Chương 15: Cay đắng (2)
Thành Chí Cao nói cho Hạ Nhật biết, mấy ngày trước gã
thấy Tô Hồng Liên và Mông Qua cùng dắt tay nhau từ rạp chiếu phim đi ra, gã vừa nhìn đã nổi nóng. Người ở công xưởng ước mơ đều biết gã thích Tô Hồng Liên, trước mắt đang theo đuổi cô nàng, chuyện này Mông Qua cũng
biết, nhưng kết quả lại là hai người họ lén lút quen nhau.
Đây rõ ràng là trò thọc gậy bánh xe, Thành Chí Cao cho là như vậy, thế nên đã tìm Mông Qua để lý luận, nhưng Mông Qua lại hờ hững nói, đứa con gái khác thì cậu mặc kệ, nhưng Tô Hồng Liên thì không được.
Đám con trai ở công xưởng ước mơ do xem phim Hongkong quá nhiều, cho nên có một câu cách ngôn rằng, “Anh em như thủ túc, phụ nữ như quần áo”. Không ngờ rằng, tình tiết này nói mãi nói mãi bèn thành thật.
Sau khi Hạ Nhật nghe xong, hệt như lại lần nữa phải nếm ly trà đắng chát đã nguội, đắng đến tận trong lòng. Cô đang nghĩ, nếu như yêu càng trễ thì vị của ly trà đó sẽ càng nhạt hơn, nói không chừng có thể như Thành Chí Cao, sau khi bực tức bùng phát xong sẽ nhẹ nhàng thư thái.
Đứa con gái khác thì mặc kệ, nhưng Tô Hồng Liên thì không được.
Lần này, xem ra thật sự khác rồi.
Sau khi ra khỏi KTV, đám người người chia đường về nhà. Ba người Hạ Nhật, Mông Qua, Tô Hồng Liên gọi một chiếc xe. Mông Qua ngồi ghế trước, Hạ Nhật và Tô Hồng Liên ngồi ghế sau.
Mông Qua nhìn Hạ Nhật qua kiếng xe, có lẽ là vì đường xa mệt nhọc lại cộng thêm say rượu, cả người Hạ Nhật lộ rõ vẻ cô đơn lạc lõng. Áp mặt lên cửa xe, híp mắt nhìn ra phong cảnh ngoài xe, ánh đèn neon trên phố từng ngọn từng ngọn chiếu vào mặt cô, Mông Qua cứ nhìn mãi rồi chợt thấy lòng mình khó chịu, Hạ Nhật lúc này hệt như một đứa trẻ đơn côi vậy.
Đối với việc Mông Qua cứ mãi quan sát Hạ Nhật, Tô Hồng Liên phát giác được một loại bất an đang tràn ngập trong lòng. Cô gượng gạo hắng giọng, kéo đường nhìn của Mông Qua về phía mình, ánh mắt của họ đụng nhau qua kiếng xe.
Lúc này Mông Qua mới nhớ đến Tô Hồng Liên cũng ngồi ghế sau, bèn mỉm cười với cô nàng. Cô bé này, lúc thi đại học xong đã chặn đầu cậu ngay cổng trường, câu đầu tiên nói là, “Mông Qua, em thích anh, chúng ta thử quen nhau xem.”
Hôm ấy, cô nàng mặc một chiếc áo dây màu đen, chiếc váy đỏ siêu ngắn, đứng ở đó trông chói mắt như một đám lửa, bỗng chốc lan vào tim cậu.
Mông Qua biết, mình động lòng rồi.
Sau khi đưa Tô Hồng Liên về nhà, Mông Qua xuống ghế sau ngồi với Hạ Nhật, hai người đều không nói năng gì.
Đường phố nửa đêm thưa thớt người, khi taxi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Hạ Nhật bảo tài xế dừng lại.
