Chương 29: Đòi tiền (2)
"Chuyện này cũng là vì đại nghiệp của sư tôn nha." Sở Lương thành khẩn nói.
Thời thời khắc khắc quán triệt lấy nghệ thuật ngôn ngữ.
"Ừm.." Đế Nữ Phượng nâng cằm lên, ống tay áo trượt xuống một nửa, lộ ra một đoạn tay trắng nõn: "Ngươi cần thần thông, pháp khí, vi sư có thể giúp ngươi suy nghĩ một số biện pháp.. Thế nhưng ngươi đòi tiền, ta thật sự không có."
"Lương tháng của sư tôn ở Thục Sơn không thấp mà? Hơn nữa không phải nói phong chủ còn có cấp phát ngoài định mức.." Sở Lương cẩn thận hỏi.
Thật ra trước kia hắn cũng hết sức buồn bực, Ngân Kiếm Phong của bọn hắn vẫn luôn là dáng vẻ nghèo kiết xác, từ nhỏ đã thành thói quen nên cũng không cảm thấy gì cả.
Nhưng sau này lớn lên, nhìn thấy các phong khác đều rất giàu có thì khó tránh khỏi cảm thấy kì quái. Nhất là Ngân Kiếm Phong chỉ có một đệ tử là hắn này, cũng không tồn tại phân chia tài nguyên nào.
Cho dù mỗi tháng sư tôn có thể cho hắn một chút tiền tiêu vặt, tích lũy lại thì chắc cũng đủ mua thanh phi kiếm.
"Haiz." Đế Nữ Phượng thở dài: "Chút tiền này đủ làm gì chứ.. Vi sư hiện tại không chỉ trên người không có đồng nào mà còn thiếu một khoản nợ lớn ở bên ngoài đấy."
"Sao lại thế?" Sở Lương nghi hoặc.
Đế Nữ Phượng vỗ vỗ hồ lô rượu bên hông mình: "Ngươi cho rằng loại rượu có thể làm cho tu vi như ta đây uống say lại dễ mua như vậy sao? Túy Tiên Nhưỡng này, một hồ lô đã có giá lên đến 500 kiếm tệ."
"..."
Hắn từ nhỏ đến lớn đều nhìn thấy Đế Nữ Phượng uống rượu, hóa ra một hồ lô này đã có giá bằng một thanh phi kiếm?
Kinh ngạc.
Đây không phải là uống rượu nữa mà đây chính là đang đốt tiền.
"Nói cho ngươi đều là thật lòng, tóm lại hiện giờ vi sư ngoại trừ nợ ở bên ngoài ra thì không có gì cả, những năm này tung hoành thiên hạ, ngoại trừ Hoàng Linh Huyết Ngọc này ra thì cũng chưa từng có một món pháp bảo binh khí nào, toàn dựa vào thân thể." Đế Nữ Phượng buông tay, bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi: "Coi như ngươi thật sự đòi tiền gấp thì vi sư cũng không có gì bỏ ra để bán cả. Thực sự muốn bán thì cũng chỉ có thể bán bộ thân thể này mà thôi."
Lông mi Sở Lương run rẩy: "Có được hay không?"
"Lăn."
* * *
Sở Lương ảm đạm quay về nhà gỗ nhỏ của mình, kế hoạch đòi tiền thất bại thảm hại, còn biết được tin dữ Đế Nữ Phượng gần trăm năm cũng không có ý định kiêng rượu.
Xem ra sau này, bản thân mình chỉ có thể tự lực cánh sinh mà thôi.
Muốn có phi kiếm, pháp khí, đan dược, lễ hỏi, bùa chú đều phải dựa vào chính mình tích góp..
Hoặc là dứt khoát không mua, chờ yêu quái nổ.
Vừa mới quay ngoặt qua dốc núi, thế mà lại thấy được một bóng người ngoài ý muốn.
Mày rậm mắt to, một thân mặc cẩm bào, mặt mũi tràn đầy dương khí, chính là đệ tử Lâm Bắc của Ngọc Kiếm Phong kia.
"Này này này!"
Trông thấy Sở Lương, Lâm Bắc lập tức lại cười sang sảng, gọi: "Sở huynh đệ, cuối cùng ngươi cũng trở về."
"Lâm huynh, sao lại tới nơi này chờ ta thế? Xảy ra chuyện gì rồi?" Sở Lương hỏi.
"Đương nhiên rồi." Lâm Bắc cười rạng rỡ: "Ta bây giờ mới biết, có một nhiệm vụ được trả lương hậu hĩnh, cần hai đệ tử có tu vi Thần Ý Cảnh mạnh mẽ, tư duy linh hoạt, anh tuấn tiêu sái cùng nhau hoàn thành. Ta đã nghĩ trên dưới Thục Sơn, hai người chúng ta không ai có thể hơn được!"
