Chương 16: Quỹ đạo chuyển rời
Người Majorie hẹn ăn trưa, không ai khác chính là Yves. Mấy hôm trước nàng đã nhắn cho cô ấy rồi nhưng vì bận hội thảo vẫn chưa có thời gian gặp. Trong lòng cô ấy vào thời điểm hiện tại, cứ như thế lại là may mắn. Yves vẫn đang giấu chuyện của mình với hắn nên buổi nay, nàng chỉ hẹn ăn trưa thế này, cô ấy thấy sẽ càng đỡ phải nói dối. Majorie vui vẻ hỏi:
- Em dạo này công việc ổn chứ? Thấy không nhắn tin hàng ngày cho chị, tìm được thú vui mới rồi sao?
- Em mới được thăng chức sáng nay. Có thể tự nghĩ và làm sản phẩm riêng rồi.
Cô ấy cười cười. Mặt ngập xuân ý. Đích thân Tổng giám đốc của Essa, Steven Uebel gọi Yves lên phòng. Nghe tin tốt lại nhìn thấy Marcus Thomas cũng ở trong, cô ấy đoán ra đây cũng là chuyện tốt do hắn nhờ. Lương thưởng tăng hơn gấp đôi là một chuyện. Người trong lòng Yves quan tâm đến cô ấy. Sao có thể không vui cho được?
- Kể chị nghe xem nào. – Majorie hào hứng.
Cơ mà, câu chuyện nàng nhận được khá ngoài lề. Cô ấy tiện miệng kể về một phần mềm nàng không quá hiểu rồi chuyển hướng sang nói về việc gần đây đang mua và chuyển nhà thôi. Majorie trước nay luôn tin tưởng bạn bè mình nên nghe đến thế chỉ hích vai Yves mà rằng:
- Đấy em cứ kêu chuyện sự nghiệp. Chị nói nghèo bao năm, giàu mấy chốc, giờ không phải đúng rồi sao?
Hai người tán chuyện phiếm nói đến những món ăn ngon. Nàng vẫn giọng điệu cũ mà rằng, tự chủ được thì đâu cần đàn ông nào chứ khiến Yves cũng có đôi phần hổ thẹn. Vậy nhưng, chuyện chưa xác định. Cô ấy vẫn nghĩ nếu thật sự thành thì nàng sẽ ủng hộ chứ bây giờ Majorie lại mắng thôi.
Trước đây, hai người quen nhau là do cô ấy mới lên Sài Gòn, không có tiền thuê nhà. Chính nàng đã kéo vào còn lo hết nấu nướng để cô ấy yên tâm học mấy tháng đầu trước khi tìm được việc. Về sau họ mất liên lạc một thời gian nhưng khi tìm lại được thì phát hiện ra cả hai đều đang ở Mỹ nên càng thân thiết hơn.
Tính tình nàng vẫn vậy nhiệt tình, lo lắng và thẳng thắn vô cùng. Lần trước, dùng dằng với Constantine, Yves được nàng khuyên mãi mới chú ý đến bản thân muốn gì hơn. Giờ nếu nàng biết cô ấy ở trong một mối quan hệ mập mờ với hắn thì không biết sẽ nghĩ gì. Hai chị em chia tay vui vẻ. Nàng cũng lái xe đi, hẹn lúc nào có thời gian hơn sẽ thăm nhà cô ấy.
* * *
Ở khách sạn lớn của thành phố, Henry cũng không nhịn được mà mời James Conaway ra uống cà phê riêng. Anh Tổng giám đốc tuổi đã hơi chững kia không từ chối, tiến đến ngồi xuống cùng với hắn.
- Anh cũng biết là cô ấy có gia đình rồi chứ? – Hắn mở lời.
- Tôi biết. – James gật đầu. – Nhưng tôi không vợ con nhiều năm rồi, cũng đâu có vội.
- Chỉ hi vọng rằng anh đừng phá đi những gì cô ấy có.
Henry rất chân tình khiến anh Tổng giám đốc kia còn đang tưởng hắn muốn dằn mặt mình giờ trở nên nghi hoặc. Gương mặt đa phần lạnh lùng của hắn cũng có biểu cảm quan tâm này, càng không có vẻ như đang diễn. Xem ra, Henry Cunningham cũng không hoàn toàn lãnh khốc vô tình như người ta đồn thổi. James nhẹ giọng hỏi:
- Anh Cunningham biết thứ Majorie cần nhất trong cuộc sống là gì chứ?
Hắn nở một nụ cười thật lòng dù rất nhạt, khóe mắt in một dấu buồn:
- Điều cô ấy cần nhất chính là đủ độc lập để dù thế nào cũng sẽ lo được cho bản thân và những người mình quan tâm nhất. Nếu thứ giúp cô ấy độc lập là điều cô ấy thích thì càng tốt, không thì cũng không sao.
- Cái tôi làm được bây giờ cũng chỉ có thế. – Anh Tổng giám đốc của Upchord thật lòng. – Tôi đọc mấy bài báo, biết cô ấy thực tình quan tâm đến nghệ thuật, chỉ là cuộc sống cơm áo gạo tiền chưa bao giờ có thể ngơi tay thôi. – Anh ta dừng một lúc, đợi hắn nhìn sang mới tiếp. – Lâu đài Hemmings vốn là mẹ tôi để lại cho chính quyền thành phố. Giờ tôi muốn mở một trung tâm nghệ thuật và giáo dục hội họa ở Nashville để tưởng nhớ bà. Majorie giúp tôi tìm lại tranh từng bị thất lạc ở lâu đài Hemmings. Cô ấy cổ phần tìm đến đâu thì sẽ sang nhượng cổ phần đến đó. Tôi không biết người ở bên cạnh cô ấy, quan hệ của họ tốt đến đâu. Nhưng cho dù Majorie không đón nhận thì một cô gái như thế, tôi vẫn cần thử một lần. Không yêu nhau thì tôi cũng thật lòng muốn làm bạn.
Lông mày Henry giãn ra. Hắn tự hỏi có phải trưởng thành rồi thì người ta sẽ tiếp cận một cô gái bằng cách như vậy. Giữa Majorie và James thực sự là có qua có lại. Nàng không nhận không của anh ta cái gì nhưng dần dần sẽ có một khoản sở hữu riêng, lại còn là điều nàng thích. Hai người như thế sẽ có điều kiện nói chuyện nhiều hơn nữa. So với James Conaway, xem ra hắn đã rõ ràng là người không phù hợp. Henry ngày đó chỉ trẻ con mà ở bên Majorie, không ý thức được rằng mình cần nhiều sức mạnh hơn nữa để mà bảo vệ nàng.
Tất cả cũng đã muộn rồi. Hắn lịch sự chào khách hàng của mình rồi quay lưng đi thẳng. Anh Tổng giám đốc của Upchord nhìn thấy phản ứng hôm nay của hắn thì nhếch miệng cười. Anh vốn nghĩ dù là luật sư riêng thì cũng không thể tin tưởng hoàn toàn sự lãnh khốc, không mấy tình cảm của Henry Cunningham kia được. Thế nhưng, hắn thì ra cũng có một trái tim ấm áp, chỉ là phải tìm đúng người thôi. Anh ta nhíu mày băn khoăn. Rõ ràng tình cảm cho Majorie rất dạt dào mà nhưng hắn lại che dấu bằng vẻ lạnh lùng kia. Nó cứ giống như hắn phải vờ như vậy để không ai phát hiện ra nàng là điểm yếu của mình.
Henry cũng không rõ James Conaway nghĩ gì, dưới đáy tim đau thắt. Hôm đó, hắn nhìn thấy Bryan Martin đang ôm hôn một cô gái khác sau cánh gà nên lập tức bỏ đi. Ít nhất như thế này, nếu chuyện có thực sự vỡ lở, Majorie vẫn còn một chỗ dựa. Hắn cười mình lần nữa, rõ ràng như thế yên tâm hơn nhưng nước mắt sau tròng ngày càng nóng.
* * *
Gần một năm trôi qua, tất cả mọi chuyện cứ như vào quỹ đạo. Marcus Thomas giờ chuyển hẳn sang San Francisco để làm văn phòng đại diện mới cho hãng luật. Tannehill sau khi bị anh đại diện sơ cấp này sát muối vào mặt thì giận dữ:
- Cậu cứ bảo Henry Cunningham chờ đấy. Tôi sẽ không để yên đâu.
