Chương : 2
Chẳng qua cô không lập tức lên xe.
“Chờ tôi một lát, tôi muốn tìm con mèo của mình.”
“Mèo ư?”
Người đàn ông trung niên đeo kính nhìn thoáng qua xung quanh, bên này dân cư thưa thớt, lấy đâu ra mèo?
Nam Kiều đi về phía mảnh đất hoang bên cạnh trại tạm giam, lên tiếng gọi.
“Bánh Bích Quy?”
“Đại ca Bánh Bích Quy à?”
“Cha Bánh Bích Quy ơi?”
…
Vẻ mặt người đàn ông trung niên đeo kính không dám tin nhìn cô gái đang tìm mèo, ông ta biết người nuôi mèo đều là con sen.
Thế nhưng dùng từ đại ca và cha để gọi một con mèo, đây đúng là lần đầu tiên ông ta gặp phải.
Chỉ một lát sau, trong đám cỏ dại ở khu đất hoang truyền đến một vài tiếng mèo kêu, một con mèo đen mập mạp với hai màu mắt từ giữa đống cỏ chậm rãi bước ra.
Bình thường giống mèo có hai màu mắt là hai con ngươi có màu sắc không giống nhau.
Thế nhưng con ngươi của con mèo hai màu mắt này lại vô cùng hiếm thấy.
Hai mắt của nó có màu sắc giống hệt nhau, chỉ là… Bên trong mỗi mắt lại có hai màu.
Một nửa màu xanh lam giống như đá quý, một nửa còn lại có màu nâu nhạt.
Nam Kiều bế con mèo lên, vuốt ve nó rồi nói.
“Tao cảm thấy… Mi nên giảm cân rồi đấy.”
Con mèo đen kia nghe xong, hung dữ kêu một tiếng “meo”.
Một tiếng “meo” này rơi vào trong tai mấy người đàn ông trung niên đeo kính kia, chỉ là một tiếng mèo kêu mà thôi, thế nhưng rơi vào trong tai Nam Kiều lại là một câu.
“Ai cần cô lo chứ.”
“Được rồi, được rồi, không giảm thì không giảm, mi béo mi có quyền.” Nam Kiều bày ra dáng vẻ mi thắng rồi.
Dù sao cô cũng thật sự không trêu chọc được con mèo này.
Đến tận sau khi chết cô mới phát hiện ra, con mèo hoang mà cô nhặt được năm đó không giống với những con mèo bình thường khác.
Bánh Bích Quy là một con mèo có linh trí, tuy ăn hơi nhiều, hơi nóng tính một xíu. Nhưng nó là một con mèo có ơn tất báo.
Bởi vì cô đã cứu nó một mạng, cho nên nó đã dẫn cô đến Trung Quốc, giúp cô tìm kiếm người có mệnh cách tương đồng.
Sau đó lại giúp cô mượn xác để sống lại.
Nam Kiều tự sát trong trại tạm giam kia chính là đối tượng mà nó đã chọn để giúp cô sống lại.
…
Bệnh viện nhân dân số một Hoa Đô.
Bác sĩ chủ trị từ trong phòng bệnh đi ra, sắc mặt ngưng trọng thông báo bệnh tình nguy kịch của bệnh nhân cho người nhà họ Hoắc biết.
“Ngài Hoắc đã hôn mê một tuần, các cơ quan trong cơ thể đã bắt đầu có dấu hiệu suy kiệt, chúng tôi thật sự không thể làm gì hơn, mọi người vẫn nên… Chuẩn bị hậu sự đi.”
Một tuần trước cậu ba của nhà họ Hoắc giàu có nhất – Hoắc Vân Tương đột nhiên bị bệnh nặng.
Tuy đã mời đến bác sĩ tốt nhất, dùng các loại thuốc tốt nhất, nhưng bệnh tình vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.
Hơn nữa, dựa theo tình hình hiện tại, Hoắc Vân Tương sống không quá ba ngày.
Bà Hoắc nghe xong, trước mắt tối sầm, ngất ngay tại chỗ.
Bác sĩ và y tá vội vàng đỡ bà ấy lên giường đẩy, đưa vào phòng cấp cứu.
