Chương 7: Sóng gió âm thầm
Trong lúc Henry chìm vào trong những ham muốn và toan tính của chính mình thì Majorie về đến nhà, rồi tự do để cho mình buồn thêm một chút. Khi còn ở Austin, nàng phải dắt Alexandria chạy vội vì thực sự sợ mình sẽ gục vào trong lòng hắn.
Trước đây, trong những lần đầu gặp lại hắn ở Boston, bọn họ còn không dám nhìn thẳng mắt. Sau đó dần dần, khi có Bryan ở bên, hắn cũng bày ra những việc nghiêm túc để làm cùng nàng, họ mới thực sự khá hơn. Cơ mà, nếu nhìn vào mắt hắn quá lâu, Majorie vẫn bị cuốn vào những đam mê thời trẻ, rồi rốt cục không nhịn được mà nhớ lại tất cả những tổn thương kia.
Vậy nhưng, cho dù thế, tiềm thức của nàng vẫn không muốn Henry hoàn toàn biết mất. Nàng nghĩ cứ chủ động giữ khoảng cách với hắn thì mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Cơ mà, đấy là lúc nàng ngày nào cũng có Bryan ở bên, làm những điều đơn giản quanh nhà, nghĩ đến tương lai bình yên của hai người, Alexandria và những đứa trẻ sau này.
Đã mấy tháng nay, những điều đó trở nên rất xa xỉ. Bryan Martin được người ta phát hiện tài năng. Nàng đương nhiên mừng cho chồng. Anh ấy đã giành không biết bao nhiêu năm vừa sáng tác, vừa làm đủ thứ công việc từ đưa thư đến lau dọn quầy rượu mới có được ngày này. Nhiều người mừng còn mừng cho họ nói:
- Hai người cộng khổ được, giờ đã đến ngày đồng cam.
Thế nhưng, thực tế, nàng còn thấy cuộc sống của mình khó khăn hơn trước. Dỗ con gái đi ngủ rồi, Majorie ngồi một mình trong căn phòng tối. Nàng thực sự không muốn bật đèn vì sợ không nhìn thấy ai trong đó sẽ thấy bản thân mình còn cô đơn hơn nữa. Nàng chớp mắt, nhớ ngày mình và Bryan chuyển đến Nashville.
Majorie lúc đó mới xong chương trình tiến sĩ tại MIT và nhận việc Giáo sư Dự khuyết ở Vanderbilt. Thế nhưng trước khi có thể vào và nhận lương chính thức, nàng và Bryan vẫn còn phải tính toán làm sao để chuyển từ Boston, Massachusetts về đến Tennessee mà tốn thật ít tiền. Nàng vốn muốn xin ứng trước trợ cấp di chuyển từ trường mới nhưng quy chế là có hóa đơn mới được hoàn tiền. Thế nên bí vẫn hoàn bí.
Trong lúc còn chưa biết mình sẽ đi vay ai hay giải quyết thế nào thì chồng mới cưới của nàng, Bryan Martin, vui vẻ về nhà đưa cho nàng một bọc giấy. Anh ấy thấy nàng tròn mắt, thì giải thích:
- Trước anh để tiết kiệm cho tương lai của Alexandria. Cũng chỉ có hơn hai nghìn, mình dùng tạm trước cũng được.
Majorie rưng rưng, nhảy lên ôm lấy cổ chồng. Chỗ này cộng với một ít tiền của cô ấy, co kéo chắc là cũng đủ. Thế là chẳng mấy sau, hai vợ chồng ôm cô con gái lên đường. Vì phải tiết kiệm, họ tự đóng đồ. Bryan còn phải thuê xe rồi lái cả đêm. Xét ra cứ hơn một ngày là mất cả trăm đồng. Lương thì còn cả tháng Majorie mới được nhận nên còn phải giữ tiền ăn nữa chứ.
Bởi vậy, dọn vào nhà, còn chưa mở được thùng đồ ra thì Bryan đã đi kiếm việc bồi bàn rồi. Nếu không thế thì chắc tháng đầu tiên khi nàng còn đang làm quen với công việc, cả nhà đã chết đói rồi. Nàng mỉm cười, những ngày tháng đó, dù rất nghèo nhưng hai người hạnh phúc.
Sau một năm làm việc, Majorie cũng để dư ra được ít tiền. Hai người đặt cọc mua một căn nhà bốn phòng ngay sau đó. Lần đầu tiên nằm trong nơi trốn rộng rãi của riêng mình, cả nàng và Bryan đều không ngủ được. Nhà vẫn chưa đồ nhưng so với căn hộ bé xíu hai người cùng ở tại Boston, thì nơi đây thật giống như một tòa cung điện.
Vài năm nữa, khi đã đủ kinh tế rồi, Majorie thuyết phục Bryan nghỉ việc để đi học lại và giành thời gian rảnh để theo đuổi đam mê âm nhạc của mình. Anh ấy cự nự vì còn lo cho tương lai của Alexandria nhưng nàng vui vẻ mà rằng:
- Giờ em dạy ở đây. Con mình lớn sẽ được học miễn phí trong trường. Còn nếu con bé đi học trường khác thì lương của em chắc chắn sẽ lo được
Nghe đến vậy, Bryan yên tâm làm theo lời nàng nói. Nhưng anh ở nhà đi học cũng vẫn cứ bày việc ra làm. Hết dựng hàng rào thì đào hồ bơi, còn làm đủ thứ tủ rồi bể cá. Căn nhà càng ngày càng ấm cúng. Về phần con gái thì hai người thay nhau chăm. Anh ấy đi học thì Majorie nấu cơm và dạy Alexandria bảng chữ cái. Nàng phải lên trường, thì Bryan vui vẻ giặt đồ và cho bé con chơi đàn.
Chẳng mấy sau, cuộc sống của họ vào quỹ đạo. Chồng được nàng động viên thì quyết tâm bỏ hết, theo đuổi âm nhạc. Anh kiếm được một mối chơi cuối tuần tại một quán bia xì gà, nhưng vì khói quá nên chỉ hôm nào nàng tìm được người trông trẻ thì mới ra đó nhẫn nhịn bịt mũi, cổ vũ chồng.
Về sau, Bryan cũng nổi hơn nên chuyển đến chơi ở quầy bar trong nhà hàng của một khách sạn nổi tiếng và thi thoảng cũng được mời sự kiện riêng. Gia đình ba người của Majorie vì thế mỗi cuối tuần đều đi tới thế giới âm nhạc riêng, nhộn nhịp vô cùng.
Tất nhiên, Bryan vẫn chẳng kiếm mấy tiền nhưng anh trong tuần thư thái chăm con, còn cuối tuần thì có thể chạy theo đam mê mà không cần suy nghĩ. Nàng làm nghiên cứu xuất sắc nên sự nghiệp thắng tiến cũng nhanh. Ngoài tiền lo cho gia đình, du lịch, tiết kiệm phòng hờ cho Alexandria thì Majorie cũng để ra được vài triệu để đầu tư. Cuộc sống không mấy đòi hỏi, nên trước khi Bryan được người ta phát hiện, hai người còn đang kế hoạch để sinh thêm em bé nữa.
Cơ mà, cuộc sống luôn có những may mắn bất ngờ. Trong một lần, Bryan chơi bài mình tự sáng tác ở khách sạn, một người đàn ông đã tiếp cận anh ấy. Ban đầu, Majorie và anh ấy cũng chỉ mừng vì có cơ hội bay sang LA chơi thử. Nàng sắp xếp công việc mang con theo chồng mấy hôm, cũng không ngờ rằng Bryan có cơ hội đi tour ngay lập tức.
Majorie vì ủng hộ chồng, nên nói nàng có thể chăm con. Bryan lâng lâng như chân đã rời khỏi mặt đất. Mỗi lần đến một nơi, tiếng tăm ngày càng nổi khiến anh chỉ muốn mang nàng và con đến đó để trải nghiệm cùng mình. Ban đầu, Majorie cũng rất chiều anh. Cơ mà, nàng trong kì cũng rất bận. Ngoài nghiên cứu, giảng dạy, nàng cũng nhận thêm khá nhiều trách nhiệm. Tối về còn một mình chăm con nữa.
