Chương 1: Ác chiến thành thiết nam (1)
Xưa, vì thấu nỗi tang thương của chúng sinh khi đối mặt với khói lửa, binh đao, thi nhân Tào Tùng đã viết nên bài thơ "Kỷ Hợi tuế" rằng:
Trạch quốc giang sơn nhập chiến đồ,
Sinh dân hà kế lạc tiều tô.
Bằng quân mạc thoại phong hầu sự,
Nhất tướng công thành vạn cốt khô*
Dịch thơ
Non nước giang sơn vào chiến loạn,
Dân tình cơ cảnh nỗi lầm than.
Xin đừng nhắc đến phong hầu chuyện,
Một tướng danh thành vạn xác tan.
Nay, chiến sự lại nổ ra ở biên giới của hai nước là An Hòa quốc và Đông quốc, khiến khắp nơi đâu đâu cũng nhuốm màu hoang tàn, điêu linh.
...
An Hòa quốc, dưới chân thành Thiết Nam.
Lúc này đây, mười vạn(1) đại quân Đông quốc với khí thế ngút trời đang ra sức công hạ thành Thiết Nam. Bọn chúng bắn tên lửa, dùng cự thạch pháo ném những hòn đá với sức mạnh khủng khiếp vào tường thành, làm cho thành trì chấn động, binh sĩ tử thương vô số. Chỉ với ba vạn binh lính khó khăn chống đỡ, An Hòa quốc đang phải đối mặt với tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Nếu tình hình cứ tiếp tục kéo dài, tòa thành này sớm muộn rồi cũng sẽ không trụ nổi trước những đợt tấn công như thủy triều từ quân địch. Tuy binh lính của Thiết Nam thành vẫn kiên cường cố thủ nơi thành cao, nhưng chỉ cần là người mắt sáng thì đều có thể thấy cung tên và vũ khí của An Hòa quốc sớm đã chẳng còn lại bao nhiêu.
Bấy giờ Đông quốc lại đột nhiên lấy ra khiên sắt, giáp đồng lập thành một đoàn quân tiên phong đi trước nhằm che chắn, bảo vệ cho toàn đội phía sau. Biết tuyến phòng ngự của Thiết Nam thành đã dần dần suy yếu, Đông quốc tức thì liền biến lợi thế tấn công từ trên cao của An Hòa trở thành một nhược điểm trí mạng. Không còn mối trở ngại từ phía trên, đoàn quân đông nghịt ấy tức tốc tiến thẳng đến cổng thành to lớn hòng ra sức công phá. Cánh cổng này nếu chẳng may bị triệt hạ, lúc đó thứ chờ đợi con dân An Hòa chính là một màn huyết tẩy tàn nhẫn đến từ mười vạn đại quân Đông quốc!
Nhận thấy chiến sự nguy cấp, tướng soái Lưu Kỳ Tân đã lập tức cho triệu tập toàn bộ binh mã. Chiến hỏa ngoài kia làm bỏng da người, nhưng nó chẳng thể thiêu đốt được ý chí của từng binh sĩ nơi đây. Đối diện với những chiến binh anh dũng của Thiết Nam thành, trong lòng ông như có trăm ngàn ngôn từ muốn nói. Nhưng lời nói vừa đến cổ họng thì đã bị ông mạnh mẽ nén lại. Những căng thẳng lo lắng ông cũng chỉ dám đè chặt ở trong tim. Lạ thay vào lúc ấy, dáng vẻ của ông lại trông kiêu hùng khó tả, trên khuôn mặt chỉ hiện lên một điệu kiên định, ngoan cường bất khuất.
Nhìn vị tướng soái oai phong uy vũ trước mặt, tất cả binh lính phía dưới đều có một cảm giác không thể cất thành lời. Lưu Kỳ Tân nãy giờ vẫn không lên tiếng, đám binh lính cũng đều nghiêm túc không ồn ào. Có lẽ họ đã đoán được sứ mệnh của bản thân mình đến đây là sắp kết thúc. Ông hài lòng gật đầu với những người chiến sĩ lấy làm tự hào của đất nước rồi mới hùng hồn cất tiếng. Giọng nói của ông trong thời khắc ấy tựa như sấm rền bên tai, nghe có chút nghẹn ngào mà lại bừng bừng dũng khí:
- Tất cả tướng sĩ nghe lệnh! Sau lưng chúng ta là lê dân bách tính, là người thân, là thê tử của mọi người. Gia đình đang cần chúng ta bảo vệ, đất nước đang cần chúng ta giữ vững. Mọi người hãy cùng ta liều chết xông ra ngoài, quyết một trận tử chiến với chúng!
