Chương 21: Mười hai năm xa cách
Lại nói, mấy tháng nay, Henry Cunningham cũng xuất hiện ở San Francisco không ít lần vì chuyện của hãng luật và những điều tra cá nhân kia. Thế nhưng, hắn cũng đôi lần đến vì Yves gọi. Xét cho cùng, Henry chẳng muốn cô ấy làm loạn lên mỗi lần hắn xuất hiện với Louisa Wilson trên mặt báo, phục vụ cho tranh cử nên dỗ dành nhiều hơn.
Cô ấy cũng phát hiện ra, dường như ham muốn của hắn không phải lúc nào cũng nhiều. Điển hình như đêm nay vậy, hai người đơn giản là đắp chăn ngủ yên bình. Yves im lặng ngắm gương mặt của Henry thêm một lúc rồi cũng chìm vào một giấc ngủ sâu. Sáng tỉnh dậy, tinh thần hai người khá thoải mái nên cô ấy lựa vài lời hỏi Henry:
- Em được mời làm phù dâu của của Hazel Davis tối mai mà đăng kí hai khách mời rồi. Cô ấy cũng chỉ làm ở sân sau nên.. ừm.. – Yves vẫn ngại ngùng không nói hết.
- Em muốn anh đi cùng phải không? – Hắn ngẩng lên nhìn cô ấy chân thành.
Vừa rồi là một nụ cười thật lòng, chứ không còn ý tứ kinh diễm giống lúc xưa khiến Yves giật mình. Dù đã thuyết phục bản thân về vấn đề bạn bè lợi ích nhưng những biểu cảm ngày càng tự nhiên hơn của hắn nhiều tháng nay làm cô ấy không cách nào không hi vọng:
- Có phải anh ấy đang dần nghĩ khác về mình rồi nên mới không còn giả trân? Có phải mối quan hệ đã phát triển đủ để hai người gặp nhau không cần cứ phải là giải quyết nhu cầu tình dục nữa?
Kì thực, phía bên này, Henry vẫn đang suy tính. Hazel Davis chỉ là điều hành nghệ thuật cho phòng tranh nên khách khứa sẽ không có quan hệ nào đình đám để mang chuyện của hắn gây ra ảnh hưởng chính trị gì. Thấy đám cưới có vẻ không lớn, hắn gật đầu đồng ý:
- Anh đang chọn quà cho vợ chồng Hazel rồi. Cơ mà.. – Henry cân nhắc thêm đôi chút. –.. sau đó, anh có thể cần nhờ em giúp một việc.
Từ lúc ở Atlanta về, cứ mỗi lần hắn hỏi như vậy là cô ấy lại hơi rén. Đi với cô ấy vẫn là để lợi dụng làm điều khác sao? Yves làm mặt nghiêm túc, nhìn hắn:
- Là việc gì cơ?
Henry bật cười, lại là những ý chân thành trên gương mặt:
- Anh muốn đưa em đi Lệ Giang chơi Tết.
Cô ấy đọc không sai. Hắn nói câu này rất đỗi thật lòng. Có điều Yves không biết nguyên nhân cho tất cả những sự thay đổi mà cô ấy đang thấy lại chính là hắn đang được ở gần Majorie. Thế nên, biểu cảm và tính tình Henry Cunningham không nhịn được mà rộng lượng hơn với người khác. Với Yves cũng vậy thôi. Cô ấy cứ liên tục kể với hắn về việc Tết Nguyên Đán sẽ trang trí nhà cửa như thế nào. Hắn ghi nhớ điều đó, còn hồi tưởng những chuyện Majorie từng kể khi hai người còn ở Clemson.
Ngày đó bọn họ yêu nhau, hắn còn chưa kịp về Việt Nam hay châu Á lần nào để trải nghiệm cái không khí mà nàng luôn tưởng nhớ này. Henry với Yves không tính là yêu, nhưng đàng nào cũng thuận tiện tra việc của trại trẻ Blue Hope, chiều Yves cũng là chiều bản thân một chút. Hắn muốn một lần có thể mường tượng ra cảnh đường phố đỏ rực Majorie từng kể.
Henry bỗng chốc quên một điều. Quan hệ bạn bè lợi ích thường rất đỗi mong manh. Tâm trạng hắn vui vẻ, còn đi đám cưới và chơi lễ hội truyền thống cùng cô ấy, Yves sẽ nghĩ theo hướng nào?
Lòng cô gái dần giãn ra thành hi vọng, còn hắn thì vẫn mưu tính những chuyện liên quan đến Robert Jensen và David Tokar. Henry đánh liều mang chuyện trại trẻ nói với Rebecca và Kevin Navarro. Hai vợ chồng thị trưởng San Francisco rất sốc nhưng cũng muốn tham gia điều tra vì nếu thành công, việc Kevin tham gia tranh cử Nghị viên vào vài năm tới sẽ vô cùng thuận lợi. Henry đương nhiên đồng ý và yêu cầu vợ chồng Thị trưởng đưa cái đuôi của Frank Tannehill ra cho hắn nắm.
Thì ra, trong một vụ kiện quy hoạch đất đai ở phía đông bắc California, Kevin Navarro đã phát hiện ra Tannehill giấu đi giấy tờ ủy quyền của khách hàng để lật mặt đổi sang bảo vệ một thân chủ khác. Đương nhiên, khách hàng của luật sư "ăn thịt người" thì cũng đều là gian manh ăn chặn cả. Thế nên, ông ta cũng chẳng định giúp ai, chỉ tương kế tựu kế đem việc này ra để khiến Frank Tannehill nợ mình một mạng.
Kevin hỏi:
- Rốt cục thì Frank Tannehill liên quan gì đến trại trẻ Blue Hope này?
- Có thể hoàn toàn không liên quan. – Hắn vẫn chưa chắc lắm. – Nhưng mà thầy của anh ta Ethan Moore thì tham dự rất sâu. Nếu như có thể dùng một con cho trung thành để cắn chính chủ của nó thì vẫn là tốt hơn cả.
Rebecca hiểu vấn đề. Tannehill rất gần với nhà Moore nên nếu có bằng chứng về phạm pháp của trại trẻ Blue Hope ở chỗ Ethan, vị luật sư "ăn thịt người" này chắc chắn sẽ là người có khả năng nắm được nhất. Chị vẫn hỏi hắn:
- Nhưng kể cả chúng ta có một vết về việc giấu bằng chứng của Frank Tannehill thì một con cáo già như Moore biết đâu còn có gì to hơn thế?
Henry Cunningham cười cười. Đó chính là lý do mà hắn nhất định phải đi Hàng Châu. Majorie theo nguồn dữ liệu về hàng hóa vận chuyển trong container mà làm thuật toán để tìm ra những công có thể vận chuyển người. Với những địa điểm của Blue Hope ở California thì những đứa trẻ chỉ có thể được đưa đến từ Mexico hoặc Trung Quốc. Hắn thấy Mexico quá gần, dễ đánh rắn động cỏ, nên chọn Hàng Châu vì người khác khó xác định mục đích chuyến đi hơn.
Nàng nói thông tin truy xuất nhìn tưởng dễ làm bằng chứng nhưng thật ra vô cùng khó. Họ truy ngược từ Mỹ thì ra một người nhưng giờ nếu tra từ đầu Hàng Châu thì không biết tài khoản bị gắn đến ai. Kết quả, họ rất khó xác định ai là chủ mưu thực sự.
