Chương : 32
Ngoài sân tuyết rơi dày đặc, ai bước vào nhà trên đầu trên quần áo đều phủ một lớp tuyết thật mỏng hoặc dày, tuyết từ từ tan chảy, nhìn có phần nhếch nhác. Phòng bên ngoài bốn góc đều đặt chậu than cực lớn, ngăn cản khí lạnh từ bên ngoài vào. Sợ phòng trong khô hanh, bốn bếp lò nhỏ đặt gần nhau đều đang đun nước, tiếng nước sôi lục bục vang lên khe khẽ.
Mỹ Ly đắp lớp chăn dày cộm, mặc áo lót mỏng mà vẫn nóng đến toát mồ hôi, nhưng nàng không dám bỏ chậu than, sợ đứa bé bên cạnh bị nhiễm lạnh.
Đứa bé còn quá nhỏ, Mỹ Ly gần như không dám ôm, sinh đã ba ngày rồi, ai khuyên nàng cũng không đồng ý cho đứa bé rời khỏi tầm mắt. Nàng sợ rằng hễ khuất mắt nàng, sinh mạng bé nhỏ yếu ớt này sẽ âm thầm tắt ngúm, dù sao chăng nữa, nàng cũng phải túc trực bên nó. Tuy còn yếu sức, nàng vẫn kiên quyết tự cho con bú, khi hài nhi bé xíu rúc vào lòng nàng tham lam múc từng ngụm sữa nàng cảm thấy sinh mạng của mình đang hòa nhập vào sinh mạng của con, vô cùng thỏa mãn, vô cùng an tâm.
Để có sữa, nàng tự nguyện uống đủ loại thang và thuốc có mùi vị kinh khủng. Chỉ cần bảo với nàng rằng nó có lợi cho trẻ sơ sinh, dễ ra sữa, nàng sẽ uống ừng ực không chớp mắt.
Lão tổ tông cũng đích thân tỉ mỉ lựa chọn hai nhũ mẫu khỏe mạnh cho đứa bé, còn phái thêm ma ma giàu kinh nghiệm. Ngọc Anh cô cô phần lớn thời gian đều canh giữ bên cạnh hai mẹ con nàng, thái y cũng thay phiên trực ban bên ngoài, dẫu không có việc gì cũng kiểm tra chẩn mạch cho đứa bé sinh sớm.
Sắp đến đầy tháng, nhờ nhũ mẫu và mẹ tận tình chăm sóc, sắc da đứa bé không còn vàng vọt, làn da nhăn nhúm cũng trở nên trắng nõn mịn màng, khuôn mặt bé bỏng đầy đặn ra, chân tay khẳng khiu trở nên bụ bẫm như củ sen. Khi thái y hoan hỉ báo cho Mỹ Ly biết rằng đứa bé đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm nhất, Mỹ Ly xúc động đến mức bật khóc hu hu.
Nàng dồn hết sức để chăm lo cho đứa bé, để bảo vệ nó an toàn. Nào ngờ chính thân hình bé bỏng nằm trong vòng tay nàng đây lại giúp sức để nàng vượt qua nỗi đau mất đi Thừa Nghị ca và Vĩnh Hách. Trông bề ngoài thì đứa bé yếu ớt mềm mại này đang nương tựa vào nàng, nhưng chỉ nàng biết được mình cũng đang dựa dẫm vào nó. Nằm trong chiếc áo ngủ bằng gấm nhỏ xíu, cục cưng giờ đã khác hẳn so với lúc mới chào đời, đã trở thành toàn bộ sinh mệnh của nàng.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé, nàng đã sẵn lòng đánh đổi mọi thứ để có được cuộc sống và hạnh phúc cho con.
Tĩnh Hiên trở về không một lời báo trước, thậm chí không có tiếng tung hô ngoài cửa. Rèm vừa vén lên, người đã bước vào trong.
Mỹ Ly đang ôm đứa bé vừa chợp mắt, khe khẽ đung đưa. Tĩnh Hiên đứng ở phòng ngoài, mặt lạnh như tiền quan sát nàng. Nhất thời, nàng chỉ biết ngẩn ngơ nhìn lại.
