Chương 32: Rất đáng yêu
Thứ năm, Yến Tri An vẫn đi học bình thường. Buổi trưa, Giang Cẩn Diên chạy theo sau cậu, đòi dẫn cậu đi ăn cho bằng được. Hắn nói với cậu rằng, dù thế nào hôm nay cũng là sinh nhật cậu, phải ăn mừng một chút.
Yến Tri An ngậm cười. Cậu gõ lên đầu hắn một cái, “Đến giữa bữa tiệc, chúng ta lén chuồn ra ngoài là được mà.”.
Giang Cẩn Diên như bừng tỉnh, Yến Tri An bạn hắn chưa bao giờ là một người ngoan ngoãn, “Cậu tính quậy tanh bành ngày hôm nay ra à? Tớ thích.”
Yến Tri An: “…”
Lần này, Yến Tri An không để Giang Cẩn Diên chuẩn bị lễ phục cho mình. Cậu ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi trắng bình thường cùng với quần tây ôm lấy đôi chân thẳng tắp, tôn lên dáng người cân đối của cậu. Chắc sẽ không để người khác chú ý đến đâu.
Yến Tri An hài lòng, còn Giang Cẩn Diên thì không. Hắn lải nha lải nhải bên cạnh cậu miết, Yến Tri An bị phiền đến đẩy người ra.
“Cậu có đi không?” Yến Tri An, “Thôi thì tôi tự bắt xe tới, cậu đi với chú của cậu đi.”
Giang Cẩn Diên: “…” Tên này chỉ biết bắt nạt hắn.
“Đi, đi thôi, tôi không muốn ở riêng với ông chú kia đâu.”
Giang Tịnh Du tự mình lái xe tới, đưa mấy đứa trẻ nhà mình đến dự tiệc sinh nhật được tổ chức ở trên núi. Thiệp mời của anh là do Yến Minh Hy mời, với quan hệ của hai người, không nói đến thế giao giữa hai nhà, thể nào cũng phải nể mặt nhau mà đến.
Hai đứa trẻ nhà anh không đứa nào muốn ngồi ghế phụ. Nói đúng hơn là thằng cháu không nên nết lôi kéo bạn thân ngồi ghế sau.
Giang Tịnh Du bị cưỡng ép làm tài xế: “…”
Thôi mấy đứa vui là được.
Biệt thự trên núi giống như một nông trại thu nhỏ vậy. Có rừng cây xanh và cây ăn trái. Còn có hai nhà kính lớn, một trồng hoa vì Cố Nhan Dung thích hoa cỏ, và Yến Vân Ly thích ăn dâu tây, nên cái còn lại trồng dâu tây.
Xe chạy đến cổng, hai nhà kính lớn kia như đập vào mắt, vừa xa hoa lại vừa tĩnh lặng.
Hai bên đường trồng là hai hàng thông, mùi thông dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí. Yến Tri An kéo cửa kính xuống, một tay chống cằm nhìn ra bên ngoài. Không biết cậu nhìn cái gì mà thẫn thờ đến khi xe dừng lại cũng không để ý.
Giang Cẩn Diên xuống xe từ cửa bên kia, hắn đi vòng qua, đứng chắn trước mặt Yến Tri An. Giang Cẩn Diên cúi đầu, mặt đối mặt với cậu: “Tri An, đến nơi rồi, xuống xe thôi.”
Yến Tri An nhìn khuôn mặt sát ngay mặt mình, hơi giật mình. Mặt cậu ghét bỏ lùi ra xa.
Giang Cẩn Diên: “Chậc!” Uổng cho tấm chân tình của tôi!!!
Yến Tri An tách khỏi hai người họ Giang, đi vào trong bữa tiệc. Vốn dĩ Giang Cẩn Diên còn muốn bám riết lấy cậu, nhưng bị ông chú xấu xa cường ngạch kéo đi theo.
Yến Tri An tìm một góc ít người ngồi xuống, cậu yên tĩnh nhìn toàn cảnh bữa tiệc này. Bỗng đôi mắt cậu loé sáng lên.
Cậu nhìn thấy một thanh niên dáng người cao ráo, tây trang thẳng thớm đang đứng nói chuyện với một đám người. Chỉ nhìn thấy nửa mặt, nhưng cũng có thể nhìn ra nét mặt của hắn, đôi mắt kia hếch lên kiêu ngạo, môi luôn nở nụ cười dịu dàng nhưng cứng ngắc với mọi người xung quanh.
Trịnh Thăng!
Người con trai luôn đi theo Yến Vân Ly, Yến Tri An đã nhìn thấy người này vài lần, gã luôn xuất hiện cùng Yến Vân Ly. Cứ như một gã tùy tùng, tùy ý để cậu ta sai kiến, tiêu khiển vậy.
Khách mời của bữa tiệc này, đa số là những cô cậu mới lớn, rất năng động, không khí trong đại sảnh cũng ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Những người lớn thì ở trên tầng hai, từ hành lang nhìn xuống đám con cháu thế hệ sau cười nói.
