Chương 50: Hắn đã chạm vào đâu cỉa cậu?
Tức giận?
Ai mới là người nên tức giận??
Lâm Hạc lồng ngực phập phồng kịch liệt, cảm xúc mà hắn vốn khó khăn lắm mới có thể khống chế bây giờ đây sắp như ngựa mất cương, hắn nhìn Thẩm An sắc mặt đỏ bừng, toàn thân nồng nặc mùi rượu, trên người mặc quần áo từ cửa hàng bọn họ, vòng eo của cậu mềm mại, mông cũng rất đầy đặn, Thẩm An vốn dĩ mông có chút thịt, giờ còn mặc chiếc quần này,mang theo khuôn mặt khiến người ta muốn bắt nạt đi quán bar.
Đây là hắn sớm phát hiện, nếu hắn xuống muộn hơn một chút, khó mà nói Thẩm An còn có thể bị bắt nạt thành dạng nào, cũng không biết sẽ bị lợi dụng đến mức nào.
Nghĩ đến bàn tay của một người đàn ông xa lạ chạm vào cơ thể Thẩm An, Lâm Hạc tức giận đến mức gần như phát điên.
Lại đúng lúc này Thẩm An say đến choáng váng, nếu như bình thường nhìn vẻ mặt này của Lâm Hạc cậu thở còn không dám thở, sao còn có dũng khí nói lại đây?
Khi cậu bị Lâm Hạc kéo đến lột quần áo vẫn chưa phản ứng lại, nhưng động tác của Lâm Hạc rất thô bạo, khiến cậu có chút đau đớn, giọng điệu mang theo hoảng sợ: "Cậu làm gì vậy..." Cậu đưa tay ra muốn đẩy Lâm Hạc ra, nhưng ngay cả khi tỉnh rượu cậu cũng không đấu nổi với Lâm Hạc, lúc này càng cảm thấy cánh tay của Lâm Hạc cứng như thép, khó mà đẩy nổi.
Quần áo trên người bị xé rách một nửa, Lâm Hạc tựa hồ có thù với quần áo, xé nát áo sơ mi của cậu thành từng mảnh.
Thẩm An vừa mới kêu: "Đau..."
Lâm Hạc kéo cậu vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Hắn đẩy Thẩm An vào chậu nhựa lớn dùng để giặt đồ, đem cậu lột trần như nhộng.
Thẩm An dù sao vẫn là một thiếu niên trưởng thành, chậu nước căn bản không chứa nổi thân thể của cậu, cậu ngặt nghẹo ngồi trong chậu, hai tay chống xuống đất muốn đứng dậy, cho dù có say đến đầu óc mơ hồ, lúc này cũng cảm thấy rất xấu hổ, cậu thở hổn hển, còn muốn cố gắng giao tiếp với Lâm Hạc dường như đã mất đi lý trí: "Cậu đừng như vậy... cậu đi ra ngoài... Tôi tự tắm..." Cậu nhìn thấy Lâm Hạc Hạc đã đưa tay lấy vòi hoa sen.
Thẩm An còn chưa kịp đứng dậy, đã bị một dòng nước lạnh dội ngược lại, cậu hét lên: "Lạnh!" Tay để bên thành chậu trượt xuống, cả người lại rơi vào trong chiếc chậu lớn màu đỏ, eo bị mép chậu làm cho đau nhức.
Lâm Hạc điều chỉnh nhiệt độ nước, đưa tay xoa nắn làn da trắng sứ đến phát sáng ửng đỏ của Thẩm An.
Hắn rất dùng lực, lực tay không biết nặng nhẹ, như thể hắn quyết tâm làm Thẩm An đau.
Thẩm An cuối cùng vì xấu hổ cùng đau đớn bật khóc, bắt đầu mắng Lâm Hạc: "Đồ điên...có bệnh..." Cậu đưa tay đẩy đôi tay Lâm Hạc còn đang xoa nắn khỏi cơ thể cậu, da cậu dưới tay Lâm Hạc đều hiện lên từng mảng từng mảng đỏ chót.
