Chương : 35
t/g: giới thiệu nhân vật mới:
Nguyễn Bảo ngọc (Allegra): xinh đẹp theo kiểu baby, tài giỏi, khá người lớn khác hoàn toàn so với khuôn mặt, lạnh lùng, không có hứng thú với con trai (trừ 1 người), rất trung thành, thành thạo nhiều loại võ thuật, mồ côi cha mẹ, được bà Rose nhận nuôi từ khi 10 tuổi, IQ 230, đã tốt nghiệp trường đại học bên Mĩ.
Cô Thanh Trúc mỉm cười nói:
-Bạn nào cho Bảo ngọc ngồi cùng nào???
-Ngồi chỗ em nà cô. –Boy 1
-Chỗ bên cạnh em chống nè. –Boy 2
-Nè, còn tôi ngồi đâu. –Girl 1
-Kệ bà. –Boy 2
……
Thanh Trúc suy nhẫm, rồi nói:
-Thiên Băng, em lên bàn Tuấn Kiệt ngồi, Bảo Ngọc ngồi cung Ken nha (chỉ tay về chỗ nó)
Nó nghe thấy tên mình thì lạnh lùng xách balo lên ngồi kế bên hắn, hắn nhìn nó mỉm cười rùi ngồi xích ra phía cửa sổ để chỗ cho nó ngồi. Ken cười tươi chào cô bạn mới đến:
-Hi, mình tên Trịnh Minh Quân-Ken, rất vui khi được làm bạn với bạn.
Bảo Ngọc hừ lạnh một tiếng rồi nói:
-Còn tôi thì không vui khi làm bạn với anh.
Ken tắt hẳn nụ cười khi nghe cô nói vậy, cô gái này nhìn lạnh lùng hơn vẻ bên ngoài nhiều, cô gái tỏa ra sự nguy hiểm và mối dáng sợ. Ken quay sang tiếp tục công việc với chiếc laptop, Thanh Trúc nói:
-Chúng ta vào học nào.
Cả lớp mở sách vở ra và chăm chú học, hs rất yêu thích cô, cô giáo trẻ, xinh đẹp, dịu dàng, vui tính nhưng cũng khá là nghiêm khắc.
REENG…. REENG…REENG…
Chuông vang lên, Diễm Kiều và Ngọc Diệp đi đến trước mặt Bảo Ngọc, chống tay xuống bàn nói:
-Nguyễn Bảo Ngọc, chúng ta nói chuyện được chứ???
Bảo Ngọc nhận ra hai người, đứng dậy nói:
-Dẫn đường đi.
Sau đó, 3 người họ đi ra phía sau trường học, Diễm Kiều và Ngọc Diệp khoanh tay trước mặt Bảo Ngọc nói:
-Nói ….cô là ai??? Sao lúc cô mới đến lại nhìn bọn tôi với thái độ như vậy???
-Hai cô là Trần Diễm Kiều và Trần Ngọc Diệp, sinh ngày x tháng x năm xxxx, con gái của bà Rose và ông chủ tịch Trần đúng không??? –Bảo Ngọc hỏi.
-Đúng vậy, mà sao cô biết?? –Ngọc Diệp nói:
-Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tôi là Bảo Ngọc, được bà chủ cử đến đây để bảo vệ hai tiểu thư (lấy ra một tấm hình của bà Rose)
-Mẹ tôi (Diễm Kiều cầm lấy tấm hình)
-Làm thể nào cô quen được bà ấy và tôi có nên tin cô không???
-Chuyện là…..
Flashback
Los Angeles 9 năm trước
Bà Rose từ trong shop thời trang bước ra, bà ta quay sang bên người vệ sĩ nói:
-Mau đi lấy xe, tôi sẽ đợi ở đây.
-Vâng. –Người vệ sĩ cúi đầu rùi bỏ đi.
2 phút sau
Bỗng nhiên có một người chạy tới, cắt đứt dây túi của bà, cướp lấy nó rùi chạy đi. Bà ta hét lên:
-Ai bắt được con bé đó, tôi sẽ tặng 100000$.
Mọi người nghe tiếng, liền chạy theo cô bé đó.
