Chương 28
Môn cuối cùng là nuôi dưỡng động vật học, không có giảng viên cố định, không có giờ học cố định, vô cùng tùy hứng.
Nhiệm vụ chủ yếu của Mục Tinh Thần là đi theo viện trưởng, chủ nhiệm, thầy Giả, đại sư huynh, nhị sư huynh, xem bọn họ nuôi heo, nuôi dê bò, nuôi gà vịt ngỗng, có việc thì giúp đỡ, nghe bọn họ truyền kinh nghiệm.
Trong lúc các tân sinh viên bình thường khác đang tham huấn luyện quân sự đến tuần thứ ba, Mục Tinh Thần chạy qua lại giữa lều nuôi dưỡng và đồng ruộng, làm việc nhà nông đến đổ mồ hôi đầm đìa.
Thời điểm tuần thứ ba kết thúc, hai tên cu li làm khỏe hơn trâu là nhị sư huynh và Mục Tinh Thần đã cuốc xong tất cả mấy mảnh ruộng đất rồi.
Đúng vậy… Một tuần học trồng trọt này bọn họ đều dành ra để cày ruộng, dùng cái cuốc nặng 800 cân kia.
Mục Tinh Thần cảm giác, dựa vào lực cánh tay hiện tại, cô đã có thể một quyền đánh bay một con trâu chiến.
Tuần thứ tư học gieo giống, Ngự Kỳ Kỳ muốn trồng ngô, hỏi Mục Tinh Thần muốn trồng cái gì.
Mục Tinh Thần nhìn bốn phía, có lúa nước có rau dưa nhưng lại không có trái cây, “Vì sao không ai trồng cây ăn quả?”
Ngự Kỳ Kỳ: “Bởi vì đây là bài tập nằm trong chương trình học của chúng ta, chu kỳ sinh trưởng của cây ăn quả quá dài.”
Mục Tinh Thần chỉ quan tâm: “Có được trồng không?”
Ngự Kỳ Kỳ: “Được thì được, chỉ cần em không sợ trượt môn là được.”
Mục Tinh Thần: “Em muốn trồng cây ăn quả.”
Ngự Kỳ Kỳ cảm thấy tiểu sư muội thật cứng đầu, “Được rồi. Có điều hiện tại mình không có sẵn hạt giống cây ăn quả, phải gửi báo cáo xin viện Nông khoa, em muốn hạt giống gì, anh giúp em gửi báo cáo.”
Mục Tinh Thần: “Hạt giống miễn phí ạ?”
Ngự Kỳ Kỳ: “Trường học chi trả.”
Mục Tinh Thần ngượng ngùng cười, “Vậy em muốn hạt giống quả đào, chanh, xoài, dâu tây, nho, dâu tằm, vải, cam, anh đào, dưa hấu, ừ, tạm thời chỉ nghĩ ra mấy quả đó, vậy đã đi.”
Ngự Kỳ Kỳ: “……”
Ngự Kỳ Kỳ: “Em muốn nhiều hạt giống vậy làm gì?”
Mục Tinh Thần: “Trồng chứ sao, anh tưởng tượng xem, về sau chúng ta vừa ra khỏi cửa là có trái cây tươi ngon để hái ăn, hạnh phúc biết bao.”
Ngự Kỳ Kỳ nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy bản thân đã bị thuyết phục.
Ngự Kỳ Kỳ: “Được rồi, chiều em, anh đi báo cáo, đại khái hai ba ngày sau sẽ gửi đến.”
……
Chắc là vì Mục Tinh Thần muốn quá nhiều hạt giống, viện Nông khoa tốn nhiều thời gian hơn một chút, ngày thứ tư Mục Tinh Thần mới nhận được hạt giống.
“Cây ăn quả trồng ở đây là đẹp.”
“Dâu tây và dưa hấu trồng bên kia.”
“Nho hơi khó trồng, phải dựng cho nó một cái giàn.”