"Hắn ta đã chạm vào chỗ nào của cậu?" Lâm Hạc như không nghe thấy tiếng nói của cậu, mặc kệ mà chất vấn Thẩm An vốn đã khóc đến không thở nổi.
Thẩm An khóc lắc đầu không nói.
Lâm Hạc càng tàn nhẫn hơn, như uy hiếp: "Nói!"
Thẩm An sắp bị ép phát điên, cậu rất sợ hãi, cảm thấy Lâm Hạc lúc này giống như một người xa lạ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, cậu loạng choạng trả lời Lâm Hạc: "Tôi không biết... Tôi không biết... tôi không nhớ nữa."
Cậu không còn vọng tưởng đứng dậy dưới bàn tay của Lâm Hạc nữa mà chỉ muốn cuộn tròn người trong chiếc chậu nhựa đỏ này nhằm giảm thiểu diện tích tiếp xúc với đôi tay đang đùa giỡn trên cơ thê mình.
Nhưng cậu không thể thu mình lại. Hai chân cậu vừa co lại là Lâm Hạc lại kéo chúng ra.
Lâm Hạc xoa nắn toàn thân cậu, như muốn gột rửa hết tất cả bụi bẩn, cuối cùng dùng xà phòng bôi lên toàn thân Thẩm An, sau đó tắm rửa cho cậu, dùng khăn tắm quấn rồi bế cậu ra ngoài.
Cậu bị Lâm Hạc không hề nhẹ nhàng ném lên giường, cậu quấn khăn tắm khóc lóc, như thể khỏa thân để Lâm Hạc tắm cho mình là điều đặc biệt tổn thương lòng tự trọng của cậu.
Cậu lần này cảm thấy cực kỳ thương tâm, quyết định tuần này không thèm nói chuyện với Lâm Hạc nữa.
Kết quả, Lâm Hạc tắt đèn lên giường, sau đó toàn thân bao bọc lấy cậu.
Lâm Hạc ngửi thấy trên người Thẩm An, là mùi xà phòng nhẹ nhàng, tâm tình cực kỳ bất an của hắn cũng bình tĩnh lại một chút.
Nhưng Thẩm An mỗi khi hắn đến gần lại quay đi: "Tôi không cho... không cho phép cậu hôm nay hôn tôi..." Cậu đã khóc đến mức không thể nói rõ ràng, dường như thật sự rất giận Lâm Hạc.
Lâm Hạc hoàn toàn không để vào mắt, dùng tay quay mặt cậu lại, cúi đầu cắn môi cậu, lúc Thẩm An ăn đau mà kêu lên liền hôn thật sâu.
Là một nụ hôn thô bạo hơn nhiều so với trước đây.
Cả người Lâm Hạc đều ở một trạng thái khác, cảm thấy cưc kỳ khó chịu và bồn chồn, hắn đưa tay luồn vào dưới chiếc khăn tắm rộng quấn trên người Thẩm An, từ eo vuốt đến đùi.
Thẩm An sợ hãi mà động đậy, cậu được Lâm Hạc hơi hơi nhả môi, thở hổn hển từng ngụm lớn, thậm chí sợ đến quên cả khóc.
Cậu đá chân hắn hai cái, nhưng thân thể lại bị Lâm Hạc đè xuống, nửa chút cũng không thể động đậy: "Cậu đi ra!... Đừng chạm... Đừng chạm vào tôi...!"
"Bây giờ lại biết sợ rồi cơ à!?" Lâm Hạc dùng đầu gối tách hai chân cậu ra, thân thể lại áp sát vào, thanh âm lạnh lùng: "Tôi nghĩ khoảng thời gian này cậu rảnh rỗi quá, thèm bị xử lý."
"Cậu có biết người đó chạm vào cậu là muốn làm gì không?" Hắn áp sát vào người Thẩm Ngạn, cúi đầu ghé vào tai cậu, liên tục hỏi: "Cậu có biết không?"
