Chương : 21
Các vị bô lão bị giam lõng cũng được thả ra. Tay Đạt Kha run lên nắm chặt vào thành ghế lông của đại vương khi nghe họ kể lại chuyện đã xảy ra. Tuấn nhan của hắn đã không còn giữ lại sự điềm tĩnh…
- Nhị vương gia bắt nhốt những người cản hắn, còn có ý làm nhục vương phi chọc tức người. Chúng thần cố sức cản nhưng không bảo vệ được nương nương… Nhưng khi sáng ra phát hiện Đạt Khiêm bị đánh ngất trong lều lớn cùng vết dao làm bị thương, chỉ là không còn ai biết hay thấy nương nương đã đi đâu cả!
Đạt Kha run lên cầm ly đồng ngay tay bóp cứng rồi quăng xuống bọn người đang quỳ làm một bô lão chảy máu trán nhưng vẫn cắn răng không dám nói gì. Tất cả đều xanh mặt sợ sệt giữ im lặng. Hắn thở dồn, cơn giận bừng bừng dễ dàng giết bất cứ ai mà không cần thêm lí do.
Y Nhi ngồi đó nhìn thấy không nói gì. Đạt kha đứng dậy lớn giọng rõ ràng không còn có thể điềm tĩnh như lúc thường…
- Vương phi của ta lại không bảo vệ được thì các ngươi sống làm gì nữa lũ ăn hại! Còn đợi ta hỏi mới nói ra!? Mau tìm nàng ấy về cho bổn vương ngay nếu không bỏ mạng hết cho ta ngay!!!
- Chúng thần sẽ tìm nương nương về ngay!
Từ bô lão cho đến các thuộc hạ không dám đứng dậy, ai cũng khúm núm sợ sệt bò ra khỏi lều. Đạt Kha quay người liền hất cả bàn gỗ nhỏ, đập phá mọi thứ trong tầm tay vẫn không thể hả cơn giận này. Hắn đang tự tức giận bản thân mình vì thế trút tội xuống đầu kẻ khác vẫn không dễ chịu hơn.
Và hắn đột nhiên đi lấy song đao làm Y Nhi đứng dậy. Tay phải Đạt Kha vẫn chưa lành, vừa cầm đao đã thấy máu rỉ ra ngoài băng vải…
- Huynh định đi đâu?
- Đi giết Đạt Khiêm… Lẽ ra ta không nên tha cái mạng chó của hắn!
Đạt Kha không còn chút lý trí nào nữa, giết chết Đạt Khiêm có thõa mãn hay không hắn cũng quyết đi giết trước rồi mới tính tiếp. Y Nhi cố ngăn cản…
- Giờ tình hình trong tộc chưa ổn huynh không thể rời đi. Biên giới vẫn còn loạn, mọi người không thể thiếu huynh khi huynh đi làm những việc vô bổ như vậy!?
Đạt Kha nghe xong nhìn lại Y Nhi. Cô ta phút chốc run lên nhưng chưa kịp bước lùi thì mãnh đao đã kê tới. Hộ vệ của nàng cũng bước tới một bước khi Y Nhi bị đao kề lên cổ. Cả người cô ta run lên nhưng vẫn bình tĩnh nhìn vào mắt Đạt Kha. Lúc này đây hắn đã không còn một chút bình tĩnh nói gì đến ôn nhu như vẫn đối với cô ta…
- Sở Sở bị Đạt Khiêm làm nhục mà muội dám nói nàng ấy bình an vô sự với ta hay sao? Nàng coi thường an nguy của Sở Doanh hay là coi thường ta hả?
Đầu đao bén nhọn tì ngay trên cổ, thở mạnh cũng có thể làm da bị cứa chảy máu. Đạt Kha trước mắt thở như mãnh thú bị chọc giận. Y Nhi thật sự không còn nhận ra một Đạt Kha mình từng biết nữa. Hộ vệ của nàng đã muốn liều mạng đến ngăn nhưng nàng đã hỏi lại …
- Huynh sẽ giết muội chỉ vì muội nói cô nương ấy không sao ư?
