Chương : 53
Flash Back
12 năm trước tại dinh thự tổ chức B&W
Sau khi hết giờ tập, hắn bực bội ra hồ cá đằng sau khu nhà chính, chợt nhận ra chỗ ngồi quen thuộc của mình có người đang ngồi, hình như là một cô bé nhỏ hơn hắn, hắn đi tới gần cô bé, bực tức quát lên:
-Này, cậu có biết đây là nơi cấm, chỉ có những người được đích thân LEADER cho phép mới được ở đây không???
Cô bé sợ hãi ngước lên nhìn hắn, hắn giật mình và hơi ngạc nhiên, cô bé này rất dễ thương, trông giống thiên thần quá, cô bé có đôi mặt thật đặc biệt, nhìn vào như muốn cuốn sâu vào vậy, đôi mắt chứa đầy nước. Cơn giận trong hắn dịu hẳn xuống, hắn ngồi bên cạnh cô bé và hỏi:
-Sao em khóc vậy??
-Em nhớ ba và anh hai.
Cô bé khóc thành tiếng, hắn thoáng bối rối không biết làm gì, hắn nói:
-Em đừng khóc nữa, để anh kêu leader cho em về nhà gặp họ nha!!
-Nhưng ba….ba đuổi em ra khỏi nha, ba không thương em nữa, ba không muốn gặp em nữa. –Cô bé nấc lên.
-Không sao đâu, ba sẽ đón em về nhà mà. –Hắn.
-Nhưng….nhưng….. –Cô bé.
-Cho em kẹo này, em đừng khóc nữa nha. –Hắn lấy từ túi ra chiếc kẹo que.
-Cảm ơn anh nha. –Cô bé nhận lấy kẹo và cười tươi
Hắn thoáng đỏ mắt khi thấy nụ cười đó, nụ cười thật đẹp, chợt nụ cười trên môi cô bé vụt tắt, cô bé nhìn vào vết thương trên tay hắn, nghi hoặc hỏi:
-Anh bị thương à??
-Cái này là do sơ xuất lúc luyện kiếm mà đã bị thương ở cánh tay thôi, không có gì đâu. –Hắn nhìn vào vết thương.
-Để em giúp anh băng bó nha.
Cô bé nói rồi tháo chiếc khăn trên đầu xuống, băng bó cẩn thận cho hắn, xong xuôi cô bé nhìn hắn mỉm cười thật tươi, hắn nhìn vào nơi vừa được băng bó rồi mỉm cười.
-Thật là, thì ra con chốn ở đây, ta đi tìm con mãi đó, Angel. –Bỗng nhiên ông hắn từ đâu đi tới, nói.
Hai người quay lại nhìn ông, cô bé hối lỗi nói:
-Con xin lỗi, sư phụ.
-Ông nội. –Hắn.
-Con cũng ở đây à, mọi người trong kia loạn cả lên khi biết có người giám làm con bị thương đó. –Ông hắn.
-Con không sao đâu, do sơ xuất thôi. –Hắn.
-Được rồi, đi vào thôi. –Ông hắn nói rồi dắt tay hai đứa trẻ đi vào.
Từ ngày hôm đó, ngày nào hắn cũng tập luyện cũng cô bé, có cái gì cũng cho cô bé. Nhưng 6 tháng sau, hắn đã phải rời khỏi đây, nửa năm sau đó mới quay lại đây thì không thấy cô bé nữa, hỏi ông hắn thì ông nói không biết, từ đó, hắn không gặp cô bé mang tên Angel đó nữa.
End Flash Back
-Ông….cô ấy có phải là cô bé Angel con gặp 12 năm trước đúng không?? –Hắn đột nhiên quay sang ông hắn hỏi.
-Cháu nhớ ra rồi à?? Nhưng hình như con bé không nhận ra cháu, cũng có thể con bé không muốn nhắc lại truyện cũ. –Ông hắn cười.
-Cháu sẽ đi nói với cô ây. –Hắn vội chạy đi.
Ông hắn lắc đầu nhẹ nhìn theo đứa cháu quý tử của mình.
Hắn vội chạy đi tìm nó, mới thấy nó, hắn vội kéo nó đến hồ cá đằng sau nhà chính, lúc này ông hắn đã đi từ bao giờ, hắn ôm chầm lấy nó. Nó từ này đến giờ ngạc nhiên, không biết chuyện gì đang xảy ta, thấy hắn ôm mình thì nó đỏ mặt, vội đẩy hắn ra, nói:
-King, anh làm gì vậy???
-Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi, cô bé Angel của anh. –Hắn cầm vai nó.
-Là Angel Ice. –Nó ngạc nhiên vì cách gọi của hắn nhưng cũng sửa lại tên.
-Không, em là Angel, chúng ta đã gặp nhau ở đây vào 12 năm trước, em con nhớ chứ,. –Hắn.
-Xin lỗi, tôi không phải là người anh vừa nói, hơn nữa ….tôi mới chỉ gặp anh lần đầu vào mấy tháng gần đây thôi. –Nó
-Không, vào 12 năm trước tại nơi này, em đã ngồi khóc và anh đã đi tới……
Hắn nói to lên, nó ngạc nhiên, sao hắn lại biết chuyện đó, nhưng cậu bé đó không phải là hắn, mà là đại ca của tổ chức, trong khi hắn là thiếu chủ, cậu bé đó là người khác. Nó gạt tay hắn xuống khỏi vai mình, rồi bỏ đi không quên để lại câu nói:
-Tôi nói rồi, tôi không biết anh, nếu anh vẫn tiếp tục có hành động như thế này thì tôi không chắc về quan hệ hiện giờ giữa tôi và anh đâu.
Bóng hắn khuất dần, hắn khụy xuống, ông hắn từ đâu đi ra, đặt tay lên vai hắn nói:
-Ta nói rồi, con bé không nhận ra con đâu và hình như con bé đã nhận nhầm con với một người khác, có lẽ là cậu ta.
-Nhất định con phải làm cho cô ấy nhớ ra con. –Hắn bật dậy.
-Đừng cố chấp như vậy, con bé sẽ giận đó, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi, rồi nó sẽ nhớ ra con thôi. –Ông hắn nói rồi đi.
Hắn im lặng, tự nhiên cảm thấy mình thật vô dụng quá, trước kia hắn kiêu ngạo lắm cơ mà, chính nó đã khiến hắn thay đổi nhiều thế này. Suy nghĩ một hồi, hắn nhìn đồng hồ thì cũng tới giờ ăn chưa, hắn đi đến chỗ mọi người cùng ăn.
Ăn xong, mọi người tách ra đi riêng, chỉ còn mỗi hắn và nó, hắn mở lời phá không gián yên tĩnh:
-Chuyện vừa rồi, cho tôi xin lỗi.
-Tôi không phải là người chấp chuyện nhỏ như vậy, hãy coi như chưa có gì xảy ra.
Nó nói đứng dậy, đi ra ngoài, đi đến cửa nó dừng lại và nói:
-Mà chuyện anh nói, tôi sẽ suy nghĩ.
Nó đi mất dạng, hắn cảm thấy có cái gì vui vui và hi vọng điều gì đó xảy ra.
Đến chiều thì 7 người bọn nó rồi khỏi đây, tứ đại hậu vệ và hai cô thánh cô ở lại đây. Sau đó thì họ đến cung điện hoàng gia Anh để thăm bà nó.
-Bà ơi, cháu đến thăm bà nè.
Anna mới thấy bà nó thì chạy tới ôm, mọi người bước vào, bà nó ngạc nhiên dừng công việc đang làm lại, trách:
-Cháu cũng có thời gian đến thăm ta cơ à?? Tưởng cháu quên luôn ta rồi chứ??
-Đâu có bà, đấy là tại cháu chưa có thời gian rảnh thôi. –Anna.
-Thôi được rồi, cháu như thế nào ta cũng biết rõ, mà ba cậu thanh niên này là ai?? –Bà nó chỉ về phía ba người bọn hắn
-Đây là Kelvin-bạn trai Anna, đây là King, còn người kia, bà không nhận ra thật à?? –Nó nghi ngờ hỏi.
Bà nó nhìn Kin kĩ hơn, rồi bà khựng người lại, nói giọng run run:
-Cháu là Kin đúng không??
Kin ôm chầm lấy người bà ngoài đang quý của mình, nghẹn ngào nói:
-Vâng, là cháu đây bà.
-Thằng bé này, đã lớn vậy rồi, bấy giờ còn cao hơn bà và con rất đẹp trai nữa chứ, mẹ cháu mà còn sống nhìn thấy sẽ vui lắm đó. –Bà nó xoa đầu Kin
Nghe đến đây hai anh em nó mặt tối sầm lại, Mary thấy vậy thì vội nói:
-Bà có sống tốt không ạ??
