Chương 257: Vứt Bỏ Giấy Ly Hôn
Kaylin trở về nhà mà tinh thần không được tỉnh táo lắm. Cô đang cố nhớ lại những chuyện của trước đây. Nhiều năm như vậy, cô đang dần quên mất điều gì đó rồi.Vì thắc mắc những lời anh nói, cô vẫn không yên tâm.Buổi tối khi mà Zane vừa làm xong công việc trở về nhà, chiếc điện thoại cũ đặt trên bàn, anh không nhìn đến nó nhưng vẫn đang đợi đối phương tự chủ động. Không ngờ là sau đấy Kaylin cũng đã chủ động để nhắn tin cho anh. Cô đã phải lục lại số trước đó anh gọi để mà nhắn tin cho anh.Zane vừa đọc xong liền trả lời cô, địa điểm anh tự chọn. Cô có đến hay không thì tùy thuộc vào cô.Không ngờ được là Kaylin dám đến đó. Cô phải trốn chú của mình đi để gặp anh. Chuyện là cô đã tìm đến luật sư năm đó, cô vốn định sẽ hoàn tất thủ tục để có thể kết hôn với Peter. Không ngờ cô nhận được lại là vụ việc ly hôn trước đó của cô vì không hợp lệ mà không chưa được phê duyệt. Đến giờ vẫn đang chất đống trong kho tài liệu của dân.Lần này muốn gặp anh là để nói về vấn đề đó. Nếu có không may bị anh tức giận mà giết chết thì thôi cũng đành.Là do cô đến muộn hay do anh đến sớm? Không ngờ vừa đi tới dưới chân cầu thì đã thấy anh đang đứng ở đấy. Rõ ràng Zane không còn ăn mặc đồ hiệu như trước, nhưng tại sao cô vẫn thấy cô không với tới nổi. Vừa nghĩ thì đôi chân cũng vừa bước tới chỗ anh.Zane cũng không nói gì, đứng im cho cô là người chủ động trước. Vốn dĩ trước nay vẫn luôn như vậy, Kaylin cũng không có xa lạ gì. Cô lo lắng khi nhắc tới chuyện ly hôn, bản thân rõ ràng có thể bị đánh, cô cũng chuẩn bị sẵn tâm lý rồi nhưng mà tại sao đối diện với anh vẫn rất khó nói.- Ah... - Kaylin nuốt nước bọt, cô lấy lại giọng để nói -À... chuyện đó...Không thể nói, càng ấp úng hơn. Zane tiến lại gần khiến cô sợ hãi lùi về phía sau, cho tới khi anh giữ cô lại thì cô mới không lùi nữa.- Chuyện gì? - Zane nhìn thẳng vào mắt cô để hỏi.Kaylin mím môi, ở khoảng cách gần như vậy cô càng sợ hơn.- Tại sao... không ký... đơn... ly--hôn đó?Cô ấp úng, điều này chỉ làm trò cười cho anh. Biết rõ cô vẫn sợ mình như ngày nào thì dễ dàng điều khiển được cô như trước. Cho dù trong tay anh giờ chẳng còn gì vẫn có thể khiến cô nem nép không dám cãi lời.- À. - Zane nghe cô nói thì gật đầu, lại có thể diễn trơn tru tới mức này - Lúc ở tù có gửi giấy, tưởng không quan trọng nên vứt.Lời anh nói ra, Kaylin nghẹn giọng không thể nói được gì. Rõ ràng khi đó anh đồng ý rồi, tại sao lại không ký chứ? Chắc có lẽ anh là người duy nhất khiến cô uất ức muốn chết. Không nói nổi anh, thật sự cô không thể làm gì được con người này.Bàn tay nhỏ đẩy anh ra, cô ban đầu còn muốn bảo anh ly hôn nhưng xem ra cô không nói nổi. Anh thích thì làm, không thích thì dù ai ép cũng không được. Dù sao cô bây giờ không ở cạnh anh, cô cũng không cần ở cạnh anh.