- Henry không liên quan gì ở đây. – Marcus tuy còn trẻ và chân thành nhưng vẫn do một tay hắn đào tạo. – Có chuyện gì tôi sẽ tiếp chuyện anh.
Sau đó hơn một tháng, Frank Tannehill và Erin Moore quả nhiên phát hiện ra chuyện giấy tờ ly hôn của Constantine Olsen chưa giải quyết xong nên tình nguyện đại diện cho bên nam. Yves đương nhiên rất hoảng sợ nhưng hắn bận bịu giấy tờ đầu tư của Upchord bên Texas nên không sang ngay.
Hắn gọi điện cho Marcus thì được biết Tannehill lấy lý do Thỏa thuận không phân chia tài sản được kí quá sát ngày mua nhà để kiện rằng Yves có ý định lừa đảo. Chuyện cô ấy sống ở căn hộ nhỏ để giả nghèo giả khổ và tờ séc ba triệu không dấu tích truy suất để mua căn hộ cũng bị lôi ra làm bằng chứng cho việc Yves ẩn giấu tài sản và trốn thuế. Henry cũng đã tính hết những chuyện này nên bình tĩnh nói:
- Mấy việc nhỏ như vậy đâu cần tôi phải trực tiếp ra tay.
Marcus nghe vậy, quả thực thấy buồn cho cô gái xinh đẹp kia. Anh ta cũng là một luật sư giỏi nhưng không phải là người mà cô ấy muốn dựa dẫm. Nếu nghe được giọng bàng quan kia của hắn thì Yves sẽ cảm thấy thế nào. Khi anh ta đến nhà thì hai mắt cô ấy vẫn đỏ au, thế nhưng vẫn cười rất lịch sự:
- Là Henry nhờ đến anh phải không? – Yves thở ra một hơi. – Thật là phiền quá.
Marcus hơi cụp mắt. Hơi thở nhẹ lòng kia.. Rõ ràng là cô ấy mang hi vọng nhiều hơn một chút. Yves nghĩ rằng Henry không thể đến với mình nhưng vẫn luôn nhờ người giúp. Ngay cả khoản tiền 1.5 triệu đô kia cũng là hắn hỗ trợ để vào quỹ đầu tư kia mà. Anh ta không nhẫn tâm, cũng để Yves tin như vậy, dùng đôi mắt xanh chân thành mà nhìn cô ấy:
- Thực ra cũng không quá phức tạp đâu.
Cô ấy ngập ngừng một hồi rồi mới nói:
- Hôm qua Constantine có đến tìm tôi. Anh ấy nói nếu như chúng tôi quay lại thì mọi vụ kiện này đều biến mất. Nhưng mà.. – Yves nắm ly trà trong tay rất chặt –.. anh cũng biết tôi và Henry. Tôi không muốn như vậy.
Marcus nghe được đến đây, vốn định nói mấy câu an ủi khuyên ngăn nhưng lại theo phản xạ của một luật sư mà rằng:
- Trong lúc cô gặp, có ghi chép hay ghi hình lại không?
Cô ấy hơi ngửa đầu, bình tĩnh nhớ lại. Trước giờ dù ở đâu cô ấy cũng lắp máy quay an ninh phục vụ an toàn bản thân. Thế nên, đương nhiên là có. Hai người cùng xem đoạn quay xong, Yves hỏi anh ta:
- Nhưng mà tôi không hỏi Constantine trước lúc ghi hình nên không biết chúng ta có dùng được nó làm bằng chứng hay không?
Marcus tươi tỉnh:
- Tôi đoán thói quen dùng máy quay an ninh cô vẫn có từ trước đây phải không?
- Đúng thế. – Yves gật đầu. – Kể cả có ở căn hộ chung nhỏ xíu, tôi cũng vẫn muốn đảm bảo an toàn.
- Còn ở nhà chung với Olsen thì sao?
- Có chứ. – Cô ấy khẳng định.
- Nếu vậy thì Constantine Olsen sẽ không thể nào nói là không biết cô đang quay. Hơn nữa, dù bên kia có cãi được thì máy quay trong tòa nhà văn phòng này vẫn có, mà chắc chắn, với căn hộ cao cấp thì họ điều khoản ghi hình với khách đến nhà nhằm đảm bảo an ninh.
- Nhưng mà thế thì có ý nghĩa gì? Anh cũng chỉ nói về chuyện muốn tôi quay lại.. – Yves có vẻ mềm lòng, dù giờ cô ấy hướng tới Henry hơn.
Anh chàng đại diện sơ cấp kia không biết nên khuyên thế nào, đành chỉ nói:
- Khi dính đến luật sư rồi thì không có gì còn có thể giải quyết như vậy được nữa. Trừ khi cô vẫn muốn quay lại mối quan hệ đó còn không thì chúng ta phải chiến tới cùng thôi.
Cô ấy gật đầu. Sau đó, Marcus Thomas mới từ tốn giải thích. Trên đời, sợ nhất không phải là kẻ địch mạnh mà chính là đồng đội ngu. Frank Tannehill là luật sư lớn mà chọn vụ án nhỏ thế này chính là vì muốn báo oán Henry. Cơ mà, anh ta có chết cũng không ngờ được Constantine tự mình mò đến nhà vợ cũ mà không gặp qua luật sư. Hành động này có thể được tính là "tống tiền, tống tình" nên chỉ cần trình bày trước thẩm phán, cho thấy rằng nếu Constantine Olsen hoàn toàn có lý thì việc gì phải đi cửa sau như vậy. Marcus nói:
- Trước đây, hồ sơ nộp cũng là từ phía cô. Có đoạn băng này, tôi có thể nói với thẩm phán là anh ta vì vẫn còn vương vấn nên mới bày trò ra thôi. Nếu như thế, bên kia cũng không có dịp để trình bày chứng cơ về séc trả tiền nhà. Ngoài ra thì, toàn bộ chi phí pháp lý cũng ở bên phía họ.
Yves trong mắt đầy lòng thương cảm. Làm vậy thì cô ấy sẽ không phải ra tòa nhưng danh dự và tiền bạc thì cái gì Constantine cũng mất hết:
- Không còn cách nào khác sao?
- Còn thì còn.. – Anh đại diện sơ cấp bình tĩnh nói. – Bức tranh khổng tước từng ở nhà cô bán cũng được ba triệu đô. Đó là bức tranh cô được tặng bởi vợ chồng thị trưởng San Francisco, có nguồn gốc rõ ràng. Nếu ra tòa, chúng ta có thể đưa bằng chứng đó ra. Thế nhưng, những vụ kiện ly hôn là hồ sơ đại chúng. Tôi tin chắc rằng vợ chồng ông Navarro cũng sẽ không muốn có những dấu tích này đâu.
Marcus giải thích tiếp. Thật ra, anh ta vốn không định ra tòa mà chỉ cầm bằng chứng về bức tranh được bán đến cho Frank Tannehill và Erin Moore thấy không còn đường nào để thắng thôi. Hơn nữa, nhà Navarro không dễ dây vào. Người ở vùng vịnh này ai cũng biết. Cho dù là Frank Tannehill hay Ethan Moore đi nữa mà để họ phải lộ mặt thì cũng sẽ sớm bị ghi hận mà thôi. Thế nhưng mà, dù là Rebecca hay Kevin nếu không phải lộ mặt với đám luật sư ăn thịt người kia thì càng tốt. Yves vì sợ ảnh hưởng đến những mối quan hệ của Henry mà đành đồng ý cùng Marcus. Trước khi anh rời đi, cô ấy hỏi:
- Ngay cả hợp đồng bán tranh cũng là do anh ấy lường trước sao?
Đương nhiên Marcus biết cô ấy đang nhắc tới Henry. Anh ta không nhẫn tâm đành nán lại đôi chút:
- Thật sự mà nói.. Yves. Henry Cunningham giống như mặt trời vậy. Anh ấy có thể chiếu sáng cho cuộc đời nhiều người nhưng nếu cô không phải là gió mây, ở bên anh ấy sợ rằng sẽ chết bỏng.
