Chương 2
Giang Thành 12 năm sau ( hiện tại)
Một khu dinh thự được xây dựng theo lối kiến trúc Tây Âu. Những tán hoa hồng leo cổ đang khoe sắc hoa, như làm cho căn dinh thự như khoác lên một tấm áo tươi mới.
Ở nơi này còn có một vườn hoa lớn ở phía sau, chủ yếu trồng hoa hồng hay cẩm tú cầu. Nhưng nổi bật trong số đó, lại có một góc nhỏ là những cây hoa chuông với nhiều màu sắc khác nhau đang khoe sắc.
Phía góc vườn có một đình ngũ giác đang được những tán hồng leo vươn mình cuốn lấy bao phủ một màu hoa hồng phấn tạo cho con người ta một cảm giác dịu êm, cảnh sắc này làm cho vườn hoa trở nên thêm phần thơ mộng.
Một bàn trà nhỏ được đặt ở giữa khu vườn. Một người đàn ông cùng một người thiếu nữ đang ngồi thưởng trà chiều tại. Một làn gió xuân tươi mới thổi qua làm lay động mái tóc màu nâu nhạt của người con gái kia.
Bách Thuân đưa đôi bàn tay với những ngón tay thon dài của mình nâng lấy ly trà, nhàn nhã nhấp lấy một ngụm rồi mới lên tiếng hỏi người con gái kia “ Đông Trà, tiệc sinh nhật lần này con muốn tổ chức như thế nào đây?”
Người con gái vừa được nhắc tên ấy, đưa bàn nhỏ nhắn lên vuốt lại những lọn tóc bị gió làm cho lộn xộn. Cô không thích những buổi tiệc, nó làm cho cô có cảm giác không thoải mái, hơn nữa cô cũng không có nhiều bạn bè cho những dịp này nên cũng không mặn mà vụ tổ chức tiệc cho lắm.
Đông Trà thở hắt ra một hơi, ánh mắt cô nhìn vào vô định “ Con cũng không biết nữa, hay là tuỳ chú sắp xếp đi”
Tiếng ly trà được đặt xuống đĩa lót đến tách một cái làm Đông Trà cũng phải giật nảy mình một cái. Xoa xoa tay của mình, Bách Thuân im lặng như đang ngẫm nghĩ gì đó rồi mới lên tiếng “ Vậy năm nay làm công khai đi?”
Nghe câu này xong Đông Trà có chút bất ngờ, thân phận này của cô không phải là không ai biết đến, nhưng họ chỉ nghe danh nhưng chưa thấy hình bao giờ, ông chú này của cô cũng không thích cô xuất hiện bên ngoài nên rất hạn chế tổ chức tiệc xã giao tại nhà, hay để cô tới những bữa tiệc như vậy.
Vậy mà lần này lại muốn tổ chức một bữa tiệc công khai, thật kì lạ. Hay do năm nay cô tròn 18 nên mới làm như thế. Nhưng cứ nghĩ cô sẽ hào hứng lắm, nhưng không cô lại thấy có chút không thích vì phải xuất hiện trước rất nhiều người, lại phải chú ý đến từng cử chỉ một, thật phiền phức.
Thở hắt ra một hơi, thôi kệ đi chuyện này không sớm thì muộn cô cũng phải tham gia những bữa tiệc như thế này, Đông Trà đáp lại bằng vẻ ỉu xìu “ Dạ được”
Cái con bé này, lúc hỏi làm kiểu gì thì bảo tuỳ mình. Giờ mặt như mất sổ gạo. Anh biết cô không thích gì những bữa tiệc lớn như thế, nhưng cái mốc 18 tuổi của cô anh không muốn làm qua loa.