Mấy ma ma đang túc trực trong phòng vui vẻ nói lời chúc mừng Khánh vương gia, còn lải nhải dặn y rằng trước khi ẵm đứa bé chưa đầy tháng hoặc trước khi đến gần Mỹ Ly vẫn đang trong thời gian nằm ổ, thì phải hơ ấm người bên lò than hẵng.
“Các người lui ra!” Thái độ lạnh lùng của Tĩnh Hiên xóa sạch nụ cười của các ma ma. Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, trắc phúc tấn sinh cho vương gia một đứa bé bụ bẫm, tuy đẻ non, nhưng đứa trẻ chắc chắn khỏe mạnh, trẻ nhà khác đầy tháng cũng chưa chắc đã khỏe khoắn đáng yêu như vậy. Sao vương gia lại có vẻ mặt thế này?
“Lui xuống!” Tĩnh Hiên gằn giọng, ai nấy trong phòng tái nhợt người, vội vã cùng nhau chạy ra.
Mỹ Ly cũng sợ hãi, ôm chặt lấy đứa bé trong lòng như thú mẹ bảo vệ thú con, ánh mắt đề phòng mãnh liệt, nếu y dám gây hại cho đứa bé, nàng sẽ liều mạng với y!
Tĩnh Hiên tổn thương nặng nề trước ánh mắt đó. Y quay về, từ chiến trường, từ nơi cận kề cái chết, nàng lại dùng vẻ mặt và ánh mắt thế này nhìn y.
Y không muốn nhìn nàng nữa, ánh mắt lạnh băng lướt xuống đứa bé trong vòng tay nàng. Trên chiến trường gian khổ, giữa tiếng hò reo chém giết, đêm đêm ngày ngày lạnh giá, y luôn luôn ôm một tia hy vọng: Đứa bé là con y. Nghi ngờ dữ dội, nhưng y vẫn không muốn ra lệnh cho nàng bỏ đứa bé, tuy nói ra những lời cay độc, nhưng y quả thật rất sợ hãi, nhỡ đâu đứa bé này là máu thịt của y và Mỹ Ly thì quyết định tàn nhẫn của y sẽ đẩy cả hai vào bi kịch muôn đời không cứu vãn được.
Y muốn đánh cuộc một phen, nhưng cuối cùng vẫn thua.
“Đứa bé coi được lắm!” Y hơi nheo mắt lại, bao nhiêu thống khổ biến thành lời châm chọc chua cay, “Rất giống Vĩnh Hách.”
Chỉ chớp mắt, mặt Mỹ Ly tái nhợt, dẫu phản bác y chẳng khác nào tự sỉ nhục bản thân, nhưng nàng không thể để con trai chịu oan ức. “Đứa bé này…” Câu đơn giản như vậy, nói ra miệng lại quá khó khăn, lời thú nhận này thật đáng buồn, thật đáng xấu hổ, “là của ngài!” Nàng khó khăn thốt ra ba chữ đó, đớn đau như cắt da xé thịt.
“Ừ,” Y cười nhạt đầy vẻ mỉa mai, dùng sự lạnh lùng che giấu nỗi đau, mắt tràn đầy khinh bỉ, “Ta biết nàng sẽ nói vậy.”
Mỹ Ly chằm chằm nhìn y, nước mắt trào dâng, uất ức, căm hận. Y không tin nàng, quả nhiên y không hề tin nàng! Toàn thân Mỹ Ly run lẩy bẩy, nàng không sao ngờ được, nhìn thấy đứa bé này mà y nỡ tuôn ra những lời tổn thương đến vậy. Thời khắc này, một câu nói của y thôi cũng đủ nghiền nát tim nàng thành mảnh vụn.
“Khỏi lo.” Giọng y giá băng đến cực điểm, khóe môi nhếch lên đầy tàn khốc và ác độc, “Vĩnh Hách chết rồi, coi như là ta bồi thường cho hắn, ta sẽ để đứa bé này sống sót, lớn lên thành người.”
