Chương : 215
Đại sảnh phủ Thái tử, Thái tử ngồi ở phía trên, hắn lười biếng xem đám vũ nữ nhảy múa duyên dáng, nhưng bộ dáng hắn không yên long. Nhưng vào lúc này, một thân áo choàng nam tử màu xám, từ ngoài cửa đi đến. Thái tử giương mắt nhìn là hắn, rồi phất phất tay đuổi đám vũ nữ nhạc sĩ lui ra ngoài, hắn hỏi: "Tình hình thế nào?"
Hạ Hầu Viêm đưa tin tình báo trong tay cho Thái tử, Thái tử xem xong, ánh mắt trở nên cực kì băng lạnh, đột nhiên tức giận xé nát mảnh giấy, một lúc lâu, hắn vùng đứng lên, bộ mặt vô vàn tức giận.
Hạ Hầu Viêm mỉm cười nói: "Thái tử điện hạ, ngài cần gì phải tức giận?" Hạ Hầu Viêm này bề ngoài văn nhược, thoạt nhìn bất quá chỉ như nho sinh tầm thường, nhưng lại là một phụ tá không hề đơn giản của phủ Thái tử. Năm năm trước hắn từng thi đỗ Trạng nguyên, nhưng vì phụ thân chết bệnh nên về quê huơng chịu đại tang, khi hắn quay lại Đại Đô lại vào phủ Thái tử làm phụ tá. Người ngoài nhìn nhận cho hắn là nhân tài không được trọng dụng, nhưng trên thực tế, đây là cửa lớn hắn đặt cược.
Thái tử thở dài, lại chậm rãi trở lại chỗ ngồi, hắn đè nén phẫn nộ nói: "Tĩnh Vương, Húc Vương cùng Quách gia càng ngày càng thân thiết, thù của hoàng muội khi nào mới báo được?" Hắn nói hai câu này thoạt nghe không có chút nào liên quan, nhưng Hạ Hầu Viêm nghe cũng hiểu ra. Tĩnh Vương Nguyên Anh cùng Quách gia càng ngày càng thân thiết, chuyện này đối với Thái tử cũng không phải chuyện gì tốt. Tuy rằng hiện tại Quách gia thật an phận, cũng không có nghĩa là bọn họ sau này sẽ không ủng hộ Tĩnh Vương Nguyên Anh đoạt vị. Nhưng Quách gia dù sao cũng là mẫu tộc của Tĩnh Vương, bọn họ đi lại thân thiết cũng không có gì lạ. Nhưng tệ nhất là hiện thời còn có Húc Vương Nguyên Liệt, nếu hắn thật sự cưới tiều thư Quách gia, vậy việc này đối với Thái tử mà nói chính là càng thêm nguy hiểm.
Còn chuyện của Lâm An công chúa, Thái tử tuy rằng ngoài mặt không nói, nhưng Hạ Hầu Viêm cũng biết, trong lòng Thái tử cực kì tức giận, Lâm An công chúa là kim chi ngọc diệp, thiên chi kiêu nữ, nhưng lại bị đám dân chúng tầm thường kia xé thành từng mảnh nhỏ. Bởi vì nàng là là người phóng hỏa, chọc giận toàn bộ tôn thất, cho nên lễ tang của nàng phải tổ chức lặng lẽ, văn võ bá quan không người nào tham gia, một đống huyết nhục mơ hồ kia căn bản không có cách nào nhập liệm, liền mời đến thợ may tốt nhất nhưng cũng không có cách nào khâu hết đầu và thân thể Lâm An công chúa, vậy nên Thái tử đành phải hạ lệnh hỏa thiêu lấy tro cốt rồi vội vàng hạ tang. Đối với hoàng thất mà nói đây là loại nhục nhã nhường nào, khó trách Thái tử tức giận như thế. Nghĩ đến đây, hắn mỉm cười nói: "Thái tử điện hạ, không cần phiền não, nếu người thật sự muốn đối phó Tề Quốc Công phủ, thuộc hạ còn có nhiều biện pháp."
Thái tử thở dài một tiếng nói: "Mẫu hậu không cho phép ta hành động thiếu suy nghĩ, kết cục của Lâm An ngươi không phải không thấy, ta kiêng kị không phải Tề Quốc Công phủ, mà là Quách Qua kia tâm tư giảo quyệt." Lúc hắn nhắc tới Quách Gia, mi tâm không khỏi giật giật, hiển nhiên là trong lòng đang đè nén lửa giận.
Hạ Hầu Viêm ánh mắt ngưng đọng, miệng lại nói: "Theo như lời Thái tử đó là tiều thư Quách phủ mới nhận về, Quách Gia sao?"
Thái tử gật gật đầu nói: "Mấy ngày nay ta cho ngươi điều tra tin tình báo về nàng, hiện tại cũng nên có thành quả rồi, ngươi nói xem, ngươi thấy người này thế nào."
Hạ Hầu Viêm nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: "Lưu lạc ở ngoài thế mà có thể được Đại Lịch thu nhận làm quận chúa, có thể thấy được nàng là người giỏi lung lạc nhân tâm, thập phần thông minh. Nhưng ta xem tư liệu thu thập được về nàng, lại phát hiện người này am hiểu nhất là âm mưu quỷ kế."
Thái tử nhướng mày ý bảo hắn nói tiếp, Hạ Hầu Viêm nói: "Nàng mặc dù dùng một khúc thủy mặc vũ để nổi danh, nhưng cầm kỳ thư họa đều tầm thường, nữ tử như vậy ở Đại Lịch chẳng phải thập phần xuất sắc, vậy mà lại là nữ tử đầu tiên được phong làm huyện chủ, rồi lại tấn thân là quận chúa. Lúc đầu thần cũng không thèm để ý, cảm thấy nàng bất quá chỉ giỏi nịnh hót mới có thể được Hoàng đế thích mà thôi. Nhưng theo tình báo hiện tại, từ lúc nàng xuất hiện, phủ thừa tướng Lí Tiêu Nhiên còn có rất nhiều việc lạ, đầu tiên là phu nhân Lí Tiêu Nhiên vô cớ bệnh chết, thế lực khổng lồ phủ Tưởng quốc công lại cũng ầm ầm sụp đổ, con cháu trong tộc cũng đều thưa thớt bốn phía, một đại gia tộc sừng sững cứ như vậy sụp đổ. Không chỉ như vậy, thuộc hạ duyệt lại tình báo Đại Lịch, còn phát hiện nàng cùng Thất hoàng tử Thát Bạt Ngọc của Đại Lịch hình như có cấu kết, chẳng qua nàng dù sao nàng cũng là khuê nữ chốn khuê phòng, người bình thường đều không ai lưu ý điểm này, nếu không cẩn thận nghiên cứu, sợ không thể phát hiện ra có gì kỳ quái trong đó. Theo tình báo này xem ra, nàng quỷ dị âm ngoan, thủ đoạn tinh xảo, công chúa điện hạ chết trên tay nàng cũng không kỳ quái."
Trong ánh mắt Thái tử toát ra một tia nghi ngờ nói: "Ngươi nói có chứng cớ không?"
Hạ Hầu Viêm nói: "Thuộc hạ chỉ phỏng đoán, cũng không có chứng cứ thật sự, dù sao sớm đã cảnh còn người mất, lại có người nhúng tay tận lực che giấu hết thảy chuyện năm đó, xem ra nhất định là có người ngầm bảo hộ nàng. Nhưng điện hạ tài trí hơn người, Quách Gia kia bất quá chỉ là một nữ tử, dựa vào một chút âm ngoan thủ đoạn nên tạm thời chiếm thế thượng phong, điện hạ nếu thật sự muốn nàng chết, thuộc hạ có thể an bày kế ám sát, bảo đảm sạch sẽ lưu loát không để lại dấu vết."
Ánh mắt Thái tử lúc đầu ánh lên một tia sát khí, sau lại lắc đầu nói: "Bên người Quách Gia không chỉ có Tề Quốc Công bảo hộ, còn có một cao thủ ẩn dật tên là Triệu Nguyệt, theo ta điều tra, nha đầu này cùng Việt Tây tử sĩ dường như có liên quan, thực lực không thể khinh thường, hơn nữa hiện thời lời đồn như gió, đầu mối đều hướng về Lâm An, nếu chúng ta động thủ, không nói đến có thành công hay không, sẽ chỉ càng khiến người ta nghĩ ta cùng mẫu hậu muốn động vào Tề Quốc Công phủ, cho nên ý mẫu hậu là tốt nhất có thể dấy lên nội chiến trong lòng bọn họ, tự họ tan rã, như vậy vừa không ô uế tay chúng ta, cũng có thể báo thù cho Lâm An. Chẳng qua, loại chuyện này nói nghe dễ dàng, thực hiện lại rất khó..."
Hạ Hầu Viêm mỉm cười nói: "Điện hạ không cần lo lắng, cái gọi là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, chuyện này kỳ thực cũng không khó làm, tuy rằng Tề Quốc Công phủ, Tĩnh Vương Nguyên Anh, Húc Vương Nguyên Liệt trước mắt kết làm một thể, nhưng là trên đời này ai không có tư tâm đâu? Theo tình báo xem ra, Tĩnh Vương cùng Húc Vương đối với Quách tiểu thư đều thập phần ái mộ, hai hùng tranh chấp tất có nhất thương, như vậy không phải có cơ hội sao?"
Trong mắt Thái tử lộ ra một tia vui sướng, hắn không khỏi nói: "Ta hiểu rồi, ngươi nói là chúng ta mượn chuyện Quách Gia, châm ngòi ly gián từ giữa, nghĩ cách phân tán bọn họ?"
Hạ Hầu Viêm tươi cười càng tăng, trên thực tế hắn cùng Lí Vị Ương giống nhau đều am hiểu mưu hoa nhân tâm chi đạo, càng gặp sự tình bắt đầu kiểu này thì sẽ càng thuận buồm xuôi gió, hắn khuyên bảo Thái tử nói: "Điện hạ nếu thật sự muốn vì công chúa báo thù, không ngại nghe kế sách của thần, bảo đảm nước chảy thành sông, thần không biết quỷ không hay."
Thái tử gật gật đầu nói: "Được, làm theo lời ngươi nói, việc này giao cho ngươi, chỉ là, nhất định phải làm sạch sẽ lưu loát, không được lưu lại nhược điểm nào."
Hạ Hầu Viêm cung kính nói: "Thuộc hạ tuân mệnh, Thái tử điện hạ yên tâm. Về phía hoàng hậu nương nương —— "
Thái tử nghĩ nghĩ, nói: "Tạm thời không cần báo mẫu hậu, chờ thành công thì báo."
Nửa tháng sau, Tề Quốc Công phủ nhận được thiệp mời từ Thái tử, Quách phu nhân mở ra xem, là sinh thần Thái tử phi, trên mặt nàng không khỏi dâng lên một tầng sương lạnh: "Gia nhi, Thái tử sao lại gửi thư mời cho chúng ta?" Từ sau chuyện Lâm An công chúa, vài lần gặp mặt Thái tử ra mặt lạnh lùng với người Quách gia, nghiễm nhiên là ý giận chó đánh mèo. Quách phu nhân tuy không biết Lí Vị Ương đã làm gì, nhưng cũng mơ hồ đoán được sự việc này cùng nữ nhi nhà mình có liên quan...
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Càng là lúc phong tiêm lãng khẩu (đầu sóng ngọn gió), thì càng phải xem chừng mặt mũi, nếu hiện tại mời tất cả đại hào môn, lại không mời Tề Quốc Công phủ, đương nhiên khiến người khác nói hắn có tật giật mình, ghi hận trong lòng sao? Hắn là Thái tử, không phải Lâm An công chúa, mọi chuyện đều phải lấy đại cục làm trọng, để người khác không hoài nghi, hắn chỉ có thể nén giận trong lòng mời luôn cả Quách gia."