3 phút sau
Một cô bé tầm 10 tuổi, có mái tóc màu vàng, nước da trắng, đôi mắt xanh lá được một người đàn ông to lớn sách áo tới, người đàn ông nói:
-Cô bé đây, hãy mau đưa 100000$ ra đây.
Bà ta nhếch mép cười, vẫy tay ra hiệu, lấp tức hơn 10 người vệ sĩ bao quanh ba người, ba Rose nói:
-100000$ cho một đứa bé, anh nghĩ cái quái gì vậy???
-Bà nói vậy là…………
-Hoặc là biến khỏi đây hoặc là chết. –Bà ta nói
-Bà hãy nhớ lấy chuyện này, bà là một con cáo.-Người đó nói rùi chạy đi.
Bà Rose quay lại người vệ sĩ:
-Đưa cô bé lên xe.
-Vâng.
10 phút sau.
Trong một căn phòng rộng lớn, tối thui, chỉ có bà Rose và một cô bé, bà Rose nói:
-Cô bé tên gì???Cô bé khá gan dạ đấy chứ nhỉ, mới 10 tuổi mà đã dám cướp giữa thành phố Los Angeles này, thật không đơn giản.
-Allegra. –Cô bé nói.
-Allegra à, cháu có muốn thoát hoàn cảnh này không???-Bà ta mỉm cười nói
-Bà nói thế là ý gì??? –Allegra nói.
-Ta sẽ cho cháu một quộc sống đầy đủ, được đi học, …. –Bà ta nói.
-Có thật không??? –Allegra nói.
-Quả là một cô bé đường phố, trưởng thành hơn tuổi nhiều. Ta nói thật. –Bà ta nói.
-Cảm ơn. –Allegra
-Hãy gọi ta là Boss. –Bà Rose
End Flashback
-Vậy là mẹ chúng tôi đã cưu mang cô. –NGọc Diệp nói.
-Đúng vậy. –Bảo Ngọc nói.
-Cô cũng xinh đẹp đấy chứ, rất thích hợp vào nhóm bọn tôi. –Diễm Kiều nâng cầm Bảo Ngọc lên nhưng cô gạt xuống.
-Xin tiểu thư đừng làm vậy, một người vệ sĩ không cho phép người khác nâng cằm mình lên như vậy. –Bảo Ngọc
-Tôi phải nêu ra một số quy định là hãy làm theo tất cả những gì chúng tôi nói, có thể quen với bất cứ ai trong trường ngoại trừ Kelvin và King. –Ngọc Diệp nói.
-Tôi không có hứng thú với con trai, ngoại trừ Trần Đình Thiên Ân-đại thiếu gia họ Trần. –Bảo Ngọc.
-Tốt, ba chúng ta sẽ chiếm cả 3 hoàng tử giàu nhất thế giới. –Diễm Kiều.
REENG … REENG … REENG ….
Tất cả mọi người vào lớp, Kin bước vào và về chỗ của mình, Mary hỏi:
-Kin, anh đi đâu vậy???
-Anh bận chút việc ý mà. Thiên Băng, hôm nay có ai làm gì em nữa không??? (quay sang cô gái đang ngủ gục bên cạnh lay lay tay cô ta)
Cô gái ngẩng đầu dậy, quay sang nhìn Kin mỉm cười, làm Kin ngạc nhiên hỏi:
-Sao lại ngồi chỗ của Thiên Băng???
-Xin chào, mình là Nguyễn Bảo Ngọc, học sinh mới của lớp này. –Bảo Ngọc đưa tay ra phía trước
-Tôi không hỏi tên cô, tôi hỏi tại sao cô lại ngồi chỗ của Thiên Băng??? –Kin lạnh lùng.
-Cái thằng này, mày nói thế ngời ta sợ đó. Là do GVCN đổi chỗ đó. –Ken quay sang nói với Kin.
-Vậy sao, tôi xin lỗi. –Kin quay sang Bảo Ngọc nói.
Bỗng nhiên Kelvin quay xuống, gở giọng trêu trọc:
-Coi kìa, Ken vừa bảo vệ Bảo Ngọc đó nha, có tình ý với người ta phải không???
-Cái thằng này mày nói gì vậy??? –Ken đỏ mặt.
-Trùi ơi, đỏ mặt rồi kìa, chưa đánh mà đã khai rùi. –Anna cười.
