Chương 20: Đừng dây vào nó
Tan học buổi tối tự học ngày hôm đó, Lâm Hạc đạp xe đạp mang theo Thẩm An về nhà, Thẩm An ngồi phía sau chơi đùa với chiếc đèn nhỏ có thể biến hình Cố Tần Nhiên tặng.
Đợi cậu vặn sang phải mấy cái, chiếc đèn đột nhiên "tách" một tiếng, biến thành một hình dạng mới.
Thẩm An nhanh chóng đưa tay về phía trước chia sẻ với Lâm Hạc: "Lớp trưởng, cậu nhìn xem, nó còn có thể biến thành súng lục nè..."
Cánh tay cậu duỗi ra bên thắt lưng Lâm Hạc, khẩu súng nhỏ đặt ở bụng dưới Lâm Hạc, phát ra ánh sáng chói mắt.
"Thu lại!" Lâm Hạc đột nhiên lạnh giọng nói.
Thẩm An như bị tạt một gáo nước lạnh vào người, Thẩm An chậm rãi đưa tay về, nhỏ giọng mắng Lâm Hạc, hắn đáng đời không có bạn bè, người gì lạnh lùng cứng rắn còn hơn cả gỗ.
"Cậu đang nói gì?"
Thẩm An vốn tưởng rằng giọng nói của mình đã đủ thấp, cảm thấy da đầu cũng run lên, vội vàng đáp: "Đọc thuộc... thuộc bài á."
Cuối tuần, Lâm Hạc đi nhà chú hai dạy kèm Lâm Hào.
Điểm thi giữa kỳ của Lâm Hào có tiến bộ một chút, nhưng không nhiều, tuy Mạnh Thục Cầm ngoài mặt không lộ ra ngoài, nhưng trong lòng thực ra rất hài lòng, cô nấu một bữa thịnh soạn cho Lâm Hào, tiền tiêu vặt vốn dĩ phải bị trừ cũng không bị trừ nữa.
Có điều, cô đã quen với việc giả vờ dọa con trai mình, thường xuyên đe dọa nhưng hiếm khi hành động.
Điểm số của Lâm Hào tiến bộ, cả gia đình đối với Lâm Hạc cũng có thiện cảm hơn một chút.
Trong phòng ngủ của Lâm Hào, Lâm Hạc ngồi bên cạnh nó, mở sách giáo khoa ra, sau đó viết gì đó vào một cuốn sổ trống.
Lâm Hạo đang luyện đề nhấc mắt lên nhìn hắn.
Lâm Hạc dù đến đầu cũng không ngẩng lên, dáng vẻ vô cùng chăm chú và cẩn thận, nhưng vẫn chú ý tới ánh mắt của Lâm Hào, nên nói: "Câu hỏi nào mà không biết thì tạm thời để trống, đợi lát tôi chữa sẽ giảng cho cậu."
Lâm Hào thấy hắn tựa hồ đang tóm tắt những kiến thức trọng điểm trong sách giáo khoa, nhưng Lâm Hạc chưa bao giờ làm việc này trước mặt nó, nó luôn cho rằng người anh họ thiên tài này của mình suốt một đường học tập thuận lợi đáng lẽ nên nhớ như in trong não toàn bộ sách mới phải.
Nó có chút tò mò nên lặng lẽ nhấc mí mắt lên nhìn.
Nhìn thoáng qua, nó phát hiện ra rằng cuốn sách giáo khoa vốn sạch sẽ và ngăn nắp của Lâm Hạc, vốn không có gì ngoài một số ghi chú, giờ trong khoảng trống lại có cả hình vẽ một mặt trời nhỏ đang khóc.
Đây dường như không phải là điều mà người anh họ ít nói xa cách có thói quen sạch sẽ của nó sẽ làm.
Không ngờ anh ấy khi không có việc gì làm cũng thích vẽ linh tinh trong sách giáo khoa, chẳng lẽ anh họ cũng xao nhãng trong giờ học sao, làm sao lại có thể học tốt như vậy sao?
Suy nghĩ của Lâm Hào bị cắt ngang bởi tiếng Lâm Hạc đặt bút xuống, Lâm Hạc nhìn sang, thấy nó còn chưa viết xong, liền khẽ cau mày.