“Mông Qua, tôi muốn uống cà phê nóng.” Hạ Nhật nói, tự đáy lòng, cô đã xem thời khắc nửa đêm này là chuyến lữ trình cuối cùng của Hạ Nhật và Mông Qua, cho nên, mối tình tuổi nhỏ này từ nay sẽ chìm sâu vào một góc nào đó nơi đáy lòng.
Hai người ngồi xuống chiếc ghế dài trước cửa hàng tiện lợi, Hạ Nhật tựa đầu lên vai Mông Qua. Bờ lưng của Mông Qua không rộng như của bố cô, nhưng lại khiến cô cảm thấy thoải mái giống hệt bố. Nhiệt độ của ly cà phê trong tay với nhiệt độ vừa phải, ánh đèn phố màu vàng cam mờ mờ nhẹ nhàng chiếu lên người, khiến cô thấy ấm áp. Con người này, quang cảnh này dường như đã từng thấy trong giấc mơ. Có lẽ, là một đoạn của kiếp trước, bằng không sao lại thân thuộc đến khiến người ta rơi nước mắt thế này.
Giọt lệ men theo khóe mắt rơi xuống vai Mông Qua.
“A Nhật, Thành Chí Cao đã nói gì với cậu?” Lát sau, Mông Qua hỏi.
“Còn không phải nói cậu trọng sắc khinh bạn sao.” Hạ Nhật cười xòa.
Mông Qua bỗng vô cớ chột dạ: “Vậy chuyện giữa tôi và Tô Hồng Liên cậu đã biết?”
“Này, nếu như Hồng Liên biết cậu vẫn gọi em ấy là Tô Hồng Liên thì sẽ giận đó.” Hạ Nhật uống một hớp cà phê: “Lần này có cần làm theo quy tắc cũ, hỏi ý người làm con gái tôi đây không?”
Mông Qua cũng bật cười.
“Vậy thì, con gái ngoan của tôi, cậu cảm thấy cô bé tên Tô Hồng Liên này có phù hợp với tiêu chuẩn của cậu không?”
“Vậy...” Bàn tay cầm lý cà phê của Hạ Nhật chợt siết lại, có một ý niệm xông lên đầu cô: “Mông Qua, nếu tôi nói không được thì sao?”
“Đang đùa phải không?” Mông Qua nghiêng đầu qua nhìn Hạ Nhật đầy nghi hoặc: “A Nhật, cậu đang đùa phải không? Hồng Liên chẳng phải là bạn tốt của cậu sao?”
“Nếu như, tôi nói không phải đùa thì sao?”
Qua rất lâu, Mông Qua hỏi: “Tại sao?”
“Mông Qua, trả lời tôi, nếu như tôi nói không phải đùa thì sao?” Cánh tay không cầm ly cà phê của Hạ Nhật run lên.
Mông Qua nghĩ một lát, nói: “Không được.”
Hạ Nhật giơ tay lên, trong thời gian mười giây cậu đã cho ra câu trả lời.
“Mười giây, Mông Qua, cậu chỉ dùng thời gian mười giây để phủ định đáp án của tôi.”
Mười giây vừa nãy, Hạ Nhật cảm giác như đã trải qua một trận thi đấu marathon, khiến cô rã rời gân cốt.
“A Nhật, cậu nghe tôi nói...” Mông Qua chợt thấy sốt ruột, cậu không hiểu Hạ Nhật bị gì, vì sao đêm nay lại khác thường như thế?
“Đồ ngốc, sao tôi lại không đồng ý kia chứ?!” Hạ Nhật đứng dậy, cốc lên đầu Mông Qua: “Tôi chỉ là muốn xem thử cậu có phải thật lòng với Hồng Liên hay không thôi.”
Xem nào, Hạ Nhật cũng sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo đấy, cô thầm giễu cợt chính mình. Chẳng phải đã nói, đừng nghịch chuyển hướng của gió sao? Vậy vừa nãy cô đã làm gì kia chứ?
Mông Qua thở phào một hơi.
Đêm đó, trên đường về nhà, hai người họ chọn tự đi bộ. Hạ Nhật của đêm đó nói rất rất nhiều, lảm nhảm về rất nhiều chuyện giữa họ trước đây.
