Chương 1: Bắt đầu liền thành chuột bạch
Hạ Liên mở mắt, nhìn lên trần nhà tối tăm lạ lẫm, suy nghĩ trong đầu loạn thành một đoàn.
Nơi này là nơi nào?
Hắn vô thức muốn ngồi dậy, nhưng mà hắn vừa mới động đậy một chút liền cảm thấy đầu đau muốn nứt.
- Gr!...
Hạ Liên hai tay ôm đầu, cắn răng chịu đựng. Rất nhanh, cơn đau liền đi qua. Đồng thời với đó, hắn cũng nhớ được chuyện gì đã xảy ra với mình.
Hắn bị bắt cóc.
Hắn thật sự không hiểu được vì sao bọn bắt cóc lại nhắm vào hắn.
Tống tiền?
Hắn không cha không mẹ, không ai quan tâm, tống tiền ai?
Bán nội tạng?
Nếu vậy bây giờ hắn cũng không thể còn ngồi đây suy nghĩ, sớm đã bị đem chôn hoặc là vứt vào rừng sâu núi thẳm.
Buôn người?
Kẻ buôn người nào sẽ đi buôn thanh niên a! Người ta đều là buôn bán trẻ em cùng thiếu nữ!
Ặc... Cũng không đúng...
Hạ Liên nhìn xuống dáng người mảnh khảnh cùng bảng tên trên đồng phục nhà máy của bản thân, khoé miệng co giật.
Đây là... Xem hắn như con gái rồi...?
Mặc dù hắn biết gương mặt hắn rất nữ tính, giọng nói không trầm, tóc thì do lười đi cắt nên để dài xong cột thành đuôi ngựa ở sau đầu, vóc người cũng bởi vì khi còn bé bị thiếu dinh dưỡng nên không cao, hơn nữa so con gái còn nhỏ nhắn...
Nhưng mà hắn là con trai a!
Đang lúc hắn khó chịu, ba kẻ lạ mặt liền đi đến trước cửa phòng giam của hắn. Hắn lập tức liền im lặng quan sát bọn họ.
Kẻ ở giữa tương đối gầy gò, đeo một cặp kính có vẻ rất dày, trên người khoác một chiếc áo blouse trắng. Hai người còn lại thì đều là cơ bắt cuồn cuộn, vẻ mặt hung thần ác sát, trên tay còn cầm theo hai khẩu AK47.
Nhìn thấy cảnh này, Hạ Liên liền cảm thấy tình huống thật khả năng còn tệ hơn hắn nghĩ trước đó.
Đối phương đây là bắt người về làm thí nghiệm a... Hơn nữa đối phương còn có súng!
Hoàn toàn không có cơ hội trốn đi...
Mà lại, ba người kia đã dừng lại trước cửa phòng giam của hắn một lúc lâu...
Nghĩ tới đây, tim của hắn liền lạnh một nửa. Hắn biết rõ, khả năng rất cao là hắn sắp bị đem đi làm chuột bạch rồi...
Tuyệt vọng sao?
Đương nhiên là tuyệt vọng a...
Nhưng mà nói thế nào đây... Đây có lẽ cũng là một loại giải thoát đi...
Chết cũng tốt. Dù sao hắn đời này không ai yêu cũng không yêu ai. Dù hắn có biến mất cũng chẳng ảnh hưởng đến ai cả.
Chỉ hy vọng thí nghiệm của đối phương có thể nhẹ nhàng một chút... Nói chính xác là, chết nhanh một chút...
Chỉ cần chết đủ nhanh, hắn liền không cần chịu đau...
Đang khi Hạ Liên suy nghĩ, một tên tráng hán cầm súng đã đi vào, dùng giọng nói khàn khàn nói ra.
- Đi theo bọn tao! Mày đừng có mà làm trò gì, không là bọn tao bắn chết mày!