Lời này không sai, Ung Văn Thái tử dù sao cũng không phải Lâm An công chúa, hắn biết cái gì gọi là đại cục, cũng biết cái gì gọi là diễn, hắn sẽ không để cho người khác biến hắn thành câu chuyện đàm tiếu, càng không cho Quách gia nắm được nhược điểm, để người khác nói Thái tử là người lòng dạ hẹp hòi, cho nên Lâm An công chúa tuy rằng là cùng Quách Gia kết thù kết oán, Thái tử còn phải biểu hiện ra một bộ dáng rộng lượng khoan dung, để tất thảy đại gia đều biết việc Lâm An sở tác sở vi (việc đã thực hiện) cùng Thái tử là không có quan hệ. Quách Đôn ở bên cạnh cười lạnh một tiếng nói: "Muội muội vừa mới chết thảm, hắn còn có tâm tư tổ chức yến hội, người hoàng gia thật sự là vô tình vô nghĩa."
Quách Trừng lắc lắc đầu nói: "Điểm này Lão Tứ ngươi không biết, Lâm An công chúa là phạm vào thiên đại tội qua, Hoàng đế không đem nàng nghiền xương thành tro chính là khoan thứ rồi, ngươi không phát hiện tang lễ lặng lẽ tổ chức làm sao? Thái tử đương nhiên không cần túc trực bên linh cữu, cùng Thái tử phi ngày sinh xung hỉ cũng tốt, nói không chừng người ta chính là nghĩ như vậy."
Trên thực tế, Lí Vị Ương trong lòng cũng không nghĩ như vậy, nàng cảm thấy Thái tử lúc này làm ra tư thái này, phía sau tựa hồ có thâm ý gì đó.
Quách Trừng thở dài một hơi nói: "Lâm An công chúa đã chết, Thái tử còn tại vị, Bùi Hoàng Hậu cũng sừng sững không ngã, cho nên trận này chúng ta còn phải đánh tiếp."
Quách Đạo bên cạnh thưởng thức chén trà trong tay, bất chợt nâng ánh mắt, đôi con ngươi lưu quang dật thải dừng trên gương mặt trắng thuần của Lí Vị Ương, ánh mắt thập phần phức tạp.
Quách Trừng quay đầu thấy ánh mắt Quách Đạo, trong lòng hơi nhảy dựng, nhưng khi hắn cẩn thận nhìn lại, Quách Đạo đã cúi đầu, căn bản không có nhìn về phía Lí Vị Ương nữa. Quách Trừng trong lòng thầm kêu không tốt, đợi đến lúc mọi người rời đi, vỗ vỗ bả vai Quách Đạo nói: "Ngũ đệ, đệ không nên..."
Quách Đạo nâng lên ánh mắt, mạnh trành hướng về phía tam ca, cố cười nói: "Tam ca, ca đang nói gì vậy? Đệ nghe thế nào cũng không hiểu, đệ không nên cái gì? Ca nói rõ ràng đi."
Quách Trừng thở dài một hơi nói: "Không có gì, là ta nghĩ nhiều."
Ánh mắt Quách Đạo thâm trầm, mỉm cười nói: "Ca không việc gì phải lo lắng, đệ khuyên ca nên đem tâm tư lo cho Hàn Lâm biểu muội đi, những cái khác không cần quản nhiều."
Gương mặt tuấn mỹ của Quách Trừng hơi hơi đỏ lên, đá Quách Đạo một cước nói: "Từ khi nào đã bắt đầu lo bố trí chuyện của ca ca ngươi? Còn không mau cút đi." Hai người nói nói cười cười, màn vừa rồi cũng rất nhanh liền tan thành mây khói, Quách Trừng loáng thoáng cảm thấy ý niệm kia hiện lên, rất nhanh lại bị hắn đè xuống. Không đâu, Gia nhi tuy rằng xinh đẹp, nhưng cũng không đến nỗi khuynh quốc khuynh thành, ngũ đệ chí tại tứ phương, chưa từng ái mộ nữ tử nào, ánh mắt kia... Hắn nghĩ đến đây rồi không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Ngày thọ yến Thái tử phi, Tề Quốc Công cảm nhiễm phong hàn không thể tham dự, Quách phu nhân liền mang theo thọ lễ cùng vài nữ nhân đi đến phủ Thái tử. Ngoài dự đoán của Lí Vị Ương, phủ đệ Ung Văn Thái tử tuy thoạt nhìn thập phần trang nghiêm ổn trọng, trần thiết nhưng bên trong lại thập phần mộc mạc, vật dụng xa hoa như ở các hào môn bình thường đều không có, Lí Vị Ương không khỏi nở nụ cười. Quách Trừng nhìn nàng một cái nói: "Muội cười chuyện gì?"
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Muội cảm thấy Ung Văn Thái tử cũng quá hội làm người."
Quách Trừng theo ánh mắt của nàng nhìn một vòng, khóa môi cũng khởi cười: "Thái tử thích ra vẻ kiểu cách văn chương, người khác nhìn thấy còn tưởng hắn thanh liêm đến cỡ nào."
Bên này huynh muội đang nói chuyện, bên cạnh đã có hai ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm. Hạ Hầu Viêm nhìn nữ lang bên người Quách phu nhân kia, nàng ước chừng không đến hai mươi tuổi, tướng mạo xinh đẹp, thân hình thon thả tuyệt đẹp, nhưng khiến hắn chú ý không phải nữ tử xinh đẹp này, mà là cô gái có đôi mắt trong suốt lạnh như băng kia, ánh mắt khiến người khác trọn đời khó quên, hắn thấp giọng nói: "Vị tiểu thư này chính là Quách Gia."
Thái tử lãnh đạm liếc nhìn hắn, gật đầu nói: "Chính là nàng, ngươi xem khuôn mặt này gạt người biết bao nhiêu, lần đầu tiên ta nhìn thấy, thật sự cho rằng nàng bất quá là tiểu thư khuê các bình thường."
Hạ Hầu Viêm vừa nghe nàng kia chính là Lí Vị Ương, trong mắt nhất thời lóa một tia hàn quang chói mắt, hắn nhìn đôi mắt tối đen kia của đối phương, chỉ cảm thấy ánh mắt nàng hơi hơi chọn, đuôi mắt tuyến thoáng cao hơn mi vĩ, bề ngoài nhìn như ôn nhu, ổn định cùng yên tĩnh, nhưng hắn lại nhìn ra, gương mặt nữ tử này cất dấu lệ khí rất sâu. Hắn yên lặng nhìn đối phương, phảng phất muốn đem dung mạo nữ tử này đặt vào trong mắt, sau khi nghe Thái tử miêu tả cái chết của Lâm An công chúa, đáy lòng hắn ẩn ẩn chút hưng phấn, đã lâu rồi, hắn mơ hồ cảm thấy Lí Vị Ương là cao thủ tâm thuật, chính là một đối thủ tốt.
Lí Vị Ương đột nhiên phát hiện, đôi mắt quét qua hướng Hạ Hầu Viêm, Hạ Hầu Viêm trong lòng căng thẳng, theo bản năng lập tức cúi đầu, tránh được ánh mắt lóe hàn quang kia. Trong lòng hắn không khỏi nghĩ đến, thời điểm ánh mắt kia hơi cúi xuống, phảng phất nét nhu hòa đến cực hạn, nhưng khi nàng vừa nhấc mắt khinh đảo qua thật khiến cho người ta lạnh buốt, phảng phất như kim châm đâm thẳng vào lòng hắn, khiến lòng hắn không khỏi sinh ra một loại hàn ý.
Thái tử thấp giọng nói: "Ngươi am hiểu xem tướng, thế nào?" Hắn chậm rãi hồi đáp: "Nàng tướng mạo hung ác nham hiểm, mặt mày có nét tàn khốc, vô luận là cúi đầu hay nói chuyện, đều là một bộ dáng trầm tư, đủ thấy nàng bề ngoài càng ôn nhu, tâm tư càng giả dối, hơn nữa làm việc bất đồng thế tục, chỉ sợ khó có thể đối phó." Nói xong, hắn thở phào một cái.
Thái tử cười lạnh nói: "Nếu nàng dễ đối phó, Lâm An cũng sẽ không gặp phải kết cục này." Nói đến cùng Thái tử vẫn canh cánh trong lòng về cái chết của Lâm An công chúa.
Hạ Hầu Viêm thở dài một tiếng, hắn hiểu Thái tử, nếu đổi lại là hắn, cũng rất khó bỏ qua chuyện muội muội chết tàn nhẫn như thế trước mắt mình, ánh mắt của hắn lại một lần nữa nhìn về phía Lí Vị Ương, nhưng đối phương cũng đã quay đầu đi, tựa hồ như không thèm để ý đến hắn, hắn mỉm cười thầm nghĩ: Quách tiểu thư, mặc dù ta với ngươi không thù không oán, nhưng ngươi đã là kẻ định của Thái tử, vậy nên đành phải xin lỗi ngươi.
Lí Vị Ương đương nhiên đã quan sát tình cảnh chung quanh, ánh mắt của nàng dừng trên người Thái tử phi Thôi Thế Yến, Thôi Thế Yến này năm nay hơn hai mươi tuổi, dung mạo diễm lệ, tướng mạo xuất chúng, nhiều năm làm Thái tử phi, khí chất càng thêm ung dung cao quý. Thôi Thế Yến thấy Quách phu nhân, liền mỉm cười đi tới, cười rộ lên tựa như xuân hoa nở rộ, lập tức thêm vài phần vinh quang, Thái tử phi nói: "Quách phu nhân quang lâm, không tiếp đón từ xa, vị bên cạnh này là Quách tiểu thư."
Lí Vị Ương nhàn nhạt cười, thi lễ nói: "Quách Gia bái kiến Thái tử phi."
Nét cười trên mặt Thái tử phi càng thêm ôn hòa, xem xét Lí Vị Ương rồi nói: "Từ lâu đã nghe nói Quách tiểu thư khí chất cao quý, đoan trang nhàn nhã, hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền, khí chất này nữ tử trong các gia đình bình thường rất hiếm có."
Lí Vị Ương nhìn thấy trên mặt Thái tử phi chỉ tỏa ra hòa khí, không nhìn ra chút oán hận hoặc bất mãn nào. Thôi thị là một trong mười đại quý tộc ở Việt Tây, dòng dõi thập phần hiển hách, trong nhà có hai mươi ba người đang làm quan trong triều, nữ tử Thôi thị ở Đại Đô ôn nhu xinh đẹp, nhàn thục cao quý, là đối tượng hào môn tẫn tướng Việt Tây truy đuổi. Thôi Thế Yến có thể làm Thái tử phi nhiều năm như vậy mà sừng sững không ngã, thế lực Thôi gia dĩ nhiên là rất trọng yếu, nhưng Thôi Thế Yến không có vài phần tâm kế thì vị trí Thái tử phi này chưa chắc đã ổn.
Lúc này, sườn phi Lư Sương bên cạnh Thái tử cũng đi tới, nàng cùng lắm là mười tám mười chín tuổi, da thịt như tuyết, hai hàng lông mày cong cong, một đôi mắt đen óng ánh trong suốt, phấn hồng mềm mại nơi đôi môi hơi hơi thượng kiều, vẻ ngoài xinh đẹp, trên người cũng có một loại phong thái của người trí thức, nàng cùng Thái tử phi Thôi Thế Yến đứng chung một chỗ, hai người đều là xuất thân danh môn, mỗi người mỗi vẻ, làm người ta cơ hồ không muốn chuyển mắt. Lô gia cũng là thế gia quan lại, dòng dõi thư hương, từ tổ tiên đời thứ nhất, lịch sử Việt Tây có ghi lại có một trăm hai mươi tám người, mai kia càng là hiền lương xuất hiện lớp lớp, công lao và sự nghiệp xán lạn, ra đời không ít Trạng nguyên, tiến sĩ, đế sư, nếu không phải Lư Sương chỉ là một thứ nữ, chỉ sợ vị trí Thái tử phi của Thôi Thế Yến khó mà ngồi yên.
Ánh mắt Lí Vị Ương đảo qua trên người Thôi thị cùng Lư thị, liền di mở ra, mặc kệ là Thái tử phi hay Sườn phi, hai nàng đối với Quách Gia đều là thập phần cảnh giác, nhưng phần cảnh giác này cũng không biểu hiện ra mặt, dù sao cũng là nữ tử sinh ra trong thế gia quý tộc, phải hiểu khi nào thì nên lộ ra biểu cảm gì, nhất là trước mắt bao nhiêu người, càng thân thiện càng thể hiện Thái Tử đối Quách gia không hề có khúc mắc, tương lai dù có xảy ra chuyện thì cũng không ai hoài nghi đến Thái tử.
