Chương 12: Hồng liên (2)
Nếu có ai nói Mông Qua đối xử không tốt với Hạ Nhật, Mông Qua nhất định sẽ nổi điên lên với kẻ đó. Ai nói cậu đối xử không tốt
với Hạ Nhật? Ai dám nói cậu đối xử không tốt với Hạ Nhật? Rõ ràng cậu
đối xử với Hạ Nhật rất tốt, cậu ghi nhớ lời mình đã hứa với Hạ Nhật lúc
chú Hạ mất, cậu thật sự thương yêu Hạ Nhật như con gái mình. Có đồ tốt
nhất định sẽ có phần của Hạ Nhật, bạn gái mà cậu quen nhất định phải để
Hạ Nhật xem qua, chỉ cần Hạ Nhật nói một tiếng không thích là cậu cắt
đứt ngay, cậu đi nước ngoài về chỉ mua quà cho Hạ Nhật, nghe nói Hạ Nhật chịu thiệt thòi thì cậu nhất định sẽ lôi tên đầu sỏ gây tội ra.
“A Nhật, cậu nói xem, tôi đối xử với cậu có tốt không?” Đây là câu cửa miệng gần đây của Mông Qua. Mông Qua trong đời tư là một tên lưu manh, lúc cậu ở chung với họ tại công xưởng ước mơ, cậu luôn bộc lộ tính tình thật của mình. Cho nên, Thành Chí Cao nói Mông qua ra đường là một chàng hoàng tử, vừa vào đến cửa liền thành tên lưu manh. Gã còn kiến nghị cậu đi học biểu diễn, nói không chừng sẽ được tung lên hàng sao mà trở về.
Mông Qua kéo lấy Hạ Nhật: “A Nhật, cậu nói tôi nghe xem, tôi đối xử với cậu có tốt không?”
“Tốt, tốt, cậu đối xử với tôi rất tốt.” Hạ Nhật giơ tay lên, huơ huơ chiếc đồng hồ trên tay: “Mọi người xem, đây là của Mông Qua mua cho tôi đó.”
Mọi người đều tâng bốc ngợi khen Mông Qua, rồi lại tiếp tục làm việc của mình. Qua mấy ngày nữa là sinh nhật mười tám tuổi của Mông Qua, hôm đó vừa khéo là Chủ Nhật, bài vở của cấp ba vô cùng nặng nề, họ muốn nhân dịp này thư giãn một chút, lại thêm vào năm nay người trong nhà để Mông Qua tự nghĩ xem sẽ ăn sinh nhật như thế nào. Sau cùng, Mông Qua quyết định để mọi người hôm đó xuất hiện với hình tượng nhân vật truyện tranh trong sinh nhật cậu, địa điểm chính tại công xưởng ước mơ. Lúc đó, mọi người có thể tùy ý đưa người đến. Có thể nói, đây là lần đầu tiên hoa viên bí mật của bọn họ công bố ra ngoài.
Chủ ý của Mông Qua nhận được sự nhất trí tán đồng, trừ Hạ Nhật, bởi vì Hạ Nhật không biết lôi đâu ra đồ hóa trang. Giang Hạo Thiên vỗ ngực nói tất cả cứ để cậu ấy lo, vì thế, mọi người bắt đầu tưng bừng hứng thú mà trang trí công xưởng ước mơ, còn bỏ tiền thuê một vài công nhân dựng cảnh đến.
Trước khi Hạ Nhật ra khỏi công xưởng ước mơ, Giang Hạo Thiên giao cho Hạ Nhật một bao đồ, nói là đồ phải mặc vào sinh nhật của Mông Qua. Cậu đặt tay lên vai Hạ Nhật, người cũng ghé sát lại cô. Hạ Nhật có chút mất tự nhiên nhưng cũng không đẩy cậu ra, mà giả vờ vô thức nhìn Mông Qua một cái, phát hiện Mông Qua chỉ lo nghe nhạc, thay vào đó Thành Chí Cao ở bên cạnh lại nhìn qua đây. Hạ Nhật cúi gầm mặt, cảm thấy mình rất quá đáng, ban nãy, cô đã lợi dụng Giang Hạo Thiên, giống như bị ma dẫn vậy.
