Chương 60
“Cha đã nói gì với cậu?” Yến Vân Ly bày ra vẻ mặt khó chịu không giấu nổi ghen tị trong ánh mắt. Khó khăn hỏi ra một câu.
Yến Tri An mặc kệ cậu ta, một ánh mắt cũng không nhìn.
Cậu ta tức đến đỏ mắt, xông lên giữ chặt tay Yến Tri An lại. “Tôi nói cậu không nghe à? Cha của tôi nói gì với cậu?”
“Buông ra.” Yến Tri An hất tay cậu ta ra, cậu lạnh nhạt nhìn chúa hề đang nhảy nhót tưng bừng trước mặt mình, “Có liên quan gì đến cậu sao?”
Yến Vân Ly sững ra, không liên quan gì đến cậu ta hết. Ngay cả chuyện công ty hay bất kể chuyện gì trong nhà đều sắp không còn liên quan gì đến cậu ta hết.
“Ông ta muốn tôi tiếp quản chuyện công ty.” Trước khi đi xa, Yến Tri An tốt bụng nói cho Yến Vân Ly biết điều cậu ta muốn. Mặc dù chỉ nói một phần, còn là phần Yến Tháp Tùng vẽ lên cho cậu.
Yến Vân Ly không tin vào tai mình, cha cho Yến Tri An tiếp quản công ty. Cậu là cái thá gì chứ, mới vào nhà còn chưa đầy một tháng, cha đã cho cậu tiếp quản chuyện công ty. Yến Vân Ly nhìn cánh cửa thư phòng đóng chặt, gần như có xúc động muốn xông vào hỏi cha mình cho ra nhẽ.
Cuối cùng cậu ta cũng không dám làm như vậy.
Ngược lại là Yến Tri An, sau khi nói chuyện với người được gọi là cha của mình thì cậu chẳng muốn ở trong nhà này nữa. Buổi tối về vẫn chưa kịp cất cặp hay thay quần áo, Yến Tri An trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Từ biệt thự nhà họ Yến đến trường học khá xa, đi xe cũng phải mất đến nửa tiếng. Nơi đây còn là khu biệt thự nổi tiếng ở Thủ Đô, xung quanh toàn những nhà giàu có, rất khó để có thể bắt taxi. Yến Tri An muốn trở về căn trọ nhỏ toàn sách, nơi ấm cúng của cậu cũng khó, dù vậy cậu vẫn không muốn quay lại nơi đó.
Trong lòng càng thêm quyết tâm với ý định của mình, Yến gia không coi cậu là con thì cũng đừng trách cậu đối xử với nhà họ tàn nhẫn.
Yến Tri An cứ bước đi một mình trên con đường vắng, bầu trời thì đã tối đen, ánh đèn đường chiếu xuống mặt đường một bóng người, nhìn khá là cô đơn. Thi thoảng trên đường cũng có những chiếc xe sang vụt qua, đến khi có một chiếc xe đi chậm dần về phía Yến Tri An, sau đó dừng hẳn trước mặt cậu thì cậu cũng dần dừng bước chân.
Từ khi biết Yến Tri An chuyển đến nhà họ Yến, Giang Tịnh Du rất thường xuyên đến biệt thự nhà họ Giang ở khu này. Anh trai và cha của Giang Tịnh Du đều sống ở đây.
Giang Tịnh Du mở cửa xe và bước xuống. Anh nhìn Yến Tri An vẫn cứ đứng dưới ánh đèn đường, cậu nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt của cậu trong trẻo lạnh lùng, như chẳng có cảm xúc hay một hạt bụi nào trong mắt cậu cả, lại như chứa đựng vô vàn cảm xúc đang ngổn ngang trong đó.
“Tri An.” Anh khẽ gọi.
Cậu đáp lại một tiếng: “Vâng.”
“Có muốn lên xe ngồi chút không?”
Yến Tri An gật đầu.
Khi đi một mình trên đường, Yến Tri An suy nghĩ rất nhiều chuyện. Cậu nghĩ, tại sao cậu lại là con của nhà họ Yến, cậu đã sống mười mấy năm không có cha mẹ thì dứt khoát để cậu không có cha mẹ luôn đi. Cuộc sống êm đẹp bỗng dưng lại xuất hiện thêm những người được gọi là gia đình, để rồi kiểm soát cuộc sống của cậu. Ba năm sống ở nhà họ Yến của kiếp trước, khoảnh khắc cậu thật sự vui vẻ hạnh phúc đếm trên đầu ngón tay.
Chết đi rồi được sống lại, không còn điều gì may mắn và vui sướng hơn. Yến Tri An muốn đòi lại công bằng cho bản thân ở kiếp trước, muốn đòi lạnh những thứ vốn nên là của cậu. Nhưng nhiều khi cậu cũng cảm thấy mệt mỏi. Cuộc sống phũ phàng ở nhà họ Yến dù đã trải qua một lần, Yến Tri An vẫn không nhịn được khao khát tình thân, để rồi thất vọng lại thất vọng. Chẳng có thứ gọi là tình thân nào cả.
