Chương : 17
Sau lại hai lần chạm mặt, mọi chuyện ở nhà Thiệu Hoa đều do Nguyệt Tâm quyết định , nguyên nhân không cần nhiều lời. Hai lần kia, thời tiết rất tốt không có mưa. Lúc trời ấm áp, Thiệu Hoa nhìn có tinh thần hơn, đi đứng vô cùng bình thường, nhưng vẫn ho khan không dứt. Lúc anh hoạt động , có khi còn lộ ra khí chất tao nhã.
Hơn nữa, khi về đến nhà anh tuyệt đối là một người đàn ông của gia đình: vào nhà hay đi ra ngoài, đều là anh mở cửa cho Nguyệt Tâm rồi để cô đi trước; Nguyệt Tâm vào cửa cởi áo khoác, Thiệu Hoa liền nhận lấy rồi treo trên giá quần áo; trước lúc Nguyệt Tâm ngồi xuống, anh luôn nhanh nhẹn lấy ghế; mỗi lần cô về nhà, anh đều đưa cô đến nhà ga... Nguyệt Tâm sống nhiều như vậy năm, vẫn là lần đầu tiên được “đãi ngộ” cao cấp như vậy.
Lúc Thiệu Hoa cười rộ lên, lại có vài phần tư sắc, mắt hai mí; cái mũi thật cao; môi có độ dày vừa phải, nếu mùa đông không bị khô nứt, bờ môi của anh thật đúng làm cho người ta muốn hôn! Khóe miệng hơi đi xuống, nhìn môi đã đoán được là trời sinh số khổ , nhưng điều này hiện ra vài phần nam nhân kiên nghị, bất quá lúc anh cười rộ lên, khóe miệng lại cong lên . Sắc mặt của anh không tốt, không có huyết sắc. Nhưng nhìn cả khuôn mặt, thoạt nhìn không có lời nào để diễn tả được vẻ đẹp của anh. Bỗng nhiên, Nguyệt Tâm nghĩ tới ba chữ "Ma cà rồng" ! Đúng vậy! Hơn nữa anh rất cao , cốt cảm dáng có lúc hờ hững, có lúc chuyên chú làm một việc gì đó, Thiệu Hoa tựa như người quý tộc của ma cà rồng! Nguyệt Tâm bỗng nhiên nổi hứng, lên mạng tìm tòi một chút về người tên "Thiệu Hằng", cô muốn tìm hiểu một chút về hai anh em này. Xem mấy tấm hình, Nguyệt Tâm không thể không thừa nhận, Thiệu Hằng quả thực rất hoàn mĩ , tuyệt đối phù hợp với tiêu chuẩn "Bạch mã vương tử”,anh ta thoạt nhìn cũng rất cao, dáng người cân xứng, mặt không gầy cũng không hề béo một chút nào, nhưng trắng hồng hào; ngũ quan cùng Thiệu Hoa có vài phần giống, việc này là đương nhiên thôi, bọn họ là anh em, bất quá Thiệu Hằng mắt hai mí thật rõ ràng, hơn nữa khóe miệng luôn cong lên ... Mấu chốt là, anh ta chỉ có 28 tuổi! Đúng với cái gọi là thanh niên tài tuấn a! Không biết là giấc mơ của bao nhiêu cô gái! Nguyệt Tâm đột nhiên nhớ tới bản thân còn không biết Thiệu Hoa bao nhiêu tuổi, cứ việc nhìn chứng minh nhân dân của anh là có thể biết anh sinh năm bao nhiêu, vậy mà cho tới bây giờ cô chưa bao giờ chú ý. Nguyệt Tâm lấy ra xem mới phát hiện, thì ra Thiệu Hoa chỉ có 30 tuổi! Nói cho chính xác thì anh chỉ mới 29 tuổi 9 tháng, thì ra tuổi của anh số đầu vẫn là số “2”! Nhưng thoạt nhìn thì anh cứ giống như đã 40 vậy!
Được rồi, vì anh không có nhiều tiền như người kia, huống chi anh thân thể lại không tốt. Aizzz, Nguyệt Tâm không khỏi thở dài một hơi, cô chẳng những cảm thán "Mệnh của họ bất đồng", còn ảo tưởng nếu người kia vì cô mở cửa xe, để cô lên xe lúc ấy Thiệu Hoa sẽ xứng danh với cụm từ "Đại thiếu gia", thật tốt biết bao. Nếu anh là đại thiếu gia, là có thể kêu lái xe, đưa cô đến nhà hàng; còn có thể bao toàn bộ nhà hàng, còn có người đàn violon , vừa thưởng thức vừa trao đổi về case... Phụ nữ, luôn thích những người đàn ông có tiền. Nếu hai người đàn ông điều kiện tương đương nhau, để phụ nữ lựa chọn, ai chọn người đàn ông không có tiền , khẳng định là chỉ số thông minh của người đó có vấn đề. Bất quá, nhìn biểu hiện của Thiệu Hoa , lại nhớ tới nghe được có người phụ nữ lớn tuổi kia gọi anh là "Đại thiếu gia", Nguyệt Tâm phỏng đoán, Thiệu Hoa trước kia khẳng định là người danh xứng với danh xưng đại thiếu gia. Cô có chút tò mò, anh làm thế nào mà lại nghèo túng như vậy chứ?