Tay Đạt Kha run lên, lấy lại chút ý thức mới nhận ra người mình đang kề đao chính Y Nhi. Hắn hạ đao đi, Y Nhi cả người suy suyển nhưng không té sụp xuống. Nếu Đạt Kha xuống tay thì chết không kịp trối nên không trách cô ta vẫn run rẩy. Và Y Nhi cố nói…
- Đạt Khiêm chưa làm gì cô nương ấy cả. Chính muội đã dùng bình đập đầu hắn kịp lúc.
Đạt Kha bước lùi, tay cầm song đao nhưng mắt nhíu chặt có vẻ đang cố gắng điềm tĩnh lại. Lúc ra đi đột ngột, hắn thậm chí còn không dặn dò nàng ở lại như thế nào. Chuyện xảy đến với Sở Doanh cũng do hắn. Nàng là nữ nhân của hắn gặp chuyện như vậy chính hắn lại không thể cạnh bên bảo vệ. Nghĩ đến nàng phải sợ hãi, uất ức như thế nào hắn càng không tha cho mình.
Nếu chính vì quá hoảng sợ, Sở Doanh không trở về tộc thì cũng rất đúng. Làm vương phi lại không thể an toàn làm sao nàng có thể ở lại chờ hắn chứ. Giờ nàng ở đâu hắn không biết. Nếu nàng có mệnh hệ gì… trong ngực hắn đột nhiên khó chịu vô cùng. Tim hắn chưa từng đập dồn lo lắng cực hạn kiểu như thế.
Y Nhi nhìn Đạt Kha lúc này, cả khi quyết định xa nhau, hắn cũng chưa từng tỏ ra dáng vẻ đau khổ như vậy. Người khiến Đạt Kha bộc lộ nhược điểm trong lòng cuối cùng lại chính là Sở Doanh chứ không phải cô ta.
Đột nhiên tiểu Lộ chạy vào trong lều vừa quỳ đã khóc. Đạt Kha cũng vội nhìn nô tì thân cận của Sở Doanh…
- Hic…nô tì bị bắt giam không bảo vệ được nương nương mong đại vương trị tội. Nương nương có thai như vậy mong đại vương mau tìm nương nương về!
Tiểu Lộ lạy xin thì Đạt Kha sững người vội bước đến gần tiểu Lộ lo mình nghe nhầm. Hắn gằng giọng hỏi lại…
- Nàng ấy có thai sao? Sao chuyện đó ta không biết chứ?
- Hic… nương nương nói là người không thích gì đó nên tự ý giấu sợ người bắt bỏ đứa trẻ… giờ cũng phải gần sáu tháng rồi nếu không ai chăm sóc cho nương nương… còn phải lưu lạc thì…
Tiểu Lộ rất lo nhưng bản thân không thể làm gì ngoài chờ vào đại vương. Y Nhi đứng lặng bên ngoài cũng nhớ lúc đó Sở Doanh nói không cưỡi ngựa. Giờ thì cô ta đã biết được lí do nàng không cùng đi. Nghe ra nữ nhân khác mang cốt nhục của Đạt Kha, Y Nhi cũng khó tránh tự khó chịu trong lòng.
Đạt Kha lại lần nữa bị thêm cơn tức giận. Hắn đứng run lên rồi lại đá trụ đèn ngay bên cạnh…
- Đồ ngốc đó! Ta không thích là dám giấu ta sao? - Nếu giờ Sở Doanh ở đây chắc chắn hắn cũng phải xử tội nàng thật nặng. Nhưng vì đang lo cho nàng, lại còn nghe “tin vui” trong hoàn cảnh dữ dội như vậy khiến hắn càng không thể hạ cơn giận.
- Đại vương tha cho nương nương! - tiểu Lộ khom đầu năn nỉ thay chủ nhân nhưng Đạt Kha lại lớn tiếng.
- Làm sao bổn vương tha được!? Để ta tìm ra thì sẽ bắt nhốt nàng ấy không cho đi đâu khỏi tộc nửa bước. Mau chuẩn bị ngựa cho ta!
Đạt Kha rời đi tìm Sở Doanh làm tiểu Lộ mừng lắm cũng vội chạy đi. Chỉ còn Y Nhi bị bỏ lại nhìn cửa lều đang phất nhẹ, nước mắt rơi ra khiến cô ta ngồi thụp xuống. Ngay khi ở cạnh, cô ta càng biết Đạt Kha xa vời hơn cả lúc trước. Lòng Đạt Kha bây giờ đã không chỉ có mỗi cô ta như xưa.