Đang lúc Quách phu nhân cùng nữ chủ phủ Thái tử hàn huyên, Lí Vị Ương phát hiện cách đó không xa có một mỹ nhân chậm rãi đi tới, nàng một thân quần áo tuyết trắng, trên người khoác quyên màu tím bạc, so với mọi người ở đây có vẻ thoát tục khắc hẳn, quần áo, búi tóc cũng thập phần đặc biệt, trên đầu cài trang sức châu ngọc kim phượng không hề giống các tiểu thư khác, xứng với khổng tước, mặt trên có cúi châu, cúi châu theo bước chân nàng khẽ lay động, mang vẻ phong tư trác tuyệt, làm cho người ta kìm lòng không đậu sinh ra tình cảm ái mộ.
Tất cả mọi người hướng nhìn về phía nàng, đúng là đệ nhất mỹ nhân Việt Tây – Bùi Bảo Nhi, mọi người nhìn nàng, lại không tự chủ được quay đầu đi cùng nhìn người đang đứng bên cạnh Quách phu nhân là Quách tiể thư mà so sánh, chỉ cảm thấy so với Bùi Bảo Nhi diễm quang tỏa ra bốn phía mà nói, gương mặt Quách Gia ẩn lộ vài phần thanh nhã chi tư, vẻ mặt nhàn nhã, điềm đạm, một đôi đồng tử ẩn dưới hàng lông mi dài, sóng mắt lưu chuyển khiến người ta vui vẻ thoải mái, hoàn toàn là một cảm giác phong tình khác hẳn. Đều là mỹ nhân như nhau, Quách tiểu thư tuy rằng so ra kém Bùi Bảo Nhi, nhưng quyền thế Quách gia không phải bình thường, lại có hai con trai nắm giữ trọng binh, so với Bùi Bảo Nhi diễm quang bốn phía mà khó gần mà nói, Quách Gia ôn nhu điềm tĩnh có vẻ lại được hoan nghênh hơn một chút.
Tại đây cái tràng thượng, người người đều là tất cả hoài tâm tư. Ngoài hai trung tâm Quách phu nhân và Bùi Bảo Nhi, thì càng có nhiều ánh mắt hướng về phía Húc Vương Nguyên Liệt lúc này mặc trường bào màu trắng dường như đồng bộ cùng Quách tiểu thư, quanh thân còn xứng với tơ vàng, ký đẹp đẽ quý giá lại thoát tục, hơn nữa thân hình cao to, động tác tao nhã, dung mạo tuấn mỹ thanh dật, có vẻ phong thần như ngọc, nhã nhặn tuấn nhã. Hắn một tay nâng bình rượu, lơ đãng mà tiêu sái, pha theo ý mình, như một thỏi nam châm hấp dẫn ánh mắt mọi người. Hắn thấy ánh mắt chú ý của mọi người, không khỏi cười nhẹ, nét cười vài phần lười biếng kia quả là làm say lòng người, khuôn mặt tuyệt mỹ nữ tử trong thiên hạ đều ảm đạm thất sắc, nam tử vừa anh khí vừa tiêu sái, lộ ra cũng ví như anh mê hoặc người. (2)
Lí Vị Ương không khỏi cảm khái, người kia rốt cuộc có bao nhiêu diện mạo, từ tam thiếu gia Lí gia luôn ẩn nhẫn bên nàng, đến Nguyên Liệt kiêu ngạo tùy hứng, không để ý hậu quả, cho tới bây giờ là Húc Vương điện hạ khôn khéo giảo hoạt, làm cho người ta kính sợ. Lí Vị Ương không khỏi cảm thấy bị mê hoặc, nam tử trước mắt này khi thì ôn nhu, khi thì lãnh khốc, khi thì vô tình, khi lại cuồng dại, muốn đem hết tình hình kết hợp lại thế nào đây? Lại tự nhiên mà vậy, không chê vào đâu được, phảng phất có rất nhiều gương mặt khác nhau bày ra trước mắt nàng.
Nhìn Lí Vị Ương, Nguyên Liệt mỉm cười đi tới, Quách phu nhân nhìn thấy cố ý quay đầu nói chuyện cùng phu nhân đi bên cạnh, rõ ràng là tạo không gian cho bọn họ. Từ Húc Vương Nguyên Liệt vài lần tương trợ Quách gia, Quách phu nhân cũng không còn quá bài xích hắn nữa, huống chi với bà mà nói, Nguyên Liệt với nữ nhi bà là trai tài gái sắc, đứng chung một chỗ cũng là cảnh đẹp ý vui, chỉ còn tính tình thì còn phải nghiên cứu thêm.
Lúc này Nguyên Liệt không nghĩ tới cảm thụ phức tạp trong lòng Quách phu nhân, hắn mỉm cười với Lí Vị Ương giới thiệu những khách nhân tại hoa viên. Lí Vị Ương lẳng lặng nghe mà không lên tiếng.
"Vị Ương, nàng nãy giờ không nói chuyện, đang nghĩ gì thế?" Nguyên Liệt cười hỏi.
Lí Vị Ương nhìn hắn nhàn nhạt nói: "Ta đang suy nghĩ chúng ta quen nhau được bao lâu rồi."
Nguyên Liệt chớp chớp mắt, mỉm cười nói: "Sáu năm năm tháng lẻ mười tám ngày."
Hoá ra đã lâu như vậy rồi, trong lòng Lí Vị Ương không khỏi cảm khái, lúc mới gặp nàng chỉ là thứ nữ ờ Lí phủ, cõi lòng đầy thù hận, một lòng báo thù, ở Lí phủ dè dặt cẩn trọng, mà khi đó hắn vẫn là một thiếu niên không thể tự bảo vệ mình, nhưng chỉ nháy mắt, hắn đã trở thành một thanh niên Việt Tây tài tuấn, vương công quý tộc, chạm tay có thể bỏng. Dù cho hiện tại, bề ngoài hắn không chỉ đơn giản như vậy, tất cả các hoàng tử Việt Tây, không văn thì võ, tất cả đều là nhân tài xuất chúng, sau lưng đều có cường đại thế lực ủng hộ. Hoàng đế bệnh lâu không khỏi, việc tranh ngôi vị hoàng đế sớm đã là hừng hực khí thế, Nguyên Liệt lúc này trở lại Việt Tây, lẻ loi một mình vô quyền vô thế, Hoàng đế có yêu thương người con trai này thế nào cũng không có thể bảo hộ hắn trước mặt mọi người, nếu hắn không có năng lực thì sớm đã lang sói ăn tận xương cốt rồi.
Lúc này, Thái tử vỗ vỗ tay, một đám vũ nữ quốc sắc thiên tư đi vào hoa viên, như phồn hoa nở rộ, soi sáng ánh mắt mọi người. Thái tử phi mỉm cười nói: "Lư phi vì đại gia mà cố ý sắp xếp một điệu nhảy, mời mọi người thưởng thức."
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua sườn phi Thái tử Lư thị kia, trên mặt không khỏi lướt qua một tia nhàn nhạt tươi cười, nghe nói ở phủ Thái tử Lư thị được hắn thập phần sủng ái, âm thầm vượt qua cả Thái tử phi, nhưng ở trước mặt mọi người Thái tử phi lại đối với Lư thị thập phần quan ái, không nhìn ra nửa điểm ghi hận. Hoặc là Thái tử phi thật sự không tranh thế sự, còn không thì chính là nàng tâm cơ thâm sâu, bằng không làm sao có thể không nhìn ra chút sơ hở nào trong mắt nàng?
Mười tám vũ nữ thân lụa trắng theo tiếng nhạc nhẹ nhàng nhảy múa, vũ khúc thập phần khoan khoái, mười tám nữ tử đứng thẳng hai bên, lại có một nữ tử múa dẫn đầu rảo bước chậm rãi mà tiến đến, trên người nàng mặc bộ quần áo lụa trắng khinh bạc cùng mười tám danh nữ kia đều không cài trâm trên đầu, toàn là áo choàng màu đen, làm tôn nhau lên màu trắng, đối lập mãnh liệt, đẹp không sao tả xiết. Nữ tử múa dẫn đầu đi đến Đài Trung, mười tám danh nữ tử ở phía sau nàng tụ lại thành nửa vòng tròn, nữ tử múa dẫn đầu đem tay áo dài tung ra, mười tám danh nữ tử cũng tung tay áo, trên đài tay áo trắng tung bay, đúng là tiên tử quảng hàn ở Đài Trung nhẹ nhàng khởi vũ, các nàng thỉnh thoảng tán ra, thỉnh thoảng lại tụ lại, rõ ràng tạo hình ảnh nữ tử ở giữa suối cán sa. Nữ tử áo trắng cất lời, thanh âm uyển chuyển thoáng như tiếng chim hoàng oanh. Thanh âm uyển chuyển thanh lệ, hát lên một khúc đang thịnh hành trên phố, cũng hoàn hoàn nhập khấu, nhưng vào lúc này, một khúc tiêu vang lên, đập vào mắt mọi người là một năm tử áo trắng, băng cơ tuyết phu.
Bài ca diễn lại chuyện xưa nữ nhân cùng tình nhân ly biệt, tiếng tiêu này... Lí Vị Ương vừa nhìn, đúng là Tấn Vương Nguyên Vĩnh tà ỷ ở bên bàn thổi tiêu, một khúc mang theo lòng tràn đầy vui mừng cùng một chút nỗi buồn ly biệt, làm cho người ta say mê trong đó không thể tự thoát ra được, Lí Vị Ương không khỏi cảm thán, nàng chưa bao giờ nghe ai có thể đem ngọc tiêu nho nhỏ thổi làm cho người khác kinh tâm động phách như thế, Tấn Vương xuất thân hoàng tộc cao quý, lại tươi mát thoát tục, có thể thấy được cũng là một kẻ kỳ tài.
Cách Tấn Vương không xa là Tần Vương Nguyên Hồng, thân hình hắn cao ngất, khóe miệng tươi cười không hề thay đổi, hắn lẳng lặng ngồi, cười yếu ớt, phảng phất đang nhìn người khác diễn kịch, cặp kia thâm trầm mê người giống như hắc đàn bàn ánh mắt, phảng phất lộ ra tin tức phức tạp. Đối phương như thế không gợn chút sợ hãi, ngược lại nhìn Lí Vị Ương khẽ gợn bờ môi, Tần Vương, Tấn Vương luôn luôn giao hảo, thậm chí đến nỗi trao đổi tiểu thiếp, như vậy bọn họ đối với cục diện Bùi Hoàng Hậu đương quyền như thế nào? Hay cũng là giả vờ tận tình ca múa để che giấu dã tâm của bản thân?
Nguyên Liệt cười cười nói: "Nàng xem Tấn Vương Nguyên Vĩnh là loại người thế nào."
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Nghe tiếng tiêu thì là kiểu người không mộ quyền quý, không màng danh lợi, lần trước hắn trước mặt mọi người đem tiểu thiếp âu yếm tặng cho Tần Vương, thứ nhất quan hệ hai người họ không phải bình thường, thứ hai chứng minh hắn tâm địa lương thiện, không muốn chính phi hãm hại nữ tử mình thích, nếu đổi lại là Thác Bạt Chân năm đó, tiểu thiếp kia có thể đã sớm chầu trời rồi."
Nguyên Liệt cũng lạnh lùng, ôn hòa mà lười nhác nói: "Tấn Vương điện hạ luôn luôn cao ngạo, trong mắt vô trần, võ công cũng không sai, nhưng nhiều năm như vậy cũng không dấu diếm chút nào, hiện thời lại luôn thích ở trước mặt mọi người biểu hiện ra một bộ dáng băng thanh ngọc khiết, không biết nhân gian yên, theo ta thấy có cửu thành cửu đều là giả, đừng để bản thân nàng cũng bị hắn lừa."
Lí Vị Ương không khỏi giận dữ nói: "Ngươi có tư cách gì nói người ta, mỗi lần gây họa đều là một bộ dáng ôn hòa, so ra ai mới là ngươi che giấu hơn ai."