Henry thấy chuyện này thực ra giống với việc David Tokar tham ô tiền của khách hàng nhưng giấy tờ thanh toán nội bộ lại dính đến Wendy Klein. Trong trường hợp của Ethan Moore, người thân cận và tin tưởng ông ta nhất là Frank Tannehill. Nếu đến Hàng Châu, hắn có thể tìm được chứng cớ các tài khoản bị đổ về cho anh ta thì hai người đó sẽ tự nhiên trở mặt. Nắm đuôi chỉ là một chuyện nhưng bí mật cho người khác ra làm tốt thí thì ai mà chịu được.
Henry và Yves sang Trung Quốc đúng Tết Nguyên đán là một vỏ bọc khá hoàn hảo. Nếu hắn đi với Louisa, báo đài sẽ chạy theo quá đà, khó hành động. Dịp này ở Trung Quốc, công việc cũng chậm hơn nhưng chưa ngừng hẳn như Nguyên Tiêu. Bạn nghiên cứu sở tại của cả Majorie và Stu thực sự hiệu quả trong việc tìm cho hắn những tài liệu cần. Nhìn cái tên Frank Tannehill trên đó, hắn thực sự rất hài lòng. Henry biết con người này luôn muốn "ăn thịt người" nhưng anh ta từng xuất thân trong trại trẻ, nhất định sẽ không làm những chuyện khiến quá khứ của mình càng bi thương.
Yves bên này vẫn đi chơi với hắn mà không mảy may biết mục đích chuyến đi. Cô ấy gạ gẫm hắn thuê cổ phục Trung Quốc để mặc rồi nắm tay nhau đi dưới màn mưa Lệ Giang. Hắn hỏi Yves:
- Tết ở Việt Nam có thế này không?
Thật ra thì không hẳn nhưng so với Mỹ thì giống hơn nhiều rồi.
- Vẫn là những đôi yêu nhau đi cùng. – Cô ấy giải thích. – Nhưng có lẽ không phải đi bộ mà chở nhau trên xe máy nhỏ, ở miền Bắc thì ngắm đào, ngắm lê, thăm bạn bè, còn miền nam chắc sẽ đi du lịch.
Hắn mỉm cười. Bàn tay Yves cũng nhỏ như tay nàng nên Henry vô thức nắm chặt hơn. Majorie giờ ở Atlanta. Hắn có thể gặp nàng thường xuyên và làm bạn. Hai người có thể trở lại những ngày tháng yêu thương thời đại học hay không, Henry không dám nghĩ. Hắn cũng không dám tự nhìn xem liệu có một chút ánh sáng le lói cuối đường hầm không. Hắn chỉ mong nàng cứ luôn ở gần như vậy để bản thân và Jeremiah thư giãn hơn một chút.
Henry nhìn thấy một cái đầu tàu hỏa bằng trúc nên không tiếc tiền mua cho thằng bé. Lúc này Jeremiah được gửi ở nhà nàng. Nó được treo câu đối đỏ, ăn toàn những món lạ lẫm, đa phần đều rất ngon. Chả giò Majorie làm chẳng hạn, nó từng ăn qua ở nhà hàng nhưng lớp vỏ ở đây mỏng, cũng giòn hơn, bên trong vị càng thêm ngọt. Đến món măng thì Alexandria rất thích còn thằng bé thì chun chặt mũi vào, khiến nàng tiện miệng trêu:
- Sao lại giống Henry đi đến mức đó?
Cả nhà cười phá lên. James Conaway và Bryan Martin đều ở đây như hai người bạn của nàng. Lâu lắm rồi Majorie mới có một cái Tết đông vui.
* * *
Trở lại California, khi Yves nhen nhóm nghĩ đến những điều có thể tốt đẹp hơn giữa hai người thì hắn đến gặp Marcus Thomas. Anh đại diện sơ cấp này luôn là người rất chính nghĩa nên nghe hắn kể qua câu chuyện về những quỹ từ thiện là lập tức muốn tham gia. Henry nói:
- Tôi muốn cậu dùng chuyện anh ta lấp liếm bằng chứng với khách hàng để ép đầu tiên. Cứ để cho Frank Tannehill chửi cậu một chập về chuyện "chó trung thành không nên phản chủ" đã. – Hắn đặt một tập tài liệu lên bàn. – Sau đó đưa ra cái này để anh ta biết chó có thể không phản chủ nhưng Ethan Moore vẫn từ Trung Quốc đổ tội cho anh ta. Cái này mà cảnh sát quốc tế Interpol sờ đến cũng không tốt đâu cho được.
Marcus lật những bằng chứng tài khoản mà trong lòng cũng mở cờ. Có điều, cặp mày anh ta vẫn nhíu lại:
- Vậy anh đi Trung Quốc vẫn không phải là dẫn Yves Nguyễn đi chơi sao?
- Một công đôi việc. – Hắn nhún vai.
Ngay cả anh phụ tá một thời của Henry cũng nhận ra cảm xúc của hắn dạo này có phần đa dạng hơn trước. Thế nhưng, đưa cô gái kia đi chơi cuối cùng vẫn là đi công việc, Marcus thở dài. Yves rốt cục vẫn là công dã tràng.
- Vậy tôi đi làm ngay đây. – Marcus đứng dậy, muốn chạy luôn đến chỗ Frank để xử lý.
Cơ mà, hắn vẫn chưa nói xong:
- Đứng lại đã. – Henry cười có chút nham hiểm. – Tôi muốn cậu chốt bằng việc mời anh ta làm đại diện cấp cao cùng cậu ở khu vực bờ Tây này, và mang nửa số khách hàng của Glenn Moore sang cho chúng ta nữa
Marcus Thomas ngây ra một lúc rồi lông mày giãn hẳn ra:
- Khoan đã anh vừa nói cùng tôi?
- Phải. – Hắn khẳng định. – Không chỉ thế tôi muốn cậu làm như thể đang muốn tính kế để lên đại diện đứng tên ở Klein Tokar nữa. Có như thế anh ta mới chịu về cũng hãng luật chúng ta.
- Anh thực sự muốn tôi làm cùng tên khốn đó sao? – Anh đại diện sơ cấp của hắn hơi khó chịu.
Thế nhưng, Henry vô cùng bình tĩnh:
- Tôi có nhiều điểm không hài lòng với Frank Tannehill nhưng có một vài điểm qua chuyện của Ethan Moore tôi thấy anh ta khá giống cậu. Một, anh ta rất thông mình xảo quyệt. Cậu tâm tốt nhưng đến khi cần đến thủ đoạn thì cũng đâu có từ. Hai, anh ta có lòng trung với người giúp mình. Cậu muốn thực sự trở thành một người quản lý hãng thì không thể chỉ dùng những người mình thích mà cần đối tác đủ mạnh để có thể tin tưởng nhau 90% khi đấu với bên ngoài. Tin tưởng nhất không phải là thích mà là lợi ích chung giữa người với người.
- Nhưng chuyện lên đại diện đứng danh, liệu David và Wendy có đồng ý được không? Tôi mới lên đại diện sơ cấp hai năm. Frank Tannehill lại chiến chúng ta rất nhiều vụ.
- David Tokar thì cậu không cần lo đâu.
