Chương 20: Giữa hạ (2)
Tô Hồng Liên vừa sớm đã đến bệnh viện, bèn nhìn thấy một cảnh như thế này, Hạ Nhật nằm trên giường dành cho người nhà, hai chiếc giường chỉ cách nhau có hơn nửa mét, hai người lần lượt nằm trên hai chiếc giường mà quay mặt vào nhau. Ánh nắng sớm xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên hai người họ, Tô Hồng Liên thừa nhận đây là một khung cảnh mà bất cứ ai nhìn vào cũng thấy ấm áp, nhưng cô nàng lại chán ghét khung cảnh này vô cùng. Hôm qua, khi Mông Qua nói những lời như thế với Giang Hạo Thiên, cô đã cảm thấy tim mình giật bắn lên, có một số chuyện cô không điều khiển được, ví như thời gian, thời gian mà Mông Qua và Hạ Nhật ở bên nhau, cô biết, thời gian để một đôi trai gái cùng lớn lên bên nhau đáng sợ đến thế nào, thanh mai trúc mã, đôi trẻ vô ưu, đó là tình nghĩa đẹp nhất trên thế gian.
Hạ Nhật cau cau mày, dường như có một ánh mắt đang thiêu đốt cô, mở mắt ra thì thấy Tô Hồng Liên đứng ngay trước mặt mình, ánh nhìn không hề thân thiện. Hạ Nhật chợt nhớ ra tối qua mình và Mông Qua trò chuyện đến khá muộn, Mông Qua bèn bảo cô ở lại.
Cười gượng gạo với Tô Hồng Liên, Hạ Nhật chỉnh lại mái tóc: “Sớm thế.”
Câu nói này Tô Hồng Liên nghe ra lại càng thêm chói tai, cô nàng cảm thấy Hạ Nhật đang khoe khoang về quan hệ thanh mai trúc mã vĩ đại giữa cô với Mông Qua. Khung cảnh mới nãy kích thích cả người cô nàng căng cứng lên.
Sau khi rửa mặt xong, lúc Hạ Nhật đi từ nhà vệ sinh ra, Mông Qua đã tỉnh, cậu vừa nhìn thấy Hạ Nhật liền cười toét miệng: “A Nhật, tối qua cậu nói mớ đó.”
Trong lòng Hạ Nhật chợt hoảng, tối qua cô đã mơ thấy Mông Qua: “Tôi... tôi đã nói những gì?”
Mông Qua cứ cười mãi không dứt, cầm điện thoại của mình lên, chốc sau, Hạ Nhật liền nghe thấy tiếng hát lớ mớ của mình truyền ra từ điện thoại của Mông Qua.
Hạ Nhật thở phào một hơi, đúng vậy, tối qua cô mơ thấy mình và Mông Qua hát cùng nhau. Cô mơ thấy mình với Mông Qua cùng hát bài La Vie En Rose của Lisa Ono bên ngoài ban công phòng cậu, bài hát tiếng Pháp vốn dĩ không biết hát thế mà lại biết hát trong giấc mơ. Cô chột dạ nhìn sang Tô Hồng Liên với sắc mặt không tốt đang ngồi bên cạnh Mông Qua một cái, cảm thấy bản thân như con chuột trốn trong góc tối, nhìn trộm phần thức ăn không thuộc về mình. Tìm đại một lý do, Hạ Nhật bèn vội vã rời đi.
“Mông Qua, em ghen tỵ đó, ghen tỵ việc người con trai của em cùng trải qua một đêm với người con gái khác.”
Tô Hồng Liên phồng má lên rất là đáng yêu, Mông Qua khẽ véo mặt cô nàng: “Vậy, người đẹp, đêm nay em ở lại đây với đại gia anh đi.”
“Nói rồi nhé.” Tô Hồng Liên làm mặt vui mừng: “Vậy thì, người đẹp em đây tối nay sẽ ăn sạch đại gia anh.”
Sau khi nói xong, cô nàng dùng lưỡi liếm môi mình, làm vẻ con sói đang nhỏ dãi.
Chiếc lưỡi đỏ hồng đó khiến lòng Mông Qua khẽ động, cậu bèn đưa mặt qua hôn cô.
“Này... Anh còn chưa đánh r...”
Lời phía sau bị chặn lại trong miệng.
