Chương 7: Tôi sẽ nghe lời cậu mà
Buổi trưa Thẩm An không có khẩu vị, cơm trưa là do Cố Tần Nhiên mua về cho cậu.
Thẩm An buồn ngủ đến mức nằm trên bàn, sau giờ học, bạn cùng bàn cậu không ngồi yên tại chỗ mà, cầm vở bài tập đi hỏi lớp trưởng học tập.
Chuyện của Thẩm An chỉ là chuyện nói cho vui, giải trí sau giờ học, đối với họ mà nói, nó còn không bằng việc giải một bài toán.
Cho nên trước đây Thẩm An không thể cùng bọn họ chơi đùa, mọi người tựa hồ đều biết rất rõ ràng mục tiêu của mình, biết mình muốn làm gì, nhưng Thẩm An vẫn còn mắc kẹt trong tuổi trẻ con nửa chừng còn chưa chơi đủ, cậu còn nghĩ nếu lúc đó không vào được một trường đại học tốt thì có thể xin bố cho đi du học, xung quanh cậu có rất nhiều bạn bè như thế này, họ bỏ tiền ra để mua thể diện, nghe bọn họ nói, đi nước ngoài càng có thể chơi điên cuồng hơn.
Nhưng hiện tại Thẩm An không còn gì, cậu căn bản không có lựa chọn, cậu tương lai không biết nên làm như thế nào, không biết ngày mai sống ra sao.
Nhất thời, cậu muốn nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu nghe giảng, nhưng bảng đen chi chít chữ đến mức cậu căn bản nhìn không rõ, cũng không hiểu giáo viên đang nói gì.
Cậu cố gắng chống đỡ cả ngày, buổi tối tự học kết thúc, Thẩm An bước ra khỏi trường, nhìn thấy Lâm Hạc đang đẩy xe đạp trong lán xe đi ra.
Thẩm An vội vàng đi tới, chỗ Lâm Hạc cách trường học rất xa, cậu không muốn phải tự mình đi bộ về.
Cậu nhìn trái nhìn phải, phát hiện học sinh xung quanh đã gần như tản đi hết, cậu đi tới trước mặt Lâm Hạc, nói: "Cậu có thể đưa tôi đi cùng được không? Cách nhà xa quá."
Lâm Hạc liếc cậu một cái, không nói gì, yên lặng đẩy xe đạp.
Thẩm An ngốc nghếch đi theo, gọi: "Lớp trưởng... Lớp trưởng..."
Đi đến một con đường nhỏ, Lâm Hạc dừng lại, bước lên xe đạp, Thẩm An liếc mắt nhìn hắn, Lâm Hạc nghiêng đầu nhìn lại cậu: "Lên đi."
"Ồ." Nghe được hắn cuối cùng cũng đồng ý, Thẩm An ngơ ngác đáp lại, nhanh chóng ngồi vào garbage phía sau Lâm Hạc.
Chiếc xe đạp cũ của Lâm Hạc phát ra âm thanh "cạch cạch", may mắn không có chuyện gì xảy ra, Lâm Hạc đạp xe rất vững vàng, hắn ít nói, dưới ánh đèn đường mờ ảo chỉ có tiếng xe đạp vang lên, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Gió đêm có chút mát mẻ, Thẩm An cúi đầu ngồi ở ghế sau.
Đường đi trên phố vẫn ổn, nhưng càng đến gần nhà Lâm Hạc, đường càng xấu.
Trên con đường gập ghềnh, Thẩm An có chút run rẩy ngồi không yên, cậu đưa tay nắm lấy áo trên lưng Lâm Hạc.
Vừa mới đặt tay lên, Lâm Hạc đột nhiên nói: "Đừng chạm vào tôi."
Lời nói của hắn lạnh lùng rơi vào không khí yên tĩnh, khiến Thẩm An có chút đau lòng, vốn dĩ đã chịu cả một ngày chịu ủy khuất đến đòi mệnh, cậu đáp lại một câu: "Không chạm thì không chạm!"
Vành mắt cậu dần dần đỏ lên, cậu bỏ tay ra khỏi áo của Lâm Hạc, siết chặt thanh kim loại rỉ sét ở sau garbage xe.
