Chương : 34
Thuốc đắng nơi cổ, nhưng lại thấm sâu vào tận đáy lòng. Nguyệt Mặc đón lấy chiếc chén không, vội vã dâng viên kẹo. Mỹ Ly lắc đầu, mệt mỏi ngả mình ra gối, lẳng lặng ngắm Doãn Khác ở kế bên nàng đang mở to đôi mắt đen láy tò mò nhìn nàng. Đáng yêu quá! Cầm lòng không đậu, nàng ôm lấy nó. Doãn Khác liền ậm ừ bằng thứ ngôn ngữ chỉ trẻ con mới hiểu, chừng như muốn trò chuyện cùng nàng.
Mỹ Ly nhẹ nhàng đu đưa cậu bé. Vì phải uống thuốc, nàng không thể đích thân cho Doãn Khác bú sữa, thấy cái miệng nhỏ nhắn của cậu cứ cọ qua cọ lại tìm kiếm trên áo mình, nàng đâm hổ thẹn. Nàng đã làm quá nhiều việc có lỗi với con.
Mười mấy ngày trôi qua, bình tĩnh lại, nàng vô cùng hổ thẹn vì từng có ý định bỏ rơi Doãn Khác.
Bên ngoài vọng vào tiếng vấn an. Đôi tay ôm đứa bé hơi run rẩy. Mấy ngày nay, y không hề ghé qua.
Tĩnh Hiên đã cởi bỏ áo tang, thay sang y phục tôn quý. Khí thế oai nghi ngạo nghễ được nhấn mạnh thêm nhờ làn da sẫm màu. Ngọc An cô cô đã báo tin mừng cho nàng biết, rằng hoàng thượng vừa tấn phong y làm thân vương. Mấy ngày nay, người đến chúc mừng chắc phải chen lấn để vào được cửa vương phủ đấy nhỉ?
Tĩnh Hiên thẳng tiến đến bên giường. Sợ hơi lạnh trên người y nhiễm sang Doãn Khác, Mỹ Ly vội kéo chăn quấn chặt đứa bé, ôm sát nó vào người.
Tĩnh Hiên không lên tiếng ngay, chỉ đứng bên giường quan sát nàng.Y biết nàng đã vượt qua được. Ánh mắt đã có sinh khí, không còn lờ đờ vô vọng như hôm nào, tuy không thể khôi phục vẻ linh động hoạt bát của thời thiếu nữ, nhưng thần thái dịu dàng điềm đạm này chẳng phải là điểm mấu chốt khiến y say mê nàng đến phi lý sao?
Nàng còn kiên cường hơn y nghĩ.
Từ tận đáy lòng, y thấy nhức nhối. Việc y bỏ rơi nàng, rồi mọi khổ sở ở An Ninh điện trước đây, nàng đều âm thầm chịu đựng. Nỗi day dứt mỗi lúc một trào dâng, y hồi tưởng nụ cười mỉm lạnh nhạt của nàng khi vừa được thả ra, giờ thì thậm chí không có được cả nụ cười ấy nữa.
“Đỡ hơn không?” Cổ họng y khô đắng, lời nói cũng khàn khàn khó nghe. Y đã quen với cảm giác thất ý, biết mình lúc này chỉ tìm chuyện để nói cho có mà thôi. Cần gì phải hỏi rõ chứ? Rõ ràng khí sắc nàng đã khá lên rất nhiều, lão tổ tông chăm sóc nàng hết sức kỹ lưỡng, ở cữ xong nàng không còn quá gầy ốm như dạo nào, khuôn mặt trái xoan nhòn nhọn giờ đầy đặn và tươi tắn, làn da trắng nõn sáng bóng, mịn màng hơn trước rất nhiều, màu trắng của da làm nổi bật mái tóc và hàng mi đen nhánh.
Nghe y hỏi, làn mi dài rung rung, đôi mắt lung linh liếc y một thoáng rồi quay về đứa bé trong lòng. Chỉ ánh nhìn lơ đãng ngắn ngủi đó đã đủ khiến lòng y rạo rực. Y cáu kỉnh phát hiện ra, tim mình cũng bắt đầu đập thình thịch. Thân thể y bất tuân lệnh chủ, tự ý ngồi xuống mép giường, đôi mắt cũng không thể nào rời nàng được nữa.
“Khỏe, khỏe nhiều rồi.” Nàng vỗ về Doãn Khác, không nhìn y.