Vậy nên, đưa Alexandria cùng đi được ba lần thì nàng cũng thấm mệt. Những trận cãi vã vì thế cũng bắt đầu. Nàng nói con nhớ anh, có những dịp ở lớp như giới thiệu về nghề nghiệp của phụ huynh, Alexandria là người duy nhất mà ba không có mặt. Bryan nghe vậy cũng mềm lòng nhưng lại nói anh chẳng biết còn có thể được mọi người nghe bao lâu nên nhân lúc có thì cũng muốn cố hết mình cho sáng tác, rồi tìm cửa sang làm sản xuất âm nhạc thì mới ổn định được.
Majorie đương nhiên hiểu điều này nên nàng giơ vai ra gánh hết chuyện ở Nashville để anh yên tâm đi diễn. Chỉ là hào quang nối tiếp hào quang. Alexandria liên tục hỏi khi nào ba về, khiến nàng cũng đau lòng không dứt. Hôm sinh nhật tháng tư, con bé thổi nến xong với nàng thì nói:
- Con ước rằng ba chưa bao giờ nổi tiếng.
Anh ấy lần đầu tiên không về với mẹ con nàng ngày sinh nhật nó. Majorie ôm Alexandria ngủ đến giữa đêm thì khóc rưng rức rồi gọi điện cho anh. Bryan giờ này chưa ngủ mà vẫn đang uống bia vui vẻ cùng ban nhạc. Anh nói xin lỗi nhưng giọng lè nhè khiến nàng chỉ càng thêm nức nở. Sự nổi tiếng và danh vọng có thể thay đổi con người đến thế sao?
Nàng cũng đã có kinh nghiệm về bi thương khi đàn ông thay đổi. Những người ở trên đỉnh quá cao của thế giới thì sao có thể bình thường được. Bởi vậy, nàng mới chọn cuộc sống đơn giản ngay ngày đầu với Bryan Martin. Thế nhưng, điều đó bây giờ cũng biến tướng.
Sáng sau sinh nhật con, Bryan gọi điện, xin lỗi nàng. Không rõ tại sao, hai người cuối cùng lại cãi vã. Những đoạn đối thoại vẫn văng vẳng mãi trong đầu. Bryan đổ rằng nàng ghét thành công của anh ấy, mà cũng chưa bao giờ ủng hộ. Majorie một mực phủ nhận nhưng anh ấy trích dẫn tất cả những lần mà nàng từ chối tới đêm diễn, dù tiền và vé đã được đặt trước. Nàng thở không ra hơi:
- Nếu như em thực sự không ủng hộ thì sao em lại cổ vũ anh suốt bao nhiêu năm, giờ còn chăm con giúp để anh anh tâm đi diễn nữa. – Nói tới đây thì Majorie nức nở. – Những lần em không đi được, ngoài em mệt thì Alexandria cũng cần ổn định học hành nữa, anh biết không?
Đang hăng máu trong trận cãi vã, Bryan thực sự không dừng lại được, lớn giọng:
- Vậy sao em không bỏ công việc của mình? Anh đứng sau em quá nhiều năm. Sao em không nghĩ rằng mình có thể lùi về sau lần này chứ?
Nếu là ở trong một văn cảnh khác, nếu anh ấy có thể nhẹ nhàng về với con đúng dịp và hỏi nàng dùng toàn sức cho sự nghiệp của mình, Majorie có lẽ sẽ thực sự cân nhắc. Tất cả những gì nàng muốn là bình yên. Đánh đổi sự nghiệp để lấy nó, nàng cũng sẽ sẵn sàng. Thế nhưng, trước đây, nàng cũng từng có phút yếu đuối dựa vào một người đàn ông rồi. Đến khi, hắn đột ngột quay lưng thì Majorie chơi vơi không còn chỗ đứng.
Vậy nên, Bryan thành công, nàng cũng vẫn đang cần thời gian để tự thuyết phục mình. Cơ mà, cách anh quát vào trong điện thoại khiến Majorie nhận ra rằng chồng trước đây ủng hộ mình nhưng vẫn từng ngày ghi hận vì phải đứng sau nàng. Nếu như vậy, không phải cách tốt hơn là nàng vẫn tự độc lập để tự lo cho bản thân và con gái khi anh đi rồi sao?
Nàng dập máy, gục đầu vào gối khóc. Majorie đã luôn cố gắng rất chân thành. Chỉ cần anh ấy nói, chỉ cần hai người có thể ngồi xuống phân công trách nhiệm rõ ràng như trước đây, nàng chắc chắn sẽ vì gia đình này mà làm tất cả. Cơ mà cứ mỗi lần gọi, hoặc trở về nhà giờ là một lần cãi vã. Thế nên nàng vẫn đợi, đợi một ngày người chồng thương yêu đó của mình quay trở về.
Nghĩ đến thế, Majorie cố để tâm lý mình ổn hơn. Mỗi sáng nàng đưa Alexandria đi học, tối lại kiểm tra bài cùng con bé, rồi dặn nó tập đàn. Thế nhưng, Alexandria nhất định không chịu vì ba có về đâu. Nàng lại dịu dàng, dỗ thật ngọt:
- Nhưng ba về là ba sẽ kiểm tra đấy.
Bryan đúng là có về, nhưng chưa được tuần đã lại đi tour tiếp, khiến con bé vô cùng hẫng hụt. Majorie lại giải thích cho con bé về công việc giờ giấc bất thường và mệt mỏi của ba nó. Dỗ được con ngủ rồi thì tự mình nàng cũng vô cùng kiệt sức. Hai tháng vừa rồi con bé có kinh nguyệt sớm. Nó cứ tưởng mình sắp chết làm Majorie cũng rối bời, tự mình học cách giải thích cho con về việc ấy. Cơ mà tám tuổi, cô bé hiểu được bao nhiêu đâu? Nàng thấy làm thế nào cũng khó.
Vừa lúc đó, Majorie cũng phải đến Austin công tác cùng hắn. Nàng sợ con bé nghĩ bản thân bị bỏ rơi, nên rủ nó đi cùng luôn. Nàng đã nghĩ thay đổi không khí một chút cũng tốt nên trưng lên bộ mặt tự tin nhất của mình, sẵn sàng cùng hắn đến Upchord. Cơ mà khi nhìn thấy Henry Cunningham, nàng mới phát hiện bản thân mình chỉ muốn chạy vào vòng tay kia òa khóc. Hắn từng phản bội nàng. Hắn không đáng. Vậy nhưng, mỗi khi nhìn thấy Henry, nàng vẫn không có cách nào giải thích được việc hắn có thể hoàn toàn bỏ rơi mình trong một thời gian ngắn. Bằng cách nào đó, Majorie vẫn nghĩ đó chỉ là một cơn ác mộng. Nàng vẫn có thể xà vào vòng tay hắn khi cần sự an ủi như rất nhiều năm trước đây. Đó là điều mà nàng luôn dấm dứt.
Bữa cơm bình yên trong buổi trưa giữa hai người hôm ở Austin không chỉ là kỉ niệm từ năm đạm bạc xưa kia giữa nàng và hắn mà còn là điều rất nhiều tháng nay, Majorie tưởng chừng như mình đã đánh mất. Luôn trốn tránh, luôn không dám thừa nhận nhưng càng như thế, nàng càng biết mình vốn vẫn yêu hắn rất nhiều.
Lần này, khi Bryan không còn ở bên, cho nàng sự vững tâm, Majorie lại càng nhìn thấu trái tim mình. Cơ mà, nàng thực sự vẫn rất yêu chồng mình. Vực sâu giữa nàng và Henry đã không thể nào khỏa lấp. Thế nên, nàng chỉ muốn Bryan Martin chóng tỉnh lại quay đầu. Chỉ như thế, họ mới bình yên tiến về phía trước.
Majorie khóc hơi nhiều nhưng ngày mai vẫn cần là mạnh mẽ. Nàng gạt nước mắt, chìm vào một cơn mơ.
* * *
Một bàn tay to lớn kéo lại bánh lái của nàng. Trong thoáng chốc, mọi thổn thức đều như tan biến:
- Em yên tâm đã có anh rồi.
Thế nhưng, nó chính là khởi đầu của một cơn ác mộng từ quá khứ xa xăm hơn nữa.
* * *
Phía bên kia bầu trời, Henry cuối cùng cũng về đến Atlanta. Jeremiah cũng ngủ rồi đạp chăn ra từ rất lâu rồi. Hắn dém chăn lại cho thằng bé rồi tự hỏi nếu có nàng cùng chăm nó cùng thì cuộc sống sẽ thế nào. Tuy là ước mong không thật nhưng hắn vẫn muốn dựa vào cách nàng nói về Alexandria mà tưởng tượng.