- Tiểu thư…
Hộ vệ của Y Nhi bước đến đứng sau lưng tỏ ra lo lắng. Nhưng cô ta lau nước mắt nói…
- Ta không dễ bi lụy vậy đây ngươi đừng lo Khắc Phỉ! Ta sẽ giữ được huynh ấy cho riêng mình thôi!
- … nô tài sẽ luôn theo ý muốn của người…nhưng rồi tiểu thư có hạnh phúc không?
Y Nhi nghe xong ngồi sững ra một không khóc không nói gì cả. Vốn hạnh phúc luôn là ước mơ xa sỉ nhất mà nhiều người mơ ước. Chính vì thế muốn có cần phải tham lam hơn nữa.
———————-
Bàn tay mềm mại chạm vào bờ ngực rồi dựa nhẹ cả thân người nhỏ nhắn về phía hắn khiến Đạt Kha trở người nắm vội lấy gọi ngay…
- Sở Sở!
Y Nhi thẫn thờ vì từ miệng Đạt Kha gọi ra cái tên đó. Hắn nhìn lại thấy là Y Nhi cũng lại nằm ra mang chút thở dài nói…
- …là muội sao? Trời đã sáng rồi sao?
- Vẫn chưa! Muội biết huynh rất mệt mỏi. Để muội giúp huynh thư giản phần nào nha Đạt Kha!
Hắn vẫn còn chưa rõ lắm thì môi Y Nhi đã tham lam hôn tới miệng hắn. Đạt Kha cũng có chút bị động, trong đầu không suy nghĩ gì nhưng cố nhớ đây là Y Nhi – nữ nhân hắn yêu thương nên cũng đáp trả. Y Nhi có chút hài lòng vì mình sẽ kéo Đạt Kha trở lại như xưa.
Đạt Kha cũng trở người để âu yếm Y Nhi nhưng có chút cảm giác không đúng. Cơ thể, mùi hương dường như đều không phải. Hắn có chút ngừng lại nhìn Y Nhi đang trong vòng tay nhưng lại nhớ đôi má Sở Doanh đỏ thẹn ra sao khi bên hắn. Sở Doanh lúc này đang ở đâu, an toàn ra sao hắn hoàn toàn không biết. Chính vì thế càng muốn mau chóng tìm ra nàng để thoát khỏi tình cảnh không yên lòng này.
Và Đạt Kha ngồi lên khi còn chưa làm gì khiến Y Nhi bỡ ngỡ. Hắn tự ôm trán nói…
- Xin lỗi muội… có lẽ ta hơi mệt nên…
- Huynh chê muội đã không còn trong trắng sao? - Mắt Y Nhi ngấn nước khi nói ra nhưng Đạt Kha vội xoay lại lắc đầu.
- Không! Ta không xem trọng chuyện đó… chỉ là ta đang không được thoải mái. Sở Sở giờ không biết ở đâu ra sao? Mọi thứ chưa vào trật tự nên ta không thể vui vẻ cùng muội…
Xem ra giải thích cũng không phải là việc đại vương có thể làm giỏi. Y Nhi cũng ngồi lên tự kéo áo mình lại khóc nói…
- Ngụy biện! Huynh luôn tàn nhẫn, không hề hối hận về những chuyện đau khổ huynh đã làm với muội!
- Y Nhi…
Đạt Kha cũng không biết nói gì, tay với đến thì Y Nhi gạt ra. Cô ta nhìn hắn và nói…
- Huynh không còn là Đạt Kha của muội… trong lòng huynh giờ chỉ có mỗi cô ta!
- Đừng khờ như vậy. Muội biết huynh yêu muội mà Y Nhi … nhưng Sở Doanh là vương phi, nàng ấy tuy căm hận huynh nhưng cũng là nữ nhân của huynh… Tình nghĩa đối với muội không vì Sở Doanh mà thay đổi đâu!
Đạt Kha cố nói nhưng chất giọng có chút không dứt khoát. Ánh mắt nhìn Y Nhi cũng không còn ấm áp giống ánh mắt ngày xưa. Y Nhi lắc đầu nói…
- Huynh nhìn lại mình đi… Nghe cô ta có chuyện huynh còn muốn giết muội , lo lắng đến không ăn không ngủ thế này… ngày xưa yêu muội huynh cũng đâu có như vậy!
