Chương 3
Sau khi Sở Mộng Dao tỉnh lại, cô thấy mình vẫn đang ở trong phòng với một màu tối u ám, rèm cửa kéo kín lại, thậm chí cô còn không biết đang là buổi sáng hay là tối.
Mộng Dao sợ hãi, cô run rẩy bước xuống giường, sau đó rón rén đi đến bên cánh cửa, nhẹ nhàng mở cửa, không ngờ cánh cửa lại thật sự không khoá.
Cô chạy một mạch xuống lầu, sau đó ba chân bốn cẳng chạy nhanh đến cửa chính, cô muốn thoát ra khỏi nơi quỷ quái này.
Nhưng cô vừa bước đến, "rầm" một tiếng, cánh cửa đã đóng sập lại, một âm thanh trầm thấp và lạnh lẽo vang lên: "Lại muốn trốn?"
Mộng Dao thận trọng xoay người lại, sau đó lùi về sau vài bước.
Anh vốn đang ngồi ở bàn ăn, chậm rãi thưởng thức bữa sáng, vậy mà chỉ sau một cái chớp mắt, anh đã xuất hiện thình lình trước mặt cô.
Chân cô bất giác mềm nhũn, cơ thể run rẩy lùi về phía sau, nhưng cô phát hiện mình không thể nào lùi thêm được nữa.
Ngô Đình Kiêu dồn cô vào chân cửa, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn cô: "Sau lại không chạy nữa? Hửm?"
Mộng Dao cắn chặt môi, cô cúi đầu không dám nhìn gương mặt đáng sợ của anh, nhỏ giọng cầu xin: "Anh, anh đừng giết tôi có được không?"
Ngô Đình Kiêu khẽ cong khoé môi, anh nâng cằm cô lên, nghiêng đầu ngắm nghía gương mặt kiều diễm với đôi mắt nhoè lệ: "Đừng sợ, tôi sẽ không giết cô đâu, miễn là cô nghe lời."
Anh kéo cô đi đến bàn ăn, sau đó ấn cô ngồi xuống ghế: "Ăn sáng đi cô gái."
Mộng Dao ngồi im như tượng, một hồi lâu sau mới có dũng khí nói chuyện: "Nếu anh không giết tôi, tại sao lại giữ tôi lại?"
Ngô Đình Kiêu nhướng mày: "Tôi chưa nói với cô nhỉ? Từ nay trở về sau, cô chính là nô lệ của Ngô Đình Kiêu tôi." Anh khẽ nâng cằm cô lên, biến thái hít hà mùi hương thơm ngát trên người cô: "Vì cô... à không, vì máu của cô chính là liều thuốc an thần tốt nhất đối với tôi. Chỉ có máu của cô mới là loại máu thượng hạng nhất, không gì sánh bằng."
Mộng Dao bấu chặt tay vào váy, không thể nào ngăn cơ thể không run lên. Cô không muốn bị giam cầm ở đây, càng không muốn cả phần đời còn lại của mình phải làm huyết nô cho anh. Cô còn phải lo cho bà, còn có tương lai của mình, sao cô có thể cam chịu và bị giam chân ở nơi đáng sợ này?
"Cô tên là gì? Tôi muốn biến tên của cô." Anh vén mái tóc cô sang một bên, từng ngón tay thon dài lướt nhẹ trên cần cổ trắng ngần của cô, mê luyến đến mức không thể rời mắt.
Mộng Dao rùng mình, từng nơi mà anh chạm vào cô đều cảm thấy lạnh buốt và sợ hãi.
Cô nuốt nước bọt, âm thanh trong trẻo vốn có đã biến chất, trở nên run run, thậm chí là không thể nói rõ ràng: "Sở... Sở... Sở... Mộng... Dao."
Ngô Đình Kiêu phì cười: "Cô sợ tôi đến vậy sao?"
Mộng Dao khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu, yếu đuối nhưng lại giả vờ như rất mạnh mẽ, trên người cô gái này, thật sự có quá nhiều điểm mâu thuẫn.
"Sở Mộng Dao, gọi tên tôi đi, Ngô Đình Kiêu." Ánh mắt anh luôn đặt lên chiếc cỏi xinh đẹp của cô, thật sự rất khó để cưỡng lại sự thèm khát.
Mông Dao mấp máy môi, tuy nhỏ nhưng anh lại có thể nghe rõ từng chữ: "Ngô, Đình, Kiêu."
Ngay lập tức, anh kéo cổ cô lại, vùi đầu vào điên cuồng uống máu của cô.
"Á!!!" Mộng Dao đau đến phát khóc, sau đó lại ngất đi mất.
"Chậc! Chưa gì đã ngất rồi." Anh liếm sạch hương vị ngọt ngào, đầy mùi máu tanh còn vương vấn trên môi rồi bế cô đi lên lầu, trở về phòng.
Anh đặt cô lên giường và đắp chăn cho cô, còn lưu luyến nhìn cô nở nụ cười kì lạ. Sau đó thì ra ngoài khoá cửa lại, nhốt cô ở bên trong.
Thật ra đối với anh, cô cũng như một con mồi ngon béo bở, thứ anh cần cũng chỉ là máu của cô, còn những thứ khác vốn dĩ không quan trọng. Đối với loài ma cà rồng như anh, chưa từng biết nương tay hay thương xót cho con mồi bao giờ.