-Im lặng đi, thầy giáo vào kìa. –Nó nói.
Ông thầy Hóa bước vào, cả lớp im bặt nhìn thầy, gì chứ cả trường đều sợ cái ông này, khó tính, khắt khe, toàn ra đề khó, chấm điểm đắt,…. Ông thầy gõ ghi một hồi trên bảng, rồi quay xuống chỉ vào bài vừa ghi nói:
-Ai sẽ lên bảng làm bài này??
Cả lớp cúi gằm mặt xuống (trừ 7 người bọn nó và Bảo Ngọc), ông thầy nhìn một lượt và dừng lại ở phía Bảo Ngọc, nói:
-Em kia lên bảng cho tôi.
Bảo Ngọc lên bảng, cả lớp thương cho số phận của cô bạn mới, mới vào đã phải chịu trận của ông thầy hóa. Nhưng 10 phút sau, cả lớp ngạc nhiên với những thứ được ghi trên bảng, thầy giáo lắp bắp:
-S.. ao … c … có thể
-Thưa thầy, em về chỗ được chưa ạ??? –Bảo Ngọc.
-Được rồi,
Thầy giáo nói, Bảo Ngọc về chỗ, cả lớp ngạc nhiên rồi lại tiếp tục học tập
Tan học, vẫn như thường lệ, nhóm K4 bị bao vậy bởi toàn con gái, bọn nó (chính xác là Anna và Mary) bị bao vậy bởi toàn con trai. Bọn hắn nhìn thấy cảnh này, bực bội đi tới, Kelvin xen vào giới đám người, khoác vai Anna một cách thô bạo, quát vào mắt lũ con trai:
-Cô gái này là girlfriend của tôi, tôi cấm các người động tới cô ấy. Đây là một lời cảnh cáo đó.
Kin thì cầm tay Mary quát:
-Tôi yêu cầu các người tránh xa cô gái này, các người biết tôi mà, đúng không???
Nói rùi, 7 người bọn họ bỏ đi, đẻ lại đằng sau là những gương mắt ngưỡng mộ, tực giận, căm ghét,… Trong góc khuất, có 3 cô gái đang nhìn theo hướng bọn nó đi, Ngọc Diệp tức đến tím tái cả mặt, gằn lên:
-Anna, tôi sẽ không để cô và Kelvin như vậy đâu. Kelvin, anh nhất định phải thuộc về em, Trần Ngọc Diệp này.
Diễm Kiều thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, dù gì King cũng đâu có như hai chàng kia, Bảo Ngọc nhìn theo hướng bọn nó đi rùi nhìn lại hai cô chủ của mình, mắt đầy sự căm hận, bàn tay nắm chặt đến mức bất máu. Một lúc sau, 3 người bọn họ bước ra, tất cả các ánh mắt tập chung vào 3 người họ, bàn tán:
-Mày ơi, cô bé đi đằng sau xinh quá. –Boy 1
-Giống búp bê quá. –Boy 2
-Chưa thấy bao giờ, hình như học sinh mới. –Boy 3
-Lớp 11A1 thì phải??? –Boy 4
-Chắc phải xinh cỡ Anna và Mary luôn. –Boy 5
-Cũng bình thường thôi. –Girl 1
-Người Tây đó. –Girl 2
-Kiểu này chắc kiêu lắm. –Girl 3
-…………….
Bảo Ngọc mặc kệ tiếng bàn tán, dù gì khi ở Mĩ, cô bị đem ra làm chủ đề bàn tán nhiều hơn thế này gấp mấy lần. Ngọc Diệp và Diễm Kiều nghe thấy tức giận, nhưng cũng bỏ qua vì nghĩ cô là học sinh mới.
Tại nhà nó
Kin khoác vai Mary coi TV và ăn trái cây, nó đang làm việc cũng với chiếc Lappop, Anna ngồi coi TV, mắt nhăn nhó, tay dùng dĩa đâm liên tục vào miếng trái cây. Nó nhìn thấy, chêu chọc:
-Đĩa trái cây đâu có tội mà mày tra tấn nó như thế??? Có phải tại Kelvin có việc bận nên mày mới cho đĩa trái cây làm vật chút giận phải không???