“Cần gì phải dựng giàn, cho nó leo hẳn lên toàn bộ đình hóng gió đó.”
Mục Tinh Thần và Ngự Kỳ Kỳ anh một lời tôi một lời thương lượng cách xử trí đám hạt giống này.
Mục Tinh Thần chỉ chỉ, “Khối đất bên cạnh đồng ruộng kia, chúng ta dựng hẳn một cái đình hóng gió đi, đặt thêm một cái bàn, mấy cái ghế, dây nho quấn lên che mặt trời, mùa hè ngồi hóng gió ở đó, sung sướng nhường nào.”
Hai mắt Ngự Kỳ Kỳ sáng lên, “Vừa lúc đằng sau khu dạy học còn có một đống cây gậy trúc không dùng đến!”
Mục Tinh Thần: “Đi đi đi!”
Các thầy cô đều không ở đây, hai người không có gì cố kỵ, trực tiếp chạy đến phía sau khu dạy học lấy gậy trúc.
Lực cánh tay được bọn họ luyện tập trong lúc canh tác giờ đã phát huy công dụng, mỗi người đều ôm một bó đầy, không hề cảm thấy nặng.
Hai người đang lắc lư đi trở về, không nghĩ lại bị tóm lại: “Hai đứa đang làm cái gì đấy!”
Hai người cứng đờ quay đầu, phát hiện là đại sư huynh Ứng Tây.
Ứng Tây nhìn hai đứa không bớt lo này, không biết bọn họ lại bày ra cái trò gì.
Mục Tinh Thần vô tội nói: “Bài tập trồng trọt này em trồng nho, phải dựng giàn.”
Ứng Tây đánh giá hai người một hồi, cũng đi khiêng lấy một bó trúc, dẫn đầu phía trước, quay đầu lại nhìn hai kẻ không nhúc nhích kia, “Còn không đi đi à?”
Hai người liếc nhau, vội vàng theo sau.
Mục Tinh Thần dùng bàn vẽ thực tế ảo trên trí não quẹt quẹt mấy nét ra một bản vẽ 3D, “Nhìn có hiểu không?”
Ba người sức lớn, làm việc nhanh, không đến một buổi chiều đã làm xong không chỉ mỗi đình hóng gió, còn dùng vật liệu thừa làm bàn ghế gỗ, Mục Tinh Thần còn tự mình làm một cái xích đu.
Ngự Kỳ Kỳ tranh thủ lúc Mục Tinh Thần chưa chuẩn bị tinh thần rồi chèn cô ra ngoài, độc chiếm xích đu.
Ứng Tây nghỉ ngơi một hồi mới cảm thấy sai sai, nhìn đình hóng gió, lại nhìn Mục Tinh Thần, “Không phải em muốn trồng nho sao?”
Mục Tinh Thần: “À ừ, trồng.”
Mục Tinh Thần đi một vòng xung quanh đình hóng gió, đào mấy lỗ, cảm thấy không có vấn đề gì mới chôn hạt giống xuống, tưới ít nước.
Ngự Kỳ Kỳ đi đến bên cạnh giúp Mục Tinh Thần tưới nước, “Chờ chúng nó mọc ra đã hết mùa hè rồi.”
Mục Tinh Thần: “Vậy làm chúng nó lớn nhanh lên.”
Ngự Kỳ Kỳ: “Nhanh thế nào? Dùng thuốc kích thích à?”
Mục Tinh Thần tưới nước xong, hỏi hai người, “Nếu muốn quả nho chín ngọt, có cần thêm phân bón gì đó không?”
Ứng Tây: “Không cần, đất và nước của chúng ta đều không phải loại bình thường, có thể vì cung cấp điều kiện sinh trưởng tốt nhất cho thực vật.”
