Chương 56: Giằng co bên đường
Không ổn, rất rất không ổn!
Hách Liên Dung vội la lên: “Đệ thấy hắn chạy đi đâu?”
“Đệ…. Đệ ở trong hoa viện đụng phải nhị ca, sau đó, đệ liền quay về Thông Thu uyển, đại khái chỉ trong khoảng hai khắc.”
Hách Liên Dung tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Thực đáng chết!”
Tống Tử Hiên nhấp nháy mắt nửa ngày
cũng không dám nói gì, Hách Liên Dung thu lại khẩu khí, “Không phải nói
đệ, không có việc gì, đệ trở về đi.” Dứt lời, không kịp tiễn Tống Tử
Hiên ra cửa, Hách Liên Dung vội vã đi khỏi Thính Vũ hiên.
U hồn kia sẽ đi đâu làm gì? Hách Liên
Dung sai Bích Liễu tới chỗ gác cổng hỏi, chính mình đi tới chỗ của lão
phu nhân, Bích Đào cũng đi theo, nửa đường gặp nha hoàn hầu hạ lão phu
nhân, mới biết được Vị Thiếu Quân không tới chỗ lão phu nhân.
Nghĩ nghĩ, u hồn kia còn có thể đi tìm
ai? Hồ thị? Hách Liên Dung cân nhắc quay lại, mới phát hiện Bích Đào ở
phía sau, nhíu nhíu chân mày nói: “Đến tột cùng có chuyện gì, còn phải
đuổi theo sau mà nói?”
Bích Đào vội nói: “Có vật này thiếu nãi nãi nhất định phải xem.”
“Là vật gì?” Hách Liên Dung đánh giá nàng một chút, tựa hồ không không mang theo cái gì.
“Vật kia ở trong phòng nô tì, thật sự phi thường quan trọng.”
Hách Liên Dung khoát tay, “Hiện tại ta
có việc gấp, chờ ta trở lại rồi nhìn sau.” Nói xong, nàng liền đi tới
hoa viên bên kia nơi có Bích Liễu xuất hiện. Bích Đào có chút ảo não,
nhưng cũng chỉ có thể vâng lời mà rời đi.
Bích Liễu nhanh chóng trở về. “Thiếu nãi nãi, người gác cổng bên kia nói nhị thiếu gia trở về không bao lâu lại đi ra ngoài.”
Hách Liên Dung lập tức phân phó chuẩn bị xe, ngồi lên xe lại không biết nên đi hướng nào, hơi nghĩ nghĩ, “Đi Hàn phủ!”
Đây là biện pháp nhanh nhất có thể tìm
thấy Vị Thiếu Quân mà Hách Liên Dung có thể nghĩ tới. Cho dù không tìm
thấy Hàn Sâm, Tiền Kim Bảo cũng nhất định biết đại khái nơi của Hàn Sâm, Vị Thiếu Quân cũng sẽ cách đó không xa.
Xa phu (người đánh xe) lên tiếng trả
lời quất ngựa. Hách Liên Dung ngồi trong xe, không khỏi lòng như lửa
đốt. Nàng bất luận thế nào cũng không dự đoán được lá thư này có thể rơi vào tay Vị Thiếu Quân. Lá thư này, lá thư này….
“Phụ thân đại nhân mạnh khỏe. Nữ nhi
chúc người phúc yên (hạnh phúc+yên bình). Cùng phụ thân xa cách đã hơn
nửa năm, rất là nhớ nhung, trong nhà mọi chuyện có ổn không? Đại ca có
khỏe? Vân đệ có khỏe? Hương di có an khang? Nữ nhi mọi chuyện đều ổn,
phụ thân không cần lo lắng.
Được quốc chủ Vân hạ tứ hôn cho Vị gia ở Vân Trữ, nhập phủ đã gần hai tháng, tổ mẫu đối xử với nữ nhi như người
trong nhà. Nhị nương rất dịu hiền, tam nương khoái nhân khoái ngữ (ý chỉ người gần gũi hay nói), thúc bá cô cô đều rất dễ chung sống. Chỉ là đại tẩu ngẫu nhiên có gây khó dễ. Nữ nhi mới biết thâm ý phụ thân dặn dò
trước khi đi. Dung nhập mà không chiếm lược (?), ôn thuần mà không yếu
đuối, kiêu ngạo mà không tự phụ. Nữ nhi ghi nhớ lời phụ thân dạy bảo,
ngày sau chắc chắn sẽ cùng đại tẩu chung sống hòa hợp. Phụ thân cứ tin
tưởng vào khả năng của nữ nhi, không cần lo lắng.