Đợi đến khi hai người về đến nơi, Lâm Hạc mở cửa đi vào phòng, nhìn thấy Thẩm An chậm chạp đi vào, vừa bật đèn lên đã thấy mặt cậu ướt nhẹp.
Lâm Hạc khẽ cau mày, hắn không hiểu tại sao chuyện nhỏ như vậy cũng có thể khiến Thẩm An khóc, điệu đến khiến hắn khó chịu, phát phiền.
Thẩm An trốn vào phòng tắm tắm rửa, thu dọn bản thân, lúc đi ra nhìn thấy Lâm Hạc đang ngồi trên bàn bật đèn học bài, hắn lúc học rất im lặng, đến thời gian cũng dường như trôi chậm lại.
Thẩm An nhìn thấy trong phòng toàn bộ đèn lớn đều đã tắt, cậu vừa mới vào cửa, quả thực không quá để ý.
Cậu lại nhìn Lâm Hạc, dưới ánh đèn bàn ánh trắng lạnh lẽo, có thể thấy rõ cả hàng mi.
Cậu đánh giá từ đôi mày sâu đến đường quai hàm ưu mỹ, hắn có ngoại hình gần như hoàn hảo, điểm số lại thuộc loại top đầu, nếu tính cách không quá thu mình không biết chừng trong trường có bao nhiêu cô gái muốn gần gũi với hắn.
Ánh mắt Thẩm An quá rõ ràng, Lâm Hạc không khỏi ngước mắt lên nhìn cậu.
Thẩm An nhanh chóng mở chăn ra, nằm xuống giường, cứng ngắc như thể đang che giấu chuyện gì.
Trong phòng rất yên tĩnh, Lâm Hạc tựa hồ không muốn cùng cậu giao tiếp chút nào.
Thẩm An trằn trọc trên giường trằn trọc không ngủ được, cậu nhớ tới lời cô Trương hôm nay nói, hiện tại coi như đánh tiếng cho mình trước, nhưng lại không biết chính xác khi nào cậu mới bị chuyển đến lớp 10.
Cậu lại nghĩ đến bố mình, ông đã cố gắng rất nhiều mới đẩy được mình lên lớp A, mấy ngày lễ hết tết đến, ông khoe khắp nơi rằng con trai mình học lớp cao nhất của một trường cấp 3 trọng điểm, giờ bố "vào" rồi, cậu lại bị đá một phát về nguyên hình nguyên dạng.
Thẩm An gần như có thể tưởng tượng được mình sẽ xuất hiện như thế nào trước mắt người ngoài, một người bố đức hạnh bất đoan* nuôi ra đứa con bùn nhão không trát nổi tường.
*Bất đoan: Không đoan chính
Quả thật là điều tự nhiên.
Nhất thời, cậu có chút cảm kích trước sự thờ ơ của bạn học ban A, như vậy không có nhiều người quan tâm đến cậu, cũng không có ai đặc biệt lộ liễu ác ý chế giễu.
Nhưng đây là ban A, nếu đến lớp 10 thì có còn như vậy không?
Cái khác không nói, Lý Tục Ân, đứa trước đây tống tiền cậu bị cậu nhờ người dạy cho một bài học liệu có dễ dàng bỏ qua cậu không?
Khi đó, cha của Lý Tục Ân còn đưa nó đến cúi đầu xin lỗi Thẩm An, Thẩm An đến giờ vẫn nhớ rõ ngày đó trong khách sạn lộng lẫy, giữa bữa tiệc của họ, lúc Lý Tục Ân xin lỗi, nó nhìn chằm chằm vào Thẩm An ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Thẩm An không ngờ sự việc lại thành ra như vậy, trong lòng cậu có chút sợ hãi, xua tay bảo bọn họ nhanh chóng rời đi.
Bây giờ nếu thật sự vào lớp 10, nó tuyệt đối sẽ lột một tầng da của Thẩm An.
Càng nghĩ càng sợ hãi, lên giường đã nửa giờ rồi mà tay chân cậu vẫn lạnh, không chút ấm áp.
