Chương 27: Truyền Kiếm Đường (2)
Thục Sơn có một vị tiên hiền họ Lỗ từng nói một câu, nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta.. Nhưng phú bà có khả năng đổi cho ta một thanh kiếm tốt.
Cổ nhân nói không sai.
"Có sao đâu, chúng ta là bạn tốt nha." Tiểu phú bà lôi kéo hắn nói.
"Không được, vô công bất thụ hưởng." Sở Lương kiên quyết lắc đầu.
Những vật nhỏ như Tụ Khí Đan nói nhận thì nhận. Phi kiếm đắt như vậy, hắn tuyệt đối không thể không công mà nhận được.
"Được rồi.." Từ Tử Tình bĩu môi, dường như có chút không vui.
"Vậy Từ sư muội, ngươi từ từ lựa chọn, ta đi về trước á." Sở Lương cáo từ nói.
"Ngươi còn gọi ta là Từ sư muội, ngươi cũng từng nói chúng ta là bằng hữu, vậy ngươi hãy giống như bọn họ, gọi ta là Tử Tình nha." Tiểu cô nương còn nói thêm.
"Được rồi, Từ sư muội." Sở Lương dứt khoát đồng ý.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, từ trên lầu lại đi xuống một người, nhìn thấy Từ Tử Tình, lập tức gọi: "Tử Tình sư muội!"
Quay đầu nhìn lại, là một tên đệ tử trẻ tuổi có dáng người thon gầy, xương gò má cực cao, hai mắt hẹp dài, mặc áo nho trên người nhưng cũng không có một tia khí chất văn nhã nào.
Đằng sau còn đi theo hai sư huynh đệ có cùng cách ăn mặc, nhìn họ giống như là dáng vẻ của người hầu.
Từ Tử Tình vừa trông thấy người này, lông mày nhỏ lập tức nhíu lại, nhưng vẫn bất đắc dĩ đáp lại một tiếng: "Thương sư huynh."
Mặc dù nàng lãnh đạm, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của đối phương.
Vị Thương sư huynh kia bước nhanh mấy bước đi đến trước mặt Từ Tử Tình, cười nói: "Thế mà lại gặp được ngươi ở đây, thật sự là hữu duyên."
"Đúng vậy, ngươi cũng tới mua phi kiếm?" Đôi mắt của Từ Tử Tình nhìn đi chỗ khác, ngoài miệng trả lời.
"Hì!" Tên Thương sư huynh kia ưỡn ngực một cái: "Ngày trước ta dẫn đội diệt trừ thuỷ quái Hoa Ly Giang, cha ta nói thưởng cho ta một thanh phi kiếm mới, để cho ta tự mình tới chọn lựa."
"Không tệ.." Từ Tử Tình không chút biểu tình gì gật đầu, tiếp theo bèn muốn nhích người rời đi.
Thương sư huynh vội vàng ngăn nàng lại, cười hỏi: "Tử Tình sư muội, ngươi mua kiếm gì vậy?"
"Không có mua đâu, ta chỉ nhìn một chút mà thôi." Từ Tử Tình đáp.
"Ồ?" Thương sư huynh vỗ tay một cái: "Vậy ngươi thích thanh kiếm như thế nào, ta tặng cho ngươi nha."
"Sao có thể như thế được?" Từ Tử Tình cau chặt mày, lắc đầu liên tục nói: "Phi kiếm quý giá như thế, cũng không phiền đến Thương sư huynh tốn kém."
"Có cái gì đâu mà, Chúng ta không phải là.. bằng hữu tốt sao?" Thương sư huynh như tên trộm cười hề hề.
"Không được! Vô công bất thụ lộc." Từ Tử Tình lắc đầu vẻ mặt rất không cần phải thiết cho lắm.
"Được rồi.." Thương sư huynh cũng chỉ có thể từ bỏ.
"Thương sư huynh, không có việc gì chúng ta đi trước đây!" Từ Tử Tình cũng không mua kiếm nữa, túm lấy Sở Lương xoay người rời đi.
Tên Thương sư huynh kia còn ở phía sau nói với theo: "Ngươi còn gọi ta là Thương sư huynh, thật là xa lạ. Chúng ta là bạn tốt, ngươi hãy gọi ta Tử Lương ca ca nha."
"Biết rồi, Thương sư huynh!" Từ Tử Tình ném xuống câu nói kia đã cùng Sở Lương đi xa..
