Chương 22: Đi bar
Tối thứ hai.
Vì có hẹn với hội bạn con nhà giàu kia, kiếp trước Doãn Tranh cũng chưa bao giờ đi bar nên cô cũng muốn trải nghiệm một lần cho biết.
Cô mặc một chiếc áo croptop tay dài trễ vai phối với váy kaki túi hộp chữ A, rồi buộc tóc lên cao.
Doãn Tranh đi xuống lầu liền thấy một cậu nam sinh đẹp trai trông rất hư hỏng đang đợi cô, một bên còn có Noãn Noãn ngồi cạnh đang nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh.
Sở Lăng đang bấm điện thoại ngẩng đầu lên nhìn cô, đáy mắt lộ rõ sự kinh ngạc: "Hôm nay theo style mới à? Không giống phong cách cậu hay mặc nhỉ?"
Doãn Tranh nhớ lại đống váy body của nguyên thân, cô dẹp hết cất vào ngăn mà không ai biết.
"Hot boy Thực nghiệm sao lại sẵn sàng đến đón tôi nhỉ, mấy em nhà cậu không ghen à?"
Sở Lăng nhếch môi, nó nhún vai: "Làm gì mà mấy em, một em thôi."
"Mà cậu có con gái từ khi nào thế?" Nói xong cậu ta nhìn sang Noãn Noãn ngồi bên cạnh.
Doãn Tranh cười cười, cô giải thích: "Em gái của bạn cùng lớp, cậu ấy bận nên nhờ tôi trông em hộ."
Sở Lăng hơi nhướng mày, tính khí cô rất khó chịu, anh ở chung lâu nên hiểu rất rõ, sao lại có thể rộng lượng trông em giùm bạn được.
"Bạn nào mà khiến cậu hao tổn tâm tư vậy?"
Doãn Tranh không muốn trả lời câu hỏi kia của cậu ta, nhớ lại nhiệm vụ buộc phải rủ Giang Viễn đi cùng, cô nhanh chóng đi đến hỏi Sở Lăng:
"Này, Giang Viễn có đi không?"
Sở Lăng thấy cô nắm lấy bả vai mình, khuôn mặt còn lộ vẻ hốt hoảng, anh nhăn mặt.
"Nó không đi, bận đi chơi với BẠN GÁI rồi." Đến chữ "bạn gái" nó còn nhấn mạnh để cho cô nghe.
Doãn Tranh thở dài, cô hỏi Tiểu Hệ thống: "Này 292, không hoàn thành nhiệm vụ ẩn sẽ bị gì? Cũng do cái Hệ thống cậu giao toàn nhiệm vụ khùng khùng không à."
"Nhẹ thì bị trừ điểm tích lũy, nặng thì bị điện giật." Tiểu Hệ thống 292 đáp nhẹ tênh.
Doãn Tranh: "..." Mẹ nó, hệ thống chết tiệt.
Doãn Tranh nghe nó nói như chuyện bình thường, cô hốt hoảng lắc bả vai Sở Lăng: "Sở Lăng, gọi cậu ta tới giúp tôi đi huhuhu, nếu không tôi sẽ đau đó."
Sở Lăng nhìn cô, thấy cô thành khẩn nhờ mình như vậy, đành thở dài bấm số gọi cho Giang Viễn.
Vì trong nhóm, Giang Viễn và Sở Lăng thân với nhau nhất nên nghe thấy thái độ Sở Lăng gấp gáp như vậy, Giang Viễn cũng không tiện từ chối nhưng sẽ đưa Lâm An An đi cùng.
Sở Lăng bật loa ngoài nên Doãn Tranh đều nghe rõ mồn một, anh nhìn cô, sợ cô gặp phải bạn gái của Giang Viễn sẽ tổn thương lòng tự trọng.
"Có cả bạn gái của cậu ta." Anh len lén nhìn thái độ của cô chỉ thấy cô vẫn một mặt rất bình thường.
"Thì sao? Cậu ta đi là được rồi." Cô âm thầm suy nghĩ: "May thật, nhưng phải đụng mặt với nữ chính nữa, mệt thật."