“Đất nuôi trồng trong viện chúng ta có hơi khác so với đất viện nghiên cứu Nông khoa phát minh, sau khi được viện trưởng cải tiến và điều phối, chúng nó càng phù hợp cho chúng ta gieo trồng. Ngay cả nước tưới của chúng ta cũng là do viện trưởng và chủ nhiệm đặc chế, mấy thứ này sang năm em cũng sẽ được học.”
Mục Tinh Thần nói: “Vậy thì dễ rồi.”
Mục Tinh Thần tưới thêm thật nhiều nước vào xung quanh hạt giống.
Ngự Kỳ Kỳ ngăn cản: “Tuy rằng nước này tốt thật đấy, nhưng em cũng không thể tưới nhiều như vậy, sẽ úng chết.”
Mục Tinh Thần: “Không có việc gì, em làm thí nghiệm thôi.”
Ánh sáng bên tay trái Mục Tinh Thần hơi lóe, cô phát động dị năng. Một gốc mầm xanh đột nhiên chui từ dưới nền đất trước mặt lên, sau đó nhanh chóng lớn lên, dây leo uốn lượn quanh cột đình, vươn mãi đến tận khi bò lên trên mái nhà, sau đó nở hoa kết quả, trái cây nhanh chóng lớn lên, chuyển màu thành tím, cho đến khi chín.
Tổng thời gian từ khi trạng thái còn là hạt giống đến khi trái chín cây không quá vài phút.
Lá nho xanh hơi lay động trên giàn, từng quả nho tròn vo mọng nước, treo thành từng trùm trên dây nho. Mùi hương của quả tản ra trong gió nhẹ, làm cho ba người đã vất vả cả một buổi trưa không nhịn được mà liếm môi.
Ngự Kỳ Kỳ nhìn nho, sau một lúc lâu mới phản ứng lại được, “Tiểu sư muội, em có dị năng hệ thực vật à?!”
Mục Tinh Thần gật đầu, “Đúng vậy, dị năng của em là khống chế gieo trồng.”
Ngự Kỳ Kỳ: “Khống chế gieo trồng?”
Còn có loại dị năng như đo ni đóng giày cho học viện của bọn họ vậy sao?
Ngự Kỳ Kỳ chỉ cần tưởng tượng, mình phải tốn công tốn sức chăm sóc nguyên một năm mới thu hoạch được cây, mà tiểu sư muội chỉ cần động động ngón tay, sau đó chờ vài phút là được.
Ngự Kỳ Kỳ: Sụp đổ rồi.
Muốn đổi dị năng của mình cho tiểu sư muội.
Ngự Kỳ Kỳ: “Thảo nào em muốn trồng cây ăn quả.”
Sau những phút giây ngạc nhiên ban đầu, Ứng Tây yên lặng hái một quả nho bỏ vào trong miệng, ánh mắt lộ ra vẻ ngỡ ngàng. Nước nho khi bị cắn nổ tung trong miệng, trong cái ngọt thanh còn mang theo chút chua nhẹ, còn ngon hơn so với nho hoàng kim đến từ nhà cung ứng hàng đầu anh ta từng ăn ở nhà.
Loại dị năng ủ chín cây một cách nhanh chóng này vậy mà còn có thể giúp trái cây bảo trì được trạng thái tốt nhất, hơn nữa bên trong hình như còn đựng một ít dị năng lượng…
Ứng Tây ngạc nhiên nhìn về phía tiểu sư muội.
Mục Tinh Thần cũng hái một quả bỏ vào trong miệng, nếm thử rồi hỏi Ứng Tây: “Cũng không tệ lắm ha.”
Ứng Tây gật gật đầu.
Ngự Kỳ Kỳ ăn quả thứ nhất xong liền không dừng miệng lại nổi, chỉ mặt sau, “Tiểu sư muội, đi giục sinh nhanh lên đi, tất cả chỗ nho này, còn có đào, chanh, xoài, dâu tây, dâu tằm, rồi vải, cam, anh đào, dưa hấu, các sư huynh có lộc ăn hay không đều trông cậy vào em đấy.”
