Chương 36: Đêm gặp ở ven hồ (1)
"Cảm, cảm ơn." Hai tên tay chân lại quay người vác Diêm Tiểu Hổ lên, sau đó lại lần nữa phóng đi.
Nhìn bóng lưng đi xa của bọn hắn, lúc này Lâm Bắc mới hỏi: "Tại sao phải cho bọn hắn kiếm tệ?"
"Miễn phải lo lắng sau này nha." Sở Lương giải thích nói: "Đánh trẻ nhỏ khó tránh khỏi người lớn lại tới, cha của Diêm Tiểu Hổ nhìn thấy kiếm tệ chắc là sẽ không tới tìm chúng ta gây rắc rối nữa."
"Vậy tại sao lại lấy kiếm tệ của ta cho họ?" Lâm Bắc lại hỏi.
"Tiền của ta còn có ích." Sở Lương nghiêm trang nói.
Lâm Bắc: "?"
* * *
Vào đêm.
Sở Lương tìm tới phòng của Lý Giác, phát hiện ra hắn đang ngồi ở đó ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì.
Theo hôm nay nghe được một chút tin tức, lúc trước Lý Giác vẫn là một học sinh hết sức tập trung học tập, chẳng qua những ngày gần đây cũng không biết làm sao lại luôn thất hồn lạc phách.
Nhìn thấy hắn đi vào, Lý Giác mới phục hồi tinh thần lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
Sở Lương đặt năm lượng bạc lên bàn: "Đây là tiền lấy lại từ chỗ Diêm Tiểu Hổ kia về cho ngươi, hôm nay không cần cho.. Sau này chắc cũng không cần nữa."
Lý Giác hơi im lặng một chút, sau đó mới nói: "Hôm nay ta nhìn thấy các ngươi dạy dỗ hắn.. Cảm ơn."
"Người tu hành hành hiệp trượng nghĩa, vốn là việc nằm trong phận sự." Sở Lương cười nói.
"Ừm.." Lý Giác không biết nghĩ đến cái gì, lại hơi ngẩn người.
Sở Lương đột nhiên hỏi: "Vì sao ngươi lại nói hắn sống không được lâu nữa?"
"Hả?" Lý Giác bị hắn hỏi một cái giật mình, ánh mắt lập loè nhưng không trả lời.
"Có phải là bởi vì Tư Đồ Yến hay không?" Sở Lương lại truy vấn.
"Ta không biết.." Lý Giác lắc đầu.
"Ngươi biết, có phải là bởi vì bọn hắn đã từng ức hiếp Tư Đồ Yến, cho nên ngươi biết?" Sở Lương lại hỏi.
Lý Giác dường như có chút nóng giận, nhìn về phía Sở Lương: "Ngươi đừng hỏi nữa!"
"Cha ngươi vì mời chúng ta tới bảo vệ ngươi đã bỏ ra một giá tiền rất lớn cho Thục Sơn. Chúng ta ở đây lâu hơn một ngày thì các ngươi tiêu tiền càng nhiều. Giải quyết việc này xong sớm thì nó tuyệt đối là chuyện tốt với ngươi." Giọng nói của Sở Lương bình tĩnh mà hùng hồn: "Ta hỏi ngươi, Oán Linh giết người có phải là Tư Đồ Yến hay không?"
"..."
Lý Giác lại nhíu mày trầm tư rất lâu, mới ngẩng đầu nói: "Hẳn là nàng."
"Vậy ngươi sợ hãi như thế.. Có phải là bởi vì ngươi cũng đã từng bắt nạt nàng hay không?" Sở Lương tiếp tục hỏi.
"Ta không có!" Lý Giác kiên định lắc đầu: "Ta chưa từng có."
"Vậy.. Những người kia là ai?" Sở Lương hỏi.
Lý Giác ôm đầu, tựa hồ có rất nhiều chuyện không muốn nhắc tới, nhưng vẫn là trả lời: "Trương Tùng, Ngũ Thiểu An, Diêm Tiểu Hổ, Trần Đạt.. Chính là bọn hắn thường xuyên bắt nạt Tư Đồ Yến.."
Lý Giác nói cho Sở Lương những chuyện cũ.
Nhân vật chính trong câu chuyện là Tư Đồ Yến, là một thiếu nữ bình thường, nàng không coi là đẹp nhưng gia cảnh giàu có, cuộc sống sung túc.
Vốn cũng đầy đủ hạnh phúc mỹ mãn đến hết cuộc đời.
Chỉ tiếc ở hai năm trước, trong nhà Tư Đồ Yến xảy ra một trận hỏa hoạn, nàng được cứu từ trong đám cháy ra mặc dù trốn được một mạng nhưng lại bị thiêu hủy một nửa bên khuôn mặt, vĩnh viễn lưu lại vết sẹo xấu xí không có cách nào xóa được.
