Chương 64: Bí mật (2)
Dịch: Duẩn Duẩn
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng không chỉ là quy luật của tự nhiên mà còn là quy luật của cuộc sống. Nếu nói Hạ Nhật là một gốc cây yên tĩnh thầm lặng thì Tô Hồng Liên chính là cơn gió hoang hoải không bao giờ ngừng thổi.
Hạ Nhật mở cửa ra nhưng không mời Tô Hồng Liên vào nhà mà chỉ hời hợt nói, "Thật ngại quá, Mông Qua hiện không có nhà."
Tô Hồng Liên thừa biết chào đón mình sẽ là tình huống hiện tại, nhưng khi nhìn thấy bề ngoài của Hạ Nhật cô ta vẫn kiềm lòng không đặng mà quặn thắt trong lòng. Hạ Nhật đang đeo chiếc tạp dề, đi đôi dép bông, với khuôn mặt chực nụ cười thỏa mãn và sống hạnh phúc trong ngôi nhà của người mà cô ta yêu.
Đáng lí ra cô ta mới chính là người đeo chiếc tạp dề đó, mang đôi dép lông đó, khuôn mặt treo nụ cười thỏa mãn đó và nấu ăn cho người mà cô ta yêu trong ngôi nhà đó!
Tô Hồng Liên phớt tỉnh Hạ Nhật, đi thẳng tới phòng khách rồi ngồi xuống: "Hạ Nhật, hôm nay tôi tới tìm cô."
Hạ Nhật ngồi xuống đối diện cô ta, thầm nghĩ bây giờ có nói gì chăng nữa cũng chẳng thể ngăn lại cuộc "đôi co".
Sau khi thắm giọng, cô hít một hơi thật sâu.
"Hồng Liên, tôi với Mông Qua đã lãnh nhận giấy chứng nhận kết hôn và trở thành vợ chồng. Chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới khi ông nội xuất viện. Cô có nhớ không? Trước đây khi cô và Mông Qua ở bên nhau, tôi đã từng chúc phúc cho hai người, tuy khi ấy chỉ là nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng tôi vẫn sẵn sàng nói ra. Hiện tại tôi cũng mong cô sẽ chúc phúc cho tôi, mặc dù những lời đó không phải là thật lòng cô muốn. Rồi từ đây về sau, chúng ta xem như không còn nợ nần gì nhau."
Tô Hồng Liên không hề ngạc nhiên, chỉ nhìn cô chăm chăm, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Tôi biết chứ. Tôi còn biết thừa khi hai người ký giấy kết hôn còn có luôn cả giấy ly hôn nữa kìa. Năm năm sau bất luận là bên nào đặt bút ký tên lên giấy ly dị thì hôn nhân của hai người xem như vứt bỏ."
Hạ Nhật không nói gì, lặng thinh nhìn người dối diện.
"Lạ là sao tôi lại biết được nhỉ?" Tô Hồng Liên nở nụ cười quyến rũ: "Hạ Nhật, nếu tôi nói Mông Qua tâm sự với tôi điều này, cô có tin không?"
Hạ Nhật lắc đầu đứng dậy: "Tô Hồng Liên, đừng giở cái trò chơi chữ nông cạn với tôi. Tôi biết cô là một diễn viên giỏi, nhưng chớ đem cái bộ mặt giả dối đấy để lừa tôi. Không cần phải thế."
"Cho dù mọi người trên thế giới này có nói Mông Qua cho cô biết chuyện này thì tôi vẫn sẽ tin anh ấy. Trước đây có lẽ tôi sẽ nghi ngờ đấy nhưng bây giờ thì không."
Dứt lời, Hạ Nhật làm động tác tiễn khách.
"Cô tin anh ta? Cô còn tin anh ta được cơ à?" Tô Hồng Liên không hề có ý rời đi, thậm chí còn thong thả nhả chữ: "Bảo sao mà từ nhỏ đã bị anh ta gọi là đầu đá. Mông Qua là người thế nào cô phải hiểu chứ. Anh ta chỉ nghĩ và quan tâm đến cảm xúc của mình thôi. Sao đây, giờ có muốn tôi nói cho cô biết suy nghĩ của anh ta không. Người này luôn canh cánh trong lòng việc của Hạ Thiên. Anh ta cảm thấy đấy là một vết nhơ trong cuộc đời mình, thế nên luôn vắt óc tìm cách xóa đi. Cuối cùng anh ta mới nghĩ ra một cách, đó chính là cưới cô, bởi anh ta biết cô vẫn luôn thích mình. Anh ta muốn dùng năm năm để bù đắp cho hai người, để rồi sau năm năm cô có thể danh chính ngôn thuận nhận được nửa số tài sản của anh ta, còn anh ta có thể sống vô tư vô lo đến hết đời, thoát khỏi cảm giác tội lỗi và sự khiển trách của lương tâm."