Yves gật đầu. Vẫn biết thế nhưng cô ấy cảm thấy khó quay đầu. Một chàng trai hoàn hảo đến thế. Chỉ ước mơ thôi. Dù một tia hi vọng, cô ấy cũng sẽ chấp nhận. Marcus Thomas quay người vào thang máy. Henry đúng là gieo rắc mầm tình không nên ở khắp nơi. Ngay cả chuyện Constantine Olsen này đến tìm cô ấy. Marcus cũng còn nhớ rất rõ lời nói của hắn về "cô gái mà tôi tôn trọng" để kích động kẻ kia. Có lẽ, ngay lúc đó, hắn đã nhìn ra rằng chỉ cần Constantine bị kích thích muốn có lại Yves thì sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn nếu trong quá trình tranh chấp pháp lý.
Thế nhưng, trong mắt cô gái kia, chị sợ những hành động như vậy lại quá đỗi ngọt ngào. Marcus Thomas đã ở bên Henry Cunningham rất nhiều năm. Đấy không phải ngọt ngào mà chỉ là thiên tài trong hắn tận dụng tất cả những điểm yếu trong tình cảm của những kể đối đầu mình thôi. Còn sự thật thì.. hiện tại Yves cần dựa dẫm là thế nhưng hắn không ở đây. Điều đó nói rõ cô ấy chưa nằm trong thứ tự ưu tiên của hắn.
* * *
Yves bên này đơn giản đi uống cà phê với Hazel Davis. Cô ấy kể mình vẫn có phần thương cảm khi Constantine muốn quay lại nên Hazel phì một cái dưới mũi:
- Cô thực sự nghĩ rằng Constantine đó vì nhận ra mình yêu nên muốn quay lại sao?
- Không thì sao chứ? – Yves nhướn mày.
- Anh ta là thấy người bây giờ ở cạnh cô quá xuất sắc nên muốn chiếm đoạt lại cô để trả thù người ta.
Cô gái tóc đen xinh đẹp cảm thấy như có bụi trong mắt. Thì ra, chồng cũ của cô ấy đến cuối cùng vẫn chỉ là tìm ra giá trị lợi dụng thôi. Xét về khoản đó, Henry thực sự hơn anh ta quá nhiều. Dù là quan hệ lợi ích nhưng hắn rõ ràng và thực sự có tâm khi chăm sóc cho Yves từ nhà cửa đến công việc thường ngày.
Hazel không được nói quá nhiều chuyện khách hàng với người ngoài. Đó là nguyên tắc trong nghề của cô ấy. Thế nhưng, nghe Yves có phần mụ mị với Henry lại nghĩ đến những chuyện mình chứng kiến ở sân bay tư nhân San Francisco, cô ấy không nhịn được mà khuyên:
- Cô xét cho cùng cũng phải đặt bản thân mình lên trước. Đàn ông.. Henry Cunningham đó quá quyền lực. Cho dù tốt, nếu cô không thể nắm bắt được toàn bộ trái tim người ta thì tìm cách kiếm lợi cho mình rồi bỏ đi vẫn tốt hơn ngồi đó cho đời chà đạp.
Hai cô gái cúi đầu uống cà phê. Họ tình cờ trở thành bạn bè nhưng như thế cũng dễ chịu. Chiến đấu sinh tồn ở những thành phố lớn đôi khi cũng rất cô đơn. Có một người không hỏi quá nhiều nhưng xả được thì ai cũng nhẹ nhõm hơn.
* * *
Ngày tháng sau đó cứ thế trôi, Henry thi thoảng có việc sang San Francisco thì cũng sẽ bầu bạn cũng Yves. Bạn bè cô ấy đến, hắn tiếp chuyện ngồi cùng. Chỉ những khi chụp ảnh thì hắn luôn xung phong để bấm máy cho cả nhóm. Cuối cùng, chính bản thân Henry lại không có mặt ở trong những bức ảnh đó.
Về phía Upchord, Henry bay xuống Austin thường xuyên hơn để bàn về những hợp đồng đầu tư lớn. Majorie khi gặp đối tác quỹ tiềm năng cũng sẽ xuống cùng để hỗ trợ. Thế nhưng, James Conaway giữ đúng lời hứa. Nàng vẫn cần phải tìm lại các tác phẩm cho Viện nghệ thuật ở Nashville nên chỉ khi thật cần thiết mới Upchord mới gọi thôi. Những lúc như thế, Henry lại có thể im lặng dùng một đôi bữa với nàng.
Vụ việc quỹ mắt, trại trẻ, và hoạt động môi trường do Travis Vaughn vẫn tiến triển chậm rãi. Hắn muốn để yên cho cuộc sống của nàng nên không có chuyên gia để truy mọi nguồn gốc. Thế nhưng, Laura ngày ngày cần mẫn vẫn phát hiện ra những khoản tiền của David Tokar ở ngay trong hãng luật. Ông ta lén lút gửi hóa đơn thanh toán dịch vụ khống cho ba khách hàng lớn trong hãng rồi biển thủ. Những dấu tích tra về dẫn đến Wendy Klein.
Khi người phụ nữ tham vọng của hãng biết đến điều này thì vô cùng tức giận muốn lật mặt luôn với ông ta. Thế nhưng, Henry khuyên:
- Nếu kín đáo làm thì ai cũng sẽ đổ cho chị tắc trách trong việc để tiền nong lẫn lộn, rất khó có thể được bầu lên thành đại diện quản lý. Nếu làm công khai thì khách hàng có thể kiện chúng ta luôn, dù thế nào cũng không tốt.
- Vậy chúng ta phải làm sao? – Wendy sốt ruột.
- Tôi thấy có một số manh mối phạm pháp của của các quỹ mà ông ta rửa tiền. Nếu lật việc này ra đúng lúc, danh sách của tất cả những người rửa tiền qua đó sẽ được công khai.. Lúc đó, chúng ta có thể đường hoàng vừa đe dọa, vừa mang ra tòa án để giật cái tên Tokar đó khỏi tường mà không cần bàn cãi.
Chị ta nghe thấy vậy, gật đầu nhận lời. Việc trước mắt là tương kế tựu kế rút tiền không tham nhũng của David Tokar sang định danh của chị rồi bù vào cho khách hàng để tránh hãng bị kiện trước khi thời cơ đến.
* * *
Phía bên ngoài, Wendy Klein cũng giới thiệu cho hắn những mối quan hệ chính trị quan trọng trong thành phố. Henry dẫn Louisa đi tất cả những sự kiện liên quan này. Một người là con cháu nhà Cunningham, một người mang theo họ Wilson, còn là hiệu trưởng trường tư Westminster nổi tiếng nhất bang. Đôi trai tài gái sắc này đi đến đâu cũng có người chào đón.
Đã vậy, mỗi lần xuống Sandy Springs chơi, anh bạn thị trưởng Brady Thompson của họ không ngần ngại mà mang hắn vào cả bài diễn văn với dân cư trong thành phố luôn. Nếu gặp ở chỗ khác, anh ta lại là đầu mối để hắn và Louisa nói chuyện với rất nhiều người phụ trách hành chính ở địa phương.
Vào cuối một buổi chào khách đông vui, Brady nhỏ giọng nói với hắn về bệnh án của Lucas trong trại trẻ Blue Hope năm xưa. Cậu bé dường như đã có rất nhiều bệnh tật trên giấy tờ nhưng Louisa giám chắc hồ sơ tại Westminster khi cậu bé mang họ Vaughn thì hoàn toàn khác. Khỏe mạnh. Đây là một đầu mối để họ tiếp tục tra. Cô ấy lo lắng cho những đứa trẻ sẽ bị ảnh hưởng nhưng chuyện này không thể vội.
* * *
Ở một mặt trận khác, Jacob Bowers tận dụng quan hệ của mình ở Lầu năm góc mà cứ thi thoảng lại bay về rồi giới thiệu Henry với các quan chức và nhà tài trợ có máu mặt. Robert Jensen đương nhiên nhìn thấy nên lựa lúc có thể nói chuyện riêng với Louisa mà nhã nhặn hỏi:
- Tiểu thư Wilson dạo này cũng muốn quý ông bên cạnh mình ra tranh cử chức Luật sư bang sao? – Đứa em khác mẹ này rõ ràng ghen tị muốn chết vì hắn chỉ cần một cái tên đã thu hút mọi sự chú ý mà anh ta phải cố gắng trong rất nhiều năm mới có chỗ đứng hôm nay.
