Chương : 25
Nhìn Huyết Hổ và Lâm Quai Quai đi xa rồi, Thường Nhạc vòng vèo mấy vòng trên đường rồi nhanh chóng chui vào trong một phòng trà.
Người áo đen Giáp đã qua tuổi trung niên thì gã lập tức buông tờ báo xuống, đứng lên nói:
- Tiểu thiếu gia, hôm nay rảnh rỗi tự mình đến đây sao? Gọi mấy người bọn tôi đưa qua cho cậu là được mà?
- Không thấy tôi ra ngoài tán gái sao, đương nhiên là tiện đường tới đây rồi! Thôi đừng dông dài, mang đồ tới chưa?
Thường Nhạc không khách khí nói, trong giọng điệu mang theo chút đùa giỡn. Nghe nói đám người áo đen này từ khi hắn được sinh ra đã âm thầm đi theo bảo vệ, giữa Thường Nhạc và bọn họ đã có tình cảm sâu đậm.
- Đã làm xong, đây là tư liệu của nhóm thứ hai…
Người áo đen Giáp lấy ra một ổ cứng HDD di động đưa cho Thường Nhạc rồi nói:
- Tính cả tư liệu nhóm đầu tiên lần trước thì toàn bộ tư liệu về gia thế của thầy trò học viện Kiêu Tử đều có đủ… Ha ha, thiếu gia, có phải sắp có hành động gì đúng không?
Thường Nhạc cười, không chút để ý nói:
- Trước mắt cứ án binh bất động đã! Để tôi xem qua, biết người biết ta thì mới có thể trăm trận trăm thắng nha, sau này rồi tính, ha ha…
- Cao, thật là quá cao! Tôi biết ngay thiếu gia nhất định sẽ liệu địch trước rồi mới ra tay mà!
Người áo đen Giáp nịnh hót, lập tức lại thể hiện ra một bộ dáng buồn bực thất bại, nói:
- Dạo này rảnh rỗi quá, mấy người bọn tôi đã sớm xoa tay chờ chỉ thị mới của thiếu gia rồi!
- Thôi đừng có nịnh hót nữa! Anh có chút đạo đức nghề nghiệp của đặc công nào không đấy? Nhìn qua cứ tưởng là tên lưu manh nào ở đâu mới về cơ.
Thường Nhạc vô tình dội cho người áo đen Giáp một gáo nước lạnh, trong mắt lại tràn đầy ý cười. Đám người vốn lạnh lùng như băng này cuối cùng cũng bị hắn đồng hóa.
Người áo đen Giáp không hề nổi giận mà cười gian nói:
- Ha ha, tiểu thiếu gia, cái này thì không thể trách tôi được! Có cái gọi là "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng", hơn mười năm được tiểu thiếu gia cậu "tốt bụng" khai sáng, mấy người bọn tôi cũng phải thay đổi không nhiều thì ít… Cậu còn nhớ không, lúc cậu sáu tuổi muốn xem cô giáo nhà trẻ tắm, là tôi giúp cậu chụp ảnh nude đó. Nhớ năm xưa mới xuất đạo hùng tâm bừng bừng, lại không ngờ sẽ có ngày tôi đi giúp người ta chụp ảnh nude…
- Ngừng ngừng, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa!
Vẻ mặt Thường Nhạc hơi có phần đắc chí. Lời của người áo đen Giáp đã gợi cho hắn nhớ tới vô số sự tích vẻ vang của mình. Một lát sau hắn mới cười nói:
- Nếu quan hệ giữa chúng ta chặt chẽ như vậy, sau này có một số việc cũng đừng báo cho lão gia, miễn cho bản thiếu gia vừa về đã bị mắng…
Hơi dừng lại, vẻ mặt Thường Nhạc trở nên nghiêm túc với ánh mắt linh hoạt, sắc bén, trầm giọng thăm dò:
- Rốt cuộc theo tôi hay là theo lão gia, các anh hẳn là nên lựa chọn đi! Tôi không ép buộc ai cả, tự mình xem xét đi…
Người áo đen Giáp rùng mình trong lòng. Mười sáu năm như hình với bóng âm thầm đi theo, gã biết rõ Thường Nhạc không chỉ là một cậu học sinh cấp ba đơn giản như vậy. Hiểu ý gật gật đầu, người áo đen Giáp rất sáng suốt giữ im lặng.