Lâm Hào vùi đầu viết, nó không hiểu tại sao Lâm Hạc còn trẻ mà tính tình lại xấu như vậy, không thân thiết với bất kỳ ai, mẹ nó luôn nói Lâm Hạc là một con sói mắt trắng. Lúc đầu nó cũng không nghĩ vậy, nhưng bình thường anh ấy rất khách khí, anh em ở chung với nhau lại trầm lặng như vậy sao? Lâm Hạc lần này thậm chí còn không khen ngợi sự tiến bộ của nó.
Có cảm giác như anh ấy chẳng quan tâm gì đến bản thân mà chỉ ở đây để hoàn thành nhiệm vụ cuối tuần thôi.
Hôm nay dạy học xong, Lâm Hạc đang chuẩn bị rời đi, Lâm Hào mở miệng mời hắn ở lại ăn cơm, Mạnh Thục Cầm ở trong phòng khách xem TV âm lượng nhỏ, ăn trái cây, nhưng cô lần này cũng không lộ ra vẻ mặt gì khó chịu, có thể là bởi vì lần này kiểm tra Lâm Hào làm tốt hơn.
Lâm Hạc đã đi tới cửa, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, dừng lại, quay người nói: "Từ tuần sau cháu sẽ không đến đây, cuối tuần cháu đã tìm được một công việc bán thời gian, cháu không có thời gian."
Lâm Hào nghe xong sửng sốt: "Hả?"
Câu nói này lập tức khiến Mạnh Thư Cần đang ngồi trên sô pha khó chịu, cô đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: "Cái gì!? Không đến? Không đến thì ai sẽ giúp Tiểu Hào phụ đạo?"
Bà nghĩ rằng Lâm Hạc vốn dĩ ăn ở miễn phí nhà họ mấy năm, nên báo đáp mới phải, thành tích hắn tốt như thế, giúp Lâm Hào mới lên cấp hai căn bản không chuyện gì phức tạp, hiện tại lại nói gì? Không có thời gian!?
Mạnh Thục Cầm lúc này tiến lên mấy bước, nhìn chằm chằm Lâm Hạc, khóe miệng nhếch lên giễu cợt: "Muốn tiền thì cứ nói đi, sao lại phải vòng vo thế? Ở đây vòng vo tam quốc, dỗ người khác còn được, còn không tới dỗ cô hai cậu tôi này!?"
"Làm sao? Cậu nghĩ rằng cậu đang dạy kèm không không cho Lâm Hào nhà tôi à?"
"Sao cậu không tính lúc ăn đồ ăn của nhà tôi, lúc sống chúng..." Mạnh Thục Cầm có mấy phần đắc ý dương dương.
Tai Lâm Hào như bị tiếng mẹ nó làm nổ tung, bố nó chưa tan làm về nên nó căn bản không thể ứng phó được, nó cũng rất bực, không biết tại sao Lâm Hạc học tốt như vậy lại không muốn dạy thêm cho nó, anh họ cho rằng nó rất ngu ngốc sao? Nhưng lần này không phải rõ ràng có tiến bộ sao? Như mẹ nó nói, gia đình nó cho Lâm Hạc một đại ân đức như vậy, cho dù khi anh sống ở đây không đối xử tốt với anh thì họ cũng đã cho anh một mái nhà để ở, thức ăn để ăn..
Anh họ thực sự là đồ sói mắt trắng sao?
Lâm Hào quyết định thả lỏng bầu không khí căng thẳng, mẹ nó vốn đã rất tức giận không nhẹ, nó chạy ra ôm lấy Lâm Hạc gọi: "Anh."
Sau đó, Anh mau xin lỗi mẹ em đi, ai cũng có lúc nói sai, nếu anh hiện tại tài chính khó khăn, đợi bố em đi làm về, nhờ ông ấy lấy cho anh một ít tiền, coi như phí dạy kèm của em đi..."
Lâm Hào cảm thấy lời mình nói rất tốt, coi như cho anh họ một bậc thang bước xuống.
Kết quả là, Lâm Hạc chưa kịp nói gì, Mạnh Thục Cầm lại hét lên: "Tiền dạy kèm gì? Nó là anh trai mày! Giúp mày mỗi tuần làm tí bài tập cũng đòi tiền!?"