Cô hiệu trưởng xinh đẹp giữ nguyên một ý cười nhưng đánh mắt khiến cho Robert không cách nào không rạo rực:
- Anh ấy vẫn chỉ chú ý đến quan hệ với các tập đoàn thôi. – Cô ấy cố tình thở dài. – Mà không phải làm Luật sư bang cũng cần một số năm nghĩa vụ công sao? Đâu dễ dàng mà nhảy dù vào như vậy.
Anh ta nghe đến đây thì cũng thấy hợp lý. Henry chưa từng làm công tố thì sao leo nổi lên vị trí kia. Cơ mà, đấy là đòn đánh lạc hướng của Louisa. Cô ấy biết từ một góc, Helga Valentine cũng đang quan sát rồi. Từng chút một cô hiệu trưởng tiến lại gần Robert Jensen. Muốn ly gián thì chỉ nguyên thân hình vạn người mê của cô ấy đứng gần hơn như thế này cũng đủ để nhiều người nóng mắt. Anh ta không nhịn được, nhìn Louisa thêm mấy lần. Tất cả những lần đó Helga đều đếm được, không sót.
Đương nhiên, Henry Cunningham và Louisa Wilson cùng khoác tay ra ngoài cũng sẽ có nhược điểm của nó. Ai cũng thích đưa họ lên mặt báo, hay ti vi mà bình phẩm ngược xuôi. Trai tài gái sắc. Xứng lứa vừa đôi. Gia thế hiển hách của cả hai khiến cho ai nấy đều chắc mẩm rằng hai người không thừa nhận nhưng chỉ là chuyện sớm muốn thôi. Ngay cả Yves ở San Francisco cũng nhìn thấy hắn và Louisa, tay khoác tay tươi cười trên mặt báo. Cô ấy run run. Henry đối với cô ấy, đến cuối cùng là thế nào?
* * *
Ở Nashville, Majorie đã tìm được không ít tranh và bình cổ cho Viện giáo dục nghệ thuật Gwenette Hemmings của James Conaway. Quan hệ của hai người dù tốt lên đáng kể nhưng Majorie vẫn luôn khoảng cách với anh Tổng giám đốc tóc nâu kia. Vậy nên, họ vẫn chỉ ở mức bạn bè. Cơ mà, anh ta biết nhạc sĩ, nhà sản xuất Bryan Martin ít về Nashville nên cứ mỗi lần nàng mang Alexandria đến viện là vui đùa cùng con bé.
Majorie có thể giữ những tủi buồn cho mình nhưng nàng thương bé con không có bóng dáng đàn ông trong nhà nên vẫn nhẹ nhàng hơn, để James chơi cùng. Trong một lần như vậy, không rõ bằng cách nào mà Bryan đã xuất hiện, hằm hằm nhìn nàng rồi kéo tay Alexandria đi:
- Mẹ.. mẹ.. – Con bé lâu ngày lạ ba, lại thấy nét giận dữ trên gương mặt thì vô cùng sợ.
Nàng tiến đến giữ tay anh ta, cao giọng nói:
- Anh làm đau con rồi.
Bryan vừa hất tay nàng thì James tiến đến ngăn cản khiến anh ta càng giận dữ hơn:
- Em bây giờ thì giỏi rồi. Không có anh ở đây.. em vẫn tìm được không biết bao người khác.
- Anh không nên nói như vậy. Cô ấy không..
James chưa kịp nói hết lời thanh minh thì chồng nàng đã chặn họng:
- Tôi đâu có hỏi anh.
Một người khi đang trong cơn hiểu lầm thì nói gì cũng không được. Anh ta nhìn vợ mình vẫn đang dỗ con gái khóc lóc thì trong mắt có hiện một tia nuối tiếc nhưng vẫn quay lưng đi. Rõ ràng Bryan còn để một bó hoa trong xe. Anh cảm thấy mình đã rất nhiều lỗi nên muốn tạo bất ngờ cho nàng. Thế nhưng, khi bước vào Viện nghệ thuật giáo dục mà Majorie luôn kể dẫn Alexandria đến mỗi chiều, anh lại thấy một người đàn ông khác đang chơi với con mình. Một phút nóng giận, từ bao giờ, từ lúc nào, nàng và con đã không cần anh nữa?
James chứng kiến những giọt nước mắt từ từ lăn xuống trên gương mặt của Majorie khi chồng nàng quay lưng. Giọng nàng không giống như gào nhưng khá dõng dạc:
- Bryan Martin, anh đứng lại cho tôi.
Nàng gần như không bao giờ dùng giọng này với chồng con nên anh ta lạnh cả sống:
- Chúng ta ly hôn đi. – Viền mắt Majorie rực đỏ.
Những chờ đợi, kiên nhẫn, và chung thủy của nàng, khi anh về đổi lại như thế này. Bryan bàng hoàng nhìn vào đôi mắt đã nhòe nhoẹt nước của nàng. Vậy nhưng sự kiên định với việc nàng đang muốn thì hoàn toàn không giả dối. Ngay cả James cũng không không dám quan sát thêm, cúi đầu lặng lẽ.
- Em nói gì? – Trong lòng chồng nàng vô cùng rối loạn.
- Ly hôn. – Nàng nói rõ ràng rồi nắm chặt tay con, ngồi xuống phía trước nhìn vào mắt nó. – Mẹ xin lỗi.
Con bé nhìn thấy nàng khóc, nước mắt cũng giàn rụa. Nó lắc lắc đầu, gạt nước mắt cho Majorie:
- Mẹ không có lỗi.. Mẹ không có lỗi..
Bryan Martin cảm thấy cảnh này rất chói mắt. Anh sai rồi. Anh biết là anh sai rồi. Trong lòng anh đang nói một nghìn lần câu như vậy. Vốn là một gia đình nhỏ rất hạnh phúc, nhưng từ khi anh có cơ hội đến đỉnh vinh quang trong âm nhạc thì đâu đó nó đã mất đi rồi. Bryan cảm thấy vợ không hiểu mình nên tìm đến tâm sự với một vài cô gái khác. Đêm qua cũng thế. Cơ mà, cuối cùng, anh vẫn thấy trống rỗng.
Anh nhận ra không phải Majorie không hiểu. Anh nhớ sự dịu dàng của nàng, sự tinh nghịch của con gái. Thà rằng không có những tour diễn, thì có phải ngày nào anh cũng được ở bên họ không? Bryan Martin mang theo một bụng tội lỗi trở về, cuối cùng cũng muốn làm hòa, muốn nói ra tất cả, muốn bù đắp cho nàng và con gái.
Thế nhưng, khi nhìn thấy James và Alexandria, những tội lỗi trong lòng lại biến thành suy nghĩ:
- Biết đâu Majorie cũng giống mình. Khi cô đơn, khi không ai hiểu thì tìm đến một vòng tay khác.
Anh giận quá mất khôn, chỉ không ngờ một phút bồng bột ấy lại là giọt nước tràn ly với nàng. Majorie luôn như thế. Nàng chịu đựng vì yêu thương chứ sẽ không để ai chà đạp. Khoảnh khắc Majorie nói ra những lời kia cũng là lúc bức tường bảo vệ trong nàng được dựng lên mạnh mẽ nhất. Bryan muốn tiến tới ôm và xin lỗi nàng ngay lúc này. Cơ mà, khi nàng gạt nước mắt đứng dậy, anh chỉ nhận được một câu:
- Em và con sẽ ở nhà. Anh tốt nhất nên tìm một nơi khác. Mọi chuyện nên giải quyết một cách văn minh.
Anh không dám tiến lại nữa. Quá muộn rồi. Trong đầu Bryan liên tục có những câu như thế. Nếu quay đầu sớm, có lẽ anh đã không mất gia đình. Anh nắm thật chặt tay. Không thế được. Nếu vẫn còn cách níu thì anh sẽ níu.
Anh Tổng giám đốc đứng tuổi James Conaway sợ nàng tâm lý bất ổn nên muốn đưa hai mẹ con về. Thế nhưng, dù viền mắt còn đỏ hoe, ánh mắt Majorie giờ tĩnh lặng hơn trước. Nàng thở ra một hơi nói:
- Em khi cần cũng sẽ rất mạnh mẽ. Anh đừng lo.
