Chương 13: Lâm công tử
Vì để chuẩn bị cho ngày ra mắt của mình vào ba ngày tới, hôm nay Thiên Phượng dẫn theo Tiểu Hoa đi đến Bách Y Viên, dự định sẽ sắm cho mình và Tiểu Hoa mỗi người một bộ y phục. Đúng lúc, vừa đi tới cửa bắt gặp Tường Minh, anh bước đến gần cô hỏi: "Phượng Nhi, muội định đi đâu thế?"
Thiên Phượng nở nụ cười, vui vẻ đáp lời: "Muội dẫn Tiểu Hoa đi Bách Y Viên ạ"
Tường Minh khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng lại có một sự ấm áp nói: "Dẫn theo hai, ba tên nô bộc đi cùng đi. Muội không thể đi một mình như thế được!"
Thiên Phượng xua tay, từ chối: "Muội đâu có đi một mình đâu, muội đi cùng Tiểu Hoa mà"
Tường Minh dứt khoát: "Ta bảo muội dẫn theo thì cứ dẫn đi, ta sẽ sai người đến phòng sổ sách lấy ngân lượng rồi đi cùng muội. Nếu muội có mua đồ cũng có người cầm hộ" một giây ngưng lại, nghiêm nghị nói tiếp: "Dù gì muội và cả Tiểu Hoa cũng là nữ nhi, tốt nhất vẫn để nô bộc đi cùng"
Biết không thể ngăn cản đại ca, Thiên Phượng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý. Vừa bước tới Bách Y Viên, dì Hương như thể biết được hai người sẽ ghé qua, vội vã đến chào hỏi: "Ôi, Tôn tiểu thư, hôm nay người đến mua y phục sao? Bách Y Viên vừa mới nhập một vài bộ y phục từ Bách Hoa Quốc, chất liệu không cần phải bàn, người có muốn thử không?"
Dì Hương vẫn là tính tình như vậy, thân thiện, cởi mở, đúng thật là một bà chủ đầy kinh nghiệm bán hàng. Nếu dì Hương ở thời hiện đại, có lẽ cũng là một người bán hàng tài giỏi. Thiên Phượng nghe thấy, cũng hào hứng nhận lời vào thử một vài bộ y phục. Lúc này, một thanh niên tuấn tú từ ngoài bước vào, mặc trên người một bộ y phục xanh trắng, nhìn vừa tao nhã nhưng lại có một sự uy quyền. Khẳng định thân thế không phải dạng vừa, vừa bước vào, hắn ta trực tiếp hỏi dì Hương: "Bà chủ, chỗ ngươi có y phục nào mới không?" Giọng điệu người này khi nói chuyện cũng đủ cho thấy thân phận không tầm thường.
Dì Hương cũng không thể đắc tội hắn được, vội tiến tới chào hàng: "Thưa công tử, hôm nay quả thật Bách Y Viên có nhập lô hàng từ Bách Hoa Quốc, ta dẫn người đi xem nhé!" Giọng nói có phần cung kính, kèm theo một chút sợ hãi, sợ đụng phải người không nên đắc tội.
Thiên Phượng trùng hợp vừa mới thay y phục xong, cô bước ra trong cái nhìn bất ngờ của nhiều người. Bách Hoa Quốc nổi tiếng với vải vóc thượng hại, nhưng chuộng màu đỏ, và đen, rất kén người mặc ở thời đại đó. Nhưng bộ trên người Thiên Phượng lại khiến người ta nhìn say đắm, màu đỏ và đen của vải làm nổi bật nước da trắng của cô, điểm nhấn thêm phần viền màu vàng càng làm tôn lên sự cao quý. Vừa thể hiện được ưu điểm của cô, thể hiện sự nhẹ nhàng nhưng lại cho người ta một sự cao thượng bẩm sinh, không phải ai cũng có thể có được khí chất này. Vị công tử khi đó cũng bất động trước Thiên Phượng, quan sát một lúc, hắn ta tiến đến nhờ vả: "Thật thứ lỗi, cô nương. Bộ y phục trên người cô mặc rất đẹp, ta hôm nay đến Bách Y Viên vì muốn mua một bộ y phục cho muội muội của mình làm quà. Không biết ta có thể nhờ cô thử một vài bộ y phục được không? Xin lỗi vì sự đường đột, nhưng cô và muội muội ta có vài phần tương đồng, hy vọng có thể nhờ cô giúp đỡ!"