Đứng dậy khỏi ghế của mình, gõ nhẹ vào trán của cô nhóc kia “ Con đấy, khó chiều”
Chưa kịp để cô than vãn, Bách Thuân đã nói tiếp “ Chú phải đi công tác, chắc phải mất một đến hai tuần mới về”
Xoa xoa chỗ vừa bị gõ, nghe tới đoạn ông chú nhà mình phải đi công tác lâu ngày, có khi còn không kịp về đón sinh nhật với mình, Đông Trà liền bày ra vẻ không chịu, nắm lấy một góc áo của hắn ta “ Như vậy là qua sinh nhật của con rồi, chú không đón sinh nhật với Trà Trà sao?”.
||||| Truyện đề cử: |||||
Đưa tay xoa xoa lên gò má hồng đào của người thiếu nữ “ Hôm đó chú sẽ về đón sinh nhật với con”
Anh làm sao có thể bỏ qua ngày này được chứ, tới này đó việc không xong anh cũng về với cô. Đông Trà không biết từ khi nào đã trở thành tâm can bảo bối, là vật nhỏ mà anh để ở đầu tim.
Chỉ có Đông Trà ngây thơ không nhận ra sự khác lạ của Bách Thuân, chứ trong căn dinh thự này có ai là không nhận ra từ khi Đông Trà lên 16, Bách Thuân đã thay đổi cách quan tâm đối với Đông Trà rất là nhiều. Không còn là cô cháu gái nhỏ mà giống tình nhân nhỏ hơn.
Tới cuối ngày, khi mà Bách Thuân chuẩn bị lên xe ra sân bay đi công tác thì cô nhóc Đông Trà vẫn bám lấy anh, không muốn để cho anh đi. Tới mức lão Trần phải ra giữ cô lại, như ông giữ cháu cho ba đi công tác thì cô nhóc mới chịu để Bách Thuân rời đi.
Nỗi buồn của Đông Trà cũng không kéo dài cho lắm, chỉ cần ngủ qua một giấc tới sáng hôm sau cô đã lấy lại tinh thần, gọi ngay cô bạn thân của mình là Thẩm Tinh tới chơi.
Tình bạn này của Đông Trà cũng đã 12 năm rồi, không lâu sau khi Bách Thuận đem Đông Trà về nuôi, anh ta tìm cho cô một ngôi trường tốt nhất ở Giang Thành, nơi mà toàn những cậu ấm cô chiêu theo học.
Ấy vậy mà bỗng dưng có một cô bé mới chuyển đến, lại ít nói, không giao tiếp nhiều với bạn bè đồng lựa, có phần hơi kiêu ngạo. Ở cái tuổi ẩm ương ấy, với một cô bé với tính cách như vậy thì rất dễ bị các bạn xa lánh, Đông Trà cũng có vẻ không quan tâm lắm đến việc này nên cũng kệ thôi.
Nhưng cô bạn Thẩm Tinh này lại là một cô bé hoà đồng, hoạt bát, lại được cả hoạt ngôn nữa. Cô nhóc ngồi cạnh Đông Trà mà không ngừng líu lo từ ngày này qua tháng nọ, Đông Trà có nhiều lần thấy nhức đầu quá liền đề nghị cô nhóc nói ít lại, nhưng cũng chỉ được dăm ba phút rồi đâu lại đóng đấy.
Cứ như vậy không biết từ khi nào hai cô bạn này đã dính nhau như sam, đi đâu, làm gì cũng dính lấy nhau. Thẩm Tinh cũng là người ngoài duy nhất biết thân phận quý nữ nhà Bách nhị thiếu là của Đông Trà.
Lúc biết bí mật này, Thẩm Tinh còn sốc lên sốc xuống, xỉu ngang xỉu dọc mấy lần mới tỉnh. Đến mức Đông Trà đưa cô về căn dinh thự của mình chơi thì Thẩm Tinh mới chịu gật đầu tin rằng mình không mơ.