Thường Nhạc rất hài lòng với biểu hiện của người áo đen Giáp, đột nhiên nói:
- Mấy anh đã rảnh như thế thì giúp tôi làm một chuyện đi…
Hai người cúi đầu xì xào bàn tán một phen, thi thoảng lại truyền ra tiếng cười âm hiểm và dâm đãng.
Buổi chiều rạng rỡ ánh mặt trời, Thường Nhạc không có mục đích đi trên đường, đôi mắt tùy ý liếc qua từng cọng cây ngọn cỏ, trong lòng có ấn tượng sâu sắc với cảnh vật xung quanh. Hắn cũng không có ý định thống nhất xã hội đen ở thành phố J này, dù sao thì thành phố J ở phía Nam này là địa bàn của trùm xã hội đen phía Nam, Sở Thiên Hùng.
Có nghĩa là Sở Thiên Hùng và cha nuôi của Thường Nhạc, anh cả xã hội đen phương Bắc, Liễu Tùy Phong trước nay đều luôn đối đầu. Điều đáng để ăn mừng là người thường rất ít ai biết được quan hệ giữa Thường gia và Liễu gia. Càng có nghĩa là một trong sáu vị công tử PB6 của học viện Kiêu Tử này, Sở Phi Dương đại ca của bang phái "Hắc Ảnh" chính là con của Sở Thiên Hùng.
Nghĩ đến đây, Thường Nhạc cảm thấy hơi buồn cười mà lại có phần hưng phấn, ngày sau chắc chắn sẽ không hiu quạnh rồi. Chẳng qua kế hoạch thu phục Sở Phi Dương làm đàn em của hắn chắc là chết non. Thường Nhạc cũng không lo điều này, thế sự vô thường, có một số chuyện rất khó mà kết luận được. Đi một bước tính một bước là danh ngôn chí lý mà tên vô trách nhiệm như Thường Nhạc thờ phụng.
Bỗng dưng Thường Nhạc dựng lỗ tai lên, tiếng đánh nhau ở góc đường đằng xa thu hút hắn. Thính lực khủng khiếp như vậy, động tĩnh trong vòng trăm mét đều bị hắn nghe thấy, không biết Hiên Viên quyết tầng ba rốt cuộc biến thái đến mức nào.
Trong nguyên tắc của Thường Nhạc, bảo hắn làm sứ giả chính nghĩa là chuyện không bao giờ, nếu có ưu đãi tốt thì có khi còn suy nghĩ một chút. Với dạng người như vậy, khoanh tay đứng xem trò hay mới là điều khiến hắn thấy hứng thú. Nếu như có thể châm ngòi thổi gió tiện mò thêm chút lợi thì không còn gì tốt hơn.
- Mẹ nó, lại dám chơi bẩn, hôm nay tao đánh cho hai con chó chúng mày tàn phế!
Bốn gã thanh niên trai tráng vừa đuổi theo hai tên tiểu lưu manh tóc nhuộm màu sặc sỡ, vừa lớn tiếng hô to. Hai gã lưu manh kia đã sớm bầm dập mặt mũi, tuy không đánh nhau được nhưng chạy trốn lại khá nhanh, phỏng chừng trong chốc lát bốn tên thanh niên kia sẽ không đuổi kịp bọn họ được.
Một trong hai tên lưu manh đó có đeo một chiếc ba lô màu xám, bên trong thậm chí có một tờ một trăm tệ lộ ra ngoài.
