Chương 23: Anh hùng Sở Lương của chúng ta (2)
Sở Lương kiềm chế xúc động muốn tiếp tục trêu đùa nó ở trong lòng, lao nhanh lên trước, trực tiếp cầm kiếm trong tay, thanh kiếm ba thước mạnh mẽ đâm tới!
Hình như Nhân Diện Tiêu phát giác ra được, lúc này thân hình nó biến mất hóa thành trong suốt, tránh thoát được một kiếm gần người này!
Quái vật này linh hoạt vô cùng, nhưng sức chiến đấu cũng không được tính là mạnh. Thiên phú thần thông duy nhất của nó cũng chỉ có trong chớp nhoáng biến mất, mới vừa rồi chính là nó dùng chiêu này chui ra khỏi nhà lao kiếm khí của Phương Đình.
Đáng tiếc.
Chiêu biến mất này cũng chỉ có thể kéo dài ngắn ngủi trong một cái chớp mắt.
Đối với kẻ địch có thể bắt kịp tốc độ của nó thì không có ý nghĩa gì cả.
Khi thân hình nó lại lần nữa khôi phục, Sở Lương đã nâng tay trái lên, một chùm tia sáng màu đỏ vèo một cái từ trong tay áo của hắn bay ra.
Phược Yêu Thằng!
Khoảng cách quá gần, tránh cũng không thể tránh nổi.
Nhân Diện Tiêu lại vừa lúc là hình dáng thân thể của con người, trong nháy mắt đã bị trói thành hình mai rùa.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng của nó giống như có hàng vạn con ngựa phi nước đại, có một giọng nói đang hét chói tai..
Móa nó!
Ta đã nói con hàng này chính là tên biến thái mà!
Quả nhiên là như thế!
Vô số yêu ma sống ở Trấn Nam Vực Sơn này, mỗi một yêu ma đều có giác ngộ có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.
Thế nhưng..
Nó có khả năng tiếp nhận tử vong, nhưng rất khó tiếp nhận loại tư thế tử vong sỉ nhục này. ngôn tình hài
Nhưng cuộc sống chính là như vậy, rất nhiều chuyện ngươi không thể nào tiếp thu được, nhưng nó lại vẫn sẽ xảy ra. Tựa như trăm hoa tàn lụi khi gió thu lướt qua, như sông lớn chảy về phía đông, con người phải xuống Hoàng Tuyền vậy, cuộc sống trôi qua mà không biết sẽ có chuyện gì sẽ thay đổi.
Trước khi kết thúc đó, đập vào mắt nó là ngập tràn kiếm quang.
Khống chế tiếp theo đó là chém giết.
Xoẹt
* * *
Nhìn thấy Sở Lương tay cầm Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa trở lại trước mặt mọi người, trong lúc nhất thời những người còn lại trong đội ngũ đều có chút khó có thể tin được.
Dù như thế nào cũng không thể ngờ được, khi nhiệm vụ sắp thất bại một khắc, lại có thể là hắn đứng ra ngăn cơn sóng dữ cứu vớt tình hình!
Phương Đình nhíu lông mày hỏi: "Sở sư đệ.. Sao ngươi làm được vậy?"
Từ Tử Tình kinh ngạc vui vẻ hỏi: "Sở sư huynh, hóa ra ngươi lợi hại như vậy, trước đó tại sao không nói?"
Lâm Bắc kính nể hỏi: "Sở huynh đệ, thủ pháp của ngươi làm sao chuyên nghiệp như vậy, à.. Có thể dạy ta một chút hay không?"
Từ Tử Tình buồn bực nhìn về phía hắn: "Ừm? Thủ pháp gì vậy?"
Tiểu cô nương nhìn còn chưa hiểu được chỗ kỳ quái khi sử dụng Phược Yêu Thằng.
"Há, thân pháp, thân pháp!" Lâm Bắc vội vàng sửa lời.
"Không có gì.." Sở Lương cười nhạt một tiếng: "Thật ra cũng chỉ là dùng một tấm bùa chú tương đối mạnh, dùng rồi là hết, ta cũng vô cùng đau lòng."
"Thì ra là thế." Mọi người giật mình.
Thật ra bọn hắn cũng đoán là như thế này, với tu vi Thần Ý Cảnh sơ kỳ của Sở Lương, chắc chắn không có khả năng có thân pháp cao như vậy. Nếu như hắn có thần thông như vậy từ lâu thì lúc trước cũng không cần thiết phải che giấu.