Lời lẽ lạnh thấu xương, nhưng lại thiêu cháy trái tim của nàng. Mỗi lần nàng đứng bên vách núi, cứ ảo tưởng y sẽ kéo nàng lại, nhưng mà hết lần này đến lần khác, y lại đẩy nàng xuống vực sâu!
“Đúng! Là ngài nợ Vĩnh Hách!” Mất tự chủ, nàng oà lên khóc, nàng không thèm giài thích nữa. Giải thích thì y có thể tin sao?
Từ ngày không có máu trinh, nỗi hoài nghi đã bén rễ trong lòng y. Đừng nói đứa bé sinh sớm, dẫu đủ ngày đủ tháng, y vẫn nghi ngờ cả đời. “ Ngài thiếu nợ chàng!” Nàng run lên bần bật, đứa bé bất an cựa quậy. “Ngài hại chết chàng!” Y có làm nàng tổn thương đến đâu, nàng chấp nhận, nhưng nàng bất bình thay Vĩnh Hách. Thống hận thay Vĩnh Hách! Thống hận thay cho cha mẹ Vĩnh Hách!
Mặt Tĩnh Hiên tái nhợt, nàng chọc khoét vết sẹo trong tim y, ra tay tàn nhẫn hơn, đẫm máu hơn người khác nhiều.
Y cũng không ngờ rằng Vĩnh Hách sẽ chết ở Mông Cổ. Khi nhìn thấy thi thể của Thừa Nghị và Vĩnh Hách, y đau khổ và ăn năn hơn bất kỳ ai. Thậm chí y còn cảm thấy sợ hãi. Vĩnh Hách chết rồi, Mỹ Ly sẽ căm hận y suốt đời!
Nhưng khi thực sự nhìn thấy ánh mắt hờn oán của nàng, nghe lời lục vấn thê lương của nàng, y vẫn không chịu nổi.
Nàng hận y, nhưng nàng có nghĩ tới không, y cũng mất người anh em tốt, cũng gánh món nợ suốt đời không trả được. Y không dám mong nàng dịu giọng an ủi, chỉ mong từ ngàn dặm sa trường chết chóc trở về, nàng đừng dùng ánh mắt thế này nhìn y. Việc đầu tiên y làm khi về tới nơi chính là sang gặp nàng đó… Y nhớ nàng!
Lúc rét lạnh khôn cầm, y nhớ nàng. Lúc bị thương quằn quại, y nhớ nàng. Lúc hành quân vất vả, chém giết máu me, mai phục tập kích, không giây phút nào y không khắc khoải nhớ nàng. Y luôn tự nhủ mình không thể chết, nàng đang ở nhà đợi y, nàng một mình cô đơn yếu đuối không nơi nương tựa, nàng vì y mà phải quỵ luỵ Tố Doanh, y chết rồi, nàng sẽ ra sao?
Y rất muốn viết thư cho nàng, nhưng khi vung bút thì lại quá khó khăn. Bức thứ nhất, bức thứ nhì, nàng không trả lời. Y tức giận, y chán ghét, nhưng y vẫn sợ nàng nhớ nhung. Khi nàng chịu viết thư nhà, dù chỉ bốn chữ ngắn ngủi, y cũng cao hứng đến độ nhảy phóc lên chiến mã điên cuồng phóng một vòng quanh trại. Y còn tự khinh thường mình khi kích động như vậy! Y là Khánh vương gia cao quý, thế mà chỉ vì một câu “Mọi việc đều ổn” lại vui sướng như cậu trai mới lớn nhận được lá thư tình đầu tiên.
Y đã sớm biết nàng mang thai, dù không thú nhận nhưng vẫn mong ngóng thư báo tin vui từ nàng, cuối cùng chỉ có thư Tố Doanh bay đến.