Bà cụ Hoắc không ngừng cầm phật châu để niệm kinh, trầm giọng hỏi.
“Còn bao nhiêu lâu nữa thì cô bé kia đến?”
“Bọn họ đang trên đường đến đây, dự tính còn khoảng nửa tiếng nữa.”
Hoắc Thành Huân nhìn trên đầu mẹ mình đã có thêm không ít tóc trắng, tuyệt vọng nói.
“Thế nhưng nhiều bác sĩ như vậy đều không có cách nào, cô gái kia chỉ là một cô nhóc, cho dù đến đây thì có thể giải quyết được vấn đề gì chứ?”
“Đại sư Hoằng Quang đã nói, cô gái này chính là quý nhân trong đời của Vân Tương, có lẽ thật sự có kỳ tích.” Bà cụ Hoắc thở dài.
Dù sao lúc này cũng không còn cách nào.
Nửa tiếng sau, luật sư nhà họ Hoắc và vệ sĩ dẫn theo Nam Kiều một người một mèo đi đến bệnh viện.
Bà cụ Hoắc đưa cô vào trong phòng bệnh, tràn đầy chờ mong nói.
“Cô Nam, tôi biết đưa cô đến đây là rất đường đột, đây là cháu trai của tôi, một tuần trước thằng bé đột nhiên bị bệnh nặng, bác sĩ không kiểm tra ra vấn đề gì, cô… Cô có thể cứu được thằng bé không?”
“Một tuần trước ư?” Nam Kiều nhíu mày.
Một tuần trước, đây chẳng phải là ngày cô chết à?
Cô đến gần nhìn thoáng qua, đặt tay lên mạch đập, đây căn bản chỉ còn lại một hơi tàn.
Được rồi, cô đến để tìm người, không phải để cứu người.
“Chuyện đó, tôi có thể hỏi một xíu, ở đây…Vị nào là ngài Hoắc, Hoắc Vân Tương?”
Bà cụ Hoắc giật mình, chỉ vào người đang hấp hối trên giường bệnh.
“Thằng bé chính là Hoắc Vân Tương.”
“Chờ tôi một lát, tôi muốn tìm con mèo của mình.”
“Mèo ư?”
Người đàn ông trung niên đeo kính nhìn thoáng qua xung quanh, bên này dân cư thưa thớt, lấy đâu ra mèo?
Nam Kiều đi về phía mảnh đất hoang bên cạnh trại tạm giam, lên tiếng gọi.
“Bánh Bích Quy?”
“Đại ca Bánh Bích Quy à?”
“Cha Bánh Bích Quy ơi?”
…
Vẻ mặt người đàn ông trung niên đeo kính không dám tin nhìn cô gái đang tìm mèo, ông ta biết người nuôi mèo đều là con sen.
Thế nhưng dùng từ đại ca và cha để gọi một con mèo, đây đúng là lần đầu tiên ông ta gặp phải.
Chỉ một lát sau, trong đám cỏ dại ở khu đất hoang truyền đến một vài tiếng mèo kêu, một con mèo đen mập mạp với hai màu mắt từ giữa đống cỏ chậm rãi bước ra.
Bình thường giống mèo có hai màu mắt là hai con ngươi có màu sắc không giống nhau.
Thế nhưng con ngươi của con mèo hai màu mắt này lại vô cùng hiếm thấy.
Hai mắt của nó có màu sắc giống hệt nhau, chỉ là… Bên trong mỗi mắt lại có hai màu.
Một nửa màu xanh lam giống như đá quý, một nửa còn lại có màu nâu nhạt.
Nam Kiều bế con mèo lên, vuốt ve nó rồi nói.
“Tao cảm thấy… Mi nên giảm cân rồi đấy.”
Con mèo đen kia nghe xong, hung dữ kêu một tiếng “meo”.
Một tiếng “meo” này rơi vào trong tai mấy người đàn ông trung niên đeo kính kia, chỉ là một tiếng mèo kêu mà thôi, thế nhưng rơi vào trong tai Nam Kiều lại là một câu.
“Ai cần cô lo chứ.”