Ngự Kỳ Kỳ nói xong liền hái một chùm nho chuẩn bị đi vừa ngồi đu xích đu vừa ăn.
Mục Tinh Thần sao có thể buông tha anh ta, cướp lại chùm nho trong tay Ngự Kỳ Kỳ nhét vào trong ngực Ứng Tây, “Nhị sư huynh, anh phải tưới nước giúp em chứ, trái cây thiếu nước không ăn được đâu.”
Ngự Kỳ Kỳ giãy giụa, “Nhờ đại sư huynh của em đi!”
Ngự Kỳ Kỳ bị Mục Tinh Thần kéo đi.
Mục Tinh Thần bắt Ngự Kỳ Kỳ gánh mười mấy thùng nước, tưới đẫm nước cho tất cả hạt giống cây ăn quả khắp xung quanh, sau đó cô thử đồng loạt phát động dị năng.
Hai mươi mấy cây ăn quả đồng loạt lớn lên nhanh như thổi tạo ra hiệu quả như thể động đất, mặt đất rung ầm ầm.
Viện trưởng, chủ nhiệm và thầy Giả còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, cuống quít chạy tới, lại thấy đồng ruộng nhà mình đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ.
Hai mươi mấy cây ăn quả to lớn, còn có một giàn nho kiêm đình hóng gió xinh đẹp, còn có từng quả dưa hấu to tròn và dâu tây ngoài ruộng.
Ba vị giảng viên trợn tròn mắt, bọn họ liếc nhau, nghĩ có phải mình đã chạy vào nhầm chỗ rồi không?
Chẳng lẽ gần đây cạnh trường mới mở một vườn trái cây cho nên bọn họ xông nhầm vào à?!
Xông nhầm cái quần què ấy!
Ba đứa tham ăn đang ngồi trong đình hóng gió, ôm dưa hấu gặm đến hạnh phúc kia còn không phải là học sinh của bọn họ sao?
Ngồi đình hóng gió ăn dưa hấu, gió mát thổi qua, ba đứa học sinh hư này giỏi hưởng thụ thật đấy!
Nhiệm vụ chủ yếu của Mục Tinh Thần là đi theo viện trưởng, chủ nhiệm, thầy Giả, đại sư huynh, nhị sư huynh, xem bọn họ nuôi heo, nuôi dê bò, nuôi gà vịt ngỗng, có việc thì giúp đỡ, nghe bọn họ truyền kinh nghiệm.
Trong lúc các tân sinh viên bình thường khác đang tham huấn luyện quân sự đến tuần thứ ba, Mục Tinh Thần chạy qua lại giữa lều nuôi dưỡng và đồng ruộng, làm việc nhà nông đến đổ mồ hôi đầm đìa.
Thời điểm tuần thứ ba kết thúc, hai tên cu li làm khỏe hơn trâu là nhị sư huynh và Mục Tinh Thần đã cuốc xong tất cả mấy mảnh ruộng đất rồi.
Đúng vậy… Một tuần học trồng trọt này bọn họ đều dành ra để cày ruộng, dùng cái cuốc nặng 800 cân kia.
Mục Tinh Thần cảm giác, dựa vào lực cánh tay hiện tại, cô đã có thể một quyền đánh bay một con trâu chiến.
Tuần thứ tư học gieo giống, Ngự Kỳ Kỳ muốn trồng ngô, hỏi Mục Tinh Thần muốn trồng cái gì.
Mục Tinh Thần nhìn bốn phía, có lúa nước có rau dưa nhưng lại không có trái cây, “Vì sao không ai trồng cây ăn quả?”
Ngự Kỳ Kỳ: “Bởi vì đây là bài tập nằm trong chương trình học của chúng ta, chu kỳ sinh trưởng của cây ăn quả quá dài.”
Mục Tinh Thần chỉ quan tâm: “Có được trồng không?”
Ngự Kỳ Kỳ: “Được thì được, chỉ cần em không sợ trượt môn là được.”
