Chương 4: Con ngõ hẹp đó, ta gặp nhau
Nhan Điệp Y trong chốc lát chẳng biết phải nói gì, tâm trí cô bây giờ như bị tên Huyết Ảnh này lấy cắp đi, cả người ngơ ngác, chỉ nhìn gương mặt người đàn ông kia đến xuất thần.
“Sao cô lại biết việc này? Rốt cuộc cô là ai?”
Huyết Ảnh không nhận được câu trả lời, càng lộ thêm vẻ kích động, hắn dùng sức bắt lấy cổ tay Nhan Điệp Y, kéo cô sát về phía mình, muốn ngay lập tức hỏi cho ra ẩn tình bên trong!
Nhan Điệp Y chỉ cảm thấy lảo đảo, lúc này mới lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng chống tay lên bả vai Huyết Ảnh, miễn cưỡng dừng lại, ngẩng đầu liền thấy vẻ đẹp của người đàn ông này ngay trước mắt, cô cúi đầu xuống, gương mặt thoáng chốc đã nở rộ hai đóa hồng.
Thế nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, sợ rằng khi nhìn vào sẽ bị hút sâu vào đó, chẳng thể thoát ra.
“Lĩnh Nam…… Lĩnh Nam Giang gia”, Nhan Điệp Y nhỏ giọng nói khẽ, cho là đang trả lời Huyết Ảnh.
“Sao cô lại biết?”
Khi Huyết Ảnh nghe được bốn chữ này, toàn thân hắn run lên, Lĩnh Nam Giang gia, đã từng cực thịnh một thời, phồn hoa bậc nhất thiên hạ, thế nhưng, vào thời điểm mười tám năm trước, vì một tai họa bất ngờ ập đến, từ đó điều này đã trở thành cơn ác mộng không thể nào quên đối với hắn.
Nhan Điệp Y cắn môi mình ngẩng đầu lên, cô không dám nhìn thẳng vào mặt Huyết Ảnh, bởi vì gương mặt kia rất dễ khiến người ta thất thần, chỉ biét nhỏ giọng đáp lại, “Mười tám năm trước, Lĩnh Nam Giang gia gặp phải tai họa diệt môn, trong vòng một đêm, cả nhà chết thảm.”
“Sao cô biết được……”
Huyết Ảnh nhìn Nhan Điệp Y với vẻ mặt khó tin, nhìn cô từ từ ngẩng đầu trước mặt hắn, tay của hắn dần dần buông ra…… Từng chi tiết trong quá khứ phảng phất như cơn ác mộng, qua nhiều năm như vậy, bỗng nhiên lại được người khác gợi lại, loại cảm giác này tựa như sớm đã đâm thủng tim thành trăm lỗ, nay lại bị khoét thành một động lớn, không ngừng nhỏ máu.
“Vậy sao anh lại phải đi tìm khóa Bát Bảo Cát Tường?”
Nhan Điệp Y hỏi lại, nhìn theo phản ứng của hắn, cô có thể mơ hồ xác định được rằng, hắn nhất định biết thảm án diệt môn kinh hoàng ở Lĩnh Nam Giang gia, càng có khả năng, hắn cũng giống như cô, là một trong số những người trong cuộc khi ấy.
“Việc này không liên quan tới cô, cô chỉ cần nói cho tôi biết, sao cô lại biết chuyện của Lĩnh Nam Giang gia năm ấy?”
Huyết Ảnh rõ ràng không muốn trả lời vấn đề của Nhan Điệp Y, hắn không xác định được lai lịch của cô gái trông có vẻ biết rất nhiều này là gì, là địch hay là bạn, hắn không thể không phòng.
“Thảm án diệt môn Giang gia kinh động tới cả triều đình, liền phái người đến đây điều tra ngọn nguồn chân tướng sự việc. Được cử tới điều tra thảm án này là viên qua họ Nhan, thế nhưng tới không bao lâu, cũng tự nhiên đuối nước mà chết.”