Thực sự có tiềm năng của một Sherlock Holmes, phương pháp suy luận rất tinh tế.
Hạ Nhật phì cười.
Tô Hồng Liên biến sắc: "Cô không tin? Cô biết gì không? Tối qua tôi cũng nói với Mông Qua thế đấy, nghe xong anh ta liền thẹn quá hóa giận. Điều ấy chứng tỏ gì, chứng tỏ tôi nói trúng tim đen của anh ta, không phải sao?"
"Tô Hồng Liên." Hóa ra người cãi nhau với Mông Qua trong điện thoại tối qua là Tô Hồng Liên: "Cuộc sống này rất đơn giản, không hề phức tạp như cô nghĩ đâu. Những người suy nghĩ phức tạp thường hay biến mọi chuyện đơn giản thành phức tạp. Cô đấy! Tôi khuyên cô một câu, những thứ đã mất rồi thì dù có luyến tiếc cỡ nào cũng không tìm về được. Cô đừng nên biến luyến tiếc của mình thành chấp niệm, bởi điều đó không tốt cho bất cứ ai."
Hạ Nhật thật sự chẳng muốn chém gió với cô ta, thịt của cô sắp cháy mất rồi.
"Nếu cô đến đây chỉ muốn nói điều đó thì tôi bảo này, cô cứ yên tâm, đợi Mông Qua về tôi sẽ thảo luận với anh ấy. Còn bây giờ cô có thể đi."
Hạ Nhật xoay người đi vào bếp, vặn lửa nhỏ xuống.
Tấm lưng thẳng tắp của người trong bếp khiến Tô Hồng Liên tuyệt vọng. Trong phút chốc, đột nhiên cô ta cũng muốn Hạ Nhật tuyệt vọng như mình lúc này.
"Hạ Nhật." Tô Hồng Liên hờ hững nói: "Cô không biết đúng không? Tôi và Mông Qua có một bí mật. Nếu nghe xong bí mật này cô còn tin anh ta thì tôi thật sự không biết nói gì hơn."
Trái tim Hạ Nhật đập trật trưỡng khỏi lồng ngực với những cái giật thót kỳ lạ. Phải rồi, tối qua Mông Qua cũng từng đề cập đến chuyện mình có một bí mật lớn.
"Bí mật gì?"
Giọng Hạ Nhật run rẩy, như thể quay về vài năm trước, trở lại góc bệnh viện xưa cũ. Cơn gió lạnh lẽo rờn rợn của khi đó dường như xuyên qua cả không gian lẫn thời gian thổi đến bên tai cô, quẩn quanh mãi không chịu rời đi.
"Cô biết Mông Thạc mà đúng không!? Cô không thấy thằng bé trông giống tôi ư?"
Giọng Tô Hồng Liên ngọt ngấy, ngọt đến nỗi có thể tô điểm cho bất kỳ câu chuyện nào tới từ địa ngục.
"Đần thật." Tô Hồng Liên học Mông Qua vỗ nhẹ đầu Hạ Nhật: "Tôi nói thẳng thế rồi mà cô còn không đoán được ư."
Hạ Nhật nhìn Tô Hồng Liên bằng ánh mắt cầu xin. Thậm chí, có khoảnh khắc cô còn hy vọng Tô Hồng Liên nhìn thấy sự van nài trong mắt mình sẽ xót thương mà dừng lại chủ đề ấy và nói, "Ngốc thế không biết. Sao lại giống đầu đá dễ lừa của trước kia thế này."
Nhưng, dường như, vô dụng.
"Thằng bé Mông Thạc là con của tôi và Mông Qua. Lần trước tôi bảo lầm là lừa cô thôi. Thật ra thằng bé vẫn luôn ở đó. Chỉ có điều năm năm sau chúng tôi mới có thể thừa nhận nó."
Tên đao phủ vẫn không ngừng giày vò gã nạn nhân của mình, cứa từng nhát từng nhát một thật nhẹ nhàng: "Hạ Nhật à, nếu trước đó cô chọn nghe theo tôi thì tốt biết mấy. Bằng cách ấy, tôi đã chẳng nói ra những lời này. Điều đó chả phải đều tốt cho cả hai ư?"
Phải nhỉ! Giá như cô tin nó sớm hơn thì tốt biết mấy.
Năm hai mươi ba tuổi, khi Hạ Nhật nghe thấy bí mật đầu tiên của Tô Hồng Liên và Mông Qua, vẫn còn có thể thản nhiên trở về phòng bệnh như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng với bí mật thứ hai này, Hạ Nhật của tuổi hai chín đã không còn bản lĩnh ấy nữa rồi. Cuộc sống truân chuyên nhiều năm qua đã giày xéo và bào mòn tâm hồn cô. Hiện tại chỉ cần một kích cũng sẽ là trí mạng.