Ai cũng biết hiện tại Lâm Hạc đang đi học, nhất định sẽ gặp khó khăn về tài chính, Lâm Hào đang sốt ruột thì bị mẹ mắng: "Vậy anh là anh trai con, gia đình mình cho anh ít tiền để sống thì có sao đâu? "
"Không cần." Lâm Hạc đột nhiên mở miệng nói.
Trong mắt hắn không có chút cảm xúc nào, như xem kịch mà nhìn thấy hai mẹ con la hét cãi nhau.
"Các người không cần lấy tiền, tuần sau tôi nhất định sẽ đi làm." Hắn không phải vòng vo đòi tiền, hắn chỉ là tới thông báo sự tình, phản ứng của bọn với hắn mà nói cũng sẽ không ảnh hưởng gì cả đến quyết định của hắn.
Lâm Hào lúc này cũng khó chịu, nó khó khăn lắm mới kê được cái bậc nhưng anh họ kết quả hai người, một anh họ, một mẹ nó đều không chịu bước xuống.
Thế là nó vào nhà đóng cửa lại: "Muốn đi để anh ấy đi! Con tự có thể một mình học không cần anh ấy!"
Lâm Hạc rời đi, còn lịch sự đóng cửa lại, khi bước ra, hắn nhìn thấy chú hai của mình ở cổng.
Hắn gọi: "Chú hai." Đó chẳng qua là lời chào hỏi.
Chú hai hắn đi tới vỗ nhẹ vai Lâm Hạc: "Sao lại đi thế? Vào nhà ăn cơm đi, cô hai mày lại nói mày nữa à? Đừng tính toán với bà ấy, bà ấy tính khí vẫn thế mà."
Lâm Hạc lại nói: "Không cần." Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút buồn cười.
Hắn đã ở đây để dạy kèm cho Lâm Hào rất lâu, hắn cũng đã nói với họ vô số lần rằng sau khi dạy kèm cho Lâm Hào xong hắn phải đến nhà hàng để làm việc, nhưng bọn họ vẫn thường xuyên vì chuyện hắn không ở lại ăn cơm mà xảy ra xích mích đến buồn cười.
Hắn căn bản không có thời gian ở lại đây ăn cơm, tại sao không có ai nhớ tới?
Tại sao lần nào cũng phải tỏ thái độ với hắn, tại sao mỗi lần đều là chú hai ra tay hòa giải, miệng nói được được được thực tế lại không hề quan tâm đến hoàn cảnh của mình?
Tại sao từ lúc còn học cấp hai sống ở đây để giảng bài cho Lâm Hào còn đang học tiểu học, sau đó đến cấp ba vẫn phải tiếp tục giảng bài cho em trai học trường cấp hai, nhưng điểm số của nó như cũ, tăng lên một chút rồi lại giảm xuống.
Cùng với biểu hiện của Mạnh Thư Cầm đối với hắn, từ không quan tâm sẽ không phiền biến thành bới lông tìm vết, chỗ nào cũng thấy không vừa mắt.
Lặp đi lặp lại.
Hắn không thể ép buộc Lâm Hào giống như cách hắn ép buộc Thẩm An, cũng không thể theo dõi nó suốt ngày suốt đêm.
Lâm Hào thậm chí có thể để hắn ngồi sang một bên đợi nó chơi game xong.
Giọng nói của chú hai xa dần, Lâm Hạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên ngoài đang rơi mưa phùn.
Hắn chợt cảm thấy mình đang làm một việc rất vô ích, thuần túy lãng phí thời gian, thực sự không cần thiết.
Cô hai tham lam, chú hai yêu thể diện nhưng thực chất không dám đối đầu với Mạnh Thục Cầm, còn Lâm Hào thì ngu ngốc nhưng không chịu cố gắng.
Họ sau này sẽ giúp mình sao?
Lâm Hạc gần như lập tức xác nhận câu trả lời này, bọn họ hiện tại và tương lai đều không có ích lợi gì cho hắn, cho nên tiếp tục liên lạc cũng không có giá trị gì.
Những thứ không cần thiết chi bằng cắt đứt sạch sẽ, hắn mới có thể nhẹ nhàng mà tiến về phía trước, sẽ không bị phân tâm.