Kỳ thật Nhan Điệp Y không định giấu giếm Huyết Ảnh điều gì, nhìn dáng vẻ không cần mạng cũng tìm cho ra bằng được khóa Bát Bảo Cát Tường của hắn, liền biết hắn nhất định có liên quan không ít tới việc này. Có lẽ bọn họ là người cùng đường, Nhan Điệp Y nghĩ, nói không chừng còn có thể tìm được manh mối vụ án trên người Huyết Ảnh.
“Có phải vì hắn đã tìm ra được manh mối gì đó, nên bị diệt khẩu?”
Những lời Nhan Điệp Y nói, Huyết Ảnh vốn dĩ không biết, cũng chưa từng nghe người nào nhắc đến. Hắn thuận theo lời nói của cô mà suy đoán, liền bắt gặp cô gái trước mặt mỉm cười, gật đầu nói, “Không sai, mặc dù triều đình nói với bên goài chỉ là sự cố, nhưng ai cũng biết, ông ta hẳn là bị người ta diệt khẩu. Nhưng cho đến cuối, điều ông ta phát hiện ra, chẳng một ai biết.”
Huyết Ảnh nghe Nhan Điệp Y nói, trong lòng nhanh chóng tính toán, biết được nội tình vụ án này như vậy, Nhan Điệp Y chắc hẳn là người hiểu biết chuyện này, nhưng dựa theo tuổi tác của cô, cũng có thể không phải là người trong cuộc. Cô không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, từ đầu đến cuối, chỉ nói chuyện quan viên thế này, quan viên thế kia, như vậy chắc hẳn cô cùng vị quan viên này có quan hệ gì đó, nghĩ tới đây, trong lòng của hắn tựa hồ đã lý giải được đôi chút, thế là trực tiếp mở miệng hỏi, “Cô là họ hàng của vị quan nhân họ Nhan kia à?”
“Đúng vậy”, Nhan Điệp Y sững lại, không ngờ nhanh như vậy đã bị đoán ra thân phận, cũng may cô không có ý định giấu diếm, nhẹ gật đầu rồi nói tiếp, “Tôi là con gái của ông ấy, từ nhỏ đã không sống trong phủ, ngày tôi đầy tháng, mẹ tôi nhận được thư của cha, nói có người muốn gây bất lợi cho ông ấy, muốn mẹ đưa tôi về Vô Tích tránh đi một thời gian, mẹ tôi mặc dù không yên lòng, nhưng vẫn rời đi. Về sau nhạn được lời truyền tai nhau, nói cha tôi đã chết, mà già nhỏ trong Nhan gia ở kinh thành, cũng trong một đêm không thấy bóng dáng.”
“Bọn họ cũng là bị…diệt khẩu?”
Huyết Ảnh kinh ngạc hỏi, điều hắn không nghĩ tới đó là, án diệt môn Giang gia, lại còn liên lụy tới một gia đình khác!
Nhan Điệp Y lắc đầu, thấp giọng nói, “Việc này tôi cũng không rõ, tôi vẫn luôn ở Vô Tích cùng mẹ, mãi cho đến một tháng trước khi bà lâm chung, mới đem hết thảy câu chuyện nói cho tôi biết. Tôi hứa với bà, nhất định phải tra rõ chân tướng sự việc, không chỉ trả cho cha tôi một cái công đạo, mà còn trả cho Giang gia một công đạo.”
“Công đạo? Ha ha, công đạo là cái gì? Trong vòng một đêm, ba mươi lăm người Giang gia chết một cách oan uổng, đến tận bây giờ, hung thủ vẫn ung dung ngoài kia, đây chính là công đạo? Đã qua mười tám năm, một cô gái như cô có thể tra được chân tướng gì? Có thể trả công đạo gì cho bọn họ cơ chứ?!”
Huyết Ảnh rõ ràng là không còn bình tĩnh, hắn cười lạnh mà nhìn Nhan Điệp Y, phảng phất như đang cười nhạo cô.