Sau khi chia tay ở vườn hoa, Hạ Nhật nhìn Mông Qua rất lâu, sau đó nói, “Mông Qua, tạm biệt.”
Khi Mông Qua về đến phòng mình, vẫn còn thấy bóng dáng đứng ở vườn hoa của Hạ Nhật.
Cả kì nghỉ hè, người nhà họ Mông tranh luận không thôi về việc đi hay ở của Mông Qua. Mông Hữu Bác hy vọng Mông Qua đi nước ngoài học quản lý xí nghiệp, sau khi trở về sẽ tiếp quản việc làm ăn của mình. Ông làm về linh kiện xe hơi, công ty của ông trước mắt vốn liếng đầy đủ, ông muốn phát triển xí nghiệp của ông ra nước ngoài, ông hy vọng cha con ông sẽ bắt tay đưa công ty lên đến đỉnh cao nhất. Cụ ông Mông lại xem thường việc này, ông cảm thấy việc ở trong nước hay ngoài nước cũng vậy, ông hy vọng Mông Qua học ngành nhạc, sau này trở thành một nhà dương cầm. Còn Mông Qua thì không muốn ra nước ngoài, cậu chẳng có hứng thú với việc quản lý xí nghiệp, cũng cảm thấy việc đàn dương cầm đã trở nên khô khan. Cậu muốn học về công nghệ thông tin, trước mắt cậu có hứng thú với ngành này.
Cuối cùng, người lớn nhà họ Mông vung tay quyết định, Mông Qua ở lại trong nước, có thể chọn ngành cậu thích, Hạ Nhật cũng không được đi đâu, cứ chọn khoa Ngoại ngữ, sau khi học xong sẽ làm phiên dịch cho công ty của nhà họ Mông.
Suy ngẫm một hồi, Hạ Nhật bèn vâng theo. Từ sau khi bố mất, lý tưởng nho nhỏ đặt trong lòng ấy của cô đã không còn tồn tại nữa.
Kì nghỉ này, Hạ Nhật đến nhà hàng của dì Giang Hạo Thiên làm phục vụ, mỗi ngày làm việc sáu tiếng đồng hồ. Trong thời gian đó, đám người Thành Chí Cao và Mông Qua thường đến đây dùng cơm, đương nhiên, Tô Hồng liên cũng sẽ đến. Cô bé nhiệt tình xinh đẹp đó đã vì Mông Qua mà thay đổi không ít. Ví như, Mông Qua không thích con gái sơn móng tay, cô nàng bèn không sơn. Ví như, Mông Qua không thích con gái mang giày cao gót, cô nàng bèn không mang nữa. Hạ Nhật nhìn hai con người càng ngày càng hòa hợp, ánh mắt Mông Qua dừng trên người Tô Hồng Liên càng ngày càng lâu, càng ngày càng dịu dàng.
Đối với việc qua lại với Mông Qua, Tô Hồng Liên đã nói với Hạ Nhật từ lúc cô về lại Bắc Kinh. Cô nàng nói, “Hạ Nhật, từ lần đầu nhìn thấy anh ấy em đã thích anh ấy rồi. Chúng ta là bạn tốt, cho nên, chị nhất định phải ủng hộ em.”
Hạ Nhật thật không biết, lúc này bản thân ngoại trừ những lời ủng hộ trái ngược với lòng ra thì còn có thể làm gì.
Vào Chủ Nhật, Mông Qua sẽ đến nhà hàng làm làm khách để đàn vài bài. Cái danh nhà dương cầm thiên tài đặt đó, cho nên, người đến ủng hộ rất nhiều. Hạ Nhật đặc biệt thích thời khắc này, như được trở về lần đầu gặp mặt vào năm mười tuổi, mọi người vẫn chưa lớn, không có những tình cảm phức tạp, cũng chẳng có Tô Hồng Liên, chỉ có tiếng đàn dương cầm và hương thơm nhàn nhạt của Thất Lý Hương trong đình viện ngày hè.
