Chương 12: Giận dỗi
Gió đêm có chút se lạnh, Thẩm An ôm sách trong lòng, một mình rảo bước trên con phố hẻo lánh cách trường học một con đường, áo đồng phục học sinh của cậu không kéo khóa, góc áo bị gió thổi bay rồi lại rơi xuống, dây khóa kéo phát ra âm thanh nhỏ.
Lâm Hạc đẩy xe đạp đợi cậu ở phía trước, khi Thẩm An đi tới gần mới phát hiện ghế sau xe đạp cũ nát của Lâm Hạc thực ra có lắp thêm đệm, bên dưới còn có hai bàn đạp nhỏ để đặt chân. Không biết được lắp thêm lúc nào, Thẩm An nhớ tới hình như có lần mình từng phàn nàn ghế sau xe Lâm Hạc quá cứng...
Thẩm An nhấc chân ngồi lên, vị trí đặt chân vừa phải, hắn giống như một quả cà tím bị sương giá đánh bại, đau khổ nghĩ, Lâm Hạc làm sao cái gì cũng biết thế.
Một nửa số sách cậu ôm trên tay là của Lâm Hạc, trên sách của cậu đều trống trơn, không, phải nói là có một đống hình vẽ bậy, không giống như sách của Lâm Hạc, đều ghi lại lời giảng của giáo viên trên lớp.
Lâm Hạc thấy cậu ngồi xuống, liền đưa chân đạp lên bàn đạp.
Kỳ thực trước đây hắn không biết Thẩm An ngồi dạng chân, hắn luôn cho rằng Thẩm An ngồi nghiêng ở ghế sau của mình, cho đến khi Thẩm An có lần phàn nàn với hắn rằng chân cậu mỏi, nói bị cấn đến đau mông.
Lâm Hạc nhìn khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của cậu, trong lòng cảm thấy khó hiểu, hắn cảm thấy Thẩm An quá giống một đứa trẻ, không biết cậu làm cách nào khi các bạn cùng lứa tuổi lớn lên, cậu vẫn có thể kiều khí đến quá phận, một tí khổ cũng không chịu nổi, một chút việc cũng khiến cậu phải nhăn mày.
Cả quãng đường yên tĩnh, ngoại trừ chiếc xe đạp cũ của Lâm Hạc liên tục phát ra những tiếng kháng nghị mỗi khi băng qua đoạn gập ghềnh.
Chầm chậm, Thẩm An ghé đầu lên lưng Lâm Hạc.
Lâm Hạc lần này không có lạnh lùng bảo cậu không được chạm vào hắn.
Khoảng nhỏ sau lưng hắn ấm áp, hắn nhớ tới khủyu tay Thẩm An bị mình chạm vào, trán đập xuống bàn.
Càng đến gần nhà Lâm Hạc đường càng xấu.
Thẩm An tựa hồ như cưỡi trên lưng một con ngựa nhỏ, cúi đầu thở dài.
Lâm Hạc đột nhiên hỏi: "Sao vậy? Xấu hổ quá không ngẩng đầu lên được à?"
Thẩm An không biết tại sao, nhưng cậu cảm thấy tâm tình Lâm Hạc nghe qua rất tốt, hắn rất ít nói với Thẩm An những lời như vậy, tựa như đang nói đùa.
"Cậu thật sự cho rằng yêu cầu Cố Tần Nhiên nhường mình có thể đáp ứng yêu cầu của cô Trương sao? Cô Trương đồng ý với tôi là nếu cậu đạt được thứ hạng của được Cố Tần Nhiên lần trước, cho dù lần này Cố Tần Nhiên có thụt lùi, với cậu mà nói cũng không có điểm nào tốt." Giọng nói Lâm Hạc bị gió đêm cuốn theo, ngữ khí có thể coi là bình tĩnh.
"Hơn nữa, cậu không nên tập trung vào chuyện đó."
Thẩm An lại bị giáo huấn, trầm giọng nói: "Ừ."