Ngoại trừ người của Giang gia, sẽ không còn có người nào kích động khi nghe đến án diệt môn như vậy nữa.
Nhìn thấy thái dương hắn co lại, bên trong đôi mắt lộ ra ánh nhìn tức giận, trong đầu Nhan Điệp Y lập tức nghĩ tới một cái tên.
Phải rồi, cô rốt cuộc cũng biết hắn là ai rồi
“Nếu như chúng ta liên thủ, tôi nghĩ vẫn có thể đưa cho Giang gia cùng Nhan gia một công đạo……”, Nhan Điệp Y đón lấy nụ cười lạnh lẽo của hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, tiếp tục nói, “Anh cảm thấy thế nào? Giang Văn Hàn?”
Gương mặt tuyệt mĩ của Huyết Ảnh lộ ra biểu cảm khó tin, cái tên Nhan Điệp Y nói ra như bùa chú, lập tức đem hắn dính tại chỗ không thể động đậy.
“Tôi không phải……”
Hắn như mất hồn mà lẩm bẩm, bộ dạng khiến người khác không khỏi đau lòng, Nhan Điệp Y nhìn đã biết là mình đoán trúng rồi.
“Trong hồ sơ án diệt môn Giang gia có ghi lại ’ba mươi sáu người trong Giang gia gặp nạn’, nhưng anh lại nói ‘ba mươi lăm người Giang gia chết oan uổng’, có thể trong lòng anh rõ rằng, trong ba mươi sáu người này, kỳ thật có một người còn chưa chết. Năm đó cha tôi tìm tiểu thiếu gia Giang Văn Hàn khắp nơi, đoán rằng chắc hẳn hắn không gặp nạn, chỉ là lo lắng hung thủ biết hắn chưa chết thì hắn sẽ bất lợi, cho nên mới viết trong hồ sơ là ba mươi lăm người, tự mình đổi thành ba mươi sáu người. Cho nên, anh chính là Giang Văn Hàn, đúng chứ?”
Nhan Điệp Y nhìn bộ dạng thất thần của hắn, chậm rãi giải thích sự tình bên trong.
Tất cả những điều cô biết được, đều là trong những bức thư cha cô để lại, nhưng đối với vụ án này vẫn không biết mấy. Cô sống trong Dạ Lai Hương, cũng là muốn mượn thế lực của Khưu Bách Vũ, hi vọng có thể tìm manh mối phá án.
Chỉ là không nghĩ tới sự việc này trùng hợp như thế, vậy mà để cô gặp được người còn sống sót của Giang gia.
“Giang Văn Hàn, đã sớm chết rồi……”
Hồi lâu, Huyết Ảnh rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, khẽ thở dài, thần sắc cũng không lạnh lùng như trước, mà là lộ ra một chút thương cảm.
Mười tám năm trước, Giang Văn Hàn cũng đã chết trong thảm án đó, bây giờ người còn sống, không phải hắn.
“Tôi họ Mộc, không có quan hệ gì…… với Giang gia.”
Huyết Ảnh chậm rãi thu lại đao, quay người, Nhan Điệp Y biết hắn chỉ là không nguyện ý thừa nhận, liền ôn nhu gọi một câu “Mộc tiên sinh”, “Trời đông giá rét, không bằng vào nhà uống chén trà nóng đi!”
Cô vốn chỉ muốn nói chuyện cùng hắn, nhưng Huyết Ảnh chỉ lắc đầu, lãnh đạm nói: “Không cần thiết đến như vậy.”
Nói xong liền cất bước muốn ra ngoài, Nhan Điệp Y thấy thái độ hắn rất tệ, trong lòng không chịu được, liền nghĩ, không thể để hắn rời đi như thế được, thế là nâng cao ngữ khí, đưa tay chỉ trên mặt đất, lạnh lùng quát, “Mộc tiên sinh nếu muốn rời đi thì tôi không cản, chỉ là người là anh giết, nếu anh muốn đi, cũng phải xử lí cho xong xuôi rồi nói tiếp!”