Henry bất chợt thấy thắt trong tim. Năm đó, Majorie nhận tin nàng mất đi đứa bé mà nấc thành từng tiếng. Còn hắn thì đã không có cách nào ôm nàng để xoa dịu nỗi đau. Hắn bước ra ngoài hiên nhà, nhìn lên bầu trời đầy sao sáng. Nét buồn kia của nàng liệu có biến thành như ngày đó? Henry thực sự hi vọng đây một khúc gấp nhỏ mà Bryan Martin sẽ giải quyết sớm thôi.
Hắn đã luôn ghen tị vì anh ta được ở bên Majorie nhưng cũng âm thầm may mắn vì những ngày tháng đen tối nhất trước đây của nàng được Bryan soi sáng. Về một mặt nào đó, Henry thực sự rất ngưỡng mộ anh ta. Tuy rằng sự nghiệp không đến đâu nhưng lại có nhất mực vì người mình yêu mà cống hiến. Thế nên, thừa nhận hay không thì hắn cũng hiểu tại sao nàng chộn Bryan Martin. Lần này Majorie buồn như thế nhưng người chồng luôn thương vợ kia sẽ không để thế lâu đâu.
Hi vọng của hắn cũng là hi vọng của nàng nhưng cuộc sống biến ảo quá nhanh. Cả hai người đều không biết mình chỉ đang đứng đầu cơn sóng.
* * *
Sáng tỉnh dậy, Henry đang ngồi xem đoạn phim quay cảnh Jeremiah và lũ trẻ gây họa ở trường, thì thằng bé chạy đến chắn ngay trước màn hình. Nó nhảy nhót khoe:
- Anh hai, mô hình đầu tàu mới em lắp xong rồi đấy.
Hắn nhíu mày. Vốn đã xong bao nhiêu cái rồi, đâu thấy Jeremiah hào hứng đến thế. Henry lạnh mặt hỏi:
- Em lại làm sai cái gì mà phải lấp liếm hay sao?
- Đâu có đâu. – Thằng bé lắc cái đầu nhỏ. – Tại em thấy có mỗi chuyện cái mặt bàn, mà anh xem mãi, em cũng cần phải giữ mặt mũi chứ.
Henry gạt thằng bé sang một bên. Đã như vậy thì hắn càng phải xem. Hắn trêu chọc Jeremiah. Nó cứ chắn một bên thì hắn xô bên kia, cười cợt. Thế nhưng, rất nhanh Henry nhận ra có điều gì không đúng. Jeremiah dường như nghiêm túc rồi. Thằng bé lần đầu tiên to tiếng với ông anh lớn tuổi:
- Chuyện này không thể đùa. Em đã nói không xem là không xem được
Henry tựa lưng vào ghế, quan sát em mình. Tay Jeremiah nắm chặt như chuẩn bị tinh thần chiến đấu, mày nhíu lại thở từng hơi mạnh. Khi nó thấy hắn giãn ra một chút thì mới dần bình thường trở lại:
- Em xin lỗi nhưng anh có thể không xem được không? – Thằng bé lí nhí đề nghị.
Hắn không trả lời ngay, vẫy tay, nói người làm mang tới cho mình một tách cà phê đen, rồi bình tĩnh nhâm nhi. Thấy Jeremiah lúc này vẫn kiên định đứng trước màn hình, kiên quyết không cho mình xem, Henry nghiêng đầu:
- Cũng được thôi nhưng mà người nhà Cunningham, muốn làm gì cũng phải có đánh đổi. Em sẽ chấp nhận chứ.
Jeremiah nhìn thẳng vào mắt hắn, nét mặt hơi suy nghĩ. Sau một hồi, thằng bé chìa bàn tay nhỏ bé ra:
- Em chấp nhận.
Hắn vui vẻ nắm lấy bàn tay đó, rồi ghé sát mặt nó:
- Quy tắc thứ nhất, nếu chưa biết đối phương muốn gì thì tuyệt đối không thể chìa tay ra băt.
Mặt thằng bé lập tức dài thuỗn ra nhưng lúc nãy nó đã trót nóng nảy rồi, giờ cãi làm sao được. Jeremiah đành nghiêm mặt hỏi:
- Vậy anh muốn gì ở em?
Henry cười đắc ý:
- Là muốn em trong vòng một tháng sáng nào cũng phải kéo ghế cho Veronica, và tìm cách khen bà đẹp.
- Chỉ có thế thôi sao? – Mặt thằng bé thộn ra.
Hắn lấy tay xoa đầu nó, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm:
- Quy tắc thứ hai, khi đối mặt với một người tử tế, chúng ta tuyệt đối không nên lợi dụng lúc người đó không để phòng mà kiếm lợi. – Hắn nghĩ trong đầu, điều này cũng có nghĩa là với người không tử tế thì phải lựa mà làm hơn.
Jeremiah bặm bặm môi mình, rồi gật đầu như thể hiện mình đã nhận lời răn dạy. Nó nhướn mắt rồi chắp hai tay vào, chu môi:
- Nhưng em cũng không thể tin vào lời nói xuông được.
- Em muốn làm thế nào đây? – Hắn tươi tỉnh quan sát từng phản ứng của thằng bé.
Jeremiah đảo mắt vài lượt, rồi quay người, đóng màn hình trên máy tính Henry:
- Quy tắc thứ ba, dù là người tử tế, chuyện gì cần chắc chắn, ta cũng phải tự mình làm cẩn thận một chút, không để người ta trở mặt.
Nó nói rồi nhấn nút xóa, còn vào hẳn trong thư mục rác để khiến đoạn ghi hình kia biến mất hoàn toàn. Gương mặt hắn đột nhiên vô cùng rạng rỡ trước hành động này. Quy tắc thằng bé vừa đặt ra rất đúng nhưng nếu thực sự muốn cẩn thận, thì còn phải xóa cả tệp trên thư điện tử, điện thoại của hắn rồi đến trường, bỏ luôn các trang nguồn của Louisa nữa.
Ngay lúc này, mẹ hắn cũng tiến đến bàn ăn. Jeremiah đã làm xong việc của mình nên nhanh nhảu chạy ra kéo ghế, rồi đợi Veronica ngồi xuống thì đẩy khẽ vào. Người phụ nữ đứng tuổi đột nhiên thấy con trai nhỏ quá mức quý ông thì cũng hào hứng hơn thường ngày:
- Ái chà, con lại muốn xin ta cái gì mà Henry không đồng ý sao? – Bà nhìn sang chàng trai cao lớn đang lật báo đọc ở bên. – Nó đã nói không thì ngay cả ta cũng chịu.
Jeremiah cụp mắt, đúng là bình thường nó chỉ cực kì niềm nở với Veronica khi nhất định cần bà giúp thôi. Thằng bé tự thấy như thế đúng là có chút không phải. Nó lắc đầu nguầy nguậy:
- Không, hôm nay chỉ vì mẹ rất đẹp thôi.
Mẹ hắn nghe đến đây càng cười nhiều hơn, tự tay phết mứt lên bánh, bỏ vào đĩa cho Jeremiah. Vẫn là một màn ăn sáng bình yên. Robert ngồi cuối bàn vương vãi. Ba người còn lại chẳng để ý đến ông, diễn với nhau một màn tình cảm. Đến khi Jeremiah rời bàn chuẩn bị đi học thì Henry níu tay thằng bé, ánh mắt ân cần nhưng cũng thêm phần nghiêm túc:
- Quy tắc thứ tư, nếu như muốn bảo vệ một ai đấy, thì trước tiên phải xem bản thân mình có đủ mạnh.
Jeremiah rúng động. Thằng bé không hề nói ra mục đích của bản thân khi xóa đoạn quay kia thì sao hắn có thể đoán được. Nó nhìn anh mình thêm vài lần, thấy Henry không có gì ác ý thì vẻ mặt trờ nên đăm chiêu. Hắn buông tay thằng bé để nó đến trường rồi úp mặt vào báo. Thế nhưng, Jeremiah đến tận khi ra cửa vẫn nhìn hắn như suy tính điều gì.
Bất giác, Veronica thở dài. Bà nắm tay đứa con trai lớn, lay nhẹ:
- Con nói như vậy với thằng bé là vẫn đang tự trách mình ngày đó không thể bảo vệ Majorie sao?