Henry cuối cùng cũng nói với Marcus Thomas về việc đại diện quản lý của bọn họ bí mật ăn cắp tiền của khách. Ngay cả việc, hắn giao Upchord đang lớn mạnh cho David Tokar cũng là để lật ra vụ này. Majorie hỗ trợ cho Công ty phân phối của James Conaway, sẽ phát hiện ra chuyện này sớm. Ông ta cũng không đổ tội tại Wendy Klein được nữa vì hắn và nữ đại diện đứng danh của hãng đã phát hiện thủ đoạn này từ lâu, đổi giấy tờ ngay khi phát sinh giao dịch để truy xuất về Tokar rồi.
Tất nhiên, vẫn có rủi ro Upchord sẽ kiện hãng nhưng nàng ở đó, hắn quan hệ cũng tốt với James. Henry tin rằng chỉ cần xé cái tên Tokar khỏi tường và đền bù một khoản tiền mặt đích đáng là anh Tổng giám đốc kia cũng sẽ không công khai tấn công. Wendy cũng nắm được bằng chứng vi phạm thời làm công tố của David rồi nên ông ta sẽ buộc phải bước xuống. Sau đó, Henry nói:
- Một hãng luật không thể chỉ có một đại diện đứng danh. Nếu cậu còn ở Atlanta tôi sẽ không thể đẩy lên được. Cơ mà giờ, cậu đại diện cho văn phòng mới ở bờ Tây, cũng có rất nhiều thành tích đáng kể rồi. Vậy nhưng muốn lên hẳn thì mình cậu vẫn không đủ. Cậu phải phát triển được thêm người, địa vị, và khách hàng lớn cho nơi đây nữa. Mà để làm thế.. không điều gì nhanh bằng việc kiếm thêm đồng minh, dù cậu thích người ta hay không.
Marcus nghe vậy hiện thêm ý cười trên mặt. Henry đã bỏ hãng đi làm chính trị nhưng vẫn lo cho con đường thăng tiến của anh ta. Vậy nên việc này chắc chắn anh ta sẽ làm tốt. Thế nhưng nghĩ đến Yves, chàng đại diện trẻ thở dài hỏi:
- Anh đối với tôi là mười phần chú ý. Vậy còn với Yves thì sao? Anh đang tranh cử với Louisa Wilson. Nếu sau này thực sự làm Thống đốc thì cô ấy phải thế nào?
Hắn quan sát người phụ tá một thời của mình trong chốc lát rồi tiệng miệng hỏi:
- Cậu thích cô ấy sao?
- Đâu có. – Marcus phủ nhận gần như ngay lập tức nhưng gương mặt có phần nào đó khó xử.
- Tôi từng nói với Yves, đại loại là nếu cảm xúc của Yves thay đổi. Cô ấy đột nhiên thấy thích tôi hơn hoặc yêu người khác thì mối quan hệ nên kết thúc. Cô ấy là người tự do nên nếu thích thì cậu cứ tiến tới thôi.
- Thích anh hơn? – Chàng trai trẻ hơn nhướn mày. – Anh chăm sóc người ta cẩn thận, dịu dàng, còn mang tới cả sự nghiệp tiền tài. Henry bảo một cô gái không xiêu lòng vô cùng khó.
Hắn nở một nụ cười buồn, cũng khẽ nâng cằm như đang gật, rồi nhìn thẳng vào mắt Marcus Thomas:
- Tôi không thể tùy tiện bảo trái tim tôi yêu một người. Biết là không công bằng nhưng ít nhất nếu Yves có rời đi, tôi cũng sẽ để cô ấy rời đi với những thực tại tốt nhất và đó cũng là điều duy nhất tôi làm được.
Henry quay lưng đi khỏi. Marcus Thomas gõ gõ bút lên tập tài liệu của mình. Anh ta chưa bao giờ nghĩ mình thích mẫu người như Yves, một cô gái quá lụy và không có lập trường trong tình cảm. Anh đã khuyên cô ấy không ít lần về việc đừng có mong mỏi ở một người không hẳn có khả năng yêu như Henry Cunningham nhưng Yves vẫn miệng thì nói quan hệ lợi ích nhưng trong lòng nuôi hi vọng xa vời.
Nếu như cô ấy có thể vì lợi ích thật, Marcus mừng nhưng có lẽ cũng sẽ cảm thấy Yves là loại con gái đào mỏ đáng ghét. Thế nhưng, qua quan sát, anh thấy cô ấy không hẳn là vì quan trọng chuyện ngôi nhà hay những khoản đầu tư mà lụy Henry. Cô ấy lụy đơn giản vì Henry luôn làm chúng với một thái độ ân cần dịu dàng. Lòng thương của Marcus dậy lên. Một cô gái chỉ đi tìm kiếm tình yêu cũng khiến lòng người khác lạ.
* * *
Henry quay lại Atlanta vào một ngày trời âm u. Lái xe vừa đưa hắn đến được nhà nàng để đón Jeremiah thì mưa đổ xuống ào ạt. Biết ra đường sẽ không an toàn nên nàng giữ hắn và cả người lái xe lại. James Conaway đã về Austin giải quyết chuyện của Upchord, còn chồng cũ của nàng sau Tết cũng bay về LA để tiếp tục những chương trình sản xuất nhạc. Thế nên trong nhà, nếu không tính bác lái xe và một số người làm vườn đang trú mưa thì chỉ có hai người họ thôi.
Hôm nay khác với mọi ngày nên Majorie hơi buồn, còn trong mắt hắn có một màu vui vẻ. Ngày này cách đây rất nhiều năm, bác sĩ thông báo nàng mất đi đứa con của mình nên làm sao mà vui cho nổi.
Cơ mà, Henry nấu món thịt rán, rau bắp cải trứng luộc cho cả nhà cùng ăn. Jeremiah cảm thấy rất đặc biệt vì năm nào, vào đúng ngày này, hắn cũng xuống bếp làm riêng cho nó đúng từng món một. Trong khi, nó cầm đũa lên thoải mái thì Alexandria nhăn mặt. Ở với Majorie, được nàng chiều, con bé vẫn cứ là dao dĩa quen hơn. Đứa "em trai" hắn bên này thách thức:
- Em xem phải gắp như thế này này.
Nàng xem gương mặt tếu táo của thằng bé thì nét buồn trên mặt vơi đi, thậm chí phì cười:
- Nhưng mà Jeremiah, cầm đũa mà kẹp ngón giữa như thế không đúng đâu. Phải thế này này. – Nàng làm mẫu để thằng bé làm theo.
Cơ mà cầm như thế thật khó. Nó làm đi làm lại mãi mà cuối cùng cũng rơi miếng thịt ở giữa bàn. Alexandria được thể làm mặt xấu với nó, còn muốn nhờ mẹ cắt đồ ăn cho. Majorie không hiểu nghĩ thế nào, thản nhiên mà rằng:
- Con cũng đến tuổi để tập rồi. Mẹ ngày xưa mười tuổi là cũng hết dùng thìa ăn cơm rồi đó.
Con bé ngẩn tò te. Jeremiah ôm mặt cười chọc nó. Bị thách thức nên, Alexandria cũng nghiêm mặt, ngồi thẳng lưng, cố tự gắp cho mình. Thất bại mãi khiến cô bé nhìn bát cơm trắng như phát khóc. Thế nhưng, Jeremiah lúc này không trêu chọc nữa mà gắp những miếng thịt nhỏ hơn vào bát cho Alexandria. Hắn và nàng thấy thế đều vui vẻ. Lần này, hắn lấy kéo cắt rau và thịt cho con bé, động viên nó:
- Mỗi ngày tập một ít.