Ngoài cửa, Hạ Nhật vốn quên mang bình giữ nhiệt lặng lẽ đi khỏi, cô vô cùng chán ghét thói quen mơ màng này của mình.
Năm mới qua đi, Hạ Nhật lại càng thích ở lại trong sân khấu kịch nhỏ hơn, có lúc không cần làm việc cũng chạy đến. Dần dà, trở nên thân thiết với nhân viên công tác ở đó, người phụ trách trong đoàn kịch cũng phát hiện ra cô gái này có mặt độc đáo về tạo hình sân khấu, có lúc sẽ cho cô tham gia thiết kế một số sân khấu, điều này khiến Hạ Nhật vô cùng vui mừng.
Sau khi học xong năm hai, sân khấu kịch nghiễm nhiên trở thành nơi mà Hạ Nhật thường ở nhất.
Cuối tháng sáu, vụ tai nạn đến bất thình lình đó như một tiếng sét giữa trời quang.
Cuộc điện thoại trong đêm do cảnh sát gọi tới khiến Hạ Nhật bỗng chốc lạc chân đến bên bờ vực địa ngục. Hạ Nhật cầm điện thoại trơ mắt đờ đẫn, Hạ Thiên bị tình nghi gây tai nạn bỏ trốn, hiện tại đang ở trạm giam. Cô không tin em trai mình sẽ làm ra chuyện như thế, lại nói, Hạ Thiên không biết lái xe.
Hạ Nhật run rẩy chạy đến trạm giam, sững sờ trông thấy Hạ Thiên tay đang mang còng.
“Có chuyện gì vậy?” Hạ Nhật bấu chặt lấy tay của Hạ Thiên: “A Thiên, có phải bọn họ nhầm lẫn rồi không? Rõ ràng em không biết lái xe mà, phải không?”
Hạ Thiên nhìn khuôn mặt như đang van lơn của chị mình, cụp mắt xuống.
“Chị, em biết lái xe, em đã lén học.”
Trái tim chầm chậm chìm sâu xuống, Hạ Thiên cũng không nói cho cô biết là có chuyện gì, chỉ là sau khi nói xin lỗi xong thì bèn bị đưa đi.
Hạ Nhật ngồi ngoài cục cảnh sát cho đến khi trời sáng, sau đó, cô gọi một cú điện thoại cho cụ ông Mông. Chẳng mấy chốc, cụ ông Mông đã đưa luật sư riêng của nhà họ Mông chạy tới, đến cả Mông Hữu Bác cũng tới.
Chuyện là như vầy, khoảng hơn mười giờ tối qua, ở đoạn phía Nam đường vành đai 3 đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, một chiếc BMW đã đâm vào một xe bánh bao nhỏ, kẻ gây sự cố lái xe bỏ trốn, sau khi rượt đuổi suốt nhiều cây số thì chiếc xe đã bị chặn lại, hiện giờ, người bị thương đang hôn mê chưa tỉnh ở bệnh viện. Mà kẻ gây tai nạn đó lại chính là Hạ Thiên, lúc đó trên xe BMW còn có một đôi nam nữ nữa.
Luật sư của cụ ông Mông hiện tại đang bàn giao với cảnh sát, Hạ Nhật bắt một chiếc xe về nhà họ Mông, ở trên xe, cô liên tục nhấn gọi cho Mông Qua và Tô Hồng Liên, nhưng điện thoại của hai người họ đều khóa máy.
Chiếc xe BMW đó là của Mông Qua, một tháng trước Mông Qua vừa lấy được bằng lái, bố của cậu đã mua cho cậu, còn đôi nam nữ ở trên xe chính là Mông Qua và Tô Hồng Liên.
Bất kể thế nào. Hạ Nhật cũng không tin rằng Hạ Thiên lại làm ra chuyện như thế, em trai của cô cô rõ nhất, Hạ Thiên là một đứa trẻ tốt bụng, bất luận thế nào nó cũng sẽ không làm ra chuyện coi thường sinh mệnh. Hiện tại, Hạ Nhật không có tâm trí đâu để suy đoán xem tại sao hai người họ khóa máy, giờ cô chỉ muốn tìm cho ra họ để hỏi rõ.
Đến nhà họ Mông, quản gia Lý nói Mông Qua cả đêm không về nhà, mà gọi cho bạn bè của Mông Qua thì họ đều bảo rằng không hề gặp cậu. Sau cùng, Hạ Nhật đến quán trà của cụ ông Tô, xin địa chỉ của Tô Hồng Liên ở chỗ ông.