Tay hắn trượt xuống bụng dưới của Thẩm An, tiếp tục đi xuống, sau đó chạm vào "Thẩm Tiểu An".
Thẩm An càng khóc thảm thiết, muốn dùng tay ngăn Lâm Hạc lại, nhưng lại không đẩy nổi tay hắn ra, cậu không mắng nữa, bắt đầu hoảng sợ hét lên: "Đừng...cậu đừng làm thế..."
Lâm Hạc hình như cười một cái nhưng Thẩm An nghe không rõ, trong cơ thể cậu chậm rãi dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.
"Có vẻ như cậu cũng không phải một tí cũng không hiểu gì." Lâm Hạc nói.
Tiếng khóc của Thẩm An bắt đầu biến điệu.
Đợi đến khi đầu óc Thẩm An trống rỗng, không biết mình có hét lên nữa hay không, cậu cảm thấy đầu óc mình loạn thành một nùi.
Nhưng Lâm Hạc cũng không để cho cậu có bao nhiêu thời gian thả lỏng, hắn vươn tay bao phủ lấy mông Thẩm An, bóp một cách vô cùng gợi tình, đã rõ ràng tiếp theo muốn làm gì...
Lâm Hạc lại hôn cậu, môi và răng đan vào nhau, ngăn chặn tiếng khóc của Thẩm An.
Thẩm An cố gắng hết sức khép hai chân lại, lúc này cậu như bị nghiền nát, Lâm Hạc vừa hé mở môi, nhường cho cậu không gian để thở, Thẩm An khóc nức nở, không còn cách nào khác đành phải đối mặt Lâm Hạc, cầu xin kẻ ác đã bắt nạt mình đến tận bây giờ rủ lòng thương.
Cậu cả người mềm nhũn, giọng nói cũng mềm ra, không còn cự tuyệt Lâm Hạc nữa mà đưa tay ôm lấy cổ Lâm Hạc, khóc đến cơ thể run rẩy, nói: "Lớp trưởng... lớp trưởng, tôi sợ lắm... "
Đây quả thực là do sau khi não cậu hoảng loạn bất an cực độ, làm ra một phản ứng bản năng.
Cậu kỳ thực theo bản năng mà dựa dẫm vào Lâm Hạc, dường như có vấn đề gì đều tìm đến Lâm Hạc, Lâm Hạc luôn có thể giúp đỡ cậu, cứu cậu.
Lâm Hạc bị cậu ôm lấy, bên cổ ướt đẫm hơi thở nóng bỏng cùng nước mắt của Thẩm An.
Hơi thở của hắn nặng nề, giống như một con sói hoang trên núi đã đói lâu ngày.
Nhưng hắn vẫn dừng động tác, cuối cùng như muốn phát tiết từ môi Thẩm An cắn xuống đến ngực, một đường để lại dấu vết ướt át.
Thẩm An nước mắt chảy dài trên mặt, cậu vì miệng đau nhức mà không dám kêu lên, trong bóng tối hôn ám nhìn đầu Lâm Hạc đang ở trên người mình.
Hai cơ thể gần nhau, Thẩm An đương nhiên nhận ra sự thay đổi trên cơ thể Lâm Hạc, khi Lâm Hạc muốn hôn cậu lần nữa, cậu không khỏi muốn trốn tránh.
Nhìn thấy động tác lảng tránh của cậu, Lâm Hạc trực tiếp trên cái má của cậu, hút một ngụm.
Thậm chí lúc rời đi còn có âm thanh.
Thẩm An bị hắn hút một ngụm này đau lắm, nước mắt trên mặt càng đậm hơn.
Nhưng sau ngụm này, Lâm Hạc rời khỏi người Thẩm An.
Thẩm An nhắm mắt lại, sau đó nghe thấy Lâm Hạc đi vào nhà tắm.