Hắn không lời giải thích nào nữa, trong lều lớn chỉ còn tiếng Y Nhi khóc nấc. Hắn chưa từng suy nghĩ nhiều về chuyện tình cảm với Sở Doanh tựa với Y Nhi trước kia. Có lẽ vì khi yêu Y Nhi hắn chỉ là một vương tử mới lớn. Có lẽ vì hắn chưa bao giờ nghĩ Sở Doanh sẽ thôi căm ghét hắn để hắn có thể đáp lại từ cả hai phía như cùng Y Nhi.
Giữa hai nữ nhân, bên nào hắn cũng phải do dự. Nếu như có thể tuyệt tình như cách hành xử bình thường thì hắn cũng đã không cố gắng làm đại vương để che dấu sự yếu mềm thật sự của bản thân.
Và Y Nhi lên tiếng khiến hắn ngẩn ra…
- Cô ta… Sở Doanh không bỏ đi. Cô ta nói sẽ chờ huynh về nhưng đang chờ ở đâu muội không biết. Cô ta nói nếu là huynh sẽ biết nơi cô ấy chờ thôi.
Đạt Kha nghe xong đầu óc đột nhiên sáng suốt hẳn. Nàng vẫn chờ chứ không phải bỏ đi vì trách giận hắn không thể bảo vệ cho nàng chu đáo. Nghĩ đến Sở Doanh còn chờ hắn thấy rất vui. Hắn suy tư không quá lâu về ni nàng chờ hắn… Đạt Kha chỉ lẩm nhẩm hai chữ …
- Cây táo…
Có được câu trả lời hắn lập tức rời khỏi giường khi vừa mới chợp mắt được đôi chút sau vài ngày thức trắng. Đạt Kha ra đi vội vã, thậm chí lúc ấy còn không nhìn lại Y Nhi vẫn còn đang ở đấy.
Y Nhi cười nhạt, chỉ thử lòng nhưng Đạt Kha đã làm rõ là lòng hắn đã hoàn toàn thay đổi. Đạt Kha cho dù tự lừa gạt chính bản thân thì Y Nhi cũng nhìn ra. Cô ta tự hỏi một mình như Đạt Kha vẫn còn ở đây.
- Huynh yêu muội là như vậy sao?
Y Nhi tém nước mắt bước ra ngoài. Hộ vệ vẫn đứng chờ nàng. Nàng nhớ Sở Doanh đã nói nếu Đạt Kha phân vân không biết chọn ai cô ta cũng sẽ từ bỏ quả nhiên là nữ nhân cương liệt. Chính Y Nhi cũng không thể chứng kiến Đạt Kha phân vân giữa hai người. Tuy nhiên khi hắn chạy đi như vậy thì thì Y Nhi đã biết mình thua rồi.
Hộ vệ nhìn nàng, nàng không nói gì có ý ra đi thì vẫn có người đi theo. Bây giờ đi đâu cũng không còn quan trọng với cô ta. Thật may vẫn còn ai đó theo cùng sau tất cả những nỗi đâu này…
———————
Khi Đạt Kha qua đến đó đã quá trễ chỉ còn thấy sót lại hai lều vải nhỏ sâu trong vườn trái cây bên cây táo. Trong lều có trang sức bạc của nàng nhưng hắn không thấy dấu vết nào cả. Lính chia nhau tìm vương phi cũng vô vọng. Tay Đạt Kha siết chặt vòng bạc, ánh mắt mong chờ thấy thân ảnh bé nhỏ của nàng…
- Nàng không chờ ta lại đi đâu chứ Sở Sở!?
- Bẩm đại vương! Bên Kỳ Mạc lại thêm quân ra doanh trại biên giới. Số quân ta chỉ cầm cự chờ lệnh e khó trụ vững.
Đạt Kha im lặng, trong lòng khốn đốn khi phải suy nghĩ cách chọn lựa. Cuối cùng hắn ất vòng của nàng vào người và xoay đi nói…
- Cho người tìm vương phi, có gì cũng phải ra biên giới báo cho ta!
- Dạ, đại vương!
Đạt Kha rất muốn tự mình đi tìm nàng nhưng chiến sự không thể thiếu đại vương. Hắn nhớ nàng, muốn ôm lấy nàng vào lòng. Muốn cho nàng biết hắn vẫn luôn e dè nàng căm hận hắn nên không bao giờ nghĩ là mình đã nặng lòng với nàng rồi. Nàng nhất định phải trở về cạnh bên làm vương phi của hắn!
