Chương 69
Yến Tri An thấy vừa khó hiểu, vừa bực bội trong lòng. Từ trước đến giờ, các cử chỉ và ngôn ngữ của Hoàng Thế Dương như đang ám chỉ điều gì đó. Muốn cậu không nhận ra cũng khó.
Cậu thở dài một hơi.
Giang Tịnh Du ở bên cạnh nhận ra trạng thái của Yến Tri An, dù vậy anh vẫn không hỏi gì. Nhìn theo bóng dáng Hoàng Thế Dương rời đi, đăm chiêu.
Hiển nhiên anh cũng cảm thấy lời nói cậu ta kỳ lạ.
“Em về trường hay về nhà?” Giang Tịnh Du hỏi một câu, phá vỡ suy nghĩ đang quanh quẩn của Yến Tri An.
Cậu suy nghĩ một chút, nói: “Tôi về trọ gần trường.”
“Được, tôi đưa em về.”
Trọ gần trường của Yến Tri An bây giờ như đã trở thành căn cứ bí mật của cậu, đồ đạc chủ yếu cũng ở đây, dọn về biệt thự nhà họ Yến chỉ là hình thức qua mắt tất cả mọi người.
Đến trọ, trước khi rời đi, Giang Tịnh Du nói: “Nếu có khó khăn gì em có thể nhờ vả, ở đây có anh.”
Yến Tri An đứng hình một lúc, nhìn chiếc xe càng đi càng xa, cảm xúc trong lòng rất khó tả, căng tràn.
Yến Tri An đi vào trong nhà, đóng kỹ cửa. Bỏ qua cảm xúc, lấy lại lý trí.
Cậu học máy tính, kiếp trước cũng học máy tính mặc dù giang dở, nhưng ba năm đó cậu chưa bao giờ từ bỏ đam mê của mình, vẫn lén lút tìm hiểu rất nhiều thứ.
Nói hacker thì hơi quá, nhưng ít nhất có thể tra một số địa chỉ IP thông dụng trên mạng, trình độ khá nghiệp dư.
Hoàng Thế Dương luôn nhắc đến đàn anh chung phòng nghiên cứu đến bây giờ Yến Tri An cũng chưa biết tên kia mãi, hẳn hắn muốn cậu làm cái gì đó. Yến Tri An biết có khả năng mình lại bị lợi dụng như lần của Ninh Ngọc Sương, nhưng cậu lại không thể không làm vậy.
Cậu không biết gì về đàn anh đó cả.
Yến Tri An dùng máy tính đã được nâng cấp của mình ra, đầu tiên bắt đầu từ cái tên Hoàng Thế Dương. Người này ngay từ đầu đã có ý tiệp cận cậu, cảm giác hắn mang lại không mặn cũng không nhạt, không có ác ý gì nhiều nhưng cảm giác tồn tại lại cực cao.
Hoàng Thế Dương, con dòng dõi thư hương, có ba là giáo sư đại học A, mẹ làm bác sĩ. Lý lịch bản thân hắn và họ hàng ba đời đều rất sạch sẽ. Mọi thứ đây đều là bề nổi, dùng chút thủ đoạn công nghệ là có thể tìm được. Muốn sâu hơn nữa phải nhờ người chuyên nghiệp bên ngoài nhúng tay vào điều tra.
Mặc dù bên cạnh Yến Tri An có một người, hơi bí ẩn một xíu, nhưng từ khi Hoàng Thế Dương nói bóng gió về hacker gì đó, cậu dâng lên tâm lý đề phòng.
(nhắc nhở: đây là vị thám tử tư của Yến Tri An)
Bản thân mình không hiểu biết gì về người ta, nhưng có thể người ta đã điều tra gốc gác của mình chỉ bằng năng lực thám tử vượt trội của hắn.
Kiếp trước Yến Tri An luôn cô đơn lẻ bóng, thậm chí còn bị xa lánh bởi những lời đồn không có thật. Thân phận ở nhà họ Yến cũng rất xấu hổ, là con ruột bị ôm nhầm mười mấy năm trước, khi quay lại thì chẳng được yêu thương. Ngay cả bạn thân cũng không còn liên lạc, vậy nên chẳng có một ai tình nguyện đứng về phía cậu.
Nhưng kiếp này, Yến Tri An kết bạn với Trần Thế Dương đơn thuần, cũng không cắt đứt liên lạc với bạn thân… còn gặp được một người thập phần ấm áp.
Nghĩ đến đây, hình ảnh của Giang Tịnh Du mỗi khi ở bên cậu đều rất tri kỷ, dịu dàng lại hiện lên. Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, ấm áp lại bồi hồi.
Câu nói “có anh ở đây” cứ quanh quẩn tâm trí của Yến Tri An. Vừa tách nhau ra vào vài tiếng trước, cậu cầm điện thoại lên, có chút đắn đo.
