Chương 40:
Yến Tri An từ chối ánh mắt cầu thu lưu của Giang Cẩn Diên, mặc kệ hắn có dây dưa nũng nịu cỡ nào. Sau khi kết thúc buổi học, cậu đi đến phòng nghiên cứu của mình. Khi bước vào, không thấy Hoàng Thế Dương, còn đàn anh bên kia giống như vẫn luôn ở trong phòng nghiên cứu không ra vậy. Đôi mắt hình như thâm đen hơn lúc đầu cậu gặp một chút… hay cậu bị ảo giác rồi?
Người kia từ đầu vẫn luôn nhìn Yến Tri An chằm chằm, cậu cảm thấy khó chịu trước ánh nhìn như thế. Nhưng khi cậu nhìn lại, hắn đã cụp mắt xuống từ lâu. Vẫn là bộ dạng không nói không rằng, tính cách dị hợm đến lạ.
Yến Tri An bình ổn tâm tình mà tiếp tục nghiên cứu dự án của mình, game điện tử cậu biết, nhưng cậu lại không am hiểu sâu sắc về mảng này cho lắm, đến giờ sản phẩm của cậu vẫn chưa thành hình.
[Tôi nghe Cẩn Diên nói, em đến phòng nghiên cứu sao?] Thông tin liên lạc hai người đã trao đổi với nhau vào hôm sinh nhật. Giang Tịnh Du cũng không trông mong cháu trai ngày nào cũng đi theo Yến Tri An đưa cho, vẫn là tự mình chủ động tốt hơn.
Yến Tri An vốn bị phân tâm, cậu thấy dòng tin nhắn kia thì đáp lại: [Vâng.]
[Buổi tối ở trường đến lúc về sẽ không an toàn đâu.] Anh còn nhớ đến lần trước, cậu bị một gã đàn ông to con chặn đường. Mặc dù lo lắng, nhưng nghĩ đến người kia còn chưa kịp làm gì đã bị đứa nhỏ cho ăn một đấm, rất mạnh mẽ cũng rất đáng yêu. Anh thầm cười trộm trong lòng một chút, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
[… Chắc không sao đâu, nhỉ? Dù sao trọ cũng ở gần mà.] Yến Tri An không chắc chắn lắm nhắn lại. Cậu vẫn chưa quên chuyện đầu giờ chiều mình giáp mặt với bọn Yến Vân Ly, cậu ta không làm gì, nhưng chưa chắc những đám nịnh hót kia sẽ không làm gì mình.
Xung quanh đây là khu trường học, ít nhà dân. Vào giờ cao điểm thì đâu đâu cũng thấy người, nhưng về ban đêm, các sinh viên trở về hết thì tương đối vắng vẻ. Yến Tri An có chút bất an, nhưng cũng không nói ra hay để lộ ngoài mặt.
Nhờ Giang Tịnh Du nhắc nhở, cậu quyết định về sớm hơn một chút, mang theo những tài liệu liên quan đến dự án của mình. Người đàn ông hốc hác kia vẫn còn ở lại phòng nghiên cứu, lúc đến đã thấy, lúc về thì vẫn còn ở, cậu đột nhiên hiểu ra, tại sao hắn lại có dáng vẻ của bây giờ rồi.
Trước cổng trường có một chiếc xe màu đen đang đậu, biển số xe quen thuộc, Yến Tri An có chút nghi ngờ tại sao người nửa tiếng trước nhắn tin với mình lại ở đây. Cậu bước lại gần, như lần đầu gặp người đàn ông này ở dưới nhà trọ, mà gõ kính cửa sổ xe, kính xe từ từ kéo xuống. Người đàn ông ung dung ngồi trên ghế lái, trên tay còn có văn kiện, có vẻ như đang xem dở. Tại sao anh làm việc lại ở đây nhỉ? Đó là câu hỏi xuất hiện đầu tiên trong đầu cậu.
“Sao chú lại ở đây?” Nghĩ gì nói đó.