Nghe đến đây, Thiên Phượng có chút vui khi được khen, nhưng lại bị nhan sắc của công tử trước mặt làm cô đứng hình như tượng. Tiểu Hoa bên cạnh vội nhắc Thiên Phượng, cô vội đáp: "Được chứ, để ta thử thêm vài bộ. Muội muội huynh thích màu gì?"
Vị công tử nhẹ nhàng đáp: "Màu hồng và trắng!"
Nghe thấy thế, dì Hương cũng vội vàng mang theo bộ y phục tới: "Tôn tiểu thư, công tử đại nhân, bộ này thế nào?" Dì Hương đưa bộ y phục trong tay cho hai người xem, quả thật màu sắc và chất liệu không tồi.
Thiên Phượng nhận lấy đáp: "Ta thấy bộ này cũng đẹp, để ta thử"
Sau khi bước ra từ phòng thử đồ, Thiên Phượng như lột xác. Nếu bộ trước là sự tao nhã cùng quyền lực, thì bộ này lại là sự kết hợp của nhu mì, dịu dàng và trong sáng. Quả thật rất đẹp, tìm được y phục mình ưng ý, vị công tử lập tức kêu dì Hương gói lại bộ này cho mình. Hắn ta cũng vội đến cảm ơn Thiên Phượng: "Cảm tạ cô nương đã giúp đỡ. Bộ y phục mà cô đã chọn, ta đã thay đồ trả tiền cho dì Hương thay lời cảm ơn của ta."
"Giúp người là chuyện bình thường mà, huống chi việc này cũng là việc mà nữ nhi nào cũng thích. Nếu có khó khăn thì cứ nói nhá" Thiên Phượng vừa cười vừa nói, thầm nghĩ vị công tử thật dễ gần.
"Nếu cô nương đã nói vậy, ta quả thật có việc cần tham khảo ý kiến của cô" Vị công tử cũng không khách sáo, trực tiếp nói thẳng: "Vài ngày tới, ta phải tham dự một bữa tiệc, nhưng ta vẫn chưa biết chọn gì làm quà. Không biết cô có ý kiến gì không?"
"Là nữ sao"
"Phải, là nữ"
"Vậy, trang sức thì sao"
"Ta không giỏi khoản này lắm. Cô giúp ta chọn được không?"
"Được, ta đi với huynh"
Thế là cả hai người cùng đi đến tiệm trang sức nổi tiếng trong thành, cô bước vào nhìn sơ qua thì toàn trâm cài tóc, vòng đeo tay cẩm thạch,.. cả một cửa hàng toát lên một vẻ sang trọng. Cô bước dạo quanh, đều không có gì ưng mắt. Vòng tay cẩm thạch thì cô không thích, nhìn hơi già không thích hợp với con gái, dây chuyền thì hơi thô, trâm cài thì cô không có kinh nghiệm. Đột nhiên, ý tưởng sáng lên trong đầu, cô quay sang nhờ ông chủ chuẩn bị cho mình một tờ giấy trắng. Trong lúc chờ đợi, cô quay sang nhìn vị công tử: "Vị công tử, ta đi với huynh nãy giờ, cũng chưa biết quý danh của huynh"
Thầm nghĩ trong lòng, thường ai nghe tới thân phận của mình đều tránh xa mình, mang treen mặt một sự giả tạo, xu nịnh để nói chuyện với mình. Thôi thì đành giấu vậy: "Cô có thể gọi ta là Lâm công tử"
Lâm công tử, cô chợt nhớ ra tới vị tiểu thư đã giúp cô mua Bạch Lãng tại sàn đấu giá, hình như cũng là họ Lâm. Có khi nào hai người họ là anh em không nhỉ. Cô đáp lời: "Huynh đợi ta một chút, ta vẽ ra một mẫu huynh có thể xem thử. Nếu đẹp huynh có thể nhờ người làm"
"Được"
Vừa dứt lời, ông chủ đã mang cho cô tờ giấy trắng kèm bút lông. Cô chăm chỉ ngồi xuống vẽ, chữ viết có thể xấu, nhưng vẽ thì đối với Thiên Phượng cũng không phải khó khăn, rất nhanh cô lấy cảm hứng từ hoa sen mà vẽ nên một sợi dây chuyền mảnh. Nhìn nhẹ nhàng nhưng lại tôn lên nét đẹp của chiếc cổ của người đeo, là người hiện đại, cô thường chuộng trang sức đơn giản nhưng thanh tao hơn. Vẽ rồi, cô quay sang đưa cho Lâm công tử: "Lâm công tử, người xem thế nào?"