"Vậy chúng ta đi thôi." Cô kéo tay Sở Lăng khiến Sở Lăng có chút ngại ngùng, nhưng vẫn mặc cô kéo.
Doãn Tranh không quên tạm biệt Noãn Noãn: "Noãn Noãn ở nhà ngoan, chị sẽ về sớm."
Noãn Noãn nhìn hai anh chị kia đi xa, trong lòng có dự cảm không lành, con bé lẩm bẩm.
"Chết rồi, chị gái ngốc sẽ bị anh trai lưu manh kia cướp đi, anh kia đẹp trai như vậy liệu có bị lừa đi không, vậy anh trai ngốc của mình thì sao?"
Dì Lý giúp việc nhìn Noãn Noãn thẫn thờ đứng ngoài cửa, kêu con bé lại: "Noãn Noãn Tiểu thư, vào ăn bánh nào."
"Vâng."
- ---
Quán bar hào hoa bậc nhất thành phố A.
Sở Lăng ga lăng mở cửa cho Doãn Tranh bước xuống, cô không khỏi cảm thán. Đúng là quán bar, chói mắt thật sự.
Sở Lăng kéo tay cô đi vào bên trong, vì đã đặt bàn trước nên từ xa cô đã thấy Hứa Vãn và Thẩm Gia Phong đang vẫy tay chào cô.
Hứa Vãn trong nguyên tác là lesbian, vì vậy khi vừa thấy cô đi đến, cô ấy lao vào lòng ôm cô.
Doãn Tranh cảm thấy Hứa Vãn ngầu vãi, cô thích nhất là phong cách ăn mặc của Hứa Vãn, trông đẹp trai thật sự.
Hứa Vãn ôm chặt lấy cô, không ngừng làm nũng: "Tranh Tranh không nhớ tao hả, sao cái mặt phụng phịu thế kia?"
Doãn Tranh phì cười, cô nhìn Hứa Vãn rồi khẽ thì thầm vào tai cô ấy: "Sao anh không nhớ Vãn Vãn được, rất nhớ là đằng khác."
Sở Lăng nhìn Hứa Vãn cứ nhân cơ hội là thân mật với Doãn Tranh, anh đi sang tách hai người ra.
"Mày có thể kiếm em khác, vờn với Tranh Tranh làm gì? Nghe nói mày mới đá con bé nào đó ở trường tao, giờ nó đi đồn Hứa Vãn trường Kim Thành là một đứa tồi kia kìa."
Hứa Vãn nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm: "Do nó cao hơn tao có tí mà đòi nằm trên, tao không thích." Cô rất thích chủ động, vậy nên không thích bạn gái muốn lật cô!
Sở Lăng: "..."
Doãn Tranh: "..."
Hứa Vãn cao 1m73, khuôn mặt lại sắc sảo, cộng thêm dáng người gầy, eo thon nên trông như siêu mẫu ấy, rất hợp làm người mẫu.
Doãn Tranh xoa xoa bóp bóp eo Hứa Vãn, không ngừng cảm thán: "Eo nhỏ quá đi mất thôi, chị Vãn gầy quá rồi."
Hứa Vãn búng trán cô, phì cười: "Eo của Tranh Tranh còn bé hơn tao nữa."
Thẩm Gia Phong thấy không ai quan tâm mình, liền đứng dậy tạo bầu không khí.
"Lâu không gặp các con vợ, phải quẩy hết mình chứ."
Hứa Vãn khinh bỉ liếc cậu ta: "Mày nói chuyện trông ngứa mắt lắm Gia Phong ạ."
Thẩm Gia Phong cười trừ, cái bà Hứa Vãn này lúc nào cũng phá vỡ bầu không khí, cậu ta đành chĩa hướng sang Doãn Tranh.
"Tranh Tranh, lâu không gặp nhớ anh không."
Doãn Tranh lườm cậu ta, thở ra một câu: "Cút."
Thẩm Gia Phong giả vờ lấy tay che mặt, lên giọng khóc lóc trông giả hết sức.
"Các người quá đáng lắm, toàn bắt nạt tôi thôi."
- ----
Tác giả có điều muốn nói:
Thẩm Gia Phong: Vợ ơi, có người bắt nạt anh!
???: Cút!