Sở Lương không để ý hắn thổi phồng nịnh hót, hỏi: "Muốn đi nơi nào thế?"
"Yến Giao thành, thư viện Nam Sơn."
Đêm, mây đen gió lớn.
Thư viện Nam Sơn nằm ở bên ngoài Yến Giao thành, được xây dựng dựa theo núi Nam Sơn, bởi vậy mới gọi theo tên này. Thư viện sau núi có một cái hồ nhỏ, thanh tịnh và đẹp đẽ yên lặng, những đêm hè ở trong quá khứ có rất nhiều thiếu niên nam nữ đến đây du ngoạn. Thế nhưng đoạn thời gian gần đây, không ai dám tới gần nơi này.
Bởi vì có người chết ở đây cách đây không lâu.
Nhưng đêm nay, lại có hai tên thư sinh đến chỗ này.
Vừa tới gần bên hồ, có một trận gió lạnh khiếp người xuyên thấu qua quần áo, khiến cho người kìm lòng không được mà rùng mình.
"Thiếu An huynh, không phải ngươi hẹn ta tới nơi này làm gì chứ.. Đây không phải.. Đây không phải là nơi Tư Đồ Yến tự vẫn sao.."
Mắt thấy sắp tới chỗ tối tăm rậm rạp ở bên hồ, thư sinh gầy yếu ở phía sau hai đùi run rẩy, cũng không dám lại đi về phía trước một bước.
Thư sinh phía trước có thể trạng hơi to, nhìn bóng lưng thì trông có vẻ khá cao lớn, giọng nói trầm ấm mà hào phóng: "Muốn giải quyết được chuyện này hoàn toàn, chỉ có thể tới nơi này thôi."
Gió thổi qua rừng cây bên ngoài vang lên tiếng xào xạc, giống như ở sau lưng có người đi qua, thư sinh gầy yếu cả kinh mãnh liệt quay đầu lại, xoay chuyển hai vòng cũng không phát hiện ra có người nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lại nói với người phía trước: "Ta cũng không biết nên giải quyết như thế nào? Nếu ta nói chuyện này rõ ràng không hề có một chút liên quan nào đến ta, lúc trước các ngươi bắt nạt tên Tư Đồ Yến kia, ta cũng không tham dự vào một chút nào cả.. Nhiều nhất cũng chỉ nói nàng là kẻ xấu xí.. Hiện giờ người cũng đã chết rồi, còn có thể làm như thế nào nữa?"
Thời thời khắc khắc quán triệt lấy nghệ thuật ngôn ngữ.
"Ừm.." Đế Nữ Phượng nâng cằm lên, ống tay áo trượt xuống một nửa, lộ ra một đoạn tay trắng nõn: "Ngươi cần thần thông, pháp khí, vi sư có thể giúp ngươi suy nghĩ một số biện pháp.. Thế nhưng ngươi đòi tiền, ta thật sự không có."
"Lương tháng của sư tôn ở Thục Sơn không thấp mà? Hơn nữa không phải nói phong chủ còn có cấp phát ngoài định mức.." Sở Lương cẩn thận hỏi.
Thật ra trước kia hắn cũng hết sức buồn bực, Ngân Kiếm Phong của bọn hắn vẫn luôn là dáng vẻ nghèo kiết xác, từ nhỏ đã thành thói quen nên cũng không cảm thấy gì cả.
Nhưng sau này lớn lên, nhìn thấy các phong khác đều rất giàu có thì khó tránh khỏi cảm thấy kì quái. Nhất là Ngân Kiếm Phong chỉ có một đệ tử là hắn này, cũng không tồn tại phân chia tài nguyên nào.
Cho dù mỗi tháng sư tôn có thể cho hắn một chút tiền tiêu vặt, tích lũy lại thì chắc cũng đủ mua thanh phi kiếm.
"Haiz." Đế Nữ Phượng thở dài: "Chút tiền này đủ làm gì chứ.. Vi sư hiện tại không chỉ trên người không có đồng nào mà còn thiếu một khoản nợ lớn ở bên ngoài đấy."
"Sao lại thế?" Sở Lương nghi hoặc.
Đế Nữ Phượng vỗ vỗ hồ lô rượu bên hông mình: "Ngươi cho rằng loại rượu có thể làm cho tu vi như ta đây uống say lại dễ mua như vậy sao? Túy Tiên Nhưỡng này, một hồ lô đã có giá lên đến 500 kiếm tệ."
"..."
Hắn từ nhỏ đến lớn đều nhìn thấy Đế Nữ Phượng uống rượu, hóa ra một hồ lô này đã có giá bằng một thanh phi kiếm?
Kinh ngạc.
Đây không phải là uống rượu nữa mà đây chính là đang đốt tiền.