Suốt một đường đến nay, hắn từ nhỏ đã với những thứ nhàn hạ không có chút quan hệ, huống chi hiện tại hắn còn có Thẩm An bên mình.
Lý Tục Ân nằm chơi game trên giường bệnh với đôi chân bó bột bắt chéo.
Khi Lý Thừa đi vào, Lý Tục Ân trong miệng còn đang ngậm nửa miếng táo, nó chơi đến hưng phấn, vừa mở miệng chửi rủa thì nửa miếng táo đã rơi ra.
Lý Thừa đi tới, nhặt mấy quả táo rơi trên mặt đất ném vào thùng rác.
Lý Tục Ân ngước nhìn hắn, ấn kết thúc trò chơi.
Lý Thừa nhìn cái vết bầm lớn trên mặt Lý Tục Ân, hả hê: "Cha cậu lại đánh à?"
Lý Tục Ân không nói gì.
Lý Thừa nói tiếp: "Chậc chậc chậc, khổ thế, bị đánh đến không đứng dậy nổi, còn vào thẳng bệnh viện, sau đấy còn bị tát vào mặt."
"Xong chưa?" Lý Tục Ân ngước mắt lên nói với anh ta.
Lý Thừa nhún nhún vai, nói sẽ không đắc tội nó nữa, ngồi xuống bên cạnh giường, cuối cùng bắt đầu nói chuyện chính sự: "Anh đã tra ra kẻ đánh cậu, cũng rất trâu bò ấy."
"Điểm số rất tốt, cái này không phải mọi người trong trường đều à."
"Không chỉ thế, nó từ cấp hai đã quen biết Hồ Khả Nhậm, khi đó còn giúp em trai của Hồ Khả Nhậm đánh nhau, em trai Hồ Khả Nhậm trả cho anh em mình có 200 đồng, chỉ có Lâm Hạc là 500. Nghe nói nó đánh nhau rất tàn nhẫn."
"Nghe nói, bất kể nó đánh người khác hay bị người khác đánh, cũng đừng mong được nghe thấy nó phát ra một tiếng động. Kể cả bây giờ nghỉ đông hè, nó vẫn đến làm việc trong quán bar của Hồ Khả Nhậm. Có điều lên cấp ba được cấp tiền rồi nó không đánh nhau nữa, còn nộp đơn xin tất cả các khoản trợ cấp và học bổng dành cho người nghèo ở trường."
"Cha mẹ nó đâu? Không ai quan tâm nó sao?" Lý Tục Ân không khỏi nghiến răng nghiến lợi, miệng bị ba nó tát một cái chảy cả máu, mấy ngày nay ăn gì cũng không ngon.
"Cha mẹ nó qua đời khi anh nó còn rất nhỏ, nó từng sống với ông nội. Cuối cùng, ông nội cũng rời đi, nó lại chuyển sang sống ở nhà chú hai, chỉ chuyển đi khi lên cấp ba, hiện đang sống trong nhà của ông nội nó." Báo chí khi ấy từng đưa tin khi Lâm Hạc trở thành người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh trung học của thành phố. Không gì khác hơn là câu chuyện về một nam sinh nghèo khó có ý chí kiên cường cùng chăm chỉ. Lý Tục Ân chưa đọc tờ báo đó nên không biết.
Lý Thừa mỉm cười nói: "Còn có một chuyện rất thú vị, toàn bộ tài sản thừa kế ông nội để lại đều để lại cho nó, nhưng khi đó nó còn chưa thành niên, không có khả năng sống tự lập, không ai nguyện ý nhận. Cuối cùng nó đưa tiền cho chú hai trước khi sống ở nhà người ta, nhưng chưa đầy hai ba năm no lại bị đuổi ra ngoài."
Vẻ mặt của Lý Tục Ân thay đổi mất mấy lần, chuyện này nghe như mấy nhân vật đau khổ trong sách vậy.
Lý Thừa nhìn vẻ mặt của nó, cau mày, như đang khuyên nhủ: "Tốt nhất cậu không nên dây dưa với người như nó."
Suy nghĩ của Lý Tục Ân bay cao, cuối cùng nó dùng ngữ khí cổ quái nói: "Nó con mẹ nó đã nghèo kiết đên thế rồi, lại còn nuôi đàn ông."