Trong căn phòng rộng lớn của Đông Trà, nằm ở ghế lười lúc này là Thẩm Tinh. Cô đang nằm nghe những lời ca oán của cô bạn mình về buổi tiệc sinh nhật mà ông chú định tổ chức. Sau khi cô bạn đã ngưng oán than, Thẩm Tinh xoa xoa chiếc cằm của mình “ Đông Trà, cậu biết không. Mẹ mình nói lâu lắm rồi nhà họ Bách không tổ chức một buổi tiệc xã giao nào, nếu có cũng chỉ là những bữa tiệc nhỏ. Ông chú của cậu chắc phải quan trọng chuyện này lắm mới tổ chức lớn vậy”
Vừa nói xong, Thẩm Tinh đã bật dậy, chạy qua chỗ Đông Trà đang ngồi, nắm lấy hai vai Đông Trà mà lay lay “ Cậu đấy, đúng là tâm can bảo bối nhỏ của Bách nhị thiếu mà”
Đông Trà nghe bạn nói vậy, nụ cười vô tri lại xuất hiện, để mặc cho bạn mình lay “ Là tâm can bảo bối dữ chưa???”
Vội ngồi xuống bên cạnh cô bạn mình, Thẩm Tinh ôm lấy một cánh tay của Đông Trà “ Mà cậu cũng phải làm quen dần với mấy bữa tiệc như này đi, sau lần này chắc câu phải đi tiệc xã giao nhiều như cơm bữa cho xem”
Lần này thì Đông Trà trực tiếp bất lực ngã nằm xuống giường “ Mình không muốn đâu, huhuhuhu”
“ Không muốn cũng vậy thôi, sau lần này ai cũng sẽ biết cô chủ nhỏ của dinh thự Bách gia này là ai. Người nào mà phải khiến Bách nhị thiếu dấu kĩ đến như vậy” Thẩm Tinh nói với giọng trêu đùa Đông Trà, cô còn không chịu ở yên mà còn chọc vào những điểm dễ nhột của cô bạn mình, làm Đông Trà như con sâu ngọ nguậy trên giường.
Hai cô nhóc đang đùa nhau trong phòng thì có tiếng lão Trần gõ cửa phòng rồi mới lên tiếng “ Cô Đông Trà, bữa trưa đã xong rồi”
“ Dạ, bọn con xuống liền đây” Cuộc chơi tạm ngưng ở đây, Đông Trà cùng với Thẩm Tinh lại dắt tay nhau xuống phòng ăn, phải ăn đã rồi mới có sức đễ nghĩ cách đối phó với bữa tiệc tháng tới.
Một khu dinh thự được xây dựng theo lối kiến trúc Tây Âu. Những tán hoa hồng leo cổ đang khoe sắc hoa, như làm cho căn dinh thự như khoác lên một tấm áo tươi mới.
Ở nơi này còn có một vườn hoa lớn ở phía sau, chủ yếu trồng hoa hồng hay cẩm tú cầu. Nhưng nổi bật trong số đó, lại có một góc nhỏ là những cây hoa chuông với nhiều màu sắc khác nhau đang khoe sắc.
Phía góc vườn có một đình ngũ giác đang được những tán hồng leo vươn mình cuốn lấy bao phủ một màu hoa hồng phấn tạo cho con người ta một cảm giác dịu êm, cảnh sắc này làm cho vườn hoa trở nên thêm phần thơ mộng.
Một bàn trà nhỏ được đặt ở giữa khu vườn. Một người đàn ông cùng một người thiếu nữ đang ngồi thưởng trà chiều tại. Một làn gió xuân tươi mới thổi qua làm lay động mái tóc màu nâu nhạt của người con gái kia.
Bách Thuân đưa đôi bàn tay với những ngón tay thon dài của mình nâng lấy ly trà, nhàn nhã nhấp lấy một ngụm rồi mới lên tiếng hỏi người con gái kia “ Đông Trà, tiệc sinh nhật lần này con muốn tổ chức như thế nào đây?”
Người con gái vừa được nhắc tên ấy, đưa bàn nhỏ nhắn lên vuốt lại những lọn tóc bị gió làm cho lộn xộn. Cô không thích những buổi tiệc, nó làm cho cô có cảm giác không thoải mái, hơn nữa cô cũng không có nhiều bạn bè cho những dịp này nên cũng không mặn mà vụ tổ chức tiệc cho lắm.