Cô nói những lời này vô cùng khí thế, Huyết Ảnh nhìn thi thể đã lạnh băng dưới đất kia, lúc này tuyết lại đang rơi, tuyết rơi phủ lên phân nửa vết máu, hắn ngẫm lại lời nói của đối phương cũng có lý, nơi này dù sao cũng là nơi ở của con gái nhà người ta, không thể để lại thi thể cùng cô được.
Lúc hắn còn đang suy tư, Nhan Điệp Y đã lấy bao tải từ trong nhà ra, đưa ra trước mặt hắn, hiển nhiên là đã thay hắn đưa ra chủ ý.
Bỏ ra công sức một hồi lâu đem thi thể nhét vào bao tải, lại đơn giản dọn dẹp vết máu trên đất, tuyết lớn không ngừng rơi xuống đúng là đã giúp họ một việc lớn. Nhan Điệp Y biết trên người hắn vẫn còn vết thương, mặc dù ngoài miệng nói muốn hắn thu dọn, nhưng vẫn là không nhịn được đi giúp đôi chút, đề nghị, chờ trời tối đem thi thể ném vào sông Hộ thành.
Huyết Ảnh nhìn Nhan Điệp Y mặt đối mặt với thi thể mà vẫn thong dong tự nhiên như vậy, chưa từng có bộ dạng sợ sệt, lại nhớ tới lúc cô giúp hắn cầm máu gắp đạn, động tác thành thục, dù cho sự sống cái chết ngay trước mắt cũng có thể giữ vững sự bình tĩnh, biến nguy thành an, tuy rằng trên mặt vẫn không lộ ra chút biểu cảm gì, nhưng trong lòng hắn biết rõ, cô không phải là nữ tử bình thường.
“Cốc cốc, cốc…..”
Hai người vừa đem thi thể giấu vào chồng củi, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa rất có tiết tấu.
Nhan Điệp Y sững người lại, cô đã quá quen thuộc với tiếng gõ cửa này, cô nhanh chóng phản ứng lại, người đến lúc này chính là Khưu Bách Vũ!
“Sao cô lại biết việc này? Rốt cuộc cô là ai?”
Huyết Ảnh không nhận được câu trả lời, càng lộ thêm vẻ kích động, hắn dùng sức bắt lấy cổ tay Nhan Điệp Y, kéo cô sát về phía mình, muốn ngay lập tức hỏi cho ra ẩn tình bên trong!
Nhan Điệp Y chỉ cảm thấy lảo đảo, lúc này mới lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng chống tay lên bả vai Huyết Ảnh, miễn cưỡng dừng lại, ngẩng đầu liền thấy vẻ đẹp của người đàn ông này ngay trước mắt, cô cúi đầu xuống, gương mặt thoáng chốc đã nở rộ hai đóa hồng.
Thế nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, sợ rằng khi nhìn vào sẽ bị hút sâu vào đó, chẳng thể thoát ra.
“Lĩnh Nam…… Lĩnh Nam Giang gia”, Nhan Điệp Y nhỏ giọng nói khẽ, cho là đang trả lời Huyết Ảnh.
“Sao cô lại biết?”
Khi Huyết Ảnh nghe được bốn chữ này, toàn thân hắn run lên, Lĩnh Nam Giang gia, đã từng cực thịnh một thời, phồn hoa bậc nhất thiên hạ, thế nhưng, vào thời điểm mười tám năm trước, vì một tai họa bất ngờ ập đến, từ đó điều này đã trở thành cơn ác mộng không thể nào quên đối với hắn.
Nhan Điệp Y cắn môi mình ngẩng đầu lên, cô không dám nhìn thẳng vào mặt Huyết Ảnh, bởi vì gương mặt kia rất dễ khiến người ta thất thần, chỉ biét nhỏ giọng đáp lại, “Mười tám năm trước, Lĩnh Nam Giang gia gặp phải tai họa diệt môn, trong vòng một đêm, cả nhà chết thảm.”