Một lúc sau vẫn chưa cảm thấy thống khoái, nói: "Không phải tôi đã xin lỗi cậu ấy rồi sao? Sao cậu còn nói!"
Lâm Hạc không nói thêm, xe đã đến trước cửa nhà mình.
Thẩm An không ngừng tiến lên, ngẩng đầu vươn cổ rên rỉ: "Lần thi này tôi có thể vượt qua không?"
Lâm Hạc đỗ xe đạp, nói với Thẩm An: "Cho dù cậu không tin vào chính mình, tôi nghĩ cậu cũng nên tin vào tôi."
Lời này cực kỳ kiêu ngạo, nhưng từ vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Hạc, có thể cảm thấy hắn không hề có ý khoa trương, hắn chỉ cảm thấy rằng đây là chuyện hiển nhiên.
Hắn học nhiều năm như vậy, luôn đứng thứ nhất, cũng tham gia các loại cuộc thi khác nhau, đều giành được giải thưởng, bề ngoài hắn trông có vẻ điềm tĩnh thoải mái, nhưng sau lưng bỏ ra sự chăm chỉ không kém người khác, hắn biết rất rõ việc học là như thế nào.
Lâm Hạc nhìn thấy Thẩm An ôm sách của mình đi vào phòng, liền đi theo hắn cậu.
Dù sao Thẩm An bây giờ cũng tự giác hơn trước nhiều lắm, vừa vào phòng liền đi thẳng đến bàn học, Lâm Hạc ngồi bên cạnh sách cũng chưa động vào, rút ra một tờ giấy trắng nói muốn cho Thẩm An một đề thi thử.
Kỳ thi giữa kỳ diễn ra đúng như dự kiến, trong thời gian thi buổi tối không có tiết tự học, thi xong môn cuối cùng, Cố Tần Nhiên đã đợi ở cửa phòng thi Thẩm An, gọi Thẩm An cùng nhau đi ăn tối.
Thẩm An chỉ có một người bạn ở lớp A là Cố Tần Nhiên, bạn bè của cậu phần lớn là bạn học cấp hai, điểm số không tốt lắm, đều bị phân vào các lớp bình thường.
Đúng lúc Thẩm An đang định từ chối thì thấy Cố Tần Nhiên nhiệt tình vẫy tay chào hỏi đám bạn bè cũ, Cố Tần Nhiên đặt tay lên vai Thẩm An, ôm lấy cậu: "Này, khó khăn lắm mới thi xong, chúng mình tụ tập giải lao một chút, chúng nó đều than mấy lần cậu vắng mặt rồi".
Thẩm An trong khoảng thời gian này thật sự chịu rất nhiều áp lực, dưới làn da trắng nõn, quầng thâm dưới mắt càng thêm đặc biệt rõ ràng.
Trước kia Thẩm An luôn là người đầu tiên bày ra những bữa tụ họp như thế này, cậu thường là người trả tiền, bây giờ đã thế này rồi, việc tụ họp giống như đang nhắc nhở cậu về những ngày tháng quá khứ đã vĩnh viễn không còn nữa, cậu không còn là thiếu gia nhà họ Thẩm tiêu tiền như nước, cậu giờ đây thậm chí không trả nổi quá tám tệ cho một bữa ăn.
Thẩm An rời mắt khỏi nhóm bạn cũ, bình tĩnh nói với Cố Tần Nhiên: "Tôi có việc phải làm, hôm nay phải về sớm."
Cố Tần Nhiên hùng hùng hổ hổ hỏi: "Cậu sao vậy? Bọn mình vừa mới thi xong, còn gì quan trọng hơn là thư giãn! Hôm nay tôi đãi cậu, cậu phải giữ cho tôi chút thể diện."
Đương lúc Thẩm An từ chối, nhóm Lưu Thần và Vương Tử Thanh tiến tới nói: "Thôi nào, Thẩm thiếu gia, đã lâu rồi mới xuất hiện."
