Chương 4: Linh cảm
Sau khi dọn đến Thường Xuân châu tâm tình của nàng cũng cảm thấy khá hơn, hằng ngày chỉ có dạo hồ ngắm hoa vô cùng nhàn nhã. Lập đông vừa đến, tiết trời se sẽ, trên cao liền xuất hiện mấy bông tuyết bắt đầu rơi lả tả. Tuyết phiêu phiêu trong không khí như thể đang nhẹ nhàng dỗ muôn loài chìm vào giấc ngủ. Chỉ là, vết thương lòng của nàng thì vẫn còn hoài thức, hốc mắt cũng chẳng chịu nguội đi mấy phần.
Tại lương đình, Lưu Tịnh Thi trong trang phục tố váy(1) đang an tĩnh ngồi thưởng cảnh. Mái tóc huyền mềm mại xõa dài ngang lưng, trên đầu điểm nhẹ một cây trâm cài đính lục bảo, giữa nền tuyết trắng xóa nàng trông tú lệ không ai sánh bằng. Giai nhân như mộng, mày liễu tựa khói, vẻ đẹp của nàng như tô điểm thêm cho nét ảm đạm và u hoài của mùa đông này. Khiến cho ánh mắt si luyến ở đằng xa vẫn hoài ngây ngẩn dõi theo nàng từng chút. Được chốc lát Tư Đình mới hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực mình sau đó vui vẻ đi đến cạnh nàng cười nói:
- Thi Nhi, nhìn xem ta mang gì đến cho muội!
Nghe tiếng gọi, Lưu Tịnh Thi liền xoay người nhìn lại. Hôm nay hắn khoác trên mình một chiếc áo lông chồn màu đỏ. Diện quan như ngọc nay còn tăng thêm vài phần anh tuấn khí khái, làm nàng không khỏi cảm thán đôi lời. Thấy trên tay hắn cầm mấy con cá to, nàng nhẹ mỉm cười quay qua phân phó Tiểu Cúc:
- Mang xuống nhà bếp chuẩn bị đi!
Như đã biết trước mục đích tới đây của hắn, mắt phượng nàng chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi sau đó không nhanh không chậm đứng dậy đi về phía phòng mình. Tư Đình thấy vậy lập tức cười hì hì bước theo sau. Đến nơi, Lưu Tịnh Thi liền lấy chiếc áo ấm đã may đưa cho hắn, bảo:
- Huynh thử xem có vừa không?
Tư Đình vội cởi bỏ chiếc áo khoác lông chồn dày nặng xuống, mặc lên chiếc áo ấm nàng may. Áo vừa khít, ấm đến tận tâm can làm cho con sóng vô hình trong lòng hắn lại thầm dao động. Tư Đình hạnh phúc nhoẻn miệng cười:
- Vừa lắm! Rất hợp với ta!
Nghe vậy nàng hơi nhẹ cong khóe môi, hỏi lại:
- Hôm nay huynh rảnh rỗi vậy sao? Còn có thời gian đi câu cá?
Hắn trả lời:
- Ta đi tuần tra bên bờ sông Tô Giang, thuận tiện ngồi lại câu cá một chút.
Vừa nghe thấy thế, bất chợt trong đầu nàng lập tức nghĩ ngay tới điều gì đó nhưng lại khá mông lung, không cụ thể. Lưu Tịnh Thi trong thoáng chốc liền ngây người, mày liễu khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn nơi xa xăm. Tư Đình thấy nàng rơi vào suy tư, đáy lòng hắn chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành. Bởi vì mỗi lần nàng có biểu hiện như thế, nghĩa là sắp có chuyện gì đó chuẩn bị xảy ra!
