Chương 63: Trịnh Thăng vào tù rồi
Trước khi ngủ, Yến Tri An mở điện thoại ra xem. Yến Minh Hy không gọi được cho cậu, anh chuyển sang nhắn tin, nhắn vài ba tin nhưng không thấy cậu rep liền thôi. Yến Tri An trực tiếp bỏ qua tin nhắn của anh. Bỗng nhiên, một khung thoại nhảy lên đầu tiên, tên là “ẩn danh” cậu chưa bao giờ kết bạn cả. Yến Tri An nhấn vào.
[Trịnh Thăng vào tù rồi!]
Theo sau còn có một câu: [Cảm ơn!]
Trịnh Thăng vào tù rồi. Người gửi tin nhắn này là Ninh Ngọc Sương?
Cậu đã không để ý chuyện của Trịnh Thăng kia nữa, mấy hôm trước lúc họp mặt nhà họ Yến, cậu cũng chỉ biết được nhà họ Trịnh gặp chuyện rắc rối. Mới qua bấy nhiêu ngày mà gã ta đã vào tù, có lẽ vụ án của Ninh Diêu Tuyết đã được điều tra lại. Trong tay Ninh Ngọc Sương có đầy đủ chứng cứ mới có thể dám một thân một mình đối đầu với nhà họ Trịnh được…
Yến Tri An nghĩ ngợi một lúc, bất chợt cậu nghĩ đến cái gì.
Hoặc có lẽ Ninh Ngọc Sương có người chống lưng ở phía sau.
Có thể từ đầu, Ninh Ngọc Sương đúng là một thân một mình, khi đó cô ta mới nghĩ đến cách lợi dụng cậu để ra tay từ Yến Vân Ly, nhưng sau đó kế hoạch đó bị cậu nhận ra. Ninh Ngọc Sương cũng thay đổi chiến lược ngay lúc đó, cô ta nhắm thẳng vào nhà họ Trịnh mà không cần thông qua ai cả.
Người đứng sau cô ta xuất hiện vào lúc đó.
Trước tiên, chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều đến Yến Tri An, Yến Vân Ly chắc cũng sẽ im lặng vào thời gian này không dám manh động.
Cậu cất điện thoại lên tủ đầu giường, tắt đèn, nằm xuống giường. Trước khi nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại nhớ đến dáng vẻ của Giang Tịnh Du, anh xoa đầu và chúc ngủ ngon với cậu.
Ấm áp, sự ấm áp duy nhất mà Yến Tri An nhận được từ hai kiếp người.
Bao sóng to gió lớn trong lòng cậu bỗng dưng tan biến, cả cơ thể nhẹ bẫng. Cậu vùi mình vào trong chăn, một đêm không mộng mị.
Sáng sớm, Yến Tri An vẫn chưa thức dậy. Giang Cẩn Diên không biết thức từ lúc nào, chạy đến gõ cửa phòng Yến Tri An.
“Tri An!!” Hắn đập cửa vài ba cái, đến khi Yến Tri An mở cửa, hắn bổ nhào qua bị cậu né đi, “Cậu biết chuyện gì chưa?”
Yến Tri An: “?” Sáng sớm thì biết chuyện gì được.
Giang Cẩn Diên nhìn dáng vẻ ngái ngủ của cậu, chắc mẩm là cậu chẳng hay chuyện gì cả. Hắn hào hứng nói: “Cậu còn nhớ tên Trịnh Thăng kia không, cái gã ngày nào cũng bám đuôi Yến Vân Ly đó, gã bị bắt rồi.”
Yến Tri An quay lại giường, nằm xuống, kéo chăn lên, cậu đáp lại hắn bằng một âm tiết kéo dài: “À!”
Mới 4 giờ rưỡi sáng, từ khi nào mà người thích ngủ nướng như Giang Cẩn Diên lại dậy sớm thế. Mùa đông đến, trời ngày một lạnh, người cũng ngủ nhiều hơn một chút.
“À? Sao cậu chỉ à? Thế thôi hả?”
Yến Tri An: “Tôi sẽ nói với chú cậu rằng cậu thức trắng để chơi game.”
“!”
Giang Cẩn Diên nhảy dựng lên. “Cậu, cậu, cậu, lớn rồi ai chơi mách lẻo hả.” Hắn bổ nhào lên giường, dùng tay ghì chặt ụ chăn của Yến Tri An.
“À, cậu thức trắng thật à?” Yến Tri An trêu ngươi nói một câu.
Giang Cẩn Diên: “…” Bị gài rồi!
Hắn nhìn người đang lim dim trong chăn. Giận mà không dám làm gì. Tự dưng cũng thấy buồn ngủ, Giang Cẩn Diên kéo lấy một góc chăn, chưa kịp đắp đã bị chân Yến Tri An nhẹ nhàng đẩy rớt cái bịch xuống giường.
