Chương 47: Hãm hại
Chẳng hiểu tại sao, từ hôm về từ nhà Giang Tịnh Du, Giang Cẩn Diên không chịu liên hệ với cậu lần nào cả. Yến Tri An cảm thấy cũng không có gì lạ, nhưng hơn hai tuần không gặp thì cậu cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra rồi.
Người bình thường luôn quấn quanh mình nói chuyện ríu rít, bỗng một ngày không thấy người đó xuất hiện nữa, là ai cũng cảm thấy thiếu thiếu gì đó thôi.
Yến Tri An nhịn không được nhớ đến Giang Cẩn Diên của kiếp trước. Cũng là lúc thân phận con ruột nhà họ Yến của cậu lộ ra, hắn cũng dùng cách im lặng như này để cắt đứt liên lạc với mình. Cả hai kiếp cậu cũng chỉ có một người bạn là Giang Cẩn Diên, tuy kiếp này sống lại gặp được nhiều người hơn, nhưng hắn vẫn chiếm vị trí nhất định trong lòng cậu.
Một người bạn không ai có thể thay thế.
Hôm nay, Đoàn Chi Linh nhắc nhở cậu đến buổi sinh hoạt câu lạc bộ. Yến Tri An mới nhớ đến câu lạc bộ cậu cùng Giang Cẩn Diên tham gia. Cậu muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
Câu lạc bộ Khám Phá là câu lạc bộ mới thành lập, không có nhiều thành viên như những câu lạc bộ khác. Yến Tri An đến hội trường, nhìn thấy hai mươi mấy người ngồi quanh nhau nói chuyện rôm rả.
Trước khi thấy được Giang Cẩn Diên thì Hoàng Thế Dương, người mà mấy ngày nay cậu chưa lần nào chạm mặt dù dùng chung một phòng nghiên cứu.
Đợi thêm thời gian nữa là cậu sẽ quên luôn sự tồn tại của người này rồi.
“Tri An, em đến rồi.” Đoàn Chi Linh đứng dậy kéo tay áo cậu, nói với mọi người. “Đây là Yến Tri An, chắc mọi người đều biết đúng không, nửa tháng trước vừa bị chị lừa vào câu lạc bộ mình, vỗ tay chào thành viên mới thôi nào.”
“???” Lừa vào? Cũng đúng!
Yến Tri An cạn lời.
“Chị, Cẩn Diên đâu? Cậu ấy không đến à?”
“Hử? Không phải cậu ta đi với em à?”
“???”
Không tìm thấy người, Yến Tri An muốn rời đi ngay, nhưng lại không thể. Đoàn Chi Linh lôi kéo van nài Yến Tri An ở lại. Khám Phá chuẩn bị tổ chức một buổi team building ở trên núi, ngọn núi này cách thành phố không xa.
Tháng 10, trời thu se lạnh, kéo nhau leo núi, cắm trại, ngắm sao trời.
“Em nhớ nhắc cả Cẩn Diên đó nhé?” Trước khi giải tán, Đoàn Chi Linh khẽ nhắc nhở cậu một tiếng.
Yến Tri An nhắn tin cho Giang Cẩn Diên, không thấy hắn trả lời, thậm chí còn không đọc tin nhắn. Có chuyện gì cơ chứ?
“Tri An! Yến Tri An!” Hoàng Thế Dương chạy đến, nhìn cậu mà cười tươi lên.
“Cậu tìm Cẩn Diên đúng không?” Không đợi cậu trả lời, hắn lại nói: “Hôm nay tôi nhìn thấy cậu ta ở khoa m nhạc đó.”
“Vậy sao? Cảm ơn!” Yến Tri An lạnh nhạt nói.
Người này hình như nhiệt tình quá, người xung quanh cậu đều nhiệt tình, nhưng chẳng có ai cho cậu cảm thấy không muốn lại gần như Hoàng Thế Dương. Giống như sau sự nhiệt tình này, còn có một mục đích nào khác vậy.
Cậu nói xong thì rời đi, cảm nhận phía sau luôn có một ánh mắt nhìn mình chòng chọc. Vì sự nhiệt tình trước đó, cậu không thể phân biệt được ác ý và thiện ý ở người này.