Một lớp lạnh lùng phủ lên nét buồn. Majorie như vậy khiến người khác tiếc thương. Nhưng cuộc sống là thế, một nơi vào quỹ đạo thì cũng rất nhiều nơi quỹ đạo chuyển rời. Mỗi cuộc sống, mỗi cảnh đời, nàng chỉ có thể độc lập cho mình và con gái.
- Em dạo này công việc ổn chứ? Thấy không nhắn tin hàng ngày cho chị, tìm được thú vui mới rồi sao?
- Em mới được thăng chức sáng nay. Có thể tự nghĩ và làm sản phẩm riêng rồi.
Cô ấy cười cười. Mặt ngập xuân ý. Đích thân Tổng giám đốc của Essa, Steven Uebel gọi Yves lên phòng. Nghe tin tốt lại nhìn thấy Marcus Thomas cũng ở trong, cô ấy đoán ra đây cũng là chuyện tốt do hắn nhờ. Lương thưởng tăng hơn gấp đôi là một chuyện. Người trong lòng Yves quan tâm đến cô ấy. Sao có thể không vui cho được?
- Kể chị nghe xem nào. – Majorie hào hứng.
Cơ mà, câu chuyện nàng nhận được khá ngoài lề. Cô ấy tiện miệng kể về một phần mềm nàng không quá hiểu rồi chuyển hướng sang nói về việc gần đây đang mua và chuyển nhà thôi. Majorie trước nay luôn tin tưởng bạn bè mình nên nghe đến thế chỉ hích vai Yves mà rằng:
- Đấy em cứ kêu chuyện sự nghiệp. Chị nói nghèo bao năm, giàu mấy chốc, giờ không phải đúng rồi sao?
Hai người tán chuyện phiếm nói đến những món ăn ngon. Nàng vẫn giọng điệu cũ mà rằng, tự chủ được thì đâu cần đàn ông nào chứ khiến Yves cũng có đôi phần hổ thẹn. Vậy nhưng, chuyện chưa xác định. Cô ấy vẫn nghĩ nếu thật sự thành thì nàng sẽ ủng hộ chứ bây giờ Majorie lại mắng thôi.
Trước đây, hai người quen nhau là do cô ấy mới lên Sài Gòn, không có tiền thuê nhà. Chính nàng đã kéo vào còn lo hết nấu nướng để cô ấy yên tâm học mấy tháng đầu trước khi tìm được việc. Về sau họ mất liên lạc một thời gian nhưng khi tìm lại được thì phát hiện ra cả hai đều đang ở Mỹ nên càng thân thiết hơn.
Tính tình nàng vẫn vậy nhiệt tình, lo lắng và thẳng thắn vô cùng. Lần trước, dùng dằng với Constantine, Yves được nàng khuyên mãi mới chú ý đến bản thân muốn gì hơn. Giờ nếu nàng biết cô ấy ở trong một mối quan hệ mập mờ với hắn thì không biết sẽ nghĩ gì. Hai chị em chia tay vui vẻ. Nàng cũng lái xe đi, hẹn lúc nào có thời gian hơn sẽ thăm nhà cô ấy.
* * *
Ở khách sạn lớn của thành phố, Henry cũng không nhịn được mà mời James Conaway ra uống cà phê riêng. Anh Tổng giám đốc tuổi đã hơi chững kia không từ chối, tiến đến ngồi xuống cùng với hắn.
- Anh cũng biết là cô ấy có gia đình rồi chứ? – Hắn mở lời.
- Tôi biết. – James gật đầu. – Nhưng tôi không vợ con nhiều năm rồi, cũng đâu có vội.
- Chỉ hi vọng rằng anh đừng phá đi những gì cô ấy có.
Henry rất chân tình khiến anh Tổng giám đốc kia còn đang tưởng hắn muốn dằn mặt mình giờ trở nên nghi hoặc. Gương mặt đa phần lạnh lùng của hắn cũng có biểu cảm quan tâm này, càng không có vẻ như đang diễn. Xem ra, Henry Cunningham cũng không hoàn toàn lãnh khốc vô tình như người ta đồn thổi. James nhẹ giọng hỏi:
- Anh Cunningham biết thứ Majorie cần nhất trong cuộc sống là gì chứ?
Hắn nở một nụ cười thật lòng dù rất nhạt, khóe mắt in một dấu buồn:
- Điều cô ấy cần nhất chính là đủ độc lập để dù thế nào cũng sẽ lo được cho bản thân và những người mình quan tâm nhất. Nếu thứ giúp cô ấy độc lập là điều cô ấy thích thì càng tốt, không thì cũng không sao.
- Cái tôi làm được bây giờ cũng chỉ có thế. – Anh Tổng giám đốc của Upchord thật lòng. – Tôi đọc mấy bài báo, biết cô ấy thực tình quan tâm đến nghệ thuật, chỉ là cuộc sống cơm áo gạo tiền chưa bao giờ có thể ngơi tay thôi. – Anh ta dừng một lúc, đợi hắn nhìn sang mới tiếp. – Lâu đài Hemmings vốn là mẹ tôi để lại cho chính quyền thành phố. Giờ tôi muốn mở một trung tâm nghệ thuật và giáo dục hội họa ở Nashville để tưởng nhớ bà. Majorie giúp tôi tìm lại tranh từng bị thất lạc ở lâu đài Hemmings. Cô ấy cổ phần tìm đến đâu thì sẽ sang nhượng cổ phần đến đó. Tôi không biết người ở bên cạnh cô ấy, quan hệ của họ tốt đến đâu. Nhưng cho dù Majorie không đón nhận thì một cô gái như thế, tôi vẫn cần thử một lần. Không yêu nhau thì tôi cũng thật lòng muốn làm bạn.
Lông mày Henry giãn ra. Hắn tự hỏi có phải trưởng thành rồi thì người ta sẽ tiếp cận một cô gái bằng cách như vậy. Giữa Majorie và James thực sự là có qua có lại. Nàng không nhận không của anh ta cái gì nhưng dần dần sẽ có một khoản sở hữu riêng, lại còn là điều nàng thích. Hai người như thế sẽ có điều kiện nói chuyện nhiều hơn nữa. So với James Conaway, xem ra hắn đã rõ ràng là người không phù hợp. Henry ngày đó chỉ trẻ con mà ở bên Majorie, không ý thức được rằng mình cần nhiều sức mạnh hơn nữa để mà bảo vệ nàng.
Tất cả cũng đã muộn rồi. Hắn lịch sự chào khách hàng của mình rồi quay lưng đi thẳng. Anh Tổng giám đốc của Upchord nhìn thấy phản ứng hôm nay của hắn thì nhếch miệng cười. Anh vốn nghĩ dù là luật sư riêng thì cũng không thể tin tưởng hoàn toàn sự lãnh khốc, không mấy tình cảm của Henry Cunningham kia được. Thế nhưng, hắn thì ra cũng có một trái tim ấm áp, chỉ là phải tìm đúng người thôi. Anh ta nhíu mày băn khoăn. Rõ ràng tình cảm cho Majorie rất dạt dào mà nhưng hắn lại che dấu bằng vẻ lạnh lùng kia. Nó cứ giống như hắn phải vờ như vậy để không ai phát hiện ra nàng là điểm yếu của mình.
Henry cũng không rõ James Conaway nghĩ gì, dưới đáy tim đau thắt. Hôm đó, hắn nhìn thấy Bryan Martin đang ôm hôn một cô gái khác sau cánh gà nên lập tức bỏ đi. Ít nhất như thế này, nếu chuyện có thực sự vỡ lở, Majorie vẫn còn một chỗ dựa. Hắn cười mình lần nữa, rõ ràng như thế yên tâm hơn nhưng nước mắt sau tròng ngày càng nóng.
* * *
Gần một năm trôi qua, tất cả mọi chuyện cứ như vào quỹ đạo. Marcus Thomas giờ chuyển hẳn sang San Francisco để làm văn phòng đại diện mới cho hãng luật. Tannehill sau khi bị anh đại diện sơ cấp này sát muối vào mặt thì giận dữ:
- Cậu cứ bảo Henry Cunningham chờ đấy. Tôi sẽ không để yên đâu.
- Henry không liên quan gì ở đây. – Marcus tuy còn trẻ và chân thành nhưng vẫn do một tay hắn đào tạo. – Có chuyện gì tôi sẽ tiếp chuyện anh.
