Chương 25: Cùng nhau ăn cơm
“Tri An? Cậu cũng đến đây ăn trưa sao?” Tiếng “Tri An” này vừa thốt ra kéo sự chú ý của mọi người lên người Yến Vân Ly vẫn đang đứng phía sau họ.
Đoàn Thịnh nhìn nhìn, cười xấu xa. Hắn chỉ chỉ lên Yến Tri An và Yến Vân Ly nói: “Nhóc xinh đẹp và cậu ấy quen nhau hả?”
Yến Vân Ly: “Vâng, học chung trường, có gặp nhau vài lần.” Cậu ta cười rộ lên, nhìn như đoá hướng dương nở bung ra dưới ánh nắng mặt trời vậy. “Tri An là thủ khoa trường chúng em đó, cậu ấy giỏi lắm luôn còn nổi tiếng nữa.”
“À!” Đoàn Thịnh hô lên, khoa trương nói: “Lợi hại vậy luôn, nhóc xinh đẹp không chỉ xinh đẹp, còn thông minh nữa.”
Yến Tri An không đáp lại lời họ. Nghe Yến Vân Ly nói như vậy, người không biết gì còn tưởng cậu ta chân thật ngưỡng mộ và khen ngợi Yến Tri An.
“Đến cũng đến rồi, cùng nhau ăn một bữa đi.” Đoàn Thịnh nói. Song, lại nhìn về phía Giang Tịnh Du, người sẽ thanh toán bữa ăn ngày hôm nay.
Giang Tịnh Du không nghĩ ngợi gì gật đầu đồng ý. Mời một người là mời, mời thêm hai, ba, bốn, năm người cũng là mời…
Giang Tịnh Du đã đặt một phòng bao từ trước, sáu người cùng nhau đi vào.
Trần Thế Dương kéo Yến Tri An đi chậm lại phía sau, hắn thì thầm vào tai cậu: “Cậu làm sao mà quen biết những nhân vật lớn này vậy?”
Yến Tri An: “…” Sao cậu biết được.
Người con gái duy nhất trong nhóm được Đoàn Thịnh kéo ghế cho ngồi xuống trước. Song, hắn kéo Giang Tịnh Du ngồi bên cạnh Kiều Ly. Thấy Yến Vân Ly chuẩn bị ngồi ngay bên cạnh anh thì hắn ngồi xuống luôn, không chừa lại chỗ.
Yến Vân Ly nhìn Đoàn Thịnh như vậy, chỉ hận không thể mạnh mẽ kéo hắn ra để bản thân dán lại một chỗ với Giang Tịnh Du. Cậu ta đành chọn vị trí bên cạnh Kiều Ly.
“Nhóc xinh đẹp, sao em đi chậm vậy? Tới đây, tới đây.” Hắn đứng dậy, kéo tay Yến Tri An, nhét cậu vào chỗ hắn vừa ngồi, vị trí ngay bên cạnh Giang Tịnh Du.
Yến Tri An: “…”
Đoàn Thịnh ngồi bên cạnh. Yến Tri An kẹp giữa Đoàn Thịnh và Giang Tịnh Du. Trần Thế Dương bị bỏ rơi: “…”
Biết làm gì giờ, Tri An thần tài của hắn quá nổi bật, ai gặp cũng yêu mà…
Kiều Ly nhìn thấy Yến Vân Ly bị ép ngồi bên cạnh mình, biết Đoàn Thịnh đang có chủ ý gì, cô cười bất lực.
“Em đừng để ý đến Đoàn Thịnh. Hắn ta tùy hứng như vậy đó, quen rồi thì tốt.”
Yến Vân Ly cười, ngọt ngào đáp lại lời cô: “Dạ, chị Kiều Ly.”
Từ đầu đến cuối, Trần Thế Dương cứ thấp thỏm. Đây là một nhà hàng tây, những món ăn ở đây cũng toàn món tây. Nhưng Yến Tri An là người bình thường, trước giờ chưa tiếp xúc với những thú vui tao nhã của người có tiền… hắn hơi lo lắng cho cậu.