Còn nhớ nhiều năm trước đây, phụ thân nàng là tướng quân Lưu Kỳ Tân cùng Tư Đình hắn khi ấy mười sáu tuổi đang dẫn quân tiến về phía Tây dẹp loạn. Do ở nhà nhàm chán, Lưu Tịnh Thi đã năn nỉ cha cho nàng đi theo. Có lẽ vì thế, nàng đã giúp họ tránh được một nạn. Năm đó, nàng chỉ mới vừa tròn mười tuổi!
Biên giới lúc bấy giờ do Hàm Thuận tướng quân trấn giữ, nắm trong tay sáu vạn binh mã. Đội quân của Tây Ly quốc chỉ dẫn theo ba vạn binh cũng đã đánh bại được Hàm Thuận, chiếm cứ biên giới. Hoàng thượng sau khi biết tin liền nóng hết cả ruột, lệnh cho cha nàng lập tức dẫn theo chín vạn binh mã, phải đánh đuổi bằng được giặc ngoại xâm. Quân doanh khi đó vô cùng căng thẳng, trong phòng nghị sự mọi người đều chau chặt hàng chân mày bàn bạc kế hoạch sắp tới. Duy chỉ có Lưu Tịnh Thi là im lặng ngồi một bên, ánh mắt nhìn chăm chú lên tấm bản đồ, cả khuôn mặt non nớt lâm vào trầm tư. Lúc ấy thoáng thấy tiểu cô nương mặt mày đăm chiêu, Tư Đình hắn còn nghĩ thầm trong bụng "biểu cảm của nàng thật lạ!". Nhưng sau đó hắn cũng không tiện quan sát nàng thêm nữa. Đến cuối cùng mọi người mới thống nhất với nhau quyết định chia quân làm ba đường, nửa đêm tập kích biên giới. Nhưng đột nhiên vào ngay lúc này, một giọng nói trẻ con trong trẻo chợt cất lên:
- Thành trì kiên cố, binh lính gấp đôi. Sao lại thua được nhỉ? Chẳng thà mở cửa mời Tây Ly vào, đỡ phải thương vong!
Lúc đó Lưu Kỳ Tân tướng quân còn mắng nàng:
- Không được nói bậy!
Nhưng vừa dứt câu, biểu tình của ông cũng chợt đình lại trong tích tắc. Câu nói đã làm thức tỉnh một ý nghĩ đáng sợ trong đầu ông. Đúng vậy! Bọn họ chỉ mải mê nghĩ cách đánh đuổi đội quân Tây Ly nhưng đã bỏ quên một điều quan trọng, đó là tại sao quân ta lại có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy? Họa chăng... là do Hàm Thuận cố ý? Hắn ta có mưu đồ tạo phản?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, không chỉ Lưu Kỳ Tân mà các vị tướng quân đang đứng đấy cũng bàng hoàng khiếp sợ. Nếu thật sự có chuyện phản nghịch như vậy, biên giới chắc chắn đã có mai phục. Đánh trận điều kiện tiên quyết đó là phải có phương án tác chiến cho mọi trường hợp. Bấy giờ Lưu Kỳ Tân mới vội vàng xem lại bản đồ, quyết lập kế Dương đông kích tây, giả vờ trúng mai phục của địch nhưng thực chất là âm thầm dẫn quân sang con đường khác, đánh cho bọn chúng không kịp trở tay. Kết quả lúc đó không cần nói cũng biết! Quân đội Tây Ly bị đánh đến thảm hại, đám tàn quân thì bán sống bán chết chạy về nước. Hàm Thuận bị bắt sống, sau khi tra hỏi, hắn ta cuối cùng cũng đã nhận tội phản loạn, bị tru di cửu tộc.