Cậu lại nghe thấy tiếng đầu bút của Lâm Hạc ma sát trên mặt giấy, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, đứng dậy khỏi giường, cậu nửa đứng nửa ngồi dậy kéo Lâm Hạc đến mép bàn. Lâm Hạc ngừng viết, nhìn vào mắt Thẩm An.
Thẩm An hoảng hốt, đành phải nhanh chóng nói: "Lớp trưởng..., cậu là người nổi tiếng trước mặt giáo viên lớp tụi mình, cậu đi cầu tình giúp tôi được không, cô nói...cô nói cô ấy sẽ chuyển tôi lên đến lớp mười, tôi thật sự không thể đến đó được..."
Lâm Hạc lại tiếp tục viết lên tờ giấy nháp, giọng điệu có chút tùy ý nói: "Không được, hoàn cảnh lớp 10 quả thực thích hợp với cậu hơn, nền tảng của cậu thật sự kém." Lúc hắn nói lời này quả thực có chút thành tâm thành ý.
Thẩm An cũng chú ý tới, cậu đối với quyết định của giáo viên chủ nhiệm không có gì ngạc nhiên, cậu cũng không cảm thấy có gì sai trái.
Thẩm An nhất thời hoảng sợ, cậu không còn nắm lấy mép bàn nữa, từ mép bàn đứng dậy ôm lấy đùi Lâm Hạc, ngồi xổm trên mặt đất, ngước mắt lên, lắc lắc đùi Lâm Hạc: "Lớp trưởng tốt..., Lâm Hạc tốt... tôi xin cậu, từ nay về sau tôi sẽ nghe lời cậu, cậu bảo tôi đi về phía đông, tôi tuyệt đối sẽ không dám đi về phía tây. Cậu nói gì thì chính là cái đấy, giúp tôi đi mà, sau này tôi sẽ báo đáp cậu, tôi sẽ học tập chăm chỉ, không kéo chân việc học của các cậu đâu mà..."
Thái độ của cậu giống hệt như hồi còn học tiểu học khi muốn chép bài tập về nhà của Lâm Hạc, cậu không hề tiến bộ chút nào.
Nhưng lúc đó Lâm Hạc thật sự mềm lòng, để cho hắn chép bài.
Tay Thẩm An rất lạnh, đặt lên đùi Lâm Hạc, xuyên lớp vải mỏng manh của quần áo hắn, Thẩm An vẫn ở đó mở mắt nhìn chằm chằm hắn.
Cho dù một người như Thẩm An có bị đuổi ra ngoài không còn nơi nào để đi thì cũng không thể nói giống như chó con lưu lạc.
Chó con lang thang rất mạnh mẽ, sẽ tự bới thùng rác để tìm thức ăn.
Nhưng Thẩm An không thể, cậu không có năng lực tự sống sót, răng cùng tứ chi đều mềm yếu, không biết cắn người khác.
Cậu giống như một chú chó cảnh xinh đẹp, sau khi bị bỏ rơi nếu không tìm được người chủ tốt mưới thì sẽ rất thảm.
Vậy nếu mình không đưa tay thì liệu có người khác đưa tay không?
Lâm Hạc nhìn khuôn mặt trắng nõn của Thẩm An, nhìn cái nốt ruồi son treo trên mi mắt rũ xuống đáng thương của cậu, chói mắt như ngày đầu tiên cậu đến xin mì trứng.
Sẽ có người đưa tay nếu mình không làm.
Lâm Hạc có phần chắc chắn với câu trả lời này, nhưng lúc này Thẩm An đang ở trong phòng mình, mặc quần áo của mình, lấy quần áo cũ làm bộ đồ ngủ.
(Mị: Bé này festish là bắt bồ mặc đồ cũ của mình à ?)
Hơn nữa nếu mình không giúp cậu ta nấu cơm, cậu ta thậm chí có thể nhịn đói cả ngày trong phòng, bát cũng không rửa sạch.
Quả thực là nhóc phiền phức.
Trong trầm mặc kéo dài, Lâm Hạc nghe thấy giọng nói của bản thân, hắn hỏi Thẩm An, có phải về sau đều nghe theo lời hắn không?
Thẩm An gật đầu như gà con mổ thóc.