Một kích đó khiến cô suy sụp, chỉ có thể cúi đầu, để bức tường phía sau đỡ lấy cơ thể mình.
Cô ngẩng đầu nhìn Tô Hồng Liên, người phụ nữ xinh đẹp luôn muốn gây sự ấy cũng đang nhìn sâu vào mắt cô.
Lúc này, cánh cửa bỗng bị một lực lớn đẩy ra. Người vọt vào là Mông Qua.
Tô Hồng Liên nhìn Mông Qua hấp tấp chạy tới, không thèm liếc cô ta một cái, khom người ôm Hạ Nhật vào lòng.
"A Nhật, em sao thế? Có chuyện gì xảy ra với em vậy?" Giọng anh bồn chồn như làn sóng nhảy vồng lên: "Răng em lại đau à? A Nhật?"
Cái ôm ấy ấm áp hơn bao giờ hết. Cái ôm ấy có mùi hương dễ chịu mà cô lưu luyến mãi, song nó đã không còn an toàn nữa rồi. Chỉ là Hạ Nhật không còn sức vùng ra, cô dựa đầu lên vai anh, nhắm mắt lại và chờ đợi, chờ một lát nữa thôi, sức lực sẽ trở lại ngay.
Mông Qua khe khẽ vuốt dọc sống lưng cô, nhẹ nhàng cẩn thận như sợ cô tan biết bất cứ lúc nào. Cảnh tượng ấy làm Tô Hồng Liên bật cười khanh khách.
Nhưng không ai quan tâm đến cô ta, cớ gì cô ta phải hèn mọn và đớn cùng thế này. Đến nay cô ta cũng hiểu vì sao thế giới lại có nhiều người thích làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành như thế.
Bởi lẽ chỉ khi đớn đau tột cùng con người ta mới có thể chạm tới niềm suиɠ sướиɠ cực hạn, cũng giống như trận cuồng hoan cuối cùng trước ngày tận thế vậy.
"Mông Qua, tôi đã nói hết chuyện của chúng ta với Hạ Nhật rồi."
Phải, cô ta lại một lần nữa muốn thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình. Có lẽ cô ta sẽ hổ thẹn với Hạ Nhật đấy, hoặc lẽ sự hổ thẹn đó sẽ hành hạ cô ta suốt mãi quãng đời về sau. Nhưng đối với Mông Qua thì không cần phải thế.
Trong mười năm dài đằng đẵng ấy, anh ta đã nhẫn tâm vắt kiệt sức lực và tình cảm của cô ta.
Hạ Nhật đẩy mạnh Mông Qua ra, chật vật dựa lưng vào tường, khó nhọc thốt ra từng chữ một
"Mông Qua, giờ thì anh đã biến chuyện Hạ Nhật quen biết và thích anh trở thành thảm họa trong cuộc đời cô ấy. Sớm biết như thế cô ấy đã chẳng làm. Hiện tại cô ấy hối hận rồi."
Mặt Mông Qua thoáng chốc trở nên trắng bệch, trắng như chiếc bình ngọc quý giá nhất trong viện bảo tàng. Anh đứng đó chết lặng. Cuối cùng cô cũng biết, cuối cùng anh cũng sắp mất cô?
"Mấy người lừa tôi vui lắm ư? Trong mắt mấy người tôi là đứa ngu xuẩn đến thế sao? Lừa người đến nghiện rồi phải không? Nhưng phải công nhận tôi ngu thật, vì tin tưởng mấy người đến thế cơ mà. Hai người thường núp sau lưng cười nhạo, chế giễu tôi chứ gì?"
Ngay cả không khí trong phòng khách cũng trầm xuống một cách nặng nề, chỉ còn nồi khâu nhục om dưa vẫn đang sôi sùng sục, tỏa mùi thơm ngào ngạt hấp dẫn khắp căn nhà.
Hạ Nhật dường như cảm giác được trái tim mình vỡ vụn. Cô nhìn nồi khâu nhục rồi nở nụ cười sầu thảm. Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một cái chớp mắt.
Hạ Nhật chỉ nồi khâu nhục om dưa: "Mông Qua, sao anh không về sớm hơn một chút. Đáng lẽ anh sẽ được ăn nó rồi đấy, anh biết không? Chỉ mấy phút trước thôi, tôi còn vào vai một người vợ hạnh phúc xiết bao, tưởng tượng ra đủ loại biểu cảm sẽ xuất hiện trên mặt anh. Không biết môi anh có còn dính dầu mỡ như trước hay không?"
