Chương 230: Gặp Lại
Trong khi còn đang tranh chấp qua lại, thuộc hạ của ông đến để thông báo. Edward vừa nghe xong, sắc mặt tức giận đã có phần thay đổi. Nhìn biểu cảm trên gương mặt ông có chút hỗn độn, Kaylin lại tò mò nhìn theo hướng ông đi.Bóng dáng quen thuộc bước đến khiến Kaylin ngạc nhiên. Ông Henry đi đến gần đó, ông liếc nhìn Kaylin xác nhận cô không sao thì mới quay ra nhìn Edward.- Không muốn sống nữa? - Edward lên tiếng hỏi trước.Khi này Henry cũng chỉ cười nhạt:- Đến để bảo vệ người đáng bảo vệ. Một đổi một, còn gì thắc mắc không?Edward nhìn hướng Kaylin, ông lại thấy năm đó lặp lại. Sao cứ nhất thiết bảo vệ hai mẹ con bọn họ? Nếu có thể không xuất hiện thì cả ba đã không như bây giờ.- Con bé này phải chết, ông cũng không ngoại lệ.Henry không thể hiểu nổi, đã qua hơn ba chục năm, chấp niệm của ông lại quá lớn. Tham vọng quá lớn sẽ khiến người ta bị mờ mắt.- Không phải kể cả khi không cần đến tôi hay Viktor thì ông vẫn làm được? Giờ còn muốn gì nữa? Trên đời này còn gì để ông ham muốn nữa à? - Giọng Henry nặng nề hơn nhiều.Nhưng khi này Edward lại lấy súng bên hông của thuộc hạ mình, thao tác ông rất nhanh mà chĩa về Henry. Kaylin vừa nhìn thấy liền sợ hãi chạy tới. Do chân cô không khỏe mạnh, cô chạy nhanh quá liền bị khựng nhịp vì chuột rút mà ngã sấp xuống. Việc này khiến cho Henry đứng đó có chút lo lắng, nhưng đầu súng đang chĩa về ông, có thế nào cũng không di chuyển được. Kaylin chạy gần tới còn che cho ông Henry. Cô lo sợ người này sẽ bắn ông nhưng lại quên mất việc Edward muốn giết nhất lại là cô.- Quá khứ lâu như vậy rồi, tôi đã nói đến vậy, nếu ông không nghe thì tôi cũng đành chịu.- Là do hai người phản bội trước. Tôi cũng nói rõ, chỉ còn ông chết, tôi cũng không ở lại thế gian này lâu.Nhìn vẻ mặt Edward đang muốn bóp cò khiến Kaylin lo sợ không biết phải làm sao. Trong những trường hợp như này thật dự rất rối rắm, cô không nghĩ được gì nhiều.Pằng...Tiếng súng nổ ra, người hoang mang nhất lại là người bắn. Ông lại không nghĩ Kaylin lại vì thế mà giữ tay trước đầu súng như vậy. Không những bị bắn qua bàn tay, viên đạn còn xuyên mà trúng cả vai cô. Kaylin có chút đứng không vững suýt chút nữa đã ngã xuống. Cảm giác tê dại lan đến từng bộ phận trên cơ thể cô. Mùa đông rét, làn gió thốc vào khiến cho cô cảm thấy buốt hơn bao giờ hết. Máu chảy ở tay không ngừng, bả vai cũng thấm đẫm máu dù cô đã mặc tận ba lớp áo.Henry thấy thế đã lo lắng xé vạt áo của ông mà quấn vào tay cho cô. Vẻ mặt ông gấp rút nhìn về phía Edward:- Còn đứng đó, gọi người đến lấy viên đạn ra đi.Edward nhìn Kaylin, cô bắt đầu mất sức nhiều hơn, gương mặt trắng bệch ra. Hình ảnh cũ lại ùa về làm ông đánh rơi khẩu súng xuống dưới đất. Hình ảnh Viktor che chắn cho Rosaleen khiến ông thất thần mất mấy giây. Đến khi Henry nói lại lần nữa ông mới định thần lại được. Ông quay sang nhìn thuộc hạ của mình, hắn ta liền hiểu mà cho gọi người tới băng bó vết thương cho Kaylin. Cô được cho uống thuốc an thần nên đã ngủ.