Chương 5: Tử Lôi
Sau khi trừng phạt Tiểu Mộc vì tội lái xe, Thủy Triều liền cùng đối phương đi vào một căn phòng nhỏ, cùng nhau ngồi lên giường, sau đó...
Lấy bảo thạch ra, bắt đầu phiên họp của thiếu nữ phép thuật.
Mấy viên bảo thạch này ngoại trừ có thể giúp bọn họ biến thân ra, còn có vai trò như công cụ liên lạc giữa những thiếu nữ phép thuật, tuy là chỉ có thể kết nối với những thiếu nữ phép thuật mà người nắm giữ đã gặp mặt.
Bất quá, vậy cũng xem như đủ rồi. Có công năng này, những thiếu nữ phép thuật không cần lo lắng việc nói chuyện với nhau qua điện thoại sẽ bị nghe trộm, dẫn đến bị lộ thân phận thật nữa.
Nắm bảo thạch của bản thân trong tay, hai vị thiếu nữ tập trung tinh thần, mặc niệm "Liên kết".
Sau đó, hai người liền cảm thấy hai mắt tối sầm lại. Đợi các nàng mở mắt ra, khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn hoá thành một vùng trắng xoá.
Thủy Triều nhẹ nhàng bước ra một bước, sau đó, khung cảnh xung quanh liền hoá thành một căn phòng nhỏ. Trong phòng có một cái bàn tròn lớn, cùng với bốn cái ghế nhỏ xinh.
Hai người không chút do dự, trực tiếp ngồi lên ghế. Qua mười phút, một bóng người khác lại xuất hiện.
- Xin lỗi các chị, em gặp chút việc ạ!
Vừa vào tới, người kia liền bối rối xin lỗi Thủy Triều cùng Tiểu Mộc. Tiểu Mộc che miệng cười khẽ, nói.
- Đừng lo nè~ Tụi chị cũng vừa mới tới thôi. Lại đây nào bé cưng~
Vừa nói, nàng còn vừa kéo một cái ghế khác tới bên cạnh mình, vỗ vỗ mặt ghế ra hiệu đối phương ngồi xuống. Nhưng mà lúc này, người kia nghe Tiểu Mộc gọi mình là "bé cưng" liền sững sờ tại chỗ, não trực tiếp đứng máy.
- B... Bé cưng...
Thiếu nữ cúi gầm mặt, hai gò má đỏ bừng, không biết rõ nên làm sao. Nhìn thấy nàng như vậy, Thủy Triều đành phải tìm cách giải vây cho đối phương. Nàng bất đắc dĩ nói.
- Được rồi, Tiểu Mộc. Đừng chọc em ấy nữa, em ấy ngại lắm rồi kìa.
Tiểu Mộc vốn còn muốn trêu ghẹo thiếu nữ kia một chút, nhưng mà nghe thấy lời này của Thủy Triều, nàng liền gãi đầu, xin lỗi thiếu nữ kia.
- Xin lỗi nha Tử Lôi, tại em dễ thương quá nên chị không nhịn được...
Kết quả, nghe xong lời này của nàng, Tử Lôi liền ngại ngùng đến dùng hai tay che mặt lại rồi.
- D... Dễ thương gì chứ... Rõ ràng chị mới là người dễ thương nhất...
Tử Lôi càng nói càng nhỏ giọng. Đến câu thứ hai, giọng nói của nàng đã nhỏ đến mức hai người kia không thể nghe rõ, thế là Thủy Triều liền hỏi thăm.
- Em nói gì vậy? Chị nghe không rõ lắm.
- Kh... Không có gì...
Nói xong, Tử Lôi liền ngượng ngùng ngồi vào ghế.
Ừm, nàng ngồi vào cái ghế bị Tiểu Mộc kéo tới cạnh mình.
Lại qua mười lăm phút, Thủy Triều nhíu mày.
- Băng Linh không tới? Thôi, vậy tụi mình thảo luận trước đi.
- Chị ơi... Thảo luận về cái gì ạ...?
Tử Lôi hơi rụt rè giơ tay hỏi, bộ dạng vô cùng giống một học sinh tiểu học ngại ngùng khi giơ tay xin thầy cô đi vệ sinh.
Thủy Triều nghe câu hỏi này, không chút nghĩ ngợi liền trả lời.
- Hai người nhớ chuyện Yểm Thú hoá thành người đi? Theo lời người kia nói thì có một tổ chức đã bắt cóc anh ta để làm thí nghiệm. Hiện tại, chúng ta có hai vấn đề.
Nói tới đây, Thủy Triều hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục giải thích.