Xung quanh giường trải thảm lông ấm áp, trong phòng cũng bật điều hòa, Giang Cẩn Diên lười đứng dậy nên nằm ở đó luôn, trên người hắn còn có một góc chăn kéo được khi nãy. Cứ vậy mà nhắm mắt vào ngủ.
Nguyên tắc thứ nhất của Yến Tri An, không làm phiền người khác, kể cả nhà bạn thân.
||||| Truyện đề cử: |||||
Nguyên tắc thứ hai của Yến Tri An, dù ở bất kỳ đâu cũng không nằm chung giường, một là hắn ngủ sô pha, hai là cậu ngủ sô pha.
Giang Cẩn Diên lẩm bẩm hai câu, cằn nhằn tính cách khác biệt của Yến Tri An, sau đó yên ổn ngủ say.
Sáu giờ rưỡi, Yến Tri An thức dậy theo đồng hồ sinh học, đầu tiên cậu nhìn thấy một con vật lông xù hình người nằm cạnh giường mình.
Yến Tri An: “…”
Cậu kéo chăn trên giường xuống, đắp lên cho hắn. Lúc này mới chính thức rời giường. Rửa mặt xong, Yến Tri An ra khỏi phòng ngủ.
Thấy vẫn còn sớm, nhà bếp cũng không có ai, Yến Tri An định nấu bữa sáng. Cậu vừa đeo tạp dề vào, lấy một ít nguyên liệu trong tủ lạnh ra thì nghe thấy tiếng bước chân.
Cậu quay lại nhìn: “Chào buổi sáng chú.”
Giang Tịnh Du có lẽ cũng vừa mới dậy, anh từ trên lầu đi xuống, trên tóc còn vương chút nước khi rửa mặt. “Ừ, chào buổi sáng.”
Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang lục đục trong bếp, khung cảnh này quá đỗi ấm áp, khiến cho người ta dễ dàng chìm đắm.
“Chú uống cà phê không ạ?” Yến Tri An nhìn thấy máy xay cà phê, cậu quay lại hỏi anh.
Giang Tịnh Du ngơ ngác gật đầu. 30 phút sau, Yến Tri An bày ra bữa sáng là trứng chiên và cà phê. “Tí nữa chú còn đi làm phải không ạ? Chú ăn trước đi ạ.”
Cậu định đợi Giang Cẩn Diên dậy rồi cùng nhau ăn luôn. Giang Tịnh Du như biết ý định của cậu, trong lòng có chút không vui, anh vội nói: “Không gấp, em ăn cùng đi.”
“…” Thôi vậy, ăn sáng thôi mà.
Nhìn Yến Tri An ngồi đối diện cùng mình ăn sáng, Giang Tịnh Du vui vẻ.
[Trịnh Thăng vào tù rồi!]
Theo sau còn có một câu: [Cảm ơn!]
Trịnh Thăng vào tù rồi. Người gửi tin nhắn này là Ninh Ngọc Sương?
Cậu đã không để ý chuyện của Trịnh Thăng kia nữa, mấy hôm trước lúc họp mặt nhà họ Yến, cậu cũng chỉ biết được nhà họ Trịnh gặp chuyện rắc rối. Mới qua bấy nhiêu ngày mà gã ta đã vào tù, có lẽ vụ án của Ninh Diêu Tuyết đã được điều tra lại. Trong tay Ninh Ngọc Sương có đầy đủ chứng cứ mới có thể dám một thân một mình đối đầu với nhà họ Trịnh được…
Yến Tri An nghĩ ngợi một lúc, bất chợt cậu nghĩ đến cái gì.
Hoặc có lẽ Ninh Ngọc Sương có người chống lưng ở phía sau.
Có thể từ đầu, Ninh Ngọc Sương đúng là một thân một mình, khi đó cô ta mới nghĩ đến cách lợi dụng cậu để ra tay từ Yến Vân Ly, nhưng sau đó kế hoạch đó bị cậu nhận ra. Ninh Ngọc Sương cũng thay đổi chiến lược ngay lúc đó, cô ta nhắm thẳng vào nhà họ Trịnh mà không cần thông qua ai cả.
Người đứng sau cô ta xuất hiện vào lúc đó.
Trước tiên, chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều đến Yến Tri An, Yến Vân Ly chắc cũng sẽ im lặng vào thời gian này không dám manh động.
Cậu cất điện thoại lên tủ đầu giường, tắt đèn, nằm xuống giường. Trước khi nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại nhớ đến dáng vẻ của Giang Tịnh Du, anh xoa đầu và chúc ngủ ngon với cậu.
Ấm áp, sự ấm áp duy nhất mà Yến Tri An nhận được từ hai kiếp người.
Bao sóng to gió lớn trong lòng cậu bỗng dưng tan biến, cả cơ thể nhẹ bẫng. Cậu vùi mình vào trong chăn, một đêm không mộng mị.