“Sao cô biết được……”
Huyết Ảnh nhìn Nhan Điệp Y với vẻ mặt khó tin, nhìn cô từ từ ngẩng đầu trước mặt hắn, tay của hắn dần dần buông ra…… Từng chi tiết trong quá khứ phảng phất như cơn ác mộng, qua nhiều năm như vậy, bỗng nhiên lại được người khác gợi lại, loại cảm giác này tựa như sớm đã đâm thủng tim thành trăm lỗ, nay lại bị khoét thành một động lớn, không ngừng nhỏ máu.
“Vậy sao anh lại phải đi tìm khóa Bát Bảo Cát Tường?”
Nhan Điệp Y hỏi lại, nhìn theo phản ứng của hắn, cô có thể mơ hồ xác định được rằng, hắn nhất định biết thảm án diệt môn kinh hoàng ở Lĩnh Nam Giang gia, càng có khả năng, hắn cũng giống như cô, là một trong số những người trong cuộc khi ấy.
“Việc này không liên quan tới cô, cô chỉ cần nói cho tôi biết, sao cô lại biết chuyện của Lĩnh Nam Giang gia năm ấy?”
Huyết Ảnh rõ ràng không muốn trả lời vấn đề của Nhan Điệp Y, hắn không xác định được lai lịch của cô gái trông có vẻ biết rất nhiều này là gì, là địch hay là bạn, hắn không thể không phòng.
“Thảm án diệt môn Giang gia kinh động tới cả triều đình, liền phái người đến đây điều tra ngọn nguồn chân tướng sự việc. Được cử tới điều tra thảm án này là viên qua họ Nhan, thế nhưng tới không bao lâu, cũng tự nhiên đuối nước mà chết.”
Kỳ thật Nhan Điệp Y không định giấu giếm Huyết Ảnh điều gì, nhìn dáng vẻ không cần mạng cũng tìm cho ra bằng được khóa Bát Bảo Cát Tường của hắn, liền biết hắn nhất định có liên quan không ít tới việc này. Có lẽ bọn họ là người cùng đường, Nhan Điệp Y nghĩ, nói không chừng còn có thể tìm được manh mối vụ án trên người Huyết Ảnh.
“Có phải vì hắn đã tìm ra được manh mối gì đó, nên bị diệt khẩu?”
Những lời Nhan Điệp Y nói, Huyết Ảnh vốn dĩ không biết, cũng chưa từng nghe người nào nhắc đến. Hắn thuận theo lời nói của cô mà suy đoán, liền bắt gặp cô gái trước mặt mỉm cười, gật đầu nói, “Không sai, mặc dù triều đình nói với bên goài chỉ là sự cố, nhưng ai cũng biết, ông ta hẳn là bị người ta diệt khẩu. Nhưng cho đến cuối, điều ông ta phát hiện ra, chẳng một ai biết.”
Huyết Ảnh nghe Nhan Điệp Y nói, trong lòng nhanh chóng tính toán, biết được nội tình vụ án này như vậy, Nhan Điệp Y chắc hẳn là người hiểu biết chuyện này, nhưng dựa theo tuổi tác của cô, cũng có thể không phải là người trong cuộc. Cô không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, từ đầu đến cuối, chỉ nói chuyện quan viên thế này, quan viên thế kia, như vậy chắc hẳn cô cùng vị quan viên này có quan hệ gì đó, nghĩ tới đây, trong lòng của hắn tựa hồ đã lý giải được đôi chút, thế là trực tiếp mở miệng hỏi, “Cô là họ hàng của vị quan nhân họ Nhan kia à?”