-Tốt lắm, mà các cháu kiếm ta có chuyện gì vậy?? –Bà nó hỏi.
-Bọn cháu chỉ thấy nhớ đến thăm bà thôi. –Nó.
Họ nói chuyện vui vẻ, một lúc sau nó xem đồng hồ và nói:
-Cũng muộn rồi, bọn cháu phải về, tạm biệt bà nha.
-Các cháu đi đường cẩn thận đó. –Bà nó
Họ về đến nhà thì trời cũng đã tối.
Ngày hôm sau
-Cái tên Ken này, lúc tìm thì không thế đâu, lúc không tìm thì lại tự nhiên xuất hiện, thật khiến người khác bực mình mà. –Kelvin nói, tay cầm chiếc điện bấm bấm.
-Chắc là anh ấy có việc thôi. –Mary nói, từ tốn đưa miếng trái cây lên miệng.
-Anh ngồi xuống đây đi, làm gì mà đi lại hoài vậy?? –Anna nói rồi chỉ về chỗ kế mình.
-Thiên Băng, em có biết Ken đi đâu không?? –Kelvin ngồi xuông hỏi nó.
-Từ tối qua, tôi đã không liên lạc được với Ken, anh ấy chỉ nói là có việc bận. –Nó.
-Mọi chuyện sẽ được giải quyết mà, mày suy nghĩ nhiều sẽ bị hói đo. –Kin nói.
Chợt nó có điện thoại, nó bắt máy:
-Alo. Ai vậy??
-…….
-Có chuyện gì??
-……..
-Gọi Ken tới đó, tôi sẽ tới ngay?? –Mặt nó tối sầm lại
-……..
-Được rồi, tôi sẽ liên lạc với anh ây.
Nó nói rồi cúp máy, cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh và vội đi, mọi người ngạc nhiên, Anna hỏi:
-Có chuyện gì vậy??
-Mấy người của Bang bị kẻ lạ mặt tấn công, là một người con trai mặc đồ đen, đeo mặt nạ, thân thủ cực kì tốt, người đó khiến họ bị thương. Bây giờ tôi phải tới đó, mọi người ở nhà. –Nó nói vội
-Cho tụi này đi nữa. –Anna.
-Chuyện nhỏ thôi, tao tự giải quyết được, dù sao cũng đang rảnh.
Chợt nó bó điện thoại:
-Alo, ai vậy??
-…….
-Không tự giải quyết được à???
-…….
-Được rồi, tôi sẽ tới đó.
Nó cúp máy, rồi quay sang phía Anna và Mary nói:
-Công ty có việc cần giải quyết nên Anna và Anna hãy đến đường xxx khu xxx, người của bang vừa bị tấn công ở đó.
-Ừm, được rôi, cứ giao cho tụi này. –Anna nói.
Nó gật đầu rồi vội đi, Kin lên tiếng:
-Hai em có cần tụi anh đi cùng không???
-Không cần đâu, chuyện nhỏ ý mà, tụi em tự giải quyết được. –Anna
-Em nghĩ anh nên lo việc tập đoàn họ Trần đi, họ cần anh hơn là em đó, mặc dù Gin không nói nhưng em biết anh ấy rất cực, còn hai anh thì đi kiếm anh Ken giúp em. Anna, lên thay đồ chúng ta đi.
Mary đứng dậy, lên phòng thay đồ rồi đi tới nơi nó bảo, Anna cũng đi theo, ba người kia đi làm việc của mình.
Tại trụ sở tập đoàn Vernilazz ở Việt Nam
Sau một giờ nói chuyện và kí kết, bản hợp đồng được hoàn tất, một người đàn ông đứng dậy bắt tay nó:
-Rất vui vì sự hợp tác của các vị.
-Mong rằng cuộc giao hợp tác sẽ tốt đẹp. –Nó nói mà mặt lạnh tanh.
-Chúng tôi có xem trên báo quốc tế rồi nhưng không ngờ chủ tịch tập đoàn Vernilazz quyền lực lại là một cô gái trẻ và xinh đẹp thế này. –Người đàn ông nói.
-Cảm ơn mấy vị, nếu không có việc gì nữa tôi xin phép đi, tôi còn có việc cần giải quyết, nếu cần gì các vị cứ nói với thư kí (chỉ về Thanh Trúc). –Nó.
-Cảm ơn cô vì đã coi trọng chúng tôi mà đã đích thân tới đây. –Người đàn ông đó.