Lúc gần khai trường, tám người trong công xưởng ước mơ và cả Hạ Thiên đến Lệ Giang. Hạ Nhật mong đến Lệ Giang đã lâu, nhưng khi đến được nơi đây, Hạ Nhật vẫn có hơi thất vọng. Ở đây nơi nào cũng tràn ngập hơi thở của thương nghiệp, chẳng hề yên tĩnh an bình như đã thấy trên tạp chí. Trái lại, gian sách mà những người nước ngoài mở trên căn gác lại khiến Hạ Nhật lưu luyến không thôi. Cô thích mùi sách, mùi trà, mùi cà phê đan quyện vào nhau. Cho nên, cô tách khỏi đám bạn, suốt ngày trốn ở gian sách đọc sách, uống cà phê, nghe nhạc. Được thôi, cô thừa nhận, cô có chút tâm lý muốn trốn tránh, cô sợ nhìn thấy khung cảnh hai người họ khanh khanh ta ta với nhau. Mỗi khi nhìn thấy, như sẽ có một con dao sắc mỏng rạch lên tim cô vậy.
Đêm trước ngày rời Lệ Giang, cả đám cùng nhau tham gia tiết mục dân gian. Ở ngoài trời, đám lửa cháy lên bừng bừng, một số người quen hoặc không quen nhau cùng nhau vây quanh.
Có lẽ là do ánh lửa, đêm nay bỗng như thuở ban sơ, mọi người đều lặng im thin thít, đến cả anh em nhà họ Trâu bình thường thích quậy phá cũng lộ rõ vẻ buồn bã không vui. Sau khi từ Lệ Giang về lại Bắc Kinh, mọi người đều phải đối diện với việc mỗi đứa một nơi. Hạ Nhật, Mông Qua, Thành Chí Cao, Giang Hạo Thiên vẫn ở lại Bắc Kinh, nhưng chỉ có Mông Qua và Hạ Nhật là cùng một trường. Trâu Kiệt sẽ đến Đức du học, Trâu Vi sẽ đến học ở trường hàng không, Lâm Sinh Muội sẽ đi học ở Thiên Tân.
Một người dân địa phương rót rượu nhà mình ủ ra những chiếc ly nhỏ xíu rồi gọi họ cùng uống, mọi người cũng không khách sáo. Thứ rượu đó không giống với rượu mua ở thành phố, nếm vào ngòn ngọt, Hạ Nhật cảm thấy rất ngon, vị giống như rượu trái vải mà nhà hàng xóm trong thôn khi trước đã ủ vậy, Hạ Nhật lại xin thêm một ly. Trong ánh lửa, Hạ Nhật nhìn thấy Tô Hồng Liên kéo tay Mông Qua, hai người cùng nhau rời đi. Hạ Nhật ngây người nhìn theo hướng hai người họ rời khỏi, nhất thời mắt thấy cay cay.
Ly thứ tư vào bụng, dạ dày Hạ Nhật bắt đầu khó chịu. Cô rời khỏi chỗ của mình, muốn tìm thứ gì đó lót bụng để chặn xuống cơn đau dạ dày.
Cảnh tượng đó Hạ Nhật đã từng tưởng tượng qua, cô dùng trí tưởng tượng để dự phòng cho bản thân. Nhưng khi điều tưởng tượng biến thành hiện thực, Hạ Nhật cảm thấy mình đã uổng công vô ích.
Trong hẻm nhỏ không người, dưới ánh trăng loang lổ, hai thân ảnh dán chặt vào nhau, giống như một bức tranh cuộn lãng mạn. Cô gái nhón mũi chân, ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của chàng trai.
Hạ Nhật liều mạng cố không để cho bước chân của mình phát ra chút âm thanh nào. Cô nghĩ sở dĩ chân cô run rẩy là do dạ dày đau và cơn say chếch choáng.