Mẹ Henry vẫn là người hiểu hắn nhất. Hắn ngẩng đầu nhìn bà, không cẩn thận để một giọt nước mắt lăn vội trên mặt. Hắn nhíu chặt mày, quầng mắt mọng lên. Nỗi đau ấy đúng là khi người hiểu được chạm lên thì cho dù lạnh lùng đến đâu cũng phát hết cả ra ngoài. Veronica vuốt lên mái tóc rồi ôm lấy hắn, vỗ vỗ lên lưng:
- Quên đi được thì tốt con ạ.
Hắn không trả lời, đợi mẹ mình ngồi lại ghế thì hỏi:
- Còn mẹ.. Veronica, mẹ quên đi được sao?
Veronica liếc mắt sang một bên nhưng không quay người, tránh cho ánh mắt mình chạm vào Robert. Bà hít một hơi dài, tựa lưng vào ghế:
- Cái mẹ muốn quên là một kẻ tàn tệ với mình nhưng ông ta cũng cho mẹ một đứa con trai không thể xuất sắc hơn. Con.. – Bà nhìn về chiếc ghế ăn sáng của Jeremiah –.. người con cần quên đi, con lại dùng cả trái tim mình để yêu. Nếu như thế..
Bà thở dài, vỗ vỗ lên tay hắn. Veronica cũng không muốn bắt hắn đối diện với nỗi cô đơn cùng cực kia, bình lặng nói:
- Nếu có một cô gái có thể cùng con chăm sóc Jeremiah thì thật tốt quá rồi.
Hắn nhìn bà. Gương mặt dần điềm tĩnh lại nhưng cuối mắt vương một tia nửa vui nữa buồn. Henry thở dài:
- Con sẽ nghĩ về chuyện đó.
Người phụ nữ đứng tuổi động viên con trai xong thì gật đầu đứng dậy. Bà có hẹn vẽ tranh với mấy người nhà Wilson, cũng không thể ở lâu thêm được. Veronica đi rồi, hắn mới hướng mắt đến Robert. Ông ta dường như đang nhìn theo bóng dáng vợ mình, dưới đáy mắt có nỗi niềm nuối tiếc. Henry nhếch mép khinh thường nhưng vẫn có một niềm đau. Khi còn có thể thì không đối tốt với người phụ nữ của mình, nuối tiếc làm gì chứ? Đâu có mài ra ăn được.
Lên xe đi làm, hắn đang tính mở đoạn ghi hình bọn trẻ mà Louisa gửi đến thư trên điện thoại thì nhớ đến gương mặt nghiêm túc của Jeremiah lúc ăn sáng nên đổi nhấn sang nút xóa. Vốn Henry cũng muốn xem để biết và loại trừ tất cả những trường hợp mà đứa con hoang Robert Jensen kia của ba hắn giở trò với thằng bé thôi. Cơ mà, xăm soi chuyện của mấy đứa trẻ chưa chắc đã ra được nhiều. Nếu hắn thực sự muốn biết thì luôn có thể điều tra từ hướng khác.
Sáng nay, Jeremiah đã rất "can đảm" mà bắt tay thỏa thuận với hắn. Chỉ nghĩ đến thôi, Henry cũng đủ vui cả ngày. Hắn cười cười, thì thầm trong miệng:
- Quy tắc thứ năm, đối với những người mình yêu thương, đã hứa điều gì thì luôn nên thực hiện nó.
Sáng hôm nay, Henry đã lợi dụng điều này mà bắt thằng bé nịnh Veronica rồi. Bởi vậy, hắn không nên vì nó là trẻ con mà làm trái. Còn chuyện tại sao hắn cứ muốn Jeremiah làm như vậy thì rất đơn giản. Trước giờ, thằng bé rất xã giao với mẹ hắn do bà cũng chỉ đủ tâm sức quan tâm đến những chuyện trên bề mặt với nó thôi. Thế nhưng, đều là người thân, mẹ hắn thấy Jeremiah như vậy cũng sẽ rất phấn khởi. Còn nó, nếu như Henry có chuyện lúc chưa kịp lấy ai thì cũng có thêm người gần gũi.
Qua cơn lan man, sắc mặt hắn lạnh lùng trở lại. Chuyện của Robert Jensen, hắn nhắn tin cho Louisa Wilson:
- Hôm nay, cậu có rảnh ăn trưa không vậy?
Đến văn phòng, Wendy Klein lại gọi hắn vào cho một màn ăn mừng thắng trận với Upchord. Cô ấy cũng chỉ hơn hắn gần chục tuổi nên hai người khá hợp nhau. Uống một ly Whiskey dòng Scotch rồi, Wendy liền lên tiếng:
- Lần trước cậu đã từ chối chuyện đứng danh nên tôi không đề nghị lại nữa. Nhưng giờ không có David, giữa tôi và cậu, việc cậu không nhận một chuyện lớn như vậy, chắc chắn cậu có việc gì khác cần nhờ phải không?
Henry để lộ tâm tình đang thú vị qua đôi mắt xanh dương của mình. Ánh mắt của Wendy Klein rất sắc nhưng cũng không cắt qua được tầng tầng lớp lớp toan tính trong lòng hắn. Henry vốn chỉ muốn cô ấy tự mình nói nợ hắn một lần giúp trong tương lai, rồi đến khi cụ thể mới đề nghị trực tiếp. Cơ mà, hôm nay Wendy đã mở lời thì hắn cũng không ngại. Hăn cười nhạt nói:
- Trưởng công tố Robert Jensen trong vụ cô bé Youtuber 16 tuổi bôi nhọ danh dự mỹ phẩm Qfactor, chị còn nhớ chứ?
- Đương nhiên. – Wendy nghiêng người về phía trước, Qfactor là khách hàng của cô ấy. – Không phải lần đó, cậu đã giúp tôi tìm đủ bằng chứng để dập cho anh ta một trận sao?
- Thế chị biết giờ anh ta đang làm gì không? – Henry vẫn hỏi từng câu một.
- Tôi không theo sát lắm nhưng khi ăn tối với Thẩm phán Lane thì ông ta có nhắc tới việc vận động cho Công tố Jensen để tranh cử Luật sư bang. Ý cậu là.. – Đôi mắt của người phụ nữ đứng danh trên tường hãng luật Klein Tokar sáng hẳn lên. –.. cậu muốn rời hãng để tranh cử với anh ta?
Hắn không trả lời nhưng giữ nụ cười mỉm trên miệng:
- Còn chị không chỉ muốn đứng danh mà còn muốn quản lý Klein Tokar nữa đúng không?
Hai con người tham vọng nhìn nhau. Có một số chuyện cần tính toán cẩn thận nhưng lúc làm thì vô cùng quyết liệt.
Gần trưa, Henry trực tiếp đến văn phòng Westminster để đón cô hiệu trưởng xinh đẹp. Laura đã đặt chỗ ở một quán sa lát mà Louisa rất thích ở ngay gần trường. Cơ mà, tới tận lúc vào phòng, hắn vẫn thấy cô ấy lu bu công việc nên tự mình nhặt báo lên xem. Louisa không ngẩng mặt hỏi:
- Cậu xem đoạn ghi hình của Jeremiah và đám nhỏ có phát hiện ra điều gì không?
Ánh mắt hắn thoáng ý tự hào, nói:
- Thằng bé không muốn tớ xem nên tớ không xem nữa.
- Thật không xem? – Louisa liếc nhìn hắn tỏ vẻ nghi ngờ.
Hắn chân thành lắc đầu, còn bồi thêm một nụ cười tươi sáng:
- Đến cuối cùng vẫn không thể phản bội nó.
- Như vậy là tốt. – Louisa gật gù. – Lòng tin của một đứa trẻ rất mong manh. Tớ thực sự tự hào về cậu.
Cơ mà, cũng chính vì thế nên Henry mới đến đây. Hắn đang định mở lời nhờ cô ấy điều tra về phụ huynh của Lucas Vaughn học cùng lớp với Jeremiah nhà mình. Ba thằng bé, Travis, cũng chính là người điều hành quỹ Lyons Eyes và rất thân với gia đình Lizzy đợt trước. Nếu như em trai nhỏ của hắn không nói thì tiếp cận từ cách này để xem anh ta có liên hệ gì với Robert Jensen thì cũng được.
Vậy nhưng, chưa kịp mở lời thì Henry đã chú ý tới mấy thứ giấy tờ trên bàn Louisa. Ngay cạnh bàn chào về Lyons Eyes còn có thông tin về trại trẻ mồ côi Blue Hope, và một chương trình vận động hành tinh xanh tên Daring Earth nữa. Cô hiệu trưởng xinh đẹp thấy hắn nhìn theo ánh mắt hắn, tiện miệng nói:
- Tớ cũng đang muốn nhờ cậu giúp.