Từ đó về sau, Lưu Tịnh Thi luôn đi theo cha mình ra chiến trường hỗ trợ quan sát. Tiểu thư khuê các ở tuổi nàng nếu không học nữ công gia chánh thì cũng phải học những lễ nghi nơi cung đình, hầu phủ. Duy chỉ có nàng ngày ngày đều ôm khư khư mấy quyển binh thư, lấy việc nghe giảng về thế cuộc làm niềm vui và sở thích. Nên mỗi một trận đánh lớn nhỏ nàng đều tham gia góp ý, cẩn trọng đưa ra những suy luận của bản thân. Mà vô tình thay, những trận đánh ấy luôn có kết quả thắng lợi! Vì lẽ đó danh vọng của nàng trong quân đội ngày một tăng cao, địa vị cũng càng ngày được hình thành vững chắc. Danh phong quân sư của An Hòa quốc cũng nhờ đó mà được các vị binh sĩ ưu ái đặt cho nàng, dần dần đến cả những người dân ở khắp nơi cũng đều biết tới!
...
Sau một hồi trầm tư, đáy lòng nàng chợt có một dự cảm bất an, nhưng nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra đó là chuyện gì. Nàng mới khẽ thở dài, lấy tay xoa xoa cái trán mệt mỏi. Tư Đình thấy vậy liền lo lắng, vội vàng tiến lên đứng trước mặt nàng xem thử. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên trán nàng để kiểm tra, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân(2). Khoảng cách của hai người bây giờ quá gần, chỉ cần nàng ngước mặt lên là sẽ chạm vào cằm hắn. Trong phút chốc, Lưu Tịnh Thi đã không dám cử động. Lại thêm mùi hương trên người hắn cứ thoang thoảng quanh chóp mũi khiến nàng thật sự không dám thở mạnh.
Tư Đình bấy giờ mới nhận ra khoảng cách của cả hai có chút ái muội, hắn hơi lùi về sau một bước. Nhưng chẳng biết là vô tình hay hữu ý mà môi hắn khẽ chạm vào mái tóc nàng, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Nhận thấy sự việc không được tự nhiên, Lưu Tịnh Thi đành mở lời cắt ngang bầu không khí kì lạ này:
- Ngày mai ta muốn đi dạo bên bờ sông Tô Giang...
Còn chưa kịp dứt câu, Tư Đình đã vội chen vào:
- Để ta dẫn muội đi!
...
Chú thích:
(1) Tố váy: váy màu trắng.
(2) Nam nữ thụ thụ bất thân: đây là câu nói từ thời phong kiến của các nhà nho, cho rằng nam và nữ không nên đụng chạm thân thể.
Tại lương đình, Lưu Tịnh Thi trong trang phục tố váy(1) đang an tĩnh ngồi thưởng cảnh. Mái tóc huyền mềm mại xõa dài ngang lưng, trên đầu điểm nhẹ một cây trâm cài đính lục bảo, giữa nền tuyết trắng xóa nàng trông tú lệ không ai sánh bằng. Giai nhân như mộng, mày liễu tựa khói, vẻ đẹp của nàng như tô điểm thêm cho nét ảm đạm và u hoài của mùa đông này. Khiến cho ánh mắt si luyến ở đằng xa vẫn hoài ngây ngẩn dõi theo nàng từng chút. Được chốc lát Tư Đình mới hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực mình sau đó vui vẻ đi đến cạnh nàng cười nói:
- Thi Nhi, nhìn xem ta mang gì đến cho muội!
Nghe tiếng gọi, Lưu Tịnh Thi liền xoay người nhìn lại. Hôm nay hắn khoác trên mình một chiếc áo lông chồn màu đỏ. Diện quan như ngọc nay còn tăng thêm vài phần anh tuấn khí khái, làm nàng không khỏi cảm thán đôi lời. Thấy trên tay hắn cầm mấy con cá to, nàng nhẹ mỉm cười quay qua phân phó Tiểu Cúc:
- Mang xuống nhà bếp chuẩn bị đi!
Như đã biết trước mục đích tới đây của hắn, mắt phượng nàng chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi sau đó không nhanh không chậm đứng dậy đi về phía phòng mình. Tư Đình thấy vậy lập tức cười hì hì bước theo sau. Đến nơi, Lưu Tịnh Thi liền lấy chiếc áo ấm đã may đưa cho hắn, bảo:
- Huynh thử xem có vừa không?