Liễu Thần vừa nói vừa trực tiếp động thủ, hắn nắm lấy cánh tay Thẩm An: "Đi thôi đi thôi, điệu bộ gì chứ, cứ phải để mấy anh đây đến ép mới có thể cùng cậu ăn bữa cơm sao?"
"Câu nói xem, chúng tôi có dễ dàng không?"
Mấy người năm mồm mười lưỡi vây quanh Thẩm An, cậu cũng không còn cách khác đành phải đẩy bọn họ ra: "Được, được, được, tôi đi là được chứ gì, buông tay ra, áo rách bây giờ!"
Mấy người nô đùa từ trong trường đi ra, đi đến đường đối diện, Thẩm An còn chưa kịp thoát ra khỏi trạng thái ngại ngùng đã thấy Lâm Hạc đậu xe bên đường.
Mấy người bọn họ đột nhiên im bặt, Cố Tần Nhiên vẫn ở đó ghé sát vào tai Thẩm An thấp giọng: "Lớp trưởng hình như đang đợi người, cơ mà cậu ta làm gì có bạn bè."
Vương Tử Thanh cũng gật đầu: "Cậu ta không phải yêu sớm đợi bạn gái chứ!"
"Đi, đi, ai thèm giống như cậu, trong đầu toàn là yêu với đương." Lưu Thần đẩy hắn, giọng điệu không thể kiềm chế được sự khinh bỉ.
Cố Tần Nhiên thấy cảnh náo nhiệt, cũng hưng phấn tham gia: "Chưa chắc thế, chi bằng chúng mình trốn lên phía trước lén lút nhìn xem bạn gái lớp trưởng là ái, bạn nữ đứng nhất lớp, không biết là vị thần tiên nào."
Mấy người bọn họ lén lén lút lút nói chuyện, còn hạ thấp tiếng thì thầm, nhìn là biết không phải ủ mưu tốt gì, Lâm Hạc mặt vô biểu tình.
Bọn họ càng đi càng gần, Thẩm An sắc mặt thoát đỏ thoắt xanh, cuối cùng cậu hít một hơi, dường như không nhịn được nữa, cố ý thẳng lưng, cao giọng để Lâm Hạc có thể nghe thấy.
"Tối nay chúng ta đi ăn ở đâu? Tôi đói quá, các cậu đi nhanh chút được không?"
Chính là nói Lâm Hạc đừng đợi nữa, hôm nay cậu sẽ không về ăn cơm.
Kết quả Lâm Hạc đứng đó bất động, ánh mắt vẫn rơi lên người Thẩm An.
Thẩm An càng gấp, sợ hắn nói cái gì đó, gấp gáp: "Ờ, nếu hôm nay tôi đi ăn cơm với các cậu, về đến nhà cô sẽ mắng tôi, cô hôm nay vốn là muốn dẫn tôi đến nhà hàng Tây mới mở".
"Thẩm An, không phải cậu nói cô của cậu đang sống ở nước ngoài sao, nói bà ấy nói đã định cư ở đó phải không? Cô cậu ở đâu thế? Nước Anh hay là..."
Thẩm An ngắt lời Lưu Thần: "Bây giờ quay về rồi, đoạn thời gian này toàn ở đây!"
"À, thế thì tốt quá. Bọn tôi lo không có ai chăm sóc cho cậu."
Thẩm An có vẻ không phục: "Chăm sóc cái gì chứ? Tôi lớn như vậy rồi, căn bản không cần người khác chăm."
Vương Tử Thanh và những người khác đều biết tính tình của Thẩm An, cố gắng xoa dịu: "Đúng đúng đúng, cậu là lợi hại nhất phải không?"
Mấy người đi đến góc đường đang định rẽ, Thẩm An giả vờ không để ý nghiêng nghiêng đầu, nhìn thấy Lâm Hạc một mình đẩy xe đạp đi phía sau, quay người lại chưa kịp thở phào nhẹ nhõm Cố Tần Nhiên lại tiến lại gần. Cậu ta đi tới, kéo khóe miệng hất hất ra phía sau, ra hiệu cho Thẩm An nhìn: "Hình như không đợi được bạn gái nhỏ rồi."