Đi cùng với Giang Hạo Thiên một lúc Hạ Nhật mới nhớ ra mấy quyển sách mình mượn của thư viện còn để ở công xưởng ước mơ, bảo Giang Hạo Thiên đi trước, Hạ Nhật vòng lại công xưởng ước mơ.
Trong công xưởng ước mơ chỉ còn lại Mông Qua và Thành Chí Cao, Hạ Nhật vốn chỉ định lấy sách rồi lặng lẽ rời đi, nhưng sau khi nghe thấy tên của mình thì bước chân vô thức ngừng lại, ghé sát người vào tấm màn vải vừa treo lên ban nãy, tim đập điên cuồng. Cô nghe thấy Thành Chí Cao hỏi Mông Qua:
“Mông Qua, tôi cảm thấy Hạ Nhật và cậu rất hợp. Nếu cậu có ý với người ta thì nên tranh thủ đi.”
“Này, Thành Chí Cao,” Mông Qua cười phá lên, hệt như nghe thấy chuyện thú vị vậy, Mông Qua khi nghe thấy chuyện thú vị luôn sẽ như thế: “Anh lại đột nhiên suy nghĩ kì lạ rồi. Tôi và Hạ Nhật? Anh buồn cười quá. Tôi và cậu ấy? Làm sao có thể chứ?!”
“Tại sao lại không thể? Hai người như vậy có thể xem như thanh mai trúc mã rồi.”
“Thanh mai trúc mã? Cũng xem là vậy đi. Nhưng đời này tôi không thể động lòng với thanh mai trúc mã của tôi rồi, anh biết không, có lúc tôi nhớ đến chuyện trước kia của cậu ấy liền cảm thấy buồn cười. Có lần ông nội tôi đưa chúng tôi cùng ra ngoài dùng cơm, anh đoán xem Hạ Nhật thế nào, cậu ấy lấy nước người ta đặt trên bàn để rửa đĩa ra uống, còn gọi em trai mình cùng uống chung. Lại có lần cậu ấy lơ ngơ không biết làm sao lại nhầm nhà vệ sinh nam thành nhà vệ sinh nữ, lúc đó cậu ấy cũng mười mấy tuổi rồi, lúc đó ấy hả, mắt cậu ấy trừng thẳng vào ‘cái đó’ của người ta mà hét lớn “Bố! Bố!”. Anh nói xem có phải cậu ấy rất buồn cười không. Mấy năm con bé đó vừa mới đến, thường cứ cách một khoảng thời gian thì quậy lên một vài lần như thế, tôi đếm cũng đếm không hết.”
“Còn nữa, năm cậu ấy mười tuổi,” Người kể còn chưa chịu thôi: “Có một lần tôi đi tìm cậu ấy, lúc đó cậu ấy đang tắm, cửa phòng tắm quên khóa lại, lúc đó tôi thấy cậu ấy y hệt con chim sẻ vậy. Anh nói xem, làm sao tôi có thể động lòng với cậu ấy được, buồn cười còn không kịp.”
“Vậy thì tiếc rồi...” Thành Chí Cao nói nhỏ.
Tay của Hạ Nhật nắm chặt lấy tấm màn vải, so với xấu hổ thì ê chề nhiều hơn. Cô không thấy lạ khi những lời như vậy phát ra từ miệng Mông Qua, cô cũng đoán được Mông Qua sẽ nói như thế, bọn họ đã ở chung tám năm rồi, nhưng vẫn cứ thấy ê chề.
“Mông Qua, rốt cuộc người con gái như thế nào mới có thể lọt vào mắt cậu?”
“Người con gái như thế nào mới có thể lọt vào mắt tôi? Tôi cũng không biết, tôi nghi rằng trên thế giới này sẽ không có người con gái như thế tồn tại, mấy cái tình yêu này nọ tôi không hứng thú cho lắm.”
Mông Qua cũng không nói rõ được, dường như bản thân đối với phương diện nam nữ vẫn luôn thiếu hẳn hứng thú. Thỉnh thoảng cũng từng nghĩ, trên thế giới này thật sự có người con gái như thế không, chỉ cần một ánh nhìn thì nhận định ngay là họ?