Nói tới phu quân Thiếu Quân, thái độ
làm người cùng kiến thức không giống người thường (quá không giống =)))
), làm việc đều có chuẩn mực. Mặc dù không giống đệ đệ Thiếu Dương tiếp
quản sinh ý gia tộc, nhưng cũng hiếu học cần cù, mỗi ngày đều có những ý tưởng mới lạ, mặc dù chưa đạt được thành tựu to lớn, nhưng quý ở việc
làm đến nơi đến chốn, phụ thân có thể yên tâm.
Trong hai tháng này, mỗi khi nhớ tới
phụ thân đều trằn trọc khó ngủ, may mà có ngân kính (gương bạc) mẫu thân để lại làm bạn, giải nỗi nhớ nhung. Nữ nhi chắc chắn bảo quản thật tốt, không phụ sự kỳ vọng của phụ thân. Hiện giờ nữ nhi đã thành gia lập
thất, mới biết giữ gìn gia đình thật khó khăn, nghĩ muốn khuyên phụ thân thu tay trước mắt người ta (ý chỉ việc giữ mình, k khoa trương với
người khác). Hứa giả mình vui (thệ giả mình hĩ????), mẫu thân qua đời đã nhiều năm, đều là Hương di làm bạn với phụ thân. Hương di tuy có danh
hiệu vương phi, nhưng càng muốn được phụ thân thật tâm đối xử, cũng muốn phụ thân toàn tâm toàn ý đối xử.
Con người khi sống trong no đủ, luôn
thấy đủ mà như chưa đủ, Vị gia tuy không phải quyền quý, nhưng có một
cuộc sống yên bình vui vẻ, đúng là mong muốn của nữ nhi, phụ thân có thể an tâm.
Lại có câu nhà yên mọi chuyện đều tốt,
quốc lớn hơn nhà, người trong gia đình đều nghĩ như vậy, phụ thân hiện
tại đã rời xa triều đình, liền không cần lại để ý chuyện trong triều,
chỉ cùng quốc chủ tán gẫu thân tình, ôn lại chuyện xưa, chẳng phải rất
vui vẻ?
Thương nhớ vô cùng, xin hãy cẩn trọng.
Nữ nhi bất hiếu, A Dung kính thư.”
“Ai….. A!” Mỗi lời trong bức thư đều
bay loạn trong đầu nàng, Hách Liên Dung chưa từng cảm thấy thất bại như
vậy. Đây là thành quả chiến đấu hăng hái một đêm của nàng, cũng tự nhận
viết đến có thể tin tưởng, duy nhất chỉ nhận không ra một người, hoặc là nói, không thể tìm thấy người này trong Vị gia, không thể nhìn thấy Vị
Thiếu Quân!
Hôm nay…. Nói cái gì cũng muốn liều mạng! Hách Liên Dung vén màn xe lên rống to, “Mau! Nhanh lên!”
Xa phu sợ tới mức kéo mạnh dây cương,
tần suất giơ roi nhanh thêm vài lần, ngựa ăn đau gia tăng tốc độ, ở trên đường lớn Tử Ngọ quật ngã lung tung. Trên đường, người đi đường đều chỉ trích, Bích Liễu đột nhiên vén màn xe, kêu lên: “Thiếu nãi nãi, ở đó!”
Hách Liên Dung mới quay đầu nhìn theo hướng Bích Liễu chỉ, Bích Liễu vội nói: “Mau dừng xe, nhị thiếu gia ở bên kia.”
Tuy nhiên, xe ngựa đang chạy nhanh đâu
thể nói dừng là dừng, Hách Liên Dung gấp đến độ từ cửa xe thăm dò nhìn
ra, quả nhiên, Vị Thiếu Quân cùng Hàn Sâm, Phương thiếu gia cùng một
đoàn hồ bằng cẩu hữu đang tụ tập ở trước cửa tửu lâu, giống như đang
tranh giành cái gì vậy. Hách Liên Dung vạn phần nóng vội, liên tục thúc
giục xa phu mau ngừng xe, dù tài nghệ của xa phu không tồi, cũng đi một
quãng thật xa mới khiến cho con ngựa ngừng lại. Hách Liên Dung chờ không được đến lúc xa phu quay đầu xe, nhảy xuống xe ngựa hướng chỗ Vị Thiếu
Quân chạy tới.