Trời đến tối vẫn mưa, nên hai người đưa bọn trẻ đi ngủ. Trước khi ly hôn, nàng và Bryan hay cãi nhau nên Alexandria sợ, cần có mẹ ngủ cùng. Giờ mọi chuyện bình yên, con bé nói hai câu thì đã lờ mờ nhắm mắt nên Majorie không quá mất công. Nàng ra trước hiên ngồi bậc cầu thang ngắm mưa.
Henry thì vất vả hơn một chút. Jeremiah khỏe mạnh nhưng hắn đi công tác về thì thằng bé luôn hỏi về đủ thứ. Đến khi hắn chuẩn bị ra cửa rồi nó vẫn là chưa chịu ngủ hẳn, gọi với theo:
- Hôm nay đúng là một ngày hạnh phúc.
Hắn mỉm cười bước ra, thấy nàng ở ngoài sân thì lục tủ cắt mấy lát gừng rồi đun nước sôi bỏ vào. Majorie từ xưa đã thích ngắm mưa nhưng lại hay bị lạnh. Nàng hơi ngẩn người đón ly trà gừng từ tay hắn. Henry khoác một chiếc khăn cho nàng rồi ngồi xuống bên cạnh. Tiếng sấm ì ầm nhưng cảm giác trong lòng hai người đều rất bình yên. Hai cặp mắt bất giác nhìn sang nhau cùng lúc.
Ngày này mười hai năm trước, họ chia xa. Khi đó là hận ý nhưng bây giờ cả cặp tròng nâu đen của nàng và đôi mắt xanh dương của hắn chỉ tràn ngập những nhớ nhung. Cả hai đều không kiềm chế được, nghiêng đầu hôn đối phương. Cảm giác quấn quýt nơi đầu lưỡi khiến trái tim như được lấp đầy. Hắn chậm rãi nhưng mạnh mẽ kéo nàng vào lòng. Những dấu tích và cảm giác khi được ôm nàng hắn vẫn chưa bao giờ quên.
Majorie vô thức để hay bàn tay lên ngạnh cổ hắn giống như lần đầu tiên của hai người. Thế nhưng, Henry từ lâu đã không còn là chàng trai ngây ngô năm ấy nữa. Hắn trực tiếp luồn vào trong áo, vân vê ngón cái trên đường chân ngực, cũng kéo nàng vào sâu hơn nữa. Lần này, nàng không đẩy ra cũng không trêu ngươi hắn, chỉ nhẹ nhàng hòa vào từng nhịp cửa người đàn ông mạnh mẽ. Hắn không rõ mình bằng cách nào mình kéo được Majorie vào phòng, chỉ biết khi đặt nàng lên giường, hai người đã hoàn toàn trần trụi.
Cả hai vẫn đắm mình trong những nụ hôn. Mỗi khi dừng lại, họ lại đưa tay vuốt lên mặt đối phương như thể mắt nhìn thôi không đủ, phải dùng xúc giác trên bàn tay để ghi nhớ từng đường nét. Ánh chớp lập lòe, giúp hai người nhìn được những ham muốn và chờ đợi trong lòng. Henry vẫn cứ muốn nhìn thẳng vào mắt nàng như thế này. Trong đêm mưa Boston, hắn không thể, lại càng không dám nhưng trong căn phòng ấm áp này, đôi chân nàng quấn quanh hông hắn, Henry nhẹ nhàng hôn xuống.
Những việc hai người làm không rõ đã kéo dài bao lâu nhưng họ đã chậm rãi ở bên nhau cho tới khi cùng chìm vào trong giấc ngủ. Khi hắn mở mắt giữa đêm thì Majorie đang quấn ga ở một đầu giường. Nàng đang khóc. Hắn biết rõ cả hai đều không hối hận về chuyện vừa rồi chỉ là quá khứ lại tràn về. Henry đưa tay muốn gạt nước mắt cho nàng nhưng Majorie nhìn hắn hỏi:
- Rõ ràng là đã luôn như thế này. Rõ ràng chúng ta đã luôn yêu nhau nồng nhiệt như thế. – Mắt nàng có tình yêu chưa bao giờ dứt, nhưng cũng có nỗi hận và nỗi buồn sâu thẳm. – Rõ ràng là như thế. Tại sao ngày đó.. đến bây giờ em vẫn không thể nghĩ ra lý do nào, anh phản bội em đi với Heather?
Nhìn sự quyết liệt trong đáy mắt nàng, bàn tay chỉ còn một ly là chạm lên mặt kia khựng lại. Mí mắt hắn đọng một vài giọt sương.
- Em nhìn lại mình xem, nhỏ bé.. đâu có da thịt có thể ôm đầy tay như Heather. – Từng câu từng chữ đã nói với nàng năm ấy vẫn còn xát muối trong trái tim của Henry.
Majorie muốn biết. Nàng đến bây giờ vẫn không tin rằng người đàn ông sẵn sàng bỏ cả gia đình để ở bên bảo vệ, động viên mình suốt nhiều năm lại có thể không lý do gì mà đột nhiên phản bội nàng như vậy. Gương mặt Henry lạnh trở lại. Hắn nhìn nàng khóc mà không dám ôm vào. Hắn thở ra rất nhẹ, lấy quần áo mặc lên người, rồi nói:
- Anh xin lỗi.
Vẫn là ba chữ này. Nước mắt nàng chảy xuống nhiều hơn. Mười hai năm trước hắn cũng nói, bây giờ lập lại thêm lần nữa. Tại sao hắn không thể chỉ một lần.. một lần giải thích rõ cho nàng.. cho bọn họ một cơ hội quay lại bên nhau? Ánh mắt Majorie lại hoang mang. Nàng gạt nước mắt, nghĩ bản thân lại hi vọng quá nhiều.
Lấy chìa khóa mà lái xe đặt trên bàn khi về trước vào lúc tối, hắn bước vào ghế lái của chiếc limo. Thế nhưng, thay vì nổ máy lái đi hắn lấy cả hai tay đánh lên vô lăng thật mạnh. Cả mười lăm phút như vậy, những giọt nước mắt còn kìm trong tròng mắt xanh mới trào ra không dừng được. Hắn sụt sùi, đau đớn. Ở trong này sẽ không ai nghe thấy cả nên Henry để bản thân rên lên thành tiếng rõ ràng.
* * *
Năm đó vì để nàng tự do, hắn tình nguyện bản thân đi quyến rũ một cô gái mà mình không hề thích, còn phải mượn thuốc kích dục để biến giả thành thật. Hắn đau đớn, ghê tởm chính bản thân mình nhưng phải nói gì với nàng đây? Thừa nhận với nàng tất cả đều chỉ là một vở kịch? Nói với nàng chính mình đã cướp con trai của nàng đi suốt mười hai năm đằng đẵng? Majorie đã hận hắn một lần nếu còn thêm lần nữa Henry không chắc rằng bản thân còn chịu nổi.
Hắn nghĩ mình thật ngốc. Vốn đã biết nàng là cô gái đã quay đi thì sẽ không bao giờ trở lại nhưng hắn không tự chủ được, lén lút giấu chính bản thân nuôi hi vọng. Thế nên, chuyện này mới xảy ra. Mười hai năm rồi mới được ở bên nàng, trái tim hắn không kìm được hoan hỉ mà tận tâm tận lực. Cơ mà cũng để giải quyết chuyện gì? Hắn vốn là nên giữ khoảng cách với Majorie, vốn là nên để nàng tự do tìm đến những người có thể yêu không toan tính, vốn là nên chấp nhận cuộc sống cô đơn của chính mình.