- Xông ra!!!
- Giết chúng!!!
Tiếng hô vang nhất tề vực dậy tinh thần cho các chiến sĩ. Mặc cho đầy trời gươm đao, mọi người vẫn quyết xông ra mưa tên bão kiếm. Dầu biết phía trước chính là quỷ môn quan nhưng bọn họ vẫn nguyện ý chấp nhận, bằng lòng thay người thân và đồng bào của mình bước chân vào cửa tử.
Dù đầu rơi máu chảy
Dẫu da ngựa bọc thây
Vẫn quyết không yếu hèn
Đời đời ta lừng lẫy!**
Bấy giờ ở một nơi cao gần đấy, thấp thoáng có một dáng hình nhỏ nhắn đang đơn độc quan sát chiến cuộc. Bài ca dao mà dân chúng An Hòa quốc thường nghêu ngao một cách đầy tự hào khi nhắc đến quân đoàn của Lưu Kỳ Tân bỗng chốc chợt vang lên trong tâm trí nàng. Thứ từng khiến nàng hãnh diện, nay lại làm lòng nàng thê lương đau nhói. Hoàng y thiếu nữ trong mắt ánh lên sự bi thương cùng cực. Dưới tà áo, bàn tay nàng đang không ngừng siết chặt, cả khuôn mặt đều phủ lên một tầng u ám, thống khổ.
Thiếu nữ hiện giờ thoáng chút chênh vênh, cả người tựa như đang đứng trên băng mỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống hồ sâu. Lúc này lại chợt có một trận gió lạnh buốt thổi qua, mang theo mùi hãn huyết gay mũi khiến cho thân thể nàng càng thêm kịch liệt run rẩy. Tiếng gió như hóa thành lưỡi dao vô hình giày xéo tâm can nàng, điên cuồng rít gào bên tai làm vang vọng lên từng lời nói của cha nàng khi trước.
- Cha nhất quyết không lui quân!
- Lưu Kỳ Tân ta thà chết trận sa trường, cũng không làm con rùa rụt cổ!
- Muốn bước chân vào thành Thiết Nam, phải bước qua xác của ta trước.
...
Ba ngày trước, đại quân Đông quốc bất thình lình kéo đến bao vây thành Thiết Nam. Thấy sự việc xảy ra đột ngột không kịp phòng bị, lại thêm lực lượng hai bên quá chênh lệch, Lưu Tịnh Thi chỉ có thể cố gắng khuyên cha mình hãy tạm thời lui quân, chờ đến khi quân chi viện của triều đình tới sẽ nghĩ cách lấy lại thành sau. Nhưng Lưu Kỳ Tân là một dũng tướng, ông quyết liều chết bảo vệ thành chứ nhất định không để kẻ địch đặt chân vào thành nửa bước. Vì vậy mới có cảnh tượng đau lòng ngày hôm nay.
Chiến trường bây giờ sớm đã nghiêng về một phía, binh lính của Thiết Nam thành rất có thể không lâu nữa đều sẽ bỏ mạng tại đây. Ấy vậy mà tinh thần của họ vẫn rất kiên cường, đặc biệt là vị tướng soái Lưu Kỳ Tân kia. Quân địch vây quanh ông, hết lớp này ngã xuống lại đến lớp khác tiến lên. Một kiếm rồi lại một kiếm cứ thế chém vào người ông, khiến cho toàn thân ông đều là những vết máu loang lổ, cả cơ thể đều nhếch nhác đến độ khó xem. Không biết do bộ giáp phục ông đang mặc quá nặng hay là vì trận gió vừa rồi quá to mà khiến Lưu Kỳ Tân cũng phải loạng choạng thân mình. Nhưng dù là vậy, trên mặt ông lại chưa từng xuất hiện hai từ khuất phục.