Nhắm mắt lại, không nhìn vào cảnh đó nữa, cô xoay người, từng bước từng bước rời khỏi chỗ đó.
Được rồi, Hạ Nhật, giờ thì mày có thể chạy rồi.
Lúc nhấc chân định chạy, Hạ Nhật đụng phải một người.
Đây rõ ràng là trò thọc gậy bánh xe, Thành Chí Cao cho là như vậy, thế nên đã tìm Mông Qua để lý luận, nhưng Mông Qua lại hờ hững nói, đứa con gái khác thì cậu mặc kệ, nhưng Tô Hồng Liên thì không được.
Đám con trai ở công xưởng ước mơ do xem phim Hongkong quá nhiều, cho nên có một câu cách ngôn rằng, “Anh em như thủ túc, phụ nữ như quần áo”. Không ngờ rằng, tình tiết này nói mãi nói mãi bèn thành thật.
Sau khi Hạ Nhật nghe xong, hệt như lại lần nữa phải nếm ly trà đắng chát đã nguội, đắng đến tận trong lòng. Cô đang nghĩ, nếu như yêu càng trễ thì vị của ly trà đó sẽ càng nhạt hơn, nói không chừng có thể như Thành Chí Cao, sau khi bực tức bùng phát xong sẽ nhẹ nhàng thư thái.
Đứa con gái khác thì mặc kệ, nhưng Tô Hồng Liên thì không được.
Lần này, xem ra thật sự khác rồi.
Sau khi ra khỏi KTV, đám người người chia đường về nhà. Ba người Hạ Nhật, Mông Qua, Tô Hồng Liên gọi một chiếc xe. Mông Qua ngồi ghế trước, Hạ Nhật và Tô Hồng Liên ngồi ghế sau.
Mông Qua nhìn Hạ Nhật qua kiếng xe, có lẽ là vì đường xa mệt nhọc lại cộng thêm say rượu, cả người Hạ Nhật lộ rõ vẻ cô đơn lạc lõng. Áp mặt lên cửa xe, híp mắt nhìn ra phong cảnh ngoài xe, ánh đèn neon trên phố từng ngọn từng ngọn chiếu vào mặt cô, Mông Qua cứ nhìn mãi rồi chợt thấy lòng mình khó chịu, Hạ Nhật lúc này hệt như một đứa trẻ đơn côi vậy.
Đối với việc Mông Qua cứ mãi quan sát Hạ Nhật, Tô Hồng Liên phát giác được một loại bất an đang tràn ngập trong lòng. Cô gượng gạo hắng giọng, kéo đường nhìn của Mông Qua về phía mình, ánh mắt của họ đụng nhau qua kiếng xe.
Lúc này Mông Qua mới nhớ đến Tô Hồng Liên cũng ngồi ghế sau, bèn mỉm cười với cô nàng. Cô bé này, lúc thi đại học xong đã chặn đầu cậu ngay cổng trường, câu đầu tiên nói là, “Mông Qua, em thích anh, chúng ta thử quen nhau xem.”
Hôm ấy, cô nàng mặc một chiếc áo dây màu đen, chiếc váy đỏ siêu ngắn, đứng ở đó trông chói mắt như một đám lửa, bỗng chốc lan vào tim cậu.
Mông Qua biết, mình động lòng rồi.
Sau khi đưa Tô Hồng Liên về nhà, Mông Qua xuống ghế sau ngồi với Hạ Nhật, hai người đều không nói năng gì.
Đường phố nửa đêm thưa thớt người, khi taxi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Hạ Nhật bảo tài xế dừng lại.
“Mông Qua, tôi muốn uống cà phê nóng.” Hạ Nhật nói, tự đáy lòng, cô đã xem thời khắc nửa đêm này là chuyến lữ trình cuối cùng của Hạ Nhật và Mông Qua, cho nên, mối tình tuổi nhỏ này từ nay sẽ chìm sâu vào một góc nào đó nơi đáy lòng.
