Chương 66: Nơi mà anh cảm thấy bình yên nhất
Không biết Giang Tịnh Du vì lý do gì mà không vui, nhưng xuất phát từ nội tâm, Yến Tri An muốn an ủi và ở bên cạnh anh ngay lúc này. Ánh mắt cậu nhìn qua kính chiếu hậu, thấy chiếc xe của Yến Minh Hy vẫn đậu ở đó, một lúc sau Yến Vân Ly cũng từ trong trường đi ra rồi ngồi lên xe.
“Đi thôi, về nhà chú được chứ?”
Giang Tịnh Du gật đầu, anh đi đâu cũng được, miễn sao bên cạnh anh có người này, mọi buồn phiền trong lòng như bay biến đi hết.
Chuyện trong nhà anh không muốn nói ra với Yến Tri An, riêng chuyện của nhà họ Yến đã đủ rắc rối với cậu rồi. Tính tình của Yến Tri An bên ngoài thì lạnh lùng, nhưng bên trong lại rất quan tâm đến người xung quanh. Cậu chỉ cần để ý một chút, sẽ có thể nhận ra được tâm trạng của người bên cạnh mình.
Xe dừng trong bãi đỗ, hai người cùng đi lên nhà. Giang Tịnh Du vừa mở cửa vừa nói: “Buổi chiều, có lẽ Cẩn Diên về nhà ba mẹ nó rồi.”
Yến Tri An gật đầu, dạ với anh một tiếng. Khi đi về, hai người có ghé qua siêu thị mua chút rau dưa về, trên tay cậu là một túi thức ăn.
Không có gì là không thể giải quyết bằng một bữa ăn ngon cả. Mỹ thực sẽ khiến tâm hồn ta thanh thản, Yến Tri An không biết anh có chuyện gì, tâm trạng tại sao sao lại không vui, cậu cũng không biết phải an ủi anh như thế nào. Vậy nên, Yến Tri An muốn nấu cho anh một bữa cơm ngon, coi như an ủi tâm hồn vậy.
Ăn tối xong, điện thoại Yến Tri An reo lên. Cậu nhìn, là Yến Minh Hy.
“Alo.”
“Hôm nay em không về sao?”
Yến Tri An nhìn Giang Tịnh Du ngồi bên cạnh, anh đang ngồi xem chương trình giải trí trên ti vi, trông rất chăm chú, một chút cũng không giống với hình tượng tổng tài bên ngoài của mình.
Như nhận được ánh mắt, anh cũng nhìn sang. “Để tôi đưa em về?”
Là một câu hỏi ý kiến. Yến Tri An gật đầu, cậu nói với đầu dây bên kia điện thoại: “Có.”
“Em đang ở đâu, anh qua đón, buổi tối về một mình không an toàn.”
“Không cần đâu.”
Hai người nói qua vài câu rồi cúp máy. Cùng lúc này, Giang Tịnh Du cầm theo áo khoác đứng dậy, “Đi thôi, tôi đưa em về.”
“Dạ.”
Ngày hôm nay, cha của Giang Tịnh Du gọi anh về nhà cũ. Mấy đời Giang gia đều ở nhà cũ. Tuổi thơ của anh cũng gắn liền với nơi đây, khoảnh khắc hạnh phúc và khoảnh khắc đau khổ nhất đều xuất phát từ nơi này.
Sau khi mẹ anh mất, anh chuyển ra ngoài sống. Nhà cũ đã chẳng còn dáng vẻ nguyên vẹn của nó năm nào. Anh không muốn về, cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông đang sống trong căn nhà đó.
Ngày bình thường, Giang Tịnh Du sẽ không nghe lời cha mà trở về. Nhưng hôm nay đặc biệt,…
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ.
Tâm trạng vốn đã nặng nề, người đứng đầu Giang gia đó lại nhìn anh với vẻ mặt nặng mày nhẹ. Cứ hễ như vậy, anh và cha sẽ lại cãi nhau. Nếu không phải có một nhà anh trai ở đó, có lẽ Giang Tịnh Du đã không nể mặt ai mà trực tiếp rời đi.
Ngày giỗ mẹ, anh cũng có thể tự đi viếng một mình. Anh không muốn bà nhìn thấy dáng vẻ không mấy hòa thuận trong nhà như vậy.
Chiều tối, khi rời khỏi nhà cũ, Giang Tịnh Du lái xe thẳng đến trường đại học A. Anh không suy nghĩ gì nhiều, anh chỉ muốn tìm một nơi để có thể vỗ về, an ủi mình mà thôi. Theo bản năng mà tìm đến nơi mà anh cảm thấy bình yên nhất.