Đều là do hắn ngốc.
Cô ấy cũng phát hiện ra, dường như ham muốn của hắn không phải lúc nào cũng nhiều. Điển hình như đêm nay vậy, hai người đơn giản là đắp chăn ngủ yên bình. Yves im lặng ngắm gương mặt của Henry thêm một lúc rồi cũng chìm vào một giấc ngủ sâu. Sáng tỉnh dậy, tinh thần hai người khá thoải mái nên cô ấy lựa vài lời hỏi Henry:
- Em được mời làm phù dâu của của Hazel Davis tối mai mà đăng kí hai khách mời rồi. Cô ấy cũng chỉ làm ở sân sau nên.. ừm.. – Yves vẫn ngại ngùng không nói hết.
- Em muốn anh đi cùng phải không? – Hắn ngẩng lên nhìn cô ấy chân thành.
Vừa rồi là một nụ cười thật lòng, chứ không còn ý tứ kinh diễm giống lúc xưa khiến Yves giật mình. Dù đã thuyết phục bản thân về vấn đề bạn bè lợi ích nhưng những biểu cảm ngày càng tự nhiên hơn của hắn nhiều tháng nay làm cô ấy không cách nào không hi vọng:
- Có phải anh ấy đang dần nghĩ khác về mình rồi nên mới không còn giả trân? Có phải mối quan hệ đã phát triển đủ để hai người gặp nhau không cần cứ phải là giải quyết nhu cầu tình dục nữa?
Kì thực, phía bên này, Henry vẫn đang suy tính. Hazel Davis chỉ là điều hành nghệ thuật cho phòng tranh nên khách khứa sẽ không có quan hệ nào đình đám để mang chuyện của hắn gây ra ảnh hưởng chính trị gì. Thấy đám cưới có vẻ không lớn, hắn gật đầu đồng ý:
- Anh đang chọn quà cho vợ chồng Hazel rồi. Cơ mà.. – Henry cân nhắc thêm đôi chút. –.. sau đó, anh có thể cần nhờ em giúp một việc.
Từ lúc ở Atlanta về, cứ mỗi lần hắn hỏi như vậy là cô ấy lại hơi rén. Đi với cô ấy vẫn là để lợi dụng làm điều khác sao? Yves làm mặt nghiêm túc, nhìn hắn:
- Là việc gì cơ?
Henry bật cười, lại là những ý chân thành trên gương mặt:
- Anh muốn đưa em đi Lệ Giang chơi Tết.
Cô ấy đọc không sai. Hắn nói câu này rất đỗi thật lòng. Có điều Yves không biết nguyên nhân cho tất cả những sự thay đổi mà cô ấy đang thấy lại chính là hắn đang được ở gần Majorie. Thế nên, biểu cảm và tính tình Henry Cunningham không nhịn được mà rộng lượng hơn với người khác. Với Yves cũng vậy thôi. Cô ấy cứ liên tục kể với hắn về việc Tết Nguyên Đán sẽ trang trí nhà cửa như thế nào. Hắn ghi nhớ điều đó, còn hồi tưởng những chuyện Majorie từng kể khi hai người còn ở Clemson.
Ngày đó bọn họ yêu nhau, hắn còn chưa kịp về Việt Nam hay châu Á lần nào để trải nghiệm cái không khí mà nàng luôn tưởng nhớ này. Henry với Yves không tính là yêu, nhưng đàng nào cũng thuận tiện tra việc của trại trẻ Blue Hope, chiều Yves cũng là chiều bản thân một chút. Hắn muốn một lần có thể mường tượng ra cảnh đường phố đỏ rực Majorie từng kể.
Henry bỗng chốc quên một điều. Quan hệ bạn bè lợi ích thường rất đỗi mong manh. Tâm trạng hắn vui vẻ, còn đi đám cưới và chơi lễ hội truyền thống cùng cô ấy, Yves sẽ nghĩ theo hướng nào?
Lòng cô gái dần giãn ra thành hi vọng, còn hắn thì vẫn mưu tính những chuyện liên quan đến Robert Jensen và David Tokar. Henry đánh liều mang chuyện trại trẻ nói với Rebecca và Kevin Navarro. Hai vợ chồng thị trưởng San Francisco rất sốc nhưng cũng muốn tham gia điều tra vì nếu thành công, việc Kevin tham gia tranh cử Nghị viên vào vài năm tới sẽ vô cùng thuận lợi. Henry đương nhiên đồng ý và yêu cầu vợ chồng Thị trưởng đưa cái đuôi của Frank Tannehill ra cho hắn nắm.
Thì ra, trong một vụ kiện quy hoạch đất đai ở phía đông bắc California, Kevin Navarro đã phát hiện ra Tannehill giấu đi giấy tờ ủy quyền của khách hàng để lật mặt đổi sang bảo vệ một thân chủ khác. Đương nhiên, khách hàng của luật sư "ăn thịt người" thì cũng đều là gian manh ăn chặn cả. Thế nên, ông ta cũng chẳng định giúp ai, chỉ tương kế tựu kế đem việc này ra để khiến Frank Tannehill nợ mình một mạng.
Kevin hỏi:
- Rốt cục thì Frank Tannehill liên quan gì đến trại trẻ Blue Hope này?
- Có thể hoàn toàn không liên quan. – Hắn vẫn chưa chắc lắm. – Nhưng mà thầy của anh ta Ethan Moore thì tham dự rất sâu. Nếu như có thể dùng một con cho trung thành để cắn chính chủ của nó thì vẫn là tốt hơn cả.
Rebecca hiểu vấn đề. Tannehill rất gần với nhà Moore nên nếu có bằng chứng về phạm pháp của trại trẻ Blue Hope ở chỗ Ethan, vị luật sư "ăn thịt người" này chắc chắn sẽ là người có khả năng nắm được nhất. Chị vẫn hỏi hắn:
- Nhưng kể cả chúng ta có một vết về việc giấu bằng chứng của Frank Tannehill thì một con cáo già như Moore biết đâu còn có gì to hơn thế?
Henry Cunningham cười cười. Đó chính là lý do mà hắn nhất định phải đi Hàng Châu. Majorie theo nguồn dữ liệu về hàng hóa vận chuyển trong container mà làm thuật toán để tìm ra những công có thể vận chuyển người. Với những địa điểm của Blue Hope ở California thì những đứa trẻ chỉ có thể được đưa đến từ Mexico hoặc Trung Quốc. Hắn thấy Mexico quá gần, dễ đánh rắn động cỏ, nên chọn Hàng Châu vì người khác khó xác định mục đích chuyến đi hơn.
Nàng nói thông tin truy xuất nhìn tưởng dễ làm bằng chứng nhưng thật ra vô cùng khó. Họ truy ngược từ Mỹ thì ra một người nhưng giờ nếu tra từ đầu Hàng Châu thì không biết tài khoản bị gắn đến ai. Kết quả, họ rất khó xác định ai là chủ mưu thực sự.