Mộng Dao sợ hãi, cô run rẩy bước xuống giường, sau đó rón rén đi đến bên cánh cửa, nhẹ nhàng mở cửa, không ngờ cánh cửa lại thật sự không khoá.
Cô chạy một mạch xuống lầu, sau đó ba chân bốn cẳng chạy nhanh đến cửa chính, cô muốn thoát ra khỏi nơi quỷ quái này.
Nhưng cô vừa bước đến, "rầm" một tiếng, cánh cửa đã đóng sập lại, một âm thanh trầm thấp và lạnh lẽo vang lên: "Lại muốn trốn?"
Mộng Dao thận trọng xoay người lại, sau đó lùi về sau vài bước.
Anh vốn đang ngồi ở bàn ăn, chậm rãi thưởng thức bữa sáng, vậy mà chỉ sau một cái chớp mắt, anh đã xuất hiện thình lình trước mặt cô.
Chân cô bất giác mềm nhũn, cơ thể run rẩy lùi về phía sau, nhưng cô phát hiện mình không thể nào lùi thêm được nữa.
Ngô Đình Kiêu dồn cô vào chân cửa, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn cô: "Sau lại không chạy nữa? Hửm?"
Mộng Dao cắn chặt môi, cô cúi đầu không dám nhìn gương mặt đáng sợ của anh, nhỏ giọng cầu xin: "Anh, anh đừng giết tôi có được không?"
Ngô Đình Kiêu khẽ cong khoé môi, anh nâng cằm cô lên, nghiêng đầu ngắm nghía gương mặt kiều diễm với đôi mắt nhoè lệ: "Đừng sợ, tôi sẽ không giết cô đâu, miễn là cô nghe lời."
Anh kéo cô đi đến bàn ăn, sau đó ấn cô ngồi xuống ghế: "Ăn sáng đi cô gái."
Mộng Dao ngồi im như tượng, một hồi lâu sau mới có dũng khí nói chuyện: "Nếu anh không giết tôi, tại sao lại giữ tôi lại?"
Ngô Đình Kiêu nhướng mày: "Tôi chưa nói với cô nhỉ? Từ nay trở về sau, cô chính là nô lệ của Ngô Đình Kiêu tôi." Anh khẽ nâng cằm cô lên, biến thái hít hà mùi hương thơm ngát trên người cô: "Vì cô... à không, vì máu của cô chính là liều thuốc an thần tốt nhất đối với tôi. Chỉ có máu của cô mới là loại máu thượng hạng nhất, không gì sánh bằng."
Mộng Dao bấu chặt tay vào váy, không thể nào ngăn cơ thể không run lên. Cô không muốn bị giam cầm ở đây, càng không muốn cả phần đời còn lại của mình phải làm huyết nô cho anh. Cô còn phải lo cho bà, còn có tương lai của mình, sao cô có thể cam chịu và bị giam chân ở nơi đáng sợ này?
"Cô tên là gì? Tôi muốn biến tên của cô." Anh vén mái tóc cô sang một bên, từng ngón tay thon dài lướt nhẹ trên cần cổ trắng ngần của cô, mê luyến đến mức không thể rời mắt.
Mộng Dao rùng mình, từng nơi mà anh chạm vào cô đều cảm thấy lạnh buốt và sợ hãi.
Cô nuốt nước bọt, âm thanh trong trẻo vốn có đã biến chất, trở nên run run, thậm chí là không thể nói rõ ràng: "Sở... Sở... Sở... Mộng... Dao."
Ngô Đình Kiêu phì cười: "Cô sợ tôi đến vậy sao?"
Mộng Dao khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu, yếu đuối nhưng lại giả vờ như rất mạnh mẽ, trên người cô gái này, thật sự có quá nhiều điểm mâu thuẫn.
"Sở Mộng Dao, gọi tên tôi đi, Ngô Đình Kiêu." Ánh mắt anh luôn đặt lên chiếc cỏi xinh đẹp của cô, thật sự rất khó để cưỡng lại sự thèm khát.
Mông Dao mấp máy môi, tuy nhỏ nhưng anh lại có thể nghe rõ từng chữ: "Ngô, Đình, Kiêu."
Ngay lập tức, anh kéo cổ cô lại, vùi đầu vào điên cuồng uống máu của cô.
"Á!!!" Mộng Dao đau đến phát khóc, sau đó lại ngất đi mất.
"Chậc! Chưa gì đã ngất rồi." Anh liếm sạch hương vị ngọt ngào, đầy mùi máu tanh còn vương vấn trên môi rồi bế cô đi lên lầu, trở về phòng.
Anh đặt cô lên giường và đắp chăn cho cô, còn lưu luyến nhìn cô nở nụ cười kì lạ. Sau đó thì ra ngoài khoá cửa lại, nhốt cô ở bên trong.
Thật ra đối với anh, cô cũng như một con mồi ngon béo bở, thứ anh cần cũng chỉ là máu của cô, còn những thứ khác vốn dĩ không quan trọng. Đối với loài ma cà rồng như anh, chưa từng biết nương tay hay thương xót cho con mồi bao giờ.