Thượng Đế phù hộ, thứ bọn họ tranh ngàn vạn lần đừng là… Hách Liên Dung mới cầu nguyện được một nửa, trong tai
đã nghe thấy tiếng cười của mấy tay ăn chơi kia, khiến cho tâm Hách Liên Dung nhất thời lạnh một nửa.
“….. Phu quân Thiếu Quân, thái độ làm
người cùng kiến thức không giống người thường, làm việc đều có chuẩn
mực…..” Phương thiếu gia Thanh Từ cũng nhớ kĩ nội dung của bức thư kia,
hoảng sợ nhìn về phía Vị Thiếu Quân, “Quân thiếu, tẩu tử viết đây là
ngươi?”
Vị Thiếu Quân trưng ra vẻ mặt không
kiên nhẫn, lại dẫn theo một chút vội vàng giống như sống chết muốn lấy
lại bức thư, “Ít nói nhảm, ta cùng chúng bất đồng sao?”
Phương thiếu gia tất nhiên sẽ không để
cho hắn đoạt lại, kéo về trong tay, lại có người chỉ vào mặt Vị Thiếu
Quân cười to, “Mặt bị đánh thành như vậy đương nhiên không giống người
thường…. Nào nào, tiếp tục…. Này Thiếu Quân, này tận lực hiếu học, lý
tưởng trong lòng, làm đến nơi đến trốn, rõ ràng không phải là nói ngươi
đâu!”
Vị Thiếu Quân nâng tay giả bộ muốn
đánh, Phương thiếu gia cùng mọi người cười vang một tiếng, tản ra. Hàn
Sâm đứng ở một bên thản nhiên mở quạt ra, cảm thán nói: “Tẩu tử tuy là
nữ tử Tây Việt, nghệ thuật nhưng cũng hiểu biết, dáng vẻ không giống như cái kia nhà ta, ai….. Khụ!”
Cảm thán của Hàn Sâm biến thành âm
thanh cảnh cáo “khụ”, khiến cho đám người đang ồn ào tạm dừng mọi động
tác nhìn thoáng qua hắn phía bên này, chỉ thấy Hách Liên Dung tóc tai
hỗn độn đứng ở cách đó không xa, ngực phập phồng kịch liệt, sắc mặt
trắng bệch nhìn theo hành động của bọn họ.
Vị Thiếu Quân nhấp nhé khóe miệng, mặt
không chút thay đổi trừng mắt nhìn Phương thiếu gia một cái. Phương
thiếu gia có chút xấu hổ, cầm bức thư trong thay vò vò, nhìn Vị Thiếu
Quân, lại nhìn Hách Liên Dung, cười mỉa hai tiếng liền đưa bức thư vào
tay Hách Liên Dung.
“Tẩu tử đừng để ý, chúng ta đùa giỡn
chút thôi.” Phương thiếu gia cười đến rách miệng cũng không thèm để ý.
Hàn Sâm đã ở bên cạnh nói: “Ta làm chứng cho Thiếu Quân, là đám u hồn
này thừa dịp Thiếu Quân xem thư cướp lấy, Thiếu Quân không để cho bọn họ xem.”
Vị Thiếu Quân bước hai bước tới bóp cổ
Hàn Sâm, “Muốn chứng minh bản thân không phải kẻ câm điếc cũng không cần nói lời vô nghĩa!”
Hách Liên Dung nắm chặt bức thư trong tay, nhìn màu nước tựa như lửa đỏ trên phong thư, không khỏi cảm thấy vạn phần châm chọc.
“Ôi chao….” Vị Thiếu Quân thấy Hách
Liên Dung nãy giờ không nói gì, bèn buông Hàn Sâm ra, đi đến trước mặt
nàng, “Ta cũng không phải cố ý xem, thư là Tử Hiên nhất mực đưa cho ta,
ta đương nhiên phải nhìn xem là cái đồ vật gì, chính là không nghĩ
tới….” Hắn tựa hồ có chút buồn cười, “Thì ra trong lòng ngươi nghĩ ta
như vậy?”
Vị Thiếu Quân nhếch khóe môi lên, mấy
tay ăn chơi cười vang huyên náo, trong mắt người đi đường xung quanh
hiện lên tia phấn khích cùng tìm tòi, nghiên cứu, giống như hai lưỡi dao sắc bén đem lòng tự tôn của Hách Liên Dung lột bỏ từng lớp từng lớp.
Nàng cảm thấy bản thân thật là một trò cười của thiên hạ, cái gọi là dọa người đâu đến trên đường lớn (ý nói làm những chuyện mất mặt, bẽ mặt
người ta thì không bao giờ tới nơi đông người, nhằm giữ thể diện cho
người ta), đại khái chính là như thế này!