Hai người ngồi xuống chiếc ghế dài trước cửa hàng tiện lợi, Hạ Nhật tựa đầu lên vai Mông Qua. Bờ lưng của Mông Qua không rộng như của bố cô, nhưng lại khiến cô cảm thấy thoải mái giống hệt bố. Nhiệt độ của ly cà phê trong tay với nhiệt độ vừa phải, ánh đèn phố màu vàng cam mờ mờ nhẹ nhàng chiếu lên người, khiến cô thấy ấm áp. Con người này, quang cảnh này dường như đã từng thấy trong giấc mơ. Có lẽ, là một đoạn của kiếp trước, bằng không sao lại thân thuộc đến khiến người ta rơi nước mắt thế này.
Giọt lệ men theo khóe mắt rơi xuống vai Mông Qua.
“A Nhật, Thành Chí Cao đã nói gì với cậu?” Lát sau, Mông Qua hỏi.
“Còn không phải nói cậu trọng sắc khinh bạn sao.” Hạ Nhật cười xòa.
Mông Qua bỗng vô cớ chột dạ: “Vậy chuyện giữa tôi và Tô Hồng Liên cậu đã biết?”
“Này, nếu như Hồng Liên biết cậu vẫn gọi em ấy là Tô Hồng Liên thì sẽ giận đó.” Hạ Nhật uống một hớp cà phê: “Lần này có cần làm theo quy tắc cũ, hỏi ý người làm con gái tôi đây không?”
Mông Qua cũng bật cười.
“Vậy thì, con gái ngoan của tôi, cậu cảm thấy cô bé tên Tô Hồng Liên này có phù hợp với tiêu chuẩn của cậu không?”
“Vậy...” Bàn tay cầm lý cà phê của Hạ Nhật chợt siết lại, có một ý niệm xông lên đầu cô: “Mông Qua, nếu tôi nói không được thì sao?”
“Đang đùa phải không?” Mông Qua nghiêng đầu qua nhìn Hạ Nhật đầy nghi hoặc: “A Nhật, cậu đang đùa phải không? Hồng Liên chẳng phải là bạn tốt của cậu sao?”
“Nếu như, tôi nói không phải đùa thì sao?”
Qua rất lâu, Mông Qua hỏi: “Tại sao?”
“Mông Qua, trả lời tôi, nếu như tôi nói không phải đùa thì sao?” Cánh tay không cầm ly cà phê của Hạ Nhật run lên.
Mông Qua nghĩ một lát, nói: “Không được.”
Hạ Nhật giơ tay lên, trong thời gian mười giây cậu đã cho ra câu trả lời.
“Mười giây, Mông Qua, cậu chỉ dùng thời gian mười giây để phủ định đáp án của tôi.”
Mười giây vừa nãy, Hạ Nhật cảm giác như đã trải qua một trận thi đấu marathon, khiến cô rã rời gân cốt.
“A Nhật, cậu nghe tôi nói...” Mông Qua chợt thấy sốt ruột, cậu không hiểu Hạ Nhật bị gì, vì sao đêm nay lại khác thường như thế?
“Đồ ngốc, sao tôi lại không đồng ý kia chứ?!” Hạ Nhật đứng dậy, cốc lên đầu Mông Qua: “Tôi chỉ là muốn xem thử cậu có phải thật lòng với Hồng Liên hay không thôi.”
Xem nào, Hạ Nhật cũng sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo đấy, cô thầm giễu cợt chính mình. Chẳng phải đã nói, đừng nghịch chuyển hướng của gió sao? Vậy vừa nãy cô đã làm gì kia chứ?
Mông Qua thở phào một hơi.
Đêm đó, trên đường về nhà, hai người họ chọn tự đi bộ. Hạ Nhật của đêm đó nói rất rất nhiều, lảm nhảm về rất nhiều chuyện giữa họ trước đây.
Sau khi chia tay ở vườn hoa, Hạ Nhật nhìn Mông Qua rất lâu, sau đó nói, “Mông Qua, tạm biệt.”