Lúc nhận thức được hành động trong vô thức của mình, cậu thiếu niên nhỏ hơn anh gần chục tuổi đã ngồi bên cạnh. Cậu chỉ gọi anh tiếng “chú” một cách bình thường, nhưng nó lại như dòng nước ấm, chảy róc rách trong tâm trí, xoa dịu tâm hồn của anh lúc bấy giờ.
Giang Tịnh Du đưa Yến Tri An về biệt thự nhà họ Yến.
Trước cổng có một người đàn ông đang đứng đợi, anh cứ ngóng trông mà nhìn ra ngoài đường. Nhìn thấy xe của Giang Tịnh Du đến thì chạy lại.
Yến Tri An từ trên xe bước xuống. Cậu tạm biệt với Giang Tịnh Du, sau đó đi vào trong.
Giang Tịnh Du nhìn theo bóng lưng của Yến Tri An, đến khi cậu đi hẳn vào trong không thấy bóng dáng nữa mới thu hồi lại tầm mắt, anh nhìn người vẫn đang trừng mắt với mình.
“Nhìn đủ chưa?” Yến Minh Hy oán hận nhìn anh.
Anh trả lời đúng sự thật: “Vẫn chưa.”
“Cậu!!!” Nếu anh mắt có thể trở thành vũ khí giết người, có lẽ Giang Tịnh Du đã bị anh bạn mình giết cả trăm nghìn lần.
Trước khi sao không biết Giang Tịnh Du này lại đáng ghét như vậy cơ chứ.
Khi chưa biết Yến Tri An là em trai, dù Giang Tịnh Du nhìn cậu nhiều hơn một chút thì Yến Minh Hy cũng chỉ trêu chọc anh một chút, tảng băng ngày nào cũng bắt đầu tan chảy.
Nhưng Yến Tri An là em trai anh, em trai ruột của anh. Đây lại là một chuyện khác, không có một người anh trai nào muốn em của mình rơi vào tay của một người đàn ông khác. Cho dù Yến Minh Hy có là một người anh không xứng chức đối với Yến Tri An.
“Không có chuyện gì nữa thì tôi về đây.” Giang Tịnh Du ung dung lái xe về.
Yến Minh Hy thở dài. Đến cuối cùng thì suy nghĩ của anh chẳng quan trọng, anh cũng chẳng có tư cách để quản chuyện tình cảm của Yến Tri An hay Giang Tịnh Du cả.
“Đi thôi, về nhà chú được chứ?”
Giang Tịnh Du gật đầu, anh đi đâu cũng được, miễn sao bên cạnh anh có người này, mọi buồn phiền trong lòng như bay biến đi hết.
Chuyện trong nhà anh không muốn nói ra với Yến Tri An, riêng chuyện của nhà họ Yến đã đủ rắc rối với cậu rồi. Tính tình của Yến Tri An bên ngoài thì lạnh lùng, nhưng bên trong lại rất quan tâm đến người xung quanh. Cậu chỉ cần để ý một chút, sẽ có thể nhận ra được tâm trạng của người bên cạnh mình.
Xe dừng trong bãi đỗ, hai người cùng đi lên nhà. Giang Tịnh Du vừa mở cửa vừa nói: “Buổi chiều, có lẽ Cẩn Diên về nhà ba mẹ nó rồi.”
Yến Tri An gật đầu, dạ với anh một tiếng. Khi đi về, hai người có ghé qua siêu thị mua chút rau dưa về, trên tay cậu là một túi thức ăn.
Không có gì là không thể giải quyết bằng một bữa ăn ngon cả. Mỹ thực sẽ khiến tâm hồn ta thanh thản, Yến Tri An không biết anh có chuyện gì, tâm trạng tại sao sao lại không vui, cậu cũng không biết phải an ủi anh như thế nào. Vậy nên, Yến Tri An muốn nấu cho anh một bữa cơm ngon, coi như an ủi tâm hồn vậy.
Ăn tối xong, điện thoại Yến Tri An reo lên. Cậu nhìn, là Yến Minh Hy.
“Alo.”
“Hôm nay em không về sao?”
Yến Tri An nhìn Giang Tịnh Du ngồi bên cạnh, anh đang ngồi xem chương trình giải trí trên ti vi, trông rất chăm chú, một chút cũng không giống với hình tượng tổng tài bên ngoài của mình.
Như nhận được ánh mắt, anh cũng nhìn sang. “Để tôi đưa em về?”