Lâm Hạc không thèm tin nhưng cuối cùng vẫn trả lời, được.
Thẩm An buồn ngủ đến mức nằm trên bàn, sau giờ học, bạn cùng bàn cậu không ngồi yên tại chỗ mà, cầm vở bài tập đi hỏi lớp trưởng học tập.
Chuyện của Thẩm An chỉ là chuyện nói cho vui, giải trí sau giờ học, đối với họ mà nói, nó còn không bằng việc giải một bài toán.
Cho nên trước đây Thẩm An không thể cùng bọn họ chơi đùa, mọi người tựa hồ đều biết rất rõ ràng mục tiêu của mình, biết mình muốn làm gì, nhưng Thẩm An vẫn còn mắc kẹt trong tuổi trẻ con nửa chừng còn chưa chơi đủ, cậu còn nghĩ nếu lúc đó không vào được một trường đại học tốt thì có thể xin bố cho đi du học, xung quanh cậu có rất nhiều bạn bè như thế này, họ bỏ tiền ra để mua thể diện, nghe bọn họ nói, đi nước ngoài càng có thể chơi điên cuồng hơn.
Nhưng hiện tại Thẩm An không còn gì, cậu căn bản không có lựa chọn, cậu tương lai không biết nên làm như thế nào, không biết ngày mai sống ra sao.
Nhất thời, cậu muốn nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu nghe giảng, nhưng bảng đen chi chít chữ đến mức cậu căn bản nhìn không rõ, cũng không hiểu giáo viên đang nói gì.
Cậu cố gắng chống đỡ cả ngày, buổi tối tự học kết thúc, Thẩm An bước ra khỏi trường, nhìn thấy Lâm Hạc đang đẩy xe đạp trong lán xe đi ra.
Thẩm An vội vàng đi tới, chỗ Lâm Hạc cách trường học rất xa, cậu không muốn phải tự mình đi bộ về.
Cậu nhìn trái nhìn phải, phát hiện học sinh xung quanh đã gần như tản đi hết, cậu đi tới trước mặt Lâm Hạc, nói: "Cậu có thể đưa tôi đi cùng được không? Cách nhà xa quá."
Lâm Hạc liếc cậu một cái, không nói gì, yên lặng đẩy xe đạp.
Thẩm An ngốc nghếch đi theo, gọi: "Lớp trưởng... Lớp trưởng..."
Đi đến một con đường nhỏ, Lâm Hạc dừng lại, bước lên xe đạp, Thẩm An liếc mắt nhìn hắn, Lâm Hạc nghiêng đầu nhìn lại cậu: "Lên đi."
"Ồ." Nghe được hắn cuối cùng cũng đồng ý, Thẩm An ngơ ngác đáp lại, nhanh chóng ngồi vào garbage phía sau Lâm Hạc.
Chiếc xe đạp cũ của Lâm Hạc phát ra âm thanh "cạch cạch", may mắn không có chuyện gì xảy ra, Lâm Hạc đạp xe rất vững vàng, hắn ít nói, dưới ánh đèn đường mờ ảo chỉ có tiếng xe đạp vang lên, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Gió đêm có chút mát mẻ, Thẩm An cúi đầu ngồi ở ghế sau.
Đường đi trên phố vẫn ổn, nhưng càng đến gần nhà Lâm Hạc, đường càng xấu.
Trên con đường gập ghềnh, Thẩm An có chút run rẩy ngồi không yên, cậu đưa tay nắm lấy áo trên lưng Lâm Hạc.
Vừa mới đặt tay lên, Lâm Hạc đột nhiên nói: "Đừng chạm vào tôi."
Lời nói của hắn lạnh lùng rơi vào không khí yên tĩnh, khiến Thẩm An có chút đau lòng, vốn dĩ đã chịu cả một ngày chịu ủy khuất đến đòi mệnh, cậu đáp lại một câu: "Không chạm thì không chạm!"
Vành mắt cậu dần dần đỏ lên, cậu bỏ tay ra khỏi áo của Lâm Hạc, siết chặt thanh kim loại rỉ sét ở sau garbage xe.