Ban đầu, bọn hắn đều là đồng học cùng lớp ở thư viện Nam Sơn, từ sau khi Tư Đồ Yến bị hủy dung, các bạn học đều sợ bộ dạng của nàng. Mặc dù nàng sẽ dùng khăn che mặt.. Sẽ để mái tóc dày che đi nửa bên mặt trái nhưng dù sao cũng không có cách nào che kín hết được.
Có mấy đồng học ngang bướng bắt đầu thường xuyên ăn hiếp nàng, muốn buộc nàng rời khỏi thư viện Nam Sơn.
Trương Tùng sẽ mỗi ngày lớn tiếng gọi nàng là đứa xấu xí.. Ngũ Thiếu An thường xuyên dùng giấy vo tròn lại ném nàng.. Trần Đạt biết rõ từ sau lần kia nàng đặc biệt sợ lửa còn thường xuyên dùng cỏ khô đốt dọa nàng.. Mỗi tháng Diêm Tiểu Hổ sẽ đòi nàng năm lượng bạc..
Tư Đồ Yến nghĩ định từ bỏ, nàng không muốn đến thư viện nữa. Lúc này, là Lý Giác khích lệ nàng.
Đúng vậy.
Bạn cùng lớp hoặc là ức hiếp nàng, hoặc là không dám liếc nhìn nàng một cái, chỉ có một mình Lý Giác thực sự chân thành đối xử tốt với nàng. Lý Giác luôn luôn im lặng ít nói cùng với Tư Đồ Yến sau khi bị bỏng dần dần tự phong bế mình giống như có một kiểu đồng loại cùng chung chí hướng.
Hắn sẽ cổ vũ Tư Đồ Yến dũng cảm đi vào thư viện, sẽ giúp nàng phụ đạo những bài tập thiếu sót, cũng sẽ đứng ra giúp nàng bênh vực lẽ phải lúc những tên xấu xa bại hoại kia ức hiếp nàng..
Mặc dù kết quả thường thường là hắn cũng trở thành đối tượng bị bắt nạt.
Trước khi Tư Đồ Yến bị bỏng, giao tình giữa bọn hắn hời hợt, sau khi nàng bị bỏng, bọn hắn lại trở thành bạn tốt của nhau.
Lý Giác cho rằng mình làm như vậy là có thể giúp Tư Đồ Yến dần dần phấn chấn lại.
Nhưng hắn không nghĩ tới, có một ngày lúc bọn hắn cùng nhau đọc sách ở bên hồ, trong lúc bất tri bất giác hắn ngủ thiếp đi.. Vừa tỉnh dậy, lại phát hiện mình bị Tư Đồ Yến trói lại!
Tư Đồ Yến trói chặt hai tay Lý Giác lại, móc ra một cây đao nhỏ, trong mắt của nàng lóe một tia sáng dọa người.
Nhìn bóng lưng đi xa của bọn hắn, lúc này Lâm Bắc mới hỏi: "Tại sao phải cho bọn hắn kiếm tệ?"
"Miễn phải lo lắng sau này nha." Sở Lương giải thích nói: "Đánh trẻ nhỏ khó tránh khỏi người lớn lại tới, cha của Diêm Tiểu Hổ nhìn thấy kiếm tệ chắc là sẽ không tới tìm chúng ta gây rắc rối nữa."
"Vậy tại sao lại lấy kiếm tệ của ta cho họ?" Lâm Bắc lại hỏi.
"Tiền của ta còn có ích." Sở Lương nghiêm trang nói.
Lâm Bắc: "?"
* * *
Vào đêm.
Sở Lương tìm tới phòng của Lý Giác, phát hiện ra hắn đang ngồi ở đó ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì.
Theo hôm nay nghe được một chút tin tức, lúc trước Lý Giác vẫn là một học sinh hết sức tập trung học tập, chẳng qua những ngày gần đây cũng không biết làm sao lại luôn thất hồn lạc phách.
Nhìn thấy hắn đi vào, Lý Giác mới phục hồi tinh thần lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
Sở Lương đặt năm lượng bạc lên bàn: "Đây là tiền lấy lại từ chỗ Diêm Tiểu Hổ kia về cho ngươi, hôm nay không cần cho.. Sau này chắc cũng không cần nữa."
Lý Giác hơi im lặng một chút, sau đó mới nói: "Hôm nay ta nhìn thấy các ngươi dạy dỗ hắn.. Cảm ơn."
"Người tu hành hành hiệp trượng nghĩa, vốn là việc nằm trong phận sự." Sở Lương cười nói.
"Ừm.." Lý Giác không biết nghĩ đến cái gì, lại hơi ngẩn người.
Sở Lương đột nhiên hỏi: "Vì sao ngươi lại nói hắn sống không được lâu nữa?"
"Hả?" Lý Giác bị hắn hỏi một cái giật mình, ánh mắt lập loè nhưng không trả lời.
"Có phải là bởi vì Tư Đồ Yến hay không?" Sở Lương lại truy vấn.
"Ta không biết.." Lý Giác lắc đầu.
"Ngươi biết, có phải là bởi vì bọn hắn đã từng ức hiếp Tư Đồ Yến, cho nên ngươi biết?" Sở Lương lại hỏi.