Khi Yến Tri An nhìn thấy chiếc xe dừng lại trước mặt mình, người đàn ông bước xuống xe và gọi tên cậu. Trong lòng cậu bỗng cảm thấy bình yên, đầu óc cũng dần trở nên tỉnh táo hơn.
Cậu trông chờ gì vào cái nhà kia chứ? Đúng là nực cười mà.
“Hình như lúc nào tôi cần đều có thể gặp chú thì phải.” Yến Tri An ngồi ở ghế phụ, cậu nhìn vào người đàn ông trưởng thành, chững chạc ngồi bên cạnh, anh luôn mang lại cho cậu cảm giác an tâm đến lạ thường.
Giang Tịnh Du nở nụ cười nhẹ, hỏi lại: “Vậy sao?”
“Đúng vậy.” Yến Tri An rất chắc nịch mà gật đầu.
“Bây giờ em muốn đi đâu?”
Cậu ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi: “Chú sẽ làm tài xế cho tôi sao?”
Giang Tịnh Du nghe vậy, anh hơi cúi người, một tay vòng qua trước ngực: “Nếu như em muốn thì tôi rất sẵn lòng, thiếu gia của tôi.”
Yến Tri An bị hành động của anh chọc cười, trực tiếp quên sạch cuộc nói chuyện chẳng mấy vui vẻ giữa cậu và Yến Tháp Tùng.
Khi ở cạnh nhau, hai người đa số chỉ chia sẻ về sở thích và việc nghiên cứu của Yến Tri An, rất ít khi đề cập đến chuyện gia đình của nhau. Dù vậy cả hai đều rất ăn ý, chẳng ai hỏi đến chuyện khiến đối phương không vui cả. Yến Tri An nhìn bầu trời đen, chẳng có một ánh sao nào cả, lòng cậu nao nao, bỗng dưng nói:
“Không biết ở khu rừng kia còn đom đóm không nhỉ?”
Bây giờ là cuối tháng 11, gần đến tháng 12, trời đã bắt đầu trở lạnh, những con đom đóm chỉ xuất hiện vào những mùa ấm áp nhất trong năm.
Yến Tri An nói xong thì tự mình lẩm bẩm trong miệng: “Hẳn là không còn nữa đâu.”
Đom đóm xuất hiện vào tháng 9 đã hiếm thấy lắm rồi, huống chi là tháng 12.
Yến Tri An mặc kệ cậu ta, một ánh mắt cũng không nhìn.
Cậu ta tức đến đỏ mắt, xông lên giữ chặt tay Yến Tri An lại. “Tôi nói cậu không nghe à? Cha của tôi nói gì với cậu?”
“Buông ra.” Yến Tri An hất tay cậu ta ra, cậu lạnh nhạt nhìn chúa hề đang nhảy nhót tưng bừng trước mặt mình, “Có liên quan gì đến cậu sao?”
Yến Vân Ly sững ra, không liên quan gì đến cậu ta hết. Ngay cả chuyện công ty hay bất kể chuyện gì trong nhà đều sắp không còn liên quan gì đến cậu ta hết.
“Ông ta muốn tôi tiếp quản chuyện công ty.” Trước khi đi xa, Yến Tri An tốt bụng nói cho Yến Vân Ly biết điều cậu ta muốn. Mặc dù chỉ nói một phần, còn là phần Yến Tháp Tùng vẽ lên cho cậu.
Yến Vân Ly không tin vào tai mình, cha cho Yến Tri An tiếp quản công ty. Cậu là cái thá gì chứ, mới vào nhà còn chưa đầy một tháng, cha đã cho cậu tiếp quản chuyện công ty. Yến Vân Ly nhìn cánh cửa thư phòng đóng chặt, gần như có xúc động muốn xông vào hỏi cha mình cho ra nhẽ.
Cuối cùng cậu ta cũng không dám làm như vậy.
Ngược lại là Yến Tri An, sau khi nói chuyện với người được gọi là cha của mình thì cậu chẳng muốn ở trong nhà này nữa. Buổi tối về vẫn chưa kịp cất cặp hay thay quần áo, Yến Tri An trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Từ biệt thự nhà họ Yến đến trường học khá xa, đi xe cũng phải mất đến nửa tiếng. Nơi đây còn là khu biệt thự nổi tiếng ở Thủ Đô, xung quanh toàn những nhà giàu có, rất khó để có thể bắt taxi. Yến Tri An muốn trở về căn trọ nhỏ toàn sách, nơi ấm cúng của cậu cũng khó, dù vậy cậu vẫn không muốn quay lại nơi đó.
Trong lòng càng thêm quyết tâm với ý định của mình, Yến gia không coi cậu là con thì cũng đừng trách cậu đối xử với nhà họ tàn nhẫn.