Đợi đến khi hai người về đến nơi, Lâm Hạc mở cửa đi vào phòng, nhìn thấy Thẩm An chậm chạp đi vào, vừa bật đèn lên đã thấy mặt cậu ướt nhẹp.
Lâm Hạc khẽ cau mày, hắn không hiểu tại sao chuyện nhỏ như vậy cũng có thể khiến Thẩm An khóc, điệu đến khiến hắn khó chịu, phát phiền.
Thẩm An trốn vào phòng tắm tắm rửa, thu dọn bản thân, lúc đi ra nhìn thấy Lâm Hạc đang ngồi trên bàn bật đèn học bài, hắn lúc học rất im lặng, đến thời gian cũng dường như trôi chậm lại.
Thẩm An nhìn thấy trong phòng toàn bộ đèn lớn đều đã tắt, cậu vừa mới vào cửa, quả thực không quá để ý.
Cậu lại nhìn Lâm Hạc, dưới ánh đèn bàn ánh trắng lạnh lẽo, có thể thấy rõ cả hàng mi.
Cậu đánh giá từ đôi mày sâu đến đường quai hàm ưu mỹ, hắn có ngoại hình gần như hoàn hảo, điểm số lại thuộc loại top đầu, nếu tính cách không quá thu mình không biết chừng trong trường có bao nhiêu cô gái muốn gần gũi với hắn.
Ánh mắt Thẩm An quá rõ ràng, Lâm Hạc không khỏi ngước mắt lên nhìn cậu.
Thẩm An nhanh chóng mở chăn ra, nằm xuống giường, cứng ngắc như thể đang che giấu chuyện gì.
Trong phòng rất yên tĩnh, Lâm Hạc tựa hồ không muốn cùng cậu giao tiếp chút nào.
Thẩm An trằn trọc trên giường trằn trọc không ngủ được, cậu nhớ tới lời cô Trương hôm nay nói, hiện tại coi như đánh tiếng cho mình trước, nhưng lại không biết chính xác khi nào cậu mới bị chuyển đến lớp 10.
Cậu lại nghĩ đến bố mình, ông đã cố gắng rất nhiều mới đẩy được mình lên lớp A, mấy ngày lễ hết tết đến, ông khoe khắp nơi rằng con trai mình học lớp cao nhất của một trường cấp 3 trọng điểm, giờ bố "vào" rồi, cậu lại bị đá một phát về nguyên hình nguyên dạng.
Thẩm An gần như có thể tưởng tượng được mình sẽ xuất hiện như thế nào trước mắt người ngoài, một người bố đức hạnh bất đoan* nuôi ra đứa con bùn nhão không trát nổi tường.
*Bất đoan: Không đoan chính
Quả thật là điều tự nhiên.
Nhất thời, cậu có chút cảm kích trước sự thờ ơ của bạn học ban A, như vậy không có nhiều người quan tâm đến cậu, cũng không có ai đặc biệt lộ liễu ác ý chế giễu.
Nhưng đây là ban A, nếu đến lớp 10 thì có còn như vậy không?
Cái khác không nói, Lý Tục Ân, đứa trước đây tống tiền cậu bị cậu nhờ người dạy cho một bài học liệu có dễ dàng bỏ qua cậu không?
Khi đó, cha của Lý Tục Ân còn đưa nó đến cúi đầu xin lỗi Thẩm An, Thẩm An đến giờ vẫn nhớ rõ ngày đó trong khách sạn lộng lẫy, giữa bữa tiệc của họ, lúc Lý Tục Ân xin lỗi, nó nhìn chằm chằm vào Thẩm An ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Thẩm An không ngờ sự việc lại thành ra như vậy, trong lòng cậu có chút sợ hãi, xua tay bảo bọn họ nhanh chóng rời đi.
Bây giờ nếu thật sự vào lớp 10, nó tuyệt đối sẽ lột một tầng da của Thẩm An.
Càng nghĩ càng sợ hãi, lên giường đã nửa giờ rồi mà tay chân cậu vẫn lạnh, không chút ấm áp.