“Đúng vậy”, Nhan Điệp Y sững lại, không ngờ nhanh như vậy đã bị đoán ra thân phận, cũng may cô không có ý định giấu diếm, nhẹ gật đầu rồi nói tiếp, “Tôi là con gái của ông ấy, từ nhỏ đã không sống trong phủ, ngày tôi đầy tháng, mẹ tôi nhận được thư của cha, nói có người muốn gây bất lợi cho ông ấy, muốn mẹ đưa tôi về Vô Tích tránh đi một thời gian, mẹ tôi mặc dù không yên lòng, nhưng vẫn rời đi. Về sau nhạn được lời truyền tai nhau, nói cha tôi đã chết, mà già nhỏ trong Nhan gia ở kinh thành, cũng trong một đêm không thấy bóng dáng.”
“Bọn họ cũng là bị…diệt khẩu?”
Huyết Ảnh kinh ngạc hỏi, điều hắn không nghĩ tới đó là, án diệt môn Giang gia, lại còn liên lụy tới một gia đình khác!
Nhan Điệp Y lắc đầu, thấp giọng nói, “Việc này tôi cũng không rõ, tôi vẫn luôn ở Vô Tích cùng mẹ, mãi cho đến một tháng trước khi bà lâm chung, mới đem hết thảy câu chuyện nói cho tôi biết. Tôi hứa với bà, nhất định phải tra rõ chân tướng sự việc, không chỉ trả cho cha tôi một cái công đạo, mà còn trả cho Giang gia một công đạo.”
“Công đạo? Ha ha, công đạo là cái gì? Trong vòng một đêm, ba mươi lăm người Giang gia chết một cách oan uổng, đến tận bây giờ, hung thủ vẫn ung dung ngoài kia, đây chính là công đạo? Đã qua mười tám năm, một cô gái như cô có thể tra được chân tướng gì? Có thể trả công đạo gì cho bọn họ cơ chứ?!”
Huyết Ảnh rõ ràng là không còn bình tĩnh, hắn cười lạnh mà nhìn Nhan Điệp Y, phảng phất như đang cười nhạo cô.
Ngoại trừ người của Giang gia, sẽ không còn có người nào kích động khi nghe đến án diệt môn như vậy nữa.
Nhìn thấy thái dương hắn co lại, bên trong đôi mắt lộ ra ánh nhìn tức giận, trong đầu Nhan Điệp Y lập tức nghĩ tới một cái tên.
Phải rồi, cô rốt cuộc cũng biết hắn là ai rồi
“Nếu như chúng ta liên thủ, tôi nghĩ vẫn có thể đưa cho Giang gia cùng Nhan gia một công đạo……”, Nhan Điệp Y đón lấy nụ cười lạnh lẽo của hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, tiếp tục nói, “Anh cảm thấy thế nào? Giang Văn Hàn?”
Gương mặt tuyệt mĩ của Huyết Ảnh lộ ra biểu cảm khó tin, cái tên Nhan Điệp Y nói ra như bùa chú, lập tức đem hắn dính tại chỗ không thể động đậy.
“Tôi không phải……”
Hắn như mất hồn mà lẩm bẩm, bộ dạng khiến người khác không khỏi đau lòng, Nhan Điệp Y nhìn đã biết là mình đoán trúng rồi.
“Trong hồ sơ án diệt môn Giang gia có ghi lại ’ba mươi sáu người trong Giang gia gặp nạn’, nhưng anh lại nói ‘ba mươi lăm người Giang gia chết oan uổng’, có thể trong lòng anh rõ rằng, trong ba mươi sáu người này, kỳ thật có một người còn chưa chết. Năm đó cha tôi tìm tiểu thiếu gia Giang Văn Hàn khắp nơi, đoán rằng chắc hẳn hắn không gặp nạn, chỉ là lo lắng hung thủ biết hắn chưa chết thì hắn sẽ bất lợi, cho nên mới viết trong hồ sơ là ba mươi lăm người, tự mình đổi thành ba mươi sáu người. Cho nên, anh chính là Giang Văn Hàn, đúng chứ?”
Nhan Điệp Y nhìn bộ dạng thất thần của hắn, chậm rãi giải thích sự tình bên trong.