Tám phần mười là dùng đan dược bùa chú áp đáy hòm nào đó.
Về phần lai lịch của bùa chú thì không có ai hỏi đến.
Ở trong giới tu tiên, hết sức kiêng kị hỏi người khác chuyện những pháp khí, bùa chú, đan dược, thần thông các loại này..
Đạo lý rất đơn giản, tu vi có thể nhìn thấy, trừ phi khoảng cách chênh lệch tu vi quá lớn, nếu không cũng rất khó che giấu. Mà những vật này, lại có thể ẩn núp, thời khắc mấu chốt còn có thể đền bù chênh lệch khoảng cách tu vi.
Mỗi người đều sẽ có bí mật nhỏ của mình, thậm chí có một số là dùng đến đồ vật bảo mệnh, đương nhiên sẽ không thích bị người khác biết được. Có đôi khi một chút tin tức thiếu sót, chính là có thể quyết định giữa sự sống và cái chết.
Về nguồn gốc lai lịch bảo vật gì đó, danh môn chính phái giống như Thục Sơn vẫn còn tốt một chút, đối với những tu giả không phải chủ lưu phiêu bạt trên giang hồ kia, rất nhiều người trong số họ mang trên người những bảo vật không có một món là trong sạch cả.
Nhưng mặc kệ ở nơi nào, tùy tiện hỏi, đều là hành động hết sức không có EQ.
Hơn thế nữa Sở Lương thân là đệ tử duy nhất của Ngân Kiếm Phong, tất cả tài nguyên của sư tôn đều ở trên người một mình hắn, ban cho một ít bảo vật phòng thân cũng là chuyện không hề thấy quái lạ.
Lúc này điều mà bọn hắn suy nghĩ, là bùa chú có thể làm cho một vị Tam cảnh sơ kỳ như Sở Lương bộc phát ra tốc độ vượt xa hơn rất nhiều vị Tứ cảnh như Phương Đình kia, tất nhiên giá trị của tấm bùa chú đó cũng không ít.
Nói không chừng đây chính là đồ vật bảo mệnh của hắn.
Lần này kiếm tệ thu được từ nhiệm vụ, tất nhiên là không đủ để đổi lấy một tấm bùa chú như vậy.
Hình như Nhân Diện Tiêu phát giác ra được, lúc này thân hình nó biến mất hóa thành trong suốt, tránh thoát được một kiếm gần người này!
Quái vật này linh hoạt vô cùng, nhưng sức chiến đấu cũng không được tính là mạnh. Thiên phú thần thông duy nhất của nó cũng chỉ có trong chớp nhoáng biến mất, mới vừa rồi chính là nó dùng chiêu này chui ra khỏi nhà lao kiếm khí của Phương Đình.
Đáng tiếc.
Chiêu biến mất này cũng chỉ có thể kéo dài ngắn ngủi trong một cái chớp mắt.
Đối với kẻ địch có thể bắt kịp tốc độ của nó thì không có ý nghĩa gì cả.
Khi thân hình nó lại lần nữa khôi phục, Sở Lương đã nâng tay trái lên, một chùm tia sáng màu đỏ vèo một cái từ trong tay áo của hắn bay ra.
Phược Yêu Thằng!
Khoảng cách quá gần, tránh cũng không thể tránh nổi.
Nhân Diện Tiêu lại vừa lúc là hình dáng thân thể của con người, trong nháy mắt đã bị trói thành hình mai rùa.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng của nó giống như có hàng vạn con ngựa phi nước đại, có một giọng nói đang hét chói tai..
Móa nó!
Ta đã nói con hàng này chính là tên biến thái mà!
Quả nhiên là như thế!
Vô số yêu ma sống ở Trấn Nam Vực Sơn này, mỗi một yêu ma đều có giác ngộ có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.
Thế nhưng..
Nó có khả năng tiếp nhận tử vong, nhưng rất khó tiếp nhận loại tư thế tử vong sỉ nhục này. ngôn tình hài
Nhưng cuộc sống chính là như vậy, rất nhiều chuyện ngươi không thể nào tiếp thu được, nhưng nó lại vẫn sẽ xảy ra. Tựa như trăm hoa tàn lụi khi gió thu lướt qua, như sông lớn chảy về phía đông, con người phải xuống Hoàng Tuyền vậy, cuộc sống trôi qua mà không biết sẽ có chuyện gì sẽ thay đổi.