Câu trả lời khẽ khàng ấy khiến tim y reo vui, trước giờ y vẫn tưởng đàn ông đội trời đạp đất không thể chỉ sống vì đàn bà, nhưng nhận được lời đáp nhạt nhẽo này, sao y lại vui sướng hơn cả khi thăng quan tiến chức?
Bất chấp sự có mặt của đám đầy tớ, y dang rộng tay ôm nàng vào lòng.
Y đã tuyệt vọng cực cùng vì tưởng mất nàng, nên niềm vui và cảm giác may mắn lúc này khiến y nhận ra, mình có thể mặc kệ quá khứ, thậm chí không cần nguyên nhân, không để ý tới đứa bé trong lòng nàng. Chỉ cần nàng vẫn hiện diện giữa trời đất này, trong tầm tay y, thì có làm gì y cũng chấp nhận.
Khó chịu vì sự tiếp xúc đột ngột của Tĩnh Hiên, Doãn Khác òa khóc.
“Mang đi, ẵm xuống!” Bị Doãn Khác cản trở, Tĩnh Hiên bực bội phất tay xua nó đi.
Nguyệt Mặc đỏ mặt tiến lại ẵm lấy đứa bé đang khóc rầm rĩ. Theo bản năng, Mỹ Ly bịn rịn ôm chặt lấy con. Rồi nàng chợt rùng mình, tựa hồ nghĩ ra chuyện gì, cuối cùng đành chầm chậm buông tay.
Trước vẻ mặt nhợt nhạt đột ngột của nàng, tim Tĩnh Hiên như bị đâm sâu một dao, nhưng y cương quyết không nghĩ xa xôi. Khi y ghì lấy nàng lần nữa, nàng không hề giãy giụa. Nhát dao càng khoét sâu thêm. Y không màng phân tích những cảm xúc của mình khi nóng lòng muốn chiếm hữu nàng như vậy. Nôn nóng? Có! Đi hơn nửa năm trời, y làm sao không khao khát nàng được? Dò xét? Cũng có. Lão tổ tông đến gặp nàng, sau đó nàng bắt đầu nghe theo lời dặn dò của thái y, như thể đã tỉnh ngộ, y muốn biết nàng định cư xử với y thế nào?
Nhưng nhiều hơn khao khát và dò xét, lại chính là thống khổ và bất lực.
Bởi dục vọng quá sức cấp bách, y đã sốt ruột thúc thẳng vào trong lúc nàng còn chưa sẵn sàng, hơi đau, nhưng nàng không cố khắc chế cảm nhận của bản thân nữa, mà đồng thuận cho cơ thể mình được thỏa mãn. Nàng không muốn suy nghĩ phức tạp, có lẽ do đã tìm được một cái cớ mà bản thân nàng cũng tin, rằng tất cả là vì Doãn Khác.
Dục vọng cuồng nhiệt khiến mắt y thêm sâu thẳm, thêm sắc nét, lần đầu tiên y cảm nhận được sự phối hợp và đáp trả của nàng. Có lẽ là bởi y quá sức cuồng nhiệt, nên nàng đã phải từ bỏ sự kiềm chế cố ý dạo trước, bắt đầu rên rỉ nũng nịu, thanh âm đầy mê hoặc ấy mơn trớn khắp thân thể y, khiến máu huyết y sôi trào, sủi tới tận một đỉnh cao hoàn toàn mới. Không chỉ thế, thân thể nàng còn nồng nàn phối hợp với y, làm y sung sướng, cứ như vậy y trở nên mê cuồng.
Cuối cùng, toàn thân ướt đẫm, y đổ ập xuống người nàng, cơn sung sướng cực điểm khiến thân thể y vẫn giần giật trong sảng khoái.
Mỹ Ly cũng hổn hển thở dốc, thần trí mụ mị, hai mắt nhắm nghiền.
Tĩnh Hiên từ từ siết chặt nắm tay, biết vô ích, nhưng vẫn hy vọng gom đủ sức mạnh để xua tan cảm giác bất lực trong lòng.
Kỳ thực y hiểu hết!
Mọi chuyện nàng làm, mọi thay đổi của nàng, không phải là sự hồi sinh sau cơn tuyệt vọng, không phải là vượt qua ma chướng trong lòng.
Nàng chỉ vì đứa bé mà thôi!