Đến căn nhà nhỏ mà gia đình Tô Hồng Liên đã mua cho cô nàng, Hạ Nhật ấn chuông cửa, cửa vừa mở, Tô Hồng Liên với bộ mặt mệt mỏi đứng ngay trước mặt, hai mắt vằn đầy tơ máu.
“Mông Qua ở trong phải không?” Hạ Nhật níu chặt lấy Tô Hồng Liên.
Cô nàng gật đầu, đưa Hạ Nhật vào một căn phòng.
Mông Qua người nồng nặc mùi rượu nằm trên giường.
“Hạ Nhật, xin lỗi.” Tô Hồng Liên mặt đầy nước mắt, quần áo trên người nhăn nhúm, xem ra cô nàng đã trải qua một đêm mất ngủ: “Hạ Nhật, em có lỗi với chị.”
“Đều là lỗi của em, tối qua em không nên để Mông Qua uống nhiều rượu như thế. Tối qua, Mông Qua uống nhiều quá, vừa hay lúc đó, bọn em gặp được Hạ Thiên, em hỏi cậu ấy biết lái xe không, cậu ấy bảo biết, khi đó em không nghĩ nhiều nên đã để Hạ Thiên lái xe của Mông Qua. Kết quả, đã thành ra như vậy.”
“Nhưng lúc đó tại sao các người lại chạy?” Cả người Hạ Nhật không còn sức, chỉ cảm thấy cơn tuyệt vọng như nước biển, từng chút một nuốt lấy cô: “Tại sao lại phải chạy?”
Tô Hồng Liên thút thít: “Xin lỗi, Hạ Nhật, lúc đó em sợ quá, em hối thúc Hạ Thiên mau chạy. Hạ Nhật, lúc đó em thật sự đã sợ đến hồ đồ rồi, xin lỗi.”
Hạ Nhật chỉ vào Mông Qua, nói: “Lúc đó, Mông Qua biết không?”
“Anh ấy không biết. Tối qua tâm trạng Mông Qua rất tốt, uống rượu cũng không hề tiết chế, đến giờ anh ấy vẫn không biết là đã xảy ra chuyện gì, em cũng phải gọi người giúp mới đưa anh ấy về được.”
Hạ Nhật nhìn Tô Hồng Liên, nhắm mắt lại, rồi mở ra.
“Tô Hồng Liên, cô không có đầu óc sao? Cô không biết trên đời này còn có nghề lái xe hộ sao? Bởi vì sự sợ hãi của cô nên đã đền lại bằng em trai tôi đấy, họa là do cô gây ra, nhưng cô lại mang người tình của cô phủi mông bỏ đi. Tối qua, cô nên ở đó với em trai tôi chứ không phải là gọi người tới đưa người tình của cô về nhà. Bởi vì sự ngu ngốc của cô đã khiến em trai tôi gánh lấy tội danh gây tai nạn bỏ trốn, lại thêm vào tội không có bằng lái, cô nghĩ cô là ai?! Tôi thật sự đã đui mù mới kết bạn với loại người như cô.”
Hạ Nhật lần đầu tiên cảm thấy chán ghét khuôn mặt xinh đẹp đó.
Khi luật sư của nhà họ Mông bảo lãnh Hạ Thiên ra thì đã là buổi tối.
Buổi tối này, nhà họ Mông đèn lửa sáng trưng, cụ ông Mông hết lần này đến lần khác gọi cho cậu cháu của mình, đáp lại luôn là tiếng báo khóa máy.
Hạ Nhật ở trong phòng với Hạ Thiên cả một đêm, đứa trẻ đó cứ mãi hỏi cô, “Chị, chị thất vọng về em rồi sao?” Hỏi mãi, hỏi mãi đến lúc Hạ Nhật bật khóc.
“Sao thế được, Hạ Thiên, sao thế được chứ.” Cô khẽ nói, vừa nói vừa khóc.
Bên ngoài phòng, Mông Qua lặng lẽ đứng đó, rất lâu sau, cậu lại rời khỏi căn nhà của mình.
Đến chiều tối ngày hôm sau, cụ ông Mông mới chờ được Mông Qua về, hai mắt cậu sâu hoắm, sắc mặt trắng bệch, cứ nhìn chăm chăm vào ông, sau cùng, cứ như thế mà ôm ông lại. Từng tiếng “ông nội” vang lên khiến ông xót xa cả lòng.