-Kelvin đã nói là có việc bận rùi mà, mày có tức thì cũng không về được ngay đâu. –Mary cười.
Flashback
Trong xe của Kelvin.
Đang nói chuyện với Anna, bỗng nhiên điện thoại của anh reo lên,anh nhấc máy:
-Alo, Kelvin cute nghe.
-……….
-Ba à, con xin lỗi (cười ngượng)
-………..
-Có chuyện gì vậy ba???
-………..
-Vâng, con biết rùi.
-………..
-Con chào ba.
Anh nói rùi cúp máy, quay sang hướng Anna nói:
-Bx à, ox có việc phải sang Thụy gấp.
-Có chuyện gì vậy??? –Anna
-Ba ox kêu về có việc cần bàn. –Ox
-Đi mấy ngày ox.
-Chắc phải 3-4 ngày đó, cũng khá xa mà, lại lâu rùi không về đó. –Kelvin.
-Lâu thế, bx sẽ nhớ lắm luôn đó. –Anna buồn thiu.
-Ox cũng nhớ bx lắm chứ bộ. –Kelvin
End Flashback
-Không thèm nói chuyện với tụi mày nữa. -Anna đỏ mắt, tức giận bỏ ra ngoài
-CẤM PHÁ HOẠI MÔI TRƯỜNG NHA. –Mary nói với theo.
3 người họ lại tiếp tục công việc của mình, bỗng nhiên nó dừng lại, quay sang hỏi Kin:
-Anh Kin, sáng nay anh bận gì vậy???
-Ông ta kêu anh đến nói về bữa tiệc sinh nhật thứ 18 của anh vào thứ 4 tuần sau. Ông ta kêu công bố cái gì đó về quyền thừa kế thì phải. –Kin
-Thừa kế ư??? –Nó nhếch mép.
-Đúng vậy. –Kin
-Chuyện cổ phần, anh biết chứ??? –Nó
-Có, anh từng nghe ông ta nói. –Kin
-Người của hoàng tộc, có đến không??? –Nó
-Có, dù gì thì cũng là sinh nhật của anh mà. –Kin cười.
Nó không nói gì nữa, Kin hiểu ý lên cũng im lặng tiếp tục việc đang làm.
Nguyễn Bảo ngọc (Allegra): xinh đẹp theo kiểu baby, tài giỏi, khá người lớn khác hoàn toàn so với khuôn mặt, lạnh lùng, không có hứng thú với con trai (trừ 1 người), rất trung thành, thành thạo nhiều loại võ thuật, mồ côi cha mẹ, được bà Rose nhận nuôi từ khi 10 tuổi, IQ 230, đã tốt nghiệp trường đại học bên Mĩ.
Cô Thanh Trúc mỉm cười nói:
-Bạn nào cho Bảo ngọc ngồi cùng nào???
-Ngồi chỗ em nà cô. –Boy 1
-Chỗ bên cạnh em chống nè. –Boy 2
-Nè, còn tôi ngồi đâu. –Girl 1
-Kệ bà. –Boy 2
……
Thanh Trúc suy nhẫm, rồi nói:
-Thiên Băng, em lên bàn Tuấn Kiệt ngồi, Bảo Ngọc ngồi cung Ken nha (chỉ tay về chỗ nó)
Nó nghe thấy tên mình thì lạnh lùng xách balo lên ngồi kế bên hắn, hắn nhìn nó mỉm cười rùi ngồi xích ra phía cửa sổ để chỗ cho nó ngồi. Ken cười tươi chào cô bạn mới đến:
-Hi, mình tên Trịnh Minh Quân-Ken, rất vui khi được làm bạn với bạn.
Bảo Ngọc hừ lạnh một tiếng rồi nói:
-Còn tôi thì không vui khi làm bạn với anh.
Ken tắt hẳn nụ cười khi nghe cô nói vậy, cô gái này nhìn lạnh lùng hơn vẻ bên ngoài nhiều, cô gái tỏa ra sự nguy hiểm và mối dáng sợ. Ken quay sang tiếp tục công việc với chiếc laptop, Thanh Trúc nói:
-Chúng ta vào học nào.
Cả lớp mở sách vở ra và chăm chú học, hs rất yêu thích cô, cô giáo trẻ, xinh đẹp, dịu dàng, vui tính nhưng cũng khá là nghiêm khắc.