Yến Tri An cứ bước đi một mình trên con đường vắng, bầu trời thì đã tối đen, ánh đèn đường chiếu xuống mặt đường một bóng người, nhìn khá là cô đơn. Thi thoảng trên đường cũng có những chiếc xe sang vụt qua, đến khi có một chiếc xe đi chậm dần về phía Yến Tri An, sau đó dừng hẳn trước mặt cậu thì cậu cũng dần dừng bước chân.
Từ khi biết Yến Tri An chuyển đến nhà họ Yến, Giang Tịnh Du rất thường xuyên đến biệt thự nhà họ Giang ở khu này. Anh trai và cha của Giang Tịnh Du đều sống ở đây.
Giang Tịnh Du mở cửa xe và bước xuống. Anh nhìn Yến Tri An vẫn cứ đứng dưới ánh đèn đường, cậu nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt của cậu trong trẻo lạnh lùng, như chẳng có cảm xúc hay một hạt bụi nào trong mắt cậu cả, lại như chứa đựng vô vàn cảm xúc đang ngổn ngang trong đó.
“Tri An.” Anh khẽ gọi.
Cậu đáp lại một tiếng: “Vâng.”
“Có muốn lên xe ngồi chút không?”
Yến Tri An gật đầu.
Khi đi một mình trên đường, Yến Tri An suy nghĩ rất nhiều chuyện. Cậu nghĩ, tại sao cậu lại là con của nhà họ Yến, cậu đã sống mười mấy năm không có cha mẹ thì dứt khoát để cậu không có cha mẹ luôn đi. Cuộc sống êm đẹp bỗng dưng lại xuất hiện thêm những người được gọi là gia đình, để rồi kiểm soát cuộc sống của cậu. Ba năm sống ở nhà họ Yến của kiếp trước, khoảnh khắc cậu thật sự vui vẻ hạnh phúc đếm trên đầu ngón tay.
Chết đi rồi được sống lại, không còn điều gì may mắn và vui sướng hơn. Yến Tri An muốn đòi lại công bằng cho bản thân ở kiếp trước, muốn đòi lạnh những thứ vốn nên là của cậu. Nhưng nhiều khi cậu cũng cảm thấy mệt mỏi. Cuộc sống phũ phàng ở nhà họ Yến dù đã trải qua một lần, Yến Tri An vẫn không nhịn được khao khát tình thân, để rồi thất vọng lại thất vọng. Chẳng có thứ gọi là tình thân nào cả.
Khi Yến Tri An nhìn thấy chiếc xe dừng lại trước mặt mình, người đàn ông bước xuống xe và gọi tên cậu. Trong lòng cậu bỗng cảm thấy bình yên, đầu óc cũng dần trở nên tỉnh táo hơn.
Cậu trông chờ gì vào cái nhà kia chứ? Đúng là nực cười mà.
“Hình như lúc nào tôi cần đều có thể gặp chú thì phải.” Yến Tri An ngồi ở ghế phụ, cậu nhìn vào người đàn ông trưởng thành, chững chạc ngồi bên cạnh, anh luôn mang lại cho cậu cảm giác an tâm đến lạ thường.
Giang Tịnh Du nở nụ cười nhẹ, hỏi lại: “Vậy sao?”
“Đúng vậy.” Yến Tri An rất chắc nịch mà gật đầu.
“Bây giờ em muốn đi đâu?”
Cậu ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi: “Chú sẽ làm tài xế cho tôi sao?”
Giang Tịnh Du nghe vậy, anh hơi cúi người, một tay vòng qua trước ngực: “Nếu như em muốn thì tôi rất sẵn lòng, thiếu gia của tôi.”
Yến Tri An bị hành động của anh chọc cười, trực tiếp quên sạch cuộc nói chuyện chẳng mấy vui vẻ giữa cậu và Yến Tháp Tùng.
Khi ở cạnh nhau, hai người đa số chỉ chia sẻ về sở thích và việc nghiên cứu của Yến Tri An, rất ít khi đề cập đến chuyện gia đình của nhau. Dù vậy cả hai đều rất ăn ý, chẳng ai hỏi đến chuyện khiến đối phương không vui cả. Yến Tri An nhìn bầu trời đen, chẳng có một ánh sao nào cả, lòng cậu nao nao, bỗng dưng nói:
“Không biết ở khu rừng kia còn đom đóm không nhỉ?”
Bây giờ là cuối tháng 11, gần đến tháng 12, trời đã bắt đầu trở lạnh, những con đom đóm chỉ xuất hiện vào những mùa ấm áp nhất trong năm.
Yến Tri An nói xong thì tự mình lẩm bẩm trong miệng: “Hẳn là không còn nữa đâu.”
Đom đóm xuất hiện vào tháng 9 đã hiếm thấy lắm rồi, huống chi là tháng 12.