Trời chuyển lạnh, y nhận được áo ấm do Tố Doanh gửi tới. Lúc vào đông, y nhận được chăn ấm do Tố Doanh tỉ mỉ khâu hồi. Lúc y bị thương, Tố Doanh từ ngàn dặm gửi thuốc và đồ tẩm bổ ra sa trường, y nghĩ mãi, chẳng rõ Mỹ Ly có biết y bị thương không, trái tim nàng… Dẫu trái tim nàng đã không còn dành cho y nữa.
Dẫu rằng như vậy, y vẫn không nản chí!
Nhưng cái chết của Vĩnh Hách, ánh mắt nàng nhìn y, thái độ bảo bọc đứa bé… rốt cuộc khiến y hiểu rõ, y đã gây nên một sai lầm, sai lầm làm tổn thương tất cả mọi người.
Y lạnh lùng bỏ đi, đôi mắt đen sâu thẳm không thèm nhìn nàng cùng đứa nhỏ, khiến tim nàng tan nát như bụi tung theo gió bấc cuối ngày, không còn gì nữa cả. Nàng biết oán trách là vô ích, nàng không biết cố gắng giải thích hiểu lầm mà còn khiến nó sâu đậm thêm thì thật chẳng lý trí chút nào, nhưng nàng vẫn không thể tha thứ chuyện y không chịu ẵm đứa con của nàng.
Dẫu y không chịu thừa nhận, đây cũng là con trai của y mà! Đứa con mà nàng yêu quý như báu vật lại bị y đối xử phũ phàng, nàng giận đến phát điên. Khi nỗi tuyệt vọng và bất lực mênh mang phủ chụp xuống nàng lần nữa, nàng chỉ còn cách ôm chặt đứa bé, áp mặt vào thân hình đang cố gắng hít thở của nó, thực sự không biết nên làm gì bây giờ.
Đề bài mà số mệnh đặt ra cho nàng càng ngày càng khó, nàng mới mười tám tuổi, chẳng có ai bên cạnh để hỏi ý kiến. Nước mắt ròng ròng nhỏ xuống áo ngủ bằng gấm của đứa bé. Trừ lòng yêu thương dành cho nó, hiện giờ nàng chẳng còn làm được gì.
Thừa Nghị ca, Vĩnh Hách, Tĩnh Hiên, cha mẹ của Vĩnh Hách, chính bản thân nàng… Nàng đều hoang mang bất lực.
Mỹ Ly đắp lớp chăn dày cộm, mặc áo lót mỏng mà vẫn nóng đến toát mồ hôi, nhưng nàng không dám bỏ chậu than, sợ đứa bé bên cạnh bị nhiễm lạnh.
Đứa bé còn quá nhỏ, Mỹ Ly gần như không dám ôm, sinh đã ba ngày rồi, ai khuyên nàng cũng không đồng ý cho đứa bé rời khỏi tầm mắt. Nàng sợ rằng hễ khuất mắt nàng, sinh mạng bé nhỏ yếu ớt này sẽ âm thầm tắt ngúm, dù sao chăng nữa, nàng cũng phải túc trực bên nó. Tuy còn yếu sức, nàng vẫn kiên quyết tự cho con bú, khi hài nhi bé xíu rúc vào lòng nàng tham lam múc từng ngụm sữa nàng cảm thấy sinh mạng của mình đang hòa nhập vào sinh mạng của con, vô cùng thỏa mãn, vô cùng an tâm.
Để có sữa, nàng tự nguyện uống đủ loại thang và thuốc có mùi vị kinh khủng. Chỉ cần bảo với nàng rằng nó có lợi cho trẻ sơ sinh, dễ ra sữa, nàng sẽ uống ừng ực không chớp mắt.
Lão tổ tông cũng đích thân tỉ mỉ lựa chọn hai nhũ mẫu khỏe mạnh cho đứa bé, còn phái thêm ma ma giàu kinh nghiệm. Ngọc Anh cô cô phần lớn thời gian đều canh giữ bên cạnh hai mẹ con nàng, thái y cũng thay phiên trực ban bên ngoài, dẫu không có việc gì cũng kiểm tra chẩn mạch cho đứa bé sinh sớm.