Yến Minh Hy cũng ở tầng hai, bên cạnh anh là Giang Tịnh Du. Hai người tựa lên lan can, câu có câu không trò chuyện với nhau. Tự như bị thứ gì đó thu hút, cả hai đều nhìn xuống đại sảnh.
Giang Cẩn Diên vừa mới trốn thoát từ những lời hỏi thăm ân cần của các trường bối. Hắn không màng gì cả chạy lon ton xuống lầu. Ngắm chuẩn mục tiêu mà chạy đến chỗ Yến Tri An.
Yến Tri An: “…”
Nhớ lần trước, tên này lôi kéo cậu chạy đông trốn tây, còn núp sau rèm cửa ban công. Chậc! Yến Tri An ghét bỏ mà suy nghĩ.
“Dạo gần đây, Cẩn Diên còn đến làm phiền cậu không?” Giang Tịnh Du lơ đãng hỏi.
Yến Minh Hy di chuyển tầm mắt từ cậu thiếu niên yên tĩnh kia lên người chàng trai năng động đang chạy thẳng về một hướng. Môi khẽ nhấc lên, ánh mắt càng dịu dàng hơn: “Không gọi là làm phiền, nhóc con đó đầy năng lượng như vậy mà, rất đáng yêu.”
Giang Tịnh Du: “…” Không được! Chàng trai à, cậu không được thấy thằng cháu tôi đáng yêu đâu.
“Ha ha, bé con tên Yến Tri An cũng rất ngoan, rất đáng yêu.” Yến Minh Hy nghĩ gì nói đó.
Giang Tịnh Du: “…” Cái cảm giác nguy cơ này lại đến.
Giang Tịnh Du nhìn Yến Tri An cùng với Giang Cẩn Diên quàng vai bá cổ, cười cười nói nói, trò chuyện vui vẻ với nhau. Anh đương nhiên biết tụi nhỏ này đáng yêu lắm, nhưng mà Yến Minh Hy thì không được.
“Đi vào thôi.” Giang Tịnh Du không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Khi hai người đàn ông kia quay lưng, Yến Tri An chuẩn xác nhìn về phía đó. Cậu nhìn cái người đang dụi lên cánh tay của mình.
“Cẩn Diên nè, một tiếng sau khi bữa tiệc bắt đầu, ở nhà kính hoa hồng.”
Giang Cẩn Diên nhận tín hiệu. Sao giống cô gái hào môn bỏ trốn theo trai trong tiệc đính hôn quá, hắn chép miệng mà suy nghĩ viển vông.
Yến Tri An ngậm cười. Cậu gõ lên đầu hắn một cái, “Đến giữa bữa tiệc, chúng ta lén chuồn ra ngoài là được mà.”.
Giang Cẩn Diên như bừng tỉnh, Yến Tri An bạn hắn chưa bao giờ là một người ngoan ngoãn, “Cậu tính quậy tanh bành ngày hôm nay ra à? Tớ thích.”
Yến Tri An: “…”
Lần này, Yến Tri An không để Giang Cẩn Diên chuẩn bị lễ phục cho mình. Cậu ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi trắng bình thường cùng với quần tây ôm lấy đôi chân thẳng tắp, tôn lên dáng người cân đối của cậu. Chắc sẽ không để người khác chú ý đến đâu.
Yến Tri An hài lòng, còn Giang Cẩn Diên thì không. Hắn lải nha lải nhải bên cạnh cậu miết, Yến Tri An bị phiền đến đẩy người ra.
“Cậu có đi không?” Yến Tri An, “Thôi thì tôi tự bắt xe tới, cậu đi với chú của cậu đi.”
Giang Cẩn Diên: “…” Tên này chỉ biết bắt nạt hắn.
“Đi, đi thôi, tôi không muốn ở riêng với ông chú kia đâu.”
Giang Tịnh Du tự mình lái xe tới, đưa mấy đứa trẻ nhà mình đến dự tiệc sinh nhật được tổ chức ở trên núi. Thiệp mời của anh là do Yến Minh Hy mời, với quan hệ của hai người, không nói đến thế giao giữa hai nhà, thể nào cũng phải nể mặt nhau mà đến.
Hai đứa trẻ nhà anh không đứa nào muốn ngồi ghế phụ. Nói đúng hơn là thằng cháu không nên nết lôi kéo bạn thân ngồi ghế sau.
Giang Tịnh Du bị cưỡng ép làm tài xế: “…”
Thôi mấy đứa vui là được.
Biệt thự trên núi giống như một nông trại thu nhỏ vậy. Có rừng cây xanh và cây ăn trái. Còn có hai nhà kính lớn, một trồng hoa vì Cố Nhan Dung thích hoa cỏ, và Yến Vân Ly thích ăn dâu tây, nên cái còn lại trồng dâu tây.