Nguyên Liệt không khỏi tươi cười đầy mặt nói: "Thế nào, không phải ta ở trước mặt nàng luôn lộ ra một bộ mặt thôi sao?"
Điểm này Lí Vị Ương không thể phủ nhận, dù hắn đối với người khác thế nào, đối nàng đều là toàn tâm toàn ý, thậm chí ngay cả trái tim cũng có thể moi ra, vì thế nàng không giễu cợt hắn nữa, nhàn nhạt nói: "Ngồi trong hoa viên này, hoàng tử Việt Tây nào không ở trang? Không là che giấu sâu đậm? Trước mắt Tấn Vương này thật là băng thanh ngọc khiết, không nhiễm hương khói nhân gian, chẳng qua là ba phần thực bảy phần giả, đang ở trong vũng bùn này, cho dù là bồ tát cao cao tại thượng cũng không có khả năng hoàn toàn tránh nhiễm bụi bậm."
Bên này đang ở ca ca múa múa, bên kia trên ghế hoàng tử còn có một người, hắn thanh y gấm vóc, mi bay vào tấn, một đôi mắt lợi hại, mũi thở đỉnh kiều, trên mặt tựa tiếu phi tiếu, như có như không, hắn hướng Lí Vị Ương giơ lên cái cốc, Lí Vị Ương đáp lễ đối phương cười nhẹ, hơi gật đầu.
Đúng lúc này, ánh mắt Quách phu nhânnhìn qua bên này, Nguyên Liệt hiểu chuyện, nhàn nhạt nói: "Ta nên trở về ghế của mình, bằng không người khác đàm tiếu." Kỳ thực trong lòng hắn, là hi vọng Lí Vị Ương giữ hắn lại. Nhưng là Lí Vị Ương chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đi đi."
Trong mắt Nguyên Liệt không khỏi ánh lên một tia ủy khuất, sử dụng mỹ nam kế cả nửa ngày, đối phương vẫn không động tâm, hắn chỉ biết phẫn nộ đi về chỗ ngồi, còn chưa ngồi được bao lâu, hắn liền thấy Tĩnh Vương Nguyên Anh giơ cái cốc về phía hắn. Nguyên Anh cười nói: "Húc Vương điện hạ, một chén rượu này ta trước kính ngài, ngài sẽ không cho là ta quấy rầy chứ." Sở hữu hoàng tử đều là đan nhân độc tịch, cho nên hai người bọn họ nói chuyện người khác cũng nghe không rõ, chẳng qua hai người kia hiện thời ở Việt Tây đều là thật kình nổi bật, lại cùng theo đuổi thiên kim Quách gia, không khỏi khiến nhiều người chú ý.
Nguyên Liệt mỉm cười nói: "Không quấy rầy, một mình ta ngồi uống rượu cũng không thú vị gì."
Trong mắt Nguyên Anh lại để lộ ra một tia lợi hại, không chút để ý nói: "Húc Vương từ xưa đến nay không tham gia yến hội phủ Thái tử, hôm nay ngoại lệ hay là có duyên cớ gì?"
Nguyên Liệt nhấp một ngụm rượu ngon cười nói: "Ta duyên cớ gì tham gia, ngài không biết sao?"
Ánh mắt Nguyên Anh trở nên lãnh đạm, nhưng mặc kệ tầm mắt hắn cưỡng bức thế nào, Nguyên Liệt cũng vẫn duy trì một bộ dáng lười biếng, Nguyên Anh nhịn không được nói: "Xem ra đối với biểu muội ta, Húc Vương điện hạ nhất định kiên trì."
Nguyên Liệt cười nhẹ nói: "Đã là công bằng cạnh tranh, bất quá tất chỉ là bản sự. Thế nào? Tĩnh Vương không có lòng tin sao?"
Tĩnh Vương nheo nheo mắt, nam tử trước mắt này bề ngoài thoạt nhìn ôn hòa, trong lòng cũng là thâm trầm đáng sợ, khiến bản thân mỗi khi nhìn thấy hắn đều thay đổi kỳ lạ, luôn có một loại kích động không thể kiềm chế, trong máu xúc động bức thiết muốn cùng hắn đao phong, Nguyên Anh thở dài: "Kỳ phùng địch thủ, hẳn là nên uống cạn một chén lớn."
Nguyên Liệt cười lạnh gợi lên bờ môi, uống một hơi cạn sạch.
Nguyên Anh lại không rời đi, mà nhân thể ngồi xuống, hắn liếc nhìn Nguyên Liệt, ánh mắt trở nên thâm trầm, thấp giọng nói: "Xuân hoa cạnh phương, ngũ sắc lăng tố, cầm thượng ở ngự, mà tân thanh đại cố! Cẩm thủy có uyên, Hán cung có mộc, bỉ vật mà tân, giai thế người hề, mậu cho dâm mà không tỉnh! Chu huyền đoạn, gương sáng thiếu, sương mai hi, phương khi nghỉ, bạch đầu ngâm, thương ly biệt, nỗ lực thêm bữa chớ niệm thiếp, cẩm thủy cuồn cuộn, cùng quân dài quyết." (Quyết biệt thư của Trác Văn Quân – trình của mình còn lâu lắm mới hiểu được cái này chứ đừng nói edit, mọi người thông cảm)
Hắn thủ thi ngâm xong, cười nhẹ nói: "Húc Vương, ngài cảm thấy chuyện Tê Hà công chúa nhất chuyết chia tay này như thế nào?"
Nguyên Liệt hếch đầu mày, lãnh đạm nói: "Ta không thích thi thơ, nhưng có nghe qua, qua giọng ngâm của ngài thật là thập phần bi thương."
Nguyên Anh quan sát vẻ mặt hắn, nhận định hắn cố ý giả bộ trấn định, cười lạnh một tiếng nói: "Tuy là ly biệt ai oán, nhưng ta nghe được từ ngữ tươi mát tinh xảo, ý cảnh lặng yên tiêu sái, nghĩ rằng công chúa điện hạ không chỉ có nhan sắc khuynh thành mà còn có tái vịnh nhứ, lại lạc phương hoa sớm thệ kết cục, thật khiến người ta đau lòng. Tê Hà công chúa chẳng những diễm tuyệt thiên hạ, còn có tài hoa hơn người, vô luận là danh kỹ Việt Tây tạ tiểu lâu, trong cung chư vị phi tử ai nấy đều không thể chi đối chọi, chẳng qua tuổi còn trẻ đã mắc bệnh, luôn ẩn dật chốn thâm cung, cho nên mỹ danh của nàng ít người biết tới, sau này gả cho Thôi thị phò mã, phò mã kia tuy rất tao nhã, văn võ song toàn, chỉ tiếc không có cảm tình với công chúa, phụ hoàng thương mến công chúa, buộc họ chia xa, đem công chúa hồi cung, đáng tiếc không lâu sau, công chúa mắc bệnh mà chết, thật sự là đáng thương ột tuyệt thế giai nhân. Bất quá giai nhân mặc dù thệ, cũng may lưu lại một khúc trưởng quyết từ, cũng bù lại một tầng tiếc nuối. Thế nào? Húc Vương chưa từng nghe qua sự tích vị công chúa này sao?"
Nguyên Liệt mặt không đổi sắc, thanh âm cũng không có nửa điểm dao động nói: "Đương nhiên là có nghe qua, chỉ tiếc ta không sinh cùng thời, không thể chính mắt nhìn thấy phong thái của Tê Hà công chúa."
Nguyên Anh xùy cười một tiếng nói: "Phụ hoàng năm đó thật thích vị hoàng muội này, nhưng Bùi Hoàng Hậu lại không thích nàng, huống chi trong cung có nhiều phi tần ghen tị nàng, năm đó công chúa ở trong cung chịu khổ sở sợ là không thể nói với người ngoài, nói không chừng cái chết của nàng có nội tình, Húc Vương điện hạ, ngài cảm thấy ta nói có đúng không?" Trong lời nói của hắn, dĩ nhiên là nói cái chết của Tê Hà công chúa có liên quan đến Bùi Hoàng Hậu.
Nguyên Liệt nghe xong nắm chặt ly rượu, cười cười: "Điện hạ thật sự là giỏi kể chuyện xưa, nếu một ngày kia không còn làm hoàng tử, cũng có thể đi làm thuyết thư nhân." Hắn nói nói tới đây, ánh mắt nâng lên nhìn đối phương, ánh mắt sắc bén giống như chim ưng, ẩn ẩn lóe lên một tia lạnh lùng, "Tĩnh Vương điện hạ, có một số việc ngài vẫn là chưa biết rõ, cẩn thận kẻo chuốc họa vào thân."
Nguyên Anh sắc mặt hơi biến đổi nói: "Nếu ta cố ý tìm hiểu nghiên cứu thì sao? Ngài muốn dùng cái gì để bịt miệng ta?" Nói tới đây mỉm cười nói: "Đương nhiên, nếu ngày buông tha Quách Gia, chúng ta còn có thể từ từ nói chuyện."
Nguyên Liệt lại đột nhiên nở nụ cười, tươi cười bên trong vô cùng khinh miệt, hắn hờ hững nói: "Ta nghe nói Tĩnh Vương điện hạ cùng hai trưởng huynh Quách gia trong quân kia thập phần hợp ý, các người cùng nhau lớn lên, cảm tình tốt là điều tự nhiên, chỉ là cũng không cần phải giúp đỡ bọn họ đầu cơ trục lợi quân hỏa đi."
Nguyên Anh nghe nói như thế, ánh mắt đột nhiên thay đổi, hắn xiết chặt chén rượu âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Nguyên Liệt tươi cười tăng lên, ngữ khí lại điềm đạm nói: "Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Nghe nói bộ tộc Bùi thị nắm giữ tư quân, đối với Quách gia thập phần phòng bị, giao vật tư quân dụng luôn thiếu cân thiếu hai, vì trấn an quân tâm, cũng vì củng cố thế lực, Tĩnh Vương bắt lấy thời cơ thừa dịp Đại Lịch gặp nạn hạn hán, cố ý dùng lương thực Việt Tây thay đổi thành vật tư quân dụng, hơn nữa không ràng buộc đưa quân cho Quách gia, sự việc này chỉ là đồn đãi thôi sao?"
Ánh mắt Nguyên Anh càng ngày càng âm lãnh, bên trong ẩn hiện màu đỏ, hiển nhiên là bị nói đến chỗ đau, hắn thật lâu sau không nói, chung quy cười nhẹ: "Xem ra ta thật sự là xem thường ngươi."
Nguyên Liệt mỉm cười, cũng là giết người không thấy máu: "Đúng vậy, Tĩnh Vương điện hạ nên biết có một số người không nên đụng vào." Nói xong hắn từng chữ từng chữ nói: "Ta biết, Tĩnh Vương ẩn tàng không ít thực lực, nhưng ngươi nếu muốn đối địch cùng ta, cũng đừng trách ta không khách khí. Vị Ương là của ta, ai dám chắn trước mặt ta, đều chỉ có con đường chết."
Nguyên Anh bị sát khí trên người hắn phát ra làm cho kinh sợ, sau một lát, lại đột nhiên nở nụ cười, sắc mâu hơi trầm xuống, thanh âm cũng bỗng chốc trở nên thanh trầm: "Xem ra Húc Vương thật có lòng tin cùng ta quyết đấu, chẳng lẽ ngươi không tiếc cùng toàn bộ Quách gia đối địch sao?"
Nguyên Liệt nhìn về phía Lí Vị Ương, vừa cười, trong tươi cười, có cái gì đó chậm rãi đọng lại: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần nàng ở bên ta, ta chẳng sợ phải đối địch với cả thiên hạ"
—— lời tác giả ——
Biên tập: ta phát hiện, tiểu ngũ thích Lí Vị Ương, cái tật vạn nhân mê lại tái phát.
Tiểu Tần: khụ khụ, ta hi vọng ai ai cũng thích nữ chủ, cuối cùng phát hiện ta đã kéo đến cho nàng vô số thù hận, khụ khụ khụ khụ khụ
Biên tập: đại gia đều nói người Quách gia là Mary Sue (thuật ngữ mà người viết fanfic sử dụng để nói về một nhân vật, thường là một cô gái, hoàn hảo về mọi mặt)
Tiểu tần: a, tất cả cặn bã muội muội đều khống nữ chủ khống.