Nó không nói gì, chỉ cúi đầu nhẹ xin phép đi. Vừa di ra đến cửa, nó có điện thoại, là Mary gọi cho nó:
-Có chuyện gì vậy??? Mọi chuyện ở đó ổn không??
-Thiên Băng … mau tới đây …bọn chúng quá mạnh….tao và Anna không đánh lại được…. –Mary nói, giọng sợ hãi.
-Được rồi, cố cầm cự đi, tao sẽ tới ngay.
Nó nói giọng lạnh đến mức đáng sợ, nó mở điện thoại tìm vị trí của Mary trên đó rồi bấm nhắn tin vội báo cho Kin. Sau đó nó vội đến nơi Anna và Mary đang đánh.
Tại khu đất trống ở ngoại ô phía Tấy thành phố
Anna và Mary đang dùng kiếm đánh liên tiếp vào đối thủ, đối thủ của rất hai người thật sự rất mạnh. Mary đánh với người con trai mặc đồ đen, mặt được che lại bởi một chiếc mặt nạ bằng vàng, những chiêu của hắn ta dứt khoát, nhanh nhẹn, chỉ cần chúng là bị thương nặng. Anna đánh với người con gái bịt mặt, cô ta có thân thủ nhanh nhẹn, ra ta giống như muốn lấy mạng người khác, võ công của người này cao hơn cô nhiều phần, mặc dù cố gắng tránh né nhưng Anna vẫn bị thương nhẹ. Nhưng nhìn vào tình thế hiện giờ rất bất lới cho bang Angel, người của bang Angel chỉ có hơn chục người mà những ngươi kia lên tới số lượng hàng trăm.
Đúng lúc đó, nó phóng moto tới nhìn, nhìn vào chận đánh, nó nhíu mày quan sát nhận biết tình hình rồi vội chạy ra, cầm một cây gậy bằng thân cây làm vũ khí, nó quật liên tiếp vào đối thủ trước mặt, cành cây nhỏ bé mà làm họ bị thương không hề nhẹ. Nó lao tới, giải vòng vây cho Anna và Mary, hai cô thấy nó thì vui mừng, Anna nói:
-Cuối cùng cũng tới rồi à?? Tưởng để tụi tao chết rồi mới tới lượm xác chứ??
-Có lượm thì cũng phải để anh lượm chứ.
Một gióng nói trầm của nam vang lên, 3 người con trai đầy khí thế đi tới, đó là Kin, Kelvin và hắn. Anna thấy Kelvin thì chạy tới, ôm trầm lấy anh sợ hãi, Kelvin nhìn những vết thương trên người cô đầy xót xa, anh thề sẽ phải cho hai kẻ kia chịu đau gấp nhiều lần, Kelvin nói:
-Không sao đâu, tụi anh đã tới giúp tụi em rùi nè, làm gì mà trầy xước ghê vậy???
Anna mỉm cười, 6 người họ đứng nhìn hai đối thủ trước mặt, nó nhíu mày rồi nói giọng đầy thách thức:
-Hai người, sẽ phải trả giá vì những điều đã làm.
Vừa dứt lời, nó lao tới đánh người con trai kia, người con trai bất ngờ nhưng cũng đỡ được chiêu thức của nó, những chiêu thức thật kì lạ, anh chưa gặp bao giờ. Cùng lúc đó, hắn cũng lao tới tấn công người con gái, người này quả thật là một đối thủ không tầm thường, thân thủ nhanh nhẹn, đòn tấn công nhanh, mạnh, chính xác. Nhưng cô ta hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, chưa đầy 5 phút sau, cô ta đã bị hạ gục.
Nó đánh một hồi thì lôi từ trong áo ra một chiếc tiêu hoa, định phóng về người con trai kia thì chợt dừng lại, mặt nó tối sầm lại, ánh mắt đã chuyển sang màu đỏ chết chóc, nó phi chiếc tiêu hoa đó vào mặt của đối thủ.
“Cạch”
Chiếc mặt nạ rơi xuống, khuôn mặt với đôi mắt xanh và mái tóc xám quen thuộc hiện lên, mọi người ngạc nhiên, nó nói với giọng đáng sợ:
-Dừng lại được rồi đấy, Ken.
-Anh Ken/Ken!!!
Ken ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của nó, anh nhạc nhiên, hắn quay sang cô gái vừa bị hạ, giật khăn che mặt của cô ta lên, nó nhếch mép cười khính bỉ, mấy người còn lại ngạc nhiên:
-Bảo Ngọc.
