhưng hụt chân. Hắn đột ngột túm lấy người nàng cùng té lăn xuống đất. Đạt Kha ôm che người nàng nên nàng không hề đau hay là chạm vào dù là cỏ non bên dưới nền đất. Nàng cố lấy lại bình tĩnh, vùng ra lần nữa nhưng hắn trở người đè nàng nằm xuống nền cỏ non, ép nàng nhìn thẳng mắt hắn.
Tuấn nhan kia làm nàng đau lòng, nàng thật rất muốn căm ghét hắn nhưng bất lực chỉ đành quay mặt đi giấu ánh mắt đẫm lệ ương ngạnh. Đạt Kha càng thích thú nói…
- Nàng rất đáng yêu vương phi của ta!?
- Bỏ ra! - Sở Doanh bắt đầu chui ra như con sâu nhỏ nhưng hắn ôm cứng không tha.
- Ta ép nàng phải giết ta hay sao? Hay là ta cấm nàng không được đến gần ta? Cũng do nàng làm ra lại trách ta tàn nhẫn gì đó. Rồi ai nói sẽ khiến ta quên Y Nhi giờ lại tự nhụt chí như vậy?
Lời của hắn làm nàng sững sờ không thốt nên lời. Hắn đang buột tội chính nàng làm khổ mình không liên quan gì đến hắn cả. Quả là chuyện gì hắn cũng nói được cả khi vô lí như vậy. Sở Doanh giận lên dồn sức tiếp tục đẩy bờ vai lớn của hắn…
- Phải! Lỗi của ta như vậy đó huynh vui vẻ lắm có đúng không? Từ đầu ta chỉ nên cố giết huynh là được rồi có phải hay không?
Mắt nàng vươn lệ nhưng hắn mặc nhiên vẫn không đau lòng thay, còn trở giọng trêu chọc…
- Thế nàng đoán xem ta có vui hay không đây? Tất nhiên là quá vui… ai đời kẻ muốn giết mình lại sao lãng thì ta phải ngư ông đắc lợi thôi!
- Đồ… đồ khốn!
Nàng tức điên lên, xem hắn dùng cái chuyện nàng không giết được hắn ra nói vui như vậy thật tức. Đạt Kha trông nàng đánh mình không có chút lực và nắm lấy. Nàng ngước lên nhìn hắn không cười trêu mình nữa. Ánh mắt của hắn nghiêm túc trông sâu vào mắt nàng…
- Ta biết nàng ra đây nhiều ngày muốn tránh mặt ta. Giữa chúng ta tại sao lại không hiểu nhau như vậy? Nếu nàng phiền muộn trong lòng sao không nói liền với ta?
Nàng run lên khi nghe chất giọng như cạm bẫy kia. Nàng sẽ lại lụy hơn vì hắn mất. Nàng thẳng thắng đáp lời dù ánh mắt vẫn không dám nhìn vào mắt hắn…
- Ta nghĩ gì làm gì thì huynh cũng có quan tâm đâu!? Lần trước ta đi mất, trông huynh còn nhởn nhơ như vậy làm gì cần nghe phiền muộn của ta?
- Lần trước khác! Lần này ta gần như điên lên khi không thấy nàng!
Sở Doanh bất ngờ, má dễ dàng nóng đỏ lên ngay. Nàng cố cứng cỏi là thế nhưng với một lời nói nhỏ từ hắn đã run rẩy vui trong lòng rồi. Đạt Kha nhìn nàng mắc cỡ thật đáng yêu, tay cũng vân vê má nàng khi nói.
- Đừng nhớ về Y Nhi nữa! Nàng đang bên cạnh ta, hãy làm ta quên đi nữ nhân khác chứ vương phi ngốc!?
Lời nói của hắn, gương mặt của hắn tuy không phải là bảy tỏ tình cảm gì dành cho nàng nhưng nàng vẫn run động không thể ghét bỏ. Lòng hắn vẫn không quên Y Nhi nhưng hắn cho nàng cơ hội làm hình ảnh của cô nương ấy mất đi. Nếu có thể, nàng muốn thâu tâm của hắn hơn cả ý nguyện kết liễu đời hắn.
Sở Doanh nhỏm đầu nâng nhẹ môi chạm lên môi hắn. Đạt Kha bất ngờ, nghe đôi môi nhỏ mím chặt chạm vùi trên môi mình. Mùi hương của nàng ngọt ngào vươn vị táo chín, cánh môi mềm vương vấn tạo chút cảm giác quyến luyến. Nhưng nàng lại ngừng lại, không cho hắn hưởng sâu thêm cứ như đang uống bị giật ngang ly hảo tửu vậy.