Lâm Hạc đẩy xe đạp đợi cậu ở phía trước, khi Thẩm An đi tới gần mới phát hiện ghế sau xe đạp cũ nát của Lâm Hạc thực ra có lắp thêm đệm, bên dưới còn có hai bàn đạp nhỏ để đặt chân. Không biết được lắp thêm lúc nào, Thẩm An nhớ tới hình như có lần mình từng phàn nàn ghế sau xe Lâm Hạc quá cứng...
Thẩm An nhấc chân ngồi lên, vị trí đặt chân vừa phải, hắn giống như một quả cà tím bị sương giá đánh bại, đau khổ nghĩ, Lâm Hạc làm sao cái gì cũng biết thế.
Một nửa số sách cậu ôm trên tay là của Lâm Hạc, trên sách của cậu đều trống trơn, không, phải nói là có một đống hình vẽ bậy, không giống như sách của Lâm Hạc, đều ghi lại lời giảng của giáo viên trên lớp.
Lâm Hạc thấy cậu ngồi xuống, liền đưa chân đạp lên bàn đạp.
Kỳ thực trước đây hắn không biết Thẩm An ngồi dạng chân, hắn luôn cho rằng Thẩm An ngồi nghiêng ở ghế sau của mình, cho đến khi Thẩm An có lần phàn nàn với hắn rằng chân cậu mỏi, nói bị cấn đến đau mông.
Lâm Hạc nhìn khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của cậu, trong lòng cảm thấy khó hiểu, hắn cảm thấy Thẩm An quá giống một đứa trẻ, không biết cậu làm cách nào khi các bạn cùng lứa tuổi lớn lên, cậu vẫn có thể kiều khí đến quá phận, một tí khổ cũng không chịu nổi, một chút việc cũng khiến cậu phải nhăn mày.
Cả quãng đường yên tĩnh, ngoại trừ chiếc xe đạp cũ của Lâm Hạc liên tục phát ra những tiếng kháng nghị mỗi khi băng qua đoạn gập ghềnh.
Chầm chậm, Thẩm An ghé đầu lên lưng Lâm Hạc.
Lâm Hạc lần này không có lạnh lùng bảo cậu không được chạm vào hắn.
Khoảng nhỏ sau lưng hắn ấm áp, hắn nhớ tới khủyu tay Thẩm An bị mình chạm vào, trán đập xuống bàn.
Càng đến gần nhà Lâm Hạc đường càng xấu.
Thẩm An tựa hồ như cưỡi trên lưng một con ngựa nhỏ, cúi đầu thở dài.
Lâm Hạc đột nhiên hỏi: "Sao vậy? Xấu hổ quá không ngẩng đầu lên được à?"
Thẩm An không biết tại sao, nhưng cậu cảm thấy tâm tình Lâm Hạc nghe qua rất tốt, hắn rất ít nói với Thẩm An những lời như vậy, tựa như đang nói đùa.
"Cậu thật sự cho rằng yêu cầu Cố Tần Nhiên nhường mình có thể đáp ứng yêu cầu của cô Trương sao? Cô Trương đồng ý với tôi là nếu cậu đạt được thứ hạng của được Cố Tần Nhiên lần trước, cho dù lần này Cố Tần Nhiên có thụt lùi, với cậu mà nói cũng không có điểm nào tốt." Giọng nói Lâm Hạc bị gió đêm cuốn theo, ngữ khí có thể coi là bình tĩnh.
"Hơn nữa, cậu không nên tập trung vào chuyện đó."
Thẩm An lại bị giáo huấn, trầm giọng nói: "Ừ."
Một lúc sau vẫn chưa cảm thấy thống khoái, nói: "Không phải tôi đã xin lỗi cậu ấy rồi sao? Sao cậu còn nói!"