Nói sao nhỉ? Cảm giác giống như Ninh Ngọc Sương mang lại, nhưng mục đích của Ninh Ngọc Sương rõ ràng hơn một chút, cô chỉ muốn lợi dụng cậu mà thôi, còn Hoàng Thế Dương…
Mục đích hắn là gì?
Yến Tri An rảo bước đến khoa m nhạc. Đúng như Hoàng Thế Dương nói, Giang Cẩn Diên ở đây, còn đang gây sự với người khác nữa.
Mắt thấy hắn muốn xông lên đánh người, Yến Tri An hô lên: “Cẩn Diên!”
Giang Cẩn Diên khựng lại, buông tay xuống. Nhưng lại chẳng quay lại nhìn cậu. Yến Tri An càng khó hiểu. Mấy tuần này cậu đã làm gì sao?
“Yến Tri An? Là người đó sao? Con ruột nhà họ Yến đó.”
“Vậy Vân Ly thì sao? Vân Ly mới là tiểu thiếu gia nhà họ Yến.”
“Vân Ly thật tội nghiệp, tự dưng lại có người nhận vơ, còn muốn chiếm lấy thân phận của mình.”
Yến Tri An: “???” Có chuyện gì à?
Tiếng bàn tan xa xa gần gần, Yến Tri An nghe loáng thoáng qua. Nhìn sườn mặt Giang Cẩn Diên, gần xanh gì đó nổi lên hết, tay nắm chặt muốn lộ ra khớp xương.
Chuyện Yến gia có một đứa con ruột là thủ khoa đại học A, ở hào môn ai ai cũng đã biết chỉ là chưa chính thức nhận về, cũng không biết là từ đâu tuồn ra tin tức này.
Theo đó, còn có tin đồn khác về cậu, chuyện Yến Tri An chỉ trích một trưởng bối ở nhà họ Yến, còn quát mắng Yến Vân Ly - nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật.
Yến Tri An làm trung tâm của những tin đồn này thì không biết gì. Còn Yến Vân Ly thì đắc ý trong vòng bảo hộ của người khác. Giang Cẩn Diên giận tím mặt.
Dạo này, không hiểu sao cứ luôn có xích mích với chú, tâm trạng không tốt, còn gặp phải chuyện này tâm trạng càng không tốt. Mặc kệ Yến Tri An còn ở phía sau, Giang Cẩn Diên lao lên, nhắm vào Yến Vân Ly mà đánh.
“Giang Cẩn Diên, cậu đừng có mà bắt nạt người quá đang!”
“Cẩn Diên, đừng đánh nhau trong trường.” Yến Tri An chạy đến.
Giang Cẩn Diên bị giữ lại, hắn đẩy Yến Tri An một cái. “Cậu đứng về phía nó à? Cậu biết nó nói gì về cậu không?”
Yến Tri An vẫn chẳng hiểu tại sao, điều gì có thể khiến người như Giang Cẩn Diên nổi giận như vậy? Cậu nói nhỏ vào tai hắn: “Ra ngoài trường rồi đánh.”
Cảm xúc của Giang Cẩn Diên dịu xuống. Đám người khoa m nhạc cùng thở phào một hơi. Chẳng ai muốn đánh nhau với Giang tiểu thiếu gia hôn thế ma vương này đâu.
Yến Vân Ly trốn sau đám bạn của mình ló mặt ta. Nhìn thấy Yến Tri An thì rưng rưng nước mắt, “Tri An!”
“Cậu giận tôi sao? Tôi, tôi cũng không phải muốn tráo đổi thân phận với cậu mà, sao cậu có thể…” Cậu ta nói dở chừng thì dừng lại.
Dường như ai ở đây cũng hiểu ý của cậu ta là gì, chỉ Yến Tri An là khó hiểu nhìn cậu ta diện kịch.
“Tôi làm gì?” Đó là lý do khiến Giang Cẩn Diên giận dữ đến vậy à?
Nhưng tại sao hắn lại không liên lạc với cậu hai tuần này?
“Cậu còn có gan hỏi? Chẳng phải người thuê người đánh Vân Ly là cậu sao? Còn đe doạ cậu ấy nữa, chẳng phải chỉ là một cái thân phận thôi sao?”
“???” Thuê người? Đe doạ?