Tư Đình vội cởi bỏ chiếc áo khoác lông chồn dày nặng xuống, mặc lên chiếc áo ấm nàng may. Áo vừa khít, ấm đến tận tâm can làm cho con sóng vô hình trong lòng hắn lại thầm dao động. Tư Đình hạnh phúc nhoẻn miệng cười:
- Vừa lắm! Rất hợp với ta!
Nghe vậy nàng hơi nhẹ cong khóe môi, hỏi lại:
- Hôm nay huynh rảnh rỗi vậy sao? Còn có thời gian đi câu cá?
Hắn trả lời:
- Ta đi tuần tra bên bờ sông Tô Giang, thuận tiện ngồi lại câu cá một chút.
Vừa nghe thấy thế, bất chợt trong đầu nàng lập tức nghĩ ngay tới điều gì đó nhưng lại khá mông lung, không cụ thể. Lưu Tịnh Thi trong thoáng chốc liền ngây người, mày liễu khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn nơi xa xăm. Tư Đình thấy nàng rơi vào suy tư, đáy lòng hắn chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành. Bởi vì mỗi lần nàng có biểu hiện như thế, nghĩa là sắp có chuyện gì đó chuẩn bị xảy ra!
Còn nhớ nhiều năm trước đây, phụ thân nàng là tướng quân Lưu Kỳ Tân cùng Tư Đình hắn khi ấy mười sáu tuổi đang dẫn quân tiến về phía Tây dẹp loạn. Do ở nhà nhàm chán, Lưu Tịnh Thi đã năn nỉ cha cho nàng đi theo. Có lẽ vì thế, nàng đã giúp họ tránh được một nạn. Năm đó, nàng chỉ mới vừa tròn mười tuổi!
Biên giới lúc bấy giờ do Hàm Thuận tướng quân trấn giữ, nắm trong tay sáu vạn binh mã. Đội quân của Tây Ly quốc chỉ dẫn theo ba vạn binh cũng đã đánh bại được Hàm Thuận, chiếm cứ biên giới. Hoàng thượng sau khi biết tin liền nóng hết cả ruột, lệnh cho cha nàng lập tức dẫn theo chín vạn binh mã, phải đánh đuổi bằng được giặc ngoại xâm. Quân doanh khi đó vô cùng căng thẳng, trong phòng nghị sự mọi người đều chau chặt hàng chân mày bàn bạc kế hoạch sắp tới. Duy chỉ có Lưu Tịnh Thi là im lặng ngồi một bên, ánh mắt nhìn chăm chú lên tấm bản đồ, cả khuôn mặt non nớt lâm vào trầm tư. Lúc ấy thoáng thấy tiểu cô nương mặt mày đăm chiêu, Tư Đình hắn còn nghĩ thầm trong bụng "biểu cảm của nàng thật lạ!". Nhưng sau đó hắn cũng không tiện quan sát nàng thêm nữa. Đến cuối cùng mọi người mới thống nhất với nhau quyết định chia quân làm ba đường, nửa đêm tập kích biên giới. Nhưng đột nhiên vào ngay lúc này, một giọng nói trẻ con trong trẻo chợt cất lên:
- Thành trì kiên cố, binh lính gấp đôi. Sao lại thua được nhỉ? Chẳng thà mở cửa mời Tây Ly vào, đỡ phải thương vong!
Lúc đó Lưu Kỳ Tân tướng quân còn mắng nàng:
- Không được nói bậy!