Sắp đến đầy tháng, nhờ nhũ mẫu và mẹ tận tình chăm sóc, sắc da đứa bé không còn vàng vọt, làn da nhăn nhúm cũng trở nên trắng nõn mịn màng, khuôn mặt bé bỏng đầy đặn ra, chân tay khẳng khiu trở nên bụ bẫm như củ sen. Khi thái y hoan hỉ báo cho Mỹ Ly biết rằng đứa bé đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm nhất, Mỹ Ly xúc động đến mức bật khóc hu hu.
Nàng dồn hết sức để chăm lo cho đứa bé, để bảo vệ nó an toàn. Nào ngờ chính thân hình bé bỏng nằm trong vòng tay nàng đây lại giúp sức để nàng vượt qua nỗi đau mất đi Thừa Nghị ca và Vĩnh Hách. Trông bề ngoài thì đứa bé yếu ớt mềm mại này đang nương tựa vào nàng, nhưng chỉ nàng biết được mình cũng đang dựa dẫm vào nó. Nằm trong chiếc áo ngủ bằng gấm nhỏ xíu, cục cưng giờ đã khác hẳn so với lúc mới chào đời, đã trở thành toàn bộ sinh mệnh của nàng.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé, nàng đã sẵn lòng đánh đổi mọi thứ để có được cuộc sống và hạnh phúc cho con.
Tĩnh Hiên trở về không một lời báo trước, thậm chí không có tiếng tung hô ngoài cửa. Rèm vừa vén lên, người đã bước vào trong.
Mỹ Ly đang ôm đứa bé vừa chợp mắt, khe khẽ đung đưa. Tĩnh Hiên đứng ở phòng ngoài, mặt lạnh như tiền quan sát nàng. Nhất thời, nàng chỉ biết ngẩn ngơ nhìn lại.
Mấy ma ma đang túc trực trong phòng vui vẻ nói lời chúc mừng Khánh vương gia, còn lải nhải dặn y rằng trước khi ẵm đứa bé chưa đầy tháng hoặc trước khi đến gần Mỹ Ly vẫn đang trong thời gian nằm ổ, thì phải hơ ấm người bên lò than hẵng.
“Các người lui ra!” Thái độ lạnh lùng của Tĩnh Hiên xóa sạch nụ cười của các ma ma. Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, trắc phúc tấn sinh cho vương gia một đứa bé bụ bẫm, tuy đẻ non, nhưng đứa trẻ chắc chắn khỏe mạnh, trẻ nhà khác đầy tháng cũng chưa chắc đã khỏe khoắn đáng yêu như vậy. Sao vương gia lại có vẻ mặt thế này?
“Lui xuống!” Tĩnh Hiên gằn giọng, ai nấy trong phòng tái nhợt người, vội vã cùng nhau chạy ra.
Mỹ Ly cũng sợ hãi, ôm chặt lấy đứa bé trong lòng như thú mẹ bảo vệ thú con, ánh mắt đề phòng mãnh liệt, nếu y dám gây hại cho đứa bé, nàng sẽ liều mạng với y!
Tĩnh Hiên tổn thương nặng nề trước ánh mắt đó. Y quay về, từ chiến trường, từ nơi cận kề cái chết, nàng lại dùng vẻ mặt và ánh mắt thế này nhìn y.
Y không muốn nhìn nàng nữa, ánh mắt lạnh băng lướt xuống đứa bé trong vòng tay nàng. Trên chiến trường gian khổ, giữa tiếng hò reo chém giết, đêm đêm ngày ngày lạnh giá, y luôn luôn ôm một tia hy vọng: Đứa bé là con y. Nghi ngờ dữ dội, nhưng y vẫn không muốn ra lệnh cho nàng bỏ đứa bé, tuy nói ra những lời cay độc, nhưng y quả thật rất sợ hãi, nhỡ đâu đứa bé này là máu thịt của y và Mỹ Ly thì quyết định tàn nhẫn của y sẽ đẩy cả hai vào bi kịch muôn đời không cứu vãn được.