Henry tái mặt. Hắn có một dự cảm không lành. Cơn bão này có thể lớn hơn những gì từng tưởng tượng.
Trước đây, trong những lần đầu gặp lại hắn ở Boston, bọn họ còn không dám nhìn thẳng mắt. Sau đó dần dần, khi có Bryan ở bên, hắn cũng bày ra những việc nghiêm túc để làm cùng nàng, họ mới thực sự khá hơn. Cơ mà, nếu nhìn vào mắt hắn quá lâu, Majorie vẫn bị cuốn vào những đam mê thời trẻ, rồi rốt cục không nhịn được mà nhớ lại tất cả những tổn thương kia.
Vậy nhưng, cho dù thế, tiềm thức của nàng vẫn không muốn Henry hoàn toàn biết mất. Nàng nghĩ cứ chủ động giữ khoảng cách với hắn thì mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Cơ mà, đấy là lúc nàng ngày nào cũng có Bryan ở bên, làm những điều đơn giản quanh nhà, nghĩ đến tương lai bình yên của hai người, Alexandria và những đứa trẻ sau này.
Đã mấy tháng nay, những điều đó trở nên rất xa xỉ. Bryan Martin được người ta phát hiện tài năng. Nàng đương nhiên mừng cho chồng. Anh ấy đã giành không biết bao nhiêu năm vừa sáng tác, vừa làm đủ thứ công việc từ đưa thư đến lau dọn quầy rượu mới có được ngày này. Nhiều người mừng còn mừng cho họ nói:
- Hai người cộng khổ được, giờ đã đến ngày đồng cam.
Thế nhưng, thực tế, nàng còn thấy cuộc sống của mình khó khăn hơn trước. Dỗ con gái đi ngủ rồi, Majorie ngồi một mình trong căn phòng tối. Nàng thực sự không muốn bật đèn vì sợ không nhìn thấy ai trong đó sẽ thấy bản thân mình còn cô đơn hơn nữa. Nàng chớp mắt, nhớ ngày mình và Bryan chuyển đến Nashville.
Majorie lúc đó mới xong chương trình tiến sĩ tại MIT và nhận việc Giáo sư Dự khuyết ở Vanderbilt. Thế nhưng trước khi có thể vào và nhận lương chính thức, nàng và Bryan vẫn còn phải tính toán làm sao để chuyển từ Boston, Massachusetts về đến Tennessee mà tốn thật ít tiền. Nàng vốn muốn xin ứng trước trợ cấp di chuyển từ trường mới nhưng quy chế là có hóa đơn mới được hoàn tiền. Thế nên bí vẫn hoàn bí.
Trong lúc còn chưa biết mình sẽ đi vay ai hay giải quyết thế nào thì chồng mới cưới của nàng, Bryan Martin, vui vẻ về nhà đưa cho nàng một bọc giấy. Anh ấy thấy nàng tròn mắt, thì giải thích:
- Trước anh để tiết kiệm cho tương lai của Alexandria. Cũng chỉ có hơn hai nghìn, mình dùng tạm trước cũng được.
Majorie rưng rưng, nhảy lên ôm lấy cổ chồng. Chỗ này cộng với một ít tiền của cô ấy, co kéo chắc là cũng đủ. Thế là chẳng mấy sau, hai vợ chồng ôm cô con gái lên đường. Vì phải tiết kiệm, họ tự đóng đồ. Bryan còn phải thuê xe rồi lái cả đêm. Xét ra cứ hơn một ngày là mất cả trăm đồng. Lương thì còn cả tháng Majorie mới được nhận nên còn phải giữ tiền ăn nữa chứ.
Bởi vậy, dọn vào nhà, còn chưa mở được thùng đồ ra thì Bryan đã đi kiếm việc bồi bàn rồi. Nếu không thế thì chắc tháng đầu tiên khi nàng còn đang làm quen với công việc, cả nhà đã chết đói rồi. Nàng mỉm cười, những ngày tháng đó, dù rất nghèo nhưng hai người hạnh phúc.
Sau một năm làm việc, Majorie cũng để dư ra được ít tiền. Hai người đặt cọc mua một căn nhà bốn phòng ngay sau đó. Lần đầu tiên nằm trong nơi trốn rộng rãi của riêng mình, cả nàng và Bryan đều không ngủ được. Nhà vẫn chưa đồ nhưng so với căn hộ bé xíu hai người cùng ở tại Boston, thì nơi đây thật giống như một tòa cung điện.
Vài năm nữa, khi đã đủ kinh tế rồi, Majorie thuyết phục Bryan nghỉ việc để đi học lại và giành thời gian rảnh để theo đuổi đam mê âm nhạc của mình. Anh ấy cự nự vì còn lo cho tương lai của Alexandria nhưng nàng vui vẻ mà rằng:
- Giờ em dạy ở đây. Con mình lớn sẽ được học miễn phí trong trường. Còn nếu con bé đi học trường khác thì lương của em chắc chắn sẽ lo được
Nghe đến vậy, Bryan yên tâm làm theo lời nàng nói. Nhưng anh ở nhà đi học cũng vẫn cứ bày việc ra làm. Hết dựng hàng rào thì đào hồ bơi, còn làm đủ thứ tủ rồi bể cá. Căn nhà càng ngày càng ấm cúng. Về phần con gái thì hai người thay nhau chăm. Anh ấy đi học thì Majorie nấu cơm và dạy Alexandria bảng chữ cái. Nàng phải lên trường, thì Bryan vui vẻ giặt đồ và cho bé con chơi đàn.
Chẳng mấy sau, cuộc sống của họ vào quỹ đạo. Chồng được nàng động viên thì quyết tâm bỏ hết, theo đuổi âm nhạc. Anh kiếm được một mối chơi cuối tuần tại một quán bia xì gà, nhưng vì khói quá nên chỉ hôm nào nàng tìm được người trông trẻ thì mới ra đó nhẫn nhịn bịt mũi, cổ vũ chồng.
Về sau, Bryan cũng nổi hơn nên chuyển đến chơi ở quầy bar trong nhà hàng của một khách sạn nổi tiếng và thi thoảng cũng được mời sự kiện riêng. Gia đình ba người của Majorie vì thế mỗi cuối tuần đều đi tới thế giới âm nhạc riêng, nhộn nhịp vô cùng.
Tất nhiên, Bryan vẫn chẳng kiếm mấy tiền nhưng anh trong tuần thư thái chăm con, còn cuối tuần thì có thể chạy theo đam mê mà không cần suy nghĩ. Nàng làm nghiên cứu xuất sắc nên sự nghiệp thắng tiến cũng nhanh. Ngoài tiền lo cho gia đình, du lịch, tiết kiệm phòng hờ cho Alexandria thì Majorie cũng để ra được vài triệu để đầu tư. Cuộc sống không mấy đòi hỏi, nên trước khi Bryan được người ta phát hiện, hai người còn đang kế hoạch để sinh thêm em bé nữa.
Cơ mà, cuộc sống luôn có những may mắn bất ngờ. Trong một lần, Bryan chơi bài mình tự sáng tác ở khách sạn, một người đàn ông đã tiếp cận anh ấy. Ban đầu, Majorie và anh ấy cũng chỉ mừng vì có cơ hội bay sang LA chơi thử. Nàng sắp xếp công việc mang con theo chồng mấy hôm, cũng không ngờ rằng Bryan có cơ hội đi tour ngay lập tức.
Majorie vì ủng hộ chồng, nên nói nàng có thể chăm con. Bryan lâng lâng như chân đã rời khỏi mặt đất. Mỗi lần đến một nơi, tiếng tăm ngày càng nổi khiến anh chỉ muốn mang nàng và con đến đó để trải nghiệm cùng mình. Ban đầu, Majorie cũng rất chiều anh. Cơ mà, nàng trong kì cũng rất bận. Ngoài nghiên cứu, giảng dạy, nàng cũng nhận thêm khá nhiều trách nhiệm. Tối về còn một mình chăm con nữa.
Vậy nên, đưa Alexandria cùng đi được ba lần thì nàng cũng thấm mệt. Những trận cãi vã vì thế cũng bắt đầu. Nàng nói con nhớ anh, có những dịp ở lớp như giới thiệu về nghề nghiệp của phụ huynh, Alexandria là người duy nhất mà ba không có mặt. Bryan nghe vậy cũng mềm lòng nhưng lại nói anh chẳng biết còn có thể được mọi người nghe bao lâu nên nhân lúc có thì cũng muốn cố hết mình cho sáng tác, rồi tìm cửa sang làm sản xuất âm nhạc thì mới ổn định được.