“Có việc ngang qua.” Giang Tịnh Du không muốn nói, tùy tiện bày ra lý do mà ai nghe cũng không tin được. Anh cũng không thể nói rằng anh lo lắng cho bạn nhỏ, nên từ công ty chạy đến đây đón người được. Ngay cả bản thân anh cũng không thể hiểu hành động của mình có ý nghĩa gì nữa.
Yến Tri An gật đầu. Chưa đợi cậu nói, Giang Tịnh Du đã bảo: “Lên xe đi, ban đêm lạnh lắm.”
Đúng là lạnh thật. Nhưng lòng Yến Tri An lại ấm áp khi được người quan tâm, cậu không nhiều lời, ngồi lên ghế phó lái.
“Kia là tài liệu dự án của em sao?” Giang Tịnh Du nhìn thấy trên tay Yến Tri An còn có một xấp giấy, không dày lắm, cậu cũng không cất vào ba lo của mình mà cầm trên tay.
Yến Tri An gật đầu, “Vâng ạ, mang về để tìm hiểu thêm, có vài chỗ tôi vẫn chưa thông suốt được.”
Cậu nhớ đến trước kia Giang Tịnh Du có nói anh từng làm về dự án game như này, nhưng từ thời anh còn đi học thì cũng trôi qua lâu rồi, cũng ngại hỏi người ta, dù sao quan hệ của hai người lại chẳng thân thiết đến như vậy. Yến Tri An bỗng dưng im lặng, suy nghĩ miên man.
Trọ Yến Tri An rất gần với trường học, đi xe một chút là đến. Chiếc xe màu đen đậu bên lề đường ở khu này cũng không quá nổi bật. Trước khi Yến Tri An xuống xe, anh nói: “Em không hiểu có thể tìm người hỏi, đừng mãi tự mày mò như vậy. Vừa lúc tôi cũng từng làm về game, nếu em không ngại tôi có thể giúp em.”
Hiếm thấy được người đàn ông này nói được câu dài như thế, Yến Tri An tỏ ý đã hiểu, cũng không tiện từ chối đối phương khi đã chủ động mở lời. Yến Tri An ngẫm nghĩ một lúc, dù sao người ta đã đưa cậu về nhà, lại có ý tốt muốn giúp, cậu mở lời mời: “Chú có muốn vào trong ngồi một lát không?”
Không hiểu sao sau khi nghe lời này, tiếng tim đập của Giang Tịnh Du lại vang dội lên lạ thường. Bỏ qua cảm xúc nhộn nhạo trong lòng, Giang Tịnh Du theo đối phương lên nhà.
“Chú ngồi đợi tôi một chút.” Vừa vào cửa, đột nhiên Yến Tri An nhớ đến người này khi nãy còn xem văn kiện, có lẽ cũng chưa ăn tối. Cậu đặt hết đồ đạc của mình lên sô pha, lạch bạch chạy vào trong bếp xem còn gì không.
“Chú có muốn ăn chút gì không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Ừ.” Anh đáp lại cái người thò nửa đầu từ cửa tủ lạnh ra nhìn sang bên này. Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu quá thể đáng, giống một con mèo con tinh nghịch, khẽ cào vào lòng người khác, không đau nhưng ngứa ngứa nhột nhột.
Yến Tri An nấu hai bát mì trứng ốp la, một lớn một nhỏ bình lặng mà ăn bữa tối muộn này, không gian trở nên yên bình và ấm áp.
Hai người, một người là người cuồng công việc, một người là người cuồng đọc sách, khi tập trung thường sẽ quên mất thời gian. Cùng nhau ngồi trên sô pha, vai chạm vai mà thảo luận về dự án game của Yến Tri An. Những ý tưởng của cậu rất thú vị, những lời mà Giang Tịnh Du giải đáp cho cậu cũng rất dễ hiểu, bất giác thời gian trôi rồi trôi, đồng hồ điểm đến ngày mới khi nào không ai hay. Đến khi thể lực Yến Tri An không chịu nổi nữa, mí mắt cứ đánh nhau liên tục, cả người cũng tê mỏi, hai người mới hậu tri hậu giác mà nhìn giờ.