Y muốn đánh cuộc một phen, nhưng cuối cùng vẫn thua.
“Đứa bé coi được lắm!” Y hơi nheo mắt lại, bao nhiêu thống khổ biến thành lời châm chọc chua cay, “Rất giống Vĩnh Hách.”
Chỉ chớp mắt, mặt Mỹ Ly tái nhợt, dẫu phản bác y chẳng khác nào tự sỉ nhục bản thân, nhưng nàng không thể để con trai chịu oan ức. “Đứa bé này…” Câu đơn giản như vậy, nói ra miệng lại quá khó khăn, lời thú nhận này thật đáng buồn, thật đáng xấu hổ, “là của ngài!” Nàng khó khăn thốt ra ba chữ đó, đớn đau như cắt da xé thịt.
“Ừ,” Y cười nhạt đầy vẻ mỉa mai, dùng sự lạnh lùng che giấu nỗi đau, mắt tràn đầy khinh bỉ, “Ta biết nàng sẽ nói vậy.”
Mỹ Ly chằm chằm nhìn y, nước mắt trào dâng, uất ức, căm hận. Y không tin nàng, quả nhiên y không hề tin nàng! Toàn thân Mỹ Ly run lẩy bẩy, nàng không sao ngờ được, nhìn thấy đứa bé này mà y nỡ tuôn ra những lời tổn thương đến vậy. Thời khắc này, một câu nói của y thôi cũng đủ nghiền nát tim nàng thành mảnh vụn.
“Khỏi lo.” Giọng y giá băng đến cực điểm, khóe môi nhếch lên đầy tàn khốc và ác độc, “Vĩnh Hách chết rồi, coi như là ta bồi thường cho hắn, ta sẽ để đứa bé này sống sót, lớn lên thành người.”
Lời lẽ lạnh thấu xương, nhưng lại thiêu cháy trái tim của nàng. Mỗi lần nàng đứng bên vách núi, cứ ảo tưởng y sẽ kéo nàng lại, nhưng mà hết lần này đến lần khác, y lại đẩy nàng xuống vực sâu!
“Đúng! Là ngài nợ Vĩnh Hách!” Mất tự chủ, nàng oà lên khóc, nàng không thèm giài thích nữa. Giải thích thì y có thể tin sao?
Từ ngày không có máu trinh, nỗi hoài nghi đã bén rễ trong lòng y. Đừng nói đứa bé sinh sớm, dẫu đủ ngày đủ tháng, y vẫn nghi ngờ cả đời. “ Ngài thiếu nợ chàng!” Nàng run lên bần bật, đứa bé bất an cựa quậy. “Ngài hại chết chàng!” Y có làm nàng tổn thương đến đâu, nàng chấp nhận, nhưng nàng bất bình thay Vĩnh Hách. Thống hận thay Vĩnh Hách! Thống hận thay cho cha mẹ Vĩnh Hách!
Mặt Tĩnh Hiên tái nhợt, nàng chọc khoét vết sẹo trong tim y, ra tay tàn nhẫn hơn, đẫm máu hơn người khác nhiều.
Y cũng không ngờ rằng Vĩnh Hách sẽ chết ở Mông Cổ. Khi nhìn thấy thi thể của Thừa Nghị và Vĩnh Hách, y đau khổ và ăn năn hơn bất kỳ ai. Thậm chí y còn cảm thấy sợ hãi. Vĩnh Hách chết rồi, Mỹ Ly sẽ căm hận y suốt đời!
Nhưng khi thực sự nhìn thấy ánh mắt hờn oán của nàng, nghe lời lục vấn thê lương của nàng, y vẫn không chịu nổi.
Nàng hận y, nhưng nàng có nghĩ tới không, y cũng mất người anh em tốt, cũng gánh món nợ suốt đời không trả được. Y không dám mong nàng dịu giọng an ủi, chỉ mong từ ngàn dặm sa trường chết chóc trở về, nàng đừng dùng ánh mắt thế này nhìn y. Việc đầu tiên y làm khi về tới nơi chính là sang gặp nàng đó… Y nhớ nàng!