Nhưng vừa dứt câu, biểu tình của ông cũng chợt đình lại trong tích tắc. Câu nói đã làm thức tỉnh một ý nghĩ đáng sợ trong đầu ông. Đúng vậy! Bọn họ chỉ mải mê nghĩ cách đánh đuổi đội quân Tây Ly nhưng đã bỏ quên một điều quan trọng, đó là tại sao quân ta lại có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy? Họa chăng... là do Hàm Thuận cố ý? Hắn ta có mưu đồ tạo phản?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, không chỉ Lưu Kỳ Tân mà các vị tướng quân đang đứng đấy cũng bàng hoàng khiếp sợ. Nếu thật sự có chuyện phản nghịch như vậy, biên giới chắc chắn đã có mai phục. Đánh trận điều kiện tiên quyết đó là phải có phương án tác chiến cho mọi trường hợp. Bấy giờ Lưu Kỳ Tân mới vội vàng xem lại bản đồ, quyết lập kế Dương đông kích tây, giả vờ trúng mai phục của địch nhưng thực chất là âm thầm dẫn quân sang con đường khác, đánh cho bọn chúng không kịp trở tay. Kết quả lúc đó không cần nói cũng biết! Quân đội Tây Ly bị đánh đến thảm hại, đám tàn quân thì bán sống bán chết chạy về nước. Hàm Thuận bị bắt sống, sau khi tra hỏi, hắn ta cuối cùng cũng đã nhận tội phản loạn, bị tru di cửu tộc.
Từ đó về sau, Lưu Tịnh Thi luôn đi theo cha mình ra chiến trường hỗ trợ quan sát. Tiểu thư khuê các ở tuổi nàng nếu không học nữ công gia chánh thì cũng phải học những lễ nghi nơi cung đình, hầu phủ. Duy chỉ có nàng ngày ngày đều ôm khư khư mấy quyển binh thư, lấy việc nghe giảng về thế cuộc làm niềm vui và sở thích. Nên mỗi một trận đánh lớn nhỏ nàng đều tham gia góp ý, cẩn trọng đưa ra những suy luận của bản thân. Mà vô tình thay, những trận đánh ấy luôn có kết quả thắng lợi! Vì lẽ đó danh vọng của nàng trong quân đội ngày một tăng cao, địa vị cũng càng ngày được hình thành vững chắc. Danh phong quân sư của An Hòa quốc cũng nhờ đó mà được các vị binh sĩ ưu ái đặt cho nàng, dần dần đến cả những người dân ở khắp nơi cũng đều biết tới!
...
Sau một hồi trầm tư, đáy lòng nàng chợt có một dự cảm bất an, nhưng nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra đó là chuyện gì. Nàng mới khẽ thở dài, lấy tay xoa xoa cái trán mệt mỏi. Tư Đình thấy vậy liền lo lắng, vội vàng tiến lên đứng trước mặt nàng xem thử. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên trán nàng để kiểm tra, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân(2). Khoảng cách của hai người bây giờ quá gần, chỉ cần nàng ngước mặt lên là sẽ chạm vào cằm hắn. Trong phút chốc, Lưu Tịnh Thi đã không dám cử động. Lại thêm mùi hương trên người hắn cứ thoang thoảng quanh chóp mũi khiến nàng thật sự không dám thở mạnh.
Tư Đình bấy giờ mới nhận ra khoảng cách của cả hai có chút ái muội, hắn hơi lùi về sau một bước. Nhưng chẳng biết là vô tình hay hữu ý mà môi hắn khẽ chạm vào mái tóc nàng, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Nhận thấy sự việc không được tự nhiên, Lưu Tịnh Thi đành mở lời cắt ngang bầu không khí kì lạ này:
- Ngày mai ta muốn đi dạo bên bờ sông Tô Giang...
Còn chưa kịp dứt câu, Tư Đình đã vội chen vào:
- Để ta dẫn muội đi!
...
Chú thích:
(1) Tố váy: váy màu trắng.
(2) Nam nữ thụ thụ bất thân: đây là câu nói từ thời phong kiến của các nhà nho, cho rằng nam và nữ không nên đụng chạm thân thể.