“Vậy sau này đừng đối tốt với Hạ Nhật như thế,, em ấy sẽ hiểu lầm đấy.” Thành Chí Cao nhàn nhạt nói, gã không biết mình có phải đã đoán đúng tâm tư của Hạ Nhật hay không.
Mông Qua nhớ đến Hạ Nhật trong hôm cử hành tang lễ của chú Hạ, đôi vai bé nhỏ run run, lần lượt đáp tạ từng vị khách viếng, rõ ràng là một đứa trẻ lại làm chuyện mà người lớn nên làm.
“Thành Chí Cao, tôi muốn đối tốt với Hạ Nhật, cả đời đều đối tốt với cậu ấy, cả đời sẽ không để người khác bắt nạt cậu ấy. Cậu ấy đáng thương lắm, anh xem, con gái trường mình từng đứa từng đứa mặt non mày nớt, nhưng anh xem, Hạ Nhật cứ hệt như một người lớn vậy.”
Hóa ra là thương hại, đúng thôi, bản thân trong mắt người khác nhất định rất đáng thương. Hạ Nhật đi trên phố, ánh nắng ngày xuân rơi trên hàng người qua lại, cũng rơi trên người cô. Hạ Nhật đưa tay chạm, ấm áp, hoàn toàn bất đồng với nội tâm của chính mình.
Vừa vào đến sân nhà của cụ ông Tô, Hạ Nhật liền ngửi thấy mùi ‘khí áp thấp’. Tô Hồng Liên ngồi ủ rũ bên đó, bố mẹ của cô nàng đi châu Phi rồi, giai đoạn trước mắt cô đều ở nhà cụ ông Tô.
“Làm sao vậy?” Hạ Nhật ngồi xuống cạnh cô nàng.
Tô Hồng Liên dẩu môi: “Bố mẹ em hai tuần nay không gọi điện thoại cho em. Em sợ họ xảy ra chuyện gì.”
“Vậy em có thể gọi cho họ mà.”
“Điện thoại bên đó của họ gọi không được, tắt máy rồi.”
Bố của Tô Hồng Liên là nhà thầu đất, trong nước làm ăn rất khá, nửa năm trước bán hết toàn bộ tài sản riêng trong nước rồi đi cùng người bạn đến châu Phi, nghe nói bên đó làm kiến trúc kiếm nhiều tiền hơn, chỉ cần có vốn, có quan hệ thì sớm muộn gì cũng phát tài. Mấy tháng đầu qua đó họ thường gọi điện thoại về, hiện tại không biết làm sao lại ngắt liên lạc. Bố mẹ Tô Hồng Liên cực kì yêu chiều con gái mình, Tô Hồng Liên có thể nói là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, việc hai tuần liền không gọi về cho cô nàng hình như cũng khó thể giải thích.
“Đừng lo lắng nữa, Hồng Liên, bố mẹ em có thể đã bận việc gì đó, rồi sẽ gọi điện cho em thôi.” Hạ Nhật vỗ vỗ vai Tô Hồng Liên.
“Mong là như vậy.” Tô Hồng Liên nghĩ, cũng chỉ có thể là vậy. Nhìn thấy cái bao tinh tế trong tay Hạ Nhật, cô nàng bèn tò mò: “Đây là gì vậy?”
Hạ Nhật mới nhớ sực rằng cô vẫn chưa xem rốt cuộc Giang Hạo Thiên đã kiếm cho cô bộ đồ hóa trang kì lạ gì. Mở bao ra xem, đó là một bộ đồ Ba Tư xinh đẹp, trên nền vải mỏng màu đỏ có đính rất nhiều mảnh kim sa phát sáng, khăn đội đầu thì cực kì đẹp, thêu đầy hoa văn mang nét phong tình của vùng Trung Đông.
“Woa, Hạ Nhật, chị moi đâu ra món bảo bối này thế?” Tô Hồng Liên sờ lên bộ đồ, không nỡ rời tay.
Hạ Nhật kể hết cho cô nàng nghe.
“Vũ hội hóa trang?” Đôi mắt của Tô Hồng Liên lấp lánh sắc sáng, đẹp đến cực kì: “Em từng xem một bộ phim cung đình của Nga, rất thích vũ hội hóa trang trong bộ phim đó. Trong vũ hội hóa trang ấy, nam chính và nữ chính đã gặp nhau, khung cảnh đó lãng mạn vô cùng.”