- Vấn đề thứ nhất là tổ chức kia. Có khả năng rất cao là tổ chức tà ác đó đang nghiên cứu biện pháp biến nhân loại thành Yểm Thú để tạo thành một đội quân hùng mạnh! Hoặc là càng kinh khủng hơn, bọn hắn muốn biến toàn bộ loài người thành Yểm Thú! Chúng ta nhất định phải tìm ra, sau đó phá hủy tổ chức này!
Thủy Triều một mặt nghiêm túc nói. Về phần tại sao nàng lại xác định tổ chức kia tà ác... Đều bắt cóc người khác làm thí nghiệm, không tà ác thì là gì?
- Vấn đề thứ hai... Là về người kia. Chúng ta liệu có nên thả cậu ta không, hay là tiếp tục để cậu ta ở đây?
Nghe thấy lời này, Tiểu Mộc liền lập tức tỏ thái độ.
- Em muốn giữ cậu ấy lại. Nói thật, em cũng hơi thích cậu ấy rồi nha~ Lúc ngủ cậu ấy dễ thương lắm luôn~
Vừa nói, Tiểu Mộc còn vừa liếm môi, híp mắt cười tà. Nhìn biểu lộ này của nàng, Thủy Triều kém chút liền không nhịn được mắng ầm lên.
Tiểu Mộc nào có phải chỉ là "thích"!? Cái mặt này sợ là muốn ăn người ta luôn rồi!
Nhưng mà nàng vẫn không có lập tức phủ quyết ý kiến của Tiểu Mộc, mà là quay sang Tử Lôi, hỏi thăm.
- Còn em? Em nghĩ là cậu ta nên đi hay ở lại đây?
Tử Lôi nghe thấy Thủy Triều hỏi mình liền thu hồi ánh mắt phức tạp của mình dành cho Tiểu Mộc, quay sang nói.
- Em thấy... Mình nên thả người kia đi ạ.
Thủy Triều nghe thấy nàng nói như vậy, cũng có chút ngạc nhiên. Nàng đã quen Tiểu Mộc hơn ba năm, quen Tử Lôi gần hai năm, đây vẫn là lần đầu nàng thấy ý kiến hai người này trái ngược nhau.
Bình thường đều là Tiểu Mộc bày tỏ ý kiến trước, sau đó Tử Lôi không chút do dự đi theo...
Bất quá, hai người có ý kiến trái chiều như vậy, ngược lại là có lợi cho bản thân nàng.
- Nếu hai người có ý kiến bất đồng, vậy thì để cho chính chủ quyết định đi.
Nghe thấy lời này của nàng, hai người kia đều kinh ngạc. Bất quá, hai người suy nghĩ một chút liền hiểu vì sao Thủy Triều ra quyết định này.
Nàng nói rất đúng, đây dù sao cũng là chuyện liên quan đến vận mệnh của người kia, vẫn là nên để người kia làm chủ mới đúng.
Ba người lại bàn về việc điều tra tổ chức tà ác kia một lát, sau đó liền toàn bộ rời đi.
Thủy Triều cùng Tiểu Mộc đồng thời mở mắt. Hai người nhìn nhau một cái, sau đó liền không nói một lời, đi đến căn phòng mà Hạ Liên đang nằm.
Mở cửa ra, hai người liền nhìn thấy Hạ Liên đã tỉnh lại. Thủy Triều nhìn thấy cái này liền kinh ngạc vô cùng.
Vừa nãy nàng là người dùng phép ru ngủ Hạ Liên, nàng đương nhiên biết hiệu quả của phép đó mạnh bao nhiêu. Vừa nãy nàng tuy chỉ dùng một ít ma lực, nhưng mà lượng đó cũng là dư sức để một người bình thường ngủ hai tiếng!
Nhưng mà nãy giờ mới bao lâu!? Không tới một tiếng!
Hạ Liên thì lại căn bản không biết cái này. Hắn nhìn thấy hai nàng quay lại liền mỉm cười chào hỏi.
- Hai người quay lại rồi à? Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
Tiểu Mộc bởi vì không rõ chuyện Hạ Liên đáng lẽ phải ngủ hai tiếng, cho nên nàng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, nhí nhảnh đáp.
- Đương nhiên là có~ Chuyện này quan trọng lắm, liên quan tới tương lai của anh đó nha~
Hạ Liên nghe vậy liền nhíu mày, nghiêm túc nói.
- Tôi đang nghe đây.
Lúc này, Thủy Triều cũng thành công hồi thần lại. Nàng nhìn thẳng vào hai mắt của Hạ Liên, trực tiếp nói.