Lúc rét lạnh khôn cầm, y nhớ nàng. Lúc bị thương quằn quại, y nhớ nàng. Lúc hành quân vất vả, chém giết máu me, mai phục tập kích, không giây phút nào y không khắc khoải nhớ nàng. Y luôn tự nhủ mình không thể chết, nàng đang ở nhà đợi y, nàng một mình cô đơn yếu đuối không nơi nương tựa, nàng vì y mà phải quỵ luỵ Tố Doanh, y chết rồi, nàng sẽ ra sao?
Y rất muốn viết thư cho nàng, nhưng khi vung bút thì lại quá khó khăn. Bức thứ nhất, bức thứ nhì, nàng không trả lời. Y tức giận, y chán ghét, nhưng y vẫn sợ nàng nhớ nhung. Khi nàng chịu viết thư nhà, dù chỉ bốn chữ ngắn ngủi, y cũng cao hứng đến độ nhảy phóc lên chiến mã điên cuồng phóng một vòng quanh trại. Y còn tự khinh thường mình khi kích động như vậy! Y là Khánh vương gia cao quý, thế mà chỉ vì một câu “Mọi việc đều ổn” lại vui sướng như cậu trai mới lớn nhận được lá thư tình đầu tiên.
Y đã sớm biết nàng mang thai, dù không thú nhận nhưng vẫn mong ngóng thư báo tin vui từ nàng, cuối cùng chỉ có thư Tố Doanh bay đến.
Trời chuyển lạnh, y nhận được áo ấm do Tố Doanh gửi tới. Lúc vào đông, y nhận được chăn ấm do Tố Doanh tỉ mỉ khâu hồi. Lúc y bị thương, Tố Doanh từ ngàn dặm gửi thuốc và đồ tẩm bổ ra sa trường, y nghĩ mãi, chẳng rõ Mỹ Ly có biết y bị thương không, trái tim nàng… Dẫu trái tim nàng đã không còn dành cho y nữa.
Dẫu rằng như vậy, y vẫn không nản chí!
Nhưng cái chết của Vĩnh Hách, ánh mắt nàng nhìn y, thái độ bảo bọc đứa bé… rốt cuộc khiến y hiểu rõ, y đã gây nên một sai lầm, sai lầm làm tổn thương tất cả mọi người.
Y lạnh lùng bỏ đi, đôi mắt đen sâu thẳm không thèm nhìn nàng cùng đứa nhỏ, khiến tim nàng tan nát như bụi tung theo gió bấc cuối ngày, không còn gì nữa cả. Nàng biết oán trách là vô ích, nàng không biết cố gắng giải thích hiểu lầm mà còn khiến nó sâu đậm thêm thì thật chẳng lý trí chút nào, nhưng nàng vẫn không thể tha thứ chuyện y không chịu ẵm đứa con của nàng.
Dẫu y không chịu thừa nhận, đây cũng là con trai của y mà! Đứa con mà nàng yêu quý như báu vật lại bị y đối xử phũ phàng, nàng giận đến phát điên. Khi nỗi tuyệt vọng và bất lực mênh mang phủ chụp xuống nàng lần nữa, nàng chỉ còn cách ôm chặt đứa bé, áp mặt vào thân hình đang cố gắng hít thở của nó, thực sự không biết nên làm gì bây giờ.
Đề bài mà số mệnh đặt ra cho nàng càng ngày càng khó, nàng mới mười tám tuổi, chẳng có ai bên cạnh để hỏi ý kiến. Nước mắt ròng ròng nhỏ xuống áo ngủ bằng gấm của đứa bé. Trừ lòng yêu thương dành cho nó, hiện giờ nàng chẳng còn làm được gì.
Thừa Nghị ca, Vĩnh Hách, Tĩnh Hiên, cha mẹ của Vĩnh Hách, chính bản thân nàng… Nàng đều hoang mang bất lực.