Vốn đưa Yến Tri An đến nhà hàng này để cậu trải nghiệm. Trước mặt hắn, cho dù Yến Tri An có như thế nào hắn cũng cảm thấy không sao cả, không biết ăn món tây cũng không sao cả. Nhưng ở đây nhiều người như vậy…
Trong sự lo lắng của Trần Thế Dương, cả nhóm người đã gọi món xong. Món ăn rất nhanh được đưa lên, tất nhiên ăn ở nhà hàng tây, không thể thiếu chính là beefsteak.
Thấp thỏm thấp thỏm mà nhìn chằm chằm Yến Tri An.
“A! Em chợt nhớ ra, chắc Tri An không biết cách ăn món tây đâu.” Đột nhiên Yến Vân Ly hô lên.
Cả nhóm nhìn về phía cậu ta, cậu ta vẫn cứ cười ngọt ngào như thế nhìn về phía Yến Tri An: “Tri An lớn lên ở viện mồ côi mà, phải không?”
Trần Thế Dương: “…” Nhóc con này từ đâu chui ra vậy!!!
Yến Tri An không để tâm gì, cậu lấy khăn giấy lau dao nĩa của mình, nói: “Không việc gì.”
Yến Vân Ly: “Không thì để tôi cắt beefsteak giúp cậu nhé?”
Yến Tri An: “Không cần.”
Trước khi cậu kịp cầm dao nĩa đã lau sạch sẽ lên cắt thịt bò của mình thì đĩa beefsteak đã biến mất tiêu.
Yến Tri An: “…”
Giang Tịnh Du ngồi bên cạnh, đang cầm lấy đĩa thịt bò của cậu: “Để tôi.”
Yến Tri An: “…”
Đoàn Thịnh đá mắt với Kiều Ly. Nhìn đi nhìn đi, chưa gì đã muốn trổ ga lăng trước mặt người ta rồi. Ù ôi!!!
“Không sao không sao, không biết thì để Tịnh Du dạy cho, đúng không nào?”
Yến Tri An vẫn không nói được lời nào. Cậu gào thét trong lòng. Không phải, tôi biết dùng dao nĩa, tôi biết cách ăn món tây mà. Mọi người bị gì vậy?!
Ít gì thì cậu cũng sống lại một đời, có mấy năm làm thiếu gia của nhà họ Yến. Không thì cậu còn có một cậu bạn thân là con nhà giàu thứ thiệt Giang Cẩn Diên, mặc dù hắn không đáng tin lắm. Nhưng mà Yến Tri An cậu đáng tin lắm, biết cách ăn món tây mà!!
Trần Thế Dương cảm thấy, ăn một bữa ăn thôi mà sóng gió quá. Chắc lần sau ám ảnh tâm lý không dám đưa Yến Tri An đến quán ăn này nữa quá.
Ăn trưa xong, hắn muốn lôi kéo Yến Tri An về lại công ty, tính bóc lột cậu thêm một buổi làm việc. Nhưng Yến Tri An nào chịu, cậu như con cá trạch né tay hắn.
Giang Tịnh Du đi gần Yến Tri An nhất, anh nhìn Trần Thế Dương bằng ánh mắt sâu hoắm, nhìn không ra cảm xúc gì, lại khiến người ta sợ hãi dựng tóc gáy.
Gì… gì vậy?! Sao nhìn hắn như thể hắn ăn hiếp con nhà lành vậy?!
Giang Tịnh Du nghĩ thế thật. Anh kéo tay Yến Tri An đi, nói với Trần Thế Dương: “Tôi đưa em ấy về.”
Sau đó nói nhỏ với Yến Tri An, “Cậu ta có làm gì em không?”
Yến Tri An buồn cười lắm, nhưng nhịn xuống, nhìn thẳng vào mắt anh lắc đầu. “Chú không cần đưa tôi về đâu.”
Giang Tịnh Du không trả lời.
Hai người sóng vai nhau mà đi, anh thật sự có ý định đưa Yến Tri An về.