Hương vị của Thẩm An ngon đến thế sao?
Đợi cậu vặn sang phải mấy cái, chiếc đèn đột nhiên "tách" một tiếng, biến thành một hình dạng mới.
Thẩm An nhanh chóng đưa tay về phía trước chia sẻ với Lâm Hạc: "Lớp trưởng, cậu nhìn xem, nó còn có thể biến thành súng lục nè..."
Cánh tay cậu duỗi ra bên thắt lưng Lâm Hạc, khẩu súng nhỏ đặt ở bụng dưới Lâm Hạc, phát ra ánh sáng chói mắt.
"Thu lại!" Lâm Hạc đột nhiên lạnh giọng nói.
Thẩm An như bị tạt một gáo nước lạnh vào người, Thẩm An chậm rãi đưa tay về, nhỏ giọng mắng Lâm Hạc, hắn đáng đời không có bạn bè, người gì lạnh lùng cứng rắn còn hơn cả gỗ.
"Cậu đang nói gì?"
Thẩm An vốn tưởng rằng giọng nói của mình đã đủ thấp, cảm thấy da đầu cũng run lên, vội vàng đáp: "Đọc thuộc... thuộc bài á."
Cuối tuần, Lâm Hạc đi nhà chú hai dạy kèm Lâm Hào.
Điểm thi giữa kỳ của Lâm Hào có tiến bộ một chút, nhưng không nhiều, tuy Mạnh Thục Cầm ngoài mặt không lộ ra ngoài, nhưng trong lòng thực ra rất hài lòng, cô nấu một bữa thịnh soạn cho Lâm Hào, tiền tiêu vặt vốn dĩ phải bị trừ cũng không bị trừ nữa.
Có điều, cô đã quen với việc giả vờ dọa con trai mình, thường xuyên đe dọa nhưng hiếm khi hành động.
Điểm số của Lâm Hào tiến bộ, cả gia đình đối với Lâm Hạc cũng có thiện cảm hơn một chút.
Trong phòng ngủ của Lâm Hào, Lâm Hạc ngồi bên cạnh nó, mở sách giáo khoa ra, sau đó viết gì đó vào một cuốn sổ trống.
Lâm Hạo đang luyện đề nhấc mắt lên nhìn hắn.
Lâm Hạc dù đến đầu cũng không ngẩng lên, dáng vẻ vô cùng chăm chú và cẩn thận, nhưng vẫn chú ý tới ánh mắt của Lâm Hào, nên nói: "Câu hỏi nào mà không biết thì tạm thời để trống, đợi lát tôi chữa sẽ giảng cho cậu."
Lâm Hào thấy hắn tựa hồ đang tóm tắt những kiến thức trọng điểm trong sách giáo khoa, nhưng Lâm Hạc chưa bao giờ làm việc này trước mặt nó, nó luôn cho rằng người anh họ thiên tài này của mình suốt một đường học tập thuận lợi đáng lẽ nên nhớ như in trong não toàn bộ sách mới phải.
Nó có chút tò mò nên lặng lẽ nhấc mí mắt lên nhìn.
Nhìn thoáng qua, nó phát hiện ra rằng cuốn sách giáo khoa vốn sạch sẽ và ngăn nắp của Lâm Hạc, vốn không có gì ngoài một số ghi chú, giờ trong khoảng trống lại có cả hình vẽ một mặt trời nhỏ đang khóc.
Đây dường như không phải là điều mà người anh họ ít nói xa cách có thói quen sạch sẽ của nó sẽ làm.
Không ngờ anh ấy khi không có việc gì làm cũng thích vẽ linh tinh trong sách giáo khoa, chẳng lẽ anh họ cũng xao nhãng trong giờ học sao, làm sao lại có thể học tốt như vậy sao?
Suy nghĩ của Lâm Hào bị cắt ngang bởi tiếng Lâm Hạc đặt bút xuống, Lâm Hạc nhìn sang, thấy nó còn chưa viết xong, liền khẽ cau mày.