"Mông Qua. Sao anh không về sớm hơn một chút? Tiếc thật đấy, bây giờ anh không còn cơ hội ăn nó nữa rồi."
Hạ Nhật lẩm bẩm xong, nhấc cao nồi thịt đang sôi sùng sục quăng mạnh xuống sàn. Tiếng va chạm đột ngột khiến cả không gian như chết lặng.
Ngay lúc âm thanh chói tai vang lên, Tô Hồng Liên sững sờ nhìn thấy một dịch thể trong suốt chảy dọc xuống sống mũi Mông Qua. Anh ta khóc ư? Anh ta không phải đàn ông ư? Đàn ông sao có thể rơi nước mắt?
Tô Hồng Liên đột nhiên thấy hối hận. Nhưng cô ta không phải Hạ Nhật, cô ta không có can đảm để nói ra sự thật.
Cái nồi đất đỏ hồng làm Hạ Nhật bỏng tay.
Mông Qua vội lao tới cầm tay cô để dưới vòi nước.
Anh khẽ ôm chặt cô vào lòng.
"A Nhật, xin hãy nghe anh nói. Anh muốn kể chuyện này với em rất nhiều lần nhưng anh sợ, anh sợ em sẽ bỏ anh mà đi. Điều Mông Qua sợ nhất trên đời này chính là Hạ Nhật sẽ rời xa hắn mãi mãi. Từ rất lâu rất lâu về trước đã như thế."
"Vì vậy anh che giấu chuyện của Mông Thạc. A Nhật, em cũng hiểu Mông Qua là thằng đàn ông ích kỷ đến dường nào mà phải không. Cho dù thời gian có quay trở lại, hắn vẫn sẽ làm như thế, miễn là có thể được ở lại bên em."
"Nhưng làm sao đây?" Hạ Nhật nghe thấy âm thanh trống rỗng của mình: "Mông Qua. Tôi sẽ không bao giờ tin bất cứ lời nào của anh nữa. Ngay cả những lời nói của khi trước cũng sẽ không bao giờ tin."
"Anh có nhớ? Trước đây tôi từng nói, nếu anh còn lừa dối tôi lần nữa thì chúng ta xem như xong rồi. Bây giờ, tôi muốn tuyên bố, Mông Qua, chúng ta kết thúc rồi, buông tay đi. Đừng để tôi ghê tởm anh hơn nữa."
"Anh không buông, chết cũng không buông. Hạ Nhật, em quên những gì anh nói rồi ư? Cho dù là Thượng đế cũng không thể ngăn cản hai ta ở bên nhau."
Đúng là một kẻ cuồng vọng.
Hạ Nhật móc vũ khí phòng sói mà A Thụ đưa cho cô từ trong túi ra. Cô thầm nghĩ A Thụ chắc hẳn có tố chất của một nhà tiên tri nên mới tặng cô giải thưởng mà cậu ta ngẫu nhiên rút được ở siêu thị. Cậu ta còn cười gian bảo, "Này, cho cô đấy, về mà phòng con sói nhà cô".
Hạ Nhật không chút do dự nhấn nút đỏ rồi dí vào người Mông Qua.
Cô nhìn khuôn mặt biến dạng đến méo mó của Mông Qua nhưng anh vẫn không chịu buông tay, cô lại dí xuống sâu hơn, song anh nhất quyết không thả ra. Thậm chí Hạ Nhật còn thấy từng lỗ chân lông trên người Mông Qua đang nở ngày một to ra.
Tô Hồng Liên vội vã lao tới.
"Tô Hồng Liên." Mông Qua dữ tợn hét lên với bóng người màu đỏ ấy: "Cút ngay cho tôi."
Cứ thế, cô ta đứng chết trân tại chỗ.
"Mông Qua, anh còn không chịu buông tay?" Hạ Nhật hết chịu nổi khóc toáng lên, cuối cùng cô dời vũ khí khỏi người anh.
Giọng run lẩy bẩy: "Nếu vậy..."
Hạ Nhật chỉa vũ khí vào người mình.
"Đừng, A Nhật." Mông Qua hoảng sợ vội buông ra: "Anh buông, anh buông."
Trước khi đi khỏi đó, Hạ Nhật thấy mình nên làm một việc gì đó thật phóng khoáng và tiêu sái.
Vì thế cô chỉ vào Mông Qua và nói với Tô Hồng Liên, "Anh ta, tôi không cần, cô muốn thì cho cô!"
~~~
P/s: Nước mắt đàn ông không rơi từng giọt... nước mắt đàn ông tuôn rơi thành dòng ^^ Hề hề, tớ giỡn thôi ạ~
"Nước mắt đàn ông không rơi phí phạm bởi số phận tối tăm, không dành cho những bước ngoặt oái oăm của sự nghiệp, mà đơn giản, chúng sinh ra phần nhiều vì phụ nữ."