Mục Tinh Thần: “Em muốn trồng cây ăn quả.”
Ngự Kỳ Kỳ cảm thấy tiểu sư muội thật cứng đầu, “Được rồi. Có điều hiện tại mình không có sẵn hạt giống cây ăn quả, phải gửi báo cáo xin viện Nông khoa, em muốn hạt giống gì, anh giúp em gửi báo cáo.”
Mục Tinh Thần: “Hạt giống miễn phí ạ?”
Ngự Kỳ Kỳ: “Trường học chi trả.”
Mục Tinh Thần ngượng ngùng cười, “Vậy em muốn hạt giống quả đào, chanh, xoài, dâu tây, nho, dâu tằm, vải, cam, anh đào, dưa hấu, ừ, tạm thời chỉ nghĩ ra mấy quả đó, vậy đã đi.”
Ngự Kỳ Kỳ: “……”
Ngự Kỳ Kỳ: “Em muốn nhiều hạt giống vậy làm gì?”
Mục Tinh Thần: “Trồng chứ sao, anh tưởng tượng xem, về sau chúng ta vừa ra khỏi cửa là có trái cây tươi ngon để hái ăn, hạnh phúc biết bao.”
Ngự Kỳ Kỳ nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy bản thân đã bị thuyết phục.
Ngự Kỳ Kỳ: “Được rồi, chiều em, anh đi báo cáo, đại khái hai ba ngày sau sẽ gửi đến.”
……
Chắc là vì Mục Tinh Thần muốn quá nhiều hạt giống, viện Nông khoa tốn nhiều thời gian hơn một chút, ngày thứ tư Mục Tinh Thần mới nhận được hạt giống.
“Cây ăn quả trồng ở đây là đẹp.”
“Dâu tây và dưa hấu trồng bên kia.”
“Nho hơi khó trồng, phải dựng cho nó một cái giàn.”
“Cần gì phải dựng giàn, cho nó leo hẳn lên toàn bộ đình hóng gió đó.”
Mục Tinh Thần và Ngự Kỳ Kỳ anh một lời tôi một lời thương lượng cách xử trí đám hạt giống này.
Mục Tinh Thần chỉ chỉ, “Khối đất bên cạnh đồng ruộng kia, chúng ta dựng hẳn một cái đình hóng gió đi, đặt thêm một cái bàn, mấy cái ghế, dây nho quấn lên che mặt trời, mùa hè ngồi hóng gió ở đó, sung sướng nhường nào.”
Hai mắt Ngự Kỳ Kỳ sáng lên, “Vừa lúc đằng sau khu dạy học còn có một đống cây gậy trúc không dùng đến!”
Mục Tinh Thần: “Đi đi đi!”
Các thầy cô đều không ở đây, hai người không có gì cố kỵ, trực tiếp chạy đến phía sau khu dạy học lấy gậy trúc.
Lực cánh tay được bọn họ luyện tập trong lúc canh tác giờ đã phát huy công dụng, mỗi người đều ôm một bó đầy, không hề cảm thấy nặng.
Hai người đang lắc lư đi trở về, không nghĩ lại bị tóm lại: “Hai đứa đang làm cái gì đấy!”
Hai người cứng đờ quay đầu, phát hiện là đại sư huynh Ứng Tây.
Ứng Tây nhìn hai đứa không bớt lo này, không biết bọn họ lại bày ra cái trò gì.
Mục Tinh Thần vô tội nói: “Bài tập trồng trọt này em trồng nho, phải dựng giàn.”
Ứng Tây đánh giá hai người một hồi, cũng đi khiêng lấy một bó trúc, dẫn đầu phía trước, quay đầu lại nhìn hai kẻ không nhúc nhích kia, “Còn không đi đi à?”
Hai người liếc nhau, vội vàng theo sau.
Mục Tinh Thần dùng bàn vẽ thực tế ảo trên trí não quẹt quẹt mấy nét ra một bản vẽ 3D, “Nhìn có hiểu không?”