Thẩm An cảm thấy rất khó chịu, nhưng thân thể cũng vô cùng mệt mỏi, Lâm Hạc đi tắm khoảng mười phút, Thẩm An đau lòng mà ngủ thiếp đi.
Lâm Hạc đi ra, bật đèn bàn lên thì thấy Thẩm An đã cuộn tròn dựa vào tường ngủ.
Cậu hiếm khi ngủ ở tư thế này, tư thế ngủ cậu luôn rất kém, thường đặt chân lên người hoặc gác tay lên ngực Lâm Hạc.
Áp lực khiến Lâm Hạc khó thở, ban đêm đôi khi còn gặp ác mộng.
Lâm Hạc đứng đó im lặng một lúc, cuối cùng đi vào phòng tắm làm ướt khăn tắm, nhẹ nhàng kéo Thẩm An ra, lau chân cho cậu.
Ngày hôm sau Thẩm An tỉnh lại, hai mắt sưng tấy đến mức khó có thể mở ra, hai mắt đau nhức khó chịu.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy vết tích kinh khủng trên người mình, chậm rãi mím môi, trong lòng bắt đầu chửi rủa Lâm Hạc.
Không ngờ muộn thế này Lâm Hạc lại vẫn chưa rời đi, còn mua đồ ăn về.
Rõ ràng hôm qua Thẩm An bị bắt nạt đến mức khóc ngất cả đi, nhưng khi nhìn thấy Lâm Hạc trở về, cậu lại không dám nhìn hắn, giữ không nổi sợ hãi của mình, sợ nếu mình lại làm gì chọc hắn, hắn sẽ lại phát điên.
Lâm Hạc lấy quần áo trong tủ ra ném cho Thẩm An: "Đứng dậy xuống ăn."
Thẩm An muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn khó nghe nên lại cúi mặt xuống, không nói nữa.
Thẩm An đi vào phòng tắm tắm rửa, đánh răng được một nửa, cậu ngẩng đầu sửng sốt.
Có một vết đỏ cỡ ngón tay cái ở bên trái mặt cậu.
Thẩm An vừa buồn vừa tức, dùng lực đẩy cửa phòng tắm ra, đứng đó mắng Lâm Hạc: "Cậu thế này muốn tôi làm sao gặp mặt người khác?!"
Lâm Hạc vẫn đang bình tĩnh ăn cơm trong bát, nghe thấy Thẩm An nói chuyện, liếc nhìn qua, cũng không có chút kinh ngạc.
Thẩm An rất chắc chắn là hắn cố ý.
Quả nhiên, Lâm Hạc lại nói: "Cậu đi gặp ai? Mấy ngày nay cậu vẫn nên ở nhà suy ngẫm đi."
Thẩm An tức giận: "Cậu!" Sắc mặt cậu tức giận đỏ bừng, lúc này cũng không dám mắng Lâm Hạc, nghẹn đến đứng không được ngồi không xong.
"Đến đây ăn cơm." Lâm Hạc bình tĩnh nói.
Thẩm An giận lắm, nhưng càng buồn bã với tủi thân hơn, cậu che nửa mặt bên trái như che đi vết sẹo xấu xí, sau đó chán nản nằm xuống giường, không muốn ăn cơm Lâm Hạc mua.
Lâm Hạc nhìn cậu như vậy, cũng lười để ý, một mình ăn cơm ở đó cũng không thèm gọi cậu nữa.
Thẩm An nằm nghiêng, quay lưng về phía hắn, không muốn nhìn hắn.
Một lúc sau, Thẩm An nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Hạc đến gần, liền nhắm mắt lại.
Lâm Hòa cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt dừng lại trên mặt cậu một lát, không khỏi vuốt ve đôi má hơi phồng lên của cậu.
Cứ như vậy Thẩm An không còn thấy bất mãn nữa.
———————————————————-
Mị: Chúng mày một đứa S một đứa M, chỉ có má chúng mày đây là F (as frustrated) vì chỉ húp được tí nước thịt huhu
Ai mới là người nên tức giận??