Nghe tới cái này, Hạ Liên liền hai mắt sáng lên. Còn có chuyện tốt này!?
Chết sớm sớm siêu sinh. So với việc cầu mong thí nghiệm của tên mặc áo blouse kia làm cho hắn chết nhanh, hắn vẫn là cảm thấy ăn kẹo đồng càng thêm ổn định một chút.
Một phát vào đầu hoặc tim liền đủ, đảm bảo đi rất nhanh.
Thế là, hắn liền giả vờ nghe lời đối phương, đi tới gần, sau đó...
Nhân lúc đối phương bất cẩn, cho đối phương một cước vào hạ bộ!
Nhưng mà, làm hắn không ngờ tới là, đối phương vậy mà nhanh chóng dùng lòng bàn tay chặn lại một cước này của hắn, sau đó trực tiếp nắm lấy cổ chân hắn, nhấc bổng hắn lên.
Tên kia dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt của Hạ Liên.
- Tốt... Rất tốt! Tao đã cảnh cáo mày rồi! Giờ thì chết đi!
Nói xong, hắn liền chỉa súng vào giữa trán của Hạ Liên. Nhìn nòng súng đen ngòm trước mắt, Hạ Liên mặc dù đã tê cả da đầu, nhưng mà mặt ngoài, hắn vẫn là vô cùng bình tĩnh. Hắn thầm hét lớn trong đầu.
- Đến a! Cho tao một viên! Để tao thoát khỏi chỗ này đi!
Nhưng mà, làm cho hắn không ngờ tới là, tên nghiên cứu viên kia vậy mà lên tiếng.
- Khoan đã! Giữ mạng hắn lại!
Đối phương tiến lên, nhìn Hạ Liên một chút. Hạ Liên cũng là không chút nào yếu thế, trực tiếp trừng ngược lại đối phương.
Tên kia bị Hạ Liên trừng như vậy cũng không tức giận, mà chỉ là cười cười, sau đó nói.
- Ánh mắt của ngươi rất thú vị a! Nhìn như đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng lại mang theo một chút tia hy vọng...
Nghe thấy lời nói này của đối phương, Hạ Liên trầm mặc.
Bản thân hắn đương nhiên là còn hy vọng mình được cứu, nhưng hắn cũng thừa biết đó chỉ là ý nghĩ hão huyền mà thôi.
Cảnh sát tuyệt đối không tìm được chỗ này. Vách tường nơi này đã nói rõ toà nhà này đã được xây lên chí ít năm năm. Lâu như vậy mà cảnh sát còn chưa tìm được, vậy tỉ lệ bản thân được cảnh sát cứu cũng không khác gì con số không.
Còn có một nhóm người có thể cứu hắn, nhưng hắn cũng đồng dạng không trong mong gì.
Thiếu nữ phép thuật.
Thế giới này có Yểm Thú, một loại quái vật sinh ra từ những cơn ác mộng.
Thiếu nữ phép thuật là những cô gái được bảo thạch lựa chọn để chiến đấu với Yểm Thú bằng Ma Lực.
Nhưng người ta chỉ có chức trách chiến đấu với Yểm Thú, không phải tội phạm. Cho nên, bị Yểm Thú nhắm tới có thể cầu khẩn bọn họ mau tới, bị tội phạm nhắn tới liền không được.
Sau khi được thả xuống, Hạ Liên liền không nói một lời đi theo ba người kia. Đi bộ khoảng năm phút, ba người đến một căn phòng thí nghiệm.
Ở giữa căn phòng là một cái giường bằng sắt, xung quanh có rất nhiều thiết bị điện tử.
Ngoài cái đó ra, ở một bên của căn phòng còn để mấy lọ dung dịch màu đen đáng ngờ, còn có một viên...
Đá quý?
Nhưng... Vì sao trong phòng thí nghiệm lại có đá quý!?