Sau đó hơn một tháng, Frank Tannehill và Erin Moore quả nhiên phát hiện ra chuyện giấy tờ ly hôn của Constantine Olsen chưa giải quyết xong nên tình nguyện đại diện cho bên nam. Yves đương nhiên rất hoảng sợ nhưng hắn bận bịu giấy tờ đầu tư của Upchord bên Texas nên không sang ngay.
Hắn gọi điện cho Marcus thì được biết Tannehill lấy lý do Thỏa thuận không phân chia tài sản được kí quá sát ngày mua nhà để kiện rằng Yves có ý định lừa đảo. Chuyện cô ấy sống ở căn hộ nhỏ để giả nghèo giả khổ và tờ séc ba triệu không dấu tích truy suất để mua căn hộ cũng bị lôi ra làm bằng chứng cho việc Yves ẩn giấu tài sản và trốn thuế. Henry cũng đã tính hết những chuyện này nên bình tĩnh nói:
- Mấy việc nhỏ như vậy đâu cần tôi phải trực tiếp ra tay.
Marcus nghe vậy, quả thực thấy buồn cho cô gái xinh đẹp kia. Anh ta cũng là một luật sư giỏi nhưng không phải là người mà cô ấy muốn dựa dẫm. Nếu nghe được giọng bàng quan kia của hắn thì Yves sẽ cảm thấy thế nào. Khi anh ta đến nhà thì hai mắt cô ấy vẫn đỏ au, thế nhưng vẫn cười rất lịch sự:
- Là Henry nhờ đến anh phải không? – Yves thở ra một hơi. – Thật là phiền quá.
Marcus hơi cụp mắt. Hơi thở nhẹ lòng kia.. Rõ ràng là cô ấy mang hi vọng nhiều hơn một chút. Yves nghĩ rằng Henry không thể đến với mình nhưng vẫn luôn nhờ người giúp. Ngay cả khoản tiền 1.5 triệu đô kia cũng là hắn hỗ trợ để vào quỹ đầu tư kia mà. Anh ta không nhẫn tâm, cũng để Yves tin như vậy, dùng đôi mắt xanh chân thành mà nhìn cô ấy:
- Thực ra cũng không quá phức tạp đâu.
Cô ấy ngập ngừng một hồi rồi mới nói:
- Hôm qua Constantine có đến tìm tôi. Anh ấy nói nếu như chúng tôi quay lại thì mọi vụ kiện này đều biến mất. Nhưng mà.. – Yves nắm ly trà trong tay rất chặt –.. anh cũng biết tôi và Henry. Tôi không muốn như vậy.
Marcus nghe được đến đây, vốn định nói mấy câu an ủi khuyên ngăn nhưng lại theo phản xạ của một luật sư mà rằng:
- Trong lúc cô gặp, có ghi chép hay ghi hình lại không?
Cô ấy hơi ngửa đầu, bình tĩnh nhớ lại. Trước giờ dù ở đâu cô ấy cũng lắp máy quay an ninh phục vụ an toàn bản thân. Thế nên, đương nhiên là có. Hai người cùng xem đoạn quay xong, Yves hỏi anh ta:
- Nhưng mà tôi không hỏi Constantine trước lúc ghi hình nên không biết chúng ta có dùng được nó làm bằng chứng hay không?
Marcus tươi tỉnh:
- Tôi đoán thói quen dùng máy quay an ninh cô vẫn có từ trước đây phải không?
- Đúng thế. – Yves gật đầu. – Kể cả có ở căn hộ chung nhỏ xíu, tôi cũng vẫn muốn đảm bảo an toàn.
- Còn ở nhà chung với Olsen thì sao?
- Có chứ. – Cô ấy khẳng định.
- Nếu vậy thì Constantine Olsen sẽ không thể nào nói là không biết cô đang quay. Hơn nữa, dù bên kia có cãi được thì máy quay trong tòa nhà văn phòng này vẫn có, mà chắc chắn, với căn hộ cao cấp thì họ điều khoản ghi hình với khách đến nhà nhằm đảm bảo an ninh.
- Nhưng mà thế thì có ý nghĩa gì? Anh cũng chỉ nói về chuyện muốn tôi quay lại.. – Yves có vẻ mềm lòng, dù giờ cô ấy hướng tới Henry hơn.
Anh chàng đại diện sơ cấp kia không biết nên khuyên thế nào, đành chỉ nói:
- Khi dính đến luật sư rồi thì không có gì còn có thể giải quyết như vậy được nữa. Trừ khi cô vẫn muốn quay lại mối quan hệ đó còn không thì chúng ta phải chiến tới cùng thôi.
Cô ấy gật đầu. Sau đó, Marcus Thomas mới từ tốn giải thích. Trên đời, sợ nhất không phải là kẻ địch mạnh mà chính là đồng đội ngu. Frank Tannehill là luật sư lớn mà chọn vụ án nhỏ thế này chính là vì muốn báo oán Henry. Cơ mà, anh ta có chết cũng không ngờ được Constantine tự mình mò đến nhà vợ cũ mà không gặp qua luật sư. Hành động này có thể được tính là "tống tiền, tống tình" nên chỉ cần trình bày trước thẩm phán, cho thấy rằng nếu Constantine Olsen hoàn toàn có lý thì việc gì phải đi cửa sau như vậy. Marcus nói:
- Trước đây, hồ sơ nộp cũng là từ phía cô. Có đoạn băng này, tôi có thể nói với thẩm phán là anh ta vì vẫn còn vương vấn nên mới bày trò ra thôi. Nếu như thế, bên kia cũng không có dịp để trình bày chứng cơ về séc trả tiền nhà. Ngoài ra thì, toàn bộ chi phí pháp lý cũng ở bên phía họ.
Yves trong mắt đầy lòng thương cảm. Làm vậy thì cô ấy sẽ không phải ra tòa nhưng danh dự và tiền bạc thì cái gì Constantine cũng mất hết:
- Không còn cách nào khác sao?
- Còn thì còn.. – Anh đại diện sơ cấp bình tĩnh nói. – Bức tranh khổng tước từng ở nhà cô bán cũng được ba triệu đô. Đó là bức tranh cô được tặng bởi vợ chồng thị trưởng San Francisco, có nguồn gốc rõ ràng. Nếu ra tòa, chúng ta có thể đưa bằng chứng đó ra. Thế nhưng, những vụ kiện ly hôn là hồ sơ đại chúng. Tôi tin chắc rằng vợ chồng ông Navarro cũng sẽ không muốn có những dấu tích này đâu.
Marcus giải thích tiếp. Thật ra, anh ta vốn không định ra tòa mà chỉ cầm bằng chứng về bức tranh được bán đến cho Frank Tannehill và Erin Moore thấy không còn đường nào để thắng thôi. Hơn nữa, nhà Navarro không dễ dây vào. Người ở vùng vịnh này ai cũng biết. Cho dù là Frank Tannehill hay Ethan Moore đi nữa mà để họ phải lộ mặt thì cũng sẽ sớm bị ghi hận mà thôi. Thế nhưng mà, dù là Rebecca hay Kevin nếu không phải lộ mặt với đám luật sư ăn thịt người kia thì càng tốt. Yves vì sợ ảnh hưởng đến những mối quan hệ của Henry mà đành đồng ý cùng Marcus. Trước khi anh rời đi, cô ấy hỏi:
- Ngay cả hợp đồng bán tranh cũng là do anh ấy lường trước sao?
Đương nhiên Marcus biết cô ấy đang nhắc tới Henry. Anh ta không nhẫn tâm đành nán lại đôi chút:
- Thật sự mà nói.. Yves. Henry Cunningham giống như mặt trời vậy. Anh ấy có thể chiếu sáng cho cuộc đời nhiều người nhưng nếu cô không phải là gió mây, ở bên anh ấy sợ rằng sẽ chết bỏng.
Yves gật đầu. Vẫn biết thế nhưng cô ấy cảm thấy khó quay đầu. Một chàng trai hoàn hảo đến thế. Chỉ ước mơ thôi. Dù một tia hi vọng, cô ấy cũng sẽ chấp nhận. Marcus Thomas quay người vào thang máy. Henry đúng là gieo rắc mầm tình không nên ở khắp nơi. Ngay cả chuyện Constantine Olsen này đến tìm cô ấy. Marcus cũng còn nhớ rất rõ lời nói của hắn về "cô gái mà tôi tôn trọng" để kích động kẻ kia. Có lẽ, ngay lúc đó, hắn đã nhìn ra rằng chỉ cần Constantine bị kích thích muốn có lại Yves thì sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn nếu trong quá trình tranh chấp pháp lý.