Lâm Hạc lồng ngực phập phồng kịch liệt, cảm xúc mà hắn vốn khó khăn lắm mới có thể khống chế bây giờ đây sắp như ngựa mất cương, hắn nhìn Thẩm An sắc mặt đỏ bừng, toàn thân nồng nặc mùi rượu, trên người mặc quần áo từ cửa hàng bọn họ, vòng eo của cậu mềm mại, mông cũng rất đầy đặn, Thẩm An vốn dĩ mông có chút thịt, giờ còn mặc chiếc quần này,mang theo khuôn mặt khiến người ta muốn bắt nạt đi quán bar.
Đây là hắn sớm phát hiện, nếu hắn xuống muộn hơn một chút, khó mà nói Thẩm An còn có thể bị bắt nạt thành dạng nào, cũng không biết sẽ bị lợi dụng đến mức nào.
Nghĩ đến bàn tay của một người đàn ông xa lạ chạm vào cơ thể Thẩm An, Lâm Hạc tức giận đến mức gần như phát điên.
Lại đúng lúc này Thẩm An say đến choáng váng, nếu như bình thường nhìn vẻ mặt này của Lâm Hạc cậu thở còn không dám thở, sao còn có dũng khí nói lại đây?
Khi cậu bị Lâm Hạc kéo đến lột quần áo vẫn chưa phản ứng lại, nhưng động tác của Lâm Hạc rất thô bạo, khiến cậu có chút đau đớn, giọng điệu mang theo hoảng sợ: "Cậu làm gì vậy..." Cậu đưa tay ra muốn đẩy Lâm Hạc ra, nhưng ngay cả khi tỉnh rượu cậu cũng không đấu nổi với Lâm Hạc, lúc này càng cảm thấy cánh tay của Lâm Hạc cứng như thép, khó mà đẩy nổi.
Quần áo trên người bị xé rách một nửa, Lâm Hạc tựa hồ có thù với quần áo, xé nát áo sơ mi của cậu thành từng mảnh.
Thẩm An vừa mới kêu: "Đau..."
Lâm Hạc kéo cậu vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Hắn đẩy Thẩm An vào chậu nhựa lớn dùng để giặt đồ, đem cậu lột trần như nhộng.
Thẩm An dù sao vẫn là một thiếu niên trưởng thành, chậu nước căn bản không chứa nổi thân thể của cậu, cậu ngặt nghẹo ngồi trong chậu, hai tay chống xuống đất muốn đứng dậy, cho dù có say đến đầu óc mơ hồ, lúc này cũng cảm thấy rất xấu hổ, cậu thở hổn hển, còn muốn cố gắng giao tiếp với Lâm Hạc dường như đã mất đi lý trí: "Cậu đừng như vậy... cậu đi ra ngoài... Tôi tự tắm..." Cậu nhìn thấy Lâm Hạc Hạc đã đưa tay lấy vòi hoa sen.
Thẩm An còn chưa kịp đứng dậy, đã bị một dòng nước lạnh dội ngược lại, cậu hét lên: "Lạnh!" Tay để bên thành chậu trượt xuống, cả người lại rơi vào trong chiếc chậu lớn màu đỏ, eo bị mép chậu làm cho đau nhức.
Lâm Hạc điều chỉnh nhiệt độ nước, đưa tay xoa nắn làn da trắng sứ đến phát sáng ửng đỏ của Thẩm An.
Hắn rất dùng lực, lực tay không biết nặng nhẹ, như thể hắn quyết tâm làm Thẩm An đau.
Thẩm An cuối cùng vì xấu hổ cùng đau đớn bật khóc, bắt đầu mắng Lâm Hạc: "Đồ điên...có bệnh..." Cậu đưa tay đẩy đôi tay Lâm Hạc còn đang xoa nắn khỏi cơ thể cậu, da cậu dưới tay Lâm Hạc đều hiện lên từng mảng từng mảng đỏ chót.