12 năm trước tại dinh thự tổ chức B&W
Sau khi hết giờ tập, hắn bực bội ra hồ cá đằng sau khu nhà chính, chợt nhận ra chỗ ngồi quen thuộc của mình có người đang ngồi, hình như là một cô bé nhỏ hơn hắn, hắn đi tới gần cô bé, bực tức quát lên:
-Này, cậu có biết đây là nơi cấm, chỉ có những người được đích thân LEADER cho phép mới được ở đây không???
Cô bé sợ hãi ngước lên nhìn hắn, hắn giật mình và hơi ngạc nhiên, cô bé này rất dễ thương, trông giống thiên thần quá, cô bé có đôi mặt thật đặc biệt, nhìn vào như muốn cuốn sâu vào vậy, đôi mắt chứa đầy nước. Cơn giận trong hắn dịu hẳn xuống, hắn ngồi bên cạnh cô bé và hỏi:
-Sao em khóc vậy??
-Em nhớ ba và anh hai.
Cô bé khóc thành tiếng, hắn thoáng bối rối không biết làm gì, hắn nói:
-Em đừng khóc nữa, để anh kêu leader cho em về nhà gặp họ nha!!
-Nhưng ba….ba đuổi em ra khỏi nha, ba không thương em nữa, ba không muốn gặp em nữa. –Cô bé nấc lên.
-Không sao đâu, ba sẽ đón em về nhà mà. –Hắn.
-Nhưng….nhưng….. –Cô bé.
-Cho em kẹo này, em đừng khóc nữa nha. –Hắn lấy từ túi ra chiếc kẹo que.
-Cảm ơn anh nha. –Cô bé nhận lấy kẹo và cười tươi
Hắn thoáng đỏ mắt khi thấy nụ cười đó, nụ cười thật đẹp, chợt nụ cười trên môi cô bé vụt tắt, cô bé nhìn vào vết thương trên tay hắn, nghi hoặc hỏi:
-Anh bị thương à??
-Cái này là do sơ xuất lúc luyện kiếm mà đã bị thương ở cánh tay thôi, không có gì đâu. –Hắn nhìn vào vết thương.
-Để em giúp anh băng bó nha.
Cô bé nói rồi tháo chiếc khăn trên đầu xuống, băng bó cẩn thận cho hắn, xong xuôi cô bé nhìn hắn mỉm cười thật tươi, hắn nhìn vào nơi vừa được băng bó rồi mỉm cười.
-Thật là, thì ra con chốn ở đây, ta đi tìm con mãi đó, Angel. –Bỗng nhiên ông hắn từ đâu đi tới, nói.
Hai người quay lại nhìn ông, cô bé hối lỗi nói:
-Con xin lỗi, sư phụ.
-Ông nội. –Hắn.
-Con cũng ở đây à, mọi người trong kia loạn cả lên khi biết có người giám làm con bị thương đó. –Ông hắn.
-Con không sao đâu, do sơ xuất thôi. –Hắn.
-Được rồi, đi vào thôi. –Ông hắn nói rồi dắt tay hai đứa trẻ đi vào.
Từ ngày hôm đó, ngày nào hắn cũng tập luyện cũng cô bé, có cái gì cũng cho cô bé. Nhưng 6 tháng sau, hắn đã phải rời khỏi đây, nửa năm sau đó mới quay lại đây thì không thấy cô bé nữa, hỏi ông hắn thì ông nói không biết, từ đó, hắn không gặp cô bé mang tên Angel đó nữa.
End Flash Back
-Ông….cô ấy có phải là cô bé Angel con gặp 12 năm trước đúng không?? –Hắn đột nhiên quay sang ông hắn hỏi.
-Cháu nhớ ra rồi à?? Nhưng hình như con bé không nhận ra cháu, cũng có thể con bé không muốn nhắc lại truyện cũ. –Ông hắn cười.
-Cháu sẽ đi nói với cô ây. –Hắn vội chạy đi.
Ông hắn lắc đầu nhẹ nhìn theo đứa cháu quý tử của mình.
Hắn vội chạy đi tìm nó, mới thấy nó, hắn vội kéo nó đến hồ cá đằng sau nhà chính, lúc này ông hắn đã đi từ bao giờ, hắn ôm chầm lấy nó. Nó từ này đến giờ ngạc nhiên, không biết chuyện gì đang xảy ta, thấy hắn ôm mình thì nó đỏ mặt, vội đẩy hắn ra, nói:
-King, anh làm gì vậy???
-Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi, cô bé Angel của anh. –Hắn cầm vai nó.
-Là Angel Ice. –Nó ngạc nhiên vì cách gọi của hắn nhưng cũng sửa lại tên.
-Không, em là Angel, chúng ta đã gặp nhau ở đây vào 12 năm trước, em con nhớ chứ,. –Hắn.
-Xin lỗi, tôi không phải là người anh vừa nói, hơn nữa ….tôi mới chỉ gặp anh lần đầu vào mấy tháng gần đây thôi. –Nó
-Không, vào 12 năm trước tại nơi này, em đã ngồi khóc và anh đã đi tới……
Hắn nói to lên, nó ngạc nhiên, sao hắn lại biết chuyện đó, nhưng cậu bé đó không phải là hắn, mà là đại ca của tổ chức, trong khi hắn là thiếu chủ, cậu bé đó là người khác. Nó gạt tay hắn xuống khỏi vai mình, rồi bỏ đi không quên để lại câu nói:
-Tôi nói rồi, tôi không biết anh, nếu anh vẫn tiếp tục có hành động như thế này thì tôi không chắc về quan hệ hiện giờ giữa tôi và anh đâu.
Bóng hắn khuất dần, hắn khụy xuống, ông hắn từ đâu đi ra, đặt tay lên vai hắn nói:
-Ta nói rồi, con bé không nhận ra con đâu và hình như con bé đã nhận nhầm con với một người khác, có lẽ là cậu ta.
-Nhất định con phải làm cho cô ấy nhớ ra con. –Hắn bật dậy.
-Đừng cố chấp như vậy, con bé sẽ giận đó, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi, rồi nó sẽ nhớ ra con thôi. –Ông hắn nói rồi đi.
Hắn im lặng, tự nhiên cảm thấy mình thật vô dụng quá, trước kia hắn kiêu ngạo lắm cơ mà, chính nó đã khiến hắn thay đổi nhiều thế này. Suy nghĩ một hồi, hắn nhìn đồng hồ thì cũng tới giờ ăn chưa, hắn đi đến chỗ mọi người cùng ăn.
Ăn xong, mọi người tách ra đi riêng, chỉ còn mỗi hắn và nó, hắn mở lời phá không gián yên tĩnh:
-Chuyện vừa rồi, cho tôi xin lỗi.
-Tôi không phải là người chấp chuyện nhỏ như vậy, hãy coi như chưa có gì xảy ra.
Nó nói đứng dậy, đi ra ngoài, đi đến cửa nó dừng lại và nói:
-Mà chuyện anh nói, tôi sẽ suy nghĩ.
Nó đi mất dạng, hắn cảm thấy có cái gì vui vui và hi vọng điều gì đó xảy ra.
Đến chiều thì 7 người bọn nó rồi khỏi đây, tứ đại hậu vệ và hai cô thánh cô ở lại đây. Sau đó thì họ đến cung điện hoàng gia Anh để thăm bà nó.
-Bà ơi, cháu đến thăm bà nè.
Anna mới thấy bà nó thì chạy tới ôm, mọi người bước vào, bà nó ngạc nhiên dừng công việc đang làm lại, trách:
-Cháu cũng có thời gian đến thăm ta cơ à?? Tưởng cháu quên luôn ta rồi chứ??
-Đâu có bà, đấy là tại cháu chưa có thời gian rảnh thôi. –Anna.
-Thôi được rồi, cháu như thế nào ta cũng biết rõ, mà ba cậu thanh niên này là ai?? –Bà nó chỉ về phía ba người bọn hắn
-Đây là Kelvin-bạn trai Anna, đây là King, còn người kia, bà không nhận ra thật à?? –Nó nghi ngờ hỏi.
Bà nó nhìn Kin kĩ hơn, rồi bà khựng người lại, nói giọng run run:
-Cháu là Kin đúng không??
Kin ôm chầm lấy người bà ngoài đang quý của mình, nghẹn ngào nói:
-Vâng, là cháu đây bà.
-Thằng bé này, đã lớn vậy rồi, bấy giờ còn cao hơn bà và con rất đẹp trai nữa chứ, mẹ cháu mà còn sống nhìn thấy sẽ vui lắm đó. –Bà nó xoa đầu Kin
Nghe đến đây hai anh em nó mặt tối sầm lại, Mary thấy vậy thì vội nói:
-Bà có sống tốt không ạ??