Tô Hồng Liên ướm thử bộ áo Ba Tư đó lên người rất lâu, rụt rè hỏi Hạ Nhật: “Em có thể mặc thử chứ?”
Lẽ nào cô tiểu thư có đủ mọi thứ này lại thích? Hạ Nhật gật đầu.
Bộ đồ Ba Tư đó dường như là đặc chế dành riêng cho Tô Hồng Liên, cô nàng mặc nó lên trông lóa mắt cực kì, hệt như cả người phát sáng, khiến người ta không rời mắt nổi. Tô Hồng Liên không chỉ có gương mặt đẹp còn có cả thân hình xuất sắc, dáng cao lưng thẳng, dù nhỏ hơn Hạ Nhật một tuổi nhưng chiều cao lại hơn cô nửa cái đầu. Tô Hồng Liên vận bộ đồ Ba Tư lên giống như cô công chúa Ba Tư từ trong “Nghìn lẻ một đêm” xuyên không đến vậy.
Hạ Nhật không thể không cảm thán sự ưu ái của ông Trời dành cho cô bé này, cô nàng khiến cô nhớ đến một người thiếu niên khác cũng nhận được sự ưu ái của ông Trời, cả hai người đều là con cưng của Thượng Đế.
“Hạ Nhật, em có thể đi cùng chị không?” Đôi mắt to của Tô Hồng Liên chớp chớp, chứa đầy hy vọng.
Nghĩ một lát, Hạ Nhật bèn đồng ý, Tô Hồng Liên cần vui vẻ một trận để giảm bớt nỗi ưu tư về bố mẹ cô bé.
Sau này, Hạ Nhật thường nghĩ, nếu như biết được kết cục về sau, bản thân liệu có mang Tô Hồng Liên đến tham gia tiệc sinh nhật của Mông Qua không? Đáp án mà Hạ Nhật chọn lúc mười tám tuổi là “Có lẽ sẽ không.”, nhưng đáp án Hạ Nhật của tuổi hai mươi tám chọn lại là “Sẽ.”. Hạ Nhật của tuổi mười tám cảm thấy việc đưa Tô Hồng Liên đến trước mặt Mông Qua là một sai lầm của bản thân, cô nghĩ, có đưa đến cũng nên do người khác đưa chứ không phải do mình. Hạ Nhật của tuổi hai mươi tám lại không nghĩ đó là một sai lầm nữa, lúc ấy, cô đã hiểu được một câu rằng, “Chuyện trên thế gian không phải cứ muốn là được, tất cả đều do vận mệnh sắp đặt.”
“A Nhật, cậu nói xem, tôi đối xử với cậu có tốt không?” Đây là câu cửa miệng gần đây của Mông Qua. Mông Qua trong đời tư là một tên lưu manh, lúc cậu ở chung với họ tại công xưởng ước mơ, cậu luôn bộc lộ tính tình thật của mình. Cho nên, Thành Chí Cao nói Mông qua ra đường là một chàng hoàng tử, vừa vào đến cửa liền thành tên lưu manh. Gã còn kiến nghị cậu đi học biểu diễn, nói không chừng sẽ được tung lên hàng sao mà trở về.
Mông Qua kéo lấy Hạ Nhật: “A Nhật, cậu nói tôi nghe xem, tôi đối xử với cậu có tốt không?”
“Tốt, tốt, cậu đối xử với tôi rất tốt.” Hạ Nhật giơ tay lên, huơ huơ chiếc đồng hồ trên tay: “Mọi người xem, đây là của Mông Qua mua cho tôi đó.”
Mọi người đều tâng bốc ngợi khen Mông Qua, rồi lại tiếp tục làm việc của mình. Qua mấy ngày nữa là sinh nhật mười tám tuổi của Mông Qua, hôm đó vừa khéo là Chủ Nhật, bài vở của cấp ba vô cùng nặng nề, họ muốn nhân dịp này thư giãn một chút, lại thêm vào năm nay người trong nhà để Mông Qua tự nghĩ xem sẽ ăn sinh nhật như thế nào. Sau cùng, Mông Qua quyết định để mọi người hôm đó xuất hiện với hình tượng nhân vật truyện tranh trong sinh nhật cậu, địa điểm chính tại công xưởng ước mơ. Lúc đó, mọi người có thể tùy ý đưa người đến. Có thể nói, đây là lần đầu tiên hoa viên bí mật của bọn họ công bố ra ngoài.