- Nhị vương gia bắt nhốt những người cản hắn, còn có ý làm nhục vương phi chọc tức người. Chúng thần cố sức cản nhưng không bảo vệ được nương nương… Nhưng khi sáng ra phát hiện Đạt Khiêm bị đánh ngất trong lều lớn cùng vết dao làm bị thương, chỉ là không còn ai biết hay thấy nương nương đã đi đâu cả!
Đạt Kha run lên cầm ly đồng ngay tay bóp cứng rồi quăng xuống bọn người đang quỳ làm một bô lão chảy máu trán nhưng vẫn cắn răng không dám nói gì. Tất cả đều xanh mặt sợ sệt giữ im lặng. Hắn thở dồn, cơn giận bừng bừng dễ dàng giết bất cứ ai mà không cần thêm lí do.
Y Nhi ngồi đó nhìn thấy không nói gì. Đạt kha đứng dậy lớn giọng rõ ràng không còn có thể điềm tĩnh như lúc thường…
- Vương phi của ta lại không bảo vệ được thì các ngươi sống làm gì nữa lũ ăn hại! Còn đợi ta hỏi mới nói ra!? Mau tìm nàng ấy về cho bổn vương ngay nếu không bỏ mạng hết cho ta ngay!!!
- Chúng thần sẽ tìm nương nương về ngay!
Từ bô lão cho đến các thuộc hạ không dám đứng dậy, ai cũng khúm núm sợ sệt bò ra khỏi lều. Đạt Kha quay người liền hất cả bàn gỗ nhỏ, đập phá mọi thứ trong tầm tay vẫn không thể hả cơn giận này. Hắn đang tự tức giận bản thân mình vì thế trút tội xuống đầu kẻ khác vẫn không dễ chịu hơn.
Và hắn đột nhiên đi lấy song đao làm Y Nhi đứng dậy. Tay phải Đạt Kha vẫn chưa lành, vừa cầm đao đã thấy máu rỉ ra ngoài băng vải…
- Huynh định đi đâu?
- Đi giết Đạt Khiêm… Lẽ ra ta không nên tha cái mạng chó của hắn!
Đạt Kha không còn chút lý trí nào nữa, giết chết Đạt Khiêm có thõa mãn hay không hắn cũng quyết đi giết trước rồi mới tính tiếp. Y Nhi cố ngăn cản…
- Giờ tình hình trong tộc chưa ổn huynh không thể rời đi. Biên giới vẫn còn loạn, mọi người không thể thiếu huynh khi huynh đi làm những việc vô bổ như vậy!?
Đạt Kha nghe xong nhìn lại Y Nhi. Cô ta phút chốc run lên nhưng chưa kịp bước lùi thì mãnh đao đã kê tới. Hộ vệ của nàng cũng bước tới một bước khi Y Nhi bị đao kề lên cổ. Cả người cô ta run lên nhưng vẫn bình tĩnh nhìn vào mắt Đạt Kha. Lúc này đây hắn đã không còn một chút bình tĩnh nói gì đến ôn nhu như vẫn đối với cô ta…
- Sở Sở bị Đạt Khiêm làm nhục mà muội dám nói nàng ấy bình an vô sự với ta hay sao? Nàng coi thường an nguy của Sở Doanh hay là coi thường ta hả?
Đầu đao bén nhọn tì ngay trên cổ, thở mạnh cũng có thể làm da bị cứa chảy máu. Đạt Kha trước mắt thở như mãnh thú bị chọc giận. Y Nhi thật sự không còn nhận ra một Đạt Kha mình từng biết nữa. Hộ vệ của nàng đã muốn liều mạng đến ngăn nhưng nàng đã hỏi lại …
- Huynh sẽ giết muội chỉ vì muội nói cô nương ấy không sao ư?
Tay Đạt Kha run lên, lấy lại chút ý thức mới nhận ra người mình đang kề đao chính Y Nhi. Hắn hạ đao đi, Y Nhi cả người suy suyển nhưng không té sụp xuống. Nếu Đạt Kha xuống tay thì chết không kịp trối nên không trách cô ta vẫn run rẩy. Và Y Nhi cố nói…
- Đạt Khiêm chưa làm gì cô nương ấy cả. Chính muội đã dùng bình đập đầu hắn kịp lúc.