Lâm Hào vùi đầu viết, nó không hiểu tại sao Lâm Hạc còn trẻ mà tính tình lại xấu như vậy, không thân thiết với bất kỳ ai, mẹ nó luôn nói Lâm Hạc là một con sói mắt trắng. Lúc đầu nó cũng không nghĩ vậy, nhưng bình thường anh ấy rất khách khí, anh em ở chung với nhau lại trầm lặng như vậy sao? Lâm Hạc lần này thậm chí còn không khen ngợi sự tiến bộ của nó.
Có cảm giác như anh ấy chẳng quan tâm gì đến bản thân mà chỉ ở đây để hoàn thành nhiệm vụ cuối tuần thôi.
Hôm nay dạy học xong, Lâm Hạc đang chuẩn bị rời đi, Lâm Hào mở miệng mời hắn ở lại ăn cơm, Mạnh Thục Cầm ở trong phòng khách xem TV âm lượng nhỏ, ăn trái cây, nhưng cô lần này cũng không lộ ra vẻ mặt gì khó chịu, có thể là bởi vì lần này kiểm tra Lâm Hào làm tốt hơn.
Lâm Hạc đã đi tới cửa, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, dừng lại, quay người nói: "Từ tuần sau cháu sẽ không đến đây, cuối tuần cháu đã tìm được một công việc bán thời gian, cháu không có thời gian."
Lâm Hào nghe xong sửng sốt: "Hả?"
Câu nói này lập tức khiến Mạnh Thư Cần đang ngồi trên sô pha khó chịu, cô đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: "Cái gì!? Không đến? Không đến thì ai sẽ giúp Tiểu Hào phụ đạo?"
Bà nghĩ rằng Lâm Hạc vốn dĩ ăn ở miễn phí nhà họ mấy năm, nên báo đáp mới phải, thành tích hắn tốt như thế, giúp Lâm Hào mới lên cấp hai căn bản không chuyện gì phức tạp, hiện tại lại nói gì? Không có thời gian!?
Mạnh Thục Cầm lúc này tiến lên mấy bước, nhìn chằm chằm Lâm Hạc, khóe miệng nhếch lên giễu cợt: "Muốn tiền thì cứ nói đi, sao lại phải vòng vo thế? Ở đây vòng vo tam quốc, dỗ người khác còn được, còn không tới dỗ cô hai cậu tôi này!?"
"Làm sao? Cậu nghĩ rằng cậu đang dạy kèm không không cho Lâm Hào nhà tôi à?"
"Sao cậu không tính lúc ăn đồ ăn của nhà tôi, lúc sống chúng..." Mạnh Thục Cầm có mấy phần đắc ý dương dương.
Tai Lâm Hào như bị tiếng mẹ nó làm nổ tung, bố nó chưa tan làm về nên nó căn bản không thể ứng phó được, nó cũng rất bực, không biết tại sao Lâm Hạc học tốt như vậy lại không muốn dạy thêm cho nó, anh họ cho rằng nó rất ngu ngốc sao? Nhưng lần này không phải rõ ràng có tiến bộ sao? Như mẹ nó nói, gia đình nó cho Lâm Hạc một đại ân đức như vậy, cho dù khi anh sống ở đây không đối xử tốt với anh thì họ cũng đã cho anh một mái nhà để ở, thức ăn để ăn..
Anh họ thực sự là đồ sói mắt trắng sao?
Lâm Hào quyết định thả lỏng bầu không khí căng thẳng, mẹ nó vốn đã rất tức giận không nhẹ, nó chạy ra ôm lấy Lâm Hạc gọi: "Anh."
Sau đó, Anh mau xin lỗi mẹ em đi, ai cũng có lúc nói sai, nếu anh hiện tại tài chính khó khăn, đợi bố em đi làm về, nhờ ông ấy lấy cho anh một ít tiền, coi như phí dạy kèm của em đi..."
Lâm Hào cảm thấy lời mình nói rất tốt, coi như cho anh họ một bậc thang bước xuống.
Kết quả là, Lâm Hạc chưa kịp nói gì, Mạnh Thục Cầm lại hét lên: "Tiền dạy kèm gì? Nó là anh trai mày! Giúp mày mỗi tuần làm tí bài tập cũng đòi tiền!?"