Vĩnh Hách đã chết, mà y vẫn không giành được quyền ngự trị trái tim nàng. Y chợt cười không ra tiếng, mỉa mai, khinh thường bản thân… Sao cũng được, chỉ cần người đàn ông trong lòng nàng không còn là Vĩnh Hách, thì bất kể vì lý do gì, y cũng sẽ cảm thấy may mắn và thỏa mãn.
Mỹ Ly nhẹ nhàng đu đưa cậu bé. Vì phải uống thuốc, nàng không thể đích thân cho Doãn Khác bú sữa, thấy cái miệng nhỏ nhắn của cậu cứ cọ qua cọ lại tìm kiếm trên áo mình, nàng đâm hổ thẹn. Nàng đã làm quá nhiều việc có lỗi với con.
Mười mấy ngày trôi qua, bình tĩnh lại, nàng vô cùng hổ thẹn vì từng có ý định bỏ rơi Doãn Khác.
Bên ngoài vọng vào tiếng vấn an. Đôi tay ôm đứa bé hơi run rẩy. Mấy ngày nay, y không hề ghé qua.
Tĩnh Hiên đã cởi bỏ áo tang, thay sang y phục tôn quý. Khí thế oai nghi ngạo nghễ được nhấn mạnh thêm nhờ làn da sẫm màu. Ngọc An cô cô đã báo tin mừng cho nàng biết, rằng hoàng thượng vừa tấn phong y làm thân vương. Mấy ngày nay, người đến chúc mừng chắc phải chen lấn để vào được cửa vương phủ đấy nhỉ?
Tĩnh Hiên thẳng tiến đến bên giường. Sợ hơi lạnh trên người y nhiễm sang Doãn Khác, Mỹ Ly vội kéo chăn quấn chặt đứa bé, ôm sát nó vào người.
Tĩnh Hiên không lên tiếng ngay, chỉ đứng bên giường quan sát nàng.Y biết nàng đã vượt qua được. Ánh mắt đã có sinh khí, không còn lờ đờ vô vọng như hôm nào, tuy không thể khôi phục vẻ linh động hoạt bát của thời thiếu nữ, nhưng thần thái dịu dàng điềm đạm này chẳng phải là điểm mấu chốt khiến y say mê nàng đến phi lý sao?
Nàng còn kiên cường hơn y nghĩ.
Từ tận đáy lòng, y thấy nhức nhối. Việc y bỏ rơi nàng, rồi mọi khổ sở ở An Ninh điện trước đây, nàng đều âm thầm chịu đựng. Nỗi day dứt mỗi lúc một trào dâng, y hồi tưởng nụ cười mỉm lạnh nhạt của nàng khi vừa được thả ra, giờ thì thậm chí không có được cả nụ cười ấy nữa.
“Đỡ hơn không?” Cổ họng y khô đắng, lời nói cũng khàn khàn khó nghe. Y đã quen với cảm giác thất ý, biết mình lúc này chỉ tìm chuyện để nói cho có mà thôi. Cần gì phải hỏi rõ chứ? Rõ ràng khí sắc nàng đã khá lên rất nhiều, lão tổ tông chăm sóc nàng hết sức kỹ lưỡng, ở cữ xong nàng không còn quá gầy ốm như dạo nào, khuôn mặt trái xoan nhòn nhọn giờ đầy đặn và tươi tắn, làn da trắng nõn sáng bóng, mịn màng hơn trước rất nhiều, màu trắng của da làm nổi bật mái tóc và hàng mi đen nhánh.
Nghe y hỏi, làn mi dài rung rung, đôi mắt lung linh liếc y một thoáng rồi quay về đứa bé trong lòng. Chỉ ánh nhìn lơ đãng ngắn ngủi đó đã đủ khiến lòng y rạo rực. Y cáu kỉnh phát hiện ra, tim mình cũng bắt đầu đập thình thịch. Thân thể y bất tuân lệnh chủ, tự ý ngồi xuống mép giường, đôi mắt cũng không thể nào rời nàng được nữa.
“Khỏe, khỏe nhiều rồi.” Nàng vỗ về Doãn Khác, không nhìn y.
Câu trả lời khẽ khàng ấy khiến tim y reo vui, trước giờ y vẫn tưởng đàn ông đội trời đạp đất không thể chỉ sống vì đàn bà, nhưng nhận được lời đáp nhạt nhẽo này, sao y lại vui sướng hơn cả khi thăng quan tiến chức?