Hôm đó, ông không rõ tại sao Mông Qua lại cứ lẩm bẩm mãi câu: “Hạ Nhật sau này sẽ không tha thứ cho cháu nữa, sẽ không nữa.”
Rồi một ngày nọ của sau này, ông đã hiểu hàm ý của câu nói ấy.
Cả tháng 7 của Hạ Nhật đều dùng để làm một chuyện, chính là chạy đến bệnh viện.
Người bị thương hôm đó năm ngày sau đã tỉnh lại, nhưng người trẻ tuổi như anh ta lại vĩnh viễn mất đi đôi chân của mình, sau này sẽ phải trải qua cuộc đời còn lại trên xe lăn, người vợ mới cưới của anh ta lại vừa mới mang thai được ba tháng.
Hạ Nhật đem toàn bộ số tiền bảo hiểm, tiền bồi thường nhận được khi bố mình bị tai nạn lúc trước giao hết cho vợ của người bị hại, nhưng người vợ trẻ tuổi đó lại giận dữ ném tấm thẻ ngân hàng vào mặt Hạ Nhật, nói: “Tôi không có bán chồng!” Hạ Nhật vẫn ngày ngày kiên trì đến bệnh viện, ngày ngày chầu chực ngay trước phòng bệnh của người bị hại...
Về sau, cụ ông Mông không chịu được nữa, ông xót cho Hạ Nhật, đứa trẻ đó đã gầy đến chỉ còn da bọc xương. Ông đã đến bệnh viện nói chuyện một buổi thật dài với người bị hại và người nhà của anh ta, nói cho họ biết về gia cảnh của hai chị em Hạ Nhật.
Sau đó, lúc Hạ Nhật đến bệnh viện, vợ của người bị hại không bài xích cô nữa. Bởi vì người vợ có thai không tiện xoay sở, Hạ Nhật bèn giúp cô ấy chăm sóc người bệnh. Sau đó, khi Hạ Nhật đưa số tiền đó cho cô ấy, cô ấy cũng không từ chối nữa.
Hơn một tháng sau, Hạ Nhật có được thư tha thứ do chính tay người bị hại viết. Hạ Nhật cầm bức thư tha thứ đó mà ôm lấy Hạ Thiên, vừa khóc lại vừa cười: “Xem này, Hạ Thiên, họ tha thứ cho chúng ta rồi, họ tha thứ cho chúng ta rồi.”
Luật sư của nhà họ Mông cầm bức thư tha thứ đó đem đến tòa án.
Giữa mùa hạ đó, Hạ Nhật cảm thấy ánh nắng ở Bắc Kinh đặc biệt gay gắt, dường như, sắp hút cạn linh hồn của con người rồi.
Hạ Nhật cau cau mày, dường như có một ánh mắt đang thiêu đốt cô, mở mắt ra thì thấy Tô Hồng Liên đứng ngay trước mặt mình, ánh nhìn không hề thân thiện. Hạ Nhật chợt nhớ ra tối qua mình và Mông Qua trò chuyện đến khá muộn, Mông Qua bèn bảo cô ở lại.
Cười gượng gạo với Tô Hồng Liên, Hạ Nhật chỉnh lại mái tóc: “Sớm thế.”
Câu nói này Tô Hồng Liên nghe ra lại càng thêm chói tai, cô nàng cảm thấy Hạ Nhật đang khoe khoang về quan hệ thanh mai trúc mã vĩ đại giữa cô với Mông Qua. Khung cảnh mới nãy kích thích cả người cô nàng căng cứng lên.
Sau khi rửa mặt xong, lúc Hạ Nhật đi từ nhà vệ sinh ra, Mông Qua đã tỉnh, cậu vừa nhìn thấy Hạ Nhật liền cười toét miệng: “A Nhật, tối qua cậu nói mớ đó.”
Trong lòng Hạ Nhật chợt hoảng, tối qua cô đã mơ thấy Mông Qua: “Tôi... tôi đã nói những gì?”
Mông Qua cứ cười mãi không dứt, cầm điện thoại của mình lên, chốc sau, Hạ Nhật liền nghe thấy tiếng hát lớ mớ của mình truyền ra từ điện thoại của Mông Qua.