“Hay chú ở lại đi.” Bất ngờ Yến Tri An thốt lên một câu.
Người kia từ đầu vẫn luôn nhìn Yến Tri An chằm chằm, cậu cảm thấy khó chịu trước ánh nhìn như thế. Nhưng khi cậu nhìn lại, hắn đã cụp mắt xuống từ lâu. Vẫn là bộ dạng không nói không rằng, tính cách dị hợm đến lạ.
Yến Tri An bình ổn tâm tình mà tiếp tục nghiên cứu dự án của mình, game điện tử cậu biết, nhưng cậu lại không am hiểu sâu sắc về mảng này cho lắm, đến giờ sản phẩm của cậu vẫn chưa thành hình.
[Tôi nghe Cẩn Diên nói, em đến phòng nghiên cứu sao?] Thông tin liên lạc hai người đã trao đổi với nhau vào hôm sinh nhật. Giang Tịnh Du cũng không trông mong cháu trai ngày nào cũng đi theo Yến Tri An đưa cho, vẫn là tự mình chủ động tốt hơn.
Yến Tri An vốn bị phân tâm, cậu thấy dòng tin nhắn kia thì đáp lại: [Vâng.]
[Buổi tối ở trường đến lúc về sẽ không an toàn đâu.] Anh còn nhớ đến lần trước, cậu bị một gã đàn ông to con chặn đường. Mặc dù lo lắng, nhưng nghĩ đến người kia còn chưa kịp làm gì đã bị đứa nhỏ cho ăn một đấm, rất mạnh mẽ cũng rất đáng yêu. Anh thầm cười trộm trong lòng một chút, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
[… Chắc không sao đâu, nhỉ? Dù sao trọ cũng ở gần mà.] Yến Tri An không chắc chắn lắm nhắn lại. Cậu vẫn chưa quên chuyện đầu giờ chiều mình giáp mặt với bọn Yến Vân Ly, cậu ta không làm gì, nhưng chưa chắc những đám nịnh hót kia sẽ không làm gì mình.
Xung quanh đây là khu trường học, ít nhà dân. Vào giờ cao điểm thì đâu đâu cũng thấy người, nhưng về ban đêm, các sinh viên trở về hết thì tương đối vắng vẻ. Yến Tri An có chút bất an, nhưng cũng không nói ra hay để lộ ngoài mặt.
Nhờ Giang Tịnh Du nhắc nhở, cậu quyết định về sớm hơn một chút, mang theo những tài liệu liên quan đến dự án của mình. Người đàn ông hốc hác kia vẫn còn ở lại phòng nghiên cứu, lúc đến đã thấy, lúc về thì vẫn còn ở, cậu đột nhiên hiểu ra, tại sao hắn lại có dáng vẻ của bây giờ rồi.
Trước cổng trường có một chiếc xe màu đen đang đậu, biển số xe quen thuộc, Yến Tri An có chút nghi ngờ tại sao người nửa tiếng trước nhắn tin với mình lại ở đây. Cậu bước lại gần, như lần đầu gặp người đàn ông này ở dưới nhà trọ, mà gõ kính cửa sổ xe, kính xe từ từ kéo xuống. Người đàn ông ung dung ngồi trên ghế lái, trên tay còn có văn kiện, có vẻ như đang xem dở. Tại sao anh làm việc lại ở đây nhỉ? Đó là câu hỏi xuất hiện đầu tiên trong đầu cậu.
“Sao chú lại ở đây?” Nghĩ gì nói đó.
“Có việc ngang qua.” Giang Tịnh Du không muốn nói, tùy tiện bày ra lý do mà ai nghe cũng không tin được. Anh cũng không thể nói rằng anh lo lắng cho bạn nhỏ, nên từ công ty chạy đến đây đón người được. Ngay cả bản thân anh cũng không thể hiểu hành động của mình có ý nghĩa gì nữa.