Đoán xem người ấy là ai. =))))))))))
Vì có hẹn với hội bạn con nhà giàu kia, kiếp trước Doãn Tranh cũng chưa bao giờ đi bar nên cô cũng muốn trải nghiệm một lần cho biết.
Cô mặc một chiếc áo croptop tay dài trễ vai phối với váy kaki túi hộp chữ A, rồi buộc tóc lên cao.
Doãn Tranh đi xuống lầu liền thấy một cậu nam sinh đẹp trai trông rất hư hỏng đang đợi cô, một bên còn có Noãn Noãn ngồi cạnh đang nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh.
Sở Lăng đang bấm điện thoại ngẩng đầu lên nhìn cô, đáy mắt lộ rõ sự kinh ngạc: "Hôm nay theo style mới à? Không giống phong cách cậu hay mặc nhỉ?"
Doãn Tranh nhớ lại đống váy body của nguyên thân, cô dẹp hết cất vào ngăn mà không ai biết.
"Hot boy Thực nghiệm sao lại sẵn sàng đến đón tôi nhỉ, mấy em nhà cậu không ghen à?"
Sở Lăng nhếch môi, nó nhún vai: "Làm gì mà mấy em, một em thôi."
"Mà cậu có con gái từ khi nào thế?" Nói xong cậu ta nhìn sang Noãn Noãn ngồi bên cạnh.
Doãn Tranh cười cười, cô giải thích: "Em gái của bạn cùng lớp, cậu ấy bận nên nhờ tôi trông em hộ."
Sở Lăng hơi nhướng mày, tính khí cô rất khó chịu, anh ở chung lâu nên hiểu rất rõ, sao lại có thể rộng lượng trông em giùm bạn được.
"Bạn nào mà khiến cậu hao tổn tâm tư vậy?"
Doãn Tranh không muốn trả lời câu hỏi kia của cậu ta, nhớ lại nhiệm vụ buộc phải rủ Giang Viễn đi cùng, cô nhanh chóng đi đến hỏi Sở Lăng:
"Này, Giang Viễn có đi không?"
Sở Lăng thấy cô nắm lấy bả vai mình, khuôn mặt còn lộ vẻ hốt hoảng, anh nhăn mặt.
"Nó không đi, bận đi chơi với BẠN GÁI rồi." Đến chữ "bạn gái" nó còn nhấn mạnh để cho cô nghe.
Doãn Tranh thở dài, cô hỏi Tiểu Hệ thống: "Này 292, không hoàn thành nhiệm vụ ẩn sẽ bị gì? Cũng do cái Hệ thống cậu giao toàn nhiệm vụ khùng khùng không à."
"Nhẹ thì bị trừ điểm tích lũy, nặng thì bị điện giật." Tiểu Hệ thống 292 đáp nhẹ tênh.
Doãn Tranh: "..." Mẹ nó, hệ thống chết tiệt.
Doãn Tranh nghe nó nói như chuyện bình thường, cô hốt hoảng lắc bả vai Sở Lăng: "Sở Lăng, gọi cậu ta tới giúp tôi đi huhuhu, nếu không tôi sẽ đau đó."
Sở Lăng nhìn cô, thấy cô thành khẩn nhờ mình như vậy, đành thở dài bấm số gọi cho Giang Viễn.
Vì trong nhóm, Giang Viễn và Sở Lăng thân với nhau nhất nên nghe thấy thái độ Sở Lăng gấp gáp như vậy, Giang Viễn cũng không tiện từ chối nhưng sẽ đưa Lâm An An đi cùng.
Sở Lăng bật loa ngoài nên Doãn Tranh đều nghe rõ mồn một, anh nhìn cô, sợ cô gặp phải bạn gái của Giang Viễn sẽ tổn thương lòng tự trọng.
"Có cả bạn gái của cậu ta." Anh len lén nhìn thái độ của cô chỉ thấy cô vẫn một mặt rất bình thường.
"Thì sao? Cậu ta đi là được rồi." Cô âm thầm suy nghĩ: "May thật, nhưng phải đụng mặt với nữ chính nữa, mệt thật."
"Vậy chúng ta đi thôi." Cô kéo tay Sở Lăng khiến Sở Lăng có chút ngại ngùng, nhưng vẫn mặc cô kéo.