- Anh muốn rời khỏi đây, hay là ở lại?
Lấy bảo thạch ra, bắt đầu phiên họp của thiếu nữ phép thuật.
Mấy viên bảo thạch này ngoại trừ có thể giúp bọn họ biến thân ra, còn có vai trò như công cụ liên lạc giữa những thiếu nữ phép thuật, tuy là chỉ có thể kết nối với những thiếu nữ phép thuật mà người nắm giữ đã gặp mặt.
Bất quá, vậy cũng xem như đủ rồi. Có công năng này, những thiếu nữ phép thuật không cần lo lắng việc nói chuyện với nhau qua điện thoại sẽ bị nghe trộm, dẫn đến bị lộ thân phận thật nữa.
Nắm bảo thạch của bản thân trong tay, hai vị thiếu nữ tập trung tinh thần, mặc niệm "Liên kết".
Sau đó, hai người liền cảm thấy hai mắt tối sầm lại. Đợi các nàng mở mắt ra, khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn hoá thành một vùng trắng xoá.
Thủy Triều nhẹ nhàng bước ra một bước, sau đó, khung cảnh xung quanh liền hoá thành một căn phòng nhỏ. Trong phòng có một cái bàn tròn lớn, cùng với bốn cái ghế nhỏ xinh.
Hai người không chút do dự, trực tiếp ngồi lên ghế. Qua mười phút, một bóng người khác lại xuất hiện.
- Xin lỗi các chị, em gặp chút việc ạ!
Vừa vào tới, người kia liền bối rối xin lỗi Thủy Triều cùng Tiểu Mộc. Tiểu Mộc che miệng cười khẽ, nói.
- Đừng lo nè~ Tụi chị cũng vừa mới tới thôi. Lại đây nào bé cưng~
Vừa nói, nàng còn vừa kéo một cái ghế khác tới bên cạnh mình, vỗ vỗ mặt ghế ra hiệu đối phương ngồi xuống. Nhưng mà lúc này, người kia nghe Tiểu Mộc gọi mình là "bé cưng" liền sững sờ tại chỗ, não trực tiếp đứng máy.
- B... Bé cưng...
Thiếu nữ cúi gầm mặt, hai gò má đỏ bừng, không biết rõ nên làm sao. Nhìn thấy nàng như vậy, Thủy Triều đành phải tìm cách giải vây cho đối phương. Nàng bất đắc dĩ nói.
- Được rồi, Tiểu Mộc. Đừng chọc em ấy nữa, em ấy ngại lắm rồi kìa.
Tiểu Mộc vốn còn muốn trêu ghẹo thiếu nữ kia một chút, nhưng mà nghe thấy lời này của Thủy Triều, nàng liền gãi đầu, xin lỗi thiếu nữ kia.
- Xin lỗi nha Tử Lôi, tại em dễ thương quá nên chị không nhịn được...
Kết quả, nghe xong lời này của nàng, Tử Lôi liền ngại ngùng đến dùng hai tay che mặt lại rồi.
- D... Dễ thương gì chứ... Rõ ràng chị mới là người dễ thương nhất...
Tử Lôi càng nói càng nhỏ giọng. Đến câu thứ hai, giọng nói của nàng đã nhỏ đến mức hai người kia không thể nghe rõ, thế là Thủy Triều liền hỏi thăm.
- Em nói gì vậy? Chị nghe không rõ lắm.
- Kh... Không có gì...
Nói xong, Tử Lôi liền ngượng ngùng ngồi vào ghế.
Ừm, nàng ngồi vào cái ghế bị Tiểu Mộc kéo tới cạnh mình.
Lại qua mười lăm phút, Thủy Triều nhíu mày.
- Băng Linh không tới? Thôi, vậy tụi mình thảo luận trước đi.
- Chị ơi... Thảo luận về cái gì ạ...?
Tử Lôi hơi rụt rè giơ tay hỏi, bộ dạng vô cùng giống một học sinh tiểu học ngại ngùng khi giơ tay xin thầy cô đi vệ sinh.
Thủy Triều nghe câu hỏi này, không chút nghĩ ngợi liền trả lời.
- Hai người nhớ chuyện Yểm Thú hoá thành người đi? Theo lời người kia nói thì có một tổ chức đã bắt cóc anh ta để làm thí nghiệm. Hiện tại, chúng ta có hai vấn đề.
Nói tới đây, Thủy Triều hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục giải thích.