Khi Mông Qua về đến phòng mình, vẫn còn thấy bóng dáng đứng ở vườn hoa của Hạ Nhật.
Cả kì nghỉ hè, người nhà họ Mông tranh luận không thôi về việc đi hay ở của Mông Qua. Mông Hữu Bác hy vọng Mông Qua đi nước ngoài học quản lý xí nghiệp, sau khi trở về sẽ tiếp quản việc làm ăn của mình. Ông làm về linh kiện xe hơi, công ty của ông trước mắt vốn liếng đầy đủ, ông muốn phát triển xí nghiệp của ông ra nước ngoài, ông hy vọng cha con ông sẽ bắt tay đưa công ty lên đến đỉnh cao nhất. Cụ ông Mông lại xem thường việc này, ông cảm thấy việc ở trong nước hay ngoài nước cũng vậy, ông hy vọng Mông Qua học ngành nhạc, sau này trở thành một nhà dương cầm. Còn Mông Qua thì không muốn ra nước ngoài, cậu chẳng có hứng thú với việc quản lý xí nghiệp, cũng cảm thấy việc đàn dương cầm đã trở nên khô khan. Cậu muốn học về công nghệ thông tin, trước mắt cậu có hứng thú với ngành này.
Cuối cùng, người lớn nhà họ Mông vung tay quyết định, Mông Qua ở lại trong nước, có thể chọn ngành cậu thích, Hạ Nhật cũng không được đi đâu, cứ chọn khoa Ngoại ngữ, sau khi học xong sẽ làm phiên dịch cho công ty của nhà họ Mông.
Suy ngẫm một hồi, Hạ Nhật bèn vâng theo. Từ sau khi bố mất, lý tưởng nho nhỏ đặt trong lòng ấy của cô đã không còn tồn tại nữa.
Kì nghỉ này, Hạ Nhật đến nhà hàng của dì Giang Hạo Thiên làm phục vụ, mỗi ngày làm việc sáu tiếng đồng hồ. Trong thời gian đó, đám người Thành Chí Cao và Mông Qua thường đến đây dùng cơm, đương nhiên, Tô Hồng liên cũng sẽ đến. Cô bé nhiệt tình xinh đẹp đó đã vì Mông Qua mà thay đổi không ít. Ví như, Mông Qua không thích con gái sơn móng tay, cô nàng bèn không sơn. Ví như, Mông Qua không thích con gái mang giày cao gót, cô nàng bèn không mang nữa. Hạ Nhật nhìn hai con người càng ngày càng hòa hợp, ánh mắt Mông Qua dừng trên người Tô Hồng Liên càng ngày càng lâu, càng ngày càng dịu dàng.
Đối với việc qua lại với Mông Qua, Tô Hồng Liên đã nói với Hạ Nhật từ lúc cô về lại Bắc Kinh. Cô nàng nói, “Hạ Nhật, từ lần đầu nhìn thấy anh ấy em đã thích anh ấy rồi. Chúng ta là bạn tốt, cho nên, chị nhất định phải ủng hộ em.”
Hạ Nhật thật không biết, lúc này bản thân ngoại trừ những lời ủng hộ trái ngược với lòng ra thì còn có thể làm gì.
Vào Chủ Nhật, Mông Qua sẽ đến nhà hàng làm làm khách để đàn vài bài. Cái danh nhà dương cầm thiên tài đặt đó, cho nên, người đến ủng hộ rất nhiều. Hạ Nhật đặc biệt thích thời khắc này, như được trở về lần đầu gặp mặt vào năm mười tuổi, mọi người vẫn chưa lớn, không có những tình cảm phức tạp, cũng chẳng có Tô Hồng Liên, chỉ có tiếng đàn dương cầm và hương thơm nhàn nhạt của Thất Lý Hương trong đình viện ngày hè.