“Được rồi, được rồi, không giảm thì không giảm, mi béo mi có quyền.” Nam Kiều bày ra dáng vẻ mi thắng rồi.
Dù sao cô cũng thật sự không trêu chọc được con mèo này.
Đến tận sau khi chết cô mới phát hiện ra, con mèo hoang mà cô nhặt được năm đó không giống với những con mèo bình thường khác.
Bánh Bích Quy là một con mèo có linh trí, tuy ăn hơi nhiều, hơi nóng tính một xíu. Nhưng nó là một con mèo có ơn tất báo.
Bởi vì cô đã cứu nó một mạng, cho nên nó đã dẫn cô đến Trung Quốc, giúp cô tìm kiếm người có mệnh cách tương đồng.
Sau đó lại giúp cô mượn xác để sống lại.
Nam Kiều tự sát trong trại tạm giam kia chính là đối tượng mà nó đã chọn để giúp cô sống lại.
…
Bệnh viện nhân dân số một Hoa Đô.
Bác sĩ chủ trị từ trong phòng bệnh đi ra, sắc mặt ngưng trọng thông báo bệnh tình nguy kịch của bệnh nhân cho người nhà họ Hoắc biết.
“Ngài Hoắc đã hôn mê một tuần, các cơ quan trong cơ thể đã bắt đầu có dấu hiệu suy kiệt, chúng tôi thật sự không thể làm gì hơn, mọi người vẫn nên… Chuẩn bị hậu sự đi.”
Một tuần trước cậu ba của nhà họ Hoắc giàu có nhất – Hoắc Vân Tương đột nhiên bị bệnh nặng.
Tuy đã mời đến bác sĩ tốt nhất, dùng các loại thuốc tốt nhất, nhưng bệnh tình vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.
Hơn nữa, dựa theo tình hình hiện tại, Hoắc Vân Tương sống không quá ba ngày.
Bà Hoắc nghe xong, trước mắt tối sầm, ngất ngay tại chỗ.
Bác sĩ và y tá vội vàng đỡ bà ấy lên giường đẩy, đưa vào phòng cấp cứu.
Bà cụ Hoắc không ngừng cầm phật châu để niệm kinh, trầm giọng hỏi.
“Còn bao nhiêu lâu nữa thì cô bé kia đến?”
“Bọn họ đang trên đường đến đây, dự tính còn khoảng nửa tiếng nữa.”
Hoắc Thành Huân nhìn trên đầu mẹ mình đã có thêm không ít tóc trắng, tuyệt vọng nói.
“Thế nhưng nhiều bác sĩ như vậy đều không có cách nào, cô gái kia chỉ là một cô nhóc, cho dù đến đây thì có thể giải quyết được vấn đề gì chứ?”
“Đại sư Hoằng Quang đã nói, cô gái này chính là quý nhân trong đời của Vân Tương, có lẽ thật sự có kỳ tích.” Bà cụ Hoắc thở dài.
Dù sao lúc này cũng không còn cách nào.
Nửa tiếng sau, luật sư nhà họ Hoắc và vệ sĩ dẫn theo Nam Kiều một người một mèo đi đến bệnh viện.
Bà cụ Hoắc đưa cô vào trong phòng bệnh, tràn đầy chờ mong nói.
“Cô Nam, tôi biết đưa cô đến đây là rất đường đột, đây là cháu trai của tôi, một tuần trước thằng bé đột nhiên bị bệnh nặng, bác sĩ không kiểm tra ra vấn đề gì, cô… Cô có thể cứu được thằng bé không?”
“Một tuần trước ư?” Nam Kiều nhíu mày.
Một tuần trước, đây chẳng phải là ngày cô chết à?
Cô đến gần nhìn thoáng qua, đặt tay lên mạch đập, đây căn bản chỉ còn lại một hơi tàn.
Được rồi, cô đến để tìm người, không phải để cứu người.
“Chuyện đó, tôi có thể hỏi một xíu, ở đây…Vị nào là ngài Hoắc, Hoắc Vân Tương?”
Bà cụ Hoắc giật mình, chỉ vào người đang hấp hối trên giường bệnh.
“Thằng bé chính là Hoắc Vân Tương.”