Đông Trà thở hắt ra một hơi, ánh mắt cô nhìn vào vô định “ Con cũng không biết nữa, hay là tuỳ chú sắp xếp đi”
Tiếng ly trà được đặt xuống đĩa lót đến tách một cái làm Đông Trà cũng phải giật nảy mình một cái. Xoa xoa tay của mình, Bách Thuân im lặng như đang ngẫm nghĩ gì đó rồi mới lên tiếng “ Vậy năm nay làm công khai đi?”
Nghe câu này xong Đông Trà có chút bất ngờ, thân phận này của cô không phải là không ai biết đến, nhưng họ chỉ nghe danh nhưng chưa thấy hình bao giờ, ông chú này của cô cũng không thích cô xuất hiện bên ngoài nên rất hạn chế tổ chức tiệc xã giao tại nhà, hay để cô tới những bữa tiệc như vậy.
Vậy mà lần này lại muốn tổ chức một bữa tiệc công khai, thật kì lạ. Hay do năm nay cô tròn 18 nên mới làm như thế. Nhưng cứ nghĩ cô sẽ hào hứng lắm, nhưng không cô lại thấy có chút không thích vì phải xuất hiện trước rất nhiều người, lại phải chú ý đến từng cử chỉ một, thật phiền phức.
Thở hắt ra một hơi, thôi kệ đi chuyện này không sớm thì muộn cô cũng phải tham gia những bữa tiệc như thế này, Đông Trà đáp lại bằng vẻ ỉu xìu “ Dạ được”
Cái con bé này, lúc hỏi làm kiểu gì thì bảo tuỳ mình. Giờ mặt như mất sổ gạo. Anh biết cô không thích gì những bữa tiệc lớn như thế, nhưng cái mốc 18 tuổi của cô anh không muốn làm qua loa.
Đứng dậy khỏi ghế của mình, gõ nhẹ vào trán của cô nhóc kia “ Con đấy, khó chiều”
Chưa kịp để cô than vãn, Bách Thuân đã nói tiếp “ Chú phải đi công tác, chắc phải mất một đến hai tuần mới về”
Xoa xoa chỗ vừa bị gõ, nghe tới đoạn ông chú nhà mình phải đi công tác lâu ngày, có khi còn không kịp về đón sinh nhật với mình, Đông Trà liền bày ra vẻ không chịu, nắm lấy một góc áo của hắn ta “ Như vậy là qua sinh nhật của con rồi, chú không đón sinh nhật với Trà Trà sao?”.
||||| Truyện đề cử: |||||
Đưa tay xoa xoa lên gò má hồng đào của người thiếu nữ “ Hôm đó chú sẽ về đón sinh nhật với con”
Anh làm sao có thể bỏ qua ngày này được chứ, tới này đó việc không xong anh cũng về với cô. Đông Trà không biết từ khi nào đã trở thành tâm can bảo bối, là vật nhỏ mà anh để ở đầu tim.
Chỉ có Đông Trà ngây thơ không nhận ra sự khác lạ của Bách Thuân, chứ trong căn dinh thự này có ai là không nhận ra từ khi Đông Trà lên 16, Bách Thuân đã thay đổi cách quan tâm đối với Đông Trà rất là nhiều. Không còn là cô cháu gái nhỏ mà giống tình nhân nhỏ hơn.
Tới cuối ngày, khi mà Bách Thuân chuẩn bị lên xe ra sân bay đi công tác thì cô nhóc Đông Trà vẫn bám lấy anh, không muốn để cho anh đi. Tới mức lão Trần phải ra giữ cô lại, như ông giữ cháu cho ba đi công tác thì cô nhóc mới chịu để Bách Thuân rời đi.
Nỗi buồn của Đông Trà cũng không kéo dài cho lắm, chỉ cần ngủ qua một giấc tới sáng hôm sau cô đã lấy lại tinh thần, gọi ngay cô bạn thân của mình là Thẩm Tinh tới chơi.
Tình bạn này của Đông Trà cũng đã 12 năm rồi, không lâu sau khi Bách Thuận đem Đông Trà về nuôi, anh ta tìm cho cô một ngôi trường tốt nhất ở Giang Thành, nơi mà toàn những cậu ấm cô chiêu theo học.