Chủ ý của Mông Qua nhận được sự nhất trí tán đồng, trừ Hạ Nhật, bởi vì Hạ Nhật không biết lôi đâu ra đồ hóa trang. Giang Hạo Thiên vỗ ngực nói tất cả cứ để cậu ấy lo, vì thế, mọi người bắt đầu tưng bừng hứng thú mà trang trí công xưởng ước mơ, còn bỏ tiền thuê một vài công nhân dựng cảnh đến.
Trước khi Hạ Nhật ra khỏi công xưởng ước mơ, Giang Hạo Thiên giao cho Hạ Nhật một bao đồ, nói là đồ phải mặc vào sinh nhật của Mông Qua. Cậu đặt tay lên vai Hạ Nhật, người cũng ghé sát lại cô. Hạ Nhật có chút mất tự nhiên nhưng cũng không đẩy cậu ra, mà giả vờ vô thức nhìn Mông Qua một cái, phát hiện Mông Qua chỉ lo nghe nhạc, thay vào đó Thành Chí Cao ở bên cạnh lại nhìn qua đây. Hạ Nhật cúi gầm mặt, cảm thấy mình rất quá đáng, ban nãy, cô đã lợi dụng Giang Hạo Thiên, giống như bị ma dẫn vậy.
Đi cùng với Giang Hạo Thiên một lúc Hạ Nhật mới nhớ ra mấy quyển sách mình mượn của thư viện còn để ở công xưởng ước mơ, bảo Giang Hạo Thiên đi trước, Hạ Nhật vòng lại công xưởng ước mơ.
Trong công xưởng ước mơ chỉ còn lại Mông Qua và Thành Chí Cao, Hạ Nhật vốn chỉ định lấy sách rồi lặng lẽ rời đi, nhưng sau khi nghe thấy tên của mình thì bước chân vô thức ngừng lại, ghé sát người vào tấm màn vải vừa treo lên ban nãy, tim đập điên cuồng. Cô nghe thấy Thành Chí Cao hỏi Mông Qua:
“Mông Qua, tôi cảm thấy Hạ Nhật và cậu rất hợp. Nếu cậu có ý với người ta thì nên tranh thủ đi.”
“Này, Thành Chí Cao,” Mông Qua cười phá lên, hệt như nghe thấy chuyện thú vị vậy, Mông Qua khi nghe thấy chuyện thú vị luôn sẽ như thế: “Anh lại đột nhiên suy nghĩ kì lạ rồi. Tôi và Hạ Nhật? Anh buồn cười quá. Tôi và cậu ấy? Làm sao có thể chứ?!”
“Tại sao lại không thể? Hai người như vậy có thể xem như thanh mai trúc mã rồi.”
“Thanh mai trúc mã? Cũng xem là vậy đi. Nhưng đời này tôi không thể động lòng với thanh mai trúc mã của tôi rồi, anh biết không, có lúc tôi nhớ đến chuyện trước kia của cậu ấy liền cảm thấy buồn cười. Có lần ông nội tôi đưa chúng tôi cùng ra ngoài dùng cơm, anh đoán xem Hạ Nhật thế nào, cậu ấy lấy nước người ta đặt trên bàn để rửa đĩa ra uống, còn gọi em trai mình cùng uống chung. Lại có lần cậu ấy lơ ngơ không biết làm sao lại nhầm nhà vệ sinh nam thành nhà vệ sinh nữ, lúc đó cậu ấy cũng mười mấy tuổi rồi, lúc đó ấy hả, mắt cậu ấy trừng thẳng vào ‘cái đó’ của người ta mà hét lớn “Bố! Bố!”. Anh nói xem có phải cậu ấy rất buồn cười không. Mấy năm con bé đó vừa mới đến, thường cứ cách một khoảng thời gian thì quậy lên một vài lần như thế, tôi đếm cũng đếm không hết.”