"Hắn ta đã chạm vào chỗ nào của cậu?" Lâm Hạc như không nghe thấy tiếng nói của cậu, mặc kệ mà chất vấn Thẩm An vốn đã khóc đến không thở nổi.
Thẩm An khóc lắc đầu không nói.
Lâm Hạc càng tàn nhẫn hơn, như uy hiếp: "Nói!"
Thẩm An sắp bị ép phát điên, cậu rất sợ hãi, cảm thấy Lâm Hạc lúc này giống như một người xa lạ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, cậu loạng choạng trả lời Lâm Hạc: "Tôi không biết... Tôi không biết... tôi không nhớ nữa."
Cậu không còn vọng tưởng đứng dậy dưới bàn tay của Lâm Hạc nữa mà chỉ muốn cuộn tròn người trong chiếc chậu nhựa đỏ này nhằm giảm thiểu diện tích tiếp xúc với đôi tay đang đùa giỡn trên cơ thê mình.
Nhưng cậu không thể thu mình lại. Hai chân cậu vừa co lại là Lâm Hạc lại kéo chúng ra.
Lâm Hạc xoa nắn toàn thân cậu, như muốn gột rửa hết tất cả bụi bẩn, cuối cùng dùng xà phòng bôi lên toàn thân Thẩm An, sau đó tắm rửa cho cậu, dùng khăn tắm quấn rồi bế cậu ra ngoài.
Cậu bị Lâm Hạc không hề nhẹ nhàng ném lên giường, cậu quấn khăn tắm khóc lóc, như thể khỏa thân để Lâm Hạc tắm cho mình là điều đặc biệt tổn thương lòng tự trọng của cậu.
Cậu lần này cảm thấy cực kỳ thương tâm, quyết định tuần này không thèm nói chuyện với Lâm Hạc nữa.
Kết quả, Lâm Hạc tắt đèn lên giường, sau đó toàn thân bao bọc lấy cậu.
Lâm Hạc ngửi thấy trên người Thẩm An, là mùi xà phòng nhẹ nhàng, tâm tình cực kỳ bất an của hắn cũng bình tĩnh lại một chút.
Nhưng Thẩm An mỗi khi hắn đến gần lại quay đi: "Tôi không cho... không cho phép cậu hôm nay hôn tôi..." Cậu đã khóc đến mức không thể nói rõ ràng, dường như thật sự rất giận Lâm Hạc.
Lâm Hạc hoàn toàn không để vào mắt, dùng tay quay mặt cậu lại, cúi đầu cắn môi cậu, lúc Thẩm An ăn đau mà kêu lên liền hôn thật sâu.
Là một nụ hôn thô bạo hơn nhiều so với trước đây.
Cả người Lâm Hạc đều ở một trạng thái khác, cảm thấy cưc kỳ khó chịu và bồn chồn, hắn đưa tay luồn vào dưới chiếc khăn tắm rộng quấn trên người Thẩm An, từ eo vuốt đến đùi.
Thẩm An sợ hãi mà động đậy, cậu được Lâm Hạc hơi hơi nhả môi, thở hổn hển từng ngụm lớn, thậm chí sợ đến quên cả khóc.
Cậu đá chân hắn hai cái, nhưng thân thể lại bị Lâm Hạc đè xuống, nửa chút cũng không thể động đậy: "Cậu đi ra!... Đừng chạm... Đừng chạm vào tôi...!"
"Bây giờ lại biết sợ rồi cơ à!?" Lâm Hạc dùng đầu gối tách hai chân cậu ra, thân thể lại áp sát vào, thanh âm lạnh lùng: "Tôi nghĩ khoảng thời gian này cậu rảnh rỗi quá, thèm bị xử lý."
"Cậu có biết người đó chạm vào cậu là muốn làm gì không?" Hắn áp sát vào người Thẩm Ngạn, cúi đầu ghé vào tai cậu, liên tục hỏi: "Cậu có biết không?"