PS: bởi vì muốn xuất môn, nhắn lại hồi phục như thế này
Hạ Hầu Viêm đưa tin tình báo trong tay cho Thái tử, Thái tử xem xong, ánh mắt trở nên cực kì băng lạnh, đột nhiên tức giận xé nát mảnh giấy, một lúc lâu, hắn vùng đứng lên, bộ mặt vô vàn tức giận.
Hạ Hầu Viêm mỉm cười nói: "Thái tử điện hạ, ngài cần gì phải tức giận?" Hạ Hầu Viêm này bề ngoài văn nhược, thoạt nhìn bất quá chỉ như nho sinh tầm thường, nhưng lại là một phụ tá không hề đơn giản của phủ Thái tử. Năm năm trước hắn từng thi đỗ Trạng nguyên, nhưng vì phụ thân chết bệnh nên về quê huơng chịu đại tang, khi hắn quay lại Đại Đô lại vào phủ Thái tử làm phụ tá. Người ngoài nhìn nhận cho hắn là nhân tài không được trọng dụng, nhưng trên thực tế, đây là cửa lớn hắn đặt cược.
Thái tử thở dài, lại chậm rãi trở lại chỗ ngồi, hắn đè nén phẫn nộ nói: "Tĩnh Vương, Húc Vương cùng Quách gia càng ngày càng thân thiết, thù của hoàng muội khi nào mới báo được?" Hắn nói hai câu này thoạt nghe không có chút nào liên quan, nhưng Hạ Hầu Viêm nghe cũng hiểu ra. Tĩnh Vương Nguyên Anh cùng Quách gia càng ngày càng thân thiết, chuyện này đối với Thái tử cũng không phải chuyện gì tốt. Tuy rằng hiện tại Quách gia thật an phận, cũng không có nghĩa là bọn họ sau này sẽ không ủng hộ Tĩnh Vương Nguyên Anh đoạt vị. Nhưng Quách gia dù sao cũng là mẫu tộc của Tĩnh Vương, bọn họ đi lại thân thiết cũng không có gì lạ. Nhưng tệ nhất là hiện thời còn có Húc Vương Nguyên Liệt, nếu hắn thật sự cưới tiều thư Quách gia, vậy việc này đối với Thái tử mà nói chính là càng thêm nguy hiểm.
Còn chuyện của Lâm An công chúa, Thái tử tuy rằng ngoài mặt không nói, nhưng Hạ Hầu Viêm cũng biết, trong lòng Thái tử cực kì tức giận, Lâm An công chúa là kim chi ngọc diệp, thiên chi kiêu nữ, nhưng lại bị đám dân chúng tầm thường kia xé thành từng mảnh nhỏ. Bởi vì nàng là là người phóng hỏa, chọc giận toàn bộ tôn thất, cho nên lễ tang của nàng phải tổ chức lặng lẽ, văn võ bá quan không người nào tham gia, một đống huyết nhục mơ hồ kia căn bản không có cách nào nhập liệm, liền mời đến thợ may tốt nhất nhưng cũng không có cách nào khâu hết đầu và thân thể Lâm An công chúa, vậy nên Thái tử đành phải hạ lệnh hỏa thiêu lấy tro cốt rồi vội vàng hạ tang. Đối với hoàng thất mà nói đây là loại nhục nhã nhường nào, khó trách Thái tử tức giận như thế. Nghĩ đến đây, hắn mỉm cười nói: "Thái tử điện hạ, không cần phiền não, nếu người thật sự muốn đối phó Tề Quốc Công phủ, thuộc hạ còn có nhiều biện pháp."
Thái tử thở dài một tiếng nói: "Mẫu hậu không cho phép ta hành động thiếu suy nghĩ, kết cục của Lâm An ngươi không phải không thấy, ta kiêng kị không phải Tề Quốc Công phủ, mà là Quách Qua kia tâm tư giảo quyệt." Lúc hắn nhắc tới Quách Gia, mi tâm không khỏi giật giật, hiển nhiên là trong lòng đang đè nén lửa giận.
Hạ Hầu Viêm ánh mắt ngưng đọng, miệng lại nói: "Theo như lời Thái tử đó là tiều thư Quách phủ mới nhận về, Quách Gia sao?"
Thái tử gật gật đầu nói: "Mấy ngày nay ta cho ngươi điều tra tin tình báo về nàng, hiện tại cũng nên có thành quả rồi, ngươi nói xem, ngươi thấy người này thế nào."
Hạ Hầu Viêm nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: "Lưu lạc ở ngoài thế mà có thể được Đại Lịch thu nhận làm quận chúa, có thể thấy được nàng là người giỏi lung lạc nhân tâm, thập phần thông minh. Nhưng ta xem tư liệu thu thập được về nàng, lại phát hiện người này am hiểu nhất là âm mưu quỷ kế."
Thái tử nhướng mày ý bảo hắn nói tiếp, Hạ Hầu Viêm nói: "Nàng mặc dù dùng một khúc thủy mặc vũ để nổi danh, nhưng cầm kỳ thư họa đều tầm thường, nữ tử như vậy ở Đại Lịch chẳng phải thập phần xuất sắc, vậy mà lại là nữ tử đầu tiên được phong làm huyện chủ, rồi lại tấn thân là quận chúa. Lúc đầu thần cũng không thèm để ý, cảm thấy nàng bất quá chỉ giỏi nịnh hót mới có thể được Hoàng đế thích mà thôi. Nhưng theo tình báo hiện tại, từ lúc nàng xuất hiện, phủ thừa tướng Lí Tiêu Nhiên còn có rất nhiều việc lạ, đầu tiên là phu nhân Lí Tiêu Nhiên vô cớ bệnh chết, thế lực khổng lồ phủ Tưởng quốc công lại cũng ầm ầm sụp đổ, con cháu trong tộc cũng đều thưa thớt bốn phía, một đại gia tộc sừng sững cứ như vậy sụp đổ. Không chỉ như vậy, thuộc hạ duyệt lại tình báo Đại Lịch, còn phát hiện nàng cùng Thất hoàng tử Thát Bạt Ngọc của Đại Lịch hình như có cấu kết, chẳng qua nàng dù sao nàng cũng là khuê nữ chốn khuê phòng, người bình thường đều không ai lưu ý điểm này, nếu không cẩn thận nghiên cứu, sợ không thể phát hiện ra có gì kỳ quái trong đó. Theo tình báo này xem ra, nàng quỷ dị âm ngoan, thủ đoạn tinh xảo, công chúa điện hạ chết trên tay nàng cũng không kỳ quái."
Trong ánh mắt Thái tử toát ra một tia nghi ngờ nói: "Ngươi nói có chứng cớ không?"
Hạ Hầu Viêm nói: "Thuộc hạ chỉ phỏng đoán, cũng không có chứng cứ thật sự, dù sao sớm đã cảnh còn người mất, lại có người nhúng tay tận lực che giấu hết thảy chuyện năm đó, xem ra nhất định là có người ngầm bảo hộ nàng. Nhưng điện hạ tài trí hơn người, Quách Gia kia bất quá chỉ là một nữ tử, dựa vào một chút âm ngoan thủ đoạn nên tạm thời chiếm thế thượng phong, điện hạ nếu thật sự muốn nàng chết, thuộc hạ có thể an bày kế ám sát, bảo đảm sạch sẽ lưu loát không để lại dấu vết."
Ánh mắt Thái tử lúc đầu ánh lên một tia sát khí, sau lại lắc đầu nói: "Bên người Quách Gia không chỉ có Tề Quốc Công bảo hộ, còn có một cao thủ ẩn dật tên là Triệu Nguyệt, theo ta điều tra, nha đầu này cùng Việt Tây tử sĩ dường như có liên quan, thực lực không thể khinh thường, hơn nữa hiện thời lời đồn như gió, đầu mối đều hướng về Lâm An, nếu chúng ta động thủ, không nói đến có thành công hay không, sẽ chỉ càng khiến người ta nghĩ ta cùng mẫu hậu muốn động vào Tề Quốc Công phủ, cho nên ý mẫu hậu là tốt nhất có thể dấy lên nội chiến trong lòng bọn họ, tự họ tan rã, như vậy vừa không ô uế tay chúng ta, cũng có thể báo thù cho Lâm An. Chẳng qua, loại chuyện này nói nghe dễ dàng, thực hiện lại rất khó..."
Hạ Hầu Viêm mỉm cười nói: "Điện hạ không cần lo lắng, cái gọi là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, chuyện này kỳ thực cũng không khó làm, tuy rằng Tề Quốc Công phủ, Tĩnh Vương Nguyên Anh, Húc Vương Nguyên Liệt trước mắt kết làm một thể, nhưng là trên đời này ai không có tư tâm đâu? Theo tình báo xem ra, Tĩnh Vương cùng Húc Vương đối với Quách tiểu thư đều thập phần ái mộ, hai hùng tranh chấp tất có nhất thương, như vậy không phải có cơ hội sao?"
Trong mắt Thái tử lộ ra một tia vui sướng, hắn không khỏi nói: "Ta hiểu rồi, ngươi nói là chúng ta mượn chuyện Quách Gia, châm ngòi ly gián từ giữa, nghĩ cách phân tán bọn họ?"
Hạ Hầu Viêm tươi cười càng tăng, trên thực tế hắn cùng Lí Vị Ương giống nhau đều am hiểu mưu hoa nhân tâm chi đạo, càng gặp sự tình bắt đầu kiểu này thì sẽ càng thuận buồm xuôi gió, hắn khuyên bảo Thái tử nói: "Điện hạ nếu thật sự muốn vì công chúa báo thù, không ngại nghe kế sách của thần, bảo đảm nước chảy thành sông, thần không biết quỷ không hay."
Thái tử gật gật đầu nói: "Được, làm theo lời ngươi nói, việc này giao cho ngươi, chỉ là, nhất định phải làm sạch sẽ lưu loát, không được lưu lại nhược điểm nào."
Hạ Hầu Viêm cung kính nói: "Thuộc hạ tuân mệnh, Thái tử điện hạ yên tâm. Về phía hoàng hậu nương nương —— "
Thái tử nghĩ nghĩ, nói: "Tạm thời không cần báo mẫu hậu, chờ thành công thì báo."
Nửa tháng sau, Tề Quốc Công phủ nhận được thiệp mời từ Thái tử, Quách phu nhân mở ra xem, là sinh thần Thái tử phi, trên mặt nàng không khỏi dâng lên một tầng sương lạnh: "Gia nhi, Thái tử sao lại gửi thư mời cho chúng ta?" Từ sau chuyện Lâm An công chúa, vài lần gặp mặt Thái tử ra mặt lạnh lùng với người Quách gia, nghiễm nhiên là ý giận chó đánh mèo. Quách phu nhân tuy không biết Lí Vị Ương đã làm gì, nhưng cũng mơ hồ đoán được sự việc này cùng nữ nhi nhà mình có liên quan...
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Càng là lúc phong tiêm lãng khẩu (đầu sóng ngọn gió), thì càng phải xem chừng mặt mũi, nếu hiện tại mời tất cả đại hào môn, lại không mời Tề Quốc Công phủ, đương nhiên khiến người khác nói hắn có tật giật mình, ghi hận trong lòng sao? Hắn là Thái tử, không phải Lâm An công chúa, mọi chuyện đều phải lấy đại cục làm trọng, để người khác không hoài nghi, hắn chỉ có thể nén giận trong lòng mời luôn cả Quách gia."
Lời này không sai, Ung Văn Thái tử dù sao cũng không phải Lâm An công chúa, hắn biết cái gì gọi là đại cục, cũng biết cái gì gọi là diễn, hắn sẽ không để cho người khác biến hắn thành câu chuyện đàm tiếu, càng không cho Quách gia nắm được nhược điểm, để người khác nói Thái tử là người lòng dạ hẹp hòi, cho nên Lâm An công chúa tuy rằng là cùng Quách Gia kết thù kết oán, Thái tử còn phải biểu hiện ra một bộ dáng rộng lượng khoan dung, để tất thảy đại gia đều biết việc Lâm An sở tác sở vi (việc đã thực hiện) cùng Thái tử là không có quan hệ. Quách Đôn ở bên cạnh cười lạnh một tiếng nói: "Muội muội vừa mới chết thảm, hắn còn có tâm tư tổ chức yến hội, người hoàng gia thật sự là vô tình vô nghĩa."