Sáng sớm, Yến Tri An vẫn chưa thức dậy. Giang Cẩn Diên không biết thức từ lúc nào, chạy đến gõ cửa phòng Yến Tri An.
“Tri An!!” Hắn đập cửa vài ba cái, đến khi Yến Tri An mở cửa, hắn bổ nhào qua bị cậu né đi, “Cậu biết chuyện gì chưa?”
Yến Tri An: “?” Sáng sớm thì biết chuyện gì được.
Giang Cẩn Diên nhìn dáng vẻ ngái ngủ của cậu, chắc mẩm là cậu chẳng hay chuyện gì cả. Hắn hào hứng nói: “Cậu còn nhớ tên Trịnh Thăng kia không, cái gã ngày nào cũng bám đuôi Yến Vân Ly đó, gã bị bắt rồi.”
Yến Tri An quay lại giường, nằm xuống, kéo chăn lên, cậu đáp lại hắn bằng một âm tiết kéo dài: “À!”
Mới 4 giờ rưỡi sáng, từ khi nào mà người thích ngủ nướng như Giang Cẩn Diên lại dậy sớm thế. Mùa đông đến, trời ngày một lạnh, người cũng ngủ nhiều hơn một chút.
“À? Sao cậu chỉ à? Thế thôi hả?”
Yến Tri An: “Tôi sẽ nói với chú cậu rằng cậu thức trắng để chơi game.”
“!”
Giang Cẩn Diên nhảy dựng lên. “Cậu, cậu, cậu, lớn rồi ai chơi mách lẻo hả.” Hắn bổ nhào lên giường, dùng tay ghì chặt ụ chăn của Yến Tri An.
“À, cậu thức trắng thật à?” Yến Tri An trêu ngươi nói một câu.
Giang Cẩn Diên: “…” Bị gài rồi!
Hắn nhìn người đang lim dim trong chăn. Giận mà không dám làm gì. Tự dưng cũng thấy buồn ngủ, Giang Cẩn Diên kéo lấy một góc chăn, chưa kịp đắp đã bị chân Yến Tri An nhẹ nhàng đẩy rớt cái bịch xuống giường.
Xung quanh giường trải thảm lông ấm áp, trong phòng cũng bật điều hòa, Giang Cẩn Diên lười đứng dậy nên nằm ở đó luôn, trên người hắn còn có một góc chăn kéo được khi nãy. Cứ vậy mà nhắm mắt vào ngủ.
Nguyên tắc thứ nhất của Yến Tri An, không làm phiền người khác, kể cả nhà bạn thân.
||||| Truyện đề cử: |||||
Nguyên tắc thứ hai của Yến Tri An, dù ở bất kỳ đâu cũng không nằm chung giường, một là hắn ngủ sô pha, hai là cậu ngủ sô pha.
Giang Cẩn Diên lẩm bẩm hai câu, cằn nhằn tính cách khác biệt của Yến Tri An, sau đó yên ổn ngủ say.
Sáu giờ rưỡi, Yến Tri An thức dậy theo đồng hồ sinh học, đầu tiên cậu nhìn thấy một con vật lông xù hình người nằm cạnh giường mình.
Yến Tri An: “…”
Cậu kéo chăn trên giường xuống, đắp lên cho hắn. Lúc này mới chính thức rời giường. Rửa mặt xong, Yến Tri An ra khỏi phòng ngủ.
Thấy vẫn còn sớm, nhà bếp cũng không có ai, Yến Tri An định nấu bữa sáng. Cậu vừa đeo tạp dề vào, lấy một ít nguyên liệu trong tủ lạnh ra thì nghe thấy tiếng bước chân.
Cậu quay lại nhìn: “Chào buổi sáng chú.”
Giang Tịnh Du có lẽ cũng vừa mới dậy, anh từ trên lầu đi xuống, trên tóc còn vương chút nước khi rửa mặt. “Ừ, chào buổi sáng.”
Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang lục đục trong bếp, khung cảnh này quá đỗi ấm áp, khiến cho người ta dễ dàng chìm đắm.
“Chú uống cà phê không ạ?” Yến Tri An nhìn thấy máy xay cà phê, cậu quay lại hỏi anh.
Giang Tịnh Du ngơ ngác gật đầu. 30 phút sau, Yến Tri An bày ra bữa sáng là trứng chiên và cà phê. “Tí nữa chú còn đi làm phải không ạ? Chú ăn trước đi ạ.”
Cậu định đợi Giang Cẩn Diên dậy rồi cùng nhau ăn luôn. Giang Tịnh Du như biết ý định của cậu, trong lòng có chút không vui, anh vội nói: “Không gấp, em ăn cùng đi.”
“…” Thôi vậy, ăn sáng thôi mà.
Nhìn Yến Tri An ngồi đối diện cùng mình ăn sáng, Giang Tịnh Du vui vẻ.