Bấy giờ ở đằng xa, Lưu Tịnh Thi chỉ có thể giương đôi mắt đẫm lệ nhìn ông. Mà trên chiến tuyến, máu cùng mồ hôi vẫn không ngừng chảy xuống làm Lưu Kỳ Tân cũng cay nhòe đôi mắt. Nhưng trong chính giây phút đó, cả hai mới tỏ tường cho kiếp nhân sinh của bản thân mình. Thì ra đánh đổi chút đau đớn nơi xác thịt để giành lấy sự tồn vong của An Hòa quốc, cảm giác này thật vinh hạnh biết bao, nhưng sao nó lại đau lòng quá đỗi!
Trên chiến trường tàn khốc, tấm thân run rẩy ấy lại một lần nữa kiên cường đứng lên, vững như bàn thạch. Vị tướng soái với tấm lưng thẳng tắp, uy phong lẫm liệt đó đã trở thành nguồn sức mạnh vô biên giúp ba vạn binh lính của Thiết Nam thành như được tiếp thêm sĩ khí chống lại quân địch. Hình ảnh này rơi vào mắt nàng tựa như hồi quang phản chiếu, vừa vô cùng lóa mắt mà cũng vừa đau xót khôn cùng!
Chiến đấu kéo dài gần hai canh giờ, bỗng nhiên mây mù từ đâu đột ngột kéo đến lẫn vào trong đám khói bụi nơi sa trường, từng chút từng chút làm nhòa đi hình bóng ông. Lúc này nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy trong đám mây mù kia không ngừng lóe lên từng tia sáng đằng đằng sát khí. Ánh sáng chớp nhoáng liên tục hướng về một nơi. Mà ở nơi ấy, nàng lại nghe được tiếng rên la bi thảm... Hóa ra, tia sáng ghê lạnh ấy là của gươm giáo! Hóa ra, thanh âm đứt quãng ấy là của cha nàng!
Lưu tướng quân dùng thân đỡ kiếm,
Như thay đất nhận lấy nước lành.
Nước ấp ủ, nuôi nấng mầm xanh,
Ông đổi lấy bình yên bá tánh.***
...
Chú thích
(1) Vạn: 1 vạn = 10.000
* Bài thơ Kỷ Hợi Tuế của Thi nhân Tào Tùng. Nguồn thivien.net
** và *** Thơ tự sáng tác.
Trạch quốc giang sơn nhập chiến đồ,
Sinh dân hà kế lạc tiều tô.
Bằng quân mạc thoại phong hầu sự,
Nhất tướng công thành vạn cốt khô*
Dịch thơ
Non nước giang sơn vào chiến loạn,
Dân tình cơ cảnh nỗi lầm than.
Xin đừng nhắc đến phong hầu chuyện,
Một tướng danh thành vạn xác tan.
Nay, chiến sự lại nổ ra ở biên giới của hai nước là An Hòa quốc và Đông quốc, khiến khắp nơi đâu đâu cũng nhuốm màu hoang tàn, điêu linh.
...
An Hòa quốc, dưới chân thành Thiết Nam.
Lúc này đây, mười vạn(1) đại quân Đông quốc với khí thế ngút trời đang ra sức công hạ thành Thiết Nam. Bọn chúng bắn tên lửa, dùng cự thạch pháo ném những hòn đá với sức mạnh khủng khiếp vào tường thành, làm cho thành trì chấn động, binh sĩ tử thương vô số. Chỉ với ba vạn binh lính khó khăn chống đỡ, An Hòa quốc đang phải đối mặt với tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Nếu tình hình cứ tiếp tục kéo dài, tòa thành này sớm muộn rồi cũng sẽ không trụ nổi trước những đợt tấn công như thủy triều từ quân địch. Tuy binh lính của Thiết Nam thành vẫn kiên cường cố thủ nơi thành cao, nhưng chỉ cần là người mắt sáng thì đều có thể thấy cung tên và vũ khí của An Hòa quốc sớm đã chẳng còn lại bao nhiêu.