Ai cũng biết hiện tại Lâm Hạc đang đi học, nhất định sẽ gặp khó khăn về tài chính, Lâm Hào đang sốt ruột thì bị mẹ mắng: "Vậy anh là anh trai con, gia đình mình cho anh ít tiền để sống thì có sao đâu? "
"Không cần." Lâm Hạc đột nhiên mở miệng nói.
Trong mắt hắn không có chút cảm xúc nào, như xem kịch mà nhìn thấy hai mẹ con la hét cãi nhau.
"Các người không cần lấy tiền, tuần sau tôi nhất định sẽ đi làm." Hắn không phải vòng vo đòi tiền, hắn chỉ là tới thông báo sự tình, phản ứng của bọn với hắn mà nói cũng sẽ không ảnh hưởng gì cả đến quyết định của hắn.
Lâm Hào lúc này cũng khó chịu, nó khó khăn lắm mới kê được cái bậc nhưng anh họ kết quả hai người, một anh họ, một mẹ nó đều không chịu bước xuống.
Thế là nó vào nhà đóng cửa lại: "Muốn đi để anh ấy đi! Con tự có thể một mình học không cần anh ấy!"
Lâm Hạc rời đi, còn lịch sự đóng cửa lại, khi bước ra, hắn nhìn thấy chú hai của mình ở cổng.
Hắn gọi: "Chú hai." Đó chẳng qua là lời chào hỏi.
Chú hai hắn đi tới vỗ nhẹ vai Lâm Hạc: "Sao lại đi thế? Vào nhà ăn cơm đi, cô hai mày lại nói mày nữa à? Đừng tính toán với bà ấy, bà ấy tính khí vẫn thế mà."
Lâm Hạc lại nói: "Không cần." Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút buồn cười.
Hắn đã ở đây để dạy kèm cho Lâm Hào rất lâu, hắn cũng đã nói với họ vô số lần rằng sau khi dạy kèm cho Lâm Hào xong hắn phải đến nhà hàng để làm việc, nhưng bọn họ vẫn thường xuyên vì chuyện hắn không ở lại ăn cơm mà xảy ra xích mích đến buồn cười.
Hắn căn bản không có thời gian ở lại đây ăn cơm, tại sao không có ai nhớ tới?
Tại sao lần nào cũng phải tỏ thái độ với hắn, tại sao mỗi lần đều là chú hai ra tay hòa giải, miệng nói được được được thực tế lại không hề quan tâm đến hoàn cảnh của mình?
Tại sao từ lúc còn học cấp hai sống ở đây để giảng bài cho Lâm Hào còn đang học tiểu học, sau đó đến cấp ba vẫn phải tiếp tục giảng bài cho em trai học trường cấp hai, nhưng điểm số của nó như cũ, tăng lên một chút rồi lại giảm xuống.
Cùng với biểu hiện của Mạnh Thư Cầm đối với hắn, từ không quan tâm sẽ không phiền biến thành bới lông tìm vết, chỗ nào cũng thấy không vừa mắt.
Lặp đi lặp lại.
Hắn không thể ép buộc Lâm Hào giống như cách hắn ép buộc Thẩm An, cũng không thể theo dõi nó suốt ngày suốt đêm.
Lâm Hào thậm chí có thể để hắn ngồi sang một bên đợi nó chơi game xong.
Giọng nói của chú hai xa dần, Lâm Hạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên ngoài đang rơi mưa phùn.
Hắn chợt cảm thấy mình đang làm một việc rất vô ích, thuần túy lãng phí thời gian, thực sự không cần thiết.
Cô hai tham lam, chú hai yêu thể diện nhưng thực chất không dám đối đầu với Mạnh Thục Cầm, còn Lâm Hào thì ngu ngốc nhưng không chịu cố gắng.
Họ sau này sẽ giúp mình sao?
Lâm Hạc gần như lập tức xác nhận câu trả lời này, bọn họ hiện tại và tương lai đều không có ích lợi gì cho hắn, cho nên tiếp tục liên lạc cũng không có giá trị gì.
Những thứ không cần thiết chi bằng cắt đứt sạch sẽ, hắn mới có thể nhẹ nhàng mà tiến về phía trước, sẽ không bị phân tâm.
Suốt một đường đến nay, hắn từ nhỏ đã với những thứ nhàn hạ không có chút quan hệ, huống chi hiện tại hắn còn có Thẩm An bên mình.