Không đợi hắn suy nghĩ thêm, tên nghiên cứu viên kia đã nói một câu làm Hạ Liên nổi hết da gà.
- Lột đồ hắn ra!
Nơi này là nơi nào?
Hắn vô thức muốn ngồi dậy, nhưng mà hắn vừa mới động đậy một chút liền cảm thấy đầu đau muốn nứt.
- Gr!...
Hạ Liên hai tay ôm đầu, cắn răng chịu đựng. Rất nhanh, cơn đau liền đi qua. Đồng thời với đó, hắn cũng nhớ được chuyện gì đã xảy ra với mình.
Hắn bị bắt cóc.
Hắn thật sự không hiểu được vì sao bọn bắt cóc lại nhắm vào hắn.
Tống tiền?
Hắn không cha không mẹ, không ai quan tâm, tống tiền ai?
Bán nội tạng?
Nếu vậy bây giờ hắn cũng không thể còn ngồi đây suy nghĩ, sớm đã bị đem chôn hoặc là vứt vào rừng sâu núi thẳm.
Buôn người?
Kẻ buôn người nào sẽ đi buôn thanh niên a! Người ta đều là buôn bán trẻ em cùng thiếu nữ!
Ặc... Cũng không đúng...
Hạ Liên nhìn xuống dáng người mảnh khảnh cùng bảng tên trên đồng phục nhà máy của bản thân, khoé miệng co giật.
Đây là... Xem hắn như con gái rồi...?
Mặc dù hắn biết gương mặt hắn rất nữ tính, giọng nói không trầm, tóc thì do lười đi cắt nên để dài xong cột thành đuôi ngựa ở sau đầu, vóc người cũng bởi vì khi còn bé bị thiếu dinh dưỡng nên không cao, hơn nữa so con gái còn nhỏ nhắn...
Nhưng mà hắn là con trai a!
Đang lúc hắn khó chịu, ba kẻ lạ mặt liền đi đến trước cửa phòng giam của hắn. Hắn lập tức liền im lặng quan sát bọn họ.
Kẻ ở giữa tương đối gầy gò, đeo một cặp kính có vẻ rất dày, trên người khoác một chiếc áo blouse trắng. Hai người còn lại thì đều là cơ bắt cuồn cuộn, vẻ mặt hung thần ác sát, trên tay còn cầm theo hai khẩu AK47.
Nhìn thấy cảnh này, Hạ Liên liền cảm thấy tình huống thật khả năng còn tệ hơn hắn nghĩ trước đó.
Đối phương đây là bắt người về làm thí nghiệm a... Hơn nữa đối phương còn có súng!
Hoàn toàn không có cơ hội trốn đi...
Mà lại, ba người kia đã dừng lại trước cửa phòng giam của hắn một lúc lâu...
Nghĩ tới đây, tim của hắn liền lạnh một nửa. Hắn biết rõ, khả năng rất cao là hắn sắp bị đem đi làm chuột bạch rồi...
Tuyệt vọng sao?
Đương nhiên là tuyệt vọng a...
Nhưng mà nói thế nào đây... Đây có lẽ cũng là một loại giải thoát đi...
Chết cũng tốt. Dù sao hắn đời này không ai yêu cũng không yêu ai. Dù hắn có biến mất cũng chẳng ảnh hưởng đến ai cả.
Chỉ hy vọng thí nghiệm của đối phương có thể nhẹ nhàng một chút... Nói chính xác là, chết nhanh một chút...
Chỉ cần chết đủ nhanh, hắn liền không cần chịu đau...
Đang khi Hạ Liên suy nghĩ, một tên tráng hán cầm súng đã đi vào, dùng giọng nói khàn khàn nói ra.
- Đi theo bọn tao! Mày đừng có mà làm trò gì, không là bọn tao bắn chết mày!
Nghe tới cái này, Hạ Liên liền hai mắt sáng lên. Còn có chuyện tốt này!?