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng không chỉ là quy luật của tự nhiên mà còn là quy luật của cuộc sống. Nếu nói Hạ Nhật là một gốc cây yên tĩnh thầm lặng thì Tô Hồng Liên chính là cơn gió hoang hoải không bao giờ ngừng thổi.
Hạ Nhật mở cửa ra nhưng không mời Tô Hồng Liên vào nhà mà chỉ hời hợt nói, "Thật ngại quá, Mông Qua hiện không có nhà."
Tô Hồng Liên thừa biết chào đón mình sẽ là tình huống hiện tại, nhưng khi nhìn thấy bề ngoài của Hạ Nhật cô ta vẫn kiềm lòng không đặng mà quặn thắt trong lòng. Hạ Nhật đang đeo chiếc tạp dề, đi đôi dép bông, với khuôn mặt chực nụ cười thỏa mãn và sống hạnh phúc trong ngôi nhà của người mà cô ta yêu.
Đáng lí ra cô ta mới chính là người đeo chiếc tạp dề đó, mang đôi dép lông đó, khuôn mặt treo nụ cười thỏa mãn đó và nấu ăn cho người mà cô ta yêu trong ngôi nhà đó!
Tô Hồng Liên phớt tỉnh Hạ Nhật, đi thẳng tới phòng khách rồi ngồi xuống: "Hạ Nhật, hôm nay tôi tới tìm cô."
Hạ Nhật ngồi xuống đối diện cô ta, thầm nghĩ bây giờ có nói gì chăng nữa cũng chẳng thể ngăn lại cuộc "đôi co".
Sau khi thắm giọng, cô hít một hơi thật sâu.
"Hồng Liên, tôi với Mông Qua đã lãnh nhận giấy chứng nhận kết hôn và trở thành vợ chồng. Chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới khi ông nội xuất viện. Cô có nhớ không? Trước đây khi cô và Mông Qua ở bên nhau, tôi đã từng chúc phúc cho hai người, tuy khi ấy chỉ là nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng tôi vẫn sẵn sàng nói ra. Hiện tại tôi cũng mong cô sẽ chúc phúc cho tôi, mặc dù những lời đó không phải là thật lòng cô muốn. Rồi từ đây về sau, chúng ta xem như không còn nợ nần gì nhau."
Tô Hồng Liên không hề ngạc nhiên, chỉ nhìn cô chăm chăm, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Tôi biết chứ. Tôi còn biết thừa khi hai người ký giấy kết hôn còn có luôn cả giấy ly hôn nữa kìa. Năm năm sau bất luận là bên nào đặt bút ký tên lên giấy ly dị thì hôn nhân của hai người xem như vứt bỏ."
Hạ Nhật không nói gì, lặng thinh nhìn người dối diện.
"Lạ là sao tôi lại biết được nhỉ?" Tô Hồng Liên nở nụ cười quyến rũ: "Hạ Nhật, nếu tôi nói Mông Qua tâm sự với tôi điều này, cô có tin không?"
Hạ Nhật lắc đầu đứng dậy: "Tô Hồng Liên, đừng giở cái trò chơi chữ nông cạn với tôi. Tôi biết cô là một diễn viên giỏi, nhưng chớ đem cái bộ mặt giả dối đấy để lừa tôi. Không cần phải thế."
"Cho dù mọi người trên thế giới này có nói Mông Qua cho cô biết chuyện này thì tôi vẫn sẽ tin anh ấy. Trước đây có lẽ tôi sẽ nghi ngờ đấy nhưng bây giờ thì không."
Dứt lời, Hạ Nhật làm động tác tiễn khách.
"Cô tin anh ta? Cô còn tin anh ta được cơ à?" Tô Hồng Liên không hề có ý rời đi, thậm chí còn thong thả nhả chữ: "Bảo sao mà từ nhỏ đã bị anh ta gọi là đầu đá. Mông Qua là người thế nào cô phải hiểu chứ. Anh ta chỉ nghĩ và quan tâm đến cảm xúc của mình thôi. Sao đây, giờ có muốn tôi nói cho cô biết suy nghĩ của anh ta không. Người này luôn canh cánh trong lòng việc của Hạ Thiên. Anh ta cảm thấy đấy là một vết nhơ trong cuộc đời mình, thế nên luôn vắt óc tìm cách xóa đi. Cuối cùng anh ta mới nghĩ ra một cách, đó chính là cưới cô, bởi anh ta biết cô vẫn luôn thích mình. Anh ta muốn dùng năm năm để bù đắp cho hai người, để rồi sau năm năm cô có thể danh chính ngôn thuận nhận được nửa số tài sản của anh ta, còn anh ta có thể sống vô tư vô lo đến hết đời, thoát khỏi cảm giác tội lỗi và sự khiển trách của lương tâm."