Tay hắn trượt xuống bụng dưới của Thẩm An, tiếp tục đi xuống, sau đó chạm vào "Thẩm Tiểu An".
Thẩm An càng khóc thảm thiết, muốn dùng tay ngăn Lâm Hạc lại, nhưng lại không đẩy nổi tay hắn ra, cậu không mắng nữa, bắt đầu hoảng sợ hét lên: "Đừng...cậu đừng làm thế..."
Lâm Hạc hình như cười một cái nhưng Thẩm An nghe không rõ, trong cơ thể cậu chậm rãi dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.
"Có vẻ như cậu cũng không phải một tí cũng không hiểu gì." Lâm Hạc nói.
Tiếng khóc của Thẩm An bắt đầu biến điệu.
Đợi đến khi đầu óc Thẩm An trống rỗng, không biết mình có hét lên nữa hay không, cậu cảm thấy đầu óc mình loạn thành một nùi.
Nhưng Lâm Hạc cũng không để cho cậu có bao nhiêu thời gian thả lỏng, hắn vươn tay bao phủ lấy mông Thẩm An, bóp một cách vô cùng gợi tình, đã rõ ràng tiếp theo muốn làm gì...
Lâm Hạc lại hôn cậu, môi và răng đan vào nhau, ngăn chặn tiếng khóc của Thẩm An.
Thẩm An cố gắng hết sức khép hai chân lại, lúc này cậu như bị nghiền nát, Lâm Hạc vừa hé mở môi, nhường cho cậu không gian để thở, Thẩm An khóc nức nở, không còn cách nào khác đành phải đối mặt Lâm Hạc, cầu xin kẻ ác đã bắt nạt mình đến tận bây giờ rủ lòng thương.
Cậu cả người mềm nhũn, giọng nói cũng mềm ra, không còn cự tuyệt Lâm Hạc nữa mà đưa tay ôm lấy cổ Lâm Hạc, khóc đến cơ thể run rẩy, nói: "Lớp trưởng... lớp trưởng, tôi sợ lắm... "
Đây quả thực là do sau khi não cậu hoảng loạn bất an cực độ, làm ra một phản ứng bản năng.
Cậu kỳ thực theo bản năng mà dựa dẫm vào Lâm Hạc, dường như có vấn đề gì đều tìm đến Lâm Hạc, Lâm Hạc luôn có thể giúp đỡ cậu, cứu cậu.
Lâm Hạc bị cậu ôm lấy, bên cổ ướt đẫm hơi thở nóng bỏng cùng nước mắt của Thẩm An.
Hơi thở của hắn nặng nề, giống như một con sói hoang trên núi đã đói lâu ngày.
Nhưng hắn vẫn dừng động tác, cuối cùng như muốn phát tiết từ môi Thẩm An cắn xuống đến ngực, một đường để lại dấu vết ướt át.
Thẩm An nước mắt chảy dài trên mặt, cậu vì miệng đau nhức mà không dám kêu lên, trong bóng tối hôn ám nhìn đầu Lâm Hạc đang ở trên người mình.
Hai cơ thể gần nhau, Thẩm An đương nhiên nhận ra sự thay đổi trên cơ thể Lâm Hạc, khi Lâm Hạc muốn hôn cậu lần nữa, cậu không khỏi muốn trốn tránh.
Nhìn thấy động tác lảng tránh của cậu, Lâm Hạc trực tiếp trên cái má của cậu, hút một ngụm.
Thậm chí lúc rời đi còn có âm thanh.
Thẩm An bị hắn hút một ngụm này đau lắm, nước mắt trên mặt càng đậm hơn.
Nhưng sau ngụm này, Lâm Hạc rời khỏi người Thẩm An.
Thẩm An nhắm mắt lại, sau đó nghe thấy Lâm Hạc đi vào nhà tắm.