Majorie đương nhiên hiểu điều này nên nàng giơ vai ra gánh hết chuyện ở Nashville để anh yên tâm đi diễn. Chỉ là hào quang nối tiếp hào quang. Alexandria liên tục hỏi khi nào ba về, khiến nàng cũng đau lòng không dứt. Hôm sinh nhật tháng tư, con bé thổi nến xong với nàng thì nói:
- Con ước rằng ba chưa bao giờ nổi tiếng.
Anh ấy lần đầu tiên không về với mẹ con nàng ngày sinh nhật nó. Majorie ôm Alexandria ngủ đến giữa đêm thì khóc rưng rức rồi gọi điện cho anh. Bryan giờ này chưa ngủ mà vẫn đang uống bia vui vẻ cùng ban nhạc. Anh nói xin lỗi nhưng giọng lè nhè khiến nàng chỉ càng thêm nức nở. Sự nổi tiếng và danh vọng có thể thay đổi con người đến thế sao?
Nàng cũng đã có kinh nghiệm về bi thương khi đàn ông thay đổi. Những người ở trên đỉnh quá cao của thế giới thì sao có thể bình thường được. Bởi vậy, nàng mới chọn cuộc sống đơn giản ngay ngày đầu với Bryan Martin. Thế nhưng, điều đó bây giờ cũng biến tướng.
Sáng sau sinh nhật con, Bryan gọi điện, xin lỗi nàng. Không rõ tại sao, hai người cuối cùng lại cãi vã. Những đoạn đối thoại vẫn văng vẳng mãi trong đầu. Bryan đổ rằng nàng ghét thành công của anh ấy, mà cũng chưa bao giờ ủng hộ. Majorie một mực phủ nhận nhưng anh ấy trích dẫn tất cả những lần mà nàng từ chối tới đêm diễn, dù tiền và vé đã được đặt trước. Nàng thở không ra hơi:
- Nếu như em thực sự không ủng hộ thì sao em lại cổ vũ anh suốt bao nhiêu năm, giờ còn chăm con giúp để anh anh tâm đi diễn nữa. – Nói tới đây thì Majorie nức nở. – Những lần em không đi được, ngoài em mệt thì Alexandria cũng cần ổn định học hành nữa, anh biết không?
Đang hăng máu trong trận cãi vã, Bryan thực sự không dừng lại được, lớn giọng:
- Vậy sao em không bỏ công việc của mình? Anh đứng sau em quá nhiều năm. Sao em không nghĩ rằng mình có thể lùi về sau lần này chứ?
Nếu là ở trong một văn cảnh khác, nếu anh ấy có thể nhẹ nhàng về với con đúng dịp và hỏi nàng dùng toàn sức cho sự nghiệp của mình, Majorie có lẽ sẽ thực sự cân nhắc. Tất cả những gì nàng muốn là bình yên. Đánh đổi sự nghiệp để lấy nó, nàng cũng sẽ sẵn sàng. Thế nhưng, trước đây, nàng cũng từng có phút yếu đuối dựa vào một người đàn ông rồi. Đến khi, hắn đột ngột quay lưng thì Majorie chơi vơi không còn chỗ đứng.
Vậy nên, Bryan thành công, nàng cũng vẫn đang cần thời gian để tự thuyết phục mình. Cơ mà, cách anh quát vào trong điện thoại khiến Majorie nhận ra rằng chồng trước đây ủng hộ mình nhưng vẫn từng ngày ghi hận vì phải đứng sau nàng. Nếu như vậy, không phải cách tốt hơn là nàng vẫn tự độc lập để tự lo cho bản thân và con gái khi anh đi rồi sao?
Nàng dập máy, gục đầu vào gối khóc. Majorie đã luôn cố gắng rất chân thành. Chỉ cần anh ấy nói, chỉ cần hai người có thể ngồi xuống phân công trách nhiệm rõ ràng như trước đây, nàng chắc chắn sẽ vì gia đình này mà làm tất cả. Cơ mà cứ mỗi lần gọi, hoặc trở về nhà giờ là một lần cãi vã. Thế nên nàng vẫn đợi, đợi một ngày người chồng thương yêu đó của mình quay trở về.
Nghĩ đến thế, Majorie cố để tâm lý mình ổn hơn. Mỗi sáng nàng đưa Alexandria đi học, tối lại kiểm tra bài cùng con bé, rồi dặn nó tập đàn. Thế nhưng, Alexandria nhất định không chịu vì ba có về đâu. Nàng lại dịu dàng, dỗ thật ngọt:
- Nhưng ba về là ba sẽ kiểm tra đấy.
Bryan đúng là có về, nhưng chưa được tuần đã lại đi tour tiếp, khiến con bé vô cùng hẫng hụt. Majorie lại giải thích cho con bé về công việc giờ giấc bất thường và mệt mỏi của ba nó. Dỗ được con ngủ rồi thì tự mình nàng cũng vô cùng kiệt sức. Hai tháng vừa rồi con bé có kinh nguyệt sớm. Nó cứ tưởng mình sắp chết làm Majorie cũng rối bời, tự mình học cách giải thích cho con về việc ấy. Cơ mà tám tuổi, cô bé hiểu được bao nhiêu đâu? Nàng thấy làm thế nào cũng khó.
Vừa lúc đó, Majorie cũng phải đến Austin công tác cùng hắn. Nàng sợ con bé nghĩ bản thân bị bỏ rơi, nên rủ nó đi cùng luôn. Nàng đã nghĩ thay đổi không khí một chút cũng tốt nên trưng lên bộ mặt tự tin nhất của mình, sẵn sàng cùng hắn đến Upchord. Cơ mà khi nhìn thấy Henry Cunningham, nàng mới phát hiện bản thân mình chỉ muốn chạy vào vòng tay kia òa khóc. Hắn từng phản bội nàng. Hắn không đáng. Vậy nhưng, mỗi khi nhìn thấy Henry, nàng vẫn không có cách nào giải thích được việc hắn có thể hoàn toàn bỏ rơi mình trong một thời gian ngắn. Bằng cách nào đó, Majorie vẫn nghĩ đó chỉ là một cơn ác mộng. Nàng vẫn có thể xà vào vòng tay hắn khi cần sự an ủi như rất nhiều năm trước đây. Đó là điều mà nàng luôn dấm dứt.
Bữa cơm bình yên trong buổi trưa giữa hai người hôm ở Austin không chỉ là kỉ niệm từ năm đạm bạc xưa kia giữa nàng và hắn mà còn là điều rất nhiều tháng nay, Majorie tưởng chừng như mình đã đánh mất. Luôn trốn tránh, luôn không dám thừa nhận nhưng càng như thế, nàng càng biết mình vốn vẫn yêu hắn rất nhiều.
Lần này, khi Bryan không còn ở bên, cho nàng sự vững tâm, Majorie lại càng nhìn thấu trái tim mình. Cơ mà, nàng thực sự vẫn rất yêu chồng mình. Vực sâu giữa nàng và Henry đã không thể nào khỏa lấp. Thế nên, nàng chỉ muốn Bryan Martin chóng tỉnh lại quay đầu. Chỉ như thế, họ mới bình yên tiến về phía trước.
Majorie khóc hơi nhiều nhưng ngày mai vẫn cần là mạnh mẽ. Nàng gạt nước mắt, chìm vào một cơn mơ.
* * *
Một bàn tay to lớn kéo lại bánh lái của nàng. Trong thoáng chốc, mọi thổn thức đều như tan biến:
- Em yên tâm đã có anh rồi.
Thế nhưng, nó chính là khởi đầu của một cơn ác mộng từ quá khứ xa xăm hơn nữa.
* * *
Phía bên kia bầu trời, Henry cuối cùng cũng về đến Atlanta. Jeremiah cũng ngủ rồi đạp chăn ra từ rất lâu rồi. Hắn dém chăn lại cho thằng bé rồi tự hỏi nếu có nàng cùng chăm nó cùng thì cuộc sống sẽ thế nào. Tuy là ước mong không thật nhưng hắn vẫn muốn dựa vào cách nàng nói về Alexandria mà tưởng tượng.