Lâm Hạc không nói thêm, xe đã đến trước cửa nhà mình.
Thẩm An không ngừng tiến lên, ngẩng đầu vươn cổ rên rỉ: "Lần thi này tôi có thể vượt qua không?"
Lâm Hạc đỗ xe đạp, nói với Thẩm An: "Cho dù cậu không tin vào chính mình, tôi nghĩ cậu cũng nên tin vào tôi."
Lời này cực kỳ kiêu ngạo, nhưng từ vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Hạc, có thể cảm thấy hắn không hề có ý khoa trương, hắn chỉ cảm thấy rằng đây là chuyện hiển nhiên.
Hắn học nhiều năm như vậy, luôn đứng thứ nhất, cũng tham gia các loại cuộc thi khác nhau, đều giành được giải thưởng, bề ngoài hắn trông có vẻ điềm tĩnh thoải mái, nhưng sau lưng bỏ ra sự chăm chỉ không kém người khác, hắn biết rất rõ việc học là như thế nào.
Lâm Hạc nhìn thấy Thẩm An ôm sách của mình đi vào phòng, liền đi theo hắn cậu.
Dù sao Thẩm An bây giờ cũng tự giác hơn trước nhiều lắm, vừa vào phòng liền đi thẳng đến bàn học, Lâm Hạc ngồi bên cạnh sách cũng chưa động vào, rút ra một tờ giấy trắng nói muốn cho Thẩm An một đề thi thử.
Kỳ thi giữa kỳ diễn ra đúng như dự kiến, trong thời gian thi buổi tối không có tiết tự học, thi xong môn cuối cùng, Cố Tần Nhiên đã đợi ở cửa phòng thi Thẩm An, gọi Thẩm An cùng nhau đi ăn tối.
Thẩm An chỉ có một người bạn ở lớp A là Cố Tần Nhiên, bạn bè của cậu phần lớn là bạn học cấp hai, điểm số không tốt lắm, đều bị phân vào các lớp bình thường.
Đúng lúc Thẩm An đang định từ chối thì thấy Cố Tần Nhiên nhiệt tình vẫy tay chào hỏi đám bạn bè cũ, Cố Tần Nhiên đặt tay lên vai Thẩm An, ôm lấy cậu: "Này, khó khăn lắm mới thi xong, chúng mình tụ tập giải lao một chút, chúng nó đều than mấy lần cậu vắng mặt rồi".
Thẩm An trong khoảng thời gian này thật sự chịu rất nhiều áp lực, dưới làn da trắng nõn, quầng thâm dưới mắt càng thêm đặc biệt rõ ràng.
Trước kia Thẩm An luôn là người đầu tiên bày ra những bữa tụ họp như thế này, cậu thường là người trả tiền, bây giờ đã thế này rồi, việc tụ họp giống như đang nhắc nhở cậu về những ngày tháng quá khứ đã vĩnh viễn không còn nữa, cậu không còn là thiếu gia nhà họ Thẩm tiêu tiền như nước, cậu giờ đây thậm chí không trả nổi quá tám tệ cho một bữa ăn.
Thẩm An rời mắt khỏi nhóm bạn cũ, bình tĩnh nói với Cố Tần Nhiên: "Tôi có việc phải làm, hôm nay phải về sớm."
Cố Tần Nhiên hùng hùng hổ hổ hỏi: "Cậu sao vậy? Bọn mình vừa mới thi xong, còn gì quan trọng hơn là thư giãn! Hôm nay tôi đãi cậu, cậu phải giữ cho tôi chút thể diện."
Đương lúc Thẩm An từ chối, nhóm Lưu Thần và Vương Tử Thanh tiến tới nói: "Thôi nào, Thẩm thiếu gia, đã lâu rồi mới xuất hiện."
Liễu Thần vừa nói vừa trực tiếp động thủ, hắn nắm lấy cánh tay Thẩm An: "Đi thôi đi thôi, điệu bộ gì chứ, cứ phải để mấy anh đây đến ép mới có thể cùng cậu ăn bữa cơm sao?"