Có phiền người ta quá không? Yến Tri An cảm thấy, bản thân mình làm phiền anh rất nhiều lần, anh là người tốt tính lại không so đo nên mới không từ chối cậu.
Trong ngăn tủ đầu giường của Yến Tri An có một hộp gấm sang trọng, bên trong là một cặp khuy măng sét, mua lâu rồi nhưng lại không biết tặng nó đi như thế nào.
___
Ở bên kia thành phố, một nơi hoàn toàn khác xa so với sự xa hoa của thành phố, những căn nhà cấp bốn đang xuống cấp, những mái tôn rỉ sắt, lớp sơn bong tróc, bãi rác chất đống một góc tường. Khu này rất ít người đặt chân đến, người trẻ cũng không có bao nhiêu, chỉ toàn người già, người tàn tật và trẻ nhỏ.
Ninh Ngọc Sương mặc chiếc đầm bó sát màu đỏ, đứng tựa vào tường, trên tay còn kẹp một điếu thuốc đang cháy đỏ. Không nhìn ra dáng vẻ một cô gái hoạt bát lại có phần tinh ranh trước đó, giống như đây mới là con người thật của cô.
Trước mặt cô là một người đàn ông, vóc dáng cao nhưng rất gầy, hắn mặc áo hoodie đen, trùm mũ nên không thể thấy rõ mặt.
“Tại sao cậu lại tha cho thằng nhóc kia?” Giọng Ninh Ngọc Sương vang lên, âm sắc đều đều không nghe ra cảm xúc gì trong đó. “Cậu biết nó là thủ phạm chính…”
“Tôi biết.” Giọng nam khàn khàn. “Tôi có lý do của mình, tôi muốn dùng cách của tôi báo thù cho em ấy.”
Ninh Ngọc Sương hít một hơi rồi nhà khói, khói phủ vào mặt khuất trong bóng đêm của người nọ. “Được thôi, cậu muốn làm như thế nào thì thế đó. Nhưng thằng họ Trịnh kia còn có cơ hội rời nơi đó đấy.”
“Sẽ không.”
Kẻ thù của hắn, sẽ không ai thoát khỏi tay hắn được.
Nhìn bóng lưng người áo đen đó rời đi, Ninh Ngọc Sương lại nhả một luồng khó. Điện thoại trên tay tắt rồi mở nguồn, rất nhiều cuộc gọi nhỡ, cô muốn vứt phăng cái sim đi, hoàn toàn cắt đứt rồi rời khỏi Thủ Đô, nhưng lại chẳng có hành động gì.
Lưu luyến gì chứ, chỉ là một quân cờ, cô cũng chỉ là một quân cờ của người khác mà thôi.
Cậu thở dài một hơi.
Giang Tịnh Du ở bên cạnh nhận ra trạng thái của Yến Tri An, dù vậy anh vẫn không hỏi gì. Nhìn theo bóng dáng Hoàng Thế Dương rời đi, đăm chiêu.
Hiển nhiên anh cũng cảm thấy lời nói cậu ta kỳ lạ.
“Em về trường hay về nhà?” Giang Tịnh Du hỏi một câu, phá vỡ suy nghĩ đang quanh quẩn của Yến Tri An.
Cậu suy nghĩ một chút, nói: “Tôi về trọ gần trường.”
“Được, tôi đưa em về.”
Trọ gần trường của Yến Tri An bây giờ như đã trở thành căn cứ bí mật của cậu, đồ đạc chủ yếu cũng ở đây, dọn về biệt thự nhà họ Yến chỉ là hình thức qua mắt tất cả mọi người.
Đến trọ, trước khi rời đi, Giang Tịnh Du nói: “Nếu có khó khăn gì em có thể nhờ vả, ở đây có anh.”
Yến Tri An đứng hình một lúc, nhìn chiếc xe càng đi càng xa, cảm xúc trong lòng rất khó tả, căng tràn.
Yến Tri An đi vào trong nhà, đóng kỹ cửa. Bỏ qua cảm xúc, lấy lại lý trí.
Cậu học máy tính, kiếp trước cũng học máy tính mặc dù giang dở, nhưng ba năm đó cậu chưa bao giờ từ bỏ đam mê của mình, vẫn lén lút tìm hiểu rất nhiều thứ.
Nói hacker thì hơi quá, nhưng ít nhất có thể tra một số địa chỉ IP thông dụng trên mạng, trình độ khá nghiệp dư.
Hoàng Thế Dương luôn nhắc đến đàn anh chung phòng nghiên cứu đến bây giờ Yến Tri An cũng chưa biết tên kia mãi, hẳn hắn muốn cậu làm cái gì đó. Yến Tri An biết có khả năng mình lại bị lợi dụng như lần của Ninh Ngọc Sương, nhưng cậu lại không thể không làm vậy.
Cậu không biết gì về đàn anh đó cả.