Người đi xung quanh rất ít, cho dù có người đi ngang qua thì cũng thức thời đi đường vòng. Thường Nhạc nhẹ nhàng tìm một chỗ phong thủy bảo địa quan sát, thấy rõ tình thế thì hắn lập tức mất hứng. Tình hình lúc này có dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, hai tên lưu manh kia chơi bẩn thắng được không ít tiền, bị người ở sòng bạc phát hiện đuổi theo. Hoặc là vốn không chơi bẩn, người ở sòng bạc không muốn kẻ khác thắng nhiều tiền nên đã tìm người theo dõi hai tên lưu manh để tính sổ.
Thường Nhạc không có hứng thú với nguyên nhân của sự việc, hắn chỉ hứng thú với chiếc ba lô màu xám kia. Nhưng coi ba lô kia thì bên trong tuyệt đối không vượt quá năm vạn, kết quả là Thường Nhạc chẳng còn chút hứng thú nào.
Đang định rời đi thì Thường Nhạc chấn động thân hình, khóe miệng lại kéo ra một nụ cười quái dị. Hắn lập tức ẩn đi hơi thở toàn thân, giống như bụi bặm đứng ở nơi đó, lại chẳng có ai có thể phát hiện được sự tồn tại của hắn.
Một tên phóng ra khí cơ mạnh mẽ đang giấu mình ở một góc âm u cách đó không xa, xem qua thì cũng có ý định giống Thường Nhạc.
- A!
Một tiếng hét thảm vang lên, một tên thanh niên cái khó ló cái khôn nhặt một viên gạch ven đường quăng tới. Tên lưu manh đeo ba lô bất hạnh trúng chiêu, vinh quang ngã xuống. Đồng bạn của gã thấy không ổn thì vội chuồn lẹ. Lúc này mấy tên thanh niên kia đã sớm xông tới, vây quanh tên lưu manh tay đấm chân đá.
Tiếng kêu thảm thiết vang xa mà không ai đến giúp, cũng không ai báo cảnh sát, có thể thấy được thế giới này lạnh lẽo thờ ơ tới cỡ nào.
Khi tên lưu manh kia bị đánh cho ngất đi mới truyền tới một giọng nói khá tức cười:
- Dừng tay!
Theo tiếng nói này, một người thấp bé xuất hiện sau lưng bốn tên đàn ông kia. Không thể không thừa nhận, anh chàng này đúng thật là thú vị, với chiều cao không quá 1m65 kia lại mặc thêm chiếc áo gió màu đen, mà lúc này một trận gió thổi qua, vén lên mái tóc rối bù kia, chiếc áo gió cũng phát ra tiếng phần phật.
Nhìn từ sau lưng thì người này quả thật có phong thái như Tiểu Mã Ca, chẳng qua là Tiểu Mã Ca phiên bản bỏ túi.
Khi gã lộ diện, có rất ít người có thể nhịn được mà không cười sặc sụa. Cậu chàng bảnh bao này không chỉ đeo một chiếc kính mát, một tay chống thắt lưng tạo dáng, khoa trương hơn là trên mặt cậu ta không ngờ còn che một cái khăn quàng đỏ của học sinh tiểu học.
- Ha ha ha ha…
Bốn tên kia không nhịn được ôm bụng cười to. Một kẻ thì cười đến muốn gãy lưng, ngồi xổm xuống nói:
- Anh bạn nhỏ, mày muốn làm gì?
- Không làm gì cả, chỉ tùy tiện nhìn chút thôi.
Cậu chàng áo gió nói ra mới thanh âm khá quái dị, rõ ràng là sợ bị người nghe được nên cố dùng giọng đó.
Một tên có lẽ đã cười đủ, chỉ vào tên lưu manh hôn mê trên mặt đất kia rồi hung ác nói:
- Tao ày mười giây, nhanh chóng cút đi, bằng không tao ày nằm đó với nó luôn!
- Nếu tao không đi thì sao?
Cậu chàng áo gió chẳng hề kích động, một phần khuôn mặt lộ ra ngoài chiếc kính râm và khăn quàng đỏ đang rungrung lên cho thấy, cậu ta hẳn là đang cười, hơn nữa là cười lạnh đầy khinh thường.