Quách Trừng lắc lắc đầu nói: "Điểm này Lão Tứ ngươi không biết, Lâm An công chúa là phạm vào thiên đại tội qua, Hoàng đế không đem nàng nghiền xương thành tro chính là khoan thứ rồi, ngươi không phát hiện tang lễ lặng lẽ tổ chức làm sao? Thái tử đương nhiên không cần túc trực bên linh cữu, cùng Thái tử phi ngày sinh xung hỉ cũng tốt, nói không chừng người ta chính là nghĩ như vậy."
Trên thực tế, Lí Vị Ương trong lòng cũng không nghĩ như vậy, nàng cảm thấy Thái tử lúc này làm ra tư thái này, phía sau tựa hồ có thâm ý gì đó.
Quách Trừng thở dài một hơi nói: "Lâm An công chúa đã chết, Thái tử còn tại vị, Bùi Hoàng Hậu cũng sừng sững không ngã, cho nên trận này chúng ta còn phải đánh tiếp."
Quách Đạo bên cạnh thưởng thức chén trà trong tay, bất chợt nâng ánh mắt, đôi con ngươi lưu quang dật thải dừng trên gương mặt trắng thuần của Lí Vị Ương, ánh mắt thập phần phức tạp.
Quách Trừng quay đầu thấy ánh mắt Quách Đạo, trong lòng hơi nhảy dựng, nhưng khi hắn cẩn thận nhìn lại, Quách Đạo đã cúi đầu, căn bản không có nhìn về phía Lí Vị Ương nữa. Quách Trừng trong lòng thầm kêu không tốt, đợi đến lúc mọi người rời đi, vỗ vỗ bả vai Quách Đạo nói: "Ngũ đệ, đệ không nên..."
Quách Đạo nâng lên ánh mắt, mạnh trành hướng về phía tam ca, cố cười nói: "Tam ca, ca đang nói gì vậy? Đệ nghe thế nào cũng không hiểu, đệ không nên cái gì? Ca nói rõ ràng đi."
Quách Trừng thở dài một hơi nói: "Không có gì, là ta nghĩ nhiều."
Ánh mắt Quách Đạo thâm trầm, mỉm cười nói: "Ca không việc gì phải lo lắng, đệ khuyên ca nên đem tâm tư lo cho Hàn Lâm biểu muội đi, những cái khác không cần quản nhiều."
Gương mặt tuấn mỹ của Quách Trừng hơi hơi đỏ lên, đá Quách Đạo một cước nói: "Từ khi nào đã bắt đầu lo bố trí chuyện của ca ca ngươi? Còn không mau cút đi." Hai người nói nói cười cười, màn vừa rồi cũng rất nhanh liền tan thành mây khói, Quách Trừng loáng thoáng cảm thấy ý niệm kia hiện lên, rất nhanh lại bị hắn đè xuống. Không đâu, Gia nhi tuy rằng xinh đẹp, nhưng cũng không đến nỗi khuynh quốc khuynh thành, ngũ đệ chí tại tứ phương, chưa từng ái mộ nữ tử nào, ánh mắt kia... Hắn nghĩ đến đây rồi không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Ngày thọ yến Thái tử phi, Tề Quốc Công cảm nhiễm phong hàn không thể tham dự, Quách phu nhân liền mang theo thọ lễ cùng vài nữ nhân đi đến phủ Thái tử. Ngoài dự đoán của Lí Vị Ương, phủ đệ Ung Văn Thái tử tuy thoạt nhìn thập phần trang nghiêm ổn trọng, trần thiết nhưng bên trong lại thập phần mộc mạc, vật dụng xa hoa như ở các hào môn bình thường đều không có, Lí Vị Ương không khỏi nở nụ cười. Quách Trừng nhìn nàng một cái nói: "Muội cười chuyện gì?"
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Muội cảm thấy Ung Văn Thái tử cũng quá hội làm người."
Quách Trừng theo ánh mắt của nàng nhìn một vòng, khóa môi cũng khởi cười: "Thái tử thích ra vẻ kiểu cách văn chương, người khác nhìn thấy còn tưởng hắn thanh liêm đến cỡ nào."
Bên này huynh muội đang nói chuyện, bên cạnh đã có hai ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm. Hạ Hầu Viêm nhìn nữ lang bên người Quách phu nhân kia, nàng ước chừng không đến hai mươi tuổi, tướng mạo xinh đẹp, thân hình thon thả tuyệt đẹp, nhưng khiến hắn chú ý không phải nữ tử xinh đẹp này, mà là cô gái có đôi mắt trong suốt lạnh như băng kia, ánh mắt khiến người khác trọn đời khó quên, hắn thấp giọng nói: "Vị tiểu thư này chính là Quách Gia."
Thái tử lãnh đạm liếc nhìn hắn, gật đầu nói: "Chính là nàng, ngươi xem khuôn mặt này gạt người biết bao nhiêu, lần đầu tiên ta nhìn thấy, thật sự cho rằng nàng bất quá là tiểu thư khuê các bình thường."
Hạ Hầu Viêm vừa nghe nàng kia chính là Lí Vị Ương, trong mắt nhất thời lóa một tia hàn quang chói mắt, hắn nhìn đôi mắt tối đen kia của đối phương, chỉ cảm thấy ánh mắt nàng hơi hơi chọn, đuôi mắt tuyến thoáng cao hơn mi vĩ, bề ngoài nhìn như ôn nhu, ổn định cùng yên tĩnh, nhưng hắn lại nhìn ra, gương mặt nữ tử này cất dấu lệ khí rất sâu. Hắn yên lặng nhìn đối phương, phảng phất muốn đem dung mạo nữ tử này đặt vào trong mắt, sau khi nghe Thái tử miêu tả cái chết của Lâm An công chúa, đáy lòng hắn ẩn ẩn chút hưng phấn, đã lâu rồi, hắn mơ hồ cảm thấy Lí Vị Ương là cao thủ tâm thuật, chính là một đối thủ tốt.
Lí Vị Ương đột nhiên phát hiện, đôi mắt quét qua hướng Hạ Hầu Viêm, Hạ Hầu Viêm trong lòng căng thẳng, theo bản năng lập tức cúi đầu, tránh được ánh mắt lóe hàn quang kia. Trong lòng hắn không khỏi nghĩ đến, thời điểm ánh mắt kia hơi cúi xuống, phảng phất nét nhu hòa đến cực hạn, nhưng khi nàng vừa nhấc mắt khinh đảo qua thật khiến cho người ta lạnh buốt, phảng phất như kim châm đâm thẳng vào lòng hắn, khiến lòng hắn không khỏi sinh ra một loại hàn ý.
Thái tử thấp giọng nói: "Ngươi am hiểu xem tướng, thế nào?" Hắn chậm rãi hồi đáp: "Nàng tướng mạo hung ác nham hiểm, mặt mày có nét tàn khốc, vô luận là cúi đầu hay nói chuyện, đều là một bộ dáng trầm tư, đủ thấy nàng bề ngoài càng ôn nhu, tâm tư càng giả dối, hơn nữa làm việc bất đồng thế tục, chỉ sợ khó có thể đối phó." Nói xong, hắn thở phào một cái.
Thái tử cười lạnh nói: "Nếu nàng dễ đối phó, Lâm An cũng sẽ không gặp phải kết cục này." Nói đến cùng Thái tử vẫn canh cánh trong lòng về cái chết của Lâm An công chúa.
Hạ Hầu Viêm thở dài một tiếng, hắn hiểu Thái tử, nếu đổi lại là hắn, cũng rất khó bỏ qua chuyện muội muội chết tàn nhẫn như thế trước mắt mình, ánh mắt của hắn lại một lần nữa nhìn về phía Lí Vị Ương, nhưng đối phương cũng đã quay đầu đi, tựa hồ như không thèm để ý đến hắn, hắn mỉm cười thầm nghĩ: Quách tiểu thư, mặc dù ta với ngươi không thù không oán, nhưng ngươi đã là kẻ định của Thái tử, vậy nên đành phải xin lỗi ngươi.
Lí Vị Ương đương nhiên đã quan sát tình cảnh chung quanh, ánh mắt của nàng dừng trên người Thái tử phi Thôi Thế Yến, Thôi Thế Yến này năm nay hơn hai mươi tuổi, dung mạo diễm lệ, tướng mạo xuất chúng, nhiều năm làm Thái tử phi, khí chất càng thêm ung dung cao quý. Thôi Thế Yến thấy Quách phu nhân, liền mỉm cười đi tới, cười rộ lên tựa như xuân hoa nở rộ, lập tức thêm vài phần vinh quang, Thái tử phi nói: "Quách phu nhân quang lâm, không tiếp đón từ xa, vị bên cạnh này là Quách tiểu thư."
Lí Vị Ương nhàn nhạt cười, thi lễ nói: "Quách Gia bái kiến Thái tử phi."
Nét cười trên mặt Thái tử phi càng thêm ôn hòa, xem xét Lí Vị Ương rồi nói: "Từ lâu đã nghe nói Quách tiểu thư khí chất cao quý, đoan trang nhàn nhã, hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền, khí chất này nữ tử trong các gia đình bình thường rất hiếm có."
Lí Vị Ương nhìn thấy trên mặt Thái tử phi chỉ tỏa ra hòa khí, không nhìn ra chút oán hận hoặc bất mãn nào. Thôi thị là một trong mười đại quý tộc ở Việt Tây, dòng dõi thập phần hiển hách, trong nhà có hai mươi ba người đang làm quan trong triều, nữ tử Thôi thị ở Đại Đô ôn nhu xinh đẹp, nhàn thục cao quý, là đối tượng hào môn tẫn tướng Việt Tây truy đuổi. Thôi Thế Yến có thể làm Thái tử phi nhiều năm như vậy mà sừng sững không ngã, thế lực Thôi gia dĩ nhiên là rất trọng yếu, nhưng Thôi Thế Yến không có vài phần tâm kế thì vị trí Thái tử phi này chưa chắc đã ổn.
Lúc này, sườn phi Lư Sương bên cạnh Thái tử cũng đi tới, nàng cùng lắm là mười tám mười chín tuổi, da thịt như tuyết, hai hàng lông mày cong cong, một đôi mắt đen óng ánh trong suốt, phấn hồng mềm mại nơi đôi môi hơi hơi thượng kiều, vẻ ngoài xinh đẹp, trên người cũng có một loại phong thái của người trí thức, nàng cùng Thái tử phi Thôi Thế Yến đứng chung một chỗ, hai người đều là xuất thân danh môn, mỗi người mỗi vẻ, làm người ta cơ hồ không muốn chuyển mắt. Lô gia cũng là thế gia quan lại, dòng dõi thư hương, từ tổ tiên đời thứ nhất, lịch sử Việt Tây có ghi lại có một trăm hai mươi tám người, mai kia càng là hiền lương xuất hiện lớp lớp, công lao và sự nghiệp xán lạn, ra đời không ít Trạng nguyên, tiến sĩ, đế sư, nếu không phải Lư Sương chỉ là một thứ nữ, chỉ sợ vị trí Thái tử phi của Thôi Thế Yến khó mà ngồi yên.
Ánh mắt Lí Vị Ương đảo qua trên người Thôi thị cùng Lư thị, liền di mở ra, mặc kệ là Thái tử phi hay Sườn phi, hai nàng đối với Quách Gia đều là thập phần cảnh giác, nhưng phần cảnh giác này cũng không biểu hiện ra mặt, dù sao cũng là nữ tử sinh ra trong thế gia quý tộc, phải hiểu khi nào thì nên lộ ra biểu cảm gì, nhất là trước mắt bao nhiêu người, càng thân thiện càng thể hiện Thái Tử đối Quách gia không hề có khúc mắc, tương lai dù có xảy ra chuyện thì cũng không ai hoài nghi đến Thái tử.