Yến Tri An dùng máy tính đã được nâng cấp của mình ra, đầu tiên bắt đầu từ cái tên Hoàng Thế Dương. Người này ngay từ đầu đã có ý tiệp cận cậu, cảm giác hắn mang lại không mặn cũng không nhạt, không có ác ý gì nhiều nhưng cảm giác tồn tại lại cực cao.
Hoàng Thế Dương, con dòng dõi thư hương, có ba là giáo sư đại học A, mẹ làm bác sĩ. Lý lịch bản thân hắn và họ hàng ba đời đều rất sạch sẽ. Mọi thứ đây đều là bề nổi, dùng chút thủ đoạn công nghệ là có thể tìm được. Muốn sâu hơn nữa phải nhờ người chuyên nghiệp bên ngoài nhúng tay vào điều tra.
Mặc dù bên cạnh Yến Tri An có một người, hơi bí ẩn một xíu, nhưng từ khi Hoàng Thế Dương nói bóng gió về hacker gì đó, cậu dâng lên tâm lý đề phòng.
(nhắc nhở: đây là vị thám tử tư của Yến Tri An)
Bản thân mình không hiểu biết gì về người ta, nhưng có thể người ta đã điều tra gốc gác của mình chỉ bằng năng lực thám tử vượt trội của hắn.
Kiếp trước Yến Tri An luôn cô đơn lẻ bóng, thậm chí còn bị xa lánh bởi những lời đồn không có thật. Thân phận ở nhà họ Yến cũng rất xấu hổ, là con ruột bị ôm nhầm mười mấy năm trước, khi quay lại thì chẳng được yêu thương. Ngay cả bạn thân cũng không còn liên lạc, vậy nên chẳng có một ai tình nguyện đứng về phía cậu.
Nhưng kiếp này, Yến Tri An kết bạn với Trần Thế Dương đơn thuần, cũng không cắt đứt liên lạc với bạn thân… còn gặp được một người thập phần ấm áp.
Nghĩ đến đây, hình ảnh của Giang Tịnh Du mỗi khi ở bên cậu đều rất tri kỷ, dịu dàng lại hiện lên. Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, ấm áp lại bồi hồi.
Câu nói “có anh ở đây” cứ quanh quẩn tâm trí của Yến Tri An. Vừa tách nhau ra vào vài tiếng trước, cậu cầm điện thoại lên, có chút đắn đo.
Có phiền người ta quá không? Yến Tri An cảm thấy, bản thân mình làm phiền anh rất nhiều lần, anh là người tốt tính lại không so đo nên mới không từ chối cậu.
Trong ngăn tủ đầu giường của Yến Tri An có một hộp gấm sang trọng, bên trong là một cặp khuy măng sét, mua lâu rồi nhưng lại không biết tặng nó đi như thế nào.
___
Ở bên kia thành phố, một nơi hoàn toàn khác xa so với sự xa hoa của thành phố, những căn nhà cấp bốn đang xuống cấp, những mái tôn rỉ sắt, lớp sơn bong tróc, bãi rác chất đống một góc tường. Khu này rất ít người đặt chân đến, người trẻ cũng không có bao nhiêu, chỉ toàn người già, người tàn tật và trẻ nhỏ.
Ninh Ngọc Sương mặc chiếc đầm bó sát màu đỏ, đứng tựa vào tường, trên tay còn kẹp một điếu thuốc đang cháy đỏ. Không nhìn ra dáng vẻ một cô gái hoạt bát lại có phần tinh ranh trước đó, giống như đây mới là con người thật của cô.
Trước mặt cô là một người đàn ông, vóc dáng cao nhưng rất gầy, hắn mặc áo hoodie đen, trùm mũ nên không thể thấy rõ mặt.
“Tại sao cậu lại tha cho thằng nhóc kia?” Giọng Ninh Ngọc Sương vang lên, âm sắc đều đều không nghe ra cảm xúc gì trong đó. “Cậu biết nó là thủ phạm chính…”
“Tôi biết.” Giọng nam khàn khàn. “Tôi có lý do của mình, tôi muốn dùng cách của tôi báo thù cho em ấy.”
Ninh Ngọc Sương hít một hơi rồi nhà khói, khói phủ vào mặt khuất trong bóng đêm của người nọ. “Được thôi, cậu muốn làm như thế nào thì thế đó. Nhưng thằng họ Trịnh kia còn có cơ hội rời nơi đó đấy.”
“Sẽ không.”
Kẻ thù của hắn, sẽ không ai thoát khỏi tay hắn được.
Nhìn bóng lưng người áo đen đó rời đi, Ninh Ngọc Sương lại nhả một luồng khó. Điện thoại trên tay tắt rồi mở nguồn, rất nhiều cuộc gọi nhỡ, cô muốn vứt phăng cái sim đi, hoàn toàn cắt đứt rồi rời khỏi Thủ Đô, nhưng lại chẳng có hành động gì.
Lưu luyến gì chứ, chỉ là một quân cờ, cô cũng chỉ là một quân cờ của người khác mà thôi.