Bấy giờ Đông quốc lại đột nhiên lấy ra khiên sắt, giáp đồng lập thành một đoàn quân tiên phong đi trước nhằm che chắn, bảo vệ cho toàn đội phía sau. Biết tuyến phòng ngự của Thiết Nam thành đã dần dần suy yếu, Đông quốc tức thì liền biến lợi thế tấn công từ trên cao của An Hòa trở thành một nhược điểm trí mạng. Không còn mối trở ngại từ phía trên, đoàn quân đông nghịt ấy tức tốc tiến thẳng đến cổng thành to lớn hòng ra sức công phá. Cánh cổng này nếu chẳng may bị triệt hạ, lúc đó thứ chờ đợi con dân An Hòa chính là một màn huyết tẩy tàn nhẫn đến từ mười vạn đại quân Đông quốc!
Nhận thấy chiến sự nguy cấp, tướng soái Lưu Kỳ Tân đã lập tức cho triệu tập toàn bộ binh mã. Chiến hỏa ngoài kia làm bỏng da người, nhưng nó chẳng thể thiêu đốt được ý chí của từng binh sĩ nơi đây. Đối diện với những chiến binh anh dũng của Thiết Nam thành, trong lòng ông như có trăm ngàn ngôn từ muốn nói. Nhưng lời nói vừa đến cổ họng thì đã bị ông mạnh mẽ nén lại. Những căng thẳng lo lắng ông cũng chỉ dám đè chặt ở trong tim. Lạ thay vào lúc ấy, dáng vẻ của ông lại trông kiêu hùng khó tả, trên khuôn mặt chỉ hiện lên một điệu kiên định, ngoan cường bất khuất.
Nhìn vị tướng soái oai phong uy vũ trước mặt, tất cả binh lính phía dưới đều có một cảm giác không thể cất thành lời. Lưu Kỳ Tân nãy giờ vẫn không lên tiếng, đám binh lính cũng đều nghiêm túc không ồn ào. Có lẽ họ đã đoán được sứ mệnh của bản thân mình đến đây là sắp kết thúc. Ông hài lòng gật đầu với những người chiến sĩ lấy làm tự hào của đất nước rồi mới hùng hồn cất tiếng. Giọng nói của ông trong thời khắc ấy tựa như sấm rền bên tai, nghe có chút nghẹn ngào mà lại bừng bừng dũng khí:
- Tất cả tướng sĩ nghe lệnh! Sau lưng chúng ta là lê dân bách tính, là người thân, là thê tử của mọi người. Gia đình đang cần chúng ta bảo vệ, đất nước đang cần chúng ta giữ vững. Mọi người hãy cùng ta liều chết xông ra ngoài, quyết một trận tử chiến với chúng!
- Xông ra!!!
- Giết chúng!!!
Tiếng hô vang nhất tề vực dậy tinh thần cho các chiến sĩ. Mặc cho đầy trời gươm đao, mọi người vẫn quyết xông ra mưa tên bão kiếm. Dầu biết phía trước chính là quỷ môn quan nhưng bọn họ vẫn nguyện ý chấp nhận, bằng lòng thay người thân và đồng bào của mình bước chân vào cửa tử.
Dù đầu rơi máu chảy
Dẫu da ngựa bọc thây
Vẫn quyết không yếu hèn
Đời đời ta lừng lẫy!**
Bấy giờ ở một nơi cao gần đấy, thấp thoáng có một dáng hình nhỏ nhắn đang đơn độc quan sát chiến cuộc. Bài ca dao mà dân chúng An Hòa quốc thường nghêu ngao một cách đầy tự hào khi nhắc đến quân đoàn của Lưu Kỳ Tân bỗng chốc chợt vang lên trong tâm trí nàng. Thứ từng khiến nàng hãnh diện, nay lại làm lòng nàng thê lương đau nhói. Hoàng y thiếu nữ trong mắt ánh lên sự bi thương cùng cực. Dưới tà áo, bàn tay nàng đang không ngừng siết chặt, cả khuôn mặt đều phủ lên một tầng u ám, thống khổ.
Thiếu nữ hiện giờ thoáng chút chênh vênh, cả người tựa như đang đứng trên băng mỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống hồ sâu. Lúc này lại chợt có một trận gió lạnh buốt thổi qua, mang theo mùi hãn huyết gay mũi khiến cho thân thể nàng càng thêm kịch liệt run rẩy. Tiếng gió như hóa thành lưỡi dao vô hình giày xéo tâm can nàng, điên cuồng rít gào bên tai làm vang vọng lên từng lời nói của cha nàng khi trước.