Thực sự có tiềm năng của một Sherlock Holmes, phương pháp suy luận rất tinh tế.
Hạ Nhật phì cười.
Tô Hồng Liên biến sắc: "Cô không tin? Cô biết gì không? Tối qua tôi cũng nói với Mông Qua thế đấy, nghe xong anh ta liền thẹn quá hóa giận. Điều ấy chứng tỏ gì, chứng tỏ tôi nói trúng tim đen của anh ta, không phải sao?"
"Tô Hồng Liên." Hóa ra người cãi nhau với Mông Qua trong điện thoại tối qua là Tô Hồng Liên: "Cuộc sống này rất đơn giản, không hề phức tạp như cô nghĩ đâu. Những người suy nghĩ phức tạp thường hay biến mọi chuyện đơn giản thành phức tạp. Cô đấy! Tôi khuyên cô một câu, những thứ đã mất rồi thì dù có luyến tiếc cỡ nào cũng không tìm về được. Cô đừng nên biến luyến tiếc của mình thành chấp niệm, bởi điều đó không tốt cho bất cứ ai."
Hạ Nhật thật sự chẳng muốn chém gió với cô ta, thịt của cô sắp cháy mất rồi.
"Nếu cô đến đây chỉ muốn nói điều đó thì tôi bảo này, cô cứ yên tâm, đợi Mông Qua về tôi sẽ thảo luận với anh ấy. Còn bây giờ cô có thể đi."
Hạ Nhật xoay người đi vào bếp, vặn lửa nhỏ xuống.
Tấm lưng thẳng tắp của người trong bếp khiến Tô Hồng Liên tuyệt vọng. Trong phút chốc, đột nhiên cô ta cũng muốn Hạ Nhật tuyệt vọng như mình lúc này.
"Hạ Nhật." Tô Hồng Liên hờ hững nói: "Cô không biết đúng không? Tôi và Mông Qua có một bí mật. Nếu nghe xong bí mật này cô còn tin anh ta thì tôi thật sự không biết nói gì hơn."
Trái tim Hạ Nhật đập trật trưỡng khỏi lồng ngực với những cái giật thót kỳ lạ. Phải rồi, tối qua Mông Qua cũng từng đề cập đến chuyện mình có một bí mật lớn.
"Bí mật gì?"
Giọng Hạ Nhật run rẩy, như thể quay về vài năm trước, trở lại góc bệnh viện xưa cũ. Cơn gió lạnh lẽo rờn rợn của khi đó dường như xuyên qua cả không gian lẫn thời gian thổi đến bên tai cô, quẩn quanh mãi không chịu rời đi.
"Cô biết Mông Thạc mà đúng không!? Cô không thấy thằng bé trông giống tôi ư?"
Giọng Tô Hồng Liên ngọt ngấy, ngọt đến nỗi có thể tô điểm cho bất kỳ câu chuyện nào tới từ địa ngục.
"Đần thật." Tô Hồng Liên học Mông Qua vỗ nhẹ đầu Hạ Nhật: "Tôi nói thẳng thế rồi mà cô còn không đoán được ư."
Hạ Nhật nhìn Tô Hồng Liên bằng ánh mắt cầu xin. Thậm chí, có khoảnh khắc cô còn hy vọng Tô Hồng Liên nhìn thấy sự van nài trong mắt mình sẽ xót thương mà dừng lại chủ đề ấy và nói, "Ngốc thế không biết. Sao lại giống đầu đá dễ lừa của trước kia thế này."
Nhưng, dường như, vô dụng.
"Thằng bé Mông Thạc là con của tôi và Mông Qua. Lần trước tôi bảo lầm là lừa cô thôi. Thật ra thằng bé vẫn luôn ở đó. Chỉ có điều năm năm sau chúng tôi mới có thể thừa nhận nó."
Tên đao phủ vẫn không ngừng giày vò gã nạn nhân của mình, cứa từng nhát từng nhát một thật nhẹ nhàng: "Hạ Nhật à, nếu trước đó cô chọn nghe theo tôi thì tốt biết mấy. Bằng cách ấy, tôi đã chẳng nói ra những lời này. Điều đó chả phải đều tốt cho cả hai ư?"
Phải nhỉ! Giá như cô tin nó sớm hơn thì tốt biết mấy.
Năm hai mươi ba tuổi, khi Hạ Nhật nghe thấy bí mật đầu tiên của Tô Hồng Liên và Mông Qua, vẫn còn có thể thản nhiên trở về phòng bệnh như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng với bí mật thứ hai này, Hạ Nhật của tuổi hai chín đã không còn bản lĩnh ấy nữa rồi. Cuộc sống truân chuyên nhiều năm qua đã giày xéo và bào mòn tâm hồn cô. Hiện tại chỉ cần một kích cũng sẽ là trí mạng.