"Haiz.." Thương Tử Lương nặng nề thở dài: "Các ngươi nói, ta anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong trẻ tuổi tài tuấn như vậy, Tử Tình muội muội lại luôn hờ hững với ta, điều này hợp lý sao?"
"Không hợp lý!"
"Tuyệt đối không hợp lý!"
Hai tên tùy tùng sau lưng nhanh chóng trả lời.
"Vậy rốt cuộc lại là vì sao chứ?" Thương Tử Lương ngửa đầu nhìn lên trời.
"Lão đại, ngươi nói có phải có một loại khả năng.. Là Tử Tình sư muội đã có người trong lòng hay không, nếu là như vậy thì nàng lãnh đạm với ngươi cũng có thể giải thích được." Đệ tử kia nói.
"Ừm?" Thương Tử Lương nhíu mày: "Có chuyện này sao?"
"Ta thấy người ở bên cạnh nàng lúc nãy hết sức khả nghi." Tùy tùng khác nói: "Vừa nãy ánh mắt nàng nhìn tên nhóc kia rõ ràng không thích hợp."
"Nào chỉ là ánh mắt không thích hợp, sao ta lại ngửi thấy mùi vị rất kỳ quái không thích hợp cho lắm ở trên người của bọn hắn nhỉ.." Một tên tuỳ tùng khác ấp úng, không dám nói tỉ mỉ.
"Hừ.." Thương Tử Lương suy tư một lúc, nói: "Đi điều tra cho ta xem tên nhãi ranh kia họ gì tên gì, thuộc phong nào? Ta muốn xem xem, là ai dám tranh đoạt Tử Tình muội muội với ta.."
"Người kia là Thương Tử Lương, là con trai của Thương phong chủ Vân Diêu Phong." Ra khỏi Truyền Kiếm Đường, Từ Tử Tình lẩm bẩm nói với Sở Lương: "Bình thường luôn ỷ vào phụ thân hắn là phong chủ, bày ra bộ dạng giống như hắn lợi hại lắm, ta vẫn luôn không thích hắn. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại cứ thích xuất hiện ở bên cạnh ta, chán ghét chết đi được."
Thì ra là thế.
Phong chủ Thương Thư Văn của Vân Diêu Phong là Vân Diêu Phong trên Thục Sơn, từng là người được đề danh trên Quân Tử Đường của Giang Nam, cũng coi như nổi tiếng trên giang hồ.. Thoạt nhìn con của hắn đúng là không giống như vậy.
Cổ nhân nói không sai.
"Có sao đâu, chúng ta là bạn tốt nha." Tiểu phú bà lôi kéo hắn nói.
"Không được, vô công bất thụ hưởng." Sở Lương kiên quyết lắc đầu.
Những vật nhỏ như Tụ Khí Đan nói nhận thì nhận. Phi kiếm đắt như vậy, hắn tuyệt đối không thể không công mà nhận được.
"Được rồi.." Từ Tử Tình bĩu môi, dường như có chút không vui.
"Vậy Từ sư muội, ngươi từ từ lựa chọn, ta đi về trước á." Sở Lương cáo từ nói.
"Ngươi còn gọi ta là Từ sư muội, ngươi cũng từng nói chúng ta là bằng hữu, vậy ngươi hãy giống như bọn họ, gọi ta là Tử Tình nha." Tiểu cô nương còn nói thêm.
"Được rồi, Từ sư muội." Sở Lương dứt khoát đồng ý.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, từ trên lầu lại đi xuống một người, nhìn thấy Từ Tử Tình, lập tức gọi: "Tử Tình sư muội!"
Quay đầu nhìn lại, là một tên đệ tử trẻ tuổi có dáng người thon gầy, xương gò má cực cao, hai mắt hẹp dài, mặc áo nho trên người nhưng cũng không có một tia khí chất văn nhã nào.
Đằng sau còn đi theo hai sư huynh đệ có cùng cách ăn mặc, nhìn họ giống như là dáng vẻ của người hầu.
Từ Tử Tình vừa trông thấy người này, lông mày nhỏ lập tức nhíu lại, nhưng vẫn bất đắc dĩ đáp lại một tiếng: "Thương sư huynh."
Mặc dù nàng lãnh đạm, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của đối phương.
Vị Thương sư huynh kia bước nhanh mấy bước đi đến trước mặt Từ Tử Tình, cười nói: "Thế mà lại gặp được ngươi ở đây, thật sự là hữu duyên."
"Đúng vậy, ngươi cũng tới mua phi kiếm?" Đôi mắt của Từ Tử Tình nhìn đi chỗ khác, ngoài miệng trả lời.