-Tốt lắm, mà các cháu kiếm ta có chuyện gì vậy?? –Bà nó hỏi.
-Bọn cháu chỉ thấy nhớ đến thăm bà thôi. –Nó.
Họ nói chuyện vui vẻ, một lúc sau nó xem đồng hồ và nói:
-Cũng muộn rồi, bọn cháu phải về, tạm biệt bà nha.
-Các cháu đi đường cẩn thận đó. –Bà nó
Họ về đến nhà thì trời cũng đã tối.
Ngày hôm sau
-Cái tên Ken này, lúc tìm thì không thế đâu, lúc không tìm thì lại tự nhiên xuất hiện, thật khiến người khác bực mình mà. –Kelvin nói, tay cầm chiếc điện bấm bấm.
-Chắc là anh ấy có việc thôi. –Mary nói, từ tốn đưa miếng trái cây lên miệng.
-Anh ngồi xuống đây đi, làm gì mà đi lại hoài vậy?? –Anna nói rồi chỉ về chỗ kế mình.
-Thiên Băng, em có biết Ken đi đâu không?? –Kelvin ngồi xuông hỏi nó.
-Từ tối qua, tôi đã không liên lạc được với Ken, anh ấy chỉ nói là có việc bận. –Nó.
-Mọi chuyện sẽ được giải quyết mà, mày suy nghĩ nhiều sẽ bị hói đo. –Kin nói.
Chợt nó có điện thoại, nó bắt máy:
-Alo. Ai vậy??
-…….
-Có chuyện gì??
-……..
-Gọi Ken tới đó, tôi sẽ tới ngay?? –Mặt nó tối sầm lại
-……..
-Được rồi, tôi sẽ liên lạc với anh ây.
Nó nói rồi cúp máy, cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh và vội đi, mọi người ngạc nhiên, Anna hỏi:
-Có chuyện gì vậy??
-Mấy người của Bang bị kẻ lạ mặt tấn công, là một người con trai mặc đồ đen, đeo mặt nạ, thân thủ cực kì tốt, người đó khiến họ bị thương. Bây giờ tôi phải tới đó, mọi người ở nhà. –Nó nói vội
-Cho tụi này đi nữa. –Anna.
-Chuyện nhỏ thôi, tao tự giải quyết được, dù sao cũng đang rảnh.
Chợt nó bó điện thoại:
-Alo, ai vậy??
-…….
-Không tự giải quyết được à???
-…….
-Được rồi, tôi sẽ tới đó.
Nó cúp máy, rồi quay sang phía Anna và Mary nói:
-Công ty có việc cần giải quyết nên Anna và Anna hãy đến đường xxx khu xxx, người của bang vừa bị tấn công ở đó.
-Ừm, được rôi, cứ giao cho tụi này. –Anna nói.
Nó gật đầu rồi vội đi, Kin lên tiếng:
-Hai em có cần tụi anh đi cùng không???
-Không cần đâu, chuyện nhỏ ý mà, tụi em tự giải quyết được. –Anna
-Em nghĩ anh nên lo việc tập đoàn họ Trần đi, họ cần anh hơn là em đó, mặc dù Gin không nói nhưng em biết anh ấy rất cực, còn hai anh thì đi kiếm anh Ken giúp em. Anna, lên thay đồ chúng ta đi.
Mary đứng dậy, lên phòng thay đồ rồi đi tới nơi nó bảo, Anna cũng đi theo, ba người kia đi làm việc của mình.
Tại trụ sở tập đoàn Vernilazz ở Việt Nam
Sau một giờ nói chuyện và kí kết, bản hợp đồng được hoàn tất, một người đàn ông đứng dậy bắt tay nó:
-Rất vui vì sự hợp tác của các vị.
-Mong rằng cuộc giao hợp tác sẽ tốt đẹp. –Nó nói mà mặt lạnh tanh.
-Chúng tôi có xem trên báo quốc tế rồi nhưng không ngờ chủ tịch tập đoàn Vernilazz quyền lực lại là một cô gái trẻ và xinh đẹp thế này. –Người đàn ông nói.
-Cảm ơn mấy vị, nếu không có việc gì nữa tôi xin phép đi, tôi còn có việc cần giải quyết, nếu cần gì các vị cứ nói với thư kí (chỉ về Thanh Trúc). –Nó.
-Cảm ơn cô vì đã coi trọng chúng tôi mà đã đích thân tới đây. –Người đàn ông đó.