REENG…. REENG…REENG…
Chuông vang lên, Diễm Kiều và Ngọc Diệp đi đến trước mặt Bảo Ngọc, chống tay xuống bàn nói:
-Nguyễn Bảo Ngọc, chúng ta nói chuyện được chứ???
Bảo Ngọc nhận ra hai người, đứng dậy nói:
-Dẫn đường đi.
Sau đó, 3 người họ đi ra phía sau trường học, Diễm Kiều và Ngọc Diệp khoanh tay trước mặt Bảo Ngọc nói:
-Nói ….cô là ai??? Sao lúc cô mới đến lại nhìn bọn tôi với thái độ như vậy???
-Hai cô là Trần Diễm Kiều và Trần Ngọc Diệp, sinh ngày x tháng x năm xxxx, con gái của bà Rose và ông chủ tịch Trần đúng không??? –Bảo Ngọc hỏi.
-Đúng vậy, mà sao cô biết?? –Ngọc Diệp nói:
-Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tôi là Bảo Ngọc, được bà chủ cử đến đây để bảo vệ hai tiểu thư (lấy ra một tấm hình của bà Rose)
-Mẹ tôi (Diễm Kiều cầm lấy tấm hình)
-Làm thể nào cô quen được bà ấy và tôi có nên tin cô không???
-Chuyện là…..
Flashback
Los Angeles 9 năm trước
Bà Rose từ trong shop thời trang bước ra, bà ta quay sang bên người vệ sĩ nói:
-Mau đi lấy xe, tôi sẽ đợi ở đây.
-Vâng. –Người vệ sĩ cúi đầu rùi bỏ đi.
2 phút sau
Bỗng nhiên có một người chạy tới, cắt đứt dây túi của bà, cướp lấy nó rùi chạy đi. Bà ta hét lên:
-Ai bắt được con bé đó, tôi sẽ tặng 100000$.
Mọi người nghe tiếng, liền chạy theo cô bé đó.
3 phút sau
Một cô bé tầm 10 tuổi, có mái tóc màu vàng, nước da trắng, đôi mắt xanh lá được một người đàn ông to lớn sách áo tới, người đàn ông nói:
-Cô bé đây, hãy mau đưa 100000$ ra đây.
Bà ta nhếch mép cười, vẫy tay ra hiệu, lấp tức hơn 10 người vệ sĩ bao quanh ba người, ba Rose nói:
-100000$ cho một đứa bé, anh nghĩ cái quái gì vậy???
-Bà nói vậy là…………
-Hoặc là biến khỏi đây hoặc là chết. –Bà ta nói
-Bà hãy nhớ lấy chuyện này, bà là một con cáo.-Người đó nói rùi chạy đi.
Bà Rose quay lại người vệ sĩ:
-Đưa cô bé lên xe.
-Vâng.
10 phút sau.
Trong một căn phòng rộng lớn, tối thui, chỉ có bà Rose và một cô bé, bà Rose nói:
-Cô bé tên gì???Cô bé khá gan dạ đấy chứ nhỉ, mới 10 tuổi mà đã dám cướp giữa thành phố Los Angeles này, thật không đơn giản.
-Allegra. –Cô bé nói.
-Allegra à, cháu có muốn thoát hoàn cảnh này không???-Bà ta mỉm cười nói
-Bà nói thế là ý gì??? –Allegra nói.
-Ta sẽ cho cháu một quộc sống đầy đủ, được đi học, …. –Bà ta nói.
-Có thật không??? –Allegra nói.
-Quả là một cô bé đường phố, trưởng thành hơn tuổi nhiều. Ta nói thật. –Bà ta nói.
-Cảm ơn. –Allegra
-Hãy gọi ta là Boss. –Bà Rose
End Flashback
-Vậy là mẹ chúng tôi đã cưu mang cô. –NGọc Diệp nói.
-Đúng vậy. –Bảo Ngọc nói.
-Cô cũng xinh đẹp đấy chứ, rất thích hợp vào nhóm bọn tôi. –Diễm Kiều nâng cầm Bảo Ngọc lên nhưng cô gạt xuống.