Lý Tục Ân nằm chơi game trên giường bệnh với đôi chân bó bột bắt chéo.
Khi Lý Thừa đi vào, Lý Tục Ân trong miệng còn đang ngậm nửa miếng táo, nó chơi đến hưng phấn, vừa mở miệng chửi rủa thì nửa miếng táo đã rơi ra.
Lý Thừa đi tới, nhặt mấy quả táo rơi trên mặt đất ném vào thùng rác.
Lý Tục Ân ngước nhìn hắn, ấn kết thúc trò chơi.
Lý Thừa nhìn cái vết bầm lớn trên mặt Lý Tục Ân, hả hê: "Cha cậu lại đánh à?"
Lý Tục Ân không nói gì.
Lý Thừa nói tiếp: "Chậc chậc chậc, khổ thế, bị đánh đến không đứng dậy nổi, còn vào thẳng bệnh viện, sau đấy còn bị tát vào mặt."
"Xong chưa?" Lý Tục Ân ngước mắt lên nói với anh ta.
Lý Thừa nhún nhún vai, nói sẽ không đắc tội nó nữa, ngồi xuống bên cạnh giường, cuối cùng bắt đầu nói chuyện chính sự: "Anh đã tra ra kẻ đánh cậu, cũng rất trâu bò ấy."
"Điểm số rất tốt, cái này không phải mọi người trong trường đều à."
"Không chỉ thế, nó từ cấp hai đã quen biết Hồ Khả Nhậm, khi đó còn giúp em trai của Hồ Khả Nhậm đánh nhau, em trai Hồ Khả Nhậm trả cho anh em mình có 200 đồng, chỉ có Lâm Hạc là 500. Nghe nói nó đánh nhau rất tàn nhẫn."
"Nghe nói, bất kể nó đánh người khác hay bị người khác đánh, cũng đừng mong được nghe thấy nó phát ra một tiếng động. Kể cả bây giờ nghỉ đông hè, nó vẫn đến làm việc trong quán bar của Hồ Khả Nhậm. Có điều lên cấp ba được cấp tiền rồi nó không đánh nhau nữa, còn nộp đơn xin tất cả các khoản trợ cấp và học bổng dành cho người nghèo ở trường."
"Cha mẹ nó đâu? Không ai quan tâm nó sao?" Lý Tục Ân không khỏi nghiến răng nghiến lợi, miệng bị ba nó tát một cái chảy cả máu, mấy ngày nay ăn gì cũng không ngon.
"Cha mẹ nó qua đời khi anh nó còn rất nhỏ, nó từng sống với ông nội. Cuối cùng, ông nội cũng rời đi, nó lại chuyển sang sống ở nhà chú hai, chỉ chuyển đi khi lên cấp ba, hiện đang sống trong nhà của ông nội nó." Báo chí khi ấy từng đưa tin khi Lâm Hạc trở thành người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh trung học của thành phố. Không gì khác hơn là câu chuyện về một nam sinh nghèo khó có ý chí kiên cường cùng chăm chỉ. Lý Tục Ân chưa đọc tờ báo đó nên không biết.
Lý Thừa mỉm cười nói: "Còn có một chuyện rất thú vị, toàn bộ tài sản thừa kế ông nội để lại đều để lại cho nó, nhưng khi đó nó còn chưa thành niên, không có khả năng sống tự lập, không ai nguyện ý nhận. Cuối cùng nó đưa tiền cho chú hai trước khi sống ở nhà người ta, nhưng chưa đầy hai ba năm no lại bị đuổi ra ngoài."
Vẻ mặt của Lý Tục Ân thay đổi mất mấy lần, chuyện này nghe như mấy nhân vật đau khổ trong sách vậy.
Lý Thừa nhìn vẻ mặt của nó, cau mày, như đang khuyên nhủ: "Tốt nhất cậu không nên dây dưa với người như nó."
Suy nghĩ của Lý Tục Ân bay cao, cuối cùng nó dùng ngữ khí cổ quái nói: "Nó con mẹ nó đã nghèo kiết đên thế rồi, lại còn nuôi đàn ông."
Hương vị của Thẩm An ngon đến thế sao?