Hạ Nhật thở phào một hơi, đúng vậy, tối qua cô mơ thấy mình và Mông Qua hát cùng nhau. Cô mơ thấy mình với Mông Qua cùng hát bài La Vie En Rose của Lisa Ono bên ngoài ban công phòng cậu, bài hát tiếng Pháp vốn dĩ không biết hát thế mà lại biết hát trong giấc mơ. Cô chột dạ nhìn sang Tô Hồng Liên với sắc mặt không tốt đang ngồi bên cạnh Mông Qua một cái, cảm thấy bản thân như con chuột trốn trong góc tối, nhìn trộm phần thức ăn không thuộc về mình. Tìm đại một lý do, Hạ Nhật bèn vội vã rời đi.
“Mông Qua, em ghen tỵ đó, ghen tỵ việc người con trai của em cùng trải qua một đêm với người con gái khác.”
Tô Hồng Liên phồng má lên rất là đáng yêu, Mông Qua khẽ véo mặt cô nàng: “Vậy, người đẹp, đêm nay em ở lại đây với đại gia anh đi.”
“Nói rồi nhé.” Tô Hồng Liên làm mặt vui mừng: “Vậy thì, người đẹp em đây tối nay sẽ ăn sạch đại gia anh.”
Sau khi nói xong, cô nàng dùng lưỡi liếm môi mình, làm vẻ con sói đang nhỏ dãi.
Chiếc lưỡi đỏ hồng đó khiến lòng Mông Qua khẽ động, cậu bèn đưa mặt qua hôn cô.
“Này... Anh còn chưa đánh r...”
Lời phía sau bị chặn lại trong miệng.
Ngoài cửa, Hạ Nhật vốn quên mang bình giữ nhiệt lặng lẽ đi khỏi, cô vô cùng chán ghét thói quen mơ màng này của mình.
Năm mới qua đi, Hạ Nhật lại càng thích ở lại trong sân khấu kịch nhỏ hơn, có lúc không cần làm việc cũng chạy đến. Dần dà, trở nên thân thiết với nhân viên công tác ở đó, người phụ trách trong đoàn kịch cũng phát hiện ra cô gái này có mặt độc đáo về tạo hình sân khấu, có lúc sẽ cho cô tham gia thiết kế một số sân khấu, điều này khiến Hạ Nhật vô cùng vui mừng.
Sau khi học xong năm hai, sân khấu kịch nghiễm nhiên trở thành nơi mà Hạ Nhật thường ở nhất.
Cuối tháng sáu, vụ tai nạn đến bất thình lình đó như một tiếng sét giữa trời quang.
Cuộc điện thoại trong đêm do cảnh sát gọi tới khiến Hạ Nhật bỗng chốc lạc chân đến bên bờ vực địa ngục. Hạ Nhật cầm điện thoại trơ mắt đờ đẫn, Hạ Thiên bị tình nghi gây tai nạn bỏ trốn, hiện tại đang ở trạm giam. Cô không tin em trai mình sẽ làm ra chuyện như thế, lại nói, Hạ Thiên không biết lái xe.
Hạ Nhật run rẩy chạy đến trạm giam, sững sờ trông thấy Hạ Thiên tay đang mang còng.
“Có chuyện gì vậy?” Hạ Nhật bấu chặt lấy tay của Hạ Thiên: “A Thiên, có phải bọn họ nhầm lẫn rồi không? Rõ ràng em không biết lái xe mà, phải không?”
Hạ Thiên nhìn khuôn mặt như đang van lơn của chị mình, cụp mắt xuống.
“Chị, em biết lái xe, em đã lén học.”
Trái tim chầm chậm chìm sâu xuống, Hạ Thiên cũng không nói cho cô biết là có chuyện gì, chỉ là sau khi nói xin lỗi xong thì bèn bị đưa đi.
Hạ Nhật ngồi ngoài cục cảnh sát cho đến khi trời sáng, sau đó, cô gọi một cú điện thoại cho cụ ông Mông. Chẳng mấy chốc, cụ ông Mông đã đưa luật sư riêng của nhà họ Mông chạy tới, đến cả Mông Hữu Bác cũng tới.
Chuyện là như vầy, khoảng hơn mười giờ tối qua, ở đoạn phía Nam đường vành đai 3 đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, một chiếc BMW đã đâm vào một xe bánh bao nhỏ, kẻ gây sự cố lái xe bỏ trốn, sau khi rượt đuổi suốt nhiều cây số thì chiếc xe đã bị chặn lại, hiện giờ, người bị thương đang hôn mê chưa tỉnh ở bệnh viện. Mà kẻ gây tai nạn đó lại chính là Hạ Thiên, lúc đó trên xe BMW còn có một đôi nam nữ nữa.