“Còn nữa, năm cậu ấy mười tuổi,” Người kể còn chưa chịu thôi: “Có một lần tôi đi tìm cậu ấy, lúc đó cậu ấy đang tắm, cửa phòng tắm quên khóa lại, lúc đó tôi thấy cậu ấy y hệt con chim sẻ vậy. Anh nói xem, làm sao tôi có thể động lòng với cậu ấy được, buồn cười còn không kịp.”
“Vậy thì tiếc rồi...” Thành Chí Cao nói nhỏ.
Tay của Hạ Nhật nắm chặt lấy tấm màn vải, so với xấu hổ thì ê chề nhiều hơn. Cô không thấy lạ khi những lời như vậy phát ra từ miệng Mông Qua, cô cũng đoán được Mông Qua sẽ nói như thế, bọn họ đã ở chung tám năm rồi, nhưng vẫn cứ thấy ê chề.
“Mông Qua, rốt cuộc người con gái như thế nào mới có thể lọt vào mắt cậu?”
“Người con gái như thế nào mới có thể lọt vào mắt tôi? Tôi cũng không biết, tôi nghi rằng trên thế giới này sẽ không có người con gái như thế tồn tại, mấy cái tình yêu này nọ tôi không hứng thú cho lắm.”
Mông Qua cũng không nói rõ được, dường như bản thân đối với phương diện nam nữ vẫn luôn thiếu hẳn hứng thú. Thỉnh thoảng cũng từng nghĩ, trên thế giới này thật sự có người con gái như thế không, chỉ cần một ánh nhìn thì nhận định ngay là họ?
“Vậy sau này đừng đối tốt với Hạ Nhật như thế,, em ấy sẽ hiểu lầm đấy.” Thành Chí Cao nhàn nhạt nói, gã không biết mình có phải đã đoán đúng tâm tư của Hạ Nhật hay không.
Mông Qua nhớ đến Hạ Nhật trong hôm cử hành tang lễ của chú Hạ, đôi vai bé nhỏ run run, lần lượt đáp tạ từng vị khách viếng, rõ ràng là một đứa trẻ lại làm chuyện mà người lớn nên làm.
“Thành Chí Cao, tôi muốn đối tốt với Hạ Nhật, cả đời đều đối tốt với cậu ấy, cả đời sẽ không để người khác bắt nạt cậu ấy. Cậu ấy đáng thương lắm, anh xem, con gái trường mình từng đứa từng đứa mặt non mày nớt, nhưng anh xem, Hạ Nhật cứ hệt như một người lớn vậy.”
Hóa ra là thương hại, đúng thôi, bản thân trong mắt người khác nhất định rất đáng thương. Hạ Nhật đi trên phố, ánh nắng ngày xuân rơi trên hàng người qua lại, cũng rơi trên người cô. Hạ Nhật đưa tay chạm, ấm áp, hoàn toàn bất đồng với nội tâm của chính mình.
Vừa vào đến sân nhà của cụ ông Tô, Hạ Nhật liền ngửi thấy mùi ‘khí áp thấp’. Tô Hồng Liên ngồi ủ rũ bên đó, bố mẹ của cô nàng đi châu Phi rồi, giai đoạn trước mắt cô đều ở nhà cụ ông Tô.
“Làm sao vậy?” Hạ Nhật ngồi xuống cạnh cô nàng.
Tô Hồng Liên dẩu môi: “Bố mẹ em hai tuần nay không gọi điện thoại cho em. Em sợ họ xảy ra chuyện gì.”
“Vậy em có thể gọi cho họ mà.”
“Điện thoại bên đó của họ gọi không được, tắt máy rồi.”
Bố của Tô Hồng Liên là nhà thầu đất, trong nước làm ăn rất khá, nửa năm trước bán hết toàn bộ tài sản riêng trong nước rồi đi cùng người bạn đến châu Phi, nghe nói bên đó làm kiến trúc kiếm nhiều tiền hơn, chỉ cần có vốn, có quan hệ thì sớm muộn gì cũng phát tài. Mấy tháng đầu qua đó họ thường gọi điện thoại về, hiện tại không biết làm sao lại ngắt liên lạc. Bố mẹ Tô Hồng Liên cực kì yêu chiều con gái mình, Tô Hồng Liên có thể nói là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, việc hai tuần liền không gọi về cho cô nàng hình như cũng khó thể giải thích.