Đạt Kha bước lùi, tay cầm song đao nhưng mắt nhíu chặt có vẻ đang cố gắng điềm tĩnh lại. Lúc ra đi đột ngột, hắn thậm chí còn không dặn dò nàng ở lại như thế nào. Chuyện xảy đến với Sở Doanh cũng do hắn. Nàng là nữ nhân của hắn gặp chuyện như vậy chính hắn lại không thể cạnh bên bảo vệ. Nghĩ đến nàng phải sợ hãi, uất ức như thế nào hắn càng không tha cho mình.
Nếu chính vì quá hoảng sợ, Sở Doanh không trở về tộc thì cũng rất đúng. Làm vương phi lại không thể an toàn làm sao nàng có thể ở lại chờ hắn chứ. Giờ nàng ở đâu hắn không biết. Nếu nàng có mệnh hệ gì… trong ngực hắn đột nhiên khó chịu vô cùng. Tim hắn chưa từng đập dồn lo lắng cực hạn kiểu như thế.
Y Nhi nhìn Đạt Kha lúc này, cả khi quyết định xa nhau, hắn cũng chưa từng tỏ ra dáng vẻ đau khổ như vậy. Người khiến Đạt Kha bộc lộ nhược điểm trong lòng cuối cùng lại chính là Sở Doanh chứ không phải cô ta.
Đột nhiên tiểu Lộ chạy vào trong lều vừa quỳ đã khóc. Đạt Kha cũng vội nhìn nô tì thân cận của Sở Doanh…
- Hic…nô tì bị bắt giam không bảo vệ được nương nương mong đại vương trị tội. Nương nương có thai như vậy mong đại vương mau tìm nương nương về!
Tiểu Lộ lạy xin thì Đạt Kha sững người vội bước đến gần tiểu Lộ lo mình nghe nhầm. Hắn gằng giọng hỏi lại…
- Nàng ấy có thai sao? Sao chuyện đó ta không biết chứ?
- Hic… nương nương nói là người không thích gì đó nên tự ý giấu sợ người bắt bỏ đứa trẻ… giờ cũng phải gần sáu tháng rồi nếu không ai chăm sóc cho nương nương… còn phải lưu lạc thì…
Tiểu Lộ rất lo nhưng bản thân không thể làm gì ngoài chờ vào đại vương. Y Nhi đứng lặng bên ngoài cũng nhớ lúc đó Sở Doanh nói không cưỡi ngựa. Giờ thì cô ta đã biết được lí do nàng không cùng đi. Nghe ra nữ nhân khác mang cốt nhục của Đạt Kha, Y Nhi cũng khó tránh tự khó chịu trong lòng.
Đạt Kha lại lần nữa bị thêm cơn tức giận. Hắn đứng run lên rồi lại đá trụ đèn ngay bên cạnh…
- Đồ ngốc đó! Ta không thích là dám giấu ta sao? - Nếu giờ Sở Doanh ở đây chắc chắn hắn cũng phải xử tội nàng thật nặng. Nhưng vì đang lo cho nàng, lại còn nghe “tin vui” trong hoàn cảnh dữ dội như vậy khiến hắn càng không thể hạ cơn giận.
- Đại vương tha cho nương nương! - tiểu Lộ khom đầu năn nỉ thay chủ nhân nhưng Đạt Kha lại lớn tiếng.
- Làm sao bổn vương tha được!? Để ta tìm ra thì sẽ bắt nhốt nàng ấy không cho đi đâu khỏi tộc nửa bước. Mau chuẩn bị ngựa cho ta!
Đạt Kha rời đi tìm Sở Doanh làm tiểu Lộ mừng lắm cũng vội chạy đi. Chỉ còn Y Nhi bị bỏ lại nhìn cửa lều đang phất nhẹ, nước mắt rơi ra khiến cô ta ngồi thụp xuống. Ngay khi ở cạnh, cô ta càng biết Đạt Kha xa vời hơn cả lúc trước. Lòng Đạt Kha bây giờ đã không chỉ có mỗi cô ta như xưa.