-Xin tiểu thư đừng làm vậy, một người vệ sĩ không cho phép người khác nâng cằm mình lên như vậy. –Bảo Ngọc
-Tôi phải nêu ra một số quy định là hãy làm theo tất cả những gì chúng tôi nói, có thể quen với bất cứ ai trong trường ngoại trừ Kelvin và King. –Ngọc Diệp nói.
-Tôi không có hứng thú với con trai, ngoại trừ Trần Đình Thiên Ân-đại thiếu gia họ Trần. –Bảo Ngọc.
-Tốt, ba chúng ta sẽ chiếm cả 3 hoàng tử giàu nhất thế giới. –Diễm Kiều.
REENG … REENG … REENG ….
Tất cả mọi người vào lớp, Kin bước vào và về chỗ của mình, Mary hỏi:
-Kin, anh đi đâu vậy???
-Anh bận chút việc ý mà. Thiên Băng, hôm nay có ai làm gì em nữa không??? (quay sang cô gái đang ngủ gục bên cạnh lay lay tay cô ta)
Cô gái ngẩng đầu dậy, quay sang nhìn Kin mỉm cười, làm Kin ngạc nhiên hỏi:
-Sao lại ngồi chỗ của Thiên Băng???
-Xin chào, mình là Nguyễn Bảo Ngọc, học sinh mới của lớp này. –Bảo Ngọc đưa tay ra phía trước
-Tôi không hỏi tên cô, tôi hỏi tại sao cô lại ngồi chỗ của Thiên Băng??? –Kin lạnh lùng.
-Cái thằng này, mày nói thế ngời ta sợ đó. Là do GVCN đổi chỗ đó. –Ken quay sang nói với Kin.
-Vậy sao, tôi xin lỗi. –Kin quay sang Bảo Ngọc nói.
Bỗng nhiên Kelvin quay xuống, gở giọng trêu trọc:
-Coi kìa, Ken vừa bảo vệ Bảo Ngọc đó nha, có tình ý với người ta phải không???
-Cái thằng này mày nói gì vậy??? –Ken đỏ mặt.
-Trùi ơi, đỏ mặt rồi kìa, chưa đánh mà đã khai rùi. –Anna cười.
-Im lặng đi, thầy giáo vào kìa. –Nó nói.
Ông thầy Hóa bước vào, cả lớp im bặt nhìn thầy, gì chứ cả trường đều sợ cái ông này, khó tính, khắt khe, toàn ra đề khó, chấm điểm đắt,…. Ông thầy gõ ghi một hồi trên bảng, rồi quay xuống chỉ vào bài vừa ghi nói:
-Ai sẽ lên bảng làm bài này??
Cả lớp cúi gằm mặt xuống (trừ 7 người bọn nó và Bảo Ngọc), ông thầy nhìn một lượt và dừng lại ở phía Bảo Ngọc, nói:
-Em kia lên bảng cho tôi.
Bảo Ngọc lên bảng, cả lớp thương cho số phận của cô bạn mới, mới vào đã phải chịu trận của ông thầy hóa. Nhưng 10 phút sau, cả lớp ngạc nhiên với những thứ được ghi trên bảng, thầy giáo lắp bắp:
-S.. ao … c … có thể
-Thưa thầy, em về chỗ được chưa ạ??? –Bảo Ngọc.
-Được rồi,
Thầy giáo nói, Bảo Ngọc về chỗ, cả lớp ngạc nhiên rồi lại tiếp tục học tập
Tan học, vẫn như thường lệ, nhóm K4 bị bao vậy bởi toàn con gái, bọn nó (chính xác là Anna và Mary) bị bao vậy bởi toàn con trai. Bọn hắn nhìn thấy cảnh này, bực bội đi tới, Kelvin xen vào giới đám người, khoác vai Anna một cách thô bạo, quát vào mắt lũ con trai:
-Cô gái này là girlfriend của tôi, tôi cấm các người động tới cô ấy. Đây là một lời cảnh cáo đó.
Kin thì cầm tay Mary quát:
-Tôi yêu cầu các người tránh xa cô gái này, các người biết tôi mà, đúng không???