Thế nhưng, trong mắt cô gái kia, chị sợ những hành động như vậy lại quá đỗi ngọt ngào. Marcus Thomas đã ở bên Henry Cunningham rất nhiều năm. Đấy không phải ngọt ngào mà chỉ là thiên tài trong hắn tận dụng tất cả những điểm yếu trong tình cảm của những kể đối đầu mình thôi. Còn sự thật thì.. hiện tại Yves cần dựa dẫm là thế nhưng hắn không ở đây. Điều đó nói rõ cô ấy chưa nằm trong thứ tự ưu tiên của hắn.
* * *
Yves bên này đơn giản đi uống cà phê với Hazel Davis. Cô ấy kể mình vẫn có phần thương cảm khi Constantine muốn quay lại nên Hazel phì một cái dưới mũi:
- Cô thực sự nghĩ rằng Constantine đó vì nhận ra mình yêu nên muốn quay lại sao?
- Không thì sao chứ? – Yves nhướn mày.
- Anh ta là thấy người bây giờ ở cạnh cô quá xuất sắc nên muốn chiếm đoạt lại cô để trả thù người ta.
Cô gái tóc đen xinh đẹp cảm thấy như có bụi trong mắt. Thì ra, chồng cũ của cô ấy đến cuối cùng vẫn chỉ là tìm ra giá trị lợi dụng thôi. Xét về khoản đó, Henry thực sự hơn anh ta quá nhiều. Dù là quan hệ lợi ích nhưng hắn rõ ràng và thực sự có tâm khi chăm sóc cho Yves từ nhà cửa đến công việc thường ngày.
Hazel không được nói quá nhiều chuyện khách hàng với người ngoài. Đó là nguyên tắc trong nghề của cô ấy. Thế nhưng, nghe Yves có phần mụ mị với Henry lại nghĩ đến những chuyện mình chứng kiến ở sân bay tư nhân San Francisco, cô ấy không nhịn được mà khuyên:
- Cô xét cho cùng cũng phải đặt bản thân mình lên trước. Đàn ông.. Henry Cunningham đó quá quyền lực. Cho dù tốt, nếu cô không thể nắm bắt được toàn bộ trái tim người ta thì tìm cách kiếm lợi cho mình rồi bỏ đi vẫn tốt hơn ngồi đó cho đời chà đạp.
Hai cô gái cúi đầu uống cà phê. Họ tình cờ trở thành bạn bè nhưng như thế cũng dễ chịu. Chiến đấu sinh tồn ở những thành phố lớn đôi khi cũng rất cô đơn. Có một người không hỏi quá nhiều nhưng xả được thì ai cũng nhẹ nhõm hơn.
* * *
Ngày tháng sau đó cứ thế trôi, Henry thi thoảng có việc sang San Francisco thì cũng sẽ bầu bạn cũng Yves. Bạn bè cô ấy đến, hắn tiếp chuyện ngồi cùng. Chỉ những khi chụp ảnh thì hắn luôn xung phong để bấm máy cho cả nhóm. Cuối cùng, chính bản thân Henry lại không có mặt ở trong những bức ảnh đó.
Về phía Upchord, Henry bay xuống Austin thường xuyên hơn để bàn về những hợp đồng đầu tư lớn. Majorie khi gặp đối tác quỹ tiềm năng cũng sẽ xuống cùng để hỗ trợ. Thế nhưng, James Conaway giữ đúng lời hứa. Nàng vẫn cần phải tìm lại các tác phẩm cho Viện nghệ thuật ở Nashville nên chỉ khi thật cần thiết mới Upchord mới gọi thôi. Những lúc như thế, Henry lại có thể im lặng dùng một đôi bữa với nàng.
Vụ việc quỹ mắt, trại trẻ, và hoạt động môi trường do Travis Vaughn vẫn tiến triển chậm rãi. Hắn muốn để yên cho cuộc sống của nàng nên không có chuyên gia để truy mọi nguồn gốc. Thế nhưng, Laura ngày ngày cần mẫn vẫn phát hiện ra những khoản tiền của David Tokar ở ngay trong hãng luật. Ông ta lén lút gửi hóa đơn thanh toán dịch vụ khống cho ba khách hàng lớn trong hãng rồi biển thủ. Những dấu tích tra về dẫn đến Wendy Klein.
Khi người phụ nữ tham vọng của hãng biết đến điều này thì vô cùng tức giận muốn lật mặt luôn với ông ta. Thế nhưng, Henry khuyên:
- Nếu kín đáo làm thì ai cũng sẽ đổ cho chị tắc trách trong việc để tiền nong lẫn lộn, rất khó có thể được bầu lên thành đại diện quản lý. Nếu làm công khai thì khách hàng có thể kiện chúng ta luôn, dù thế nào cũng không tốt.
- Vậy chúng ta phải làm sao? – Wendy sốt ruột.
- Tôi thấy có một số manh mối phạm pháp của của các quỹ mà ông ta rửa tiền. Nếu lật việc này ra đúng lúc, danh sách của tất cả những người rửa tiền qua đó sẽ được công khai.. Lúc đó, chúng ta có thể đường hoàng vừa đe dọa, vừa mang ra tòa án để giật cái tên Tokar đó khỏi tường mà không cần bàn cãi.
Chị ta nghe thấy vậy, gật đầu nhận lời. Việc trước mắt là tương kế tựu kế rút tiền không tham nhũng của David Tokar sang định danh của chị rồi bù vào cho khách hàng để tránh hãng bị kiện trước khi thời cơ đến.
* * *
Phía bên ngoài, Wendy Klein cũng giới thiệu cho hắn những mối quan hệ chính trị quan trọng trong thành phố. Henry dẫn Louisa đi tất cả những sự kiện liên quan này. Một người là con cháu nhà Cunningham, một người mang theo họ Wilson, còn là hiệu trưởng trường tư Westminster nổi tiếng nhất bang. Đôi trai tài gái sắc này đi đến đâu cũng có người chào đón.
Đã vậy, mỗi lần xuống Sandy Springs chơi, anh bạn thị trưởng Brady Thompson của họ không ngần ngại mà mang hắn vào cả bài diễn văn với dân cư trong thành phố luôn. Nếu gặp ở chỗ khác, anh ta lại là đầu mối để hắn và Louisa nói chuyện với rất nhiều người phụ trách hành chính ở địa phương.
Vào cuối một buổi chào khách đông vui, Brady nhỏ giọng nói với hắn về bệnh án của Lucas trong trại trẻ Blue Hope năm xưa. Cậu bé dường như đã có rất nhiều bệnh tật trên giấy tờ nhưng Louisa giám chắc hồ sơ tại Westminster khi cậu bé mang họ Vaughn thì hoàn toàn khác. Khỏe mạnh. Đây là một đầu mối để họ tiếp tục tra. Cô ấy lo lắng cho những đứa trẻ sẽ bị ảnh hưởng nhưng chuyện này không thể vội.
* * *
Ở một mặt trận khác, Jacob Bowers tận dụng quan hệ của mình ở Lầu năm góc mà cứ thi thoảng lại bay về rồi giới thiệu Henry với các quan chức và nhà tài trợ có máu mặt. Robert Jensen đương nhiên nhìn thấy nên lựa lúc có thể nói chuyện riêng với Louisa mà nhã nhặn hỏi:
- Tiểu thư Wilson dạo này cũng muốn quý ông bên cạnh mình ra tranh cử chức Luật sư bang sao? – Đứa em khác mẹ này rõ ràng ghen tị muốn chết vì hắn chỉ cần một cái tên đã thu hút mọi sự chú ý mà anh ta phải cố gắng trong rất nhiều năm mới có chỗ đứng hôm nay.
Cô hiệu trưởng xinh đẹp giữ nguyên một ý cười nhưng đánh mắt khiến cho Robert không cách nào không rạo rực:
- Anh ấy vẫn chỉ chú ý đến quan hệ với các tập đoàn thôi. – Cô ấy cố tình thở dài. – Mà không phải làm Luật sư bang cũng cần một số năm nghĩa vụ công sao? Đâu dễ dàng mà nhảy dù vào như vậy.