Rốt cuộc hai tuần này đã có chuyện gì xảy ra? Cậu chỉ chìm đắm trong phòng nghiên cứu mười bốn ngày xong trở thành người tối cổ à?
Người bình thường luôn quấn quanh mình nói chuyện ríu rít, bỗng một ngày không thấy người đó xuất hiện nữa, là ai cũng cảm thấy thiếu thiếu gì đó thôi.
Yến Tri An nhịn không được nhớ đến Giang Cẩn Diên của kiếp trước. Cũng là lúc thân phận con ruột nhà họ Yến của cậu lộ ra, hắn cũng dùng cách im lặng như này để cắt đứt liên lạc với mình. Cả hai kiếp cậu cũng chỉ có một người bạn là Giang Cẩn Diên, tuy kiếp này sống lại gặp được nhiều người hơn, nhưng hắn vẫn chiếm vị trí nhất định trong lòng cậu.
Một người bạn không ai có thể thay thế.
Hôm nay, Đoàn Chi Linh nhắc nhở cậu đến buổi sinh hoạt câu lạc bộ. Yến Tri An mới nhớ đến câu lạc bộ cậu cùng Giang Cẩn Diên tham gia. Cậu muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
Câu lạc bộ Khám Phá là câu lạc bộ mới thành lập, không có nhiều thành viên như những câu lạc bộ khác. Yến Tri An đến hội trường, nhìn thấy hai mươi mấy người ngồi quanh nhau nói chuyện rôm rả.
Trước khi thấy được Giang Cẩn Diên thì Hoàng Thế Dương, người mà mấy ngày nay cậu chưa lần nào chạm mặt dù dùng chung một phòng nghiên cứu.
Đợi thêm thời gian nữa là cậu sẽ quên luôn sự tồn tại của người này rồi.
“Tri An, em đến rồi.” Đoàn Chi Linh đứng dậy kéo tay áo cậu, nói với mọi người. “Đây là Yến Tri An, chắc mọi người đều biết đúng không, nửa tháng trước vừa bị chị lừa vào câu lạc bộ mình, vỗ tay chào thành viên mới thôi nào.”
“???” Lừa vào? Cũng đúng!
Yến Tri An cạn lời.
“Chị, Cẩn Diên đâu? Cậu ấy không đến à?”
“Hử? Không phải cậu ta đi với em à?”
“???”
Không tìm thấy người, Yến Tri An muốn rời đi ngay, nhưng lại không thể. Đoàn Chi Linh lôi kéo van nài Yến Tri An ở lại. Khám Phá chuẩn bị tổ chức một buổi team building ở trên núi, ngọn núi này cách thành phố không xa.
Tháng 10, trời thu se lạnh, kéo nhau leo núi, cắm trại, ngắm sao trời.
“Em nhớ nhắc cả Cẩn Diên đó nhé?” Trước khi giải tán, Đoàn Chi Linh khẽ nhắc nhở cậu một tiếng.
Yến Tri An nhắn tin cho Giang Cẩn Diên, không thấy hắn trả lời, thậm chí còn không đọc tin nhắn. Có chuyện gì cơ chứ?
“Tri An! Yến Tri An!” Hoàng Thế Dương chạy đến, nhìn cậu mà cười tươi lên.
“Cậu tìm Cẩn Diên đúng không?” Không đợi cậu trả lời, hắn lại nói: “Hôm nay tôi nhìn thấy cậu ta ở khoa m nhạc đó.”
“Vậy sao? Cảm ơn!” Yến Tri An lạnh nhạt nói.
Người này hình như nhiệt tình quá, người xung quanh cậu đều nhiệt tình, nhưng chẳng có ai cho cậu cảm thấy không muốn lại gần như Hoàng Thế Dương. Giống như sau sự nhiệt tình này, còn có một mục đích nào khác vậy.
Cậu nói xong thì rời đi, cảm nhận phía sau luôn có một ánh mắt nhìn mình chòng chọc. Vì sự nhiệt tình trước đó, cậu không thể phân biệt được ác ý và thiện ý ở người này.
Nói sao nhỉ? Cảm giác giống như Ninh Ngọc Sương mang lại, nhưng mục đích của Ninh Ngọc Sương rõ ràng hơn một chút, cô chỉ muốn lợi dụng cậu mà thôi, còn Hoàng Thế Dương…
Mục đích hắn là gì?