Henry thấy chuyện này thực ra giống với việc David Tokar tham ô tiền của khách hàng nhưng giấy tờ thanh toán nội bộ lại dính đến Wendy Klein. Trong trường hợp của Ethan Moore, người thân cận và tin tưởng ông ta nhất là Frank Tannehill. Nếu đến Hàng Châu, hắn có thể tìm được chứng cớ các tài khoản bị đổ về cho anh ta thì hai người đó sẽ tự nhiên trở mặt. Nắm đuôi chỉ là một chuyện nhưng bí mật cho người khác ra làm tốt thí thì ai mà chịu được.
Henry và Yves sang Trung Quốc đúng Tết Nguyên đán là một vỏ bọc khá hoàn hảo. Nếu hắn đi với Louisa, báo đài sẽ chạy theo quá đà, khó hành động. Dịp này ở Trung Quốc, công việc cũng chậm hơn nhưng chưa ngừng hẳn như Nguyên Tiêu. Bạn nghiên cứu sở tại của cả Majorie và Stu thực sự hiệu quả trong việc tìm cho hắn những tài liệu cần. Nhìn cái tên Frank Tannehill trên đó, hắn thực sự rất hài lòng. Henry biết con người này luôn muốn "ăn thịt người" nhưng anh ta từng xuất thân trong trại trẻ, nhất định sẽ không làm những chuyện khiến quá khứ của mình càng bi thương.
Yves bên này vẫn đi chơi với hắn mà không mảy may biết mục đích chuyến đi. Cô ấy gạ gẫm hắn thuê cổ phục Trung Quốc để mặc rồi nắm tay nhau đi dưới màn mưa Lệ Giang. Hắn hỏi Yves:
- Tết ở Việt Nam có thế này không?
Thật ra thì không hẳn nhưng so với Mỹ thì giống hơn nhiều rồi.
- Vẫn là những đôi yêu nhau đi cùng. – Cô ấy giải thích. – Nhưng có lẽ không phải đi bộ mà chở nhau trên xe máy nhỏ, ở miền Bắc thì ngắm đào, ngắm lê, thăm bạn bè, còn miền nam chắc sẽ đi du lịch.
Hắn mỉm cười. Bàn tay Yves cũng nhỏ như tay nàng nên Henry vô thức nắm chặt hơn. Majorie giờ ở Atlanta. Hắn có thể gặp nàng thường xuyên và làm bạn. Hai người có thể trở lại những ngày tháng yêu thương thời đại học hay không, Henry không dám nghĩ. Hắn cũng không dám tự nhìn xem liệu có một chút ánh sáng le lói cuối đường hầm không. Hắn chỉ mong nàng cứ luôn ở gần như vậy để bản thân và Jeremiah thư giãn hơn một chút.
Henry nhìn thấy một cái đầu tàu hỏa bằng trúc nên không tiếc tiền mua cho thằng bé. Lúc này Jeremiah được gửi ở nhà nàng. Nó được treo câu đối đỏ, ăn toàn những món lạ lẫm, đa phần đều rất ngon. Chả giò Majorie làm chẳng hạn, nó từng ăn qua ở nhà hàng nhưng lớp vỏ ở đây mỏng, cũng giòn hơn, bên trong vị càng thêm ngọt. Đến món măng thì Alexandria rất thích còn thằng bé thì chun chặt mũi vào, khiến nàng tiện miệng trêu:
- Sao lại giống Henry đi đến mức đó?
Cả nhà cười phá lên. James Conaway và Bryan Martin đều ở đây như hai người bạn của nàng. Lâu lắm rồi Majorie mới có một cái Tết đông vui.
* * *
Trở lại California, khi Yves nhen nhóm nghĩ đến những điều có thể tốt đẹp hơn giữa hai người thì hắn đến gặp Marcus Thomas. Anh đại diện sơ cấp này luôn là người rất chính nghĩa nên nghe hắn kể qua câu chuyện về những quỹ từ thiện là lập tức muốn tham gia. Henry nói:
- Tôi muốn cậu dùng chuyện anh ta lấp liếm bằng chứng với khách hàng để ép đầu tiên. Cứ để cho Frank Tannehill chửi cậu một chập về chuyện "chó trung thành không nên phản chủ" đã. – Hắn đặt một tập tài liệu lên bàn. – Sau đó đưa ra cái này để anh ta biết chó có thể không phản chủ nhưng Ethan Moore vẫn từ Trung Quốc đổ tội cho anh ta. Cái này mà cảnh sát quốc tế Interpol sờ đến cũng không tốt đâu cho được.
Marcus lật những bằng chứng tài khoản mà trong lòng cũng mở cờ. Có điều, cặp mày anh ta vẫn nhíu lại:
- Vậy anh đi Trung Quốc vẫn không phải là dẫn Yves Nguyễn đi chơi sao?
- Một công đôi việc. – Hắn nhún vai.
Ngay cả anh phụ tá một thời của Henry cũng nhận ra cảm xúc của hắn dạo này có phần đa dạng hơn trước. Thế nhưng, đưa cô gái kia đi chơi cuối cùng vẫn là đi công việc, Marcus thở dài. Yves rốt cục vẫn là công dã tràng.
- Vậy tôi đi làm ngay đây. – Marcus đứng dậy, muốn chạy luôn đến chỗ Frank để xử lý.
Cơ mà, hắn vẫn chưa nói xong:
- Đứng lại đã. – Henry cười có chút nham hiểm. – Tôi muốn cậu chốt bằng việc mời anh ta làm đại diện cấp cao cùng cậu ở khu vực bờ Tây này, và mang nửa số khách hàng của Glenn Moore sang cho chúng ta nữa
Marcus Thomas ngây ra một lúc rồi lông mày giãn hẳn ra:
- Khoan đã anh vừa nói cùng tôi?
- Phải. – Hắn khẳng định. – Không chỉ thế tôi muốn cậu làm như thể đang muốn tính kế để lên đại diện đứng tên ở Klein Tokar nữa. Có như thế anh ta mới chịu về cũng hãng luật chúng ta.
- Anh thực sự muốn tôi làm cùng tên khốn đó sao? – Anh đại diện sơ cấp của hắn hơi khó chịu.
Thế nhưng, Henry vô cùng bình tĩnh:
- Tôi có nhiều điểm không hài lòng với Frank Tannehill nhưng có một vài điểm qua chuyện của Ethan Moore tôi thấy anh ta khá giống cậu. Một, anh ta rất thông mình xảo quyệt. Cậu tâm tốt nhưng đến khi cần đến thủ đoạn thì cũng đâu có từ. Hai, anh ta có lòng trung với người giúp mình. Cậu muốn thực sự trở thành một người quản lý hãng thì không thể chỉ dùng những người mình thích mà cần đối tác đủ mạnh để có thể tin tưởng nhau 90% khi đấu với bên ngoài. Tin tưởng nhất không phải là thích mà là lợi ích chung giữa người với người.
- Nhưng chuyện lên đại diện đứng danh, liệu David và Wendy có đồng ý được không? Tôi mới lên đại diện sơ cấp hai năm. Frank Tannehill lại chiến chúng ta rất nhiều vụ.
- David Tokar thì cậu không cần lo đâu.
Henry cuối cùng cũng nói với Marcus Thomas về việc đại diện quản lý của bọn họ bí mật ăn cắp tiền của khách. Ngay cả việc, hắn giao Upchord đang lớn mạnh cho David Tokar cũng là để lật ra vụ này. Majorie hỗ trợ cho Công ty phân phối của James Conaway, sẽ phát hiện ra chuyện này sớm. Ông ta cũng không đổ tội tại Wendy Klein được nữa vì hắn và nữ đại diện đứng danh của hãng đã phát hiện thủ đoạn này từ lâu, đổi giấy tờ ngay khi phát sinh giao dịch để truy xuất về Tokar rồi.