Anh ta nghe đến đây thì cũng thấy hợp lý. Henry chưa từng làm công tố thì sao leo nổi lên vị trí kia. Cơ mà, đấy là đòn đánh lạc hướng của Louisa. Cô ấy biết từ một góc, Helga Valentine cũng đang quan sát rồi. Từng chút một cô hiệu trưởng tiến lại gần Robert Jensen. Muốn ly gián thì chỉ nguyên thân hình vạn người mê của cô ấy đứng gần hơn như thế này cũng đủ để nhiều người nóng mắt. Anh ta không nhịn được, nhìn Louisa thêm mấy lần. Tất cả những lần đó Helga đều đếm được, không sót.
Đương nhiên, Henry Cunningham và Louisa Wilson cùng khoác tay ra ngoài cũng sẽ có nhược điểm của nó. Ai cũng thích đưa họ lên mặt báo, hay ti vi mà bình phẩm ngược xuôi. Trai tài gái sắc. Xứng lứa vừa đôi. Gia thế hiển hách của cả hai khiến cho ai nấy đều chắc mẩm rằng hai người không thừa nhận nhưng chỉ là chuyện sớm muốn thôi. Ngay cả Yves ở San Francisco cũng nhìn thấy hắn và Louisa, tay khoác tay tươi cười trên mặt báo. Cô ấy run run. Henry đối với cô ấy, đến cuối cùng là thế nào?
* * *
Ở Nashville, Majorie đã tìm được không ít tranh và bình cổ cho Viện giáo dục nghệ thuật Gwenette Hemmings của James Conaway. Quan hệ của hai người dù tốt lên đáng kể nhưng Majorie vẫn luôn khoảng cách với anh Tổng giám đốc tóc nâu kia. Vậy nên, họ vẫn chỉ ở mức bạn bè. Cơ mà, anh ta biết nhạc sĩ, nhà sản xuất Bryan Martin ít về Nashville nên cứ mỗi lần nàng mang Alexandria đến viện là vui đùa cùng con bé.
Majorie có thể giữ những tủi buồn cho mình nhưng nàng thương bé con không có bóng dáng đàn ông trong nhà nên vẫn nhẹ nhàng hơn, để James chơi cùng. Trong một lần như vậy, không rõ bằng cách nào mà Bryan đã xuất hiện, hằm hằm nhìn nàng rồi kéo tay Alexandria đi:
- Mẹ.. mẹ.. – Con bé lâu ngày lạ ba, lại thấy nét giận dữ trên gương mặt thì vô cùng sợ.
Nàng tiến đến giữ tay anh ta, cao giọng nói:
- Anh làm đau con rồi.
Bryan vừa hất tay nàng thì James tiến đến ngăn cản khiến anh ta càng giận dữ hơn:
- Em bây giờ thì giỏi rồi. Không có anh ở đây.. em vẫn tìm được không biết bao người khác.
- Anh không nên nói như vậy. Cô ấy không..
James chưa kịp nói hết lời thanh minh thì chồng nàng đã chặn họng:
- Tôi đâu có hỏi anh.
Một người khi đang trong cơn hiểu lầm thì nói gì cũng không được. Anh ta nhìn vợ mình vẫn đang dỗ con gái khóc lóc thì trong mắt có hiện một tia nuối tiếc nhưng vẫn quay lưng đi. Rõ ràng Bryan còn để một bó hoa trong xe. Anh cảm thấy mình đã rất nhiều lỗi nên muốn tạo bất ngờ cho nàng. Thế nhưng, khi bước vào Viện nghệ thuật giáo dục mà Majorie luôn kể dẫn Alexandria đến mỗi chiều, anh lại thấy một người đàn ông khác đang chơi với con mình. Một phút nóng giận, từ bao giờ, từ lúc nào, nàng và con đã không cần anh nữa?
James chứng kiến những giọt nước mắt từ từ lăn xuống trên gương mặt của Majorie khi chồng nàng quay lưng. Giọng nàng không giống như gào nhưng khá dõng dạc:
- Bryan Martin, anh đứng lại cho tôi.
Nàng gần như không bao giờ dùng giọng này với chồng con nên anh ta lạnh cả sống:
- Chúng ta ly hôn đi. – Viền mắt Majorie rực đỏ.
Những chờ đợi, kiên nhẫn, và chung thủy của nàng, khi anh về đổi lại như thế này. Bryan bàng hoàng nhìn vào đôi mắt đã nhòe nhoẹt nước của nàng. Vậy nhưng sự kiên định với việc nàng đang muốn thì hoàn toàn không giả dối. Ngay cả James cũng không không dám quan sát thêm, cúi đầu lặng lẽ.
- Em nói gì? – Trong lòng chồng nàng vô cùng rối loạn.
- Ly hôn. – Nàng nói rõ ràng rồi nắm chặt tay con, ngồi xuống phía trước nhìn vào mắt nó. – Mẹ xin lỗi.
Con bé nhìn thấy nàng khóc, nước mắt cũng giàn rụa. Nó lắc lắc đầu, gạt nước mắt cho Majorie:
- Mẹ không có lỗi.. Mẹ không có lỗi..
Bryan Martin cảm thấy cảnh này rất chói mắt. Anh sai rồi. Anh biết là anh sai rồi. Trong lòng anh đang nói một nghìn lần câu như vậy. Vốn là một gia đình nhỏ rất hạnh phúc, nhưng từ khi anh có cơ hội đến đỉnh vinh quang trong âm nhạc thì đâu đó nó đã mất đi rồi. Bryan cảm thấy vợ không hiểu mình nên tìm đến tâm sự với một vài cô gái khác. Đêm qua cũng thế. Cơ mà, cuối cùng, anh vẫn thấy trống rỗng.
Anh nhận ra không phải Majorie không hiểu. Anh nhớ sự dịu dàng của nàng, sự tinh nghịch của con gái. Thà rằng không có những tour diễn, thì có phải ngày nào anh cũng được ở bên họ không? Bryan Martin mang theo một bụng tội lỗi trở về, cuối cùng cũng muốn làm hòa, muốn nói ra tất cả, muốn bù đắp cho nàng và con gái.
Thế nhưng, khi nhìn thấy James và Alexandria, những tội lỗi trong lòng lại biến thành suy nghĩ:
- Biết đâu Majorie cũng giống mình. Khi cô đơn, khi không ai hiểu thì tìm đến một vòng tay khác.
Anh giận quá mất khôn, chỉ không ngờ một phút bồng bột ấy lại là giọt nước tràn ly với nàng. Majorie luôn như thế. Nàng chịu đựng vì yêu thương chứ sẽ không để ai chà đạp. Khoảnh khắc Majorie nói ra những lời kia cũng là lúc bức tường bảo vệ trong nàng được dựng lên mạnh mẽ nhất. Bryan muốn tiến tới ôm và xin lỗi nàng ngay lúc này. Cơ mà, khi nàng gạt nước mắt đứng dậy, anh chỉ nhận được một câu:
- Em và con sẽ ở nhà. Anh tốt nhất nên tìm một nơi khác. Mọi chuyện nên giải quyết một cách văn minh.
Anh không dám tiến lại nữa. Quá muộn rồi. Trong đầu Bryan liên tục có những câu như thế. Nếu quay đầu sớm, có lẽ anh đã không mất gia đình. Anh nắm thật chặt tay. Không thế được. Nếu vẫn còn cách níu thì anh sẽ níu.
Anh Tổng giám đốc đứng tuổi James Conaway sợ nàng tâm lý bất ổn nên muốn đưa hai mẹ con về. Thế nhưng, dù viền mắt còn đỏ hoe, ánh mắt Majorie giờ tĩnh lặng hơn trước. Nàng thở ra một hơi nói:
- Em khi cần cũng sẽ rất mạnh mẽ. Anh đừng lo.
Một lớp lạnh lùng phủ lên nét buồn. Majorie như vậy khiến người khác tiếc thương. Nhưng cuộc sống là thế, một nơi vào quỹ đạo thì cũng rất nhiều nơi quỹ đạo chuyển rời. Mỗi cuộc sống, mỗi cảnh đời, nàng chỉ có thể độc lập cho mình và con gái.