Henry bất chợt thấy thắt trong tim. Năm đó, Majorie nhận tin nàng mất đi đứa bé mà nấc thành từng tiếng. Còn hắn thì đã không có cách nào ôm nàng để xoa dịu nỗi đau. Hắn bước ra ngoài hiên nhà, nhìn lên bầu trời đầy sao sáng. Nét buồn kia của nàng liệu có biến thành như ngày đó? Henry thực sự hi vọng đây một khúc gấp nhỏ mà Bryan Martin sẽ giải quyết sớm thôi.
Hắn đã luôn ghen tị vì anh ta được ở bên Majorie nhưng cũng âm thầm may mắn vì những ngày tháng đen tối nhất trước đây của nàng được Bryan soi sáng. Về một mặt nào đó, Henry thực sự rất ngưỡng mộ anh ta. Tuy rằng sự nghiệp không đến đâu nhưng lại có nhất mực vì người mình yêu mà cống hiến. Thế nên, thừa nhận hay không thì hắn cũng hiểu tại sao nàng chộn Bryan Martin. Lần này Majorie buồn như thế nhưng người chồng luôn thương vợ kia sẽ không để thế lâu đâu.
Hi vọng của hắn cũng là hi vọng của nàng nhưng cuộc sống biến ảo quá nhanh. Cả hai người đều không biết mình chỉ đang đứng đầu cơn sóng.
* * *
Sáng tỉnh dậy, Henry đang ngồi xem đoạn phim quay cảnh Jeremiah và lũ trẻ gây họa ở trường, thì thằng bé chạy đến chắn ngay trước màn hình. Nó nhảy nhót khoe:
- Anh hai, mô hình đầu tàu mới em lắp xong rồi đấy.
Hắn nhíu mày. Vốn đã xong bao nhiêu cái rồi, đâu thấy Jeremiah hào hứng đến thế. Henry lạnh mặt hỏi:
- Em lại làm sai cái gì mà phải lấp liếm hay sao?
- Đâu có đâu. – Thằng bé lắc cái đầu nhỏ. – Tại em thấy có mỗi chuyện cái mặt bàn, mà anh xem mãi, em cũng cần phải giữ mặt mũi chứ.
Henry gạt thằng bé sang một bên. Đã như vậy thì hắn càng phải xem. Hắn trêu chọc Jeremiah. Nó cứ chắn một bên thì hắn xô bên kia, cười cợt. Thế nhưng, rất nhanh Henry nhận ra có điều gì không đúng. Jeremiah dường như nghiêm túc rồi. Thằng bé lần đầu tiên to tiếng với ông anh lớn tuổi:
- Chuyện này không thể đùa. Em đã nói không xem là không xem được
Henry tựa lưng vào ghế, quan sát em mình. Tay Jeremiah nắm chặt như chuẩn bị tinh thần chiến đấu, mày nhíu lại thở từng hơi mạnh. Khi nó thấy hắn giãn ra một chút thì mới dần bình thường trở lại:
- Em xin lỗi nhưng anh có thể không xem được không? – Thằng bé lí nhí đề nghị.
Hắn không trả lời ngay, vẫy tay, nói người làm mang tới cho mình một tách cà phê đen, rồi bình tĩnh nhâm nhi. Thấy Jeremiah lúc này vẫn kiên định đứng trước màn hình, kiên quyết không cho mình xem, Henry nghiêng đầu:
- Cũng được thôi nhưng mà người nhà Cunningham, muốn làm gì cũng phải có đánh đổi. Em sẽ chấp nhận chứ.
Jeremiah nhìn thẳng vào mắt hắn, nét mặt hơi suy nghĩ. Sau một hồi, thằng bé chìa bàn tay nhỏ bé ra:
- Em chấp nhận.
Hắn vui vẻ nắm lấy bàn tay đó, rồi ghé sát mặt nó:
- Quy tắc thứ nhất, nếu chưa biết đối phương muốn gì thì tuyệt đối không thể chìa tay ra băt.
Mặt thằng bé lập tức dài thuỗn ra nhưng lúc nãy nó đã trót nóng nảy rồi, giờ cãi làm sao được. Jeremiah đành nghiêm mặt hỏi:
- Vậy anh muốn gì ở em?
Henry cười đắc ý:
- Là muốn em trong vòng một tháng sáng nào cũng phải kéo ghế cho Veronica, và tìm cách khen bà đẹp.
- Chỉ có thế thôi sao? – Mặt thằng bé thộn ra.
Hắn lấy tay xoa đầu nó, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm:
- Quy tắc thứ hai, khi đối mặt với một người tử tế, chúng ta tuyệt đối không nên lợi dụng lúc người đó không để phòng mà kiếm lợi. – Hắn nghĩ trong đầu, điều này cũng có nghĩa là với người không tử tế thì phải lựa mà làm hơn.
Jeremiah bặm bặm môi mình, rồi gật đầu như thể hiện mình đã nhận lời răn dạy. Nó nhướn mắt rồi chắp hai tay vào, chu môi:
- Nhưng em cũng không thể tin vào lời nói xuông được.
- Em muốn làm thế nào đây? – Hắn tươi tỉnh quan sát từng phản ứng của thằng bé.
Jeremiah đảo mắt vài lượt, rồi quay người, đóng màn hình trên máy tính Henry:
- Quy tắc thứ ba, dù là người tử tế, chuyện gì cần chắc chắn, ta cũng phải tự mình làm cẩn thận một chút, không để người ta trở mặt.
Nó nói rồi nhấn nút xóa, còn vào hẳn trong thư mục rác để khiến đoạn ghi hình kia biến mất hoàn toàn. Gương mặt hắn đột nhiên vô cùng rạng rỡ trước hành động này. Quy tắc thằng bé vừa đặt ra rất đúng nhưng nếu thực sự muốn cẩn thận, thì còn phải xóa cả tệp trên thư điện tử, điện thoại của hắn rồi đến trường, bỏ luôn các trang nguồn của Louisa nữa.
Ngay lúc này, mẹ hắn cũng tiến đến bàn ăn. Jeremiah đã làm xong việc của mình nên nhanh nhảu chạy ra kéo ghế, rồi đợi Veronica ngồi xuống thì đẩy khẽ vào. Người phụ nữ đứng tuổi đột nhiên thấy con trai nhỏ quá mức quý ông thì cũng hào hứng hơn thường ngày:
- Ái chà, con lại muốn xin ta cái gì mà Henry không đồng ý sao? – Bà nhìn sang chàng trai cao lớn đang lật báo đọc ở bên. – Nó đã nói không thì ngay cả ta cũng chịu.
Jeremiah cụp mắt, đúng là bình thường nó chỉ cực kì niềm nở với Veronica khi nhất định cần bà giúp thôi. Thằng bé tự thấy như thế đúng là có chút không phải. Nó lắc đầu nguầy nguậy:
- Không, hôm nay chỉ vì mẹ rất đẹp thôi.
Mẹ hắn nghe đến đây càng cười nhiều hơn, tự tay phết mứt lên bánh, bỏ vào đĩa cho Jeremiah. Vẫn là một màn ăn sáng bình yên. Robert ngồi cuối bàn vương vãi. Ba người còn lại chẳng để ý đến ông, diễn với nhau một màn tình cảm. Đến khi Jeremiah rời bàn chuẩn bị đi học thì Henry níu tay thằng bé, ánh mắt ân cần nhưng cũng thêm phần nghiêm túc:
- Quy tắc thứ tư, nếu như muốn bảo vệ một ai đấy, thì trước tiên phải xem bản thân mình có đủ mạnh.
Jeremiah rúng động. Thằng bé không hề nói ra mục đích của bản thân khi xóa đoạn quay kia thì sao hắn có thể đoán được. Nó nhìn anh mình thêm vài lần, thấy Henry không có gì ác ý thì vẻ mặt trờ nên đăm chiêu. Hắn buông tay thằng bé để nó đến trường rồi úp mặt vào báo. Thế nhưng, Jeremiah đến tận khi ra cửa vẫn nhìn hắn như suy tính điều gì.
Bất giác, Veronica thở dài. Bà nắm tay đứa con trai lớn, lay nhẹ:
- Con nói như vậy với thằng bé là vẫn đang tự trách mình ngày đó không thể bảo vệ Majorie sao?
Mẹ Henry vẫn là người hiểu hắn nhất. Hắn ngẩng đầu nhìn bà, không cẩn thận để một giọt nước mắt lăn vội trên mặt. Hắn nhíu chặt mày, quầng mắt mọng lên. Nỗi đau ấy đúng là khi người hiểu được chạm lên thì cho dù lạnh lùng đến đâu cũng phát hết cả ra ngoài. Veronica vuốt lên mái tóc rồi ôm lấy hắn, vỗ vỗ lên lưng:
- Quên đi được thì tốt con ạ.