Tất nhiên, vẫn có rủi ro Upchord sẽ kiện hãng nhưng nàng ở đó, hắn quan hệ cũng tốt với James. Henry tin rằng chỉ cần xé cái tên Tokar khỏi tường và đền bù một khoản tiền mặt đích đáng là anh Tổng giám đốc kia cũng sẽ không công khai tấn công. Wendy cũng nắm được bằng chứng vi phạm thời làm công tố của David rồi nên ông ta sẽ buộc phải bước xuống. Sau đó, Henry nói:
- Một hãng luật không thể chỉ có một đại diện đứng danh. Nếu cậu còn ở Atlanta tôi sẽ không thể đẩy lên được. Cơ mà giờ, cậu đại diện cho văn phòng mới ở bờ Tây, cũng có rất nhiều thành tích đáng kể rồi. Vậy nhưng muốn lên hẳn thì mình cậu vẫn không đủ. Cậu phải phát triển được thêm người, địa vị, và khách hàng lớn cho nơi đây nữa. Mà để làm thế.. không điều gì nhanh bằng việc kiếm thêm đồng minh, dù cậu thích người ta hay không.
Marcus nghe vậy hiện thêm ý cười trên mặt. Henry đã bỏ hãng đi làm chính trị nhưng vẫn lo cho con đường thăng tiến của anh ta. Vậy nên việc này chắc chắn anh ta sẽ làm tốt. Thế nhưng nghĩ đến Yves, chàng đại diện trẻ thở dài hỏi:
- Anh đối với tôi là mười phần chú ý. Vậy còn với Yves thì sao? Anh đang tranh cử với Louisa Wilson. Nếu sau này thực sự làm Thống đốc thì cô ấy phải thế nào?
Hắn quan sát người phụ tá một thời của mình trong chốc lát rồi tiệng miệng hỏi:
- Cậu thích cô ấy sao?
- Đâu có. – Marcus phủ nhận gần như ngay lập tức nhưng gương mặt có phần nào đó khó xử.
- Tôi từng nói với Yves, đại loại là nếu cảm xúc của Yves thay đổi. Cô ấy đột nhiên thấy thích tôi hơn hoặc yêu người khác thì mối quan hệ nên kết thúc. Cô ấy là người tự do nên nếu thích thì cậu cứ tiến tới thôi.
- Thích anh hơn? – Chàng trai trẻ hơn nhướn mày. – Anh chăm sóc người ta cẩn thận, dịu dàng, còn mang tới cả sự nghiệp tiền tài. Henry bảo một cô gái không xiêu lòng vô cùng khó.
Hắn nở một nụ cười buồn, cũng khẽ nâng cằm như đang gật, rồi nhìn thẳng vào mắt Marcus Thomas:
- Tôi không thể tùy tiện bảo trái tim tôi yêu một người. Biết là không công bằng nhưng ít nhất nếu Yves có rời đi, tôi cũng sẽ để cô ấy rời đi với những thực tại tốt nhất và đó cũng là điều duy nhất tôi làm được.
Henry quay lưng đi khỏi. Marcus Thomas gõ gõ bút lên tập tài liệu của mình. Anh ta chưa bao giờ nghĩ mình thích mẫu người như Yves, một cô gái quá lụy và không có lập trường trong tình cảm. Anh đã khuyên cô ấy không ít lần về việc đừng có mong mỏi ở một người không hẳn có khả năng yêu như Henry Cunningham nhưng Yves vẫn miệng thì nói quan hệ lợi ích nhưng trong lòng nuôi hi vọng xa vời.
Nếu như cô ấy có thể vì lợi ích thật, Marcus mừng nhưng có lẽ cũng sẽ cảm thấy Yves là loại con gái đào mỏ đáng ghét. Thế nhưng, qua quan sát, anh thấy cô ấy không hẳn là vì quan trọng chuyện ngôi nhà hay những khoản đầu tư mà lụy Henry. Cô ấy lụy đơn giản vì Henry luôn làm chúng với một thái độ ân cần dịu dàng. Lòng thương của Marcus dậy lên. Một cô gái chỉ đi tìm kiếm tình yêu cũng khiến lòng người khác lạ.
* * *
Henry quay lại Atlanta vào một ngày trời âm u. Lái xe vừa đưa hắn đến được nhà nàng để đón Jeremiah thì mưa đổ xuống ào ạt. Biết ra đường sẽ không an toàn nên nàng giữ hắn và cả người lái xe lại. James Conaway đã về Austin giải quyết chuyện của Upchord, còn chồng cũ của nàng sau Tết cũng bay về LA để tiếp tục những chương trình sản xuất nhạc. Thế nên trong nhà, nếu không tính bác lái xe và một số người làm vườn đang trú mưa thì chỉ có hai người họ thôi.
Hôm nay khác với mọi ngày nên Majorie hơi buồn, còn trong mắt hắn có một màu vui vẻ. Ngày này cách đây rất nhiều năm, bác sĩ thông báo nàng mất đi đứa con của mình nên làm sao mà vui cho nổi.
Cơ mà, Henry nấu món thịt rán, rau bắp cải trứng luộc cho cả nhà cùng ăn. Jeremiah cảm thấy rất đặc biệt vì năm nào, vào đúng ngày này, hắn cũng xuống bếp làm riêng cho nó đúng từng món một. Trong khi, nó cầm đũa lên thoải mái thì Alexandria nhăn mặt. Ở với Majorie, được nàng chiều, con bé vẫn cứ là dao dĩa quen hơn. Đứa "em trai" hắn bên này thách thức:
- Em xem phải gắp như thế này này.
Nàng xem gương mặt tếu táo của thằng bé thì nét buồn trên mặt vơi đi, thậm chí phì cười:
- Nhưng mà Jeremiah, cầm đũa mà kẹp ngón giữa như thế không đúng đâu. Phải thế này này. – Nàng làm mẫu để thằng bé làm theo.
Cơ mà cầm như thế thật khó. Nó làm đi làm lại mãi mà cuối cùng cũng rơi miếng thịt ở giữa bàn. Alexandria được thể làm mặt xấu với nó, còn muốn nhờ mẹ cắt đồ ăn cho. Majorie không hiểu nghĩ thế nào, thản nhiên mà rằng:
- Con cũng đến tuổi để tập rồi. Mẹ ngày xưa mười tuổi là cũng hết dùng thìa ăn cơm rồi đó.
Con bé ngẩn tò te. Jeremiah ôm mặt cười chọc nó. Bị thách thức nên, Alexandria cũng nghiêm mặt, ngồi thẳng lưng, cố tự gắp cho mình. Thất bại mãi khiến cô bé nhìn bát cơm trắng như phát khóc. Thế nhưng, Jeremiah lúc này không trêu chọc nữa mà gắp những miếng thịt nhỏ hơn vào bát cho Alexandria. Hắn và nàng thấy thế đều vui vẻ. Lần này, hắn lấy kéo cắt rau và thịt cho con bé, động viên nó:
- Mỗi ngày tập một ít.