"Nói cho ngươi đều là thật lòng, tóm lại hiện giờ vi sư ngoại trừ nợ ở bên ngoài ra thì không có gì cả, những năm này tung hoành thiên hạ, ngoại trừ Hoàng Linh Huyết Ngọc này ra thì cũng chưa từng có một món pháp bảo binh khí nào, toàn dựa vào thân thể." Đế Nữ Phượng buông tay, bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi: "Coi như ngươi thật sự đòi tiền gấp thì vi sư cũng không có gì bỏ ra để bán cả. Thực sự muốn bán thì cũng chỉ có thể bán bộ thân thể này mà thôi."
Lông mi Sở Lương run rẩy: "Có được hay không?"
"Lăn."
* * *
Sở Lương ảm đạm quay về nhà gỗ nhỏ của mình, kế hoạch đòi tiền thất bại thảm hại, còn biết được tin dữ Đế Nữ Phượng gần trăm năm cũng không có ý định kiêng rượu.
Xem ra sau này, bản thân mình chỉ có thể tự lực cánh sinh mà thôi.
Muốn có phi kiếm, pháp khí, đan dược, lễ hỏi, bùa chú đều phải dựa vào chính mình tích góp..
Hoặc là dứt khoát không mua, chờ yêu quái nổ.
Vừa mới quay ngoặt qua dốc núi, thế mà lại thấy được một bóng người ngoài ý muốn.
Mày rậm mắt to, một thân mặc cẩm bào, mặt mũi tràn đầy dương khí, chính là đệ tử Lâm Bắc của Ngọc Kiếm Phong kia.
"Này này này!"
Trông thấy Sở Lương, Lâm Bắc lập tức lại cười sang sảng, gọi: "Sở huynh đệ, cuối cùng ngươi cũng trở về."
"Lâm huynh, sao lại tới nơi này chờ ta thế? Xảy ra chuyện gì rồi?" Sở Lương hỏi.
"Đương nhiên rồi." Lâm Bắc cười rạng rỡ: "Ta bây giờ mới biết, có một nhiệm vụ được trả lương hậu hĩnh, cần hai đệ tử có tu vi Thần Ý Cảnh mạnh mẽ, tư duy linh hoạt, anh tuấn tiêu sái cùng nhau hoàn thành. Ta đã nghĩ trên dưới Thục Sơn, hai người chúng ta không ai có thể hơn được!"
Sở Lương không để ý hắn thổi phồng nịnh hót, hỏi: "Muốn đi nơi nào thế?"
"Yến Giao thành, thư viện Nam Sơn."
Đêm, mây đen gió lớn.
Thư viện Nam Sơn nằm ở bên ngoài Yến Giao thành, được xây dựng dựa theo núi Nam Sơn, bởi vậy mới gọi theo tên này. Thư viện sau núi có một cái hồ nhỏ, thanh tịnh và đẹp đẽ yên lặng, những đêm hè ở trong quá khứ có rất nhiều thiếu niên nam nữ đến đây du ngoạn. Thế nhưng đoạn thời gian gần đây, không ai dám tới gần nơi này.
Bởi vì có người chết ở đây cách đây không lâu.
Nhưng đêm nay, lại có hai tên thư sinh đến chỗ này.
Vừa tới gần bên hồ, có một trận gió lạnh khiếp người xuyên thấu qua quần áo, khiến cho người kìm lòng không được mà rùng mình.
"Thiếu An huynh, không phải ngươi hẹn ta tới nơi này làm gì chứ.. Đây không phải.. Đây không phải là nơi Tư Đồ Yến tự vẫn sao.."
Mắt thấy sắp tới chỗ tối tăm rậm rạp ở bên hồ, thư sinh gầy yếu ở phía sau hai đùi run rẩy, cũng không dám lại đi về phía trước một bước.
Thư sinh phía trước có thể trạng hơi to, nhìn bóng lưng thì trông có vẻ khá cao lớn, giọng nói trầm ấm mà hào phóng: "Muốn giải quyết được chuyện này hoàn toàn, chỉ có thể tới nơi này thôi."
Gió thổi qua rừng cây bên ngoài vang lên tiếng xào xạc, giống như ở sau lưng có người đi qua, thư sinh gầy yếu cả kinh mãnh liệt quay đầu lại, xoay chuyển hai vòng cũng không phát hiện ra có người nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lại nói với người phía trước: "Ta cũng không biết nên giải quyết như thế nào? Nếu ta nói chuyện này rõ ràng không hề có một chút liên quan nào đến ta, lúc trước các ngươi bắt nạt tên Tư Đồ Yến kia, ta cũng không tham dự vào một chút nào cả.. Nhiều nhất cũng chỉ nói nàng là kẻ xấu xí.. Hiện giờ người cũng đã chết rồi, còn có thể làm như thế nào nữa?"