Lúc gần khai trường, tám người trong công xưởng ước mơ và cả Hạ Thiên đến Lệ Giang. Hạ Nhật mong đến Lệ Giang đã lâu, nhưng khi đến được nơi đây, Hạ Nhật vẫn có hơi thất vọng. Ở đây nơi nào cũng tràn ngập hơi thở của thương nghiệp, chẳng hề yên tĩnh an bình như đã thấy trên tạp chí. Trái lại, gian sách mà những người nước ngoài mở trên căn gác lại khiến Hạ Nhật lưu luyến không thôi. Cô thích mùi sách, mùi trà, mùi cà phê đan quyện vào nhau. Cho nên, cô tách khỏi đám bạn, suốt ngày trốn ở gian sách đọc sách, uống cà phê, nghe nhạc. Được thôi, cô thừa nhận, cô có chút tâm lý muốn trốn tránh, cô sợ nhìn thấy khung cảnh hai người họ khanh khanh ta ta với nhau. Mỗi khi nhìn thấy, như sẽ có một con dao sắc mỏng rạch lên tim cô vậy.
Đêm trước ngày rời Lệ Giang, cả đám cùng nhau tham gia tiết mục dân gian. Ở ngoài trời, đám lửa cháy lên bừng bừng, một số người quen hoặc không quen nhau cùng nhau vây quanh.
Có lẽ là do ánh lửa, đêm nay bỗng như thuở ban sơ, mọi người đều lặng im thin thít, đến cả anh em nhà họ Trâu bình thường thích quậy phá cũng lộ rõ vẻ buồn bã không vui. Sau khi từ Lệ Giang về lại Bắc Kinh, mọi người đều phải đối diện với việc mỗi đứa một nơi. Hạ Nhật, Mông Qua, Thành Chí Cao, Giang Hạo Thiên vẫn ở lại Bắc Kinh, nhưng chỉ có Mông Qua và Hạ Nhật là cùng một trường. Trâu Kiệt sẽ đến Đức du học, Trâu Vi sẽ đến học ở trường hàng không, Lâm Sinh Muội sẽ đi học ở Thiên Tân.
Một người dân địa phương rót rượu nhà mình ủ ra những chiếc ly nhỏ xíu rồi gọi họ cùng uống, mọi người cũng không khách sáo. Thứ rượu đó không giống với rượu mua ở thành phố, nếm vào ngòn ngọt, Hạ Nhật cảm thấy rất ngon, vị giống như rượu trái vải mà nhà hàng xóm trong thôn khi trước đã ủ vậy, Hạ Nhật lại xin thêm một ly. Trong ánh lửa, Hạ Nhật nhìn thấy Tô Hồng Liên kéo tay Mông Qua, hai người cùng nhau rời đi. Hạ Nhật ngây người nhìn theo hướng hai người họ rời khỏi, nhất thời mắt thấy cay cay.
Ly thứ tư vào bụng, dạ dày Hạ Nhật bắt đầu khó chịu. Cô rời khỏi chỗ của mình, muốn tìm thứ gì đó lót bụng để chặn xuống cơn đau dạ dày.
Cảnh tượng đó Hạ Nhật đã từng tưởng tượng qua, cô dùng trí tưởng tượng để dự phòng cho bản thân. Nhưng khi điều tưởng tượng biến thành hiện thực, Hạ Nhật cảm thấy mình đã uổng công vô ích.
Trong hẻm nhỏ không người, dưới ánh trăng loang lổ, hai thân ảnh dán chặt vào nhau, giống như một bức tranh cuộn lãng mạn. Cô gái nhón mũi chân, ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của chàng trai.
Hạ Nhật liều mạng cố không để cho bước chân của mình phát ra chút âm thanh nào. Cô nghĩ sở dĩ chân cô run rẩy là do dạ dày đau và cơn say chếch choáng.
Nhắm mắt lại, không nhìn vào cảnh đó nữa, cô xoay người, từng bước từng bước rời khỏi chỗ đó.
Được rồi, Hạ Nhật, giờ thì mày có thể chạy rồi.
Lúc nhấc chân định chạy, Hạ Nhật đụng phải một người.