Một kích đó khiến cô suy sụp, chỉ có thể cúi đầu, để bức tường phía sau đỡ lấy cơ thể mình.
Cô ngẩng đầu nhìn Tô Hồng Liên, người phụ nữ xinh đẹp luôn muốn gây sự ấy cũng đang nhìn sâu vào mắt cô.
Lúc này, cánh cửa bỗng bị một lực lớn đẩy ra. Người vọt vào là Mông Qua.
Tô Hồng Liên nhìn Mông Qua hấp tấp chạy tới, không thèm liếc cô ta một cái, khom người ôm Hạ Nhật vào lòng.
"A Nhật, em sao thế? Có chuyện gì xảy ra với em vậy?" Giọng anh bồn chồn như làn sóng nhảy vồng lên: "Răng em lại đau à? A Nhật?"
Cái ôm ấy ấm áp hơn bao giờ hết. Cái ôm ấy có mùi hương dễ chịu mà cô lưu luyến mãi, song nó đã không còn an toàn nữa rồi. Chỉ là Hạ Nhật không còn sức vùng ra, cô dựa đầu lên vai anh, nhắm mắt lại và chờ đợi, chờ một lát nữa thôi, sức lực sẽ trở lại ngay.
Mông Qua khe khẽ vuốt dọc sống lưng cô, nhẹ nhàng cẩn thận như sợ cô tan biết bất cứ lúc nào. Cảnh tượng ấy làm Tô Hồng Liên bật cười khanh khách.
Nhưng không ai quan tâm đến cô ta, cớ gì cô ta phải hèn mọn và đớn cùng thế này. Đến nay cô ta cũng hiểu vì sao thế giới lại có nhiều người thích làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành như thế.
Bởi lẽ chỉ khi đớn đau tột cùng con người ta mới có thể chạm tới niềm suиɠ sướиɠ cực hạn, cũng giống như trận cuồng hoan cuối cùng trước ngày tận thế vậy.
"Mông Qua, tôi đã nói hết chuyện của chúng ta với Hạ Nhật rồi."
Phải, cô ta lại một lần nữa muốn thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình. Có lẽ cô ta sẽ hổ thẹn với Hạ Nhật đấy, hoặc lẽ sự hổ thẹn đó sẽ hành hạ cô ta suốt mãi quãng đời về sau. Nhưng đối với Mông Qua thì không cần phải thế.
Trong mười năm dài đằng đẵng ấy, anh ta đã nhẫn tâm vắt kiệt sức lực và tình cảm của cô ta.
Hạ Nhật đẩy mạnh Mông Qua ra, chật vật dựa lưng vào tường, khó nhọc thốt ra từng chữ một
"Mông Qua, giờ thì anh đã biến chuyện Hạ Nhật quen biết và thích anh trở thành thảm họa trong cuộc đời cô ấy. Sớm biết như thế cô ấy đã chẳng làm. Hiện tại cô ấy hối hận rồi."
Mặt Mông Qua thoáng chốc trở nên trắng bệch, trắng như chiếc bình ngọc quý giá nhất trong viện bảo tàng. Anh đứng đó chết lặng. Cuối cùng cô cũng biết, cuối cùng anh cũng sắp mất cô?
"Mấy người lừa tôi vui lắm ư? Trong mắt mấy người tôi là đứa ngu xuẩn đến thế sao? Lừa người đến nghiện rồi phải không? Nhưng phải công nhận tôi ngu thật, vì tin tưởng mấy người đến thế cơ mà. Hai người thường núp sau lưng cười nhạo, chế giễu tôi chứ gì?"
Ngay cả không khí trong phòng khách cũng trầm xuống một cách nặng nề, chỉ còn nồi khâu nhục om dưa vẫn đang sôi sùng sục, tỏa mùi thơm ngào ngạt hấp dẫn khắp căn nhà.
Hạ Nhật dường như cảm giác được trái tim mình vỡ vụn. Cô nhìn nồi khâu nhục rồi nở nụ cười sầu thảm. Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một cái chớp mắt.
Hạ Nhật chỉ nồi khâu nhục om dưa: "Mông Qua, sao anh không về sớm hơn một chút. Đáng lẽ anh sẽ được ăn nó rồi đấy, anh biết không? Chỉ mấy phút trước thôi, tôi còn vào vai một người vợ hạnh phúc xiết bao, tưởng tượng ra đủ loại biểu cảm sẽ xuất hiện trên mặt anh. Không biết môi anh có còn dính dầu mỡ như trước hay không?"
"Mông Qua. Sao anh không về sớm hơn một chút? Tiếc thật đấy, bây giờ anh không còn cơ hội ăn nó nữa rồi."