Tuy nhiên, Hách Liên Dung vẫn đem thân
mình đứng thẳng tắp, đem bức thư đút vào phong thư, không cho bản thân
lộ ra một chút yếu đuối nào.
Khóe mắt Vị Thiếu Quân nhìn qua nàng,
“Còn cất làm gì? Khuyên ngươi sớm giải quyết xong mọi việc, nhất định
không thể đem tin tức giả báo cho nhạc phụ đại nhân…..”
“Ngươi không có tư cách gọi hắn như vậy!”
Vị Thiếu Quân nheo lại nửa con mắt, đột nhiên cười hừ một tiếng, “Phu quân Thiếu Quân, thái độ làm người cùng
kiến thức không giống người thường, làm việc đều có chuẩn mực….”
“Ngươi….” Hách Liên Dung không chút
nghĩ ngợi vung tay lên. Vị Thiếu Quân vẻ mặt chợt trở nên lạnh lùng,
“Như thế nào? Lại muốn đánh? Những lời này là ngươi tự tay viết ra, là
người nhất định phải vẽ lên cảnh tượng tốt đẹp để lừa cha ngươi, lừa
chính mình, hiện tại lại trách ngược lại ta?”
Hách Liên Dung á khẩu không sao trả lời được, bàn tay giơ lên cũng không có đánh xuống, một bụng tức khí không
biết phải như thế nào để phát tiết ra bên ngoài.
Vị Thiếu Quân nói rất đúng. Nàng viết
những điều đó là vì an ủi phụ thân, nhưng cũng là cho chính mình một bản miêu tả dự thảo, nàng hy vọng gia đình này giống như trong thư viết,
trượng phu (chồng), bà bà (mẹ chồng), người thân….. không có chút nào là người không thể tin tưởng. Chẳng lẽ, nàng nghĩ như vậy là sai lầm rồi
sao? Chính là muốn tưởng tượng cũng sai lầm rồi sao?
“Ngươi thật đáng chết!” Hách Liên Dung
cắn chặt môi dưới, thấp giọng phun ra những lời này, bức thư cầm trong
tay lại bị vò nát. Bản thân cũng không rõ rốt cuộc là đang chỉ trích Vị
Thiếu Quân xem trộm thư của nàng, vẫn là hận hắn không chút lưu tình phá hỏng chút hy vọng cuối cùng mà nàng tạo ra cho chính mình.
Nhìn một màn trước mắt này, Vị Thiếu
Quân thật giống như không cam lòng chịu mắng, đôi môi hơi mở ra, đang
muốn nói gì đó, ánh mắt lại lướt qua khoảng không phía sau Hách Liên
Dung, dừng lại, “Nhị tỷ?”
Hách Liên Dung không quay đầu lại, chỉ nghe một phụ thân (phụ nữ đã có chồng) hỏi: “Thủy Liên? Ngươi biết bọn họ sao?”
Thanh âm người trẻ tuổi do dự một chút, sau đó mới nói: “Phu nhân, vị kia là nhị đệ của ta, về phần nữ tử này,
ta cũng không nhận ra.”
“Thật không?” Trong giọng nói của phụ
nhân kia không mang chút hờn giận nào, “Ngươi đã không có biết, vậy hỏi
đệ đệ của ngươi một chút thì tốt rồi.”
Người được hỏi không trả lời, phụ nhân
kia cười cười, “Đi thôi, ta đã năm năm không quay về Vân Trữ, không thể
tưởng tượng Vân Trữ lại xuất hiện một người đàn bá đanh đá như vậy, bên
đường cùng một đám nam tử giằng co, hơn nữa còn ra tay đánh người, thật
là không có thể thống!”
Thủy Liên nhẹ giọng đáp, tiện thể nói:
“Thiếu Quân, đệ đi báo cho bà nội cùng nương bảo tỷ đã trở về, đưa tuần
phủ phu nhân hồi phủ rồi mới trở về nhà.”
Khi Hách Liên Dung xoay người, chỉ thấy một bóng dáng màu lam theo sau một vị nữ tử trung niên lên xe ngựa.
Vị Thủy Liên, nữ nhi đầu lòng của
Nghiêm thị, Vị gia nhị tiểu thư, Hách Liên Dung mặc dù chưa từng nhìn
thấy mặt của nàng, nhưng trong thanh âm của nàng đã nghe ra bất mãn, xem ra buổi tối hôm nay, một cuộc đại chiến lại xảy ra.