Doãn Tranh không quên tạm biệt Noãn Noãn: "Noãn Noãn ở nhà ngoan, chị sẽ về sớm."
Noãn Noãn nhìn hai anh chị kia đi xa, trong lòng có dự cảm không lành, con bé lẩm bẩm.
"Chết rồi, chị gái ngốc sẽ bị anh trai lưu manh kia cướp đi, anh kia đẹp trai như vậy liệu có bị lừa đi không, vậy anh trai ngốc của mình thì sao?"
Dì Lý giúp việc nhìn Noãn Noãn thẫn thờ đứng ngoài cửa, kêu con bé lại: "Noãn Noãn Tiểu thư, vào ăn bánh nào."
"Vâng."
- ---
Quán bar hào hoa bậc nhất thành phố A.
Sở Lăng ga lăng mở cửa cho Doãn Tranh bước xuống, cô không khỏi cảm thán. Đúng là quán bar, chói mắt thật sự.
Sở Lăng kéo tay cô đi vào bên trong, vì đã đặt bàn trước nên từ xa cô đã thấy Hứa Vãn và Thẩm Gia Phong đang vẫy tay chào cô.
Hứa Vãn trong nguyên tác là lesbian, vì vậy khi vừa thấy cô đi đến, cô ấy lao vào lòng ôm cô.
Doãn Tranh cảm thấy Hứa Vãn ngầu vãi, cô thích nhất là phong cách ăn mặc của Hứa Vãn, trông đẹp trai thật sự.
Hứa Vãn ôm chặt lấy cô, không ngừng làm nũng: "Tranh Tranh không nhớ tao hả, sao cái mặt phụng phịu thế kia?"
Doãn Tranh phì cười, cô nhìn Hứa Vãn rồi khẽ thì thầm vào tai cô ấy: "Sao anh không nhớ Vãn Vãn được, rất nhớ là đằng khác."
Sở Lăng nhìn Hứa Vãn cứ nhân cơ hội là thân mật với Doãn Tranh, anh đi sang tách hai người ra.
"Mày có thể kiếm em khác, vờn với Tranh Tranh làm gì? Nghe nói mày mới đá con bé nào đó ở trường tao, giờ nó đi đồn Hứa Vãn trường Kim Thành là một đứa tồi kia kìa."
Hứa Vãn nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm: "Do nó cao hơn tao có tí mà đòi nằm trên, tao không thích." Cô rất thích chủ động, vậy nên không thích bạn gái muốn lật cô!
Sở Lăng: "..."
Doãn Tranh: "..."
Hứa Vãn cao 1m73, khuôn mặt lại sắc sảo, cộng thêm dáng người gầy, eo thon nên trông như siêu mẫu ấy, rất hợp làm người mẫu.
Doãn Tranh xoa xoa bóp bóp eo Hứa Vãn, không ngừng cảm thán: "Eo nhỏ quá đi mất thôi, chị Vãn gầy quá rồi."
Hứa Vãn búng trán cô, phì cười: "Eo của Tranh Tranh còn bé hơn tao nữa."
Thẩm Gia Phong thấy không ai quan tâm mình, liền đứng dậy tạo bầu không khí.
"Lâu không gặp các con vợ, phải quẩy hết mình chứ."
Hứa Vãn khinh bỉ liếc cậu ta: "Mày nói chuyện trông ngứa mắt lắm Gia Phong ạ."
Thẩm Gia Phong cười trừ, cái bà Hứa Vãn này lúc nào cũng phá vỡ bầu không khí, cậu ta đành chĩa hướng sang Doãn Tranh.
"Tranh Tranh, lâu không gặp nhớ anh không."
Doãn Tranh lườm cậu ta, thở ra một câu: "Cút."
Thẩm Gia Phong giả vờ lấy tay che mặt, lên giọng khóc lóc trông giả hết sức.
"Các người quá đáng lắm, toàn bắt nạt tôi thôi."
- ----
Tác giả có điều muốn nói:
Thẩm Gia Phong: Vợ ơi, có người bắt nạt anh!
???: Cút!
Đoán xem người ấy là ai. =))))))))))