Hắn không trả lời, đợi mẹ mình ngồi lại ghế thì hỏi:
- Còn mẹ.. Veronica, mẹ quên đi được sao?
Veronica liếc mắt sang một bên nhưng không quay người, tránh cho ánh mắt mình chạm vào Robert. Bà hít một hơi dài, tựa lưng vào ghế:
- Cái mẹ muốn quên là một kẻ tàn tệ với mình nhưng ông ta cũng cho mẹ một đứa con trai không thể xuất sắc hơn. Con.. – Bà nhìn về chiếc ghế ăn sáng của Jeremiah –.. người con cần quên đi, con lại dùng cả trái tim mình để yêu. Nếu như thế..
Bà thở dài, vỗ vỗ lên tay hắn. Veronica cũng không muốn bắt hắn đối diện với nỗi cô đơn cùng cực kia, bình lặng nói:
- Nếu có một cô gái có thể cùng con chăm sóc Jeremiah thì thật tốt quá rồi.
Hắn nhìn bà. Gương mặt dần điềm tĩnh lại nhưng cuối mắt vương một tia nửa vui nữa buồn. Henry thở dài:
- Con sẽ nghĩ về chuyện đó.
Người phụ nữ đứng tuổi động viên con trai xong thì gật đầu đứng dậy. Bà có hẹn vẽ tranh với mấy người nhà Wilson, cũng không thể ở lâu thêm được. Veronica đi rồi, hắn mới hướng mắt đến Robert. Ông ta dường như đang nhìn theo bóng dáng vợ mình, dưới đáy mắt có nỗi niềm nuối tiếc. Henry nhếch mép khinh thường nhưng vẫn có một niềm đau. Khi còn có thể thì không đối tốt với người phụ nữ của mình, nuối tiếc làm gì chứ? Đâu có mài ra ăn được.
Lên xe đi làm, hắn đang tính mở đoạn ghi hình bọn trẻ mà Louisa gửi đến thư trên điện thoại thì nhớ đến gương mặt nghiêm túc của Jeremiah lúc ăn sáng nên đổi nhấn sang nút xóa. Vốn Henry cũng muốn xem để biết và loại trừ tất cả những trường hợp mà đứa con hoang Robert Jensen kia của ba hắn giở trò với thằng bé thôi. Cơ mà, xăm soi chuyện của mấy đứa trẻ chưa chắc đã ra được nhiều. Nếu hắn thực sự muốn biết thì luôn có thể điều tra từ hướng khác.
Sáng nay, Jeremiah đã rất "can đảm" mà bắt tay thỏa thuận với hắn. Chỉ nghĩ đến thôi, Henry cũng đủ vui cả ngày. Hắn cười cười, thì thầm trong miệng:
- Quy tắc thứ năm, đối với những người mình yêu thương, đã hứa điều gì thì luôn nên thực hiện nó.
Sáng hôm nay, Henry đã lợi dụng điều này mà bắt thằng bé nịnh Veronica rồi. Bởi vậy, hắn không nên vì nó là trẻ con mà làm trái. Còn chuyện tại sao hắn cứ muốn Jeremiah làm như vậy thì rất đơn giản. Trước giờ, thằng bé rất xã giao với mẹ hắn do bà cũng chỉ đủ tâm sức quan tâm đến những chuyện trên bề mặt với nó thôi. Thế nhưng, đều là người thân, mẹ hắn thấy Jeremiah như vậy cũng sẽ rất phấn khởi. Còn nó, nếu như Henry có chuyện lúc chưa kịp lấy ai thì cũng có thêm người gần gũi.
Qua cơn lan man, sắc mặt hắn lạnh lùng trở lại. Chuyện của Robert Jensen, hắn nhắn tin cho Louisa Wilson:
- Hôm nay, cậu có rảnh ăn trưa không vậy?
Đến văn phòng, Wendy Klein lại gọi hắn vào cho một màn ăn mừng thắng trận với Upchord. Cô ấy cũng chỉ hơn hắn gần chục tuổi nên hai người khá hợp nhau. Uống một ly Whiskey dòng Scotch rồi, Wendy liền lên tiếng:
- Lần trước cậu đã từ chối chuyện đứng danh nên tôi không đề nghị lại nữa. Nhưng giờ không có David, giữa tôi và cậu, việc cậu không nhận một chuyện lớn như vậy, chắc chắn cậu có việc gì khác cần nhờ phải không?
Henry để lộ tâm tình đang thú vị qua đôi mắt xanh dương của mình. Ánh mắt của Wendy Klein rất sắc nhưng cũng không cắt qua được tầng tầng lớp lớp toan tính trong lòng hắn. Henry vốn chỉ muốn cô ấy tự mình nói nợ hắn một lần giúp trong tương lai, rồi đến khi cụ thể mới đề nghị trực tiếp. Cơ mà, hôm nay Wendy đã mở lời thì hắn cũng không ngại. Hăn cười nhạt nói:
- Trưởng công tố Robert Jensen trong vụ cô bé Youtuber 16 tuổi bôi nhọ danh dự mỹ phẩm Qfactor, chị còn nhớ chứ?
- Đương nhiên. – Wendy nghiêng người về phía trước, Qfactor là khách hàng của cô ấy. – Không phải lần đó, cậu đã giúp tôi tìm đủ bằng chứng để dập cho anh ta một trận sao?
- Thế chị biết giờ anh ta đang làm gì không? – Henry vẫn hỏi từng câu một.
- Tôi không theo sát lắm nhưng khi ăn tối với Thẩm phán Lane thì ông ta có nhắc tới việc vận động cho Công tố Jensen để tranh cử Luật sư bang. Ý cậu là.. – Đôi mắt của người phụ nữ đứng danh trên tường hãng luật Klein Tokar sáng hẳn lên. –.. cậu muốn rời hãng để tranh cử với anh ta?
Hắn không trả lời nhưng giữ nụ cười mỉm trên miệng:
- Còn chị không chỉ muốn đứng danh mà còn muốn quản lý Klein Tokar nữa đúng không?
Hai con người tham vọng nhìn nhau. Có một số chuyện cần tính toán cẩn thận nhưng lúc làm thì vô cùng quyết liệt.
Gần trưa, Henry trực tiếp đến văn phòng Westminster để đón cô hiệu trưởng xinh đẹp. Laura đã đặt chỗ ở một quán sa lát mà Louisa rất thích ở ngay gần trường. Cơ mà, tới tận lúc vào phòng, hắn vẫn thấy cô ấy lu bu công việc nên tự mình nhặt báo lên xem. Louisa không ngẩng mặt hỏi:
- Cậu xem đoạn ghi hình của Jeremiah và đám nhỏ có phát hiện ra điều gì không?
Ánh mắt hắn thoáng ý tự hào, nói:
- Thằng bé không muốn tớ xem nên tớ không xem nữa.
- Thật không xem? – Louisa liếc nhìn hắn tỏ vẻ nghi ngờ.
Hắn chân thành lắc đầu, còn bồi thêm một nụ cười tươi sáng:
- Đến cuối cùng vẫn không thể phản bội nó.
- Như vậy là tốt. – Louisa gật gù. – Lòng tin của một đứa trẻ rất mong manh. Tớ thực sự tự hào về cậu.
Cơ mà, cũng chính vì thế nên Henry mới đến đây. Hắn đang định mở lời nhờ cô ấy điều tra về phụ huynh của Lucas Vaughn học cùng lớp với Jeremiah nhà mình. Ba thằng bé, Travis, cũng chính là người điều hành quỹ Lyons Eyes và rất thân với gia đình Lizzy đợt trước. Nếu như em trai nhỏ của hắn không nói thì tiếp cận từ cách này để xem anh ta có liên hệ gì với Robert Jensen thì cũng được.
Vậy nhưng, chưa kịp mở lời thì Henry đã chú ý tới mấy thứ giấy tờ trên bàn Louisa. Ngay cạnh bàn chào về Lyons Eyes còn có thông tin về trại trẻ mồ côi Blue Hope, và một chương trình vận động hành tinh xanh tên Daring Earth nữa. Cô hiệu trưởng xinh đẹp thấy hắn nhìn theo ánh mắt hắn, tiện miệng nói:
- Tớ cũng đang muốn nhờ cậu giúp.
Henry tái mặt. Hắn có một dự cảm không lành. Cơn bão này có thể lớn hơn những gì từng tưởng tượng.