Ấy vậy mà bỗng dưng có một cô bé mới chuyển đến, lại ít nói, không giao tiếp nhiều với bạn bè đồng lựa, có phần hơi kiêu ngạo. Ở cái tuổi ẩm ương ấy, với một cô bé với tính cách như vậy thì rất dễ bị các bạn xa lánh, Đông Trà cũng có vẻ không quan tâm lắm đến việc này nên cũng kệ thôi.
Nhưng cô bạn Thẩm Tinh này lại là một cô bé hoà đồng, hoạt bát, lại được cả hoạt ngôn nữa. Cô nhóc ngồi cạnh Đông Trà mà không ngừng líu lo từ ngày này qua tháng nọ, Đông Trà có nhiều lần thấy nhức đầu quá liền đề nghị cô nhóc nói ít lại, nhưng cũng chỉ được dăm ba phút rồi đâu lại đóng đấy.
Cứ như vậy không biết từ khi nào hai cô bạn này đã dính nhau như sam, đi đâu, làm gì cũng dính lấy nhau. Thẩm Tinh cũng là người ngoài duy nhất biết thân phận quý nữ nhà Bách nhị thiếu là của Đông Trà.
Lúc biết bí mật này, Thẩm Tinh còn sốc lên sốc xuống, xỉu ngang xỉu dọc mấy lần mới tỉnh. Đến mức Đông Trà đưa cô về căn dinh thự của mình chơi thì Thẩm Tinh mới chịu gật đầu tin rằng mình không mơ.
Trong căn phòng rộng lớn của Đông Trà, nằm ở ghế lười lúc này là Thẩm Tinh. Cô đang nằm nghe những lời ca oán của cô bạn mình về buổi tiệc sinh nhật mà ông chú định tổ chức. Sau khi cô bạn đã ngưng oán than, Thẩm Tinh xoa xoa chiếc cằm của mình “ Đông Trà, cậu biết không. Mẹ mình nói lâu lắm rồi nhà họ Bách không tổ chức một buổi tiệc xã giao nào, nếu có cũng chỉ là những bữa tiệc nhỏ. Ông chú của cậu chắc phải quan trọng chuyện này lắm mới tổ chức lớn vậy”
Vừa nói xong, Thẩm Tinh đã bật dậy, chạy qua chỗ Đông Trà đang ngồi, nắm lấy hai vai Đông Trà mà lay lay “ Cậu đấy, đúng là tâm can bảo bối nhỏ của Bách nhị thiếu mà”
Đông Trà nghe bạn nói vậy, nụ cười vô tri lại xuất hiện, để mặc cho bạn mình lay “ Là tâm can bảo bối dữ chưa???”
Vội ngồi xuống bên cạnh cô bạn mình, Thẩm Tinh ôm lấy một cánh tay của Đông Trà “ Mà cậu cũng phải làm quen dần với mấy bữa tiệc như này đi, sau lần này chắc câu phải đi tiệc xã giao nhiều như cơm bữa cho xem”
Lần này thì Đông Trà trực tiếp bất lực ngã nằm xuống giường “ Mình không muốn đâu, huhuhuhu”
“ Không muốn cũng vậy thôi, sau lần này ai cũng sẽ biết cô chủ nhỏ của dinh thự Bách gia này là ai. Người nào mà phải khiến Bách nhị thiếu dấu kĩ đến như vậy” Thẩm Tinh nói với giọng trêu đùa Đông Trà, cô còn không chịu ở yên mà còn chọc vào những điểm dễ nhột của cô bạn mình, làm Đông Trà như con sâu ngọ nguậy trên giường.
Hai cô nhóc đang đùa nhau trong phòng thì có tiếng lão Trần gõ cửa phòng rồi mới lên tiếng “ Cô Đông Trà, bữa trưa đã xong rồi”
“ Dạ, bọn con xuống liền đây” Cuộc chơi tạm ngưng ở đây, Đông Trà cùng với Thẩm Tinh lại dắt tay nhau xuống phòng ăn, phải ăn đã rồi mới có sức đễ nghĩ cách đối phó với bữa tiệc tháng tới.