- Vấn đề thứ nhất là tổ chức kia. Có khả năng rất cao là tổ chức tà ác đó đang nghiên cứu biện pháp biến nhân loại thành Yểm Thú để tạo thành một đội quân hùng mạnh! Hoặc là càng kinh khủng hơn, bọn hắn muốn biến toàn bộ loài người thành Yểm Thú! Chúng ta nhất định phải tìm ra, sau đó phá hủy tổ chức này!
Thủy Triều một mặt nghiêm túc nói. Về phần tại sao nàng lại xác định tổ chức kia tà ác... Đều bắt cóc người khác làm thí nghiệm, không tà ác thì là gì?
- Vấn đề thứ hai... Là về người kia. Chúng ta liệu có nên thả cậu ta không, hay là tiếp tục để cậu ta ở đây?
Nghe thấy lời này, Tiểu Mộc liền lập tức tỏ thái độ.
- Em muốn giữ cậu ấy lại. Nói thật, em cũng hơi thích cậu ấy rồi nha~ Lúc ngủ cậu ấy dễ thương lắm luôn~
Vừa nói, Tiểu Mộc còn vừa liếm môi, híp mắt cười tà. Nhìn biểu lộ này của nàng, Thủy Triều kém chút liền không nhịn được mắng ầm lên.
Tiểu Mộc nào có phải chỉ là "thích"!? Cái mặt này sợ là muốn ăn người ta luôn rồi!
Nhưng mà nàng vẫn không có lập tức phủ quyết ý kiến của Tiểu Mộc, mà là quay sang Tử Lôi, hỏi thăm.
- Còn em? Em nghĩ là cậu ta nên đi hay ở lại đây?
Tử Lôi nghe thấy Thủy Triều hỏi mình liền thu hồi ánh mắt phức tạp của mình dành cho Tiểu Mộc, quay sang nói.
- Em thấy... Mình nên thả người kia đi ạ.
Thủy Triều nghe thấy nàng nói như vậy, cũng có chút ngạc nhiên. Nàng đã quen Tiểu Mộc hơn ba năm, quen Tử Lôi gần hai năm, đây vẫn là lần đầu nàng thấy ý kiến hai người này trái ngược nhau.
Bình thường đều là Tiểu Mộc bày tỏ ý kiến trước, sau đó Tử Lôi không chút do dự đi theo...
Bất quá, hai người có ý kiến trái chiều như vậy, ngược lại là có lợi cho bản thân nàng.
- Nếu hai người có ý kiến bất đồng, vậy thì để cho chính chủ quyết định đi.
Nghe thấy lời này của nàng, hai người kia đều kinh ngạc. Bất quá, hai người suy nghĩ một chút liền hiểu vì sao Thủy Triều ra quyết định này.
Nàng nói rất đúng, đây dù sao cũng là chuyện liên quan đến vận mệnh của người kia, vẫn là nên để người kia làm chủ mới đúng.
Ba người lại bàn về việc điều tra tổ chức tà ác kia một lát, sau đó liền toàn bộ rời đi.
Thủy Triều cùng Tiểu Mộc đồng thời mở mắt. Hai người nhìn nhau một cái, sau đó liền không nói một lời, đi đến căn phòng mà Hạ Liên đang nằm.
Mở cửa ra, hai người liền nhìn thấy Hạ Liên đã tỉnh lại. Thủy Triều nhìn thấy cái này liền kinh ngạc vô cùng.
Vừa nãy nàng là người dùng phép ru ngủ Hạ Liên, nàng đương nhiên biết hiệu quả của phép đó mạnh bao nhiêu. Vừa nãy nàng tuy chỉ dùng một ít ma lực, nhưng mà lượng đó cũng là dư sức để một người bình thường ngủ hai tiếng!
Nhưng mà nãy giờ mới bao lâu!? Không tới một tiếng!
Hạ Liên thì lại căn bản không biết cái này. Hắn nhìn thấy hai nàng quay lại liền mỉm cười chào hỏi.
- Hai người quay lại rồi à? Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
Tiểu Mộc bởi vì không rõ chuyện Hạ Liên đáng lẽ phải ngủ hai tiếng, cho nên nàng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, nhí nhảnh đáp.
- Đương nhiên là có~ Chuyện này quan trọng lắm, liên quan tới tương lai của anh đó nha~
Hạ Liên nghe vậy liền nhíu mày, nghiêm túc nói.
- Tôi đang nghe đây.
Lúc này, Thủy Triều cũng thành công hồi thần lại. Nàng nhìn thẳng vào hai mắt của Hạ Liên, trực tiếp nói.
- Anh muốn rời khỏi đây, hay là ở lại?