Yến Tri An rảo bước đến khoa m nhạc. Đúng như Hoàng Thế Dương nói, Giang Cẩn Diên ở đây, còn đang gây sự với người khác nữa.
Mắt thấy hắn muốn xông lên đánh người, Yến Tri An hô lên: “Cẩn Diên!”
Giang Cẩn Diên khựng lại, buông tay xuống. Nhưng lại chẳng quay lại nhìn cậu. Yến Tri An càng khó hiểu. Mấy tuần này cậu đã làm gì sao?
“Yến Tri An? Là người đó sao? Con ruột nhà họ Yến đó.”
“Vậy Vân Ly thì sao? Vân Ly mới là tiểu thiếu gia nhà họ Yến.”
“Vân Ly thật tội nghiệp, tự dưng lại có người nhận vơ, còn muốn chiếm lấy thân phận của mình.”
Yến Tri An: “???” Có chuyện gì à?
Tiếng bàn tan xa xa gần gần, Yến Tri An nghe loáng thoáng qua. Nhìn sườn mặt Giang Cẩn Diên, gần xanh gì đó nổi lên hết, tay nắm chặt muốn lộ ra khớp xương.
Chuyện Yến gia có một đứa con ruột là thủ khoa đại học A, ở hào môn ai ai cũng đã biết chỉ là chưa chính thức nhận về, cũng không biết là từ đâu tuồn ra tin tức này.
Theo đó, còn có tin đồn khác về cậu, chuyện Yến Tri An chỉ trích một trưởng bối ở nhà họ Yến, còn quát mắng Yến Vân Ly - nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật.
Yến Tri An làm trung tâm của những tin đồn này thì không biết gì. Còn Yến Vân Ly thì đắc ý trong vòng bảo hộ của người khác. Giang Cẩn Diên giận tím mặt.
Dạo này, không hiểu sao cứ luôn có xích mích với chú, tâm trạng không tốt, còn gặp phải chuyện này tâm trạng càng không tốt. Mặc kệ Yến Tri An còn ở phía sau, Giang Cẩn Diên lao lên, nhắm vào Yến Vân Ly mà đánh.
“Giang Cẩn Diên, cậu đừng có mà bắt nạt người quá đang!”
“Cẩn Diên, đừng đánh nhau trong trường.” Yến Tri An chạy đến.
Giang Cẩn Diên bị giữ lại, hắn đẩy Yến Tri An một cái. “Cậu đứng về phía nó à? Cậu biết nó nói gì về cậu không?”
Yến Tri An vẫn chẳng hiểu tại sao, điều gì có thể khiến người như Giang Cẩn Diên nổi giận như vậy? Cậu nói nhỏ vào tai hắn: “Ra ngoài trường rồi đánh.”
Cảm xúc của Giang Cẩn Diên dịu xuống. Đám người khoa m nhạc cùng thở phào một hơi. Chẳng ai muốn đánh nhau với Giang tiểu thiếu gia hôn thế ma vương này đâu.
Yến Vân Ly trốn sau đám bạn của mình ló mặt ta. Nhìn thấy Yến Tri An thì rưng rưng nước mắt, “Tri An!”
“Cậu giận tôi sao? Tôi, tôi cũng không phải muốn tráo đổi thân phận với cậu mà, sao cậu có thể…” Cậu ta nói dở chừng thì dừng lại.
Dường như ai ở đây cũng hiểu ý của cậu ta là gì, chỉ Yến Tri An là khó hiểu nhìn cậu ta diện kịch.
“Tôi làm gì?” Đó là lý do khiến Giang Cẩn Diên giận dữ đến vậy à?
Nhưng tại sao hắn lại không liên lạc với cậu hai tuần này?
“Cậu còn có gan hỏi? Chẳng phải người thuê người đánh Vân Ly là cậu sao? Còn đe doạ cậu ấy nữa, chẳng phải chỉ là một cái thân phận thôi sao?”
“???” Thuê người? Đe doạ?
Rốt cuộc hai tuần này đã có chuyện gì xảy ra? Cậu chỉ chìm đắm trong phòng nghiên cứu mười bốn ngày xong trở thành người tối cổ à?