Luật sư của cụ ông Mông hiện tại đang bàn giao với cảnh sát, Hạ Nhật bắt một chiếc xe về nhà họ Mông, ở trên xe, cô liên tục nhấn gọi cho Mông Qua và Tô Hồng Liên, nhưng điện thoại của hai người họ đều khóa máy.
Chiếc xe BMW đó là của Mông Qua, một tháng trước Mông Qua vừa lấy được bằng lái, bố của cậu đã mua cho cậu, còn đôi nam nữ ở trên xe chính là Mông Qua và Tô Hồng Liên.
Bất kể thế nào. Hạ Nhật cũng không tin rằng Hạ Thiên lại làm ra chuyện như thế, em trai của cô cô rõ nhất, Hạ Thiên là một đứa trẻ tốt bụng, bất luận thế nào nó cũng sẽ không làm ra chuyện coi thường sinh mệnh. Hiện tại, Hạ Nhật không có tâm trí đâu để suy đoán xem tại sao hai người họ khóa máy, giờ cô chỉ muốn tìm cho ra họ để hỏi rõ.
Đến nhà họ Mông, quản gia Lý nói Mông Qua cả đêm không về nhà, mà gọi cho bạn bè của Mông Qua thì họ đều bảo rằng không hề gặp cậu. Sau cùng, Hạ Nhật đến quán trà của cụ ông Tô, xin địa chỉ của Tô Hồng Liên ở chỗ ông.
Đến căn nhà nhỏ mà gia đình Tô Hồng Liên đã mua cho cô nàng, Hạ Nhật ấn chuông cửa, cửa vừa mở, Tô Hồng Liên với bộ mặt mệt mỏi đứng ngay trước mặt, hai mắt vằn đầy tơ máu.
“Mông Qua ở trong phải không?” Hạ Nhật níu chặt lấy Tô Hồng Liên.
Cô nàng gật đầu, đưa Hạ Nhật vào một căn phòng.
Mông Qua người nồng nặc mùi rượu nằm trên giường.
“Hạ Nhật, xin lỗi.” Tô Hồng Liên mặt đầy nước mắt, quần áo trên người nhăn nhúm, xem ra cô nàng đã trải qua một đêm mất ngủ: “Hạ Nhật, em có lỗi với chị.”
“Đều là lỗi của em, tối qua em không nên để Mông Qua uống nhiều rượu như thế. Tối qua, Mông Qua uống nhiều quá, vừa hay lúc đó, bọn em gặp được Hạ Thiên, em hỏi cậu ấy biết lái xe không, cậu ấy bảo biết, khi đó em không nghĩ nhiều nên đã để Hạ Thiên lái xe của Mông Qua. Kết quả, đã thành ra như vậy.”
“Nhưng lúc đó tại sao các người lại chạy?” Cả người Hạ Nhật không còn sức, chỉ cảm thấy cơn tuyệt vọng như nước biển, từng chút một nuốt lấy cô: “Tại sao lại phải chạy?”
Tô Hồng Liên thút thít: “Xin lỗi, Hạ Nhật, lúc đó em sợ quá, em hối thúc Hạ Thiên mau chạy. Hạ Nhật, lúc đó em thật sự đã sợ đến hồ đồ rồi, xin lỗi.”
Hạ Nhật chỉ vào Mông Qua, nói: “Lúc đó, Mông Qua biết không?”
“Anh ấy không biết. Tối qua tâm trạng Mông Qua rất tốt, uống rượu cũng không hề tiết chế, đến giờ anh ấy vẫn không biết là đã xảy ra chuyện gì, em cũng phải gọi người giúp mới đưa anh ấy về được.”
Hạ Nhật nhìn Tô Hồng Liên, nhắm mắt lại, rồi mở ra.
“Tô Hồng Liên, cô không có đầu óc sao? Cô không biết trên đời này còn có nghề lái xe hộ sao? Bởi vì sự sợ hãi của cô nên đã đền lại bằng em trai tôi đấy, họa là do cô gây ra, nhưng cô lại mang người tình của cô phủi mông bỏ đi. Tối qua, cô nên ở đó với em trai tôi chứ không phải là gọi người tới đưa người tình của cô về nhà. Bởi vì sự ngu ngốc của cô đã khiến em trai tôi gánh lấy tội danh gây tai nạn bỏ trốn, lại thêm vào tội không có bằng lái, cô nghĩ cô là ai?! Tôi thật sự đã đui mù mới kết bạn với loại người như cô.”