“Đừng lo lắng nữa, Hồng Liên, bố mẹ em có thể đã bận việc gì đó, rồi sẽ gọi điện cho em thôi.” Hạ Nhật vỗ vỗ vai Tô Hồng Liên.
“Mong là như vậy.” Tô Hồng Liên nghĩ, cũng chỉ có thể là vậy. Nhìn thấy cái bao tinh tế trong tay Hạ Nhật, cô nàng bèn tò mò: “Đây là gì vậy?”
Hạ Nhật mới nhớ sực rằng cô vẫn chưa xem rốt cuộc Giang Hạo Thiên đã kiếm cho cô bộ đồ hóa trang kì lạ gì. Mở bao ra xem, đó là một bộ đồ Ba Tư xinh đẹp, trên nền vải mỏng màu đỏ có đính rất nhiều mảnh kim sa phát sáng, khăn đội đầu thì cực kì đẹp, thêu đầy hoa văn mang nét phong tình của vùng Trung Đông.
“Woa, Hạ Nhật, chị moi đâu ra món bảo bối này thế?” Tô Hồng Liên sờ lên bộ đồ, không nỡ rời tay.
Hạ Nhật kể hết cho cô nàng nghe.
“Vũ hội hóa trang?” Đôi mắt của Tô Hồng Liên lấp lánh sắc sáng, đẹp đến cực kì: “Em từng xem một bộ phim cung đình của Nga, rất thích vũ hội hóa trang trong bộ phim đó. Trong vũ hội hóa trang ấy, nam chính và nữ chính đã gặp nhau, khung cảnh đó lãng mạn vô cùng.”
Tô Hồng Liên ướm thử bộ áo Ba Tư đó lên người rất lâu, rụt rè hỏi Hạ Nhật: “Em có thể mặc thử chứ?”
Lẽ nào cô tiểu thư có đủ mọi thứ này lại thích? Hạ Nhật gật đầu.
Bộ đồ Ba Tư đó dường như là đặc chế dành riêng cho Tô Hồng Liên, cô nàng mặc nó lên trông lóa mắt cực kì, hệt như cả người phát sáng, khiến người ta không rời mắt nổi. Tô Hồng Liên không chỉ có gương mặt đẹp còn có cả thân hình xuất sắc, dáng cao lưng thẳng, dù nhỏ hơn Hạ Nhật một tuổi nhưng chiều cao lại hơn cô nửa cái đầu. Tô Hồng Liên vận bộ đồ Ba Tư lên giống như cô công chúa Ba Tư từ trong “Nghìn lẻ một đêm” xuyên không đến vậy.
Hạ Nhật không thể không cảm thán sự ưu ái của ông Trời dành cho cô bé này, cô nàng khiến cô nhớ đến một người thiếu niên khác cũng nhận được sự ưu ái của ông Trời, cả hai người đều là con cưng của Thượng Đế.
“Hạ Nhật, em có thể đi cùng chị không?” Đôi mắt to của Tô Hồng Liên chớp chớp, chứa đầy hy vọng.
Nghĩ một lát, Hạ Nhật bèn đồng ý, Tô Hồng Liên cần vui vẻ một trận để giảm bớt nỗi ưu tư về bố mẹ cô bé.
Sau này, Hạ Nhật thường nghĩ, nếu như biết được kết cục về sau, bản thân liệu có mang Tô Hồng Liên đến tham gia tiệc sinh nhật của Mông Qua không? Đáp án mà Hạ Nhật chọn lúc mười tám tuổi là “Có lẽ sẽ không.”, nhưng đáp án Hạ Nhật của tuổi hai mươi tám chọn lại là “Sẽ.”. Hạ Nhật của tuổi mười tám cảm thấy việc đưa Tô Hồng Liên đến trước mặt Mông Qua là một sai lầm của bản thân, cô nghĩ, có đưa đến cũng nên do người khác đưa chứ không phải do mình. Hạ Nhật của tuổi hai mươi tám lại không nghĩ đó là một sai lầm nữa, lúc ấy, cô đã hiểu được một câu rằng, “Chuyện trên thế gian không phải cứ muốn là được, tất cả đều do vận mệnh sắp đặt.”