Thẩm An cảm thấy rất khó chịu, nhưng thân thể cũng vô cùng mệt mỏi, Lâm Hạc đi tắm khoảng mười phút, Thẩm An đau lòng mà ngủ thiếp đi.
Lâm Hạc đi ra, bật đèn bàn lên thì thấy Thẩm An đã cuộn tròn dựa vào tường ngủ.
Cậu hiếm khi ngủ ở tư thế này, tư thế ngủ cậu luôn rất kém, thường đặt chân lên người hoặc gác tay lên ngực Lâm Hạc.
Áp lực khiến Lâm Hạc khó thở, ban đêm đôi khi còn gặp ác mộng.
Lâm Hạc đứng đó im lặng một lúc, cuối cùng đi vào phòng tắm làm ướt khăn tắm, nhẹ nhàng kéo Thẩm An ra, lau chân cho cậu.
Ngày hôm sau Thẩm An tỉnh lại, hai mắt sưng tấy đến mức khó có thể mở ra, hai mắt đau nhức khó chịu.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy vết tích kinh khủng trên người mình, chậm rãi mím môi, trong lòng bắt đầu chửi rủa Lâm Hạc.
Không ngờ muộn thế này Lâm Hạc lại vẫn chưa rời đi, còn mua đồ ăn về.
Rõ ràng hôm qua Thẩm An bị bắt nạt đến mức khóc ngất cả đi, nhưng khi nhìn thấy Lâm Hạc trở về, cậu lại không dám nhìn hắn, giữ không nổi sợ hãi của mình, sợ nếu mình lại làm gì chọc hắn, hắn sẽ lại phát điên.
Lâm Hạc lấy quần áo trong tủ ra ném cho Thẩm An: "Đứng dậy xuống ăn."
Thẩm An muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn khó nghe nên lại cúi mặt xuống, không nói nữa.
Thẩm An đi vào phòng tắm tắm rửa, đánh răng được một nửa, cậu ngẩng đầu sửng sốt.
Có một vết đỏ cỡ ngón tay cái ở bên trái mặt cậu.
Thẩm An vừa buồn vừa tức, dùng lực đẩy cửa phòng tắm ra, đứng đó mắng Lâm Hạc: "Cậu thế này muốn tôi làm sao gặp mặt người khác?!"
Lâm Hạc vẫn đang bình tĩnh ăn cơm trong bát, nghe thấy Thẩm An nói chuyện, liếc nhìn qua, cũng không có chút kinh ngạc.
Thẩm An rất chắc chắn là hắn cố ý.
Quả nhiên, Lâm Hạc lại nói: "Cậu đi gặp ai? Mấy ngày nay cậu vẫn nên ở nhà suy ngẫm đi."
Thẩm An tức giận: "Cậu!" Sắc mặt cậu tức giận đỏ bừng, lúc này cũng không dám mắng Lâm Hạc, nghẹn đến đứng không được ngồi không xong.
"Đến đây ăn cơm." Lâm Hạc bình tĩnh nói.
Thẩm An giận lắm, nhưng càng buồn bã với tủi thân hơn, cậu che nửa mặt bên trái như che đi vết sẹo xấu xí, sau đó chán nản nằm xuống giường, không muốn ăn cơm Lâm Hạc mua.
Lâm Hạc nhìn cậu như vậy, cũng lười để ý, một mình ăn cơm ở đó cũng không thèm gọi cậu nữa.
Thẩm An nằm nghiêng, quay lưng về phía hắn, không muốn nhìn hắn.
Một lúc sau, Thẩm An nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Hạc đến gần, liền nhắm mắt lại.
Lâm Hòa cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt dừng lại trên mặt cậu một lát, không khỏi vuốt ve đôi má hơi phồng lên của cậu.
Cứ như vậy Thẩm An không còn thấy bất mãn nữa.
———————————————————-
Mị: Chúng mày một đứa S một đứa M, chỉ có má chúng mày đây là F (as frustrated) vì chỉ húp được tí nước thịt huhu