Ba người sức lớn, làm việc nhanh, không đến một buổi chiều đã làm xong không chỉ mỗi đình hóng gió, còn dùng vật liệu thừa làm bàn ghế gỗ, Mục Tinh Thần còn tự mình làm một cái xích đu.
Ngự Kỳ Kỳ tranh thủ lúc Mục Tinh Thần chưa chuẩn bị tinh thần rồi chèn cô ra ngoài, độc chiếm xích đu.
Ứng Tây nghỉ ngơi một hồi mới cảm thấy sai sai, nhìn đình hóng gió, lại nhìn Mục Tinh Thần, “Không phải em muốn trồng nho sao?”
Mục Tinh Thần: “À ừ, trồng.”
Mục Tinh Thần đi một vòng xung quanh đình hóng gió, đào mấy lỗ, cảm thấy không có vấn đề gì mới chôn hạt giống xuống, tưới ít nước.
Ngự Kỳ Kỳ đi đến bên cạnh giúp Mục Tinh Thần tưới nước, “Chờ chúng nó mọc ra đã hết mùa hè rồi.”
Mục Tinh Thần: “Vậy làm chúng nó lớn nhanh lên.”
Ngự Kỳ Kỳ: “Nhanh thế nào? Dùng thuốc kích thích à?”
Mục Tinh Thần tưới nước xong, hỏi hai người, “Nếu muốn quả nho chín ngọt, có cần thêm phân bón gì đó không?”
Ứng Tây: “Không cần, đất và nước của chúng ta đều không phải loại bình thường, có thể vì cung cấp điều kiện sinh trưởng tốt nhất cho thực vật.”
“Đất nuôi trồng trong viện chúng ta có hơi khác so với đất viện nghiên cứu Nông khoa phát minh, sau khi được viện trưởng cải tiến và điều phối, chúng nó càng phù hợp cho chúng ta gieo trồng. Ngay cả nước tưới của chúng ta cũng là do viện trưởng và chủ nhiệm đặc chế, mấy thứ này sang năm em cũng sẽ được học.”
Mục Tinh Thần nói: “Vậy thì dễ rồi.”
Mục Tinh Thần tưới thêm thật nhiều nước vào xung quanh hạt giống.
Ngự Kỳ Kỳ ngăn cản: “Tuy rằng nước này tốt thật đấy, nhưng em cũng không thể tưới nhiều như vậy, sẽ úng chết.”
Mục Tinh Thần: “Không có việc gì, em làm thí nghiệm thôi.”
Ánh sáng bên tay trái Mục Tinh Thần hơi lóe, cô phát động dị năng. Một gốc mầm xanh đột nhiên chui từ dưới nền đất trước mặt lên, sau đó nhanh chóng lớn lên, dây leo uốn lượn quanh cột đình, vươn mãi đến tận khi bò lên trên mái nhà, sau đó nở hoa kết quả, trái cây nhanh chóng lớn lên, chuyển màu thành tím, cho đến khi chín.
Tổng thời gian từ khi trạng thái còn là hạt giống đến khi trái chín cây không quá vài phút.
Lá nho xanh hơi lay động trên giàn, từng quả nho tròn vo mọng nước, treo thành từng trùm trên dây nho. Mùi hương của quả tản ra trong gió nhẹ, làm cho ba người đã vất vả cả một buổi trưa không nhịn được mà liếm môi.
Ngự Kỳ Kỳ nhìn nho, sau một lúc lâu mới phản ứng lại được, “Tiểu sư muội, em có dị năng hệ thực vật à?!”
Mục Tinh Thần gật đầu, “Đúng vậy, dị năng của em là khống chế gieo trồng.”
Ngự Kỳ Kỳ: “Khống chế gieo trồng?”
Còn có loại dị năng như đo ni đóng giày cho học viện của bọn họ vậy sao?