Nói rùi, 7 người bọn họ bỏ đi, đẻ lại đằng sau là những gương mắt ngưỡng mộ, tực giận, căm ghét,… Trong góc khuất, có 3 cô gái đang nhìn theo hướng bọn nó đi, Ngọc Diệp tức đến tím tái cả mặt, gằn lên:
-Anna, tôi sẽ không để cô và Kelvin như vậy đâu. Kelvin, anh nhất định phải thuộc về em, Trần Ngọc Diệp này.
Diễm Kiều thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, dù gì King cũng đâu có như hai chàng kia, Bảo Ngọc nhìn theo hướng bọn nó đi rùi nhìn lại hai cô chủ của mình, mắt đầy sự căm hận, bàn tay nắm chặt đến mức bất máu. Một lúc sau, 3 người bọn họ bước ra, tất cả các ánh mắt tập chung vào 3 người họ, bàn tán:
-Mày ơi, cô bé đi đằng sau xinh quá. –Boy 1
-Giống búp bê quá. –Boy 2
-Chưa thấy bao giờ, hình như học sinh mới. –Boy 3
-Lớp 11A1 thì phải??? –Boy 4
-Chắc phải xinh cỡ Anna và Mary luôn. –Boy 5
-Cũng bình thường thôi. –Girl 1
-Người Tây đó. –Girl 2
-Kiểu này chắc kiêu lắm. –Girl 3
-…………….
Bảo Ngọc mặc kệ tiếng bàn tán, dù gì khi ở Mĩ, cô bị đem ra làm chủ đề bàn tán nhiều hơn thế này gấp mấy lần. Ngọc Diệp và Diễm Kiều nghe thấy tức giận, nhưng cũng bỏ qua vì nghĩ cô là học sinh mới.
Tại nhà nó
Kin khoác vai Mary coi TV và ăn trái cây, nó đang làm việc cũng với chiếc Lappop, Anna ngồi coi TV, mắt nhăn nhó, tay dùng dĩa đâm liên tục vào miếng trái cây. Nó nhìn thấy, chêu chọc:
-Đĩa trái cây đâu có tội mà mày tra tấn nó như thế??? Có phải tại Kelvin có việc bận nên mày mới cho đĩa trái cây làm vật chút giận phải không???
-Kelvin đã nói là có việc bận rùi mà, mày có tức thì cũng không về được ngay đâu. –Mary cười.
Flashback
Trong xe của Kelvin.
Đang nói chuyện với Anna, bỗng nhiên điện thoại của anh reo lên,anh nhấc máy:
-Alo, Kelvin cute nghe.
-……….
-Ba à, con xin lỗi (cười ngượng)
-………..
-Có chuyện gì vậy ba???
-………..
-Vâng, con biết rùi.
-………..
-Con chào ba.
Anh nói rùi cúp máy, quay sang hướng Anna nói:
-Bx à, ox có việc phải sang Thụy gấp.
-Có chuyện gì vậy??? –Anna
-Ba ox kêu về có việc cần bàn. –Ox
-Đi mấy ngày ox.
-Chắc phải 3-4 ngày đó, cũng khá xa mà, lại lâu rùi không về đó. –Kelvin.
-Lâu thế, bx sẽ nhớ lắm luôn đó. –Anna buồn thiu.
-Ox cũng nhớ bx lắm chứ bộ. –Kelvin
End Flashback
-Không thèm nói chuyện với tụi mày nữa. -Anna đỏ mắt, tức giận bỏ ra ngoài
-CẤM PHÁ HOẠI MÔI TRƯỜNG NHA. –Mary nói với theo.
3 người họ lại tiếp tục công việc của mình, bỗng nhiên nó dừng lại, quay sang hỏi Kin:
-Anh Kin, sáng nay anh bận gì vậy???
-Ông ta kêu anh đến nói về bữa tiệc sinh nhật thứ 18 của anh vào thứ 4 tuần sau. Ông ta kêu công bố cái gì đó về quyền thừa kế thì phải. –Kin
-Thừa kế ư??? –Nó nhếch mép.
-Đúng vậy. –Kin
-Chuyện cổ phần, anh biết chứ??? –Nó
-Có, anh từng nghe ông ta nói. –Kin
-Người của hoàng tộc, có đến không??? –Nó
-Có, dù gì thì cũng là sinh nhật của anh mà. –Kin cười.
Nó không nói gì nữa, Kin hiểu ý lên cũng im lặng tiếp tục việc đang làm.