"Đẹp lắm, không ngờ cô cũng biết thiết kế trang sức đấy!" Vừa nãy, anh còn bị sự chăm chú của cô thu hút, nhìn dáng vẻ tập trung không rời mắt.
"Giúp được huynh thì tốt rồi, cũng trễ rồi. Ta về trước nha, tạm biệt" Lòng thầm nghĩ, cô nào có biết thiết kế, chẳng qua đó là mẫu mà cô thích trong một lần đi đến cửa hàng trang sức lúc còn ở hiện đại thôi. Nói rồi, cô dẫn Tiểu Hoa cùng nô bộc quay trở về. Thật là một ngày vui vẻ, mua được quần áo mình thích, gặp được một vị công tử vừa đẹp trai lại ấm áp trả tiền. Bất giác, cô vô thức mỉm cười.
Lâm công tử một mình đứng dõi theo bóng dáng của cô. Ngay lập tức thay đổi sắc mặt, quay sang ra lệnh: "Ngươi, làm cho ta theo mẫu này. Trong vòng hai ngày đưa đến phủ ta, nếu chậm trễ thì ngươi cũng không cần thở nữa." Bị nhìn bằng một ánh mắt sắc bén, ông chủ đáng sợ lập tức nhận lệnh, cho người bắt tay vào làm việc. Lâm công tử nói thầm: "Tôn Thiên Phượng, nàng thật đẹp"
Thiên Phượng nở nụ cười, vui vẻ đáp lời: "Muội dẫn Tiểu Hoa đi Bách Y Viên ạ"
Tường Minh khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng lại có một sự ấm áp nói: "Dẫn theo hai, ba tên nô bộc đi cùng đi. Muội không thể đi một mình như thế được!"
Thiên Phượng xua tay, từ chối: "Muội đâu có đi một mình đâu, muội đi cùng Tiểu Hoa mà"
Tường Minh dứt khoát: "Ta bảo muội dẫn theo thì cứ dẫn đi, ta sẽ sai người đến phòng sổ sách lấy ngân lượng rồi đi cùng muội. Nếu muội có mua đồ cũng có người cầm hộ" một giây ngưng lại, nghiêm nghị nói tiếp: "Dù gì muội và cả Tiểu Hoa cũng là nữ nhi, tốt nhất vẫn để nô bộc đi cùng"
Biết không thể ngăn cản đại ca, Thiên Phượng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý. Vừa bước tới Bách Y Viên, dì Hương như thể biết được hai người sẽ ghé qua, vội vã đến chào hỏi: "Ôi, Tôn tiểu thư, hôm nay người đến mua y phục sao? Bách Y Viên vừa mới nhập một vài bộ y phục từ Bách Hoa Quốc, chất liệu không cần phải bàn, người có muốn thử không?"