Là một câu hỏi ý kiến. Yến Tri An gật đầu, cậu nói với đầu dây bên kia điện thoại: “Có.”
“Em đang ở đâu, anh qua đón, buổi tối về một mình không an toàn.”
“Không cần đâu.”
Hai người nói qua vài câu rồi cúp máy. Cùng lúc này, Giang Tịnh Du cầm theo áo khoác đứng dậy, “Đi thôi, tôi đưa em về.”
“Dạ.”
Ngày hôm nay, cha của Giang Tịnh Du gọi anh về nhà cũ. Mấy đời Giang gia đều ở nhà cũ. Tuổi thơ của anh cũng gắn liền với nơi đây, khoảnh khắc hạnh phúc và khoảnh khắc đau khổ nhất đều xuất phát từ nơi này.
Sau khi mẹ anh mất, anh chuyển ra ngoài sống. Nhà cũ đã chẳng còn dáng vẻ nguyên vẹn của nó năm nào. Anh không muốn về, cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông đang sống trong căn nhà đó.
Ngày bình thường, Giang Tịnh Du sẽ không nghe lời cha mà trở về. Nhưng hôm nay đặc biệt,…
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ.
Tâm trạng vốn đã nặng nề, người đứng đầu Giang gia đó lại nhìn anh với vẻ mặt nặng mày nhẹ. Cứ hễ như vậy, anh và cha sẽ lại cãi nhau. Nếu không phải có một nhà anh trai ở đó, có lẽ Giang Tịnh Du đã không nể mặt ai mà trực tiếp rời đi.
Ngày giỗ mẹ, anh cũng có thể tự đi viếng một mình. Anh không muốn bà nhìn thấy dáng vẻ không mấy hòa thuận trong nhà như vậy.
Chiều tối, khi rời khỏi nhà cũ, Giang Tịnh Du lái xe thẳng đến trường đại học A. Anh không suy nghĩ gì nhiều, anh chỉ muốn tìm một nơi để có thể vỗ về, an ủi mình mà thôi. Theo bản năng mà tìm đến nơi mà anh cảm thấy bình yên nhất.
Lúc nhận thức được hành động trong vô thức của mình, cậu thiếu niên nhỏ hơn anh gần chục tuổi đã ngồi bên cạnh. Cậu chỉ gọi anh tiếng “chú” một cách bình thường, nhưng nó lại như dòng nước ấm, chảy róc rách trong tâm trí, xoa dịu tâm hồn của anh lúc bấy giờ.
Giang Tịnh Du đưa Yến Tri An về biệt thự nhà họ Yến.
Trước cổng có một người đàn ông đang đứng đợi, anh cứ ngóng trông mà nhìn ra ngoài đường. Nhìn thấy xe của Giang Tịnh Du đến thì chạy lại.
Yến Tri An từ trên xe bước xuống. Cậu tạm biệt với Giang Tịnh Du, sau đó đi vào trong.
Giang Tịnh Du nhìn theo bóng lưng của Yến Tri An, đến khi cậu đi hẳn vào trong không thấy bóng dáng nữa mới thu hồi lại tầm mắt, anh nhìn người vẫn đang trừng mắt với mình.
“Nhìn đủ chưa?” Yến Minh Hy oán hận nhìn anh.
Anh trả lời đúng sự thật: “Vẫn chưa.”
“Cậu!!!” Nếu anh mắt có thể trở thành vũ khí giết người, có lẽ Giang Tịnh Du đã bị anh bạn mình giết cả trăm nghìn lần.
Trước khi sao không biết Giang Tịnh Du này lại đáng ghét như vậy cơ chứ.
Khi chưa biết Yến Tri An là em trai, dù Giang Tịnh Du nhìn cậu nhiều hơn một chút thì Yến Minh Hy cũng chỉ trêu chọc anh một chút, tảng băng ngày nào cũng bắt đầu tan chảy.
Nhưng Yến Tri An là em trai anh, em trai ruột của anh. Đây lại là một chuyện khác, không có một người anh trai nào muốn em của mình rơi vào tay của một người đàn ông khác. Cho dù Yến Minh Hy có là một người anh không xứng chức đối với Yến Tri An.
“Không có chuyện gì nữa thì tôi về đây.” Giang Tịnh Du ung dung lái xe về.
Yến Minh Hy thở dài. Đến cuối cùng thì suy nghĩ của anh chẳng quan trọng, anh cũng chẳng có tư cách để quản chuyện tình cảm của Yến Tri An hay Giang Tịnh Du cả.