Ở trên sân thượng rộng lớn, khi này chỉ có hai người đứng trên đó. Giống như sau vụ việc đó xảy ra, Henry cũng đã tới để gặp nói chuyện với Edward nhưng kết quả không như mong đợi. Edward lại điên rồ tới mức muốn giết chết ông, chính vì thể mà ông mới phải sống ẩn thân trên đảo. Giờ thì ông nghĩ đã đến lúc, cũng không còn trẻ như những ngày xưa, cuộc sống như vậy là đủ rồi. Đặt khẩu súng trên thành tường, Henry nhìn lên bầu trời có phần u ám mà nói:- Đến giờ tôi vẫn không hiểu, ông làm thế, cuối cùng có cảm thấy vui vẻ hay không? Edward lại lặng im không còn nói nhiều như trước. Quá khứ đó, chỉ có Henry và ông là biết rõ nhất. Nhưng giờ ông lại muốn kết thúc, Edward đã nghĩ sau khi giết Henry xong, ông cũng sẽ đi theo. Nhưng giờ ông lại có suy nghĩ khác.- Angel là một đứa trẻ nhỏ, con bé không hiểu chuyện, có cần phải lôi nó vào trong chuyện của người lớn?- Là con gái của cô ta, tôi không cho phép nó tồn tại. - Edward lại trở nên tức giận khi mà nhắc tới mẹ của Kaylin.Henry lại cười nhạt:- Vậy tại sao vẫn lo cho nó? Ông có nhiều cơ hội để con bé đi với cô ta, tại sao không giết nó?- ...Lần này quả thực Edward không còn gì để nói. Ngay lần đầu ông nhìn thấy con bé, khi đó Viktor đã đưa con bé tới. Mặc dù nó chỉ vừa mới khỏe lại, nhưng vì lời hứa muốn cho con bé đến gặp ông nên Viktor đã đưa Kaylin tới. Nhìn đôi mắt con bé, đôi môi còn mùi sữa khiến ông không thể xuống tay được. Tuy ông không chứng kiến Kaylin lớn lên, nhưng bây giờ nhìn lại ông một lần nữa vẫn không thể ra tay với Kaylin.- Chuyện năm đó, tôi nghĩ Viktor đã tha thứ cho ông lâu rồi.- Đi đi trước khi tôi mất kiềm chế.Henry thấy ông không muốn nhìn mình, quyết định rời đi vì ông nghĩ Edward đã hiểu ra. Nhưng ông vừa đi được vài bước, liền nhận ra không ổn đã vội xoay người lại mà lao đến phía Edward. Viên đạn chệch hướng mà bắn phải chậu hoa khiến nó vỡ ra. Henry đẩy ngã Edward xuống, có thể cướp được súng trong tay của ông ta mà vứt sang một bên. Henry sống trong đợt huấn luyện đã lâu, sức lực xem ra tốt hơn Edward rất nhiều. Ông dùng nắm đấm mà đấm mạnh lên mặt Edward khiến ông ta chảy máu mồm.- Tên điên này, sống mà hối lỗi vì việc này đi. Viktor đổi mạng để ông nhận ra lỗi lầm, nếu lần này ông chết thì tôi phải nhận lỗi thay ông à? - Henry hét lên trước mặt Edward còn đấm ông thêm một cái nữa.Edward chỉ cười chua chát, dần tiếng cười lại trở nên đắng lòng làm sao. Ông đã muốn chết từ lúc Viktor chết, nhưng lại không thể. Là do ông hèn mọn lại muốn sống, cuối cùng lại muốn giết nốt người bạn cuối cùng của mình và cả con gái của người bạn mình nữa chứ.Henry thở dài, kéo Edward đứng dậy còn đưa cho ông khăn tay trong túi áo của mình.Hai người ngồi dựa vào tường, lại giống như trước đây khi bất đồng sẽ đấm đá để giải quyết, xong rồi Viktor lại là người nói ra ai là người có lỗi sai lớn, nhưng cũng sẽ nói lỗi sai nhỏ của người kia. Vốn dĩ ba người đã là một nhóm bạn tốt, nếu như không phải Viktor lại muốn rời khỏi dự án mà lấy Rosaleen.- Angel có thể là một liều thuốc, ông quan tâm con bé một chút sẽ tìm được điều mình muốn.Henry nói xong liền rời đi, thuộc hạ thấy chủ nhân mình không nói gì thì vẫn để cho ông đi.Chỉ còn mình Edward đang ngồi thẫn thờ suy nghĩ về những chuyện vừa rồi. Đến cuối cùng người gây ra chuyện lại là người cảm thấy đau khổ nhất.