Dì Hương vẫn là tính tình như vậy, thân thiện, cởi mở, đúng thật là một bà chủ đầy kinh nghiệm bán hàng. Nếu dì Hương ở thời hiện đại, có lẽ cũng là một người bán hàng tài giỏi. Thiên Phượng nghe thấy, cũng hào hứng nhận lời vào thử một vài bộ y phục. Lúc này, một thanh niên tuấn tú từ ngoài bước vào, mặc trên người một bộ y phục xanh trắng, nhìn vừa tao nhã nhưng lại có một sự uy quyền. Khẳng định thân thế không phải dạng vừa, vừa bước vào, hắn ta trực tiếp hỏi dì Hương: "Bà chủ, chỗ ngươi có y phục nào mới không?" Giọng điệu người này khi nói chuyện cũng đủ cho thấy thân phận không tầm thường.
Dì Hương cũng không thể đắc tội hắn được, vội tiến tới chào hàng: "Thưa công tử, hôm nay quả thật Bách Y Viên có nhập lô hàng từ Bách Hoa Quốc, ta dẫn người đi xem nhé!" Giọng nói có phần cung kính, kèm theo một chút sợ hãi, sợ đụng phải người không nên đắc tội.
Thiên Phượng trùng hợp vừa mới thay y phục xong, cô bước ra trong cái nhìn bất ngờ của nhiều người. Bách Hoa Quốc nổi tiếng với vải vóc thượng hại, nhưng chuộng màu đỏ, và đen, rất kén người mặc ở thời đại đó. Nhưng bộ trên người Thiên Phượng lại khiến người ta nhìn say đắm, màu đỏ và đen của vải làm nổi bật nước da trắng của cô, điểm nhấn thêm phần viền màu vàng càng làm tôn lên sự cao quý. Vừa thể hiện được ưu điểm của cô, thể hiện sự nhẹ nhàng nhưng lại cho người ta một sự cao thượng bẩm sinh, không phải ai cũng có thể có được khí chất này. Vị công tử khi đó cũng bất động trước Thiên Phượng, quan sát một lúc, hắn ta tiến đến nhờ vả: "Thật thứ lỗi, cô nương. Bộ y phục trên người cô mặc rất đẹp, ta hôm nay đến Bách Y Viên vì muốn mua một bộ y phục cho muội muội của mình làm quà. Không biết ta có thể nhờ cô thử một vài bộ y phục được không? Xin lỗi vì sự đường đột, nhưng cô và muội muội ta có vài phần tương đồng, hy vọng có thể nhờ cô giúp đỡ!"
Nghe đến đây, Thiên Phượng có chút vui khi được khen, nhưng lại bị nhan sắc của công tử trước mặt làm cô đứng hình như tượng. Tiểu Hoa bên cạnh vội nhắc Thiên Phượng, cô vội đáp: "Được chứ, để ta thử thêm vài bộ. Muội muội huynh thích màu gì?"
Vị công tử nhẹ nhàng đáp: "Màu hồng và trắng!"
Nghe thấy thế, dì Hương cũng vội vàng mang theo bộ y phục tới: "Tôn tiểu thư, công tử đại nhân, bộ này thế nào?" Dì Hương đưa bộ y phục trong tay cho hai người xem, quả thật màu sắc và chất liệu không tồi.
Thiên Phượng nhận lấy đáp: "Ta thấy bộ này cũng đẹp, để ta thử"
Sau khi bước ra từ phòng thử đồ, Thiên Phượng như lột xác. Nếu bộ trước là sự tao nhã cùng quyền lực, thì bộ này lại là sự kết hợp của nhu mì, dịu dàng và trong sáng. Quả thật rất đẹp, tìm được y phục mình ưng ý, vị công tử lập tức kêu dì Hương gói lại bộ này cho mình. Hắn ta cũng vội đến cảm ơn Thiên Phượng: "Cảm tạ cô nương đã giúp đỡ. Bộ y phục mà cô đã chọn, ta đã thay đồ trả tiền cho dì Hương thay lời cảm ơn của ta."
"Giúp người là chuyện bình thường mà, huống chi việc này cũng là việc mà nữ nhi nào cũng thích. Nếu có khó khăn thì cứ nói nhá" Thiên Phượng vừa cười vừa nói, thầm nghĩ vị công tử thật dễ gần.