Hạ Nhật lần đầu tiên cảm thấy chán ghét khuôn mặt xinh đẹp đó.
Khi luật sư của nhà họ Mông bảo lãnh Hạ Thiên ra thì đã là buổi tối.
Buổi tối này, nhà họ Mông đèn lửa sáng trưng, cụ ông Mông hết lần này đến lần khác gọi cho cậu cháu của mình, đáp lại luôn là tiếng báo khóa máy.
Hạ Nhật ở trong phòng với Hạ Thiên cả một đêm, đứa trẻ đó cứ mãi hỏi cô, “Chị, chị thất vọng về em rồi sao?” Hỏi mãi, hỏi mãi đến lúc Hạ Nhật bật khóc.
“Sao thế được, Hạ Thiên, sao thế được chứ.” Cô khẽ nói, vừa nói vừa khóc.
Bên ngoài phòng, Mông Qua lặng lẽ đứng đó, rất lâu sau, cậu lại rời khỏi căn nhà của mình.
Đến chiều tối ngày hôm sau, cụ ông Mông mới chờ được Mông Qua về, hai mắt cậu sâu hoắm, sắc mặt trắng bệch, cứ nhìn chăm chăm vào ông, sau cùng, cứ như thế mà ôm ông lại. Từng tiếng “ông nội” vang lên khiến ông xót xa cả lòng.
Hôm đó, ông không rõ tại sao Mông Qua lại cứ lẩm bẩm mãi câu: “Hạ Nhật sau này sẽ không tha thứ cho cháu nữa, sẽ không nữa.”
Rồi một ngày nọ của sau này, ông đã hiểu hàm ý của câu nói ấy.
Cả tháng 7 của Hạ Nhật đều dùng để làm một chuyện, chính là chạy đến bệnh viện.
Người bị thương hôm đó năm ngày sau đã tỉnh lại, nhưng người trẻ tuổi như anh ta lại vĩnh viễn mất đi đôi chân của mình, sau này sẽ phải trải qua cuộc đời còn lại trên xe lăn, người vợ mới cưới của anh ta lại vừa mới mang thai được ba tháng.
Hạ Nhật đem toàn bộ số tiền bảo hiểm, tiền bồi thường nhận được khi bố mình bị tai nạn lúc trước giao hết cho vợ của người bị hại, nhưng người vợ trẻ tuổi đó lại giận dữ ném tấm thẻ ngân hàng vào mặt Hạ Nhật, nói: “Tôi không có bán chồng!” Hạ Nhật vẫn ngày ngày kiên trì đến bệnh viện, ngày ngày chầu chực ngay trước phòng bệnh của người bị hại...
Về sau, cụ ông Mông không chịu được nữa, ông xót cho Hạ Nhật, đứa trẻ đó đã gầy đến chỉ còn da bọc xương. Ông đã đến bệnh viện nói chuyện một buổi thật dài với người bị hại và người nhà của anh ta, nói cho họ biết về gia cảnh của hai chị em Hạ Nhật.
Sau đó, lúc Hạ Nhật đến bệnh viện, vợ của người bị hại không bài xích cô nữa. Bởi vì người vợ có thai không tiện xoay sở, Hạ Nhật bèn giúp cô ấy chăm sóc người bệnh. Sau đó, khi Hạ Nhật đưa số tiền đó cho cô ấy, cô ấy cũng không từ chối nữa.
Hơn một tháng sau, Hạ Nhật có được thư tha thứ do chính tay người bị hại viết. Hạ Nhật cầm bức thư tha thứ đó mà ôm lấy Hạ Thiên, vừa khóc lại vừa cười: “Xem này, Hạ Thiên, họ tha thứ cho chúng ta rồi, họ tha thứ cho chúng ta rồi.”
Luật sư của nhà họ Mông cầm bức thư tha thứ đó đem đến tòa án.
Giữa mùa hạ đó, Hạ Nhật cảm thấy ánh nắng ở Bắc Kinh đặc biệt gay gắt, dường như, sắp hút cạn linh hồn của con người rồi.