Hạ Nhật lẩm bẩm xong, nhấc cao nồi thịt đang sôi sùng sục quăng mạnh xuống sàn. Tiếng va chạm đột ngột khiến cả không gian như chết lặng.
Ngay lúc âm thanh chói tai vang lên, Tô Hồng Liên sững sờ nhìn thấy một dịch thể trong suốt chảy dọc xuống sống mũi Mông Qua. Anh ta khóc ư? Anh ta không phải đàn ông ư? Đàn ông sao có thể rơi nước mắt?
Tô Hồng Liên đột nhiên thấy hối hận. Nhưng cô ta không phải Hạ Nhật, cô ta không có can đảm để nói ra sự thật.
Cái nồi đất đỏ hồng làm Hạ Nhật bỏng tay.
Mông Qua vội lao tới cầm tay cô để dưới vòi nước.
Anh khẽ ôm chặt cô vào lòng.
"A Nhật, xin hãy nghe anh nói. Anh muốn kể chuyện này với em rất nhiều lần nhưng anh sợ, anh sợ em sẽ bỏ anh mà đi. Điều Mông Qua sợ nhất trên đời này chính là Hạ Nhật sẽ rời xa hắn mãi mãi. Từ rất lâu rất lâu về trước đã như thế."
"Vì vậy anh che giấu chuyện của Mông Thạc. A Nhật, em cũng hiểu Mông Qua là thằng đàn ông ích kỷ đến dường nào mà phải không. Cho dù thời gian có quay trở lại, hắn vẫn sẽ làm như thế, miễn là có thể được ở lại bên em."
"Nhưng làm sao đây?" Hạ Nhật nghe thấy âm thanh trống rỗng của mình: "Mông Qua. Tôi sẽ không bao giờ tin bất cứ lời nào của anh nữa. Ngay cả những lời nói của khi trước cũng sẽ không bao giờ tin."
"Anh có nhớ? Trước đây tôi từng nói, nếu anh còn lừa dối tôi lần nữa thì chúng ta xem như xong rồi. Bây giờ, tôi muốn tuyên bố, Mông Qua, chúng ta kết thúc rồi, buông tay đi. Đừng để tôi ghê tởm anh hơn nữa."
"Anh không buông, chết cũng không buông. Hạ Nhật, em quên những gì anh nói rồi ư? Cho dù là Thượng đế cũng không thể ngăn cản hai ta ở bên nhau."
Đúng là một kẻ cuồng vọng.
Hạ Nhật móc vũ khí phòng sói mà A Thụ đưa cho cô từ trong túi ra. Cô thầm nghĩ A Thụ chắc hẳn có tố chất của một nhà tiên tri nên mới tặng cô giải thưởng mà cậu ta ngẫu nhiên rút được ở siêu thị. Cậu ta còn cười gian bảo, "Này, cho cô đấy, về mà phòng con sói nhà cô".
Hạ Nhật không chút do dự nhấn nút đỏ rồi dí vào người Mông Qua.
Cô nhìn khuôn mặt biến dạng đến méo mó của Mông Qua nhưng anh vẫn không chịu buông tay, cô lại dí xuống sâu hơn, song anh nhất quyết không thả ra. Thậm chí Hạ Nhật còn thấy từng lỗ chân lông trên người Mông Qua đang nở ngày một to ra.
Tô Hồng Liên vội vã lao tới.
"Tô Hồng Liên." Mông Qua dữ tợn hét lên với bóng người màu đỏ ấy: "Cút ngay cho tôi."
Cứ thế, cô ta đứng chết trân tại chỗ.
"Mông Qua, anh còn không chịu buông tay?" Hạ Nhật hết chịu nổi khóc toáng lên, cuối cùng cô dời vũ khí khỏi người anh.
Giọng run lẩy bẩy: "Nếu vậy..."
Hạ Nhật chỉa vũ khí vào người mình.
"Đừng, A Nhật." Mông Qua hoảng sợ vội buông ra: "Anh buông, anh buông."
Trước khi đi khỏi đó, Hạ Nhật thấy mình nên làm một việc gì đó thật phóng khoáng và tiêu sái.
Vì thế cô chỉ vào Mông Qua và nói với Tô Hồng Liên, "Anh ta, tôi không cần, cô muốn thì cho cô!"
~~~
P/s: Nước mắt đàn ông không rơi từng giọt... nước mắt đàn ông tuôn rơi thành dòng ^^ Hề hề, tớ giỡn thôi ạ~
"Nước mắt đàn ông không rơi phí phạm bởi số phận tối tăm, không dành cho những bước ngoặt oái oăm của sự nghiệp, mà đơn giản, chúng sinh ra phần nhiều vì phụ nữ."