- Cha nhất quyết không lui quân!
- Lưu Kỳ Tân ta thà chết trận sa trường, cũng không làm con rùa rụt cổ!
- Muốn bước chân vào thành Thiết Nam, phải bước qua xác của ta trước.
...
Ba ngày trước, đại quân Đông quốc bất thình lình kéo đến bao vây thành Thiết Nam. Thấy sự việc xảy ra đột ngột không kịp phòng bị, lại thêm lực lượng hai bên quá chênh lệch, Lưu Tịnh Thi chỉ có thể cố gắng khuyên cha mình hãy tạm thời lui quân, chờ đến khi quân chi viện của triều đình tới sẽ nghĩ cách lấy lại thành sau. Nhưng Lưu Kỳ Tân là một dũng tướng, ông quyết liều chết bảo vệ thành chứ nhất định không để kẻ địch đặt chân vào thành nửa bước. Vì vậy mới có cảnh tượng đau lòng ngày hôm nay.
Chiến trường bây giờ sớm đã nghiêng về một phía, binh lính của Thiết Nam thành rất có thể không lâu nữa đều sẽ bỏ mạng tại đây. Ấy vậy mà tinh thần của họ vẫn rất kiên cường, đặc biệt là vị tướng soái Lưu Kỳ Tân kia. Quân địch vây quanh ông, hết lớp này ngã xuống lại đến lớp khác tiến lên. Một kiếm rồi lại một kiếm cứ thế chém vào người ông, khiến cho toàn thân ông đều là những vết máu loang lổ, cả cơ thể đều nhếch nhác đến độ khó xem. Không biết do bộ giáp phục ông đang mặc quá nặng hay là vì trận gió vừa rồi quá to mà khiến Lưu Kỳ Tân cũng phải loạng choạng thân mình. Nhưng dù là vậy, trên mặt ông lại chưa từng xuất hiện hai từ khuất phục.
Bấy giờ ở đằng xa, Lưu Tịnh Thi chỉ có thể giương đôi mắt đẫm lệ nhìn ông. Mà trên chiến tuyến, máu cùng mồ hôi vẫn không ngừng chảy xuống làm Lưu Kỳ Tân cũng cay nhòe đôi mắt. Nhưng trong chính giây phút đó, cả hai mới tỏ tường cho kiếp nhân sinh của bản thân mình. Thì ra đánh đổi chút đau đớn nơi xác thịt để giành lấy sự tồn vong của An Hòa quốc, cảm giác này thật vinh hạnh biết bao, nhưng sao nó lại đau lòng quá đỗi!
Trên chiến trường tàn khốc, tấm thân run rẩy ấy lại một lần nữa kiên cường đứng lên, vững như bàn thạch. Vị tướng soái với tấm lưng thẳng tắp, uy phong lẫm liệt đó đã trở thành nguồn sức mạnh vô biên giúp ba vạn binh lính của Thiết Nam thành như được tiếp thêm sĩ khí chống lại quân địch. Hình ảnh này rơi vào mắt nàng tựa như hồi quang phản chiếu, vừa vô cùng lóa mắt mà cũng vừa đau xót khôn cùng!
Chiến đấu kéo dài gần hai canh giờ, bỗng nhiên mây mù từ đâu đột ngột kéo đến lẫn vào trong đám khói bụi nơi sa trường, từng chút từng chút làm nhòa đi hình bóng ông. Lúc này nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy trong đám mây mù kia không ngừng lóe lên từng tia sáng đằng đằng sát khí. Ánh sáng chớp nhoáng liên tục hướng về một nơi. Mà ở nơi ấy, nàng lại nghe được tiếng rên la bi thảm... Hóa ra, tia sáng ghê lạnh ấy là của gươm giáo! Hóa ra, thanh âm đứt quãng ấy là của cha nàng!
Lưu tướng quân dùng thân đỡ kiếm,
Như thay đất nhận lấy nước lành.
Nước ấp ủ, nuôi nấng mầm xanh,
Ông đổi lấy bình yên bá tánh.***
...
Chú thích
(1) Vạn: 1 vạn = 10.000
* Bài thơ Kỷ Hợi Tuế của Thi nhân Tào Tùng. Nguồn thivien.net
** và *** Thơ tự sáng tác.