- Vậy thì... không cần... ly hôn nữa. - Cô nói xong liền cúi đầu chào anh để muốn rời đi.Nhưng nếu để cô đi dễ dàng như vậy thì đã không phải là Zane. Cô chỉ biết im lặng đứng đó nhưng chân cô lại phản cô. Nếu Zane không cho vô về thì cô sợ bản thân mình sẽ không trụ nổi mất. Đôi chân run rẩy không đứng vững nổi.Zane tiến lại gần giữ chặt eo của cô. Anh cứ làm mấy hành động gần gũi như vậy, Kaylin không biết phải làm sao. Cô rất sợ, nhưng mà cô không hiểu tại sao cô không thể bài xích những việc làm này. Ở gần anh, cô thấy rất áp lực nhưng cô vẫn luôn đến gần anh. Có lẽ khi gần anh như vậy cô mới có thể cảm nhận được nhịp tim anh đang đập, chứng minh anh vẫn còn là con người. Đã quá lâu nhưng lần nào cô cũng hình dung diện mạo của anh ra tù, chỉ không ngờ anh nhìn côn đồ quá khiến cô còn sợ hơn.Cúi thấp xuống nhìn cô, anh đưa bàn tay sờ mó gương mặt của cô.- Không muốn ly hôn nữa?Thấy anh hỏi như vậy, cô không biết nên lắc đầu hay gật đầu nữa.- Em... Ngài không thích... em sẽ không làm nữa.Cái gì cũng phụ thuộc theo anh, cô cũng không lạ lẫm. Chấp nhận thiệt về phần mình, miễn sao cuộc sống vẫn có thể ổn định là được.- Vẫn chấp nhận làm vợ một kẻ không có gì trong tay nữa à?Nghe giọng của anh không hề có sự bi ai, chỉ đơn giản nói ra mà không phải giọng điệu coi thường người khác như trước. Kaylin chưa từng nghĩ anh sẽ trong tình cảnh này, dù thế nào vẫn thấy anh cao cao tại thượng. Cô chớp mắt nhìn anh rất lâu.Cô vẫn muốn thoát ra khỏi anh để rời đi. Nhưng anh ôm cô chặt làm cô không thoát nổi. Cô có rất nhiều ấm ức nhưng không thể nói ra. Cho dù anh chẳng còn gì nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy anh cao tới nỗi cô không với tới được.- Chê tôi không có gì à? - Từ đằng sau ông cô, anh còn nắm tay xem bàn tay cô mỗi lần cô gặp anh sẽ bấm chặt móng tay vào mu bàn tay khiến nó bật máu cho bớt sợ.Kaylin vội lắc đầu. Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến việc đấy. Cô cũng chưa từng lấy tiền của anh dù khi anh còn đang đứng ở trên địa vị rất cao. Chỉ là cô không muốn sống với anh nữa. Nó giống như địa ngục vậy, thật sự sống với anh rất khó khăn.- Không ạ.- Nếu tôi nói tôi không còn gì, em vẫn ở với tôi chứ?Nghe anh hỏi vậy, cô có phần ngạc nhiên. Dù anh giàu hay không thì cô đều không muốn ở cùng. Anh hỏi vậy là sao chứ?- Em... em có thể... trả nợ cho Ngài... Ngài--sẽ có tiền...Sống tới giờ này, anh chưa nghĩ sẽ dùng tiền của cô để sống. Có chút buồn cười, nhưng lại cười bản thân anh là chính. Kaylin hơi sợ nên không dám di chuyển đi. Một lúc sau anh ngưng cười, ánh mắt còn nghiêm túc đến đáng sợ.- Để em mang tiếng rồi.Không ngờ là nói xong anh rời đi để cô ở đấy. Kaylin đứng đó nhìn theo anh mà không di chuyển đi. Cô không biết nữa, nhưng cô thấy anh rất cô đơn, bóng lưng anh rời đi cũng thật sự lạc lõng trong xã hội này. Cha mẹ anh đi đâu rồi đến cô cũng không biết được tin tức gì nữa. Anh cô đơn ở đây như vậy, Kaylin lại vì điều đó mà đồng cảm với anh. Có lẽ anh tự ti rồi, cô không biết phải làm gì cho đúng bây giờ nữa.