Đang lúc Quách phu nhân cùng nữ chủ phủ Thái tử hàn huyên, Lí Vị Ương phát hiện cách đó không xa có một mỹ nhân chậm rãi đi tới, nàng một thân quần áo tuyết trắng, trên người khoác quyên màu tím bạc, so với mọi người ở đây có vẻ thoát tục khắc hẳn, quần áo, búi tóc cũng thập phần đặc biệt, trên đầu cài trang sức châu ngọc kim phượng không hề giống các tiểu thư khác, xứng với khổng tước, mặt trên có cúi châu, cúi châu theo bước chân nàng khẽ lay động, mang vẻ phong tư trác tuyệt, làm cho người ta kìm lòng không đậu sinh ra tình cảm ái mộ.
Tất cả mọi người hướng nhìn về phía nàng, đúng là đệ nhất mỹ nhân Việt Tây – Bùi Bảo Nhi, mọi người nhìn nàng, lại không tự chủ được quay đầu đi cùng nhìn người đang đứng bên cạnh Quách phu nhân là Quách tiể thư mà so sánh, chỉ cảm thấy so với Bùi Bảo Nhi diễm quang tỏa ra bốn phía mà nói, gương mặt Quách Gia ẩn lộ vài phần thanh nhã chi tư, vẻ mặt nhàn nhã, điềm đạm, một đôi đồng tử ẩn dưới hàng lông mi dài, sóng mắt lưu chuyển khiến người ta vui vẻ thoải mái, hoàn toàn là một cảm giác phong tình khác hẳn. Đều là mỹ nhân như nhau, Quách tiểu thư tuy rằng so ra kém Bùi Bảo Nhi, nhưng quyền thế Quách gia không phải bình thường, lại có hai con trai nắm giữ trọng binh, so với Bùi Bảo Nhi diễm quang bốn phía mà khó gần mà nói, Quách Gia ôn nhu điềm tĩnh có vẻ lại được hoan nghênh hơn một chút.
Tại đây cái tràng thượng, người người đều là tất cả hoài tâm tư. Ngoài hai trung tâm Quách phu nhân và Bùi Bảo Nhi, thì càng có nhiều ánh mắt hướng về phía Húc Vương Nguyên Liệt lúc này mặc trường bào màu trắng dường như đồng bộ cùng Quách tiểu thư, quanh thân còn xứng với tơ vàng, ký đẹp đẽ quý giá lại thoát tục, hơn nữa thân hình cao to, động tác tao nhã, dung mạo tuấn mỹ thanh dật, có vẻ phong thần như ngọc, nhã nhặn tuấn nhã. Hắn một tay nâng bình rượu, lơ đãng mà tiêu sái, pha theo ý mình, như một thỏi nam châm hấp dẫn ánh mắt mọi người. Hắn thấy ánh mắt chú ý của mọi người, không khỏi cười nhẹ, nét cười vài phần lười biếng kia quả là làm say lòng người, khuôn mặt tuyệt mỹ nữ tử trong thiên hạ đều ảm đạm thất sắc, nam tử vừa anh khí vừa tiêu sái, lộ ra cũng ví như anh mê hoặc người. (2)
Lí Vị Ương không khỏi cảm khái, người kia rốt cuộc có bao nhiêu diện mạo, từ tam thiếu gia Lí gia luôn ẩn nhẫn bên nàng, đến Nguyên Liệt kiêu ngạo tùy hứng, không để ý hậu quả, cho tới bây giờ là Húc Vương điện hạ khôn khéo giảo hoạt, làm cho người ta kính sợ. Lí Vị Ương không khỏi cảm thấy bị mê hoặc, nam tử trước mắt này khi thì ôn nhu, khi thì lãnh khốc, khi thì vô tình, khi lại cuồng dại, muốn đem hết tình hình kết hợp lại thế nào đây? Lại tự nhiên mà vậy, không chê vào đâu được, phảng phất có rất nhiều gương mặt khác nhau bày ra trước mắt nàng.
Nhìn Lí Vị Ương, Nguyên Liệt mỉm cười đi tới, Quách phu nhân nhìn thấy cố ý quay đầu nói chuyện cùng phu nhân đi bên cạnh, rõ ràng là tạo không gian cho bọn họ. Từ Húc Vương Nguyên Liệt vài lần tương trợ Quách gia, Quách phu nhân cũng không còn quá bài xích hắn nữa, huống chi với bà mà nói, Nguyên Liệt với nữ nhi bà là trai tài gái sắc, đứng chung một chỗ cũng là cảnh đẹp ý vui, chỉ còn tính tình thì còn phải nghiên cứu thêm.
Lúc này Nguyên Liệt không nghĩ tới cảm thụ phức tạp trong lòng Quách phu nhân, hắn mỉm cười với Lí Vị Ương giới thiệu những khách nhân tại hoa viên. Lí Vị Ương lẳng lặng nghe mà không lên tiếng.
"Vị Ương, nàng nãy giờ không nói chuyện, đang nghĩ gì thế?" Nguyên Liệt cười hỏi.
Lí Vị Ương nhìn hắn nhàn nhạt nói: "Ta đang suy nghĩ chúng ta quen nhau được bao lâu rồi."
Nguyên Liệt chớp chớp mắt, mỉm cười nói: "Sáu năm năm tháng lẻ mười tám ngày."
Hoá ra đã lâu như vậy rồi, trong lòng Lí Vị Ương không khỏi cảm khái, lúc mới gặp nàng chỉ là thứ nữ ờ Lí phủ, cõi lòng đầy thù hận, một lòng báo thù, ở Lí phủ dè dặt cẩn trọng, mà khi đó hắn vẫn là một thiếu niên không thể tự bảo vệ mình, nhưng chỉ nháy mắt, hắn đã trở thành một thanh niên Việt Tây tài tuấn, vương công quý tộc, chạm tay có thể bỏng. Dù cho hiện tại, bề ngoài hắn không chỉ đơn giản như vậy, tất cả các hoàng tử Việt Tây, không văn thì võ, tất cả đều là nhân tài xuất chúng, sau lưng đều có cường đại thế lực ủng hộ. Hoàng đế bệnh lâu không khỏi, việc tranh ngôi vị hoàng đế sớm đã là hừng hực khí thế, Nguyên Liệt lúc này trở lại Việt Tây, lẻ loi một mình vô quyền vô thế, Hoàng đế có yêu thương người con trai này thế nào cũng không có thể bảo hộ hắn trước mặt mọi người, nếu hắn không có năng lực thì sớm đã lang sói ăn tận xương cốt rồi.
Lúc này, Thái tử vỗ vỗ tay, một đám vũ nữ quốc sắc thiên tư đi vào hoa viên, như phồn hoa nở rộ, soi sáng ánh mắt mọi người. Thái tử phi mỉm cười nói: "Lư phi vì đại gia mà cố ý sắp xếp một điệu nhảy, mời mọi người thưởng thức."
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua sườn phi Thái tử Lư thị kia, trên mặt không khỏi lướt qua một tia nhàn nhạt tươi cười, nghe nói ở phủ Thái tử Lư thị được hắn thập phần sủng ái, âm thầm vượt qua cả Thái tử phi, nhưng ở trước mặt mọi người Thái tử phi lại đối với Lư thị thập phần quan ái, không nhìn ra nửa điểm ghi hận. Hoặc là Thái tử phi thật sự không tranh thế sự, còn không thì chính là nàng tâm cơ thâm sâu, bằng không làm sao có thể không nhìn ra chút sơ hở nào trong mắt nàng?
Mười tám vũ nữ thân lụa trắng theo tiếng nhạc nhẹ nhàng nhảy múa, vũ khúc thập phần khoan khoái, mười tám nữ tử đứng thẳng hai bên, lại có một nữ tử múa dẫn đầu rảo bước chậm rãi mà tiến đến, trên người nàng mặc bộ quần áo lụa trắng khinh bạc cùng mười tám danh nữ kia đều không cài trâm trên đầu, toàn là áo choàng màu đen, làm tôn nhau lên màu trắng, đối lập mãnh liệt, đẹp không sao tả xiết. Nữ tử múa dẫn đầu đi đến Đài Trung, mười tám danh nữ tử ở phía sau nàng tụ lại thành nửa vòng tròn, nữ tử múa dẫn đầu đem tay áo dài tung ra, mười tám danh nữ tử cũng tung tay áo, trên đài tay áo trắng tung bay, đúng là tiên tử quảng hàn ở Đài Trung nhẹ nhàng khởi vũ, các nàng thỉnh thoảng tán ra, thỉnh thoảng lại tụ lại, rõ ràng tạo hình ảnh nữ tử ở giữa suối cán sa. Nữ tử áo trắng cất lời, thanh âm uyển chuyển thoáng như tiếng chim hoàng oanh. Thanh âm uyển chuyển thanh lệ, hát lên một khúc đang thịnh hành trên phố, cũng hoàn hoàn nhập khấu, nhưng vào lúc này, một khúc tiêu vang lên, đập vào mắt mọi người là một năm tử áo trắng, băng cơ tuyết phu.
Bài ca diễn lại chuyện xưa nữ nhân cùng tình nhân ly biệt, tiếng tiêu này... Lí Vị Ương vừa nhìn, đúng là Tấn Vương Nguyên Vĩnh tà ỷ ở bên bàn thổi tiêu, một khúc mang theo lòng tràn đầy vui mừng cùng một chút nỗi buồn ly biệt, làm cho người ta say mê trong đó không thể tự thoát ra được, Lí Vị Ương không khỏi cảm thán, nàng chưa bao giờ nghe ai có thể đem ngọc tiêu nho nhỏ thổi làm cho người khác kinh tâm động phách như thế, Tấn Vương xuất thân hoàng tộc cao quý, lại tươi mát thoát tục, có thể thấy được cũng là một kẻ kỳ tài.
Cách Tấn Vương không xa là Tần Vương Nguyên Hồng, thân hình hắn cao ngất, khóe miệng tươi cười không hề thay đổi, hắn lẳng lặng ngồi, cười yếu ớt, phảng phất đang nhìn người khác diễn kịch, cặp kia thâm trầm mê người giống như hắc đàn bàn ánh mắt, phảng phất lộ ra tin tức phức tạp. Đối phương như thế không gợn chút sợ hãi, ngược lại nhìn Lí Vị Ương khẽ gợn bờ môi, Tần Vương, Tấn Vương luôn luôn giao hảo, thậm chí đến nỗi trao đổi tiểu thiếp, như vậy bọn họ đối với cục diện Bùi Hoàng Hậu đương quyền như thế nào? Hay cũng là giả vờ tận tình ca múa để che giấu dã tâm của bản thân?
Nguyên Liệt cười cười nói: "Nàng xem Tấn Vương Nguyên Vĩnh là loại người thế nào."
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Nghe tiếng tiêu thì là kiểu người không mộ quyền quý, không màng danh lợi, lần trước hắn trước mặt mọi người đem tiểu thiếp âu yếm tặng cho Tần Vương, thứ nhất quan hệ hai người họ không phải bình thường, thứ hai chứng minh hắn tâm địa lương thiện, không muốn chính phi hãm hại nữ tử mình thích, nếu đổi lại là Thác Bạt Chân năm đó, tiểu thiếp kia có thể đã sớm chầu trời rồi."
Nguyên Liệt cũng lạnh lùng, ôn hòa mà lười nhác nói: "Tấn Vương điện hạ luôn luôn cao ngạo, trong mắt vô trần, võ công cũng không sai, nhưng nhiều năm như vậy cũng không dấu diếm chút nào, hiện thời lại luôn thích ở trước mặt mọi người biểu hiện ra một bộ dáng băng thanh ngọc khiết, không biết nhân gian yên, theo ta thấy có cửu thành cửu đều là giả, đừng để bản thân nàng cũng bị hắn lừa."
Lí Vị Ương không khỏi giận dữ nói: "Ngươi có tư cách gì nói người ta, mỗi lần gây họa đều là một bộ dáng ôn hòa, so ra ai mới là ngươi che giấu hơn ai."
Nguyên Liệt không khỏi tươi cười đầy mặt nói: "Thế nào, không phải ta ở trước mặt nàng luôn lộ ra một bộ mặt thôi sao?"