Trước khi kết thúc đó, đập vào mắt nó là ngập tràn kiếm quang.
Khống chế tiếp theo đó là chém giết.
Xoẹt
* * *
Nhìn thấy Sở Lương tay cầm Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa trở lại trước mặt mọi người, trong lúc nhất thời những người còn lại trong đội ngũ đều có chút khó có thể tin được.
Dù như thế nào cũng không thể ngờ được, khi nhiệm vụ sắp thất bại một khắc, lại có thể là hắn đứng ra ngăn cơn sóng dữ cứu vớt tình hình!
Phương Đình nhíu lông mày hỏi: "Sở sư đệ.. Sao ngươi làm được vậy?"
Từ Tử Tình kinh ngạc vui vẻ hỏi: "Sở sư huynh, hóa ra ngươi lợi hại như vậy, trước đó tại sao không nói?"
Lâm Bắc kính nể hỏi: "Sở huynh đệ, thủ pháp của ngươi làm sao chuyên nghiệp như vậy, à.. Có thể dạy ta một chút hay không?"
Từ Tử Tình buồn bực nhìn về phía hắn: "Ừm? Thủ pháp gì vậy?"
Tiểu cô nương nhìn còn chưa hiểu được chỗ kỳ quái khi sử dụng Phược Yêu Thằng.
"Há, thân pháp, thân pháp!" Lâm Bắc vội vàng sửa lời.
"Không có gì.." Sở Lương cười nhạt một tiếng: "Thật ra cũng chỉ là dùng một tấm bùa chú tương đối mạnh, dùng rồi là hết, ta cũng vô cùng đau lòng."
"Thì ra là thế." Mọi người giật mình.
Thật ra bọn hắn cũng đoán là như thế này, với tu vi Thần Ý Cảnh sơ kỳ của Sở Lương, chắc chắn không có khả năng có thân pháp cao như vậy. Nếu như hắn có thần thông như vậy từ lâu thì lúc trước cũng không cần thiết phải che giấu.
Tám phần mười là dùng đan dược bùa chú áp đáy hòm nào đó.
Về phần lai lịch của bùa chú thì không có ai hỏi đến.
Ở trong giới tu tiên, hết sức kiêng kị hỏi người khác chuyện những pháp khí, bùa chú, đan dược, thần thông các loại này..
Đạo lý rất đơn giản, tu vi có thể nhìn thấy, trừ phi khoảng cách chênh lệch tu vi quá lớn, nếu không cũng rất khó che giấu. Mà những vật này, lại có thể ẩn núp, thời khắc mấu chốt còn có thể đền bù chênh lệch khoảng cách tu vi.
Mỗi người đều sẽ có bí mật nhỏ của mình, thậm chí có một số là dùng đến đồ vật bảo mệnh, đương nhiên sẽ không thích bị người khác biết được. Có đôi khi một chút tin tức thiếu sót, chính là có thể quyết định giữa sự sống và cái chết.
Về nguồn gốc lai lịch bảo vật gì đó, danh môn chính phái giống như Thục Sơn vẫn còn tốt một chút, đối với những tu giả không phải chủ lưu phiêu bạt trên giang hồ kia, rất nhiều người trong số họ mang trên người những bảo vật không có một món là trong sạch cả.
Nhưng mặc kệ ở nơi nào, tùy tiện hỏi, đều là hành động hết sức không có EQ.
Hơn thế nữa Sở Lương thân là đệ tử duy nhất của Ngân Kiếm Phong, tất cả tài nguyên của sư tôn đều ở trên người một mình hắn, ban cho một ít bảo vật phòng thân cũng là chuyện không hề thấy quái lạ.
Lúc này điều mà bọn hắn suy nghĩ, là bùa chú có thể làm cho một vị Tam cảnh sơ kỳ như Sở Lương bộc phát ra tốc độ vượt xa hơn rất nhiều vị Tứ cảnh như Phương Đình kia, tất nhiên giá trị của tấm bùa chú đó cũng không ít.
Nói không chừng đây chính là đồ vật bảo mệnh của hắn.
Lần này kiếm tệ thu được từ nhiệm vụ, tất nhiên là không đủ để đổi lấy một tấm bùa chú như vậy.