Ngự Kỳ Kỳ chỉ cần tưởng tượng, mình phải tốn công tốn sức chăm sóc nguyên một năm mới thu hoạch được cây, mà tiểu sư muội chỉ cần động động ngón tay, sau đó chờ vài phút là được.
Ngự Kỳ Kỳ: Sụp đổ rồi.
Muốn đổi dị năng của mình cho tiểu sư muội.
Ngự Kỳ Kỳ: “Thảo nào em muốn trồng cây ăn quả.”
Sau những phút giây ngạc nhiên ban đầu, Ứng Tây yên lặng hái một quả nho bỏ vào trong miệng, ánh mắt lộ ra vẻ ngỡ ngàng. Nước nho khi bị cắn nổ tung trong miệng, trong cái ngọt thanh còn mang theo chút chua nhẹ, còn ngon hơn so với nho hoàng kim đến từ nhà cung ứng hàng đầu anh ta từng ăn ở nhà.
Loại dị năng ủ chín cây một cách nhanh chóng này vậy mà còn có thể giúp trái cây bảo trì được trạng thái tốt nhất, hơn nữa bên trong hình như còn đựng một ít dị năng lượng…
Ứng Tây ngạc nhiên nhìn về phía tiểu sư muội.
Mục Tinh Thần cũng hái một quả bỏ vào trong miệng, nếm thử rồi hỏi Ứng Tây: “Cũng không tệ lắm ha.”
Ứng Tây gật gật đầu.
Ngự Kỳ Kỳ ăn quả thứ nhất xong liền không dừng miệng lại nổi, chỉ mặt sau, “Tiểu sư muội, đi giục sinh nhanh lên đi, tất cả chỗ nho này, còn có đào, chanh, xoài, dâu tây, dâu tằm, rồi vải, cam, anh đào, dưa hấu, các sư huynh có lộc ăn hay không đều trông cậy vào em đấy.”
Ngự Kỳ Kỳ nói xong liền hái một chùm nho chuẩn bị đi vừa ngồi đu xích đu vừa ăn.
Mục Tinh Thần sao có thể buông tha anh ta, cướp lại chùm nho trong tay Ngự Kỳ Kỳ nhét vào trong ngực Ứng Tây, “Nhị sư huynh, anh phải tưới nước giúp em chứ, trái cây thiếu nước không ăn được đâu.”
Ngự Kỳ Kỳ giãy giụa, “Nhờ đại sư huynh của em đi!”
Ngự Kỳ Kỳ bị Mục Tinh Thần kéo đi.
Mục Tinh Thần bắt Ngự Kỳ Kỳ gánh mười mấy thùng nước, tưới đẫm nước cho tất cả hạt giống cây ăn quả khắp xung quanh, sau đó cô thử đồng loạt phát động dị năng.
Hai mươi mấy cây ăn quả đồng loạt lớn lên nhanh như thổi tạo ra hiệu quả như thể động đất, mặt đất rung ầm ầm.
Viện trưởng, chủ nhiệm và thầy Giả còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, cuống quít chạy tới, lại thấy đồng ruộng nhà mình đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ.
Hai mươi mấy cây ăn quả to lớn, còn có một giàn nho kiêm đình hóng gió xinh đẹp, còn có từng quả dưa hấu to tròn và dâu tây ngoài ruộng.
Ba vị giảng viên trợn tròn mắt, bọn họ liếc nhau, nghĩ có phải mình đã chạy vào nhầm chỗ rồi không?
Chẳng lẽ gần đây cạnh trường mới mở một vườn trái cây cho nên bọn họ xông nhầm vào à?!
Xông nhầm cái quần què ấy!
Ba đứa tham ăn đang ngồi trong đình hóng gió, ôm dưa hấu gặm đến hạnh phúc kia còn không phải là học sinh của bọn họ sao?
Ngồi đình hóng gió ăn dưa hấu, gió mát thổi qua, ba đứa học sinh hư này giỏi hưởng thụ thật đấy!