Yến Tri An gật đầu. Chưa đợi cậu nói, Giang Tịnh Du đã bảo: “Lên xe đi, ban đêm lạnh lắm.”
Đúng là lạnh thật. Nhưng lòng Yến Tri An lại ấm áp khi được người quan tâm, cậu không nhiều lời, ngồi lên ghế phó lái.
“Kia là tài liệu dự án của em sao?” Giang Tịnh Du nhìn thấy trên tay Yến Tri An còn có một xấp giấy, không dày lắm, cậu cũng không cất vào ba lo của mình mà cầm trên tay.
Yến Tri An gật đầu, “Vâng ạ, mang về để tìm hiểu thêm, có vài chỗ tôi vẫn chưa thông suốt được.”
Cậu nhớ đến trước kia Giang Tịnh Du có nói anh từng làm về dự án game như này, nhưng từ thời anh còn đi học thì cũng trôi qua lâu rồi, cũng ngại hỏi người ta, dù sao quan hệ của hai người lại chẳng thân thiết đến như vậy. Yến Tri An bỗng dưng im lặng, suy nghĩ miên man.
Trọ Yến Tri An rất gần với trường học, đi xe một chút là đến. Chiếc xe màu đen đậu bên lề đường ở khu này cũng không quá nổi bật. Trước khi Yến Tri An xuống xe, anh nói: “Em không hiểu có thể tìm người hỏi, đừng mãi tự mày mò như vậy. Vừa lúc tôi cũng từng làm về game, nếu em không ngại tôi có thể giúp em.”
Hiếm thấy được người đàn ông này nói được câu dài như thế, Yến Tri An tỏ ý đã hiểu, cũng không tiện từ chối đối phương khi đã chủ động mở lời. Yến Tri An ngẫm nghĩ một lúc, dù sao người ta đã đưa cậu về nhà, lại có ý tốt muốn giúp, cậu mở lời mời: “Chú có muốn vào trong ngồi một lát không?”
Không hiểu sao sau khi nghe lời này, tiếng tim đập của Giang Tịnh Du lại vang dội lên lạ thường. Bỏ qua cảm xúc nhộn nhạo trong lòng, Giang Tịnh Du theo đối phương lên nhà.
“Chú ngồi đợi tôi một chút.” Vừa vào cửa, đột nhiên Yến Tri An nhớ đến người này khi nãy còn xem văn kiện, có lẽ cũng chưa ăn tối. Cậu đặt hết đồ đạc của mình lên sô pha, lạch bạch chạy vào trong bếp xem còn gì không.
“Chú có muốn ăn chút gì không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Ừ.” Anh đáp lại cái người thò nửa đầu từ cửa tủ lạnh ra nhìn sang bên này. Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu quá thể đáng, giống một con mèo con tinh nghịch, khẽ cào vào lòng người khác, không đau nhưng ngứa ngứa nhột nhột.
Yến Tri An nấu hai bát mì trứng ốp la, một lớn một nhỏ bình lặng mà ăn bữa tối muộn này, không gian trở nên yên bình và ấm áp.
Hai người, một người là người cuồng công việc, một người là người cuồng đọc sách, khi tập trung thường sẽ quên mất thời gian. Cùng nhau ngồi trên sô pha, vai chạm vai mà thảo luận về dự án game của Yến Tri An. Những ý tưởng của cậu rất thú vị, những lời mà Giang Tịnh Du giải đáp cho cậu cũng rất dễ hiểu, bất giác thời gian trôi rồi trôi, đồng hồ điểm đến ngày mới khi nào không ai hay. Đến khi thể lực Yến Tri An không chịu nổi nữa, mí mắt cứ đánh nhau liên tục, cả người cũng tê mỏi, hai người mới hậu tri hậu giác mà nhìn giờ.
“Hay chú ở lại đi.” Bất ngờ Yến Tri An thốt lên một câu.