Bất chấp sự có mặt của đám đầy tớ, y dang rộng tay ôm nàng vào lòng.
Y đã tuyệt vọng cực cùng vì tưởng mất nàng, nên niềm vui và cảm giác may mắn lúc này khiến y nhận ra, mình có thể mặc kệ quá khứ, thậm chí không cần nguyên nhân, không để ý tới đứa bé trong lòng nàng. Chỉ cần nàng vẫn hiện diện giữa trời đất này, trong tầm tay y, thì có làm gì y cũng chấp nhận.
Khó chịu vì sự tiếp xúc đột ngột của Tĩnh Hiên, Doãn Khác òa khóc.
“Mang đi, ẵm xuống!” Bị Doãn Khác cản trở, Tĩnh Hiên bực bội phất tay xua nó đi.
Nguyệt Mặc đỏ mặt tiến lại ẵm lấy đứa bé đang khóc rầm rĩ. Theo bản năng, Mỹ Ly bịn rịn ôm chặt lấy con. Rồi nàng chợt rùng mình, tựa hồ nghĩ ra chuyện gì, cuối cùng đành chầm chậm buông tay.
Trước vẻ mặt nhợt nhạt đột ngột của nàng, tim Tĩnh Hiên như bị đâm sâu một dao, nhưng y cương quyết không nghĩ xa xôi. Khi y ghì lấy nàng lần nữa, nàng không hề giãy giụa. Nhát dao càng khoét sâu thêm. Y không màng phân tích những cảm xúc của mình khi nóng lòng muốn chiếm hữu nàng như vậy. Nôn nóng? Có! Đi hơn nửa năm trời, y làm sao không khao khát nàng được? Dò xét? Cũng có. Lão tổ tông đến gặp nàng, sau đó nàng bắt đầu nghe theo lời dặn dò của thái y, như thể đã tỉnh ngộ, y muốn biết nàng định cư xử với y thế nào?
Nhưng nhiều hơn khao khát và dò xét, lại chính là thống khổ và bất lực.
Bởi dục vọng quá sức cấp bách, y đã sốt ruột thúc thẳng vào trong lúc nàng còn chưa sẵn sàng, hơi đau, nhưng nàng không cố khắc chế cảm nhận của bản thân nữa, mà đồng thuận cho cơ thể mình được thỏa mãn. Nàng không muốn suy nghĩ phức tạp, có lẽ do đã tìm được một cái cớ mà bản thân nàng cũng tin, rằng tất cả là vì Doãn Khác.
Dục vọng cuồng nhiệt khiến mắt y thêm sâu thẳm, thêm sắc nét, lần đầu tiên y cảm nhận được sự phối hợp và đáp trả của nàng. Có lẽ là bởi y quá sức cuồng nhiệt, nên nàng đã phải từ bỏ sự kiềm chế cố ý dạo trước, bắt đầu rên rỉ nũng nịu, thanh âm đầy mê hoặc ấy mơn trớn khắp thân thể y, khiến máu huyết y sôi trào, sủi tới tận một đỉnh cao hoàn toàn mới. Không chỉ thế, thân thể nàng còn nồng nàn phối hợp với y, làm y sung sướng, cứ như vậy y trở nên mê cuồng.
Cuối cùng, toàn thân ướt đẫm, y đổ ập xuống người nàng, cơn sung sướng cực điểm khiến thân thể y vẫn giần giật trong sảng khoái.
Mỹ Ly cũng hổn hển thở dốc, thần trí mụ mị, hai mắt nhắm nghiền.
Tĩnh Hiên từ từ siết chặt nắm tay, biết vô ích, nhưng vẫn hy vọng gom đủ sức mạnh để xua tan cảm giác bất lực trong lòng.
Kỳ thực y hiểu hết!
Mọi chuyện nàng làm, mọi thay đổi của nàng, không phải là sự hồi sinh sau cơn tuyệt vọng, không phải là vượt qua ma chướng trong lòng.
Nàng chỉ vì đứa bé mà thôi!
Vĩnh Hách đã chết, mà y vẫn không giành được quyền ngự trị trái tim nàng. Y chợt cười không ra tiếng, mỉa mai, khinh thường bản thân… Sao cũng được, chỉ cần người đàn ông trong lòng nàng không còn là Vĩnh Hách, thì bất kể vì lý do gì, y cũng sẽ cảm thấy may mắn và thỏa mãn.