"Nếu cô nương đã nói vậy, ta quả thật có việc cần tham khảo ý kiến của cô" Vị công tử cũng không khách sáo, trực tiếp nói thẳng: "Vài ngày tới, ta phải tham dự một bữa tiệc, nhưng ta vẫn chưa biết chọn gì làm quà. Không biết cô có ý kiến gì không?"
"Là nữ sao"
"Phải, là nữ"
"Vậy, trang sức thì sao"
"Ta không giỏi khoản này lắm. Cô giúp ta chọn được không?"
"Được, ta đi với huynh"
Thế là cả hai người cùng đi đến tiệm trang sức nổi tiếng trong thành, cô bước vào nhìn sơ qua thì toàn trâm cài tóc, vòng đeo tay cẩm thạch,.. cả một cửa hàng toát lên một vẻ sang trọng. Cô bước dạo quanh, đều không có gì ưng mắt. Vòng tay cẩm thạch thì cô không thích, nhìn hơi già không thích hợp với con gái, dây chuyền thì hơi thô, trâm cài thì cô không có kinh nghiệm. Đột nhiên, ý tưởng sáng lên trong đầu, cô quay sang nhờ ông chủ chuẩn bị cho mình một tờ giấy trắng. Trong lúc chờ đợi, cô quay sang nhìn vị công tử: "Vị công tử, ta đi với huynh nãy giờ, cũng chưa biết quý danh của huynh"
Thầm nghĩ trong lòng, thường ai nghe tới thân phận của mình đều tránh xa mình, mang treen mặt một sự giả tạo, xu nịnh để nói chuyện với mình. Thôi thì đành giấu vậy: "Cô có thể gọi ta là Lâm công tử"
Lâm công tử, cô chợt nhớ ra tới vị tiểu thư đã giúp cô mua Bạch Lãng tại sàn đấu giá, hình như cũng là họ Lâm. Có khi nào hai người họ là anh em không nhỉ. Cô đáp lời: "Huynh đợi ta một chút, ta vẽ ra một mẫu huynh có thể xem thử. Nếu đẹp huynh có thể nhờ người làm"
"Được"
Vừa dứt lời, ông chủ đã mang cho cô tờ giấy trắng kèm bút lông. Cô chăm chỉ ngồi xuống vẽ, chữ viết có thể xấu, nhưng vẽ thì đối với Thiên Phượng cũng không phải khó khăn, rất nhanh cô lấy cảm hứng từ hoa sen mà vẽ nên một sợi dây chuyền mảnh. Nhìn nhẹ nhàng nhưng lại tôn lên nét đẹp của chiếc cổ của người đeo, là người hiện đại, cô thường chuộng trang sức đơn giản nhưng thanh tao hơn. Vẽ rồi, cô quay sang đưa cho Lâm công tử: "Lâm công tử, người xem thế nào?"
"Đẹp lắm, không ngờ cô cũng biết thiết kế trang sức đấy!" Vừa nãy, anh còn bị sự chăm chú của cô thu hút, nhìn dáng vẻ tập trung không rời mắt.
"Giúp được huynh thì tốt rồi, cũng trễ rồi. Ta về trước nha, tạm biệt" Lòng thầm nghĩ, cô nào có biết thiết kế, chẳng qua đó là mẫu mà cô thích trong một lần đi đến cửa hàng trang sức lúc còn ở hiện đại thôi. Nói rồi, cô dẫn Tiểu Hoa cùng nô bộc quay trở về. Thật là một ngày vui vẻ, mua được quần áo mình thích, gặp được một vị công tử vừa đẹp trai lại ấm áp trả tiền. Bất giác, cô vô thức mỉm cười.
Lâm công tử một mình đứng dõi theo bóng dáng của cô. Ngay lập tức thay đổi sắc mặt, quay sang ra lệnh: "Ngươi, làm cho ta theo mẫu này. Trong vòng hai ngày đưa đến phủ ta, nếu chậm trễ thì ngươi cũng không cần thở nữa." Bị nhìn bằng một ánh mắt sắc bén, ông chủ đáng sợ lập tức nhận lệnh, cho người bắt tay vào làm việc. Lâm công tử nói thầm: "Tôn Thiên Phượng, nàng thật đẹp"