Xe chạy đến cổng, hai nhà kính lớn kia như đập vào mắt, vừa xa hoa lại vừa tĩnh lặng.
Hai bên đường trồng là hai hàng thông, mùi thông dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí. Yến Tri An kéo cửa kính xuống, một tay chống cằm nhìn ra bên ngoài. Không biết cậu nhìn cái gì mà thẫn thờ đến khi xe dừng lại cũng không để ý.
Giang Cẩn Diên xuống xe từ cửa bên kia, hắn đi vòng qua, đứng chắn trước mặt Yến Tri An. Giang Cẩn Diên cúi đầu, mặt đối mặt với cậu: “Tri An, đến nơi rồi, xuống xe thôi.”
Yến Tri An nhìn khuôn mặt sát ngay mặt mình, hơi giật mình. Mặt cậu ghét bỏ lùi ra xa.
Giang Cẩn Diên: “Chậc!” Uổng cho tấm chân tình của tôi!!!
Yến Tri An tách khỏi hai người họ Giang, đi vào trong bữa tiệc. Vốn dĩ Giang Cẩn Diên còn muốn bám riết lấy cậu, nhưng bị ông chú xấu xa cường ngạch kéo đi theo.
Yến Tri An tìm một góc ít người ngồi xuống, cậu yên tĩnh nhìn toàn cảnh bữa tiệc này. Bỗng đôi mắt cậu loé sáng lên.
Cậu nhìn thấy một thanh niên dáng người cao ráo, tây trang thẳng thớm đang đứng nói chuyện với một đám người. Chỉ nhìn thấy nửa mặt, nhưng cũng có thể nhìn ra nét mặt của hắn, đôi mắt kia hếch lên kiêu ngạo, môi luôn nở nụ cười dịu dàng nhưng cứng ngắc với mọi người xung quanh.
Trịnh Thăng!
Người con trai luôn đi theo Yến Vân Ly, Yến Tri An đã nhìn thấy người này vài lần, gã luôn xuất hiện cùng Yến Vân Ly. Cứ như một gã tùy tùng, tùy ý để cậu ta sai kiến, tiêu khiển vậy.
Khách mời của bữa tiệc này, đa số là những cô cậu mới lớn, rất năng động, không khí trong đại sảnh cũng ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Những người lớn thì ở trên tầng hai, từ hành lang nhìn xuống đám con cháu thế hệ sau cười nói.
Yến Minh Hy cũng ở tầng hai, bên cạnh anh là Giang Tịnh Du. Hai người tựa lên lan can, câu có câu không trò chuyện với nhau. Tự như bị thứ gì đó thu hút, cả hai đều nhìn xuống đại sảnh.
Giang Cẩn Diên vừa mới trốn thoát từ những lời hỏi thăm ân cần của các trường bối. Hắn không màng gì cả chạy lon ton xuống lầu. Ngắm chuẩn mục tiêu mà chạy đến chỗ Yến Tri An.
Yến Tri An: “…”
Nhớ lần trước, tên này lôi kéo cậu chạy đông trốn tây, còn núp sau rèm cửa ban công. Chậc! Yến Tri An ghét bỏ mà suy nghĩ.
“Dạo gần đây, Cẩn Diên còn đến làm phiền cậu không?” Giang Tịnh Du lơ đãng hỏi.
Yến Minh Hy di chuyển tầm mắt từ cậu thiếu niên yên tĩnh kia lên người chàng trai năng động đang chạy thẳng về một hướng. Môi khẽ nhấc lên, ánh mắt càng dịu dàng hơn: “Không gọi là làm phiền, nhóc con đó đầy năng lượng như vậy mà, rất đáng yêu.”
Giang Tịnh Du: “…” Không được! Chàng trai à, cậu không được thấy thằng cháu tôi đáng yêu đâu.
“Ha ha, bé con tên Yến Tri An cũng rất ngoan, rất đáng yêu.” Yến Minh Hy nghĩ gì nói đó.
Giang Tịnh Du: “…” Cái cảm giác nguy cơ này lại đến.
Giang Tịnh Du nhìn Yến Tri An cùng với Giang Cẩn Diên quàng vai bá cổ, cười cười nói nói, trò chuyện vui vẻ với nhau. Anh đương nhiên biết tụi nhỏ này đáng yêu lắm, nhưng mà Yến Minh Hy thì không được.
“Đi vào thôi.” Giang Tịnh Du không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Khi hai người đàn ông kia quay lưng, Yến Tri An chuẩn xác nhìn về phía đó. Cậu nhìn cái người đang dụi lên cánh tay của mình.
“Cẩn Diên nè, một tiếng sau khi bữa tiệc bắt đầu, ở nhà kính hoa hồng.”
Giang Cẩn Diên nhận tín hiệu. Sao giống cô gái hào môn bỏ trốn theo trai trong tiệc đính hôn quá, hắn chép miệng mà suy nghĩ viển vông.