- Tiểu thư…
Hộ vệ của Y Nhi bước đến đứng sau lưng tỏ ra lo lắng. Nhưng cô ta lau nước mắt nói…
- Ta không dễ bi lụy vậy đây ngươi đừng lo Khắc Phỉ! Ta sẽ giữ được huynh ấy cho riêng mình thôi!
- … nô tài sẽ luôn theo ý muốn của người…nhưng rồi tiểu thư có hạnh phúc không?
Y Nhi nghe xong ngồi sững ra một không khóc không nói gì cả. Vốn hạnh phúc luôn là ước mơ xa sỉ nhất mà nhiều người mơ ước. Chính vì thế muốn có cần phải tham lam hơn nữa.
———————-
Bàn tay mềm mại chạm vào bờ ngực rồi dựa nhẹ cả thân người nhỏ nhắn về phía hắn khiến Đạt Kha trở người nắm vội lấy gọi ngay…
- Sở Sở!
Y Nhi thẫn thờ vì từ miệng Đạt Kha gọi ra cái tên đó. Hắn nhìn lại thấy là Y Nhi cũng lại nằm ra mang chút thở dài nói…
- …là muội sao? Trời đã sáng rồi sao?
- Vẫn chưa! Muội biết huynh rất mệt mỏi. Để muội giúp huynh thư giản phần nào nha Đạt Kha!
Hắn vẫn còn chưa rõ lắm thì môi Y Nhi đã tham lam hôn tới miệng hắn. Đạt Kha cũng có chút bị động, trong đầu không suy nghĩ gì nhưng cố nhớ đây là Y Nhi – nữ nhân hắn yêu thương nên cũng đáp trả. Y Nhi có chút hài lòng vì mình sẽ kéo Đạt Kha trở lại như xưa.
Đạt Kha cũng trở người để âu yếm Y Nhi nhưng có chút cảm giác không đúng. Cơ thể, mùi hương dường như đều không phải. Hắn có chút ngừng lại nhìn Y Nhi đang trong vòng tay nhưng lại nhớ đôi má Sở Doanh đỏ thẹn ra sao khi bên hắn. Sở Doanh lúc này đang ở đâu, an toàn ra sao hắn hoàn toàn không biết. Chính vì thế càng muốn mau chóng tìm ra nàng để thoát khỏi tình cảnh không yên lòng này.
Và Đạt Kha ngồi lên khi còn chưa làm gì khiến Y Nhi bỡ ngỡ. Hắn tự ôm trán nói…
- Xin lỗi muội… có lẽ ta hơi mệt nên…
- Huynh chê muội đã không còn trong trắng sao? - Mắt Y Nhi ngấn nước khi nói ra nhưng Đạt Kha vội xoay lại lắc đầu.
- Không! Ta không xem trọng chuyện đó… chỉ là ta đang không được thoải mái. Sở Sở giờ không biết ở đâu ra sao? Mọi thứ chưa vào trật tự nên ta không thể vui vẻ cùng muội…
Xem ra giải thích cũng không phải là việc đại vương có thể làm giỏi. Y Nhi cũng ngồi lên tự kéo áo mình lại khóc nói…
- Ngụy biện! Huynh luôn tàn nhẫn, không hề hối hận về những chuyện đau khổ huynh đã làm với muội!
- Y Nhi…
Đạt Kha cũng không biết nói gì, tay với đến thì Y Nhi gạt ra. Cô ta nhìn hắn và nói…
- Huynh không còn là Đạt Kha của muội… trong lòng huynh giờ chỉ có mỗi cô ta!
- Đừng khờ như vậy. Muội biết huynh yêu muội mà Y Nhi … nhưng Sở Doanh là vương phi, nàng ấy tuy căm hận huynh nhưng cũng là nữ nhân của huynh… Tình nghĩa đối với muội không vì Sở Doanh mà thay đổi đâu!
Đạt Kha cố nói nhưng chất giọng có chút không dứt khoát. Ánh mắt nhìn Y Nhi cũng không còn ấm áp giống ánh mắt ngày xưa. Y Nhi lắc đầu nói…
- Huynh nhìn lại mình đi… Nghe cô ta có chuyện huynh còn muốn giết muội , lo lắng đến không ăn không ngủ thế này… ngày xưa yêu muội huynh cũng đâu có như vậy!