Nó không nói gì, chỉ cúi đầu nhẹ xin phép đi. Vừa di ra đến cửa, nó có điện thoại, là Mary gọi cho nó:
-Có chuyện gì vậy??? Mọi chuyện ở đó ổn không??
-Thiên Băng … mau tới đây …bọn chúng quá mạnh….tao và Anna không đánh lại được…. –Mary nói, giọng sợ hãi.
-Được rồi, cố cầm cự đi, tao sẽ tới ngay.
Nó nói giọng lạnh đến mức đáng sợ, nó mở điện thoại tìm vị trí của Mary trên đó rồi bấm nhắn tin vội báo cho Kin. Sau đó nó vội đến nơi Anna và Mary đang đánh.
Tại khu đất trống ở ngoại ô phía Tấy thành phố
Anna và Mary đang dùng kiếm đánh liên tiếp vào đối thủ, đối thủ của rất hai người thật sự rất mạnh. Mary đánh với người con trai mặc đồ đen, mặt được che lại bởi một chiếc mặt nạ bằng vàng, những chiêu của hắn ta dứt khoát, nhanh nhẹn, chỉ cần chúng là bị thương nặng. Anna đánh với người con gái bịt mặt, cô ta có thân thủ nhanh nhẹn, ra ta giống như muốn lấy mạng người khác, võ công của người này cao hơn cô nhiều phần, mặc dù cố gắng tránh né nhưng Anna vẫn bị thương nhẹ. Nhưng nhìn vào tình thế hiện giờ rất bất lới cho bang Angel, người của bang Angel chỉ có hơn chục người mà những ngươi kia lên tới số lượng hàng trăm.
Đúng lúc đó, nó phóng moto tới nhìn, nhìn vào chận đánh, nó nhíu mày quan sát nhận biết tình hình rồi vội chạy ra, cầm một cây gậy bằng thân cây làm vũ khí, nó quật liên tiếp vào đối thủ trước mặt, cành cây nhỏ bé mà làm họ bị thương không hề nhẹ. Nó lao tới, giải vòng vây cho Anna và Mary, hai cô thấy nó thì vui mừng, Anna nói:
-Cuối cùng cũng tới rồi à?? Tưởng để tụi tao chết rồi mới tới lượm xác chứ??
-Có lượm thì cũng phải để anh lượm chứ.
Một gióng nói trầm của nam vang lên, 3 người con trai đầy khí thế đi tới, đó là Kin, Kelvin và hắn. Anna thấy Kelvin thì chạy tới, ôm trầm lấy anh sợ hãi, Kelvin nhìn những vết thương trên người cô đầy xót xa, anh thề sẽ phải cho hai kẻ kia chịu đau gấp nhiều lần, Kelvin nói:
-Không sao đâu, tụi anh đã tới giúp tụi em rùi nè, làm gì mà trầy xước ghê vậy???
Anna mỉm cười, 6 người họ đứng nhìn hai đối thủ trước mặt, nó nhíu mày rồi nói giọng đầy thách thức:
-Hai người, sẽ phải trả giá vì những điều đã làm.
Vừa dứt lời, nó lao tới đánh người con trai kia, người con trai bất ngờ nhưng cũng đỡ được chiêu thức của nó, những chiêu thức thật kì lạ, anh chưa gặp bao giờ. Cùng lúc đó, hắn cũng lao tới tấn công người con gái, người này quả thật là một đối thủ không tầm thường, thân thủ nhanh nhẹn, đòn tấn công nhanh, mạnh, chính xác. Nhưng cô ta hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, chưa đầy 5 phút sau, cô ta đã bị hạ gục.
Nó đánh một hồi thì lôi từ trong áo ra một chiếc tiêu hoa, định phóng về người con trai kia thì chợt dừng lại, mặt nó tối sầm lại, ánh mắt đã chuyển sang màu đỏ chết chóc, nó phi chiếc tiêu hoa đó vào mặt của đối thủ.
“Cạch”
Chiếc mặt nạ rơi xuống, khuôn mặt với đôi mắt xanh và mái tóc xám quen thuộc hiện lên, mọi người ngạc nhiên, nó nói với giọng đáng sợ:
-Dừng lại được rồi đấy, Ken.
-Anh Ken/Ken!!!
Ken ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của nó, anh nhạc nhiên, hắn quay sang cô gái vừa bị hạ, giật khăn che mặt của cô ta lên, nó nhếch mép cười khính bỉ, mấy người còn lại ngạc nhiên:
-Bảo Ngọc.