"Hì!" Tên Thương sư huynh kia ưỡn ngực một cái: "Ngày trước ta dẫn đội diệt trừ thuỷ quái Hoa Ly Giang, cha ta nói thưởng cho ta một thanh phi kiếm mới, để cho ta tự mình tới chọn lựa."
"Không tệ.." Từ Tử Tình không chút biểu tình gì gật đầu, tiếp theo bèn muốn nhích người rời đi.
Thương sư huynh vội vàng ngăn nàng lại, cười hỏi: "Tử Tình sư muội, ngươi mua kiếm gì vậy?"
"Không có mua đâu, ta chỉ nhìn một chút mà thôi." Từ Tử Tình đáp.
"Ồ?" Thương sư huynh vỗ tay một cái: "Vậy ngươi thích thanh kiếm như thế nào, ta tặng cho ngươi nha."
"Sao có thể như thế được?" Từ Tử Tình cau chặt mày, lắc đầu liên tục nói: "Phi kiếm quý giá như thế, cũng không phiền đến Thương sư huynh tốn kém."
"Có cái gì đâu mà, Chúng ta không phải là.. bằng hữu tốt sao?" Thương sư huynh như tên trộm cười hề hề.
"Không được! Vô công bất thụ lộc." Từ Tử Tình lắc đầu vẻ mặt rất không cần phải thiết cho lắm.
"Được rồi.." Thương sư huynh cũng chỉ có thể từ bỏ.
"Thương sư huynh, không có việc gì chúng ta đi trước đây!" Từ Tử Tình cũng không mua kiếm nữa, túm lấy Sở Lương xoay người rời đi.
Tên Thương sư huynh kia còn ở phía sau nói với theo: "Ngươi còn gọi ta là Thương sư huynh, thật là xa lạ. Chúng ta là bạn tốt, ngươi hãy gọi ta Tử Lương ca ca nha."
"Biết rồi, Thương sư huynh!" Từ Tử Tình ném xuống câu nói kia đã cùng Sở Lương đi xa..
"Haiz.." Thương Tử Lương nặng nề thở dài: "Các ngươi nói, ta anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong trẻ tuổi tài tuấn như vậy, Tử Tình muội muội lại luôn hờ hững với ta, điều này hợp lý sao?"
"Không hợp lý!"
"Tuyệt đối không hợp lý!"
Hai tên tùy tùng sau lưng nhanh chóng trả lời.
"Vậy rốt cuộc lại là vì sao chứ?" Thương Tử Lương ngửa đầu nhìn lên trời.
"Lão đại, ngươi nói có phải có một loại khả năng.. Là Tử Tình sư muội đã có người trong lòng hay không, nếu là như vậy thì nàng lãnh đạm với ngươi cũng có thể giải thích được." Đệ tử kia nói.
"Ừm?" Thương Tử Lương nhíu mày: "Có chuyện này sao?"
"Ta thấy người ở bên cạnh nàng lúc nãy hết sức khả nghi." Tùy tùng khác nói: "Vừa nãy ánh mắt nàng nhìn tên nhóc kia rõ ràng không thích hợp."
"Nào chỉ là ánh mắt không thích hợp, sao ta lại ngửi thấy mùi vị rất kỳ quái không thích hợp cho lắm ở trên người của bọn hắn nhỉ.." Một tên tuỳ tùng khác ấp úng, không dám nói tỉ mỉ.
"Hừ.." Thương Tử Lương suy tư một lúc, nói: "Đi điều tra cho ta xem tên nhãi ranh kia họ gì tên gì, thuộc phong nào? Ta muốn xem xem, là ai dám tranh đoạt Tử Tình muội muội với ta.."
"Người kia là Thương Tử Lương, là con trai của Thương phong chủ Vân Diêu Phong." Ra khỏi Truyền Kiếm Đường, Từ Tử Tình lẩm bẩm nói với Sở Lương: "Bình thường luôn ỷ vào phụ thân hắn là phong chủ, bày ra bộ dạng giống như hắn lợi hại lắm, ta vẫn luôn không thích hắn. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại cứ thích xuất hiện ở bên cạnh ta, chán ghét chết đi được."
Thì ra là thế.
Phong chủ Thương Thư Văn của Vân Diêu Phong là Vân Diêu Phong trên Thục Sơn, từng là người được đề danh trên Quân Tử Đường của Giang Nam, cũng coi như nổi tiếng trên giang hồ.. Thoạt nhìn con của hắn đúng là không giống như vậy.