Tất cả những điều cô biết được, đều là trong những bức thư cha cô để lại, nhưng đối với vụ án này vẫn không biết mấy. Cô sống trong Dạ Lai Hương, cũng là muốn mượn thế lực của Khưu Bách Vũ, hi vọng có thể tìm manh mối phá án.
Chỉ là không nghĩ tới sự việc này trùng hợp như thế, vậy mà để cô gặp được người còn sống sót của Giang gia.
“Giang Văn Hàn, đã sớm chết rồi……”
Hồi lâu, Huyết Ảnh rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, khẽ thở dài, thần sắc cũng không lạnh lùng như trước, mà là lộ ra một chút thương cảm.
Mười tám năm trước, Giang Văn Hàn cũng đã chết trong thảm án đó, bây giờ người còn sống, không phải hắn.
“Tôi họ Mộc, không có quan hệ gì…… với Giang gia.”
Huyết Ảnh chậm rãi thu lại đao, quay người, Nhan Điệp Y biết hắn chỉ là không nguyện ý thừa nhận, liền ôn nhu gọi một câu “Mộc tiên sinh”, “Trời đông giá rét, không bằng vào nhà uống chén trà nóng đi!”
Cô vốn chỉ muốn nói chuyện cùng hắn, nhưng Huyết Ảnh chỉ lắc đầu, lãnh đạm nói: “Không cần thiết đến như vậy.”
Nói xong liền cất bước muốn ra ngoài, Nhan Điệp Y thấy thái độ hắn rất tệ, trong lòng không chịu được, liền nghĩ, không thể để hắn rời đi như thế được, thế là nâng cao ngữ khí, đưa tay chỉ trên mặt đất, lạnh lùng quát, “Mộc tiên sinh nếu muốn rời đi thì tôi không cản, chỉ là người là anh giết, nếu anh muốn đi, cũng phải xử lí cho xong xuôi rồi nói tiếp!”
Cô nói những lời này vô cùng khí thế, Huyết Ảnh nhìn thi thể đã lạnh băng dưới đất kia, lúc này tuyết lại đang rơi, tuyết rơi phủ lên phân nửa vết máu, hắn ngẫm lại lời nói của đối phương cũng có lý, nơi này dù sao cũng là nơi ở của con gái nhà người ta, không thể để lại thi thể cùng cô được.
Lúc hắn còn đang suy tư, Nhan Điệp Y đã lấy bao tải từ trong nhà ra, đưa ra trước mặt hắn, hiển nhiên là đã thay hắn đưa ra chủ ý.
Bỏ ra công sức một hồi lâu đem thi thể nhét vào bao tải, lại đơn giản dọn dẹp vết máu trên đất, tuyết lớn không ngừng rơi xuống đúng là đã giúp họ một việc lớn. Nhan Điệp Y biết trên người hắn vẫn còn vết thương, mặc dù ngoài miệng nói muốn hắn thu dọn, nhưng vẫn là không nhịn được đi giúp đôi chút, đề nghị, chờ trời tối đem thi thể ném vào sông Hộ thành.
Huyết Ảnh nhìn Nhan Điệp Y mặt đối mặt với thi thể mà vẫn thong dong tự nhiên như vậy, chưa từng có bộ dạng sợ sệt, lại nhớ tới lúc cô giúp hắn cầm máu gắp đạn, động tác thành thục, dù cho sự sống cái chết ngay trước mắt cũng có thể giữ vững sự bình tĩnh, biến nguy thành an, tuy rằng trên mặt vẫn không lộ ra chút biểu cảm gì, nhưng trong lòng hắn biết rõ, cô không phải là nữ tử bình thường.
“Cốc cốc, cốc…..”
Hai người vừa đem thi thể giấu vào chồng củi, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa rất có tiết tấu.
Nhan Điệp Y sững người lại, cô đã quá quen thuộc với tiếng gõ cửa này, cô nhanh chóng phản ứng lại, người đến lúc này chính là Khưu Bách Vũ!