Hắn không lời giải thích nào nữa, trong lều lớn chỉ còn tiếng Y Nhi khóc nấc. Hắn chưa từng suy nghĩ nhiều về chuyện tình cảm với Sở Doanh tựa với Y Nhi trước kia. Có lẽ vì khi yêu Y Nhi hắn chỉ là một vương tử mới lớn. Có lẽ vì hắn chưa bao giờ nghĩ Sở Doanh sẽ thôi căm ghét hắn để hắn có thể đáp lại từ cả hai phía như cùng Y Nhi.
Giữa hai nữ nhân, bên nào hắn cũng phải do dự. Nếu như có thể tuyệt tình như cách hành xử bình thường thì hắn cũng đã không cố gắng làm đại vương để che dấu sự yếu mềm thật sự của bản thân.
Và Y Nhi lên tiếng khiến hắn ngẩn ra…
- Cô ta… Sở Doanh không bỏ đi. Cô ta nói sẽ chờ huynh về nhưng đang chờ ở đâu muội không biết. Cô ta nói nếu là huynh sẽ biết nơi cô ấy chờ thôi.
Đạt Kha nghe xong đầu óc đột nhiên sáng suốt hẳn. Nàng vẫn chờ chứ không phải bỏ đi vì trách giận hắn không thể bảo vệ cho nàng chu đáo. Nghĩ đến Sở Doanh còn chờ hắn thấy rất vui. Hắn suy tư không quá lâu về ni nàng chờ hắn… Đạt Kha chỉ lẩm nhẩm hai chữ …
- Cây táo…
Có được câu trả lời hắn lập tức rời khỏi giường khi vừa mới chợp mắt được đôi chút sau vài ngày thức trắng. Đạt Kha ra đi vội vã, thậm chí lúc ấy còn không nhìn lại Y Nhi vẫn còn đang ở đấy.
Y Nhi cười nhạt, chỉ thử lòng nhưng Đạt Kha đã làm rõ là lòng hắn đã hoàn toàn thay đổi. Đạt Kha cho dù tự lừa gạt chính bản thân thì Y Nhi cũng nhìn ra. Cô ta tự hỏi một mình như Đạt Kha vẫn còn ở đây.
- Huynh yêu muội là như vậy sao?
Y Nhi tém nước mắt bước ra ngoài. Hộ vệ vẫn đứng chờ nàng. Nàng nhớ Sở Doanh đã nói nếu Đạt Kha phân vân không biết chọn ai cô ta cũng sẽ từ bỏ quả nhiên là nữ nhân cương liệt. Chính Y Nhi cũng không thể chứng kiến Đạt Kha phân vân giữa hai người. Tuy nhiên khi hắn chạy đi như vậy thì thì Y Nhi đã biết mình thua rồi.
Hộ vệ nhìn nàng, nàng không nói gì có ý ra đi thì vẫn có người đi theo. Bây giờ đi đâu cũng không còn quan trọng với cô ta. Thật may vẫn còn ai đó theo cùng sau tất cả những nỗi đâu này…
———————
Khi Đạt Kha qua đến đó đã quá trễ chỉ còn thấy sót lại hai lều vải nhỏ sâu trong vườn trái cây bên cây táo. Trong lều có trang sức bạc của nàng nhưng hắn không thấy dấu vết nào cả. Lính chia nhau tìm vương phi cũng vô vọng. Tay Đạt Kha siết chặt vòng bạc, ánh mắt mong chờ thấy thân ảnh bé nhỏ của nàng…
- Nàng không chờ ta lại đi đâu chứ Sở Sở!?
- Bẩm đại vương! Bên Kỳ Mạc lại thêm quân ra doanh trại biên giới. Số quân ta chỉ cầm cự chờ lệnh e khó trụ vững.
Đạt Kha im lặng, trong lòng khốn đốn khi phải suy nghĩ cách chọn lựa. Cuối cùng hắn ất vòng của nàng vào người và xoay đi nói…
- Cho người tìm vương phi, có gì cũng phải ra biên giới báo cho ta!
- Dạ, đại vương!
Đạt Kha rất muốn tự mình đi tìm nàng nhưng chiến sự không thể thiếu đại vương. Hắn nhớ nàng, muốn ôm lấy nàng vào lòng. Muốn cho nàng biết hắn vẫn luôn e dè nàng căm hận hắn nên không bao giờ nghĩ là mình đã nặng lòng với nàng rồi. Nàng nhất định phải trở về cạnh bên làm vương phi của hắn!