"Câu nói xem, chúng tôi có dễ dàng không?"
Mấy người năm mồm mười lưỡi vây quanh Thẩm An, cậu cũng không còn cách khác đành phải đẩy bọn họ ra: "Được, được, được, tôi đi là được chứ gì, buông tay ra, áo rách bây giờ!"
Mấy người nô đùa từ trong trường đi ra, đi đến đường đối diện, Thẩm An còn chưa kịp thoát ra khỏi trạng thái ngại ngùng đã thấy Lâm Hạc đậu xe bên đường.
Mấy người bọn họ đột nhiên im bặt, Cố Tần Nhiên vẫn ở đó ghé sát vào tai Thẩm An thấp giọng: "Lớp trưởng hình như đang đợi người, cơ mà cậu ta làm gì có bạn bè."
Vương Tử Thanh cũng gật đầu: "Cậu ta không phải yêu sớm đợi bạn gái chứ!"
"Đi, đi, ai thèm giống như cậu, trong đầu toàn là yêu với đương." Lưu Thần đẩy hắn, giọng điệu không thể kiềm chế được sự khinh bỉ.
Cố Tần Nhiên thấy cảnh náo nhiệt, cũng hưng phấn tham gia: "Chưa chắc thế, chi bằng chúng mình trốn lên phía trước lén lút nhìn xem bạn gái lớp trưởng là ái, bạn nữ đứng nhất lớp, không biết là vị thần tiên nào."
Mấy người bọn họ lén lén lút lút nói chuyện, còn hạ thấp tiếng thì thầm, nhìn là biết không phải ủ mưu tốt gì, Lâm Hạc mặt vô biểu tình.
Bọn họ càng đi càng gần, Thẩm An sắc mặt thoát đỏ thoắt xanh, cuối cùng cậu hít một hơi, dường như không nhịn được nữa, cố ý thẳng lưng, cao giọng để Lâm Hạc có thể nghe thấy.
"Tối nay chúng ta đi ăn ở đâu? Tôi đói quá, các cậu đi nhanh chút được không?"
Chính là nói Lâm Hạc đừng đợi nữa, hôm nay cậu sẽ không về ăn cơm.
Kết quả Lâm Hạc đứng đó bất động, ánh mắt vẫn rơi lên người Thẩm An.
Thẩm An càng gấp, sợ hắn nói cái gì đó, gấp gáp: "Ờ, nếu hôm nay tôi đi ăn cơm với các cậu, về đến nhà cô sẽ mắng tôi, cô hôm nay vốn là muốn dẫn tôi đến nhà hàng Tây mới mở".
"Thẩm An, không phải cậu nói cô của cậu đang sống ở nước ngoài sao, nói bà ấy nói đã định cư ở đó phải không? Cô cậu ở đâu thế? Nước Anh hay là..."
Thẩm An ngắt lời Lưu Thần: "Bây giờ quay về rồi, đoạn thời gian này toàn ở đây!"
"À, thế thì tốt quá. Bọn tôi lo không có ai chăm sóc cho cậu."
Thẩm An có vẻ không phục: "Chăm sóc cái gì chứ? Tôi lớn như vậy rồi, căn bản không cần người khác chăm."
Vương Tử Thanh và những người khác đều biết tính tình của Thẩm An, cố gắng xoa dịu: "Đúng đúng đúng, cậu là lợi hại nhất phải không?"
Mấy người đi đến góc đường đang định rẽ, Thẩm An giả vờ không để ý nghiêng nghiêng đầu, nhìn thấy Lâm Hạc một mình đẩy xe đạp đi phía sau, quay người lại chưa kịp thở phào nhẹ nhõm Cố Tần Nhiên lại tiến lại gần. Cậu ta đi tới, kéo khóe miệng hất hất ra phía sau, ra hiệu cho Thẩm An nhìn: "Hình như không đợi được bạn gái nhỏ rồi."