Hắn nhìn nàng to gan chui khỏi người mình, bộ dạng mắc cỡ cố nói lảng đi…
- Chúng ta nên về thôi!
- Nàng vừa làm gì ta thế?
Sở Doanh ngoảnh lại nhìn hắn tự chỉ chỉ vào miệng mình. Nàng cắn răng không biết làm sao vì mình thật tồi tệ. Cho dù rất muốn chạm môi hắn cũng không nên chủ động làm vậy rất nhục nhã. Nàng chuẩn bị chạy thì Đạt Kha cười ôm đè nàng xuống…
- Chỉ dùng môi mà muốn cám dỗ ta sao?
- Đâu có, thiếp chỉ…
Nàng lí sự chưa xong Đạt Kha đã thích thú khom xuống áp môi ngược lại môi nàng. Cả người nàng cứng đơ không còn cảm giác vì bờ môi mạnh mẽ vô cùng quyến rũ nàng. Nàng cũng buông thõng người tận hưởng ngay sau đó. Nụ hôn đầu của nàng cuối cùng vẫn bị hắn cướp mất. Suy cho cùng người nàng cần giết chỉ có thể là Đạt Kha không ai khác nữa.
Môi liền môi hòa hợp. Nàng dần cũng biết cách thuận theo ý hắn. Không ngờ hôn như vậy nhanh làm người nàng nóng lên, tay chỉ biết bấu chặt vào áo hắn. Lưỡi giảo hoạt luồng sâu vào miệng nàng thưởng thức hết ngọt ngào trong miệng nàng. Môi còn mút lấy từng phần môi mềm của nàng. Nàng thở hổn hển chìm trong chút ý loạn tình mê vì hắn. Hắn thoải mái di chuyển nụ hôn xuống cổ, tay đồng thời kéo ao nàng ra lộ bờ ngực non cho hắn hôn lên đỉnh ngực.
Sở Doanh bối rối cong người, tay cố níu đầu hắn ra không khỏi ngực nhưng lực bất tòng tâm. Một tay hắn xoa nắn thật chặt, một bên lại mút chặt đến đỏ tấy ngực nàng hỏi sao nàng chịu thấu.
Và ý đồ của hắn càng rõ ràng khiến nàng bấn loạn nhìn xung quanh cư nhiên là giữ rừng. Tuy không có ai nhưng cũng khiến nàng xấu hổ…
- Đừng!… đợi về đã!
- Nàng cám dỗ ta rồi không định chịu trách nhiệm sao?
Đạt Kha vừa nói vừa nhỏm người tự cởi y phục. Nàng nằm yên trên nền cỏ non đỏ mặt nhìn thân thể nam nhân cường tráng đang đầy ham muốn cùng mình. Nàng mím môi đành lòng không nhúc nhích khiến hắn cười bắt đầu chuyển sang cởi đến y phục của nàng.
Giữa quảng cỏ non đầy nắng, áo quần vươn vải chỉ còn nàng và hắn trần trụi quấn quít vào nhau. Người nàng cũng rất muốn hắn rồi nhưng lúc Đạt Kha đang thở dồn, nóng thiếc ngay trước hoa huyệt trơn ướt thì nàng lại nhớ ra chuyện cực kì nghiêm trọng. Nàng hoảng hoảng thốt lên bối rối…
- Hôm nay không được!
Nàng đã không manh áo nằm trước hắn, hai chân thon trắng còn quàng lên đùi hắn rồi lại to gan nói ra những chuyện như vậy lúc cấp bách này. Đạt Kha khẽ nghiêng người gần mặt nàng làm đầu cự vật đã len vào trong vách tường trơn hẹp, Sở Doanh vì thế cũng nhíu mi thở hổn hển nghe…
- Này có biết mình đang nói cái gì không? - Giọng hắn như dọa nạt nếu nàng bắt hắn ngừng ngay lúc này thì hắn cũng không tha cho nàng. Nhưng nàng vẫn cố nói lúng túng.
- Nhưng… nhưng hôm nay thiếp… Đạt Kha…!
Hắn không thèm nghe cho hết, nhẹ đưa hạ thân đến mang thân mình vùi sâu vào người nàng là nàng không thể lắm lời nữa rồi. Sở Doanh cuối cùng chỉ có thể “Ah! Ah!” và không nói được thêm. Nàng đang trong tay hắn thì không nên suy nghĩ nhiều nữa. Mặc kệ cho hắn là kẻ nàng cần giết, lòng hắn có chứa nàng hay không thì nàng cũng không hối hận chút ngốc nghếch này của mình.