Lý Giác dường như có chút nóng giận, nhìn về phía Sở Lương: "Ngươi đừng hỏi nữa!"
"Cha ngươi vì mời chúng ta tới bảo vệ ngươi đã bỏ ra một giá tiền rất lớn cho Thục Sơn. Chúng ta ở đây lâu hơn một ngày thì các ngươi tiêu tiền càng nhiều. Giải quyết việc này xong sớm thì nó tuyệt đối là chuyện tốt với ngươi." Giọng nói của Sở Lương bình tĩnh mà hùng hồn: "Ta hỏi ngươi, Oán Linh giết người có phải là Tư Đồ Yến hay không?"
"..."
Lý Giác lại nhíu mày trầm tư rất lâu, mới ngẩng đầu nói: "Hẳn là nàng."
"Vậy ngươi sợ hãi như thế.. Có phải là bởi vì ngươi cũng đã từng bắt nạt nàng hay không?" Sở Lương tiếp tục hỏi.
"Ta không có!" Lý Giác kiên định lắc đầu: "Ta chưa từng có."
"Vậy.. Những người kia là ai?" Sở Lương hỏi.
Lý Giác ôm đầu, tựa hồ có rất nhiều chuyện không muốn nhắc tới, nhưng vẫn là trả lời: "Trương Tùng, Ngũ Thiểu An, Diêm Tiểu Hổ, Trần Đạt.. Chính là bọn hắn thường xuyên bắt nạt Tư Đồ Yến.."
Lý Giác nói cho Sở Lương những chuyện cũ.
Nhân vật chính trong câu chuyện là Tư Đồ Yến, là một thiếu nữ bình thường, nàng không coi là đẹp nhưng gia cảnh giàu có, cuộc sống sung túc.
Vốn cũng đầy đủ hạnh phúc mỹ mãn đến hết cuộc đời.
Chỉ tiếc ở hai năm trước, trong nhà Tư Đồ Yến xảy ra một trận hỏa hoạn, nàng được cứu từ trong đám cháy ra mặc dù trốn được một mạng nhưng lại bị thiêu hủy một nửa bên khuôn mặt, vĩnh viễn lưu lại vết sẹo xấu xí không có cách nào xóa được.
Ban đầu, bọn hắn đều là đồng học cùng lớp ở thư viện Nam Sơn, từ sau khi Tư Đồ Yến bị hủy dung, các bạn học đều sợ bộ dạng của nàng. Mặc dù nàng sẽ dùng khăn che mặt.. Sẽ để mái tóc dày che đi nửa bên mặt trái nhưng dù sao cũng không có cách nào che kín hết được.
Có mấy đồng học ngang bướng bắt đầu thường xuyên ăn hiếp nàng, muốn buộc nàng rời khỏi thư viện Nam Sơn.
Trương Tùng sẽ mỗi ngày lớn tiếng gọi nàng là đứa xấu xí.. Ngũ Thiếu An thường xuyên dùng giấy vo tròn lại ném nàng.. Trần Đạt biết rõ từ sau lần kia nàng đặc biệt sợ lửa còn thường xuyên dùng cỏ khô đốt dọa nàng.. Mỗi tháng Diêm Tiểu Hổ sẽ đòi nàng năm lượng bạc..
Tư Đồ Yến nghĩ định từ bỏ, nàng không muốn đến thư viện nữa. Lúc này, là Lý Giác khích lệ nàng.
Đúng vậy.
Bạn cùng lớp hoặc là ức hiếp nàng, hoặc là không dám liếc nhìn nàng một cái, chỉ có một mình Lý Giác thực sự chân thành đối xử tốt với nàng. Lý Giác luôn luôn im lặng ít nói cùng với Tư Đồ Yến sau khi bị bỏng dần dần tự phong bế mình giống như có một kiểu đồng loại cùng chung chí hướng.
Hắn sẽ cổ vũ Tư Đồ Yến dũng cảm đi vào thư viện, sẽ giúp nàng phụ đạo những bài tập thiếu sót, cũng sẽ đứng ra giúp nàng bênh vực lẽ phải lúc những tên xấu xa bại hoại kia ức hiếp nàng..
Mặc dù kết quả thường thường là hắn cũng trở thành đối tượng bị bắt nạt.
Trước khi Tư Đồ Yến bị bỏng, giao tình giữa bọn hắn hời hợt, sau khi nàng bị bỏng, bọn hắn lại trở thành bạn tốt của nhau.
Lý Giác cho rằng mình làm như vậy là có thể giúp Tư Đồ Yến dần dần phấn chấn lại.
Nhưng hắn không nghĩ tới, có một ngày lúc bọn hắn cùng nhau đọc sách ở bên hồ, trong lúc bất tri bất giác hắn ngủ thiếp đi.. Vừa tỉnh dậy, lại phát hiện mình bị Tư Đồ Yến trói lại!
Tư Đồ Yến trói chặt hai tay Lý Giác lại, móc ra một cây đao nhỏ, trong mắt của nàng lóe một tia sáng dọa người.