Trời đến tối vẫn mưa, nên hai người đưa bọn trẻ đi ngủ. Trước khi ly hôn, nàng và Bryan hay cãi nhau nên Alexandria sợ, cần có mẹ ngủ cùng. Giờ mọi chuyện bình yên, con bé nói hai câu thì đã lờ mờ nhắm mắt nên Majorie không quá mất công. Nàng ra trước hiên ngồi bậc cầu thang ngắm mưa.
Henry thì vất vả hơn một chút. Jeremiah khỏe mạnh nhưng hắn đi công tác về thì thằng bé luôn hỏi về đủ thứ. Đến khi hắn chuẩn bị ra cửa rồi nó vẫn là chưa chịu ngủ hẳn, gọi với theo:
- Hôm nay đúng là một ngày hạnh phúc.
Hắn mỉm cười bước ra, thấy nàng ở ngoài sân thì lục tủ cắt mấy lát gừng rồi đun nước sôi bỏ vào. Majorie từ xưa đã thích ngắm mưa nhưng lại hay bị lạnh. Nàng hơi ngẩn người đón ly trà gừng từ tay hắn. Henry khoác một chiếc khăn cho nàng rồi ngồi xuống bên cạnh. Tiếng sấm ì ầm nhưng cảm giác trong lòng hai người đều rất bình yên. Hai cặp mắt bất giác nhìn sang nhau cùng lúc.
Ngày này mười hai năm trước, họ chia xa. Khi đó là hận ý nhưng bây giờ cả cặp tròng nâu đen của nàng và đôi mắt xanh dương của hắn chỉ tràn ngập những nhớ nhung. Cả hai đều không kiềm chế được, nghiêng đầu hôn đối phương. Cảm giác quấn quýt nơi đầu lưỡi khiến trái tim như được lấp đầy. Hắn chậm rãi nhưng mạnh mẽ kéo nàng vào lòng. Những dấu tích và cảm giác khi được ôm nàng hắn vẫn chưa bao giờ quên.
Majorie vô thức để hay bàn tay lên ngạnh cổ hắn giống như lần đầu tiên của hai người. Thế nhưng, Henry từ lâu đã không còn là chàng trai ngây ngô năm ấy nữa. Hắn trực tiếp luồn vào trong áo, vân vê ngón cái trên đường chân ngực, cũng kéo nàng vào sâu hơn nữa. Lần này, nàng không đẩy ra cũng không trêu ngươi hắn, chỉ nhẹ nhàng hòa vào từng nhịp cửa người đàn ông mạnh mẽ. Hắn không rõ mình bằng cách nào mình kéo được Majorie vào phòng, chỉ biết khi đặt nàng lên giường, hai người đã hoàn toàn trần trụi.
Cả hai vẫn đắm mình trong những nụ hôn. Mỗi khi dừng lại, họ lại đưa tay vuốt lên mặt đối phương như thể mắt nhìn thôi không đủ, phải dùng xúc giác trên bàn tay để ghi nhớ từng đường nét. Ánh chớp lập lòe, giúp hai người nhìn được những ham muốn và chờ đợi trong lòng. Henry vẫn cứ muốn nhìn thẳng vào mắt nàng như thế này. Trong đêm mưa Boston, hắn không thể, lại càng không dám nhưng trong căn phòng ấm áp này, đôi chân nàng quấn quanh hông hắn, Henry nhẹ nhàng hôn xuống.
Những việc hai người làm không rõ đã kéo dài bao lâu nhưng họ đã chậm rãi ở bên nhau cho tới khi cùng chìm vào trong giấc ngủ. Khi hắn mở mắt giữa đêm thì Majorie đang quấn ga ở một đầu giường. Nàng đang khóc. Hắn biết rõ cả hai đều không hối hận về chuyện vừa rồi chỉ là quá khứ lại tràn về. Henry đưa tay muốn gạt nước mắt cho nàng nhưng Majorie nhìn hắn hỏi:
- Rõ ràng là đã luôn như thế này. Rõ ràng chúng ta đã luôn yêu nhau nồng nhiệt như thế. – Mắt nàng có tình yêu chưa bao giờ dứt, nhưng cũng có nỗi hận và nỗi buồn sâu thẳm. – Rõ ràng là như thế. Tại sao ngày đó.. đến bây giờ em vẫn không thể nghĩ ra lý do nào, anh phản bội em đi với Heather?
Nhìn sự quyết liệt trong đáy mắt nàng, bàn tay chỉ còn một ly là chạm lên mặt kia khựng lại. Mí mắt hắn đọng một vài giọt sương.
- Em nhìn lại mình xem, nhỏ bé.. đâu có da thịt có thể ôm đầy tay như Heather. – Từng câu từng chữ đã nói với nàng năm ấy vẫn còn xát muối trong trái tim của Henry.
Majorie muốn biết. Nàng đến bây giờ vẫn không tin rằng người đàn ông sẵn sàng bỏ cả gia đình để ở bên bảo vệ, động viên mình suốt nhiều năm lại có thể không lý do gì mà đột nhiên phản bội nàng như vậy. Gương mặt Henry lạnh trở lại. Hắn nhìn nàng khóc mà không dám ôm vào. Hắn thở ra rất nhẹ, lấy quần áo mặc lên người, rồi nói:
- Anh xin lỗi.
Vẫn là ba chữ này. Nước mắt nàng chảy xuống nhiều hơn. Mười hai năm trước hắn cũng nói, bây giờ lập lại thêm lần nữa. Tại sao hắn không thể chỉ một lần.. một lần giải thích rõ cho nàng.. cho bọn họ một cơ hội quay lại bên nhau? Ánh mắt Majorie lại hoang mang. Nàng gạt nước mắt, nghĩ bản thân lại hi vọng quá nhiều.
Lấy chìa khóa mà lái xe đặt trên bàn khi về trước vào lúc tối, hắn bước vào ghế lái của chiếc limo. Thế nhưng, thay vì nổ máy lái đi hắn lấy cả hai tay đánh lên vô lăng thật mạnh. Cả mười lăm phút như vậy, những giọt nước mắt còn kìm trong tròng mắt xanh mới trào ra không dừng được. Hắn sụt sùi, đau đớn. Ở trong này sẽ không ai nghe thấy cả nên Henry để bản thân rên lên thành tiếng rõ ràng.
* * *
Năm đó vì để nàng tự do, hắn tình nguyện bản thân đi quyến rũ một cô gái mà mình không hề thích, còn phải mượn thuốc kích dục để biến giả thành thật. Hắn đau đớn, ghê tởm chính bản thân mình nhưng phải nói gì với nàng đây? Thừa nhận với nàng tất cả đều chỉ là một vở kịch? Nói với nàng chính mình đã cướp con trai của nàng đi suốt mười hai năm đằng đẵng? Majorie đã hận hắn một lần nếu còn thêm lần nữa Henry không chắc rằng bản thân còn chịu nổi.
Hắn nghĩ mình thật ngốc. Vốn đã biết nàng là cô gái đã quay đi thì sẽ không bao giờ trở lại nhưng hắn không tự chủ được, lén lút giấu chính bản thân nuôi hi vọng. Thế nên, chuyện này mới xảy ra. Mười hai năm rồi mới được ở bên nàng, trái tim hắn không kìm được hoan hỉ mà tận tâm tận lực. Cơ mà cũng để giải quyết chuyện gì? Hắn vốn là nên giữ khoảng cách với Majorie, vốn là nên để nàng tự do tìm đến những người có thể yêu không toan tính, vốn là nên chấp nhận cuộc sống cô đơn của chính mình.
Đều là do hắn ngốc.