"Còn có vấn đề sao gì không? Nếu không còn gì, tôi liền bắt tay vào viết đơn khởi tố ." Nguyệt Tâm hỏi Thiệu Hoa.
"Ách, " Thiệu Hoa rũ mắt xuống , suy nghĩ vài giây, nhìn Nguyệt Tâm nói đến: "Tôi từng ở trong tù."
"Cái gì? ! Chuyện quan trọng như vậy, sao anh lại không nói sớm cho tôi?" Thiệu Hoa nghĩ rằng: cô không hỏi, tôi phải nói thế nào cho cô? Chẳng lẽ muốn tôi lúc gặp ai đều nói "hi, tôi từng ở tù" ? Nếu như vậy chắc chắn đầu óc tôi quá bất bình thường rồi.
Bất quá hiện tại muốn lên tòa án, đối phương khẳng định sẽ đem lí lịch gốc gác của bản thân moi ra từng chút. Như vậy quyền lợi để xét án của anh sẽ chỉ còn phân nửa thôi.
"Thật xin lỗi, bây giờ mới nói cho cô."
"Tại sao lại ngồi tù? Ngồi bao lâu?"
"Lái xe lúc say rượu nên lỡ đụng chết người , mười năm, hai tháng trước mới ra tù."
Cái gì? ! Mười năm? ! Chu Nguyệt Tâm không nghĩ tới,Thiệu Hoa 30 tuổi trước mặt cô, vậy mà đã ngồi tù 10 năm. Từ 20 tuổi đến 30 tuổi, anh đều ở trong tù... Nguyệt Tâm lại nghĩ đến, thiệu gia có tiền như vậy, thế nào lại không đi của sau? Hiện tại đâm chết người, không phải phán vài năm sao, chờ gió êm sóng lặng , còn lập tức cấp giảm hình phạt...
Cô nhẹ nhàng "Nga" một tiếng. Hiện tại, Nguyệt Tâm rốt cục hiểu ra Thiệu Hoa làm sao có thể nghèo túng đến như vậy . Bởi vì anh ngồi tù, người nhà liền đoạn tuyệt quan hệ với anh, hơn nữa sau khi mãn hạn tù rất khó tìm được việc làm, rất nhiều người chỉ có thể "Trọng thao cũ nghiệp" (*) . Chẳng lẽ kêu Thiệu Hoa "Trọng thao cũ nghiệp" lại đi đụng chết một người nữa? Hiện tại anh có thể tìm được công việc quét đường đã là không tệ rồi . Trở về nhà, Nguyệt Tâm lại suy nghĩ: Anh nói, ba anh mười năm trước đã chết, như vậy chính là nghe được tin tức anh "Đâm chết người" rồi tức chết ; trong di chúc nói, di sản bộ cho con trai thứ hai Thiệu Hằng,Thiệu Hoa nói anh hoài nghi di chúc căn bản chính là giả , nhưng hiện tại Nguyệt Tâm cho rằng, di chúc phần lớn là có, chỉ sợ là do lúc đó cha anh tức giận quá nên trừng phạt Thiệu Hoa bằng cách chẳng để lại cho anh đồng nào...Vụ kiện này, chỉ sợ thật sự không thắng được . Nguyệt Tâm không biết rằng lúc trước những người có dày dạn kinh nghiệm không chịu tiếp vụ kiện này, chính là vì họ không muốn bởi vì họ không muốn tự dưng mà đi chọc một kẻ có tiền, huống hồ đối phương lại là nhân vật của giới truyền thông, nếu họ bị thua kiện, danh dự của cả văn phòng luật đều sẽ bị bôi nhọ. Bọn họ kỳ thực cũng không biết Thiệu Hoa từng có tiền án. Cuối cùng, Nguyệt Tâm nghĩ tới Thiệu Hoa mười năm kia, cô không khỏi lại là một tiếng thở dài: một người cả đời có thể có mấy cái mười năm? Mà Thiệu Hoa của mười năm kia, là lúc cảnh xuân đang tươi đẹp, thế mà cảnh xuân tươi đẹp ấy lại cùng anh trải qua trong ngục tù tăm tối….