Điểm này Lí Vị Ương không thể phủ nhận, dù hắn đối với người khác thế nào, đối nàng đều là toàn tâm toàn ý, thậm chí ngay cả trái tim cũng có thể moi ra, vì thế nàng không giễu cợt hắn nữa, nhàn nhạt nói: "Ngồi trong hoa viên này, hoàng tử Việt Tây nào không ở trang? Không là che giấu sâu đậm? Trước mắt Tấn Vương này thật là băng thanh ngọc khiết, không nhiễm hương khói nhân gian, chẳng qua là ba phần thực bảy phần giả, đang ở trong vũng bùn này, cho dù là bồ tát cao cao tại thượng cũng không có khả năng hoàn toàn tránh nhiễm bụi bậm."
Bên này đang ở ca ca múa múa, bên kia trên ghế hoàng tử còn có một người, hắn thanh y gấm vóc, mi bay vào tấn, một đôi mắt lợi hại, mũi thở đỉnh kiều, trên mặt tựa tiếu phi tiếu, như có như không, hắn hướng Lí Vị Ương giơ lên cái cốc, Lí Vị Ương đáp lễ đối phương cười nhẹ, hơi gật đầu.
Đúng lúc này, ánh mắt Quách phu nhânnhìn qua bên này, Nguyên Liệt hiểu chuyện, nhàn nhạt nói: "Ta nên trở về ghế của mình, bằng không người khác đàm tiếu." Kỳ thực trong lòng hắn, là hi vọng Lí Vị Ương giữ hắn lại. Nhưng là Lí Vị Ương chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đi đi."
Trong mắt Nguyên Liệt không khỏi ánh lên một tia ủy khuất, sử dụng mỹ nam kế cả nửa ngày, đối phương vẫn không động tâm, hắn chỉ biết phẫn nộ đi về chỗ ngồi, còn chưa ngồi được bao lâu, hắn liền thấy Tĩnh Vương Nguyên Anh giơ cái cốc về phía hắn. Nguyên Anh cười nói: "Húc Vương điện hạ, một chén rượu này ta trước kính ngài, ngài sẽ không cho là ta quấy rầy chứ." Sở hữu hoàng tử đều là đan nhân độc tịch, cho nên hai người bọn họ nói chuyện người khác cũng nghe không rõ, chẳng qua hai người kia hiện thời ở Việt Tây đều là thật kình nổi bật, lại cùng theo đuổi thiên kim Quách gia, không khỏi khiến nhiều người chú ý.
Nguyên Liệt mỉm cười nói: "Không quấy rầy, một mình ta ngồi uống rượu cũng không thú vị gì."
Trong mắt Nguyên Anh lại để lộ ra một tia lợi hại, không chút để ý nói: "Húc Vương từ xưa đến nay không tham gia yến hội phủ Thái tử, hôm nay ngoại lệ hay là có duyên cớ gì?"
Nguyên Liệt nhấp một ngụm rượu ngon cười nói: "Ta duyên cớ gì tham gia, ngài không biết sao?"
Ánh mắt Nguyên Anh trở nên lãnh đạm, nhưng mặc kệ tầm mắt hắn cưỡng bức thế nào, Nguyên Liệt cũng vẫn duy trì một bộ dáng lười biếng, Nguyên Anh nhịn không được nói: "Xem ra đối với biểu muội ta, Húc Vương điện hạ nhất định kiên trì."
Nguyên Liệt cười nhẹ nói: "Đã là công bằng cạnh tranh, bất quá tất chỉ là bản sự. Thế nào? Tĩnh Vương không có lòng tin sao?"
Tĩnh Vương nheo nheo mắt, nam tử trước mắt này bề ngoài thoạt nhìn ôn hòa, trong lòng cũng là thâm trầm đáng sợ, khiến bản thân mỗi khi nhìn thấy hắn đều thay đổi kỳ lạ, luôn có một loại kích động không thể kiềm chế, trong máu xúc động bức thiết muốn cùng hắn đao phong, Nguyên Anh thở dài: "Kỳ phùng địch thủ, hẳn là nên uống cạn một chén lớn."
Nguyên Liệt cười lạnh gợi lên bờ môi, uống một hơi cạn sạch.
Nguyên Anh lại không rời đi, mà nhân thể ngồi xuống, hắn liếc nhìn Nguyên Liệt, ánh mắt trở nên thâm trầm, thấp giọng nói: "Xuân hoa cạnh phương, ngũ sắc lăng tố, cầm thượng ở ngự, mà tân thanh đại cố! Cẩm thủy có uyên, Hán cung có mộc, bỉ vật mà tân, giai thế người hề, mậu cho dâm mà không tỉnh! Chu huyền đoạn, gương sáng thiếu, sương mai hi, phương khi nghỉ, bạch đầu ngâm, thương ly biệt, nỗ lực thêm bữa chớ niệm thiếp, cẩm thủy cuồn cuộn, cùng quân dài quyết." (Quyết biệt thư của Trác Văn Quân – trình của mình còn lâu lắm mới hiểu được cái này chứ đừng nói edit, mọi người thông cảm)
Hắn thủ thi ngâm xong, cười nhẹ nói: "Húc Vương, ngài cảm thấy chuyện Tê Hà công chúa nhất chuyết chia tay này như thế nào?"
Nguyên Liệt hếch đầu mày, lãnh đạm nói: "Ta không thích thi thơ, nhưng có nghe qua, qua giọng ngâm của ngài thật là thập phần bi thương."
Nguyên Anh quan sát vẻ mặt hắn, nhận định hắn cố ý giả bộ trấn định, cười lạnh một tiếng nói: "Tuy là ly biệt ai oán, nhưng ta nghe được từ ngữ tươi mát tinh xảo, ý cảnh lặng yên tiêu sái, nghĩ rằng công chúa điện hạ không chỉ có nhan sắc khuynh thành mà còn có tái vịnh nhứ, lại lạc phương hoa sớm thệ kết cục, thật khiến người ta đau lòng. Tê Hà công chúa chẳng những diễm tuyệt thiên hạ, còn có tài hoa hơn người, vô luận là danh kỹ Việt Tây tạ tiểu lâu, trong cung chư vị phi tử ai nấy đều không thể chi đối chọi, chẳng qua tuổi còn trẻ đã mắc bệnh, luôn ẩn dật chốn thâm cung, cho nên mỹ danh của nàng ít người biết tới, sau này gả cho Thôi thị phò mã, phò mã kia tuy rất tao nhã, văn võ song toàn, chỉ tiếc không có cảm tình với công chúa, phụ hoàng thương mến công chúa, buộc họ chia xa, đem công chúa hồi cung, đáng tiếc không lâu sau, công chúa mắc bệnh mà chết, thật sự là đáng thương ột tuyệt thế giai nhân. Bất quá giai nhân mặc dù thệ, cũng may lưu lại một khúc trưởng quyết từ, cũng bù lại một tầng tiếc nuối. Thế nào? Húc Vương chưa từng nghe qua sự tích vị công chúa này sao?"
Nguyên Liệt mặt không đổi sắc, thanh âm cũng không có nửa điểm dao động nói: "Đương nhiên là có nghe qua, chỉ tiếc ta không sinh cùng thời, không thể chính mắt nhìn thấy phong thái của Tê Hà công chúa."
Nguyên Anh xùy cười một tiếng nói: "Phụ hoàng năm đó thật thích vị hoàng muội này, nhưng Bùi Hoàng Hậu lại không thích nàng, huống chi trong cung có nhiều phi tần ghen tị nàng, năm đó công chúa ở trong cung chịu khổ sở sợ là không thể nói với người ngoài, nói không chừng cái chết của nàng có nội tình, Húc Vương điện hạ, ngài cảm thấy ta nói có đúng không?" Trong lời nói của hắn, dĩ nhiên là nói cái chết của Tê Hà công chúa có liên quan đến Bùi Hoàng Hậu.
Nguyên Liệt nghe xong nắm chặt ly rượu, cười cười: "Điện hạ thật sự là giỏi kể chuyện xưa, nếu một ngày kia không còn làm hoàng tử, cũng có thể đi làm thuyết thư nhân." Hắn nói nói tới đây, ánh mắt nâng lên nhìn đối phương, ánh mắt sắc bén giống như chim ưng, ẩn ẩn lóe lên một tia lạnh lùng, "Tĩnh Vương điện hạ, có một số việc ngài vẫn là chưa biết rõ, cẩn thận kẻo chuốc họa vào thân."
Nguyên Anh sắc mặt hơi biến đổi nói: "Nếu ta cố ý tìm hiểu nghiên cứu thì sao? Ngài muốn dùng cái gì để bịt miệng ta?" Nói tới đây mỉm cười nói: "Đương nhiên, nếu ngày buông tha Quách Gia, chúng ta còn có thể từ từ nói chuyện."
Nguyên Liệt lại đột nhiên nở nụ cười, tươi cười bên trong vô cùng khinh miệt, hắn hờ hững nói: "Ta nghe nói Tĩnh Vương điện hạ cùng hai trưởng huynh Quách gia trong quân kia thập phần hợp ý, các người cùng nhau lớn lên, cảm tình tốt là điều tự nhiên, chỉ là cũng không cần phải giúp đỡ bọn họ đầu cơ trục lợi quân hỏa đi."
Nguyên Anh nghe nói như thế, ánh mắt đột nhiên thay đổi, hắn xiết chặt chén rượu âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Nguyên Liệt tươi cười tăng lên, ngữ khí lại điềm đạm nói: "Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Nghe nói bộ tộc Bùi thị nắm giữ tư quân, đối với Quách gia thập phần phòng bị, giao vật tư quân dụng luôn thiếu cân thiếu hai, vì trấn an quân tâm, cũng vì củng cố thế lực, Tĩnh Vương bắt lấy thời cơ thừa dịp Đại Lịch gặp nạn hạn hán, cố ý dùng lương thực Việt Tây thay đổi thành vật tư quân dụng, hơn nữa không ràng buộc đưa quân cho Quách gia, sự việc này chỉ là đồn đãi thôi sao?"
Ánh mắt Nguyên Anh càng ngày càng âm lãnh, bên trong ẩn hiện màu đỏ, hiển nhiên là bị nói đến chỗ đau, hắn thật lâu sau không nói, chung quy cười nhẹ: "Xem ra ta thật sự là xem thường ngươi."
Nguyên Liệt mỉm cười, cũng là giết người không thấy máu: "Đúng vậy, Tĩnh Vương điện hạ nên biết có một số người không nên đụng vào." Nói xong hắn từng chữ từng chữ nói: "Ta biết, Tĩnh Vương ẩn tàng không ít thực lực, nhưng ngươi nếu muốn đối địch cùng ta, cũng đừng trách ta không khách khí. Vị Ương là của ta, ai dám chắn trước mặt ta, đều chỉ có con đường chết."
Nguyên Anh bị sát khí trên người hắn phát ra làm cho kinh sợ, sau một lát, lại đột nhiên nở nụ cười, sắc mâu hơi trầm xuống, thanh âm cũng bỗng chốc trở nên thanh trầm: "Xem ra Húc Vương thật có lòng tin cùng ta quyết đấu, chẳng lẽ ngươi không tiếc cùng toàn bộ Quách gia đối địch sao?"
Nguyên Liệt nhìn về phía Lí Vị Ương, vừa cười, trong tươi cười, có cái gì đó chậm rãi đọng lại: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần nàng ở bên ta, ta chẳng sợ phải đối địch với cả thiên hạ"
—— lời tác giả ——
Biên tập: ta phát hiện, tiểu ngũ thích Lí Vị Ương, cái tật vạn nhân mê lại tái phát.
Tiểu Tần: khụ khụ, ta hi vọng ai ai cũng thích nữ chủ, cuối cùng phát hiện ta đã kéo đến cho nàng vô số thù hận, khụ khụ khụ khụ khụ
Biên tập: đại gia đều nói người Quách gia là Mary Sue (thuật ngữ mà người viết fanfic sử dụng để nói về một nhân vật, thường là một cô gái, hoàn hảo về mọi mặt)
Tiểu tần: a, tất cả cặn bã muội muội đều khống nữ chủ khống.
PS: bởi vì muốn xuất môn, nhắn lại hồi phục như thế này