Cậu lại nghe thấy tiếng đầu bút của Lâm Hạc ma sát trên mặt giấy, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, đứng dậy khỏi giường, cậu nửa đứng nửa ngồi dậy kéo Lâm Hạc đến mép bàn. Lâm Hạc ngừng viết, nhìn vào mắt Thẩm An.
Thẩm An hoảng hốt, đành phải nhanh chóng nói: "Lớp trưởng..., cậu là người nổi tiếng trước mặt giáo viên lớp tụi mình, cậu đi cầu tình giúp tôi được không, cô nói...cô nói cô ấy sẽ chuyển tôi lên đến lớp mười, tôi thật sự không thể đến đó được..."
Lâm Hạc lại tiếp tục viết lên tờ giấy nháp, giọng điệu có chút tùy ý nói: "Không được, hoàn cảnh lớp 10 quả thực thích hợp với cậu hơn, nền tảng của cậu thật sự kém." Lúc hắn nói lời này quả thực có chút thành tâm thành ý.
Thẩm An cũng chú ý tới, cậu đối với quyết định của giáo viên chủ nhiệm không có gì ngạc nhiên, cậu cũng không cảm thấy có gì sai trái.
Thẩm An nhất thời hoảng sợ, cậu không còn nắm lấy mép bàn nữa, từ mép bàn đứng dậy ôm lấy đùi Lâm Hạc, ngồi xổm trên mặt đất, ngước mắt lên, lắc lắc đùi Lâm Hạc: "Lớp trưởng tốt..., Lâm Hạc tốt... tôi xin cậu, từ nay về sau tôi sẽ nghe lời cậu, cậu bảo tôi đi về phía đông, tôi tuyệt đối sẽ không dám đi về phía tây. Cậu nói gì thì chính là cái đấy, giúp tôi đi mà, sau này tôi sẽ báo đáp cậu, tôi sẽ học tập chăm chỉ, không kéo chân việc học của các cậu đâu mà..."
Thái độ của cậu giống hệt như hồi còn học tiểu học khi muốn chép bài tập về nhà của Lâm Hạc, cậu không hề tiến bộ chút nào.
Nhưng lúc đó Lâm Hạc thật sự mềm lòng, để cho hắn chép bài.
Tay Thẩm An rất lạnh, đặt lên đùi Lâm Hạc, xuyên lớp vải mỏng manh của quần áo hắn, Thẩm An vẫn ở đó mở mắt nhìn chằm chằm hắn.
Cho dù một người như Thẩm An có bị đuổi ra ngoài không còn nơi nào để đi thì cũng không thể nói giống như chó con lưu lạc.
Chó con lang thang rất mạnh mẽ, sẽ tự bới thùng rác để tìm thức ăn.
Nhưng Thẩm An không thể, cậu không có năng lực tự sống sót, răng cùng tứ chi đều mềm yếu, không biết cắn người khác.
Cậu giống như một chú chó cảnh xinh đẹp, sau khi bị bỏ rơi nếu không tìm được người chủ tốt mưới thì sẽ rất thảm.
Vậy nếu mình không đưa tay thì liệu có người khác đưa tay không?
Lâm Hạc nhìn khuôn mặt trắng nõn của Thẩm An, nhìn cái nốt ruồi son treo trên mi mắt rũ xuống đáng thương của cậu, chói mắt như ngày đầu tiên cậu đến xin mì trứng.
Sẽ có người đưa tay nếu mình không làm.
Lâm Hạc có phần chắc chắn với câu trả lời này, nhưng lúc này Thẩm An đang ở trong phòng mình, mặc quần áo của mình, lấy quần áo cũ làm bộ đồ ngủ.
(Mị: Bé này festish là bắt bồ mặc đồ cũ của mình à ?)
Hơn nữa nếu mình không giúp cậu ta nấu cơm, cậu ta thậm chí có thể nhịn đói cả ngày trong phòng, bát cũng không rửa sạch.
Quả thực là nhóc phiền phức.
Trong trầm mặc kéo dài, Lâm Hạc nghe thấy giọng nói của bản thân, hắn hỏi Thẩm An, có phải về sau đều nghe theo lời hắn không?
Thẩm An gật đầu như gà con mổ thóc.
Lâm Hạc không thèm tin nhưng cuối cùng vẫn trả lời, được.