Chết sớm sớm siêu sinh. So với việc cầu mong thí nghiệm của tên mặc áo blouse kia làm cho hắn chết nhanh, hắn vẫn là cảm thấy ăn kẹo đồng càng thêm ổn định một chút.
Một phát vào đầu hoặc tim liền đủ, đảm bảo đi rất nhanh.
Thế là, hắn liền giả vờ nghe lời đối phương, đi tới gần, sau đó...
Nhân lúc đối phương bất cẩn, cho đối phương một cước vào hạ bộ!
Nhưng mà, làm hắn không ngờ tới là, đối phương vậy mà nhanh chóng dùng lòng bàn tay chặn lại một cước này của hắn, sau đó trực tiếp nắm lấy cổ chân hắn, nhấc bổng hắn lên.
Tên kia dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt của Hạ Liên.
- Tốt... Rất tốt! Tao đã cảnh cáo mày rồi! Giờ thì chết đi!
Nói xong, hắn liền chỉa súng vào giữa trán của Hạ Liên. Nhìn nòng súng đen ngòm trước mắt, Hạ Liên mặc dù đã tê cả da đầu, nhưng mà mặt ngoài, hắn vẫn là vô cùng bình tĩnh. Hắn thầm hét lớn trong đầu.
- Đến a! Cho tao một viên! Để tao thoát khỏi chỗ này đi!
Nhưng mà, làm cho hắn không ngờ tới là, tên nghiên cứu viên kia vậy mà lên tiếng.
- Khoan đã! Giữ mạng hắn lại!
Đối phương tiến lên, nhìn Hạ Liên một chút. Hạ Liên cũng là không chút nào yếu thế, trực tiếp trừng ngược lại đối phương.
Tên kia bị Hạ Liên trừng như vậy cũng không tức giận, mà chỉ là cười cười, sau đó nói.
- Ánh mắt của ngươi rất thú vị a! Nhìn như đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng lại mang theo một chút tia hy vọng...
Nghe thấy lời nói này của đối phương, Hạ Liên trầm mặc.
Bản thân hắn đương nhiên là còn hy vọng mình được cứu, nhưng hắn cũng thừa biết đó chỉ là ý nghĩ hão huyền mà thôi.
Cảnh sát tuyệt đối không tìm được chỗ này. Vách tường nơi này đã nói rõ toà nhà này đã được xây lên chí ít năm năm. Lâu như vậy mà cảnh sát còn chưa tìm được, vậy tỉ lệ bản thân được cảnh sát cứu cũng không khác gì con số không.
Còn có một nhóm người có thể cứu hắn, nhưng hắn cũng đồng dạng không trong mong gì.
Thiếu nữ phép thuật.
Thế giới này có Yểm Thú, một loại quái vật sinh ra từ những cơn ác mộng.
Thiếu nữ phép thuật là những cô gái được bảo thạch lựa chọn để chiến đấu với Yểm Thú bằng Ma Lực.
Nhưng người ta chỉ có chức trách chiến đấu với Yểm Thú, không phải tội phạm. Cho nên, bị Yểm Thú nhắm tới có thể cầu khẩn bọn họ mau tới, bị tội phạm nhắn tới liền không được.
Sau khi được thả xuống, Hạ Liên liền không nói một lời đi theo ba người kia. Đi bộ khoảng năm phút, ba người đến một căn phòng thí nghiệm.
Ở giữa căn phòng là một cái giường bằng sắt, xung quanh có rất nhiều thiết bị điện tử.
Ngoài cái đó ra, ở một bên của căn phòng còn để mấy lọ dung dịch màu đen đáng ngờ, còn có một viên...
Đá quý?
Nhưng... Vì sao trong phòng thí nghiệm lại có đá quý!?
Không đợi hắn suy nghĩ thêm, tên nghiên cứu viên kia đã nói một câu làm Hạ Liên nổi hết da gà.
- Lột đồ hắn ra!