(*) Trọng thao cũ nghiệp: hình như là làm lại việc mà đã đưa họ vào tù, ví dụ như là một người ăn trộm bị bắt, ra tù thì chỉ có thể làm lại nghề ăn trộm, đại ý là như vậy.
Hơn nữa, khi về đến nhà anh tuyệt đối là một người đàn ông của gia đình: vào nhà hay đi ra ngoài, đều là anh mở cửa cho Nguyệt Tâm rồi để cô đi trước; Nguyệt Tâm vào cửa cởi áo khoác, Thiệu Hoa liền nhận lấy rồi treo trên giá quần áo; trước lúc Nguyệt Tâm ngồi xuống, anh luôn nhanh nhẹn lấy ghế; mỗi lần cô về nhà, anh đều đưa cô đến nhà ga... Nguyệt Tâm sống nhiều như vậy năm, vẫn là lần đầu tiên được “đãi ngộ” cao cấp như vậy.
Lúc Thiệu Hoa cười rộ lên, lại có vài phần tư sắc, mắt hai mí; cái mũi thật cao; môi có độ dày vừa phải, nếu mùa đông không bị khô nứt, bờ môi của anh thật đúng làm cho người ta muốn hôn! Khóe miệng hơi đi xuống, nhìn môi đã đoán được là trời sinh số khổ , nhưng điều này hiện ra vài phần nam nhân kiên nghị, bất quá lúc anh cười rộ lên, khóe miệng lại cong lên . Sắc mặt của anh không tốt, không có huyết sắc. Nhưng nhìn cả khuôn mặt, thoạt nhìn không có lời nào để diễn tả được vẻ đẹp của anh. Bỗng nhiên, Nguyệt Tâm nghĩ tới ba chữ "Ma cà rồng" ! Đúng vậy! Hơn nữa anh rất cao , cốt cảm dáng có lúc hờ hững, có lúc chuyên chú làm một việc gì đó, Thiệu Hoa tựa như người quý tộc của ma cà rồng! Nguyệt Tâm bỗng nhiên nổi hứng, lên mạng tìm tòi một chút về người tên "Thiệu Hằng", cô muốn tìm hiểu một chút về hai anh em này. Xem mấy tấm hình, Nguyệt Tâm không thể không thừa nhận, Thiệu Hằng quả thực rất hoàn mĩ , tuyệt đối phù hợp với tiêu chuẩn "Bạch mã vương tử”,anh ta thoạt nhìn cũng rất cao, dáng người cân xứng, mặt không gầy cũng không hề béo một chút nào, nhưng trắng hồng hào; ngũ quan cùng Thiệu Hoa có vài phần giống, việc này là đương nhiên thôi, bọn họ là anh em, bất quá Thiệu Hằng mắt hai mí thật rõ ràng, hơn nữa khóe miệng luôn cong lên ... Mấu chốt là, anh ta chỉ có 28 tuổi! Đúng với cái gọi là thanh niên tài tuấn a! Không biết là giấc mơ của bao nhiêu cô gái! Nguyệt Tâm đột nhiên nhớ tới bản thân còn không biết Thiệu Hoa bao nhiêu tuổi, cứ việc nhìn chứng minh nhân dân của anh là có thể biết anh sinh năm bao nhiêu, vậy mà cho tới bây giờ cô chưa bao giờ chú ý. Nguyệt Tâm lấy ra xem mới phát hiện, thì ra Thiệu Hoa chỉ có 30 tuổi! Nói cho chính xác thì anh chỉ mới 29 tuổi 9 tháng, thì ra tuổi của anh số đầu vẫn là số “2”! Nhưng thoạt nhìn thì anh cứ giống như đã 40 vậy!
Được rồi, vì anh không có nhiều tiền như người kia, huống chi anh thân thể lại không tốt. Aizzz, Nguyệt Tâm không khỏi thở dài một hơi, cô chẳng những cảm thán "Mệnh của họ bất đồng", còn ảo tưởng nếu người kia vì cô mở cửa xe, để cô lên xe lúc ấy Thiệu Hoa sẽ xứng danh với cụm từ "Đại thiếu gia", thật tốt biết bao. Nếu anh là đại thiếu gia, là có thể kêu lái xe, đưa cô đến nhà hàng; còn có thể bao toàn bộ nhà hàng, còn có người đàn violon , vừa thưởng thức vừa trao đổi về case... Phụ nữ, luôn thích những người đàn ông có tiền. Nếu hai người đàn ông điều kiện tương đương nhau, để phụ nữ lựa chọn, ai chọn người đàn ông không có tiền , khẳng định là chỉ số thông minh của người đó có vấn đề. Bất quá, nhìn biểu hiện của Thiệu Hoa , lại nhớ tới nghe được có người phụ nữ lớn tuổi kia gọi anh là "Đại thiếu gia", Nguyệt Tâm phỏng đoán, Thiệu Hoa trước kia khẳng định là người danh xứng với danh xưng đại thiếu gia. Cô có chút tò mò, anh làm thế nào mà lại nghèo túng như vậy chứ?
"Còn có vấn đề sao gì không? Nếu không còn gì, tôi liền bắt tay vào viết đơn khởi tố ." Nguyệt Tâm hỏi Thiệu Hoa.
"Ách, " Thiệu Hoa rũ mắt xuống , suy nghĩ vài giây, nhìn Nguyệt Tâm nói đến: "Tôi từng ở trong tù."
"Cái gì? ! Chuyện quan trọng như vậy, sao anh lại không nói sớm cho tôi?" Thiệu Hoa nghĩ rằng: cô không hỏi, tôi phải nói thế nào cho cô? Chẳng lẽ muốn tôi lúc gặp ai đều nói "hi, tôi từng ở tù" ? Nếu như vậy chắc chắn đầu óc tôi quá bất bình thường rồi.
Bất quá hiện tại muốn lên tòa án, đối phương khẳng định sẽ đem lí lịch gốc gác của bản thân moi ra từng chút. Như vậy quyền lợi để xét án của anh sẽ chỉ còn phân nửa thôi.
"Thật xin lỗi, bây giờ mới nói cho cô."
"Tại sao lại ngồi tù? Ngồi bao lâu?"
"Lái xe lúc say rượu nên lỡ đụng chết người , mười năm, hai tháng trước mới ra tù."
Cái gì? ! Mười năm? ! Chu Nguyệt Tâm không nghĩ tới,Thiệu Hoa 30 tuổi trước mặt cô, vậy mà đã ngồi tù 10 năm. Từ 20 tuổi đến 30 tuổi, anh đều ở trong tù... Nguyệt Tâm lại nghĩ đến, thiệu gia có tiền như vậy, thế nào lại không đi của sau? Hiện tại đâm chết người, không phải phán vài năm sao, chờ gió êm sóng lặng , còn lập tức cấp giảm hình phạt...
Cô nhẹ nhàng "Nga" một tiếng. Hiện tại, Nguyệt Tâm rốt cục hiểu ra Thiệu Hoa làm sao có thể nghèo túng đến như vậy . Bởi vì anh ngồi tù, người nhà liền đoạn tuyệt quan hệ với anh, hơn nữa sau khi mãn hạn tù rất khó tìm được việc làm, rất nhiều người chỉ có thể "Trọng thao cũ nghiệp" (*) . Chẳng lẽ kêu Thiệu Hoa "Trọng thao cũ nghiệp" lại đi đụng chết một người nữa? Hiện tại anh có thể tìm được công việc quét đường đã là không tệ rồi . Trở về nhà, Nguyệt Tâm lại suy nghĩ: Anh nói, ba anh mười năm trước đã chết, như vậy chính là nghe được tin tức anh "Đâm chết người" rồi tức chết ; trong di chúc nói, di sản bộ cho con trai thứ hai Thiệu Hằng,Thiệu Hoa nói anh hoài nghi di chúc căn bản chính là giả , nhưng hiện tại Nguyệt Tâm cho rằng, di chúc phần lớn là có, chỉ sợ là do lúc đó cha anh tức giận quá nên trừng phạt Thiệu Hoa bằng cách chẳng để lại cho anh đồng nào...Vụ kiện này, chỉ sợ thật sự không thắng được . Nguyệt Tâm không biết rằng lúc trước những người có dày dạn kinh nghiệm không chịu tiếp vụ kiện này, chính là vì họ không muốn bởi vì họ không muốn tự dưng mà đi chọc một kẻ có tiền, huống hồ đối phương lại là nhân vật của giới truyền thông, nếu họ bị thua kiện, danh dự của cả văn phòng luật đều sẽ bị bôi nhọ. Bọn họ kỳ thực cũng không biết Thiệu Hoa từng có tiền án. Cuối cùng, Nguyệt Tâm nghĩ tới Thiệu Hoa mười năm kia, cô không khỏi lại là một tiếng thở dài: một người cả đời có thể có mấy cái mười năm? Mà Thiệu Hoa của mười năm kia, là lúc cảnh xuân đang tươi đẹp, thế mà cảnh xuân tươi đẹp ấy lại cùng anh trải qua trong ngục tù tăm tối….
(*) Trọng thao cũ nghiệp: hình như là làm lại việc mà đã đưa họ vào tù, ví dụ như là một người ăn